[MILKLOVE] BETWEEN THE LINES

CHAP 11




Suốt một tuần sau đó, Love và Milk gần như không chạm mặt nhau.

Không phải vì Love không muốn. Nàng vẫn ghé quán cà phê như thường lệ, vẫn ngồi ở chiếc bàn quen thuộc, nhưng Milk không còn là người phục vụ nàng nữa.

Thay vào đó, Fern sẽ là người tiếp nàng. Còn Milk, cô gần như không rời khỏi quầy pha chế, hoặc nếu có đi ra ngoài thì cũng chỉ lướt qua Love như một người xa lạ.

Lúc đầu, Love còn cố trấn an mình rằng Milk chỉ đang bận. Nhưng sau ngày thứ ba, rồi thứ tư, thứ năm... nàng không thể tự lừa dối bản thân nữa.

Milk đang trốn tránh nàng.

Và điều đó khiến nàng phát điên.

Tối thứ bảy, Love ngồi trong căn hộ của mình, lòng ngổn ngang.

Nàng đã quá quen với việc Milk ở ngay bên cạnh. Việc mỗi lần bước ra hành lang đều có thể vô tình gặp cô, việc mỗi đêm về nhà lại nghe thấy tiếng bước chân của cô trên cầu thang. Nhưng giờ đây, ngay cả cảm giác ấy cũng trở nên xa vời.

Love nắm chặt tay.

Nàng không chịu nổi nữa.

Quyết định trong chớp mắt, Love bật dậy, bước ra khỏi nhà. Nàng không suy nghĩ nhiều, chỉ làm theo cảm xúc của mình.

Nàng gõ cửa căn hộ bên cạnh.

Một lần.

Hai lần.

Ba lần.

Không có ai trả lời.

Love cắn môi, lòng dâng lên một dự cảm lạ lùng. Bình thường giờ này Milk phải ở nhà, nhưng hôm nay thì không.

Nàng quay đi, định bỏ cuộc, nhưng vừa bước xuống cầu thang, nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân từ bên dưới vọng lên.

Và rồi, Milk xuất hiện.

Cô mặc đồ thể thao, trên vai vẫn là chiếc túi cầu lông quen thuộc. Dáng vẻ có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như mọi khi.

Khi thấy Love đứng đó, Milk khựng lại một chút. Nhưng chỉ trong tích tắc, cô đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, lướt qua nàng như thể không thấy gì.

Love không để cô làm vậy.

Nàng vươn tay, nắm lấy cổ tay Milk.

Milk cứng đờ.

"Có chuyện gì vậy?" Love hỏi, giọng không lớn nhưng có sự kiên quyết. "Tại sao chị lại tránh tôi?"

Milk rút tay ra khỏi bàn tay Love, ánh mắt tối lại. "Tôi không tránh cô."

"Vậy thì chị giải thích đi. Giải thích tại sao chị lại đối xử với tôi như một người xa lạ."

Milk nhìn nàng, đôi mắt thoáng một tia dao động, nhưng rồi ngay lập tức lạnh lùng trở lại.

"Cô nghĩ nhiều quá rồi, Love."

"Vậy sao?" Love cười nhạt. "Vậy thì chị nói cho tôi biết, tối hôm đó, khi chúng ta đi dạo, tất cả những gì chị làm, tất cả những gì chị nói, là có ý nghĩa gì?"

Milk im lặng.

"Chị biết không?" Love cười buồn. "Tôi đã nghĩ rằng mình quan trọng với chị."

Milk nắm chặt quai túi, ánh mắt trốn tránh.

"Nhưng có lẽ tôi đã sai." Love lùi lại một bước. "Xin lỗi vì đã làm phiền chị."

Nói xong, nàng quay đi.

Nhưng lần này, đến lượt Milk không để nàng rời đi.

Cô nắm lấy cổ tay nàng, giữ chặt.

Love giật mình, nhìn xuống bàn tay đang siết lấy mình, rồi ngước lên nhìn Milk.

Ánh mắt cô đầy giằng xé.

"Love..." Giọng Milk khàn khàn. "Đừng cố bước vào thế giới của tôi nữa."

Love siết chặt nắm tay. "Tại sao?"

Milk không trả lời ngay.

Cô nhìn nàng rất lâu, rồi cuối cùng, chỉ buông một câu khẽ đến mức gần như tan vào không khí:

"Bởi vì tôi không xứng đáng."

Love đứng đó, tim đập mạnh trong lồng ngực.

"Không xứng đáng?" Nàng lặp lại, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe. "Chị có biết chị đang nói gì không?"

Milk không trả lời. Cô chỉ buông tay nàng ra, như thể chính bản thân mình cũng không dám giữ lại quá lâu.

Love nhìn cô chăm chú.

Nàng không phải kẻ ngốc. Milk đang đẩy nàng ra xa—cố tình, một cách có chủ ý. Nhưng thay vì cảm thấy tổn thương, Love chỉ thấy giận.

Giận Milk vì nghĩ rằng nàng dễ dàng bỏ cuộc.

Giận Milk vì dám quyết định thay nàng.

Love siết chặt nắm tay. "Chị nghĩ rằng tôi sẽ rời đi chỉ vì mấy lời này sao?"

Milk nhắm mắt, hít sâu. "Love, tôi không..."

"Chị không cái gì?" Love ngắt lời. "Không thích tôi? Không quan tâm đến tôi? Hay là không muốn để tôi lại gần?"

Milk im lặng.

Love tiến lên một bước. "Nếu là điều cuối cùng, vậy thì tôi có tin vui cho chị đây—muộn rồi."

Milk ngẩng đầu lên, nhìn nàng.

Love cười, nhưng ánh mắt nàng không hề có chút đùa cợt nào. "Chị đã để tôi bước vào rồi, Milk. Và tôi không có ý định đi đâu cả."

Milk mím môi, ánh mắt dao động. Nhưng rồi, như thể có gì đó vỡ vụn trong cô, Milk lùi lại.

"Love..." Giọng cô nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. "Tôi không muốn làm cô tổn thương."

Love thoáng sững sờ.

Rồi nàng bật cười.

"Có ai từng nói với chị rằng chị thật ngốc không?"

Milk nhíu mày. "Cô nói gì—"

"Chị nghĩ rằng tránh mặt tôi sẽ tốt hơn cho tôi?" Love lắc đầu. "Chị nghĩ rằng nếu chị đẩy tôi ra xa, thì tôi sẽ không bị tổn thương?"

Milk mím môi, không trả lời.

Love hít một hơi sâu, nhìn cô thật lâu.

"P'Milk," nàng nói, giọng trầm xuống. "Tôi thà bị tổn thương vì biết sự thật, còn hơn là bị tổn thương vì bị chị bỏ lại mà không biết lý do."

Milk cứng đờ.

Love cười nhẹ, nhưng lần này có chút chua xót. "Chị từng nghĩ đến điều đó chưa?"

Không gian xung quanh trở nên im ắng.

Gió từ cửa sổ hành lang thổi vào, mang theo hơi lạnh của buổi đêm. Milk đứng đó, trong ánh sáng lờ mờ của bóng đèn chung cư cũ, trông vừa xa cách vừa yếu đuối đến lạ thường.

Cuối cùng, Milk thở dài, giọng cô như tan vào gió.

"Cô thật phiền phức, Love."

Love cười, lần này thực sự vui vẻ. "Chị nói câu đó cũng không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng đoán xem? Tôi không quan tâm."

Milk nhìn nàng, như thể hoàn toàn hết cách. Nhưng trong ánh mắt ấy, có gì đó đã thay đổi—một thứ gì đó dịu dàng hơn, mềm mại hơn.

Họ dừng lại trước cửa phòng mình—hai cánh cửa đối diện nhau trong hành lang vắng vẻ của khu chung cư cũ.

Love quay lại, chống tay lên hông, cười rạng rỡ. "Chị đi ngủ ngay à?"

Milk dựa vào tường, khoanh tay. "Muộn rồi."

"Ừ thì..." Love nhún vai. "Chỉ là tôi thấy vẫn còn sớm để kết thúc ngày hôm nay."

Milk nhướng mày. "Vậy cô định làm gì?"

Love chớp mắt, rồi bất ngờ vươn tay kéo nhẹ vạt áo Milk. "Nói chuyện với tôi một lát nữa?"

Milk nhìn xuống bàn tay nhỏ nhắn đang giữ lấy mình. Cô có thể dễ dàng thoát ra, có thể từ chối, nhưng bằng cách nào đó, cô lại không làm vậy.

"...Nói chuyện gì?"

Love cười tinh nghịch. "Bất cứ chuyện gì cũng được. Chị muốn kể tôi nghe chuyện gì đó không?"

Milk thở dài, lắc đầu. "Cô phiền thật."

"Vậy mà chị vẫn đứng đây." Love cười tít mắt.

Milk không cãi lại được. Cô đưa tay day nhẹ trán, nhưng rốt cuộc vẫn không thể làm gì khác ngoài việc nhìn Love bằng ánh mắt bất lực.

Love nắm lấy cơ hội, kéo Milk ngồi xuống bậc thang trước cửa phòng. Đêm khuya tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn vàng nhạt phủ lên hai người một thứ ánh sáng ấm áp.

"Chị từng nghĩ mình sẽ mở quán cà phê từ khi nào?" Love hỏi, mắt lấp lánh tò mò.

Milk hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cô chậm rãi trả lời. "Không phải là từ đầu. Tôi thích cà phê, thích đọc sách, nhưng phải đến khi rời nhà và tự lập, tôi mới thực sự nghĩ đến việc mở quán của riêng mình."

"Chắc chị đã rất cố gắng."

Milk im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Ừ."

Love tựa cằm lên đầu gối, lặng lẽ quan sát cô. "Vậy... chị có thấy hối hận không?"

Milk thoáng nhíu mày. "Về điều gì?"

"Về việc cho tôi bước vào cuộc sống của chị."

Milk nhìn thẳng vào mắt nàng. Một giây. Hai giây.

Rồi cô đáp, giọng trầm khẽ: "Không."

Tim Love đập mạnh một nhịp.

Nàng bất giác mỉm cười, dù không chắc bản thân đang vui hay đang xao động.

Họ cứ thế ngồi bên nhau, không nói thêm gì. Chỉ là một khoảnh khắc yên bình giữa hai người hàng xóm—hai người mà lẽ ra không nên bước vào thế giới của nhau, nhưng lại không thể rời đi.




END CHAP!

Chương trước Chương tiếp
Loading...