[ LYHANSARA ] PREMIUM LOVE

9.




Cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng Sara khoác vội chiếc áo choàng dài , từng cử động như muốn thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt trong văn phòng . Bước chân nàng dội lên hành lang dài , vang vọng giữa khoảng không im lặng tựa hồ mỗi nhịp vang lên lại nện mạnh vào lồng ngực . Bên ngoài gió ùa đến , lạnh buốt nhưng dễ chịu hơn nhiều so với không khí đặc quánh trong căn phòng đầy khói thuốc và mùi cà phê nguội . Nàng ngẩng mặt nhìn lên bầu trời mờ mịt lẩn khuất sau những tầng mây dày tuyết , giống hệt tâm trí nàng lúc này rối bời và nặng nề , chực chờ vỡ tung thành trăm mảnh vụn . Nhét tay vào túi áo khoác , bước đi không mục đích . Nàng cần một khoảng trống , cần để gió lạnh quất vào da thịt hòng làm nguội đi những suy nghĩ rối ren . Bởi lẽ dù vừa trải qua một trận chiến thắng , trong lòng nàng vẫn còn nguyên cái bóng dài ám ảnh mang tên Lyhan Romanov .

Bước chân vô định đưa nàng ghé ngang một cửa hàng tiện lợi còn sáng đèn . Ánh sáng trắng hắt ra từ bên trong như một vệt mỏng manh gọi nàng dừng lại . Đứng một thoáng lưỡng lự , rồi bất giác đẩy cửa bước vào.

"Cho tôi một bao thuốc , cùng một chiếc bật lửa" Giọng nàng vang lên dứt khoát nhưng khàn khàn như mang theo nỗi mệt mỏi chất chồng . Năm nay nàng ba mươi bốn tuổi , cả một đời chưa từng nếm thử vị cay hăng của khói thuốc , bởi với nàng nó luôn gắn liền với sự sa sút , với những buổi trực đêm triền miên của đồng nghiệp đầy mệt mỏi . Nhưng lúc này đây , những lời họ từng nói lại văng vẳng trong đầu: "Khói thuốc đôi khi khiến ta dễ thở hơn , ít nhất là trong những giờ phút tăm tối nhất."

Ngón tay nàng khẽ run khi nhận lấy bao thuốc đầu tiên trong đời . Không phải vì thèm khói , mà vì chính nàng cũng bất ngờ trước quyết định này . Phải chăng nàng đang tìm một cái cớ , một thứ để tạm thời xoa dịu tâm hồn vốn đã quá nặng nề bởi chiến sự , bởi những bí mật nặng nền mà ả để lại trong nàng .

Ngoài kia gió hú rít như muốn xé toạc cả dãy phố ngọn lửa bật lên rồi tắt ngấm trong tay nàng để lại mùi ga lạnh tanh vương trên ngón tay . Sara bực dọc siết bao thuốc , lẳng lặng bước vào một con hẻm tối . Bức tường ẩm mốc lấm tấm vết nước loang đã đống lớp băng mỏng , ánh đèn vàng ngoài phố chỉ kịp rọi một mảnh sáng yếu ớt rồi vụt tắt như chẳng đủ sức chen vào . Nàng tựa lưng , ngửa đầu , đôi mắt vô hồn nhìn ra khoảng trời xám ngoét phía xa . Trong khoảnh khắc ấy , thành phố ồn ào bỗng như bị nhấn chìm xuống đáy , chỉ còn lại tiếng tim đập nặng nề của chính nàng . Bao thuốc còn nguyên bật lửa vô dụng , nhưng thứ nàng cần không phải khói mà là một lối thoát cho cơn mệt mỏi đang siết chặt tâm trí .

Nàng không hề hay biết bước chân vô tình kia đã dắt mình vào hẻm tối mà định mệnh từ lâu đã mai phục sẵn .

Ngón tay nàng run run xé lớp giấy bạc , vụn thuốc vương vãi như những mảnh kiên nhẫn cuối cùng bị xé nát . Điếu thuốc ngậm trên môi , lạ lẫm , gượng gạo , không hề hợp với hình ảnh Han Sara vẫn tự khắc họa về mình . Ngọn lửa nhỏ trong tay vừa bật lên , lóe sáng chưa kịp chạm vào đầu thuốc đã bị cơn gió lạnh buốt từ con hẻm quật tắt phũ phàng để lại mùi ga nồng hắc hăng hắc vướng vào đầu ngón tay . Nỗi bực dọc dâng lên , ngực nàng như thắt lại . Một tiếng rít khe khẽ nơi kẽ răng và rồi , trong phút giây mất kiềm chế cái bật lửa bị nàng quăng mạnh đi như hất tung tất cả mệt mỏi .

*Cạch *

Âm thanh khô khốc dội vào bức tường gạch ẩm mốc , trước khi khựng lại một cách chói tai ngay dưới mũi giày da đen nhánh sáng loáng đến lạnh người . Bước chân kia dừng lại . Sự tĩnh lặng trong hẻm kéo dài nặng nề đến mức mỗi nhịp tim đập của nàng cũng hóa thành tiếng động . Nàng ngẩng lên , và chỉ trong khoảnh khắc không khí như nghẹt thở báo hiệu điều gì đó sắp tràn vào đời nàng .

Điếu thuốc kẹp nơi khóe môi Sara bất ngờ bừng sáng , không phải từ ngọn lửa vụn về nàng cố gắng châm mà từ một ánh lửa khác , sắc vàng rực rỡ len lỏi giữa không gian tối đen . Bàn tay to và thon dài , mang hương vị lạnh lẽo của quyền lực , vươn ra che chắn cơn gió nâng ngọn lửa vững vàng như một nghi lễ trang trọng .

Đầu thuốc đỏ rực, nhả ra hơi khói cay xè len vào cuống họng , để lại dư vị đắng nghét như vết hằn của số phận .

Khói thuốc chưa kịp nuốt trọn đã xộc thẳng xuống cổ họng , Sara bất ngờ sặc sụa . Nàng vội vã kẹp lấy điếu thuốc đang cháy dở giữa hai ngón tay kéo ra khỏi môi trong tiếng ho khan nghẹn lại nơi lồng ngực . Hơi thuốc đắng nghét quẩn quanh trong phổi khiến đôi mắt nàng ươn ướt cùng hàng mi run lên .

Là Lyhan Romanov , mái tóc buông xõa phủ một bên gò má , đôi mắt u ám mà quyến rũ hệt vực sâu . Ánh lửa từ chiếc bật zippo trong tay ả phản chiếu trên khuôn mặt đó khắc họa một kẻ vừa như thiên sứ , vừa như quỷ dữ .

"Cô không hợp dùng thứ này đâu." Tiếng Lyhan vang lên , trầm thấp nhưng đầy mệnh lệnh không phải khuyên nhủ mà như phán xét . Không để Sara kịp phản ứng , ả đã thản nhiên đưa tay giật lấy điếu thuốc còn vương khói mỏng từ kẽ tay nàng . Trong khoảnh khắc , làn khói trắng yếu ớt bị bứt khỏi những ngón tay mảnh khảnh , rồi rơi xuống nền gạch ẩm lạnh . Một cú giày mạnh mẽ . Tàn thuốc tắt ngấm vụn tro vỡ nát dưới gót da đen nhánh . Hành động như thể thứ độc dược này không được phép chạm đến nàng , ngoại trừ chính bàn tay của ả .

Lập tức đưa tay đẩy phắt ả ra , lực mạnh đến mức vai Lyhan khẽ chao đi . Hơi thở nàng mạnh , từng nhịp phập phồng như muốn xé toạc lồng ngực . Trong ánh mắt bừng lửa , vẻ phẫn nộ không còn kìm nén được nữa , nó tuôn trào thẳng thừng như một nhát dao lạnh lẽo chĩa vào đối phương . Nàng không còn muốn giấu , không còn muốn nhẫn nhịn . Sự căm tức ấy Han Sara để nó hiện ra trần trụi trên từng đường nét gương mặt , trên hơi thở gấp gáp và bàn tay còn run vì tức giận .

Bàn tay Sara run run thoáng chốc rồi cứng lại như thép . Trong cơn giận dữ dồn nén , nàng bất ngờ rút từ hông khẩu súng ngắn , kim loại lạnh loáng ánh lên trong bóng tối . Không chần chừ , nàng giương thẳng nòng súng chỉa vào Lyhan , động tác dứt khoát đến mức chính hơi thở cũng nghẹn lại . Đôi mắt sâu ngoáy của Sara ánh lên dao động dữ dội tròng mắt run rẩy một nhịp rồi khẽ cụp mi , để lộ khoảnh khắc mong manh hiếm hoi trong cơn phẫn nộ .

Ả vẫn đứng đó , dáng vẻ bình thản đến khó tin . Chậm rãi đưa tay vào túi áo , từng cử chỉ trôi qua nặng nề như những nhát gõ của định mệnh . Nhưng thay vì vũ khí , từ trong lòng bàn tay hé mở lại là một đoá hồng trắng , cánh hoa mỏng manh run lên trước ngọn gió hun hút , đối nghịch hoàn toàn với họng súng đang nhắm thẳng vào mình . Thế là trong không gian đặc quánh mùi thuốc súng , khẩu súng và đoá hoa cùng song song tồn tại , một bên là hủy diệt , một bên là thanh khiết . Giây phút ấy cả con hẻm như hoá thành sân khấu lạ lùng: nơi tử thần và tình nhân giáp mặt , nơi cái chết cũng khoác màu lãng mạn .

Ả khẽ hiếp mắt , đôi môi cong thành một nụ cười , thứ nụ cười mà ngay cả quỷ dữ cũng không nên mang . Nó không hẳn chế giễu cũng chẳng phải dịu dàng , mà là sự trộn lẫn ma mị khiến tim người đối diện như rơi xuống hố sâu . Sara nghẹn thở . Bàn tay vẫn ghì chặt khẩu súng nhưng đầu gối nàng như muốn khuỵu xuống . Một cơn bất lực chưa từng biết đến trào dâng ồ ạt , mạnh mẽ như cuồng phong cuốn phăng mọi lớp vỏ kiên cường mà nàng dày công xây dựng . Bao năm trong ngành tình báo , nàng đã đối diện với máu , với chết chóc , với muôn kiểu giả trá của con người , thế nhưng chưa một lần nào cảm giác vô phương kháng cự lại hiển hiện rõ rệt đến thế .

Trước mắt nàng , không còn là kẻ thù cần hạ gục , cũng chẳng phải đồng minh có thể tin tưởng  mà là một bí ẩn quái dị , vừa nguy hiểm vừa thôi thúc , khiến trái tim nàng đau đớn đến mức như bị xé toạc .

Nụ cười mỉm như một vệt dao sắc lạnh khắc lên màn đêm . Đôi ngươi sâu thẳm ấy không còn là ánh nhìn của người , mà là khoảng không đen đặc nuốt chửng mọi lý trí . Nó vừa lặng lẽ vừa tàn bạo như một bản tình ca rót xuống từ vực thẳm .

Khẩu súng trong tay Sara , báng súng lạnh buốt dính chặt vào lòng bàn tay đẫm mồ hôi . Một nửa trong nàng gào thét phải bóp cò ngay lúc này chỉ cần một cú siết , tất cả sẽ chấm dứt . Nhưng một nửa còn lại như bị trói buộc , như bị thôi miên , không thể rời khỏi ánh mắt ấy . Lý trí rít lên nhưng trái tim nàng ngược lại đập dồn dập như một nhịp trống giữa trời quang , dồn ép từng hơi thở . Ánh thép súng phản chiếu đèn đường nhập nhoà , căng thẳng chết người , rồi chậm rãi hạ thấp như thể chính đôi tay nàng đã phản bội lại mệnh lệnh của bộ não . Cảnh tượng nứt gãy , giằng xé , để rồi trong cơn hỗn loạn , nàng lao vào vòng tay ả . Như một con thiêu thân tuyệt vọng tự nguyện gieo mình vào ngọn lửa đang thiêu rụi cả bầu trời .

Mùi thuốc lá còn vương trong gió hòa cùng hương hoa hồng trắng , tạo nên thứ hương vị hỗn loạn , nửa mê hoặc nửa tuyệt vọng . Vòng tay lạnh lẽo siết chặt lấy nàng , không còn là vòng tay của người sống , mà là gông xiềng dịu dàng của quỷ dữ , ấm đến tàn nhẫn . Trong khoảnh khắc môi nàng khẽ run lên trên bờ vai ả , Sara thấy mình vừa được cứu rỗi , vừa bị nguyền rủa. Trái tim đầy khao khát , còn lý trí thì rạn nứt từng mảnh , kêu gào trong tuyệt vọng . Và nàng hiểu từ giây phút này , con đường phía trước của nàng đang dần xa ngã .

Ả ghì siết nàng trong vòng tay , êm ái như dỗ dành nhưng lại lạnh lẽo như xiềng xích trói hồn . Sara cảm giác bản thân chẳng còn đứng trên mặt đất nữa mà đang rơi vào một vực thẳm ngọt ngào , nơi lý trí bị bào mòn từng mảnh . Vòng tay ấy vừa như chở che vừa như nuốt chửng , khiến nàng không rõ mình đang được cứu rỗi hay bị kết án . Trong giây phút ấy , nàng biết mình đã trao linh hồn cho kẻ vốn được sinh ra để hủy diệt nó .

Và rồi , trong thoáng chốc tia lý trí cuối cùng bật sáng kéo giật nàng thoát ra khỏi vòng tay chết người ấy . Han Sara lùi lại , trái tim dường như tự xé mình để giữ lấy chút tỉnh táo mong manh . Không một lời từ biệt nàng quay lưng để gót giày dội vang giữa hẻm tối lạnh tựa vết cứa sâu vào tâm trí kẻ điên loạn .

Sau lưng , Lyhan Romanov vẫn đứng đó , bất động như tượng đá , đôi mắt đỏ rực bùng lên trong con hẻm tối . Bông tuyết rơi xuống lặng lẽ tan trên vai áo đen , tựa như tro tàn trên thi thể chiến trường . Hai bóng hình , một tiến về phía ánh sáng lờ mờ , một chìm sâu trong tăm tối , cuối cùng tách ra đi về hai ngã đối lập để lại khoảng hư không nặng trĩu không lời .


















Chương trước Chương tiếp
Loading...