Ly hôn sau, nàng còn giữ ta đánh dấu
Chương 22
Không biết từ đâu, nước mưa phía sau lưng Lạc Huyền cuồn cuộn chảy qua, cuốn đi những chồi non mùa xuân vừa mới nhú lên.Lạc Huyền vẫn đứng trong mưa, cúi người.
Trong đầu nàng lại vang lên ký ức lần đầu gặp mặt—sáu năm về trước.——"Ngươi phải đi rồi sao... Tỷ tỷ, ngươi có thể nói cho ta tên ngươi không?"——"Ninh Nhất Khanh."Ninh Nhất Khanh.
Tên nàng là... Ninh Nhất Khanh.Có thể gặp được nhau, thật tốt, Ninh Nhất Khanh.Lạc Huyền một tay che mặt, nước mưa hay là nước mắt đều từ giữa kẽ ngón tay chảy xuống. Nàng thật sự rất muốn nói thêm vài lời "cảm ơn ngươi".Cảm ơn ngươi đã tặng ta một âm mưu hoàn mỹ, một đoạn thân mật như trò đùa ngắn ngủi, giới hạn trong một cuộc đời không trọn vẹn.Cảm ơn ngươi đã để ta trở thành kẻ như quái vật sống trên cung trăng. Dù thời gian ngươi gặp ta không nhiều lắm, ta vẫn từng, từng thật lòng mong chờ mỗi đêm trong quãng đời còn lại, chỉ để được gặp lại ngươi.Chờ mong rằng chúng ta có thể có một đoạn thời gian thật đẹp, thật dài.Nhưng hiện tại, ta sẽ không—sẽ không bao giờ quấy rầy ngươi nữa.Hóa ra ánh trăng ấy từ đầu đến cuối, vẫn luôn thuộc về người khác.Bản thân thật nực cười, tưởng rằng đời mình sẽ có được một lần may mắn.Gió lạnh trộn với mưa mỏng luồn qua cổ áo, lạnh thấu xương. Da thịt Lạc Huyền lại như đang nóng dần lên, hòa tan từng giọt nước đá len lỏi theo áo chảy vào trong tim."Tiểu Huyền, đây là từ đầu đã quyết định rồi. Chúng ta..."Lạc Huyền mỉm cười. Phải rồi, từ đầu đã quyết định.Đúng vậy, tất cả mọi người đều biết— Lạc Huyền, từ đầu, vốn đã là kẻ chờ chết."Tiểu Huyền, về nhà thay đồ đi, lát nữa ta đưa ngươi trở lại bệnh viện," Ninh Nhất Khanh chuyên chú nhìn nàng, qua màn mưa, ánh mắt lại có một tia dịu dàng lẫn say mê."Bác sĩ nói với ngươi rằng, bệnh của ta còn có thể cứu sao?" Lạc Huyền bỗng dưng đứng thẳng dậy, dáng vẻ như lưỡi đao thủy tinh sắc bén tuyệt thế. "Khi tới, ta nhìn thấy hồ sơ chẩn đoán rồi."Ninh Nhất Khanh mím môi, khuôn mặt vẫn thanh lãnh và cao quý như xưa—vẫn là vẻ xa cách không thể với tới."Ta đã mời bác sĩ giỏi nhất cho ngươi. Ngươi đừng sợ.""Ta sợ? Ta sợ cái gì chứ?" Lạc Huyền ngẩng đầu, mắt mở to, sắc mắt quỷ mị ngày càng ảm đạm, tựa như lớp hóa trang của tên hề đang bị nước mưa hòa tan: "Ta rất sợ, rất sợ cái chết đến lặng lẽ không một tiếng động..." Sợ hãi sẽ không được thấy ngươi.Cho nên, nàng mới tự mình làm đèn Tinh Tinh—vì sợ Ninh Nhất Khanh sợ bóng tối.Nàng tự mình đeo mặt nạ phượng hoàng, nghĩ rằng nữ nhân kia đeo mặt nạ rồi, có thể thản nhiên uống một ly rượu, có thể được tự do một chút.Nàng đã từng hy vọng, từng sống sót gắng gượng, chỉ mong có thể cùng nàng đi đến cực Bắc, nhìn sao trời đầy trời.Một kẻ quái vật bị nhốt, lại muốn dâng ánh sáng cho mặt trăng. Đúng là một tên hề tự cho mình quan trọng.Phải rồi, nàng nên sợ mới đúng. Nàng chỉ là một con thiêu thân đen đúa, âm u, không biết sống chết lại muốn bay về phía ánh trăng.Bay chưa ra khỏi địa động, đã bị ánh sáng thiêu rụi rồi.Tình cảm mơ hồ như vậy, để người khác không cần tốn chút sức nào cũng có thể bước qua.Yêu quá nhiều, chỉ làm tổn thương chính mình.Nàng đích xác là một kẻ vụng về, chẳng có gì trong tay—nên chỉ biết nắm chặt thứ duy nhất có được, nắm chặt đến đẫm máu."Ngày Lễ Tình Nhân đó, người bất ngờ đến tiếp khách xã giao, là Lạc Duy đúng không?"Đột nhiên, Lạc Huyền tỉnh táo đến lạ. Những điều trước kia nàng nghi ngờ mà không hiểu, giờ đều có lời giải thích hợp lý.Ninh Nhất Khanh không muốn nói dối. Xuyên qua bóng mưa dày đặc như màn đêm, nàng chỉ khẽ gật đầu—giống như đang ban cho nàng một đại ân.Lạc Huyền thần sắc điềm tĩnh như một người ngoài cuộc. Nàng nhìn vào căn phòng bày hoa pha lê, áo cưới lộng lẫy phủ đầy những đóa hoa hồng. Tất cả được chuẩn bị cho hôn lễ ngọt ngào và lãng mạn.Nhóm thiết kế bận rộn chỉnh sửa từng chiếc váy cưới, từng món trang sức đắt tiền và xa hoa, để hai người mới cưới thêm phần rực rỡ.Lam toản, thanh kim thạch, bạch ngọc phỉ thúy, ngọc lục bảo—đó mới là những thứ thực sự lấp lánh.Còn nàng, chỉ là một thằng hề không thể ngừng cười, đứng nhìn từ xa.Hôn lễ đó sẽ lộng lẫy cỡ nào đây? Cả thiên hạ sẽ đến chúc mừng, sẽ khóc vì hạnh phúc của họ—dù sao thì họ xứng đôi đến thế.Bỗng, nàng ngẩn người—không biết đến khi tang lễ của chính mình, có ai đến? Có ai khóc vì nàng?Không, nàng vẫn hy vọng người mình yêu sẽ thật vui vẻ. Nếu có tang lễ, cũng đừng khóc."Ta vĩnh viễn đánh dấu ngươi—có lẽ điều này đã phá rối kế hoạch của ngươi rồi?" Lạc Huyền lắc đầu mệt mỏi, từng hy vọng có thể nâng cao cấp bậc tin tức tố bằng phẫu thuật.Đúng là kẻ ngu si nói mộng. Một con sâu nhỏ tưởng có thể sống qua mùa xuân, một kẻ không biết số phận đã bị định sẵn.Thì ra, khi nàng còn tưởng tượng về tương lai, thì các nàng—đã từ lâu ở dưới ánh đèn khách sạn, thiết kế xong hôn lễ, chuẩn bị xong khách mời, hoa tươi, pháo giấy... chỉ chờ để long trọng tuyên cáo cùng thiên hạ.Còn bản thân, trong kế hoạch ấy—chỉ là một người chết."Tại sao phải tàn nhẫn như vậy? Tàn nhẫn như vậy mà chờ ta chết sao?"Vì sao ta nghĩ nó là ánh trăng, lại hóa ra là độc dược?Ninh Nhất Khanh nhìn vào đôi mắt dị sắc tuyệt đẹp kia, trong suốt mà ngây thơ, giống như một con nai nhỏ bị tổn thương, đến khoảnh khắc cuối cùng vẫn còn sót lại một tia không thể tin nổi.Nữ nhân ấy phát hiện mình không thể mở lời. Tất cả bỗng trở nên tái nhợt, lạnh buốt, y như thứ quyền lực và trách nhiệm mà nàng luôn siết chặt trong tay—lạnh đến thấu xương."Tiểu Huyền, thật xin lỗi."Trên xương quai xanh là làn vải trắng ướt đẫm của Ninh Nhất Khanh, dáng vẻ vẫn lạnh nhạt, tự kiềm chế như thường. Ánh sáng chiếu qua mắt kính tạo thành một lớp băng lạnh không rõ nguồn cội. Khác xa hoàn toàn với người từng mềm mại, từng quyến rũ trong những khoảnh khắc xưa cũ Lạc Huyền từng thấy.Lạc Huyền nghiêng đầu nhìn nàng cười, nụ cười chan chứa máu len qua kẽ môi. Máu hòa cùng mưa lạnh rơi xuống, tan vào vũng nước dưới chân.Sự xinh đẹp pha trộn giữa tuyệt vọng và bệnh tật, gương mặt như đồng thời mang dáng dấp thiên sứ và ác ma—trong khoảnh khắc ấy, cùng hiện lên.Người phụ nữ từng nhẹ nhàng gọi nàng là "Tinh Tinh", cuối cùng hóa ra chỉ đang chơi một trò chơi chờ nàng chết.Lạc Huyền lau đi khóe môi, cảm thấy... còn sống thật tốt, chí ít có thể thấy được chân tướng.Nữ nhân thề non hẹn biển nói yêu mình, ôn nhu thâm tình cũng thật giống nhauChi bằng đừng nói yêu. Như thế có lẽ còn dễ chịu hơn.Dù sao, nàng—người sắp chết—cũng không có năng lực tiếp nhận loại tình yêu này."Tiểu Huyền, ta sẽ cho người đưa ngươi về bệnh viện. Bác sĩ nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi." Giọng Ninh Nhất Khanh nhẹ như gió thoảng, mắt vẫn dõi theo nàng chăm chú. "Ta sẽ không để ngươi có chuyện."Lạc Huyền cố dằn lại nụ cười, nhưng lại bất chợt bật cười dữ dội. Cười đến toàn thân run rẩy, tóc bạc dính mưa rối tung trong gió, như sao băng rơi vội.Nàng đã không còn cách nào giả vờ như chẳng có chuyện gì.Ánh mắt dị sắc đầy tơ máu, trong khoảnh khắc này như thể đồng thời chứa đựng yêu dị quỷ mị và ngây thơ thuần khiết—hai luồng khí tức đối chọi kịch liệt va đập bên trong thân thể, chống đỡ lý trí ít ỏi còn sót lại."Cảm ơn ngươi," nàng nói.Nhưng ngươi không cần phải giả vờ yêu ta nữa.Ngươi có lẽ cũng như bọn họ thôi. Đều mong ta chết.Thế giới này, ai cũng chờ mong ta chết. Ngươi cùng nàng kết hôn, lại nói ngươi yêu ta?Vậy thì ngươi cùng những người khác có gì khác biệt?Đáng tiếc duy nhất là... ta không thể tận mắt thấy biển.Nhưng không sao. Có thể sau này ta sẽ có rất nhiều thời gian, đi xem đại dương, đi xem thế giới này.Bất kể nó dịu dàng... hay tàn nhẫn.—"Đến rồi đến rồi, tìm được quần áo của Lạc Huyền rồi!" Lam Nhạc Nhiên bung dù, ôm áo mưa và áo khoác chạy tới. Thấy hai người đứng giữa mưa, như thuộc về hai thế giới khác nhau, nàng lúng túng nói: "Ninh tổng, hay là... chúng ta vào trong rồi nói tiếp?"Đèn trước cổng biệt thự bật sáng, ánh sáng chiếu dài ra mặt đường ướt mưa. Lam Nhạc Nhiên nhận ra hai người vẫn chưa có phản ứng gì."Vậy có nên mặc áo mưa trước không..." Nàng ngập ngừng, rồi chợt thấy rõ dáng vẻ Lạc Huyền giữa mưa: chật vật mà xinh đẹp, khiến nàng không biết có nên tiến lên hay không.Áo mưa dường như cũng không thể ngăn được cơn mưa lạnh lẽo đang bám lấy cô gái ấy."Không cần. Quần áo bệnh nhân rất tốt, hợp với tôi." Lạc Huyền mệt mỏi xoay người, cụp mắt, tay vẫy vẫy, "Nhạc Nhiên tỷ, phiền chị gửi thỏa thuận ly hôn cho tôi.""Tôi sẽ trực tiếp ký tên. Sẽ không lề mề."Dầm mưa quá lâu, Lạc Huyền thấy cả người cứng đờ, bước đi khập khiễng, vừa buồn cười vừa hài hước. Thật giống một tên hề.Tên hề khoác áo bệnh nhân.Hóa ra, là quái vật thì có cố gắng diễn vai đến đẹp đẽ nhường nào... cũng sẽ bị nhìn thấu là tên hề.—Giữa màn mưa dày đặc, Lam Nhạc Nhiên lén nhìn tổng tài của mình. Nữ nhân ấy ẩn mình trong mưa, nét mặt lạnh lùng, khí chất cao quý xa cách, như thể không có bất kỳ nhược điểm nào."Ninh tổng, mưa lớn quá. Lạc Huyền tiểu thư sẽ không chịu nổi đâu...""Hãy cho xe đi theo cô ấy. Đừng để xảy ra chuyện gì," Ninh Nhất Khanh nhìn theo bóng người nhỏ bé đang khuất dần trong mưa, giọng bình tĩnh đến đáng sợ, "Cô ấy muốn làm gì... thì cứ theo ý cô ấy.""Nhưng Ninh tổng, ngài... ngài không tự mình đi sao?" Lam Nhạc Nhiên gom hết can đảm hỏi, lần đầu tiên nhận ra mình đang can thiệp vào quyết định của cấp trên.Ninh Nhất Khanh khựng lại, rồi quay người, nhàn nhạt nhìn cô, bình thản nói: "Không có thời gian."Lam Nhạc Nhiên chết lặng.Phải rồi. Ninh tổng còn phải dự diễn đàn, hội nghị, phải thị sát dự án mới, còn có cả... áo cưới.Đúng là không có thời gian thật."Cứ theo lời Tiểu Huyền làm đi, gửi thư thỏa thuận ly hôn cho cô ấy."Lam Nhạc Nhiên gật đầu, trong lòng lại âm ỉ một cơn khó chịu khó lý giải. Rõ ràng đây chẳng phải việc liên quan đến mình, vậy mà vẫn cảm thấy như có một cây kim đâm vào ngực.Khu này toàn biệt thự nhà giàu, phồn hoa xa hoa. Mùa xuân ba tháng, hoa đào và hoa anh đào tranh nhau nở rộ, một trận mưa lớn quật xuống, rụng đầy những cánh hoa mềm mại trắng hồng trôi theo dòng nước.Vì trời mưa, đường phố vắng tanh, chẳng có ai đi lại hay xe cộ qua lại. Dù Lạc Huyền bước đi chậm rãi hay loạng choạng như sắp ngã, cũng không một ai nhìn thấy.Lạc Huyền cuối cùng cũng hiểu rõ—mình là một người không sống được bao lâu nữa. Có thể hôm nay còn sống, nhưng ngày mai thì sao?Điều khiến nàng hối hận nhất chính là vì một chút tư tâm, vì bị ma quỷ ám ảnh, mà đã kết hôn với Ninh Nhất Khanh.Rốt cuộc chỉ nhận lại trừng phạt.Đó là hình phạt cho sự ích kỷ xấu xa.Người sắp chết không có tư cách mong cầu hạnh phúc.Nàng cuối cùng đã nhìn thấu—mình chẳng có gì cả, không xứng với Ninh Nhất Khanh.Không xứng, cũng không đáng.Nàng từng nghĩ mình sẽ đau lòng, sẽ tuyệt vọng. Nhưng không, chỉ thấy buồn cười. Nước mưa thay nước mắt, trái tim rỗng hoác, không cảm nhận được gì.Như thể tất cả chỉ là một giấc mơ. Nếu thật sự là mơ thì tốt rồi. Sẽ không có tiếc nuối, cũng không có phản bội.***Lạc Huyền bật dậy từ trên giường, đầu óc mê man, mồ hôi lạnh ướt đẫm.Ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt cùng tiếng mưa tí tách. Trên người đắp một chiếc chăn lông nhẹ nhàng, cạnh giường là đèn ngủ cam nhạt, màn giường màu trắng bạc trong suốt như mang lại cảm giác an toàn lạ kỳ.Nơi này... không giống bất kỳ đâu nàng từng biết. Không phải ký túc xá trường học, không phải phòng ngủ biệt thự, cũng chẳng có mùi bạch đàn quen thuộc."Tiểu Lạc Huyền, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Ngươi sốt 38,5 độ, ta nấu canh lê nhỏ cho ngươi, đang hầm cách thủy đấy. Có đói bụng không, có muốn uống không?"Nữ nhân mặc váy đỏ thắt đai nhẹ nhàng cười nói, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, sau đó bưng một bát canh nóng ấm trở lại.Căn phòng nhỏ ấm áp tràn ngập mùi vị chua ngọt dịu dàng của tuyết lê."Chi Vãn tỷ?" Giọng Lạc Huyền khàn đặc, đầy kinh ngạc. Trong miệng vẫn còn vị máu, "Đây là nhà của tỷ?"Hạ Chi Vãn chớp mắt hoạt bát, "Ừm, là nhà ta. Ngươi yên tâm, có thể tự uống canh lê chứ? Ta mang cho ngươi một cái bàn nhỏ.""Chờ đã, đợi chút, Chi Vãn tỷ... Sao ta lại ở nhà tỷ?" Lạc Huyền nhắm mắt, hơi thở gấp gáp, đầu óc mơ hồ."Huyền Huyền, thương lượng với ngươi chuyện này được không?" Hạ Chi Vãn đặt bát sứ xuống, cười hiền hòa, "Gọi ta là Vãn Vãn đi. Thêm chữ 'tỷ' nghe cứ như ta lớn hơn ngươi cả chục tuổi. Gọi như hồi nhỏ ấy, coi ta là bạn chơi cùng đi."Dưới ánh mắt chân thành và hơi kỳ quặc của Hạ Chi Vãn, Lạc Huyền gật đầu, "Vãn... Vãn Vãn, cảm ơn ngươi.""Ừm, tốt lắm." Hạ Chi Vãn cười rạng rỡ, đặt bát canh lê trước mặt nàng, "Giờ giải đáp thắc mắc của ngươi nhé. Chiều nay, ta thấy ngươi ngất ven đường, liền nhanh tay lẹ mắt kéo ngươi về nhà."Dưới ánh mắt nhiệt tình của Hạ Chi Vãn, Lạc Huyền nhấp một ngụm canh lê tỉ mỉ nấu, vị chua ngọt hòa tan nơi cổ họng khô rát, cảm giác đau buốt dần tan biến, vị máu trong miệng cũng được xua đi."Kéo... kéo ta về nhà?""Đúng rồi." Hạ Chi Vãn mỉm cười, giọng tự nhiên nhẹ nhàng, "Khi đó có một chiếc Bentley màu đen đuổi theo ngươi, mấy gã đàn ông áo đen xuống xe định đưa ngươi đi. May mà ta phản ứng nhanh, kéo ngươi và nhà trước."Nghe vậy, lòng Lạc Huyền chợt rối bời. Đám người kia chắc là do Ninh Nhất Khanh phái đến để đưa nàng về bệnh viện. Hạ Chi Vãn ra mặt cản trở bọn họ, không biết liệu có gây thêm phiền phức cho cô không."Vãn Vãn, thật ra ngươi không cần làm vậy đâu, sẽ phiền phức cho ngươi lắm. Ninh Nhất Khanh, cô ấy..."Lạc Huyền cười khổ, giọng mỉa mai, "Cô ấy chỉ là đang làm tròn cái gọi là... trách nhiệm.""Ngươi không nói ta cũng biết." Hạ Chi Vãn gật đầu, giọng bình thản nhưng mang theo chút trêu chọc, "Ninh tổng à... ôn nhu, lễ độ, tiến thoái đúng mực, trời sinh là người nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Một người như thế chắc chắn sẽ không thèm so đo với ta."Nghe đánh giá đó, Lạc Huyền muốn cười điên, nhưng cơ thể quá mệt mỏi, ngay cả năng lực biểu đạt nét mặt cũng không còn.Chắc ai cũng hiểu rõ Ninh Nhất Khanh là người thế nào, chỉ có mình nàng còn chìm trong ảo tưởng, cho rằng đó là ôn nhu chỉ dành riêng cho mình.Ngu xuẩn, thật sự là ngu không ai bằng.Hạ Chi Vãn thản nhiên quan sát Lạc Huyền, nàng nhìn ra trong cơ thể thiếu nữ kia là sự mỏi mệt đến rã rời. Nàng khẽ cười, như thể chỉ là lời nói đùa:"Chờ một lát nữa, ta sẽ gọi điện cho Ninh tổng, nói nàng yên tâm, rằng ngươi đang ở chỗ ta. Yên tâm trăm phần trăm."Lạc Huyền phải mất một lúc mới phản ứng kịp, cuối cùng cũng hiểu ý Hạ Chi Vãn. Nàng phát hiện thần kinh mình dường như đột nhiên trì trệ, như bị ngâm vào nước đá — tê dại, lạnh lẽo, nặng trĩu chìm xuống đáy nước, dần dần mất cảm giác.Giống như... không thể suy nghĩ được nữa."Nhưng mà... ta phải đi. Làm phiền ngươi quá rồi.""Huyền Huyền, ngày thường ngươi cũng như thế, luôn giữ khoảng cách với người khác sao?" Hạ Chi Vãn lắc đầu, thở dài. "Dù sao chúng ta cũng từng là hàng xóm. Ta còn từng thành tâm mời ngươi làm người mẫu cho ta, làm thợ điêu khắc của ta. Quan hệ như vậy, sao lại gọi là 'phiền phức'?"Lạc Huyền lặng lẽ cúi đầu. Ngày thường nàng rất ít khi giao tiếp với người khác, ngoại trừ Trì Lê, chỉ có Hạ Chi Vãn là người từng chủ động tiếp cận nàng. Đối mặt với sự nhiệt tình và thân thiện ấy, nàng không biết phải làm sao.Giờ mà nói muốn rời đi... có phải sẽ quá thất lễ?Nàng suy nghĩ rất chậm, một lúc lâu cũng không biết nên nói gì.Cũng may Hạ Chi Vãn không để ý đến sự im lặng ấy, chỉ tiện tay cầm điều khiển, bật TV, đổi kênh một cách dửng dưng.Phòng lại trở nên yên tĩnh.Lạc Huyền dùng một tay chống đỡ cơ thể, tay còn lại cầm thìa, nghiêm túc, từng muỗng từng muỗng ăn canh lê."Nếu ngươi thật sự cảm thấy phiền toái," Hạ Chi Vãn bỗng tắt TV, chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc. "Vậy sau khi ngươi khỏi bệnh, đi nước ngoài cùng ta xem triển lãm. Biết đâu nhìn xong ngươi sẽ chịu làm người mẫu cho ta. Còn bây giờ, nghỉ ngơi cho khỏe đã.""Ra nước ngoài xem triển lãm..." Lạc Huyền lặp lại chậm rãi. Trái tim mệt mỏi khẽ rung lên. Nàng gian nan gật đầu, rất muốn nói một lời cảm ơn chân thành: "...Được.""Vậy phải cố gắng dưỡng bệnh cho tốt nhé. Đừng thức đêm mà gọt tượng nữa."Nàng từng đi ngang phòng làm việc của Lạc Huyền, thường thấy ánh đèn sáng xuyên đêm. Cô gái nhỏ này dường như không biết mệt, cứ thiêu đốt bản thân như thế, có lẽ vì cảm thấy thời gian không đủ, nên luôn muốn làm mọi thứ đến tận cùng.Kể cả tình cảm cũng vậy.Hạ Chi Vãn gạt bỏ những suy nghĩ rối rắm trong đầu, làm một động tác "cố lên" đầy động viên rồi rón rén bước ra khỏi phòng.Nàng không muốn truy vấn ngọn nguồn mọi chuyện với Lạc Huyền — tin rằng, rồi một ngày, nàng sẽ tự mình biết."Đúng rồi, bàn chải và khăn mặt mới ta đã để trong phòng tắm. Ngươi dùng được chứ?""Được rồi, ta thấy khá hơn nhiều." Lạc Huyền lau mồ hôi trên trán, cố gắng nở một nụ cười cảm ơn.Hạ Chi Vãn nhẹ nhàng đóng cửa phòng.Sau khi tắm nước nóng và thay đồ ngủ, tâm trạng Hạ Chi Vãn cực kỳ tốt. Nàng cầm điện thoại, bấm một dãy số.Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Bên kia vẫn luôn đợi."Ninh tổng à, muộn vậy rồi còn chưa ngủ, lại đang làm việc sao? Thật vất vả quá.""Ừ, vẫn đang bận." Giọng nói của Ninh Nhất Khanh vang lên trong điện thoại, mang theo chút lười biếng và mỏi mệt rất nhẹ."Ninh tổng, ta nghĩ rồi vẫn nên báo cho ngươi một tiếng," Hạ Chi Vãn cố ý kéo chậm ngữ điệu, lắng nghe động tĩnh bên kia. "Tối nay tiểu Lạc Huyền sẽ ngủ lại chỗ ta. Ngươi có thể yên tâm, nàng ở đây rất ổn, thậm chí tốt hơn trước nữa."Đầu bên kia là một khoảng lặng. Đến cả tiếng thở cũng như lặng đi.Hạ Chi Vãn chờ đợi — tưởng rằng Ninh Nhất Khanh sẽ nghiêm khắc yêu cầu đưa người về, nhưng ảo giác ấy nhanh chóng tan biến.Nữ nhân kia chỉ lật một trang sách, đẩy kính lên sống mũi, môi khẽ mở:"Vậy thì tốt. Cảm ơn ngươi."Một giây sững sờ.Hạ Chi Vãn khôi phục lại ngữ khí đùa cợt: "Ninh tổng thật khí phách, đúng là người làm đại sự, chúng ta xin bái phục. Vậy, hẹn gặp lại.""Ngủ ngon."Giọng nữ trầm ổn, mát lạnh.Hạ Chi Vãn cúp máy, hiếm khi thấy bản thân có chút buồn bực.Nàng vốn nghĩ cú điện thoại này ít nhiều cũng sẽ khiến Ninh Nhất Khanh dao động — không ngờ đối phương lại vẫn thản nhiên như cũ, nhẹ như gió thoảng, không để lộ chút cảm xúc.Không hổ là người đứng trên đỉnh quyền lực. Ngày thường ôn hòa, lễ độ, tưởng như dịu dàng mà tình cảm... nhưng thực chất, máu lạnh hơn cả băng giá.Hạ Chi Vãn nhún vai.Nàng để tâm đến Lạc Huyền, nhưng nếu muốn giành lại một chút công bằng cho cô gái ấy... có vẻ sẽ rất khó.—Sau khi rửa mặt và trở lại giường, Lạc Huyền cảm thấy hơi thở vẫn còn nóng. Có lẽ nhiệt độ lại tăng. Nàng thuần thục lấy khăn ướt bên giường, đắp lên trán — cũng không thấy quá khó chịu.Hạ Chi Vãn là người chu đáo.Lạc Huyền nhớ mang máng — khi hai người còn là hàng xóm, vào những trưa hè oi ả, Hạ Chi Vãn sẽ đến chơi, mẹ nàng sẽ chia cho mỗi đứa một que kem đậu xanh.Kem mẹ làm rất ngon, bên trong có cả đậu nấu chín mềm, vị thơm lừng.Dòng suy nghĩ lại bắt đầu rối loạn. Trên đầu là lớp rèm xanh, ngoài kia là bầu trời mưa — lâu dần hóa thành màu xanh đen.Không có trăng.Ánh trăng chưa từng chiếu lên người nàng — trước kia không, sau này cũng không.Tự cho mình là "sao trời sáng rực" — mới là chuyện buồn cười nhất.Không ai để tâm đến sao cả. Thứ không quan trọng... nên sớm rơi xuống.Lạc Huyền khép mắt lại, cảm thấy bản thân như đã ngủ một thế kỷ.Đã đến lúc... phải tỉnh rồi.***Trong tiệm kem gần trường học, Lạc Huyền cầm ly kem vị bạc hà quay về bên cạnh Trì Lê.Vì đang vào mùa tốt nghiệp, xung quanh là rất nhiều người mặc lễ phục học sĩ đang chụp ảnh, tiếng cười đùa rộn rã, phấn khởi hẳn lên."Huyền Huyền Huyền, mấy hôm không thấy, sao ngươi lại gầy đi thế này?" Trì Lê múc hai viên kem bạc hà trong ly, nhìn Lạc Huyền với gương mặt tái nhợt và gầy guộc, rõ ràng là không vui."Vẫn ổn mà." Lạc Huyền cắn một miếng kem, trong lòng biết rõ nguyên nhân là do bệnh, cả đêm không ngủ, cứ thế lang thang khắp nơi. Có lẽ, cũng gần giống như giảm cân rồi."À đúng rồi, ta thấy Chi Vãn tỷ đăng vòng bạn bè, hai người đi xem triển lãm điêu khắc? Không sợ thần nữ tỷ tỷ nhà ngươi ghen à? Ta còn thấy ghen thay nữa đấy.""Triển lãm điêu khắc đó đẹp thật." Lạc Huyền khẽ xoa khóe mắt cay xè, "Lần sau ta dẫn ngươi đi cùng.""Hay quá. Gần đây ngươi lại làm tận mười bức tượng gỗ, tính gia nhập studio nghệ thuật của Chi Vãn tỷ rồi à?"Lạc Huyền giơ tay ra hiệu không phải, nghiêm túc đáp: "Ta đang cân nhắc giữa việc trở thành thợ điêu khắc độc lập, hay là cùng Vãn Vãn hợp tác.""Ngươi sinh nhật hôm đó thế nào lại mất liên lạc? Có phải Ninh tổng tạo bất ngờ gì không? Mau nói đi, dẫn ngươi đi đâu chơi? Hơn nữa, ngươi sống qua 21 tuổi rồi, phá vỡ lời nguyền tử vong, về sau chắc chắn sống thọ trăm tuổi. Nhất định phải cùng ta chúc mừng lại lần nữa đó!"Sinh nhật hôm đó... 21 tuổi.Không sống qua 21 tuổi.Lạc Huyền đưa tay vén tóc ra sau tai, hàng mi đen tuyền khẽ rũ xuống đầy mỏi mệt. Nàng cố gắng nở một nụ cười với Trì Lê, "Đúng là nên chúc mừng, đáng để chúc mừng.""Thân thể ngươi thật sự ổn chứ? Ngươi..." Trì Lê nhìn gương mặt trắng bệch, trong suốt đến mức gần như không còn giọt máu của Lạc Huyền, cảm thấy có gì đó không ổn."Nóng người, sốt cao, co rút, chảy máu mũi." Lạc Huyền vuốt nhẹ ngón tay chai sạn, "Ta quen rồi, tạm thời chưa chết được đâu.""Huyền Huyền, ta đưa ngươi đi bệnh viện đi, nhìn ngươi thật sự cần được tịnh dưỡng.""Không sao đâu, vài ngày nữa là ổn." Lạc Huyền biết quầng mắt đen khiến mình trông đáng sợ. Nàng đặt điện thoại xuống, cố gắng nở nụ cười để trấn an Trì Lê, nhưng lại nhận ra nụ cười của mình cứng đờ và gần như điên cuồng.Chắc là vì hôm đó cười quá nhiều, chỉ cần một thời gian ngắn nữa thôi, mọi thứ sẽ quay lại quỹ đạo.Trì Lê nhìn bạn thân với vẻ nghi hoặc, rồi vô thức cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại của Lạc Huyền đang mở trình duyệt.【Tuyến thể - phẫu thuật tiêu trừ giác quan.】Phẫu thuật tiêu trừ giác quan?Trì Lê nhẩm đi nhẩm lại cụm từ đó trong đầu, rồi bỗng nghĩ đến một thứ—đó là phẫu thuật loại bỏ đánh dấu dành cho Alpha.Nói đơn giản, loại phẫu thuật này có thể dần dần xóa bỏ đánh dấu vĩnh viễn mà Alpha từng lưu lại trong cơ thể Omega. Đồng thời, Alpha đó cũng không thể đánh dấu Omega ấy thêm một lần nào nữa.Hầu như chẳng Omega nào mong muốn điều đó cả, đánh dấu sẽ từ từ hoàn toàn biến mất.Người ta gọi nó là "phẫu thuật một dao chặt đứt."Cảm nhận được ánh mắt đầy kinh ngạc của Trì Lê, Lạc Huyền chỉ mỉm cười, "Ta chỉ tình cờ nhìn thấy thôi."Nàng rút tay lại, tiện tay lướt tiếp sang tin tức tiếp theo.【Theo báo cáo, Tập đoàn Ninh thị có thể sẽ tổ chức lễ đính hôn với đại tiểu thư nhà họ Lạc trong vài ngày tới. Quyết định này khiến giá cổ phiếu hai bên tăng mạnh. Được biết, đầu năm nay Tập đoàn Ninh thị đã thành lập công ty con trong lĩnh vực y sinh...】Không muốn để Trì Lê quá lo, Lạc Huyền vỗ vỗ vai bạn, nhỏ giọng nói:"Về nhà đi. Thứ hai ngươi còn phải đi làm, nhớ nghỉ ngơi cho tốt."Trì Lê há miệng định nói, nhưng cuối cùng lại nuốt vào. Không nói nữa.Rời khỏi tiệm kem, hai người chia tay. Chưa đi được bao xa thì mưa lại bắt đầu rơi."Lại mưa rồi à." Lạc Huyền bung chiếc ô cán dài vừa mua, tay còn lại đút vào túi áo khoác, cổ áo tung bay lộ ra phần cổ trắng mịn như ngọc.Ngay lúc đó, điện thoại rung lên. Ba chữ "Ninh Nhất Khanh" hiện rõ trên màn hình, như một sợi dây trói buộc không thể thoát thân.Ban ngày như lửa thiêu."Tiểu Huyền, mấy hôm nay ở ngoài chơi đủ chưa? Về nhà để bác sĩ kiểm tra cho em." Giọng người phụ nữ trầm trầm, mang theo cảm giác như tuyết rơi, dù là ra lệnh cũng vẫn ôn hòa.Chỉ những người không thật sự để tâm mới có thể luôn tỏ ra ôn hòa như thế—cao quý, nhã nhặn, lạnh lùng và xa cách. Lạc Huyền càng nghĩ càng thấy rõ điều đó."Chỗ nào là nhà của tôi?"Đầu dây bên kia im lặng trong thoáng chốc. Có thể nghe thấy tiếng thở dài nhạt nhòa, như thể một vị thần đang ban cho lòng thương xót."Tiểu Huyền, ngoan. Nếu em nguyện ý, chỗ của chị vĩnh viễn là nhà của em.""Ninh tổng, cảm ơn ngài đã có lòng.""Em gọi chị là gì?""Ninh tổng. Hoặc là Ninh đổng, hay là khanh tổng? Tôi nghe mọi người đều gọi ngài như vậy. Tôi cũng không nên quá khác biệt."Lạc Huyền cố kiềm chế những ngón tay run rẩy. "Thư thỏa thuận ly hôn tôi đã nhờ thư ký Lam đưa cho ngài. Thiệp mời đính hôn của ngài tôi cũng nhận được rồi. Tôi sẽ tham dự, chứng kiến tình yêu của hai người."Điện thoại đầu dây bên kia chỉ còn tiếng rè rè. Ninh Nhất Khanh đứng yên như trái tim vừa hụt một nhịp. Nàng tháo kính bạc xuống, đứng dậy bước đến cửa sổ hình vòm.Gió đêm thổi mạnh. Tóc dài tung bay, nàng đứng đó trông vừa uy nghi vừa cô độc.Trên lịch, ngày đính hôn cũng chẳng còn xa nữa.Thời gian đúng là nháy mắt liền trôi qua, để nàng càng thêm do dự...***Lúc bước vào khu vực tổ chức lễ đính hôn, Tần Thập Ý vừa choáng ngợp vừa ngạc nhiên.Cô vẫn nghĩ lễ cầu hôn hoành tráng của Lạc Duy hôm nọ đã là quá mức, không ngờ buổi lễ đính hôn hôm nay còn xa hoa hơn gấp bội. Khó tưởng tượng nổi, đến ngày cưới thật sự thì sẽ lộng lẫy đến mức nào.Bây giờ là bảy giờ tối, còn nửa tiếng nữa nghi thức mới chính thức bắt đầu. Thời điểm Tần Thập Ý đến không còn sớm, cô đi thẳng đến phòng thay đồ tìm Ninh Nhất Khanh.Trên thảm lông cừu màu nâu nhạt, ánh đèn phản chiếu những đĩa trái cây tươi đặt trên mâm thủy tinh: lê Sơn Trúc, xoài, anh đào... mùi thơm ngọt ngào như tràn ngập trong cả hơi thở.Tần Thập Ý tiện tay xiên một miếng cây thơm, vừa nhai vừa nhìn người phụ nữ vẫn chưa thay váy cưới."Không trang điểm à? Tuy mặt mộc của cậu đúng là khuynh quốc khuynh thành thật, nhưng dù gì cũng là lễ đính hôn, chẳng phải nên làm cho có chút trang trọng?"Ngón tay Ninh Nhất Khanh vẫn chầm chậm lần theo chuỗi phật châu màu xanh nhạt, gương mặt lạnh nhạt, giọng nói mang chút khàn khàn mệt mỏi: "Không ai dám nhìn tớ."Tần Thập Ý: "..."Câu nói nghe tưởng ngạo mạn, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng đúng thật. Rất nhiều người khao khát vẻ đẹp của cô ấy, nhưng còn nhiều hơn nữa là những kẻ bị khí chất lạnh lùng và thế lực phía sau khiến cho e ngại."Ba mẹ cậu thật sự không về sao?"Cha mẹ của Ninh Nhất Khanh đều đang du lịch ở nước ngoài. Sau khi ly hôn, mỗi người ôm một người tình sống vui vẻ tự tại, chẳng ai quan tâm đến lễ đính hôn của con gái.Mối quan hệ trong gia đình này, có thể nói là lạnh nhạt đến đáng thương."Ừ, ông nội có mặt," cô đáp thản nhiên. "Chỉ là đứng lên sân khấu cho có mà thôi."Tần Thập Ý khẽ cười, đầy mỉa mai: "Cái sân khấu 'cho có' đó mà long trọng tới mức này à? Cậu với Lạc Huyền không giải quyết dứt điểm, nên bây giờ phải làm thật to để tuyên bố cho thiên hạ biết?""Nghe nói còn mời đầu bếp hoàng gia về nấu ăn? Nguyên liệu đều được vận chuyển bằng trực thăng, tươi mới từng giọt sương sớm. Có phải muốn người khác vừa nhìn đã muốn quỳ lạy không?"Áo cưới đặt may thủ công, đến cả hộp đựng nhẫn cũng nạm kim cương và lam ngọc, tinh xảo đến mức có thể làm vật truyền đời.Khi cô bước vào lễ đường, thấy thảm đỏ trải dài năm mươi mét dẫn đến sân khấu màu trắng bạc bằng nhựa thủy tinh, bên dưới là bể pha lê trồng đầy hồng tươi – còn dính cả sương mưa ban sáng.Bên ngoài còn đậu sẵn trực thăng. Có khi tiệc cưới vừa kết thúc là bay thẳng đi hưởng tuần trăng mật.Trước lời trêu chọc của Tần Thập Ý, Ninh Nhất Khanh chỉ lạnh nhạt như sương, không chút hứng thú, trông chẳng giống người sắp đính hôn chút nào."Tớ hỏi thật, tổ chức long trọng thế này làm gì?""So với dự án y tế mới, chuyện này chẳng đáng là gì." Cô đẩy gọng kính tơ bạc, ngón tay nhẹ xoa ấn đường như đang đau đầu.Tần Thập Ý bật cười khẽ, xoay chiếc cúc hình bướm bạc trên túi xách nhỏ: "Cậu đúng là tàn nhẫn thật đấy. Đã bảo cắt đứt với Lạc Huyền là cắt cho bằng được.""Nhưng mà này, cậu hài lòng với Lạc Duy không? Hai người từ sơ trung đến cao trung đã ngồi cùng bàn, mà Lạc Duy lại là Alpha cấp S, xét theo lý thì cậu cũng sẽ không... thấy phản cảm gì đúng không?""Không phải hài lòng, là phù hợp. Mọi thứ khác, không quan trọng."Đúng lúc này, người phụ trách lễ cưới gõ cửa gấp gáp, vừa bước vào đã thấy Ninh Nhất Khanh vẫn mặc đồ thường phục liền sốt ruột:"Ninh tổng, còn năm phút nữa là nghi thức bắt đầu. Lạc Duy tiểu thư đang chờ cô. Cô có cần tôi hỗ trợ thay váy cưới không?""Ừ, cậu ra ngoài trước đi." Ninh Nhất Khanh đặt ngón tay lên góc bàn, gương mặt trắng ngọc càng thêm lạnh lẽo thanh cao. "Tôi sẽ ra ngay."Người tổ chức lễ cúi đầu lui đi. Tần Thập Ý lập tức tiến lại gần."Nhất Khanh, cậu đang do dự cái gì vậy?""Sao cậu biết?""Giờ giấc đối với cậu luôn chính xác như in, hôm nay lại dây dưa thế này, trông không giống cậu chút nào. Cậu đang nghĩ gì thế? Đừng nói với tôi là cậu không nỡ rời Lạc Huyền.""Thập Ý, cậu nhiều lời quá rồi." Ninh Nhất Khanh nhìn thẳng với đôi mắt lạnh lẽo, "Tớ chỉ không hài lòng chuyện bên Lạc gia sớm công khai chuyện đính hôn.""Ý cậu là đang trả đũa?" Tần Thập Ý nghe vậy thấy vừa nực cười vừa hợp lý. "Tôi cứ tưởng là cậu ngầm cho phép bọn họ tung tin đấy chứ. Còn cái hashtag duy nhất CP trước đó leo hot search, hóa ra cũng là trò của nhà họ Lạc?"Tần Thập Ý từng nghĩ Ninh Nhất Khanh sẽ phá lệ vì Lạc Huyền. Nhưng xem ra, là cô nghĩ nhiều.Thần nữ vô tình. Làm gì có tình yêu.Chưa đầy năm phút sau, Ninh Nhất Khanh từ phòng bên trở lại, váy cưới đã thay xong. Mái tóc đen búi cao, mạng che mặt trắng tuyết phủ xuống, trông cô như bước ra từ tranh thủy mặc – lạnh lẽo, thanh khiết, xa cách đến mức không thể chạm tới."Phẫu thuật thanh tẩy dấu ấn ấy... sau khi làm rồi, cậu không cảm thấy khó chịu gì à?" Tần Thập Ý vừa đi vừa hỏi, "Nghe nói đau như đứt từng khúc ruột. Khó trách cậu giờ nhìn Lạc Huyền chẳng còn chút lưu luyến.""Phẫu thuật... đã tạm thời huỷ rồi."Nhìn dáng người uyển chuyển, khí chất cao quý của nữ nhân trước mắt, Tần Thập Ý kinh ngạc không thôi."Hủy bỏ phẫu thuật?"Cô thoáng nhìn vào đáy mắt người kia, bắt gặp một tia hoang mang... cùng một cảm xúc rất rõ ràng — không nỡ.Không nỡ?Nhưng cảm xúc ấy chỉ thoáng qua như gió lướt mặt hồ, biến mất nhanh đến mức khiến Tần Thập Ý tưởng mình nhìn nhầm, như thể ảo giác."Hủy bỏ cái gì? Hủy bỏ phẫu thuật?" Cô nhíu mày, giọng bất bình, "Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Thà hủy đính hôn còn hơn!"Tần Thập Ý muốn bước theo truy hỏi cho ra lẽ, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tân khách và nhân vật chính đều đã vào vị trí, buổi lễ đính hôn xa hoa sắp chính thức bắt đầu.Tòa cổ bảo với lan can đen được cố tình xử lý phong hóa, nhuộm ánh đỏ trầm của thời gian. Bóng đêm phủ xuống như cánh quạ, càng làm nổi bật chiếc mạng che đầu trắng như tuyết của cô dâu. Cánh hoa hồng tung bay trong không trung như thuỷ triều vỡ sóng, nhuộm lễ đường bằng một sắc lãng mạn đến mức tưởng chừng không có thật.Trên mỗi bàn tiệc lớn là bó tú cầu lam tươi rói, tỏa mùi hương dịu nhẹ và tinh tế.Vì muốn giữ hoa tươi lâu nhất có thể, cả khuôn viên phủ đầy băng khô, làn khói trắng lạnh lẽo quấn lấy mọi thứ, mang lại cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu như mộng.Trên mỗi chiếc ghế phủ vải đay trắng là một đóa hồng đỏ rực rỡ, cạnh đó là tấm thiệp mạ vàng, trên viết bằng phông chữ hoa mỹ: [be my valentine].Khung cảnh ấy, đẹp đến độ khiến người ta cam tâm chết vì nó.Khách mời phần lớn là các lão tổng doanh nghiệp, giới tinh anh thương nghiệp, truyền thông thời thượng, và phóng viên tài chính – kinh tế. Người nhà họ Lạc ngồi ở bàn chính, mặt mày hớn hở, thi thoảng liếc về phía ông nội Ninh Nhất Khanh với vẻ vừa tâng bốc vừa dè dặt.Dù cha mẹ cô không về dự, nhưng chỉ cần lão gia nhà họ Ninh có mặt, thì vẫn như cây kim trấn hải, không ai dám ngăn được lễ đính hôn này tiến hành.Giờ phút này, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.Lạc Quốc Ân và Kỳ Thanh Thanh nhìn con gái với vẻ mặt đầy mãn nguyện, ánh mắt dõi về phía nữ nhân đang đứng ở đỉnh quyền lực – vẻ đẹp tuyệt thế như thể đang gói gọn mọi sự phú quý trong lòng bàn tay.Bất ngờ, bọn họ thấy Ninh Nhất Khanh cử động. Nữ nhân ấy bước về phía ông nội mình, cúi thấp người, tựa như đang nói điều gì."Gia gia, con nghĩ..."Ninh lão gia không tin nổi tai mình. Ông vừa định xác nhận cháu gái rốt cuộc đang nói gì, thì tiếng xôn xao phía cuối lễ đường ngày càng lớn, nháo động hẳn lên.Lạc Quốc Ân và Kỳ Thanh Thanh cùng quay lại — và rồi họ thấy được cái bóng người ấy.Cái thân ảnh khiến Lạc gia cảm thấy mất mặt.Cô gái năm mười tuổi dám liều mạng vì bảo vật của mẹ.Kẻ tóc bạc, mắt khác màu — bị coi như quái vật của nhà họ Lạc.Họ nhớ rõ ánh mắt điên cuồng và nụ cười giễu cợt của Lạc Huyền — người có thể bất chấp tất cả để bảo vệ điều mình trân quý. Cô là nỗi ám ảnh, là ác mộng."Cô ta tới làm gì?!" Kỳ Thanh Thanh gần như gào lên, siết chặt ly rượu trong tay. Bà ta trông như muốn hất thẳng ly rượu vào Lạc Huyền, nhưng chỉ làm đổ hết lên bộ váy hàng hiệu đắt đỏ của chính mình. "Không phải nên nằm hấp hối trong bệnh viện rồi sao?"Nhìn khuôn mặt hoảng loạn mất kiểm soát kia, Lạc Huyền khẽ vuốt lại cổ áo lễ phục, cài đoá pháo hoa trắng lên ve áo, rồi quay sang Lạc gia nở nụ cười ngây thơ đến chói mắt.Cô chẳng hề để tâm đến phản ứng của họ.Ánh mắt dịch chuyển, rơi vào giữa trung tâm thảm đỏ — nơi hai nhân vật chính của lễ đính hôn đang đứng.Dải lụa màu và cánh hoa từ trên trời giáng xuống. Ban nhạc chơi khúc tình ca nồng nàn. Mọi người vỗ tay chúc mừng trong tiếng reo vui và tiếng cười rộn ràng.Ninh Nhất Khanh, tay cầm bó hoa cưới, váy cưới kéo dài như mang theo cả một thế kỷ phù hoa lấp lánh vàng son. Cao quý và mỹ lệ.Lạc Huyền siết chặt hộp quà trong lòng bàn tay, mắt không rời người kia — người đang ôm hết niềm vui và hi vọng của cả đời, sánh bước cùng người khác.Váy trắng lướt nhẹ, dịu dàng và trang nghiêm, tựa như ảo ảnh.Thì ra... đây chính là lễ đính hôn.Thì ra, khi mày đang háo hức đón lễ tình nhân, người ta đã lặng lẽ lên kế hoạch tổ chức một hôn lễ xa hoa đến thế.Mày hoàn toàn không biết — bên ngoài tầm mắt mày, họ đã thề non hẹn biển, hòa giọng cầm sắt.Chỉ có mày là người ngoài.Họ nắm tay nhau đi về phía tương lai, còn mày âm thầm chết trong đêm đầu xuân, chẳng khác gì một con chó hoang.Giờ nhìn lại — đúng là may mắn ba đời.Cuối cùng cũng có người chú ý đến bóng người ở cuối thảm đỏ. Một mái tóc bạc nổi bật giữa bóng đêm, mờ ảo đến mức như không có thật."Ai vậy? Nhìn như bước ra từ truyện tranh luôn ấy.""Chẳng lẽ là tình cũ gì đó? Đến phá lễ hả?""Dám đến dập sân nhà họ Ninh à? Người này to gan quá rồi..."Đám đông xì xào, mắt sáng rực như vừa ngửi được drama. Vừa sợ Ninh gia, vừa không kìm được phấn khích – cái vẻ háo hức thèm khát scandal ấy, thật sự vừa buồn cười vừa chua chát.Lạc Duy cũng nhìn thấy Lạc Huyền.Người em gái có tính cách kỳ dị, chưa bao giờ chịu làm việc theo lẽ thường. Tưởng rằng chỉ cần gửi thiệp là cô ta biết điều rút lui, không ngờ... lại thật sự dám đến.Chỉ là, khi đi qua nơi này, ánh mắt người khác nhìn Lạc Huyền như thể nàng là một quái vật chiếm đoạt vị trí không thuộc về mình.Trong mắt bọn họ đều viết rõ hai chữ "không hiểu", như thể sự tồn tại của nàng là điều chướng mắt, là thứ thừa thãi không nên được sinh ra, càng không nên xuất hiện nơi này."Lạc Quốc Ân, ta đã sớm nói rồi, sớm nên ném Lạc Huyền ra vùng nông thôn, mặc nàng tự sinh tự diệt. Ngươi xem đi!" – Kỳ Thanh Thanh giọng run run, kéo lấy tay áo Lạc Quốc Ân, đè nén âm lượng thấp nhất có thể.Nàng từ lâu đã cảm thấy Lạc Huyền có cái gì đó ngoan cố, cố chấp lại chấp mê bất ngộ. Cho dù xem là nghệ thuật gia thiên phú đi nữa, thì cái thiên phú này cũng là thiên phú của một tên tội phạm giết người liên hoàn."Lạc Huyền," – Lạc Quốc Ân trừng mắt nhìn nàng, giọng trầm thấp như muốn nghiến răng, "Ngươi định làm gì? Hôm nay không phải là nơi để ngươi giở trò. Đừng quấy rối tiệc cưới của tỷ tỷ ngươi.""Yên tâm," – đi ngang bàn chính, Lạc Huyền cong môi khẽ cười, "Chỉ bằng ta thôi thì cũng phá được lễ đính hôn của các ngươi à? Các ngươi cũng thật là không có tự tin.""Lạc Huyền, ngươi định làm gì vậy?" – Ông bà nội Lạc cũng đã ngồi không yên, đập tay lên bàn, gầm nhỏ giọng, nhưng lại không dám thật sự đứng lên ngăn cản.Lạc Huyền bước từng bước một trên thảm đỏ rải đầy cánh hoa, thản nhiên đi giữa ánh nhìn giận dữ pha lẫn sợ hãi từ đám người nhà họ Lạc – một cảm giác vô cùng thú vị.Nhìn khắp hội trường, chỉ có một người vẫn giữ được vẻ mặt ung dung tự tại – Ninh Nhất Khanh.Nàng yêu Ninh Nhất Khanh chính bởi điểm đó – một người luôn đứng trên những quy tắc thế tục, cao quý tự kiềm chế, lãnh đạm cấm dục, chẳng ai có thể khiến nàng dao động."Lạc Huyền, ngươi định làm gì?" – Lạc Duy hoảng sợ đến tim đập loạn, lòng bàn tay lạnh ngắt.Trong mưa hoa ngập trời, Lạc Huyền chỉnh lại ống tay áo, cài khuy trai ngọc, nhẹ nhàng phủi nếp nhăn áo khoác, cười rạng rỡ như một đứa trẻ vô lo."Ta đến chúc phúc các ngươi."Ninh Nhất Khanh cảm giác ngón tay mình khẽ run, bó hoa trong tay đột nhiên nặng như ngàn cân. Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngời sao của thiếu nữ kia.Rồi nàng nghe thấy âm thanh quen thuộc đến đau lòng ấy, giọng nói nhẹ như gió:"Ta còn tưởng bản thân không đủ dũng khí để chúc phúc ngươi.""Tiểu Huyền..."Giọng Ninh Nhất Khanh nghẹn lại, nhỏ như tiếng thở dài. Cuối cùng nàng cũng nhìn rõ ánh mắt ấy – đôi mắt sáng rực trong tuyệt vọng.Có chút bi thương, có chút điên cuồng. Cô gái ấy cười mà như đang khóc không tiếng, nụ cười xinh đẹp pha trộn giữa đau đớn, oán hận và cả tuyệt vọng.Đó là ánh mắt của một người từng tin tưởng đến tận cùng, bị chính người ấy phản bội, cuối cùng ngay cả cảm xúc cũng trở nên trống rỗng.Ánh mắt đó bình tĩnh đến đáng sợ – như thể trong lòng chẳng còn gì để mất.Giây phút ấy, tim nàng như rơi xuống vực. Nàng muốn ném đi bó hoa đang cầm.Nhưng... nếu thật sự ném đi thì sao? Làm vậy để làm gì?Tay nàng run không ngừng. Một thứ gì đó vô cùng quý giá đang nhanh chóng tan biến trong tay.Không chờ nàng mở miệng, Lạc Huyền đã nhẹ nhàng mở hộp quà, đầu ngón tay trắng như ngọc chạm vào dải ruy băng như cánh bướm."Ninh Nhất Khanh," – nàng cười nhạt, "Chúc ngươi cùng Lạc Duy bình an vui vẻ, bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm."Hận ngươi – là chuyện của phàm nhân.
Ta là quái vật.
Ta sẽ chúc phúc ngươi, sẽ quên ngươi.
Vĩnh viễn, vĩnh viễn quên ngươi.Ta không lấy được – thì nhường nó cho người khác vậy.Hộp quà bung ra, giấy gói rơi lả tả như tàn tro. Lạc Huyền từ bên trong rút ra một tờ giấy trắng muốt, bằng hai tay trân trọng trao về phía Ninh Nhất Khanh.Trên tờ giấy viết rõ:[Bệnh nhân Lạc Huyền đã hoàn thành phẫu thuật tiêu trừ tuyến thể giác quan. Dấu hiệu đánh dấu vĩnh viễn bị xóa bỏ.]"Ninh Nhất Khanh, ta trả lại ngươi một thân thể sạch sẽ. Chúc ngươi – được như ý nguyện."
Trong đầu nàng lại vang lên ký ức lần đầu gặp mặt—sáu năm về trước.——"Ngươi phải đi rồi sao... Tỷ tỷ, ngươi có thể nói cho ta tên ngươi không?"——"Ninh Nhất Khanh."Ninh Nhất Khanh.
Tên nàng là... Ninh Nhất Khanh.Có thể gặp được nhau, thật tốt, Ninh Nhất Khanh.Lạc Huyền một tay che mặt, nước mưa hay là nước mắt đều từ giữa kẽ ngón tay chảy xuống. Nàng thật sự rất muốn nói thêm vài lời "cảm ơn ngươi".Cảm ơn ngươi đã tặng ta một âm mưu hoàn mỹ, một đoạn thân mật như trò đùa ngắn ngủi, giới hạn trong một cuộc đời không trọn vẹn.Cảm ơn ngươi đã để ta trở thành kẻ như quái vật sống trên cung trăng. Dù thời gian ngươi gặp ta không nhiều lắm, ta vẫn từng, từng thật lòng mong chờ mỗi đêm trong quãng đời còn lại, chỉ để được gặp lại ngươi.Chờ mong rằng chúng ta có thể có một đoạn thời gian thật đẹp, thật dài.Nhưng hiện tại, ta sẽ không—sẽ không bao giờ quấy rầy ngươi nữa.Hóa ra ánh trăng ấy từ đầu đến cuối, vẫn luôn thuộc về người khác.Bản thân thật nực cười, tưởng rằng đời mình sẽ có được một lần may mắn.Gió lạnh trộn với mưa mỏng luồn qua cổ áo, lạnh thấu xương. Da thịt Lạc Huyền lại như đang nóng dần lên, hòa tan từng giọt nước đá len lỏi theo áo chảy vào trong tim."Tiểu Huyền, đây là từ đầu đã quyết định rồi. Chúng ta..."Lạc Huyền mỉm cười. Phải rồi, từ đầu đã quyết định.Đúng vậy, tất cả mọi người đều biết— Lạc Huyền, từ đầu, vốn đã là kẻ chờ chết."Tiểu Huyền, về nhà thay đồ đi, lát nữa ta đưa ngươi trở lại bệnh viện," Ninh Nhất Khanh chuyên chú nhìn nàng, qua màn mưa, ánh mắt lại có một tia dịu dàng lẫn say mê."Bác sĩ nói với ngươi rằng, bệnh của ta còn có thể cứu sao?" Lạc Huyền bỗng dưng đứng thẳng dậy, dáng vẻ như lưỡi đao thủy tinh sắc bén tuyệt thế. "Khi tới, ta nhìn thấy hồ sơ chẩn đoán rồi."Ninh Nhất Khanh mím môi, khuôn mặt vẫn thanh lãnh và cao quý như xưa—vẫn là vẻ xa cách không thể với tới."Ta đã mời bác sĩ giỏi nhất cho ngươi. Ngươi đừng sợ.""Ta sợ? Ta sợ cái gì chứ?" Lạc Huyền ngẩng đầu, mắt mở to, sắc mắt quỷ mị ngày càng ảm đạm, tựa như lớp hóa trang của tên hề đang bị nước mưa hòa tan: "Ta rất sợ, rất sợ cái chết đến lặng lẽ không một tiếng động..." Sợ hãi sẽ không được thấy ngươi.Cho nên, nàng mới tự mình làm đèn Tinh Tinh—vì sợ Ninh Nhất Khanh sợ bóng tối.Nàng tự mình đeo mặt nạ phượng hoàng, nghĩ rằng nữ nhân kia đeo mặt nạ rồi, có thể thản nhiên uống một ly rượu, có thể được tự do một chút.Nàng đã từng hy vọng, từng sống sót gắng gượng, chỉ mong có thể cùng nàng đi đến cực Bắc, nhìn sao trời đầy trời.Một kẻ quái vật bị nhốt, lại muốn dâng ánh sáng cho mặt trăng. Đúng là một tên hề tự cho mình quan trọng.Phải rồi, nàng nên sợ mới đúng. Nàng chỉ là một con thiêu thân đen đúa, âm u, không biết sống chết lại muốn bay về phía ánh trăng.Bay chưa ra khỏi địa động, đã bị ánh sáng thiêu rụi rồi.Tình cảm mơ hồ như vậy, để người khác không cần tốn chút sức nào cũng có thể bước qua.Yêu quá nhiều, chỉ làm tổn thương chính mình.Nàng đích xác là một kẻ vụng về, chẳng có gì trong tay—nên chỉ biết nắm chặt thứ duy nhất có được, nắm chặt đến đẫm máu."Ngày Lễ Tình Nhân đó, người bất ngờ đến tiếp khách xã giao, là Lạc Duy đúng không?"Đột nhiên, Lạc Huyền tỉnh táo đến lạ. Những điều trước kia nàng nghi ngờ mà không hiểu, giờ đều có lời giải thích hợp lý.Ninh Nhất Khanh không muốn nói dối. Xuyên qua bóng mưa dày đặc như màn đêm, nàng chỉ khẽ gật đầu—giống như đang ban cho nàng một đại ân.Lạc Huyền thần sắc điềm tĩnh như một người ngoài cuộc. Nàng nhìn vào căn phòng bày hoa pha lê, áo cưới lộng lẫy phủ đầy những đóa hoa hồng. Tất cả được chuẩn bị cho hôn lễ ngọt ngào và lãng mạn.Nhóm thiết kế bận rộn chỉnh sửa từng chiếc váy cưới, từng món trang sức đắt tiền và xa hoa, để hai người mới cưới thêm phần rực rỡ.Lam toản, thanh kim thạch, bạch ngọc phỉ thúy, ngọc lục bảo—đó mới là những thứ thực sự lấp lánh.Còn nàng, chỉ là một thằng hề không thể ngừng cười, đứng nhìn từ xa.Hôn lễ đó sẽ lộng lẫy cỡ nào đây? Cả thiên hạ sẽ đến chúc mừng, sẽ khóc vì hạnh phúc của họ—dù sao thì họ xứng đôi đến thế.Bỗng, nàng ngẩn người—không biết đến khi tang lễ của chính mình, có ai đến? Có ai khóc vì nàng?Không, nàng vẫn hy vọng người mình yêu sẽ thật vui vẻ. Nếu có tang lễ, cũng đừng khóc."Ta vĩnh viễn đánh dấu ngươi—có lẽ điều này đã phá rối kế hoạch của ngươi rồi?" Lạc Huyền lắc đầu mệt mỏi, từng hy vọng có thể nâng cao cấp bậc tin tức tố bằng phẫu thuật.Đúng là kẻ ngu si nói mộng. Một con sâu nhỏ tưởng có thể sống qua mùa xuân, một kẻ không biết số phận đã bị định sẵn.Thì ra, khi nàng còn tưởng tượng về tương lai, thì các nàng—đã từ lâu ở dưới ánh đèn khách sạn, thiết kế xong hôn lễ, chuẩn bị xong khách mời, hoa tươi, pháo giấy... chỉ chờ để long trọng tuyên cáo cùng thiên hạ.Còn bản thân, trong kế hoạch ấy—chỉ là một người chết."Tại sao phải tàn nhẫn như vậy? Tàn nhẫn như vậy mà chờ ta chết sao?"Vì sao ta nghĩ nó là ánh trăng, lại hóa ra là độc dược?Ninh Nhất Khanh nhìn vào đôi mắt dị sắc tuyệt đẹp kia, trong suốt mà ngây thơ, giống như một con nai nhỏ bị tổn thương, đến khoảnh khắc cuối cùng vẫn còn sót lại một tia không thể tin nổi.Nữ nhân ấy phát hiện mình không thể mở lời. Tất cả bỗng trở nên tái nhợt, lạnh buốt, y như thứ quyền lực và trách nhiệm mà nàng luôn siết chặt trong tay—lạnh đến thấu xương."Tiểu Huyền, thật xin lỗi."Trên xương quai xanh là làn vải trắng ướt đẫm của Ninh Nhất Khanh, dáng vẻ vẫn lạnh nhạt, tự kiềm chế như thường. Ánh sáng chiếu qua mắt kính tạo thành một lớp băng lạnh không rõ nguồn cội. Khác xa hoàn toàn với người từng mềm mại, từng quyến rũ trong những khoảnh khắc xưa cũ Lạc Huyền từng thấy.Lạc Huyền nghiêng đầu nhìn nàng cười, nụ cười chan chứa máu len qua kẽ môi. Máu hòa cùng mưa lạnh rơi xuống, tan vào vũng nước dưới chân.Sự xinh đẹp pha trộn giữa tuyệt vọng và bệnh tật, gương mặt như đồng thời mang dáng dấp thiên sứ và ác ma—trong khoảnh khắc ấy, cùng hiện lên.Người phụ nữ từng nhẹ nhàng gọi nàng là "Tinh Tinh", cuối cùng hóa ra chỉ đang chơi một trò chơi chờ nàng chết.Lạc Huyền lau đi khóe môi, cảm thấy... còn sống thật tốt, chí ít có thể thấy được chân tướng.Nữ nhân thề non hẹn biển nói yêu mình, ôn nhu thâm tình cũng thật giống nhauChi bằng đừng nói yêu. Như thế có lẽ còn dễ chịu hơn.Dù sao, nàng—người sắp chết—cũng không có năng lực tiếp nhận loại tình yêu này."Tiểu Huyền, ta sẽ cho người đưa ngươi về bệnh viện. Bác sĩ nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi." Giọng Ninh Nhất Khanh nhẹ như gió thoảng, mắt vẫn dõi theo nàng chăm chú. "Ta sẽ không để ngươi có chuyện."Lạc Huyền cố dằn lại nụ cười, nhưng lại bất chợt bật cười dữ dội. Cười đến toàn thân run rẩy, tóc bạc dính mưa rối tung trong gió, như sao băng rơi vội.Nàng đã không còn cách nào giả vờ như chẳng có chuyện gì.Ánh mắt dị sắc đầy tơ máu, trong khoảnh khắc này như thể đồng thời chứa đựng yêu dị quỷ mị và ngây thơ thuần khiết—hai luồng khí tức đối chọi kịch liệt va đập bên trong thân thể, chống đỡ lý trí ít ỏi còn sót lại."Cảm ơn ngươi," nàng nói.Nhưng ngươi không cần phải giả vờ yêu ta nữa.Ngươi có lẽ cũng như bọn họ thôi. Đều mong ta chết.Thế giới này, ai cũng chờ mong ta chết. Ngươi cùng nàng kết hôn, lại nói ngươi yêu ta?Vậy thì ngươi cùng những người khác có gì khác biệt?Đáng tiếc duy nhất là... ta không thể tận mắt thấy biển.Nhưng không sao. Có thể sau này ta sẽ có rất nhiều thời gian, đi xem đại dương, đi xem thế giới này.Bất kể nó dịu dàng... hay tàn nhẫn.—"Đến rồi đến rồi, tìm được quần áo của Lạc Huyền rồi!" Lam Nhạc Nhiên bung dù, ôm áo mưa và áo khoác chạy tới. Thấy hai người đứng giữa mưa, như thuộc về hai thế giới khác nhau, nàng lúng túng nói: "Ninh tổng, hay là... chúng ta vào trong rồi nói tiếp?"Đèn trước cổng biệt thự bật sáng, ánh sáng chiếu dài ra mặt đường ướt mưa. Lam Nhạc Nhiên nhận ra hai người vẫn chưa có phản ứng gì."Vậy có nên mặc áo mưa trước không..." Nàng ngập ngừng, rồi chợt thấy rõ dáng vẻ Lạc Huyền giữa mưa: chật vật mà xinh đẹp, khiến nàng không biết có nên tiến lên hay không.Áo mưa dường như cũng không thể ngăn được cơn mưa lạnh lẽo đang bám lấy cô gái ấy."Không cần. Quần áo bệnh nhân rất tốt, hợp với tôi." Lạc Huyền mệt mỏi xoay người, cụp mắt, tay vẫy vẫy, "Nhạc Nhiên tỷ, phiền chị gửi thỏa thuận ly hôn cho tôi.""Tôi sẽ trực tiếp ký tên. Sẽ không lề mề."Dầm mưa quá lâu, Lạc Huyền thấy cả người cứng đờ, bước đi khập khiễng, vừa buồn cười vừa hài hước. Thật giống một tên hề.Tên hề khoác áo bệnh nhân.Hóa ra, là quái vật thì có cố gắng diễn vai đến đẹp đẽ nhường nào... cũng sẽ bị nhìn thấu là tên hề.—Giữa màn mưa dày đặc, Lam Nhạc Nhiên lén nhìn tổng tài của mình. Nữ nhân ấy ẩn mình trong mưa, nét mặt lạnh lùng, khí chất cao quý xa cách, như thể không có bất kỳ nhược điểm nào."Ninh tổng, mưa lớn quá. Lạc Huyền tiểu thư sẽ không chịu nổi đâu...""Hãy cho xe đi theo cô ấy. Đừng để xảy ra chuyện gì," Ninh Nhất Khanh nhìn theo bóng người nhỏ bé đang khuất dần trong mưa, giọng bình tĩnh đến đáng sợ, "Cô ấy muốn làm gì... thì cứ theo ý cô ấy.""Nhưng Ninh tổng, ngài... ngài không tự mình đi sao?" Lam Nhạc Nhiên gom hết can đảm hỏi, lần đầu tiên nhận ra mình đang can thiệp vào quyết định của cấp trên.Ninh Nhất Khanh khựng lại, rồi quay người, nhàn nhạt nhìn cô, bình thản nói: "Không có thời gian."Lam Nhạc Nhiên chết lặng.Phải rồi. Ninh tổng còn phải dự diễn đàn, hội nghị, phải thị sát dự án mới, còn có cả... áo cưới.Đúng là không có thời gian thật."Cứ theo lời Tiểu Huyền làm đi, gửi thư thỏa thuận ly hôn cho cô ấy."Lam Nhạc Nhiên gật đầu, trong lòng lại âm ỉ một cơn khó chịu khó lý giải. Rõ ràng đây chẳng phải việc liên quan đến mình, vậy mà vẫn cảm thấy như có một cây kim đâm vào ngực.Khu này toàn biệt thự nhà giàu, phồn hoa xa hoa. Mùa xuân ba tháng, hoa đào và hoa anh đào tranh nhau nở rộ, một trận mưa lớn quật xuống, rụng đầy những cánh hoa mềm mại trắng hồng trôi theo dòng nước.Vì trời mưa, đường phố vắng tanh, chẳng có ai đi lại hay xe cộ qua lại. Dù Lạc Huyền bước đi chậm rãi hay loạng choạng như sắp ngã, cũng không một ai nhìn thấy.Lạc Huyền cuối cùng cũng hiểu rõ—mình là một người không sống được bao lâu nữa. Có thể hôm nay còn sống, nhưng ngày mai thì sao?Điều khiến nàng hối hận nhất chính là vì một chút tư tâm, vì bị ma quỷ ám ảnh, mà đã kết hôn với Ninh Nhất Khanh.Rốt cuộc chỉ nhận lại trừng phạt.Đó là hình phạt cho sự ích kỷ xấu xa.Người sắp chết không có tư cách mong cầu hạnh phúc.Nàng cuối cùng đã nhìn thấu—mình chẳng có gì cả, không xứng với Ninh Nhất Khanh.Không xứng, cũng không đáng.Nàng từng nghĩ mình sẽ đau lòng, sẽ tuyệt vọng. Nhưng không, chỉ thấy buồn cười. Nước mưa thay nước mắt, trái tim rỗng hoác, không cảm nhận được gì.Như thể tất cả chỉ là một giấc mơ. Nếu thật sự là mơ thì tốt rồi. Sẽ không có tiếc nuối, cũng không có phản bội.***Lạc Huyền bật dậy từ trên giường, đầu óc mê man, mồ hôi lạnh ướt đẫm.Ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt cùng tiếng mưa tí tách. Trên người đắp một chiếc chăn lông nhẹ nhàng, cạnh giường là đèn ngủ cam nhạt, màn giường màu trắng bạc trong suốt như mang lại cảm giác an toàn lạ kỳ.Nơi này... không giống bất kỳ đâu nàng từng biết. Không phải ký túc xá trường học, không phải phòng ngủ biệt thự, cũng chẳng có mùi bạch đàn quen thuộc."Tiểu Lạc Huyền, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi! Ngươi sốt 38,5 độ, ta nấu canh lê nhỏ cho ngươi, đang hầm cách thủy đấy. Có đói bụng không, có muốn uống không?"Nữ nhân mặc váy đỏ thắt đai nhẹ nhàng cười nói, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, sau đó bưng một bát canh nóng ấm trở lại.Căn phòng nhỏ ấm áp tràn ngập mùi vị chua ngọt dịu dàng của tuyết lê."Chi Vãn tỷ?" Giọng Lạc Huyền khàn đặc, đầy kinh ngạc. Trong miệng vẫn còn vị máu, "Đây là nhà của tỷ?"Hạ Chi Vãn chớp mắt hoạt bát, "Ừm, là nhà ta. Ngươi yên tâm, có thể tự uống canh lê chứ? Ta mang cho ngươi một cái bàn nhỏ.""Chờ đã, đợi chút, Chi Vãn tỷ... Sao ta lại ở nhà tỷ?" Lạc Huyền nhắm mắt, hơi thở gấp gáp, đầu óc mơ hồ."Huyền Huyền, thương lượng với ngươi chuyện này được không?" Hạ Chi Vãn đặt bát sứ xuống, cười hiền hòa, "Gọi ta là Vãn Vãn đi. Thêm chữ 'tỷ' nghe cứ như ta lớn hơn ngươi cả chục tuổi. Gọi như hồi nhỏ ấy, coi ta là bạn chơi cùng đi."Dưới ánh mắt chân thành và hơi kỳ quặc của Hạ Chi Vãn, Lạc Huyền gật đầu, "Vãn... Vãn Vãn, cảm ơn ngươi.""Ừm, tốt lắm." Hạ Chi Vãn cười rạng rỡ, đặt bát canh lê trước mặt nàng, "Giờ giải đáp thắc mắc của ngươi nhé. Chiều nay, ta thấy ngươi ngất ven đường, liền nhanh tay lẹ mắt kéo ngươi về nhà."Dưới ánh mắt nhiệt tình của Hạ Chi Vãn, Lạc Huyền nhấp một ngụm canh lê tỉ mỉ nấu, vị chua ngọt hòa tan nơi cổ họng khô rát, cảm giác đau buốt dần tan biến, vị máu trong miệng cũng được xua đi."Kéo... kéo ta về nhà?""Đúng rồi." Hạ Chi Vãn mỉm cười, giọng tự nhiên nhẹ nhàng, "Khi đó có một chiếc Bentley màu đen đuổi theo ngươi, mấy gã đàn ông áo đen xuống xe định đưa ngươi đi. May mà ta phản ứng nhanh, kéo ngươi và nhà trước."Nghe vậy, lòng Lạc Huyền chợt rối bời. Đám người kia chắc là do Ninh Nhất Khanh phái đến để đưa nàng về bệnh viện. Hạ Chi Vãn ra mặt cản trở bọn họ, không biết liệu có gây thêm phiền phức cho cô không."Vãn Vãn, thật ra ngươi không cần làm vậy đâu, sẽ phiền phức cho ngươi lắm. Ninh Nhất Khanh, cô ấy..."Lạc Huyền cười khổ, giọng mỉa mai, "Cô ấy chỉ là đang làm tròn cái gọi là... trách nhiệm.""Ngươi không nói ta cũng biết." Hạ Chi Vãn gật đầu, giọng bình thản nhưng mang theo chút trêu chọc, "Ninh tổng à... ôn nhu, lễ độ, tiến thoái đúng mực, trời sinh là người nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Một người như thế chắc chắn sẽ không thèm so đo với ta."Nghe đánh giá đó, Lạc Huyền muốn cười điên, nhưng cơ thể quá mệt mỏi, ngay cả năng lực biểu đạt nét mặt cũng không còn.Chắc ai cũng hiểu rõ Ninh Nhất Khanh là người thế nào, chỉ có mình nàng còn chìm trong ảo tưởng, cho rằng đó là ôn nhu chỉ dành riêng cho mình.Ngu xuẩn, thật sự là ngu không ai bằng.Hạ Chi Vãn thản nhiên quan sát Lạc Huyền, nàng nhìn ra trong cơ thể thiếu nữ kia là sự mỏi mệt đến rã rời. Nàng khẽ cười, như thể chỉ là lời nói đùa:"Chờ một lát nữa, ta sẽ gọi điện cho Ninh tổng, nói nàng yên tâm, rằng ngươi đang ở chỗ ta. Yên tâm trăm phần trăm."Lạc Huyền phải mất một lúc mới phản ứng kịp, cuối cùng cũng hiểu ý Hạ Chi Vãn. Nàng phát hiện thần kinh mình dường như đột nhiên trì trệ, như bị ngâm vào nước đá — tê dại, lạnh lẽo, nặng trĩu chìm xuống đáy nước, dần dần mất cảm giác.Giống như... không thể suy nghĩ được nữa."Nhưng mà... ta phải đi. Làm phiền ngươi quá rồi.""Huyền Huyền, ngày thường ngươi cũng như thế, luôn giữ khoảng cách với người khác sao?" Hạ Chi Vãn lắc đầu, thở dài. "Dù sao chúng ta cũng từng là hàng xóm. Ta còn từng thành tâm mời ngươi làm người mẫu cho ta, làm thợ điêu khắc của ta. Quan hệ như vậy, sao lại gọi là 'phiền phức'?"Lạc Huyền lặng lẽ cúi đầu. Ngày thường nàng rất ít khi giao tiếp với người khác, ngoại trừ Trì Lê, chỉ có Hạ Chi Vãn là người từng chủ động tiếp cận nàng. Đối mặt với sự nhiệt tình và thân thiện ấy, nàng không biết phải làm sao.Giờ mà nói muốn rời đi... có phải sẽ quá thất lễ?Nàng suy nghĩ rất chậm, một lúc lâu cũng không biết nên nói gì.Cũng may Hạ Chi Vãn không để ý đến sự im lặng ấy, chỉ tiện tay cầm điều khiển, bật TV, đổi kênh một cách dửng dưng.Phòng lại trở nên yên tĩnh.Lạc Huyền dùng một tay chống đỡ cơ thể, tay còn lại cầm thìa, nghiêm túc, từng muỗng từng muỗng ăn canh lê."Nếu ngươi thật sự cảm thấy phiền toái," Hạ Chi Vãn bỗng tắt TV, chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc. "Vậy sau khi ngươi khỏi bệnh, đi nước ngoài cùng ta xem triển lãm. Biết đâu nhìn xong ngươi sẽ chịu làm người mẫu cho ta. Còn bây giờ, nghỉ ngơi cho khỏe đã.""Ra nước ngoài xem triển lãm..." Lạc Huyền lặp lại chậm rãi. Trái tim mệt mỏi khẽ rung lên. Nàng gian nan gật đầu, rất muốn nói một lời cảm ơn chân thành: "...Được.""Vậy phải cố gắng dưỡng bệnh cho tốt nhé. Đừng thức đêm mà gọt tượng nữa."Nàng từng đi ngang phòng làm việc của Lạc Huyền, thường thấy ánh đèn sáng xuyên đêm. Cô gái nhỏ này dường như không biết mệt, cứ thiêu đốt bản thân như thế, có lẽ vì cảm thấy thời gian không đủ, nên luôn muốn làm mọi thứ đến tận cùng.Kể cả tình cảm cũng vậy.Hạ Chi Vãn gạt bỏ những suy nghĩ rối rắm trong đầu, làm một động tác "cố lên" đầy động viên rồi rón rén bước ra khỏi phòng.Nàng không muốn truy vấn ngọn nguồn mọi chuyện với Lạc Huyền — tin rằng, rồi một ngày, nàng sẽ tự mình biết."Đúng rồi, bàn chải và khăn mặt mới ta đã để trong phòng tắm. Ngươi dùng được chứ?""Được rồi, ta thấy khá hơn nhiều." Lạc Huyền lau mồ hôi trên trán, cố gắng nở một nụ cười cảm ơn.Hạ Chi Vãn nhẹ nhàng đóng cửa phòng.Sau khi tắm nước nóng và thay đồ ngủ, tâm trạng Hạ Chi Vãn cực kỳ tốt. Nàng cầm điện thoại, bấm một dãy số.Điện thoại nhanh chóng được kết nối. Bên kia vẫn luôn đợi."Ninh tổng à, muộn vậy rồi còn chưa ngủ, lại đang làm việc sao? Thật vất vả quá.""Ừ, vẫn đang bận." Giọng nói của Ninh Nhất Khanh vang lên trong điện thoại, mang theo chút lười biếng và mỏi mệt rất nhẹ."Ninh tổng, ta nghĩ rồi vẫn nên báo cho ngươi một tiếng," Hạ Chi Vãn cố ý kéo chậm ngữ điệu, lắng nghe động tĩnh bên kia. "Tối nay tiểu Lạc Huyền sẽ ngủ lại chỗ ta. Ngươi có thể yên tâm, nàng ở đây rất ổn, thậm chí tốt hơn trước nữa."Đầu bên kia là một khoảng lặng. Đến cả tiếng thở cũng như lặng đi.Hạ Chi Vãn chờ đợi — tưởng rằng Ninh Nhất Khanh sẽ nghiêm khắc yêu cầu đưa người về, nhưng ảo giác ấy nhanh chóng tan biến.Nữ nhân kia chỉ lật một trang sách, đẩy kính lên sống mũi, môi khẽ mở:"Vậy thì tốt. Cảm ơn ngươi."Một giây sững sờ.Hạ Chi Vãn khôi phục lại ngữ khí đùa cợt: "Ninh tổng thật khí phách, đúng là người làm đại sự, chúng ta xin bái phục. Vậy, hẹn gặp lại.""Ngủ ngon."Giọng nữ trầm ổn, mát lạnh.Hạ Chi Vãn cúp máy, hiếm khi thấy bản thân có chút buồn bực.Nàng vốn nghĩ cú điện thoại này ít nhiều cũng sẽ khiến Ninh Nhất Khanh dao động — không ngờ đối phương lại vẫn thản nhiên như cũ, nhẹ như gió thoảng, không để lộ chút cảm xúc.Không hổ là người đứng trên đỉnh quyền lực. Ngày thường ôn hòa, lễ độ, tưởng như dịu dàng mà tình cảm... nhưng thực chất, máu lạnh hơn cả băng giá.Hạ Chi Vãn nhún vai.Nàng để tâm đến Lạc Huyền, nhưng nếu muốn giành lại một chút công bằng cho cô gái ấy... có vẻ sẽ rất khó.—Sau khi rửa mặt và trở lại giường, Lạc Huyền cảm thấy hơi thở vẫn còn nóng. Có lẽ nhiệt độ lại tăng. Nàng thuần thục lấy khăn ướt bên giường, đắp lên trán — cũng không thấy quá khó chịu.Hạ Chi Vãn là người chu đáo.Lạc Huyền nhớ mang máng — khi hai người còn là hàng xóm, vào những trưa hè oi ả, Hạ Chi Vãn sẽ đến chơi, mẹ nàng sẽ chia cho mỗi đứa một que kem đậu xanh.Kem mẹ làm rất ngon, bên trong có cả đậu nấu chín mềm, vị thơm lừng.Dòng suy nghĩ lại bắt đầu rối loạn. Trên đầu là lớp rèm xanh, ngoài kia là bầu trời mưa — lâu dần hóa thành màu xanh đen.Không có trăng.Ánh trăng chưa từng chiếu lên người nàng — trước kia không, sau này cũng không.Tự cho mình là "sao trời sáng rực" — mới là chuyện buồn cười nhất.Không ai để tâm đến sao cả. Thứ không quan trọng... nên sớm rơi xuống.Lạc Huyền khép mắt lại, cảm thấy bản thân như đã ngủ một thế kỷ.Đã đến lúc... phải tỉnh rồi.***Trong tiệm kem gần trường học, Lạc Huyền cầm ly kem vị bạc hà quay về bên cạnh Trì Lê.Vì đang vào mùa tốt nghiệp, xung quanh là rất nhiều người mặc lễ phục học sĩ đang chụp ảnh, tiếng cười đùa rộn rã, phấn khởi hẳn lên."Huyền Huyền Huyền, mấy hôm không thấy, sao ngươi lại gầy đi thế này?" Trì Lê múc hai viên kem bạc hà trong ly, nhìn Lạc Huyền với gương mặt tái nhợt và gầy guộc, rõ ràng là không vui."Vẫn ổn mà." Lạc Huyền cắn một miếng kem, trong lòng biết rõ nguyên nhân là do bệnh, cả đêm không ngủ, cứ thế lang thang khắp nơi. Có lẽ, cũng gần giống như giảm cân rồi."À đúng rồi, ta thấy Chi Vãn tỷ đăng vòng bạn bè, hai người đi xem triển lãm điêu khắc? Không sợ thần nữ tỷ tỷ nhà ngươi ghen à? Ta còn thấy ghen thay nữa đấy.""Triển lãm điêu khắc đó đẹp thật." Lạc Huyền khẽ xoa khóe mắt cay xè, "Lần sau ta dẫn ngươi đi cùng.""Hay quá. Gần đây ngươi lại làm tận mười bức tượng gỗ, tính gia nhập studio nghệ thuật của Chi Vãn tỷ rồi à?"Lạc Huyền giơ tay ra hiệu không phải, nghiêm túc đáp: "Ta đang cân nhắc giữa việc trở thành thợ điêu khắc độc lập, hay là cùng Vãn Vãn hợp tác.""Ngươi sinh nhật hôm đó thế nào lại mất liên lạc? Có phải Ninh tổng tạo bất ngờ gì không? Mau nói đi, dẫn ngươi đi đâu chơi? Hơn nữa, ngươi sống qua 21 tuổi rồi, phá vỡ lời nguyền tử vong, về sau chắc chắn sống thọ trăm tuổi. Nhất định phải cùng ta chúc mừng lại lần nữa đó!"Sinh nhật hôm đó... 21 tuổi.Không sống qua 21 tuổi.Lạc Huyền đưa tay vén tóc ra sau tai, hàng mi đen tuyền khẽ rũ xuống đầy mỏi mệt. Nàng cố gắng nở một nụ cười với Trì Lê, "Đúng là nên chúc mừng, đáng để chúc mừng.""Thân thể ngươi thật sự ổn chứ? Ngươi..." Trì Lê nhìn gương mặt trắng bệch, trong suốt đến mức gần như không còn giọt máu của Lạc Huyền, cảm thấy có gì đó không ổn."Nóng người, sốt cao, co rút, chảy máu mũi." Lạc Huyền vuốt nhẹ ngón tay chai sạn, "Ta quen rồi, tạm thời chưa chết được đâu.""Huyền Huyền, ta đưa ngươi đi bệnh viện đi, nhìn ngươi thật sự cần được tịnh dưỡng.""Không sao đâu, vài ngày nữa là ổn." Lạc Huyền biết quầng mắt đen khiến mình trông đáng sợ. Nàng đặt điện thoại xuống, cố gắng nở nụ cười để trấn an Trì Lê, nhưng lại nhận ra nụ cười của mình cứng đờ và gần như điên cuồng.Chắc là vì hôm đó cười quá nhiều, chỉ cần một thời gian ngắn nữa thôi, mọi thứ sẽ quay lại quỹ đạo.Trì Lê nhìn bạn thân với vẻ nghi hoặc, rồi vô thức cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại của Lạc Huyền đang mở trình duyệt.【Tuyến thể - phẫu thuật tiêu trừ giác quan.】Phẫu thuật tiêu trừ giác quan?Trì Lê nhẩm đi nhẩm lại cụm từ đó trong đầu, rồi bỗng nghĩ đến một thứ—đó là phẫu thuật loại bỏ đánh dấu dành cho Alpha.Nói đơn giản, loại phẫu thuật này có thể dần dần xóa bỏ đánh dấu vĩnh viễn mà Alpha từng lưu lại trong cơ thể Omega. Đồng thời, Alpha đó cũng không thể đánh dấu Omega ấy thêm một lần nào nữa.Hầu như chẳng Omega nào mong muốn điều đó cả, đánh dấu sẽ từ từ hoàn toàn biến mất.Người ta gọi nó là "phẫu thuật một dao chặt đứt."Cảm nhận được ánh mắt đầy kinh ngạc của Trì Lê, Lạc Huyền chỉ mỉm cười, "Ta chỉ tình cờ nhìn thấy thôi."Nàng rút tay lại, tiện tay lướt tiếp sang tin tức tiếp theo.【Theo báo cáo, Tập đoàn Ninh thị có thể sẽ tổ chức lễ đính hôn với đại tiểu thư nhà họ Lạc trong vài ngày tới. Quyết định này khiến giá cổ phiếu hai bên tăng mạnh. Được biết, đầu năm nay Tập đoàn Ninh thị đã thành lập công ty con trong lĩnh vực y sinh...】Không muốn để Trì Lê quá lo, Lạc Huyền vỗ vỗ vai bạn, nhỏ giọng nói:"Về nhà đi. Thứ hai ngươi còn phải đi làm, nhớ nghỉ ngơi cho tốt."Trì Lê há miệng định nói, nhưng cuối cùng lại nuốt vào. Không nói nữa.Rời khỏi tiệm kem, hai người chia tay. Chưa đi được bao xa thì mưa lại bắt đầu rơi."Lại mưa rồi à." Lạc Huyền bung chiếc ô cán dài vừa mua, tay còn lại đút vào túi áo khoác, cổ áo tung bay lộ ra phần cổ trắng mịn như ngọc.Ngay lúc đó, điện thoại rung lên. Ba chữ "Ninh Nhất Khanh" hiện rõ trên màn hình, như một sợi dây trói buộc không thể thoát thân.Ban ngày như lửa thiêu."Tiểu Huyền, mấy hôm nay ở ngoài chơi đủ chưa? Về nhà để bác sĩ kiểm tra cho em." Giọng người phụ nữ trầm trầm, mang theo cảm giác như tuyết rơi, dù là ra lệnh cũng vẫn ôn hòa.Chỉ những người không thật sự để tâm mới có thể luôn tỏ ra ôn hòa như thế—cao quý, nhã nhặn, lạnh lùng và xa cách. Lạc Huyền càng nghĩ càng thấy rõ điều đó."Chỗ nào là nhà của tôi?"Đầu dây bên kia im lặng trong thoáng chốc. Có thể nghe thấy tiếng thở dài nhạt nhòa, như thể một vị thần đang ban cho lòng thương xót."Tiểu Huyền, ngoan. Nếu em nguyện ý, chỗ của chị vĩnh viễn là nhà của em.""Ninh tổng, cảm ơn ngài đã có lòng.""Em gọi chị là gì?""Ninh tổng. Hoặc là Ninh đổng, hay là khanh tổng? Tôi nghe mọi người đều gọi ngài như vậy. Tôi cũng không nên quá khác biệt."Lạc Huyền cố kiềm chế những ngón tay run rẩy. "Thư thỏa thuận ly hôn tôi đã nhờ thư ký Lam đưa cho ngài. Thiệp mời đính hôn của ngài tôi cũng nhận được rồi. Tôi sẽ tham dự, chứng kiến tình yêu của hai người."Điện thoại đầu dây bên kia chỉ còn tiếng rè rè. Ninh Nhất Khanh đứng yên như trái tim vừa hụt một nhịp. Nàng tháo kính bạc xuống, đứng dậy bước đến cửa sổ hình vòm.Gió đêm thổi mạnh. Tóc dài tung bay, nàng đứng đó trông vừa uy nghi vừa cô độc.Trên lịch, ngày đính hôn cũng chẳng còn xa nữa.Thời gian đúng là nháy mắt liền trôi qua, để nàng càng thêm do dự...***Lúc bước vào khu vực tổ chức lễ đính hôn, Tần Thập Ý vừa choáng ngợp vừa ngạc nhiên.Cô vẫn nghĩ lễ cầu hôn hoành tráng của Lạc Duy hôm nọ đã là quá mức, không ngờ buổi lễ đính hôn hôm nay còn xa hoa hơn gấp bội. Khó tưởng tượng nổi, đến ngày cưới thật sự thì sẽ lộng lẫy đến mức nào.Bây giờ là bảy giờ tối, còn nửa tiếng nữa nghi thức mới chính thức bắt đầu. Thời điểm Tần Thập Ý đến không còn sớm, cô đi thẳng đến phòng thay đồ tìm Ninh Nhất Khanh.Trên thảm lông cừu màu nâu nhạt, ánh đèn phản chiếu những đĩa trái cây tươi đặt trên mâm thủy tinh: lê Sơn Trúc, xoài, anh đào... mùi thơm ngọt ngào như tràn ngập trong cả hơi thở.Tần Thập Ý tiện tay xiên một miếng cây thơm, vừa nhai vừa nhìn người phụ nữ vẫn chưa thay váy cưới."Không trang điểm à? Tuy mặt mộc của cậu đúng là khuynh quốc khuynh thành thật, nhưng dù gì cũng là lễ đính hôn, chẳng phải nên làm cho có chút trang trọng?"Ngón tay Ninh Nhất Khanh vẫn chầm chậm lần theo chuỗi phật châu màu xanh nhạt, gương mặt lạnh nhạt, giọng nói mang chút khàn khàn mệt mỏi: "Không ai dám nhìn tớ."Tần Thập Ý: "..."Câu nói nghe tưởng ngạo mạn, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng đúng thật. Rất nhiều người khao khát vẻ đẹp của cô ấy, nhưng còn nhiều hơn nữa là những kẻ bị khí chất lạnh lùng và thế lực phía sau khiến cho e ngại."Ba mẹ cậu thật sự không về sao?"Cha mẹ của Ninh Nhất Khanh đều đang du lịch ở nước ngoài. Sau khi ly hôn, mỗi người ôm một người tình sống vui vẻ tự tại, chẳng ai quan tâm đến lễ đính hôn của con gái.Mối quan hệ trong gia đình này, có thể nói là lạnh nhạt đến đáng thương."Ừ, ông nội có mặt," cô đáp thản nhiên. "Chỉ là đứng lên sân khấu cho có mà thôi."Tần Thập Ý khẽ cười, đầy mỉa mai: "Cái sân khấu 'cho có' đó mà long trọng tới mức này à? Cậu với Lạc Huyền không giải quyết dứt điểm, nên bây giờ phải làm thật to để tuyên bố cho thiên hạ biết?""Nghe nói còn mời đầu bếp hoàng gia về nấu ăn? Nguyên liệu đều được vận chuyển bằng trực thăng, tươi mới từng giọt sương sớm. Có phải muốn người khác vừa nhìn đã muốn quỳ lạy không?"Áo cưới đặt may thủ công, đến cả hộp đựng nhẫn cũng nạm kim cương và lam ngọc, tinh xảo đến mức có thể làm vật truyền đời.Khi cô bước vào lễ đường, thấy thảm đỏ trải dài năm mươi mét dẫn đến sân khấu màu trắng bạc bằng nhựa thủy tinh, bên dưới là bể pha lê trồng đầy hồng tươi – còn dính cả sương mưa ban sáng.Bên ngoài còn đậu sẵn trực thăng. Có khi tiệc cưới vừa kết thúc là bay thẳng đi hưởng tuần trăng mật.Trước lời trêu chọc của Tần Thập Ý, Ninh Nhất Khanh chỉ lạnh nhạt như sương, không chút hứng thú, trông chẳng giống người sắp đính hôn chút nào."Tớ hỏi thật, tổ chức long trọng thế này làm gì?""So với dự án y tế mới, chuyện này chẳng đáng là gì." Cô đẩy gọng kính tơ bạc, ngón tay nhẹ xoa ấn đường như đang đau đầu.Tần Thập Ý bật cười khẽ, xoay chiếc cúc hình bướm bạc trên túi xách nhỏ: "Cậu đúng là tàn nhẫn thật đấy. Đã bảo cắt đứt với Lạc Huyền là cắt cho bằng được.""Nhưng mà này, cậu hài lòng với Lạc Duy không? Hai người từ sơ trung đến cao trung đã ngồi cùng bàn, mà Lạc Duy lại là Alpha cấp S, xét theo lý thì cậu cũng sẽ không... thấy phản cảm gì đúng không?""Không phải hài lòng, là phù hợp. Mọi thứ khác, không quan trọng."Đúng lúc này, người phụ trách lễ cưới gõ cửa gấp gáp, vừa bước vào đã thấy Ninh Nhất Khanh vẫn mặc đồ thường phục liền sốt ruột:"Ninh tổng, còn năm phút nữa là nghi thức bắt đầu. Lạc Duy tiểu thư đang chờ cô. Cô có cần tôi hỗ trợ thay váy cưới không?""Ừ, cậu ra ngoài trước đi." Ninh Nhất Khanh đặt ngón tay lên góc bàn, gương mặt trắng ngọc càng thêm lạnh lẽo thanh cao. "Tôi sẽ ra ngay."Người tổ chức lễ cúi đầu lui đi. Tần Thập Ý lập tức tiến lại gần."Nhất Khanh, cậu đang do dự cái gì vậy?""Sao cậu biết?""Giờ giấc đối với cậu luôn chính xác như in, hôm nay lại dây dưa thế này, trông không giống cậu chút nào. Cậu đang nghĩ gì thế? Đừng nói với tôi là cậu không nỡ rời Lạc Huyền.""Thập Ý, cậu nhiều lời quá rồi." Ninh Nhất Khanh nhìn thẳng với đôi mắt lạnh lẽo, "Tớ chỉ không hài lòng chuyện bên Lạc gia sớm công khai chuyện đính hôn.""Ý cậu là đang trả đũa?" Tần Thập Ý nghe vậy thấy vừa nực cười vừa hợp lý. "Tôi cứ tưởng là cậu ngầm cho phép bọn họ tung tin đấy chứ. Còn cái hashtag duy nhất CP trước đó leo hot search, hóa ra cũng là trò của nhà họ Lạc?"Tần Thập Ý từng nghĩ Ninh Nhất Khanh sẽ phá lệ vì Lạc Huyền. Nhưng xem ra, là cô nghĩ nhiều.Thần nữ vô tình. Làm gì có tình yêu.Chưa đầy năm phút sau, Ninh Nhất Khanh từ phòng bên trở lại, váy cưới đã thay xong. Mái tóc đen búi cao, mạng che mặt trắng tuyết phủ xuống, trông cô như bước ra từ tranh thủy mặc – lạnh lẽo, thanh khiết, xa cách đến mức không thể chạm tới."Phẫu thuật thanh tẩy dấu ấn ấy... sau khi làm rồi, cậu không cảm thấy khó chịu gì à?" Tần Thập Ý vừa đi vừa hỏi, "Nghe nói đau như đứt từng khúc ruột. Khó trách cậu giờ nhìn Lạc Huyền chẳng còn chút lưu luyến.""Phẫu thuật... đã tạm thời huỷ rồi."Nhìn dáng người uyển chuyển, khí chất cao quý của nữ nhân trước mắt, Tần Thập Ý kinh ngạc không thôi."Hủy bỏ phẫu thuật?"Cô thoáng nhìn vào đáy mắt người kia, bắt gặp một tia hoang mang... cùng một cảm xúc rất rõ ràng — không nỡ.Không nỡ?Nhưng cảm xúc ấy chỉ thoáng qua như gió lướt mặt hồ, biến mất nhanh đến mức khiến Tần Thập Ý tưởng mình nhìn nhầm, như thể ảo giác."Hủy bỏ cái gì? Hủy bỏ phẫu thuật?" Cô nhíu mày, giọng bất bình, "Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? Thà hủy đính hôn còn hơn!"Tần Thập Ý muốn bước theo truy hỏi cho ra lẽ, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tân khách và nhân vật chính đều đã vào vị trí, buổi lễ đính hôn xa hoa sắp chính thức bắt đầu.Tòa cổ bảo với lan can đen được cố tình xử lý phong hóa, nhuộm ánh đỏ trầm của thời gian. Bóng đêm phủ xuống như cánh quạ, càng làm nổi bật chiếc mạng che đầu trắng như tuyết của cô dâu. Cánh hoa hồng tung bay trong không trung như thuỷ triều vỡ sóng, nhuộm lễ đường bằng một sắc lãng mạn đến mức tưởng chừng không có thật.Trên mỗi bàn tiệc lớn là bó tú cầu lam tươi rói, tỏa mùi hương dịu nhẹ và tinh tế.Vì muốn giữ hoa tươi lâu nhất có thể, cả khuôn viên phủ đầy băng khô, làn khói trắng lạnh lẽo quấn lấy mọi thứ, mang lại cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu như mộng.Trên mỗi chiếc ghế phủ vải đay trắng là một đóa hồng đỏ rực rỡ, cạnh đó là tấm thiệp mạ vàng, trên viết bằng phông chữ hoa mỹ: [be my valentine].Khung cảnh ấy, đẹp đến độ khiến người ta cam tâm chết vì nó.Khách mời phần lớn là các lão tổng doanh nghiệp, giới tinh anh thương nghiệp, truyền thông thời thượng, và phóng viên tài chính – kinh tế. Người nhà họ Lạc ngồi ở bàn chính, mặt mày hớn hở, thi thoảng liếc về phía ông nội Ninh Nhất Khanh với vẻ vừa tâng bốc vừa dè dặt.Dù cha mẹ cô không về dự, nhưng chỉ cần lão gia nhà họ Ninh có mặt, thì vẫn như cây kim trấn hải, không ai dám ngăn được lễ đính hôn này tiến hành.Giờ phút này, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.Lạc Quốc Ân và Kỳ Thanh Thanh nhìn con gái với vẻ mặt đầy mãn nguyện, ánh mắt dõi về phía nữ nhân đang đứng ở đỉnh quyền lực – vẻ đẹp tuyệt thế như thể đang gói gọn mọi sự phú quý trong lòng bàn tay.Bất ngờ, bọn họ thấy Ninh Nhất Khanh cử động. Nữ nhân ấy bước về phía ông nội mình, cúi thấp người, tựa như đang nói điều gì."Gia gia, con nghĩ..."Ninh lão gia không tin nổi tai mình. Ông vừa định xác nhận cháu gái rốt cuộc đang nói gì, thì tiếng xôn xao phía cuối lễ đường ngày càng lớn, nháo động hẳn lên.Lạc Quốc Ân và Kỳ Thanh Thanh cùng quay lại — và rồi họ thấy được cái bóng người ấy.Cái thân ảnh khiến Lạc gia cảm thấy mất mặt.Cô gái năm mười tuổi dám liều mạng vì bảo vật của mẹ.Kẻ tóc bạc, mắt khác màu — bị coi như quái vật của nhà họ Lạc.Họ nhớ rõ ánh mắt điên cuồng và nụ cười giễu cợt của Lạc Huyền — người có thể bất chấp tất cả để bảo vệ điều mình trân quý. Cô là nỗi ám ảnh, là ác mộng."Cô ta tới làm gì?!" Kỳ Thanh Thanh gần như gào lên, siết chặt ly rượu trong tay. Bà ta trông như muốn hất thẳng ly rượu vào Lạc Huyền, nhưng chỉ làm đổ hết lên bộ váy hàng hiệu đắt đỏ của chính mình. "Không phải nên nằm hấp hối trong bệnh viện rồi sao?"Nhìn khuôn mặt hoảng loạn mất kiểm soát kia, Lạc Huyền khẽ vuốt lại cổ áo lễ phục, cài đoá pháo hoa trắng lên ve áo, rồi quay sang Lạc gia nở nụ cười ngây thơ đến chói mắt.Cô chẳng hề để tâm đến phản ứng của họ.Ánh mắt dịch chuyển, rơi vào giữa trung tâm thảm đỏ — nơi hai nhân vật chính của lễ đính hôn đang đứng.Dải lụa màu và cánh hoa từ trên trời giáng xuống. Ban nhạc chơi khúc tình ca nồng nàn. Mọi người vỗ tay chúc mừng trong tiếng reo vui và tiếng cười rộn ràng.Ninh Nhất Khanh, tay cầm bó hoa cưới, váy cưới kéo dài như mang theo cả một thế kỷ phù hoa lấp lánh vàng son. Cao quý và mỹ lệ.Lạc Huyền siết chặt hộp quà trong lòng bàn tay, mắt không rời người kia — người đang ôm hết niềm vui và hi vọng của cả đời, sánh bước cùng người khác.Váy trắng lướt nhẹ, dịu dàng và trang nghiêm, tựa như ảo ảnh.Thì ra... đây chính là lễ đính hôn.Thì ra, khi mày đang háo hức đón lễ tình nhân, người ta đã lặng lẽ lên kế hoạch tổ chức một hôn lễ xa hoa đến thế.Mày hoàn toàn không biết — bên ngoài tầm mắt mày, họ đã thề non hẹn biển, hòa giọng cầm sắt.Chỉ có mày là người ngoài.Họ nắm tay nhau đi về phía tương lai, còn mày âm thầm chết trong đêm đầu xuân, chẳng khác gì một con chó hoang.Giờ nhìn lại — đúng là may mắn ba đời.Cuối cùng cũng có người chú ý đến bóng người ở cuối thảm đỏ. Một mái tóc bạc nổi bật giữa bóng đêm, mờ ảo đến mức như không có thật."Ai vậy? Nhìn như bước ra từ truyện tranh luôn ấy.""Chẳng lẽ là tình cũ gì đó? Đến phá lễ hả?""Dám đến dập sân nhà họ Ninh à? Người này to gan quá rồi..."Đám đông xì xào, mắt sáng rực như vừa ngửi được drama. Vừa sợ Ninh gia, vừa không kìm được phấn khích – cái vẻ háo hức thèm khát scandal ấy, thật sự vừa buồn cười vừa chua chát.Lạc Duy cũng nhìn thấy Lạc Huyền.Người em gái có tính cách kỳ dị, chưa bao giờ chịu làm việc theo lẽ thường. Tưởng rằng chỉ cần gửi thiệp là cô ta biết điều rút lui, không ngờ... lại thật sự dám đến.Chỉ là, khi đi qua nơi này, ánh mắt người khác nhìn Lạc Huyền như thể nàng là một quái vật chiếm đoạt vị trí không thuộc về mình.Trong mắt bọn họ đều viết rõ hai chữ "không hiểu", như thể sự tồn tại của nàng là điều chướng mắt, là thứ thừa thãi không nên được sinh ra, càng không nên xuất hiện nơi này."Lạc Quốc Ân, ta đã sớm nói rồi, sớm nên ném Lạc Huyền ra vùng nông thôn, mặc nàng tự sinh tự diệt. Ngươi xem đi!" – Kỳ Thanh Thanh giọng run run, kéo lấy tay áo Lạc Quốc Ân, đè nén âm lượng thấp nhất có thể.Nàng từ lâu đã cảm thấy Lạc Huyền có cái gì đó ngoan cố, cố chấp lại chấp mê bất ngộ. Cho dù xem là nghệ thuật gia thiên phú đi nữa, thì cái thiên phú này cũng là thiên phú của một tên tội phạm giết người liên hoàn."Lạc Huyền," – Lạc Quốc Ân trừng mắt nhìn nàng, giọng trầm thấp như muốn nghiến răng, "Ngươi định làm gì? Hôm nay không phải là nơi để ngươi giở trò. Đừng quấy rối tiệc cưới của tỷ tỷ ngươi.""Yên tâm," – đi ngang bàn chính, Lạc Huyền cong môi khẽ cười, "Chỉ bằng ta thôi thì cũng phá được lễ đính hôn của các ngươi à? Các ngươi cũng thật là không có tự tin.""Lạc Huyền, ngươi định làm gì vậy?" – Ông bà nội Lạc cũng đã ngồi không yên, đập tay lên bàn, gầm nhỏ giọng, nhưng lại không dám thật sự đứng lên ngăn cản.Lạc Huyền bước từng bước một trên thảm đỏ rải đầy cánh hoa, thản nhiên đi giữa ánh nhìn giận dữ pha lẫn sợ hãi từ đám người nhà họ Lạc – một cảm giác vô cùng thú vị.Nhìn khắp hội trường, chỉ có một người vẫn giữ được vẻ mặt ung dung tự tại – Ninh Nhất Khanh.Nàng yêu Ninh Nhất Khanh chính bởi điểm đó – một người luôn đứng trên những quy tắc thế tục, cao quý tự kiềm chế, lãnh đạm cấm dục, chẳng ai có thể khiến nàng dao động."Lạc Huyền, ngươi định làm gì?" – Lạc Duy hoảng sợ đến tim đập loạn, lòng bàn tay lạnh ngắt.Trong mưa hoa ngập trời, Lạc Huyền chỉnh lại ống tay áo, cài khuy trai ngọc, nhẹ nhàng phủi nếp nhăn áo khoác, cười rạng rỡ như một đứa trẻ vô lo."Ta đến chúc phúc các ngươi."Ninh Nhất Khanh cảm giác ngón tay mình khẽ run, bó hoa trong tay đột nhiên nặng như ngàn cân. Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngời sao của thiếu nữ kia.Rồi nàng nghe thấy âm thanh quen thuộc đến đau lòng ấy, giọng nói nhẹ như gió:"Ta còn tưởng bản thân không đủ dũng khí để chúc phúc ngươi.""Tiểu Huyền..."Giọng Ninh Nhất Khanh nghẹn lại, nhỏ như tiếng thở dài. Cuối cùng nàng cũng nhìn rõ ánh mắt ấy – đôi mắt sáng rực trong tuyệt vọng.Có chút bi thương, có chút điên cuồng. Cô gái ấy cười mà như đang khóc không tiếng, nụ cười xinh đẹp pha trộn giữa đau đớn, oán hận và cả tuyệt vọng.Đó là ánh mắt của một người từng tin tưởng đến tận cùng, bị chính người ấy phản bội, cuối cùng ngay cả cảm xúc cũng trở nên trống rỗng.Ánh mắt đó bình tĩnh đến đáng sợ – như thể trong lòng chẳng còn gì để mất.Giây phút ấy, tim nàng như rơi xuống vực. Nàng muốn ném đi bó hoa đang cầm.Nhưng... nếu thật sự ném đi thì sao? Làm vậy để làm gì?Tay nàng run không ngừng. Một thứ gì đó vô cùng quý giá đang nhanh chóng tan biến trong tay.Không chờ nàng mở miệng, Lạc Huyền đã nhẹ nhàng mở hộp quà, đầu ngón tay trắng như ngọc chạm vào dải ruy băng như cánh bướm."Ninh Nhất Khanh," – nàng cười nhạt, "Chúc ngươi cùng Lạc Duy bình an vui vẻ, bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm."Hận ngươi – là chuyện của phàm nhân.
Ta là quái vật.
Ta sẽ chúc phúc ngươi, sẽ quên ngươi.
Vĩnh viễn, vĩnh viễn quên ngươi.Ta không lấy được – thì nhường nó cho người khác vậy.Hộp quà bung ra, giấy gói rơi lả tả như tàn tro. Lạc Huyền từ bên trong rút ra một tờ giấy trắng muốt, bằng hai tay trân trọng trao về phía Ninh Nhất Khanh.Trên tờ giấy viết rõ:[Bệnh nhân Lạc Huyền đã hoàn thành phẫu thuật tiêu trừ tuyến thể giác quan. Dấu hiệu đánh dấu vĩnh viễn bị xóa bỏ.]"Ninh Nhất Khanh, ta trả lại ngươi một thân thể sạch sẽ. Chúc ngươi – được như ý nguyện."