[LONGFIC] Way Back Into Love, Lipsoul

4



"Cậu và chị Jinsol hôn nhau!?!?" Jiwoo nói lớn, không thể tin được! Cô chỉ đùa thôi mà Jungeun làm thật luôn! "Vậy là...hai người đã...."
Jungeun xấu hổ gật đầu, lại thêm một tiếng hét từ Jiwoo.
Thấy Jiwoo quá bất ngờ không thể nói gì, Jungeun vội lên tiếng
"Thực ra...cũng không có gì là to tát cả, chúng tớ đều là người lớn, đều độc thân và trong một khoảnh khắc...cả hai đều lựa chọn nghe theo bản năng"
Jiwoo nheo mắt
"Ý cậu là cậu ngủ với Jinsol không phải vì tình yêu?"
"Hả? Gì chứ? Không à có à không....tớ không biết cậu hỏi gì hết!" Jungeun đỏ mặt gắt.
Jiwoo cố nín cười
"Được rồi, chúng ta không nói đến Jinsol nữa, nhưng mà tớ có một thông tin rất đặc biệt cho cậu đây"
Jungeun nhướng mày ra hiệu Jiwoo nói tiếp, có thông tin còn 'đặc biệt' hơn thông tin cô vừa kể cho Jiwoo?
"Có người gửi lời muốn mời cậu đi chơi" Jiwoo thần bí nói
"Ai vậy?"
"Cậu sẽ không ngờ được đâu..." Thấy Jiwoo chỉ lấp lửng, không nói hết câu, ánh mắt liếc nhìn đống quần áo liên tục.
Jungeun đành thở dài chấp nhận đánh đổi thêm 1 tuần mang đồ đi giặt để lấy được 'thông tin đặc biệt' của Jiwoo.
"Cậu biết chị Jane làm tại bộ phận quản lý, sống cùng khu chung cư của chúng ta chứ?"
Jungeun gật đầu
"Hôm cậu đi khách sạn với chị Jinsol, chị ấy có đến hỏi cậu"
Sau khi biết được tên người mời đi chơi, Jungeun cảm thấy có hơi thất vọng một chút, nhưng cô mau chóng phủi cảm giác ấy đi.
Kể từ khi chuyển sang bộ phận nghiên cứu, Jungeun chưa nói chuyện lại với Jane, dù cho cả cô và cô ấy sống cùng khu chung cư nhưng cũng ít khi chạm mặt nhau. Jane đã giúp đỡ cô rất nhiều ngay từ lúc mới vào làm nên cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả.

Jungeun liên lạc Jane và nhận lời đi chơi cùng cô ấy.

_____________

Jungeun với Jane hẹn nhau đi xem phim vào cuối tuần.
Bộ phim họ xem là một bộ phim tình cảm, kể về một cặp đôi vì hiểu lầm mà chia tay, trải qua nhiều biến cố cuối cùng họ quay lại với nhau.
Khi hai nhân vật giải quyết được vụ hiểu lầm, thổ lộ rằng vẫn luôn yêu lẫn nhau thì nước mắt Jungeun tự chảy xuống.

"Em khóc đấy à?" Jane ngạc nhiên hỏi
"Một chút" Jungeun thở dài "Chỉ là....bộ phim làm em nghĩ đến một người"
"Oh..." Jane đã được nghe Jungeun chia sẻ một chút về 'người bạn' với người yêu cũ, mà chỉ cần nghe cũng biết nhân vật 'người bạn' ấy là ai.

Trong lúc chờ Jane bên ngoài rạp chiếu phim, Jungeun thấy tờ poster quảng cáo phim sắp chiếu, đó là một bộ phim tài liệu về sinh vật biển.
"Jinsol sẽ rất thích phim này"
Không biết có phải do ảnh hưởng của bộ phim hay vì lý do nào khác mà Jungeun có thôi thúc gọi điện cho Jinsol.
Nghĩ là làm, Jungeun nhìn vào màn hình điện thoại hiện lên đang liên lạc với Jinsol. Trong đầu cô đã chạy rất nhiều câu mở lời, những lý do cho cuộc gọi bất ngờ này. Nhưng đáp lại là lời nhắn cho biết số điện thoại hiện tại không thể liên lạc được.
Jungeun cố gạt đi sự thất vọng trong lòng mình khi Jane đi đến. Jungeun phải tự nhủ rằng Jinsol rất bận rộn, rồi cô ấy sẽ gọi lại ngay khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ cô.

Thời gian vẫn sớm nên Jane rủ Jungeun đi uống cà phê.
Khi vừa vào quán cà phê, Jungeun nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
"Tôi cảm ơn"
Giọng nói quen thuộc, giọng nói mà Jungeun có thể nhận ra dù ở bất cứ đâu, giọng nói mà Jungeun đã rất muốn nghe vào hôm nay.

"Jinsol" Jungeun gọi
"Oh? Jungeun" Jinsol quay lại ngay lập tức, ánh mắt như bừng sáng khi nhìn thấy Jungeun.
Jungeun nở nụ cười, không phải nói, trong lòng Jungeun cực kỳ vui khi thấy được phản ứng của Jinsol.
"Em làm gì ở đây vậy? Chị đi mua hạt cà phê"
"E hèm"
Nghe tiếng hắng giọng, Jinsol giờ mới để ý cô gái đứng bên cạnh Jungeun.
"Xin chào, cô là..."
"Chào trưởng bộ phận Jeong, tôi là Jane ở phòng quản lý" Jane nói khách sáo, có vẻ không được vui cho lắm.
"Thật vui khi gặp được hai đồng nghiệp đi uống cà phê cùng nhau" Jinsol thản nhiên nói
"Yeah, tôi rất vui được gặp cấp trên khi đang đi hẹn hò với người đặc biệt của mình" Jane cười, đứng gần với Jungeun hơn.
"Hẹn hò? Người đặc biệt?" Jinsol nhíu mày khó chịu.
Jungeun nhìn hai người, không khí trở nên rất căng thẳng.
Thấy tình trạng này sẽ kéo dài hơn và khách hàng đứng ngay đằng sau họ bắt đầu mất kiên nhẫn. Jungeun kéo tay Jinsol.
"Chúng ta nên để anh ấy gọi đồ trước"
"Oh, tất nhiên rồi" Jinsol mỉm cười dịu dàng, nắm tay Jungeun một lúc rồi mới bỏ ra.
"Ừm...chị muốn ngồi cùng tụi em chứ?" Jungeun hỏi, ở đuôi mắt cô thấy Jane có vẻ không được thoải mái.
Jungeun cắn môi, cô quên mất là Jane mời cô đi chơi, thế này thật không phải.
"Xin lỗi vì em tự ý quyết định, nếu chị không thoải mái-"
"Không sao, chị thế nào cũng được" Jane cười cắt lời Jungeun. Jungeun đã dùng ánh mắt cún con vậy thì ai nỡ từ chối cơ chứ, dù cho Jane không thích thì cũng đành vậy.

Từ lúc gọi đồ cho đến khi cả ba ngồi xuống và ba cốc cà phê được đặt trước mặt.
Không khí càng kỳ lạ hơn nữa, không ai nói một lời gì. Jinsol với Jane chỉ nhìn chằm chằm nhau với gương mặt không cảm xúc.
Jungeun cắn môi, cô phải nói gì đó
"Em cứ tưởng hôm nay chị bận" Jungeun nói với Jinsol "Lúc nãy em có gọi điện cho chị mà không được"
"Vậy à? Chị xin lỗi, đáng ra chị phải để ý điện thoại hơn" Jinsol vội nói, đầy vẻ lo lắng.
"Không sao, cũng không phải chuyện gì quan trọng" Jungeun dỗ dành.
"Đúng vậy, không phải chuyện quan trọng gì đâu, nếu là chuyện quan trọng gì thì tôi đã biết vì tôi ở với Jungeun cả ngày" Jane cười nhếch miệng.
"Cả ngày sao?" Jinsol hỏi lại
"Cô biết đấy, ăn trưa cùng nhau, cùng đi xem phim, những thứ tương tự như vậy"
....Tương tự một buổi hẹn hò....
"Oh..." Gương mặt Jinsol tối sầm
Jungeun không biết Jane sẽ nói như vậy, từ lời Jane thì ai cũng sẽ hiểu lầm hai người họ đang hẹn hò. Jungeun không muốn Jinsol hiểu lầm, cô cũng không muốn phản ứng thái quá để ảnh hưởng đến tình bạn giữa cô và Jane.
"Ừm, thực ra...."
Đúng lúc Jungeun lên tiếng giải thích thì chuông điện thoại của Jane reo lên.
"Chị phải nghe cuộc gọi này, chị sẽ quay lại ngay" Jane cười với Jungeun rồi đứng dậy đi ra chỗ khác nghe điện thoại.

Ngay lúc đó
Jinsol bĩu môi đẩy cốc cà phê trước mặt ra xa như một đứa trẻ giận dỗi.
"Chị không uống nữa" Jinsol khoanh tay "Quá là đắng"
"Chị thích cà phê mà?" Jungeun khó hiểu hỏi
"Hôm nay quá đắng" Jinsol tiếp tục bĩu môi
Jungeun liếc nhìn hóa đơn, cốc cà phê của Jinsol hôm nay 100% đường.
"Ôi không" Jane nghe xong điện thoại đi đến
"Có chuyện gì sao?" Jungeun hỏi
"Em gái chị lên thành phố đột xuất, không rõ đường nên chị phải đi đón"
"Vậy chị mau đi đi, em sẽ ở lại đây với Jinsol" Jungeun nói "Gửi lời chào của em với em gái chị nhé"
Jane nhìn Jungeun một lúc rồi thở dài, nhưng sau đó cô nhếch miệng cười
"Vậy gặp em ở nhà sau" Nói rồi Jane quay sang Jinsol "Tạm biệt, cô Jeong"

Khi chỉ còn lại Jungeun và Jinsol.
Jinsol chống cằm nhìn Jungeun với gương mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Sao vậy? Mặt em có gì sao?"
"Chị cần lời giải thích" Jinsol nheo mắt "Cô Jane nói gặp em ở nhà là có ý gì?"
"Chắc là gặp lại ở chung cư" Jungeun nói, có lẽ cách dùng từ của Jane hơi kỳ lạ "Là tòa chung cư mà công ty cấp cho những nhân viên không có nhà ở thành phố"
"Vậy tức là không phải ý 'sống chung'?"
"Tất nhiên"
"Câu hỏi thứ 2, bữa trưa mà Jane nói rằng em với cô ấy ăn cùng nhau?"
"Bọn em ăn mì ý ở nhà, có cả Jiwoo ăn cùng"
"Còn bộ phim?"
"Love Again" Jungeun nhướng mày "Chị đang thẩm vấn tội phạm hả?"
Jinsol chỉ nở một nụ cười tươi, không trả lời Jungeun.
"Đi ăn tối với chị" Jinsol nói "Em đã dành cả ngày nhìn xinh đẹp như vậy đi với Jane, chị không thích"
"Chị ghen đấy à?" Jungeun bật cười
"Một chút" Jinsol bĩu môi
Jungeun không ngờ cô hiện tại có thể cười nói vui vẻ với Jinsol, thậm chí còn thấy Jinsol lúc này cực kỳ đáng yêu.
Người yêu cũ, hiện tại là sếp với nhân viên, có tình 1 đêm với nhau rồi trở thành bạn và đi ăn cùng nhau là bình thường mà đúng không?
"Em muốn tận dụng triệt để bộ đồ hôm nay...."
"!?"
Jungeun hạ quyết tâm "Em sẽ đi ăn tối với chị"
"Đi thôi!" Jinsol vui vẻ đứng dậy đưa tay ra
Jungeun không nghĩ nhiều, nắm lấy tay Jinsol.

...............

Jungeun rất tận hưởng bữa tối với Jinsol.
Đến khi Jinsol dừng xe trước chung cư, Jungeun vẫn không thể tin một ngày đã kết thúc.
"Nếu em khó ngủ hay buồn chán, cứ gọi cho chị"
"Nếu em muốn gọi để làm phiền chị thì sao?"
"Vậy thì càng tốt!"
Nghe giọng nói vui vẻ của Jinsol làm trái tim Jungeun lỡ nhịp, cô cảm giác như mình quay lại buổi hẹn hò đầu tiên với Jinsol.
"Chị về cẩn thận"
"Hẹn gặp em vào thứ hai" Jinsol gật đầu, vẫy tay tạm biệt Jungeun khi lái xe đi.

_____________

Lại một tuần mới bắt đầu
Jinsol đang ngồi đối diện Jungeun. Chỉ có hai người họ ngồi ngoài văn phòng, những người khác đều ở trong phòng thí nghiệm.
Jinsol nhờ Jungeun giúp chuẩn bị cho bài phát biểu vào buổi giới thiệu sản phẩm.
Jungeun phải đồng ý một điều, cô rất khó tập trung khi thấy Jinsol nghiêm túc trong áo blouse, sức hút của cô ấy đúng là không thể đùa được.

Rồi Jungeun chợt nhớ đến lý do cô chia tay với Jinsol, cô cần phải chắc chắn rằng tất cả mọi chuyện chỉ là một sự hiểu lầm (cực kỳ lớn) Jinsol không cắm sừng và thật sự chỉ yêu mình cô.

"Câu tiếp theo" Jinsol đã trả lời xong câu hỏi trước đó.
"Em nghĩ mình xứng đáng thẩm vấn chị" Jungeun đột nhiên nói
Jinsol nhìn Jungeun đầy thắc mắc
"Mối quan hệ gần nhất của chị là lúc nào?"
"...Đại học"
"Chị hẹn hò với ai?"
"Kim Jungeun"
"Chị nghĩ tại sao chúng ta lại chia tay?"
"Một câu hỏi ác độc đấy Jungeun" Jinsol lầm bầm
"Chị trả lời đi!" Jungeun nghiêm túc nói
"Chị đã quá bận rộn và không bên cạnh em lúc cần" Jinsol thở dài, gương mặt buồn bã khi nhớ lại quá khứ "Đáng ra chị phải biết cố làm hai dự án cùng một lúc rất khó khăn"
"Hai dự án?" Lại là cách dùng từ khó hiểu đấy
"Một cho tốt nghiệp và một cho học bổng" Jinsol nhăn mặt khi nhớ lại "Học bổng chỉ có vài suất nên chị không dám lơ là một chút nào"
Jungeun cảm thấy như trái tim mình bị đâm một nhát.
"Chị biết mọi điều chị nói bây giờ chỉ là biện minh, mà lúc ấy chị đã thật sự nghĩ mình rất cố gắng rồi" Jinsol tiếp tục "Chị vẫn luôn muốn đặt em lên đầu tiên, ưu tiên em hơn bất cứ một dự án nào, nhưng chị phải đồng ý không phải lúc nào cũng có thể thực hiện được như vậy"

Jungeun đã hiểu tất cả, lúc Jinsol đồng ý với người bạn nói rằng cô là 'dự án thứ 3', ý chị ấy là cô quan trọng với chị ấy như thể tương lai của chính mình.
Tất cả chỉ là một sự hiểu lầm
Và....Jungeun không còn mặt mũi nào để nhìn Jinsol....
"Thẩm vấn vậy là xong chưa?" Jinsol hỏi
Jungeun gật đầu, cô không dám ngẩng mặt lên nhìn Jinsol.
"Jungie..." Jinsol nhẹ nhàng nâng cằm Jungeun lên.
Nghe giọng nói ấm áp, hành động dịu dàng như thể cô là người trân quý nhất của Jinsol, Jungeun bất giác chảy nước mắt, cô cảm thấy xấu hổ với Jinsol, cảm thấy mình thật sự không xứng đáng với tình yêu của Jinsol.
Jinsol im lặng lau nước mắt Jungeun.

__________

Jungeun tránh mặt Jinsol đã mấy ngày.
Nhưng lý do lần này là vì sự hổ thẹn với Jinsol.
Jinsol chưa từng cắm sừng cô, Jinsol vẫn luôn yêu cô nên từ đó đến giờ không hẹn hò với ai khác...

"Chúng ta nên tập trung phát triển mùi hương theo hướng mát mẻ hơn"
Jungeun nghe thấy Jinsol nói với mọi người trong phòng thí nghiệm
"Vậy chúng ta nên bỏ hương phấn đi"
"Tôi thấy đa số mọi người cũng rất thích hương chanh hoặc cam quýt"
"Hoặc mùi cỏ roi ngựa"
"Tôi sẽ bắt đầu làm mẫu thử"
"...."

Jinsol mới từ phòng giám đốc trở lại, chị ấy nói rằng họ phải bắt tay vào nghiên cứu sản phẩm mới vì những khách hàng đầu tiên đã rất hài lòng. Buổi ra mắt hãng và công bố những dòng sản phẩm mới sẽ diễn ra cùng lúc.

Khi Jinsol bước ra khỏi phòng thí nghiệm, Jungeun không thể rời mắt khỏi cô ấy.
"Hmm?" Jinsol mỉm cười nhìn lại
Hai người họ nhìn nhau một lúc thì Jungeun xấu hổ quay đi
"Em có thể nhìn chị thêm một lúc nữa, chị không phiền" Jinsol nháy mắt
"Không!" Jungeun đỏ mặt hơn "Thế là đủ rồi!" Nói rồi Jungeun quay đi không để ý đến Jinsol.
"...."
Jungeun chậm rãi quay lại nhìn Jinsol, cô ấy đang bĩu môi, vẻ mặt đáng thương. Đây là gương mặt mà Jinsol chỉ làm với Jungeun.
"Gương mặt xinh đẹp ấy sẽ không-"
"Chị vẫn xinh đẹp sao?" Jinsol nhìn Jungeun đầy mong chờ
"Chị còn phải hỏi à? Chị biết mình luôn xinh đẹp mà, Jeong Jinsol"
"Em có thể nói lại một lần nữa được không?"
"Chị xinh đẹp?"
"Tên chị"
Jungeun cắn môi khi nhớ ra mình đã lỡ gọi đầy đủ họ tên của Jinsol. Jinsol luôn thích được Jungeun gọi cả họ tên...
"Không" Jungeun đỏ mặt lắc đầu "Chị quay về làm việc đi, em đang rất bận!"
"Oh...okay"
Jungeun cứ ngỡ Jinsol sẽ níu kéo thêm một lúc nhưng không ngờ cô ấy từ bỏ sớm như vậy.
Tại sao Jungeun lại cảm thấy khó chịu và một chút thất vọng.
Jungeun dành một tiếng để làm những công việc không cần thiết chỉ để tay và đầu óc cô bận rộn, không còn thời gian để suy nghĩ lung tung nữa.
Sau buổi ăn trưa cùng Jiwoo, Jungeun vẫn chưa thể quên được cảm xúc khó chịu của mình.

Cái gì đây?

Trên bàn Jungeun là một thanh chocolate, loại mà cô yêu thích. Không cần phải hỏi cũng có thể biết được người để thanh chocolate trên bàn cô là ai.
Jungeun liếc nhìn vào phòng thí nghiệm, nhìn Jinsol đang tập trung thử nghiệm hóa chất.
Jungeun cắn một miếng chocolate.
Vị của nó vẫn luôn ngọt như này sao?
Không biết sự ngọt ngào này là đến từ thanh choco yêu thích hay từ cái khác.

..............

Jungeun mệt mỏi thả mình lên giường, cả ngày làm việc đã rút cạn sức lực của cô, đặc biệt hôm nay cô cũng cảm thấy mình yếu ớt hơn.
Đó là lý do cô từ chối đi nhậu với đồng nghiệp. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô lại cảm thấy hơi lo lắng khi mình không đi cùng Jinsol.
"Jinsol là người lớn" Jungeun tự nhắc bản thân, cô ấy không phải kiểu người sẽ làm gì để người khác phải lo lắng.
Ngay khi Jungeun chuẩn bị ngủ thì tiếng điện thoại reo
"Jinsol?" Jungeun ngạc nhiên bắt máy, hiện tại đã hơn 11 giờ đêm.
"Hmm...chào em Jungie" Jinsol nói, giọng không được mạch lạc như thường ngày
"Chị say đấy à?" Jungeun nhíu mày.
"Đúng vậy..." Jinsol trả lời "Chị nghĩ là mình đã hơi quá chén"
"Chị có về được nhà không?" Jungeun lo lắng hỏi
"Chị vừa gọi xe, chị chỉ đau đầu một chút"
"Vậy là chị ổn?"
"Không" Giọng Jinsol đột nhiên lớn hơn "Chị không ổn"
"...."
"Chị không ổn Jungie....hãy lo lắng cho chị, quan tâm chị..."
Jungeun có thể nghe ra tâm trạng Jinsol đang rối bời và lý do hơn nửa là vì cô.
"Em có lo lắng cho chị" Jungeun mong Jinsol có thể nghe ra sự quan tâm của cô.
Có vẻ Jinsol cảm nhận được nên giọng cô ấy cũng dịu đi
"Jungie..."
"Hmm?"
"Chị đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể hiểu em..."
"Em làm chị bối rối, em cho chị cơ hội không vì lý do gì, nhưng sau đấy lại đẩy chị ra xa..."
"Tại sao em lại chọn bộ phận nghiên cứu? Tại sao em lại chủ động hôn chị tại khách sạn ngày hôm đó nếu như mọi chuyện sẽ thành ra như thế này?"
Jungeun chưa từng thấy Jinsol như thế này bao giờ, cô chỉ biết im lặng trước một Jinsol bị tổn thương.
Và lý do cho việc Jinsol bị tổn thương lại chính là cô.
"Sol..."
"Đừng trả lời vội" Jinsol lên tiếng cắt lời Jungeun "Chị rất sợ....chị sợ câu trả lời của em sẽ chấm dứt mọi chuyện giữa chúng ta"
Jungeun biết cảm xúc của mình cũng rất rối bời, những gì cô thể hiện ra không hề rõ ràng, lúc nóng lúc lạnh, điều này có lẽ đã làm Jinsol thiếu tự tin hơn khi nghĩ đến mối quan hệ của cả hai.
Cô biết rồi sẽ đến lúc bọn họ phải nghiêm túc nói chuyện với nhau. Chị ấy vẫn còn yêu cô và cô vẫn còn yêu chị ấy, nhưng liệu thế là đủ để họ quay lại làm người yêu không?

"Jungie..." Tiếng gọi của Jinsol kéo Jungeun ra khỏi suy nghĩ "Cảm ơn đã nghe chị lảm nhảm, muộn rồi...chị sẽ không làm phiền em nữa"
"Sol"
"Hmm?"
"Chị về cẩn thận"
"Cảm ơn em, chúc em ngủ ngon, hẹn gặp em ngày mai" Nói rồi Jinsol cúp máy.

Một đêm khó ngủ.

____________

Jungeun biết rằng cô phải nói chuyện với Jinsol, nhưng trước khi cô định làm gì thì công việc trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.
Tuần sau sẽ là buổi ra mắt thương hiệu. Ai cũng muốn ngày hôm đó phải thật thành công, nhất là bộ phận nghiên cứu các cô phải đảm nhiệm thêm phần giới thiệu sản phẩm mới bên cạnh 2 sản phẩm đầu tiên nữa.
Jungeun mới viết xong báo cáo, tiếp theo cô sẽ phải kiểm tra sản phẩm dùng thử đã sẵn sàng chưa và kiểm tra cả quà tặng kèm trước chiều nay.
Jungeun vươn vai mệt mỏi, cô phải nghỉ ngơi một chút trước khi bị quá sức.
Cô tính sẽ mua nhanh vài đồ ăn vặt ngoài máy bán hàng tự động, bổ sung chút đường trước khi lao đầu vào làm việc tiếp.
Khi đi dọc hành lang, Jungeun nghe thấy tiếng nói ở khu vực cầu thang.

"Con xin lỗi, công việc bận quá nên giờ mới có thể gọi lại được"

Jinsol đang nói chuyện điện thoại, cô ấy đứng ở vị trí mà Jungeun có thể nhìn thấy nhưng cô ấy sẽ không nhìn thấy được Jungeun.

Mình có nên chào chị ấy không?

Jungeun nghĩ rồi lắc đầu, Jinsol không nhìn thấy cô nên cũng không cần phải đi thẳng xuống đó để chào. Rồi họ cũng sẽ ngồi làm việc cùng nhau mà.
Jungeun quay người nhưng câu nói của Jinsol làm cô đứng chết trân tại chỗ.

"Mẹ muốn con đi xem mắt?" Giọng Jinsol cao bất thường, cô ấy cũng đang rất ngạc nhiên vì thông tin này.

Jungeun bất giác hít một hơi sâu, trấn tĩnh bản thân khi cảm xúc khó chịu kéo đến. Cô chọn một vị trí có thể nghe được rõ hơn.

"Con chưa có ý định kết hôn" Jinsol thở dài "Con biết ba mẹ không có vấn đề gì với việc con yêu thích phụ nữ, nhưng-"
"..."
"Cô đơn?" Jinsol dừng lại một lúc "Không, con không cô đơn"
Jungeun ước rằng cô chỉ tưởng tượng ra giọng Jinsol lạc đi ở cuối câu, như thể Jinsol sẽ suy nghĩ đến việc đi xem mắt...
"Mẹ đã hẹn người ta rồi? Nhưng ngày mai đã là thứ bảy!?" Jinsol thở dài
Jungeun cầu mong trong lòng rằng Jinsol sẽ nói rằng cô ấy sẽ không đi, nói rằng cô ấy rất bận.
Nhưng...
"Được rồi, con sẽ đi..."
Đó không phải câu trả lời mà Jungeun hy vọng.

Jungeun không thể nghĩ, cô không thể cử động như thể cả cơ thể bị tê liệt. Cô chỉ có thể đứng như vậy cho đến khi Jinsol đi lên cầu thang.
Jungeun bừng tỉnh, cố nén sự khó chịu, đau đớn trong lòng xuống, cô nhanh chóng ra vẻ mình vừa đi ngang qua cầu thang.

"Ồ! Jungeun? Em đi đâu vậy?"
"Em...em đi mua đồ ăn vặt" Jungeun nói "Ừm...chị có muốn mua gì không?"
"Không sao, chị sẽ uống cà phê" Jinsol nhún vai, cô ấy dặn Jungeun đừng làm việc quá sức rồi quay về văn phòng trước.
Jungeun không thể đọc ra cảm xúc của Jinsol.
Đứng ngoài hành lang một mình, Jungeun cảm thấy nỗi sợ nhen nhóm trong lòng, lo lắng rằng Jinsol sẽ không còn thích cô nữa.
"Mình phải làm gì đây...." Jungeun lầm bầm, đã không còn gì chắc chắn nữa.

............

Cả ngày còn lại của hôm đó Jungeun cảm thấy như thể tất cả mệt mỏi của cả tuần dồn hết vào.
Kể cả hôm nay là cuối tuần, cô được nghỉ ngơi thì cũng không thể nào thoải mái được khi nghĩ đến Jinsol.
Có lẽ giờ này Jinsol đang chuẩn bị cho buổi xem mắt của chị ấy...

"Jiwoo..."
"Hửm" Jiwoo ngẩng lên từ điện thoại.
"Cậu nghĩ cô đơn tức là sao?"
Jiwoo có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Jungeun, nhưng rất nhanh sau đó cô đáp
"Tớ nghĩ là-"
"Tớ hiểu rồi" Jungeun cắt lời
"Gì chứ? Tớ đã nói gì đâu?"
"Tớ sẽ giành lại chị ấy!" Jungeun đã quyết định rồi, nếu cô không hành động ngay, Jinsol sẽ bị cướp đi mất.

Jungeun lấy điện thoại ra nhắn tin cho Jinsol

-Chị đang ở đâu?

-Hiện tại?
-Chị đang đi ăn trưa tại một nhà hàng gần công ty
-Chị có hẹn

-Chị đã đi chưa?

-Chị sắp đến nơi rồi, sao em lại hỏi vậy?

Jungeun không trả lời lại, cô bận chuẩn bị quần áo.

.............

Từ xa Jungeun đã có thể thấy Jinsol xuống xe. Trước khi cô ấy bước vào nhà hàng thì Jungeun đã kịp kéo tay Jinsol.
"Jinsol!"
Jungeun lúc này mới để ý thấy Jinsol ăn mặc, trang điểm rất xinh đẹp, đến mức cô chỉ muốn giấu Jinsol cho riêng mình. Jungeun bất giác nhớ lại buổi hẹn hò đầu tiên của hai người.
"Em làm gì ở đây vậy?" Jinsol ngạc nhiên hỏi
"Em có chuyện cần nói với chị!"
"Chuyện có quan trọng không? Chị-"
"Có! Rất quan trọng mà chị phải nghe ngay bây giờ"
"...."
"Tư liệu về sinh vật biển ngày hôm nay đã được công chiếu"
"Hả?"
"Tất cả đều được quay dưới biển, sử dụng camera tân tiến nhất!"
"Jungeun...." Jinsol nhìn đồng hồ trên tay
"Sol!" Jungeun bám lấy tay Jinsol "Dành ngày hôm nay với em"
Cùng lúc đó có tiếng nói đằng sau Jinsol
"Jinsol? Chị là bạn hẹn xem mắt của em?" Nói là một cô nàng rất xinh đẹp, tóc đen wolfcut, cô ấy có chất giọng trầm thấp. Cô ấy tự tin đi thẳng đến chỗ Jinsol.
"Heejin?" Jinsol cũng có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng không có gì khó chịu.
Nụ cười của Jinsol làm Jungeun lo lắng hơn nữa.
Jungeun nắm lấy tay Jinsol như một đứa trẻ giữ lấy điều trân quý nhất của mình.
Có lẽ Jinsol sẽ bỏ tay cô ra ngay, nhưng Jungeun vẫn phải thử.
Sự im lặng như kéo dài cả năm đối với Jungeun.
Jinsol nhìn Jungeun, ngay khi Jungeun muốn khóc thì cô cảm nhận được cái nắm tay của Jinsol.
"Xin lỗi Heejin, chị không thể ăn cùng em được" Jinsol bình tĩnh nói với Heejin rồi quay sang Jungeun.
"Chị sẽ đưa em về, đi thôi" Giọng Jinsol dịu dàng, không giống như là tức giận hay cáu gắt.
Trước khi Jungeun biết thêm điều gì thì cô đã ngồi bên ghế phụ lái.
"Vậy....em biết" Đây không phải là một câu hỏi
"Em nghe thấy chị nói chuyện điện thoại" Jungeun nói, tập trung nhìn phản ứng của Jinsol.
Nhưng Jinsol chỉ gật đầu, cô ấy không nói gì, không biểu lộ cảm xúc gì. Không hỏi tại sao Jungeun lại đến, tại sao Jungeun lại muốn xen vào.
Jungeun muốn nói với Jinsol rằng cô muốn đi ăn với cô ấy, muốn dành cả ngày với Jinsol. Nhưng những lời ấy chưa ra khỏi miệng thì Jinsol đã đỗ dưới tòa chung cư của cô.
"Em nghỉ ngơi đi, cả tuần đã mệt mỏi rồi"
"Chị cũng vậy" Jungeun cắn môi nói rồi mở cửa xe. Mong rằng đây không phải dấu chấm hết cho mối quan hệ của họ....

____________

Cuối tuần trôi qua nhanh chóng nhưng Jungeun vẫn kẹt lại lần gần nhất cô nói chuyện với Jinsol.
Ngay đầu tuần là buổi tổng duyệt trước khi buổi ra mắt thương hiệu chính thức bắt đầu.
Jungeun há hốc miệng nhìn danh sách báo chí, người nổi tiếng được mời đến tham dự. Nếu nói cho ai về việc chủ tịch đã từng gây khó dễ cho giám đốc Cho, thì chắc họ sẽ bảo cô là nói dối ngay mất. Có vẻ như chủ tịch quan tâm đến thương hiệu riêng của con gái hơn những gì ngài ấy từng thể hiện.
"Có cả dress code nữa?" Jungeun nhíu mày, tên thương hiệu là ARTMS nên trang phục phải có gì liên quan đến mặt trăng.
Jungeun đang tự hỏi không biết họ có chấp nhận hình xăm mặt trăng khuyết nhỏ con trên ngón tay của cô không thì Jinsol đi đến.
"Em đã có gì phù hợp với dress code chưa?" Jinsol cười hỏi khi thấy Jungeun đứng trước thông báo dress code khá lâu.
"Em không biết" Jungeun lắc đầu
"Vậy chị có một món quà tặng em" Jinsol đột nhiên căng thẳng hơn.
Jinsol lấy ra từ trong túi áo một kẹp tóc nhỏ, kẹp tóc có hình mặt trăng khuyết, bên trên đính đá lấp lánh, trông có vẻ đắt tiền.

Dáng vẻ của Jinsol làm Jungeun nhớ lại ngày đầu tiên cô đến bộ phận nghiên cứu, Jinsol cũng lo lắng như này khi muốn tặng cho cô áo blouse.

"Em không biết em có thể nhận được món quà đắt tiền thế này không" Jungeun nói, nhìn vào gương mặt đáng thương của Jinsol, cô bật cười "Nhưng...thấy chị năn nỉ dữ quá nên em sẽ nhận món quà này"
Gương mặt Jinsol bừng sáng khi nghe được tông giọng vui đùa của Jungeun.

"Chị có thể chứ?"
Jungeun gật đầu trước câu hỏi của Jinsol.
Jinsol nhẹ nhàng cài kẹp tóc lên tóc cô
"Em rất đẹp" Jinsol nhìn Jungeun không rời và thì thầm.
Jungeun đỏ mặt khi nghe Jinsol khen
"Cảm ơn chị vì món quà"
"Em sắp xong việc chưa?" Jinsol hỏi
"Sau buổi tổng duyệt là em không có việc gì cả"
"Vậy để chị đưa em về, chị muốn nói chuyện" Jinsol nhìn Jungeun nghiêm túc nói "Cuộc nói chuyện mà chúng ta phải có"

Vậy là đã đến lúc họ phải nói rõ cảm xúc của mình...

"Chúng ta đi đến nơi này một lúc được không?"
"Vâng"
Con đường dần trở nên quen thuộc, chẳng mấy chốc Jungeun nhìn thấy bầu trời cam phản chiếu xuống mặt biển, nghe thấy tiếng sóng rì rào vỗ vào bờ cát.
Là bãi biển mà cả hai đã hôn nhau lần cuối trước khi chia tay cách đây 5 năm.
"Em nhớ nơi này chứ?" Jinsol hỏi Jungeun nhưng ánh mắt nhìn về phía biển
"Em nhớ"
"Kể từ khi chúng ta chia tay, chị đã đi khắp nơi, tìm kiếm nơi có cảnh hoàng hôn đẹp nhất, những địa điểm hẹn hò tuyệt vời nhất. Chị ghi nhớ và tìm kiếm, tìm hiểu về tất cả những gì em yêu thích"
"Tại sao?" Jungeun nhìn Jinsol, cô ấy cũng đang nhìn lại cô với ánh mắt dịu dàng "Tại sao chị phải làm tất cả những điều đó cho một người không còn bên cạnh nữa?"
"Chị muốn mối quan hệ của chúng ta rõ ràng" Có lẽ câu trả lời cho câu hỏi ấy đã rất rõ ràng rồi nên Jinsol không trả lời nó, thay vào đó cô ấy hít một hơi thật sâu "Chị có thời gian rảnh vào buổi tối và những ngày cuối tuần, chị có danh sách hơn 70 địa điểm hẹn hò mà chị muốn đưa em đến"
"Đây là..."
"Đúng vậy, là lời tỏ tình thứ hai và chị muốn dành nó cho em, Kim Jungeun" Jinsol nói, nhìn thẳng vào Jungeun rất kiên định, không có sự sợ hãi Jungeun sẽ từ chối mình.
"Em nhớ em đã từng nói những gì chúng ta có không phải là tình yêu chứ?"
Làm sao Jungeun có thể quên được câu nói đầy tổn thương mà cô dành cho Jinsol hồi đấy, chỉ vì cô đã hiểu lầm Jinsol.
"Em đã sai Jungie, những gì chúng ta có lúc đấy chính là tình yêu, chị yêu em rất nhiều và chị tin tưởng rằng em cũng yêu chị"
Jungeun cắn môi, đôi mắt nóng hổi, sống mũi cay, tất cả mọi bức tường như sụp đổ trước Jinsol.
"Chị không nên tốt với em như vậy" Jungeun để mặc nước mắt chảy xuống.
"Xin lỗi, chị không thể đối xử tệ với em" Jinsol lau nước mắt Jungeun bằng ngón cái của mình, hai tay nhẹ nhàng ôm mặt Jungeun "Tối rồi, ở đây sẽ lạnh nhanh lắm, chúng ta nên về thôi"
"Chị không định nghe câu trả lời từ em sao?"
"Chị biết em không phải người sẽ muốn quyết định vào lúc cảm xúc chi phối"
"Vậy là chị muốn em suy nghĩ trước rồi mới đưa ra quyết định?"
"Đúng vậy, em cứ dành thời gian suy nghĩ kỹ, chị không muốn sau này em cảm thấy hối hận"
"...."
"Chị sẽ chấp nhận mọi câu trả lời của em dù có thế nào đi chăng nữa" Jinsol mỉm cười đưa tay ra.
Jungeun biết mình cũng không thể phản bác, Jinsol hiểu cô và cô cũng hiểu Jinsol.
Jungeun biết trái tim cô muốn gì rồi, nhưng cô sẽ đồng ý lời Jinsol mà suy nghĩ cẩn thận hơn.
Jungeun nắm lấy tay Jinsol.
Trái tim lỡ một nhịp như lần đầu tiên.

____________

Buổi ra mắt thương hiệu thật sự rất hoành tráng, khách hàng hài lòng với sản phẩm, các vị sếp cấp cao hài lòng với sự thành công của thương hiệu.
Hôm nay quả là một ngày tuyệt vời để ăn mừng sự thành công của công ty và cũng là ngày đẹp để bắt đầu lại.
Khi Jungeun đang mải suy nghĩ thì Jinsol đến gần cô.
"Em muốn uống chứ?" Jinsol đưa ly đang cầm cho Jungeun
"Thật đáng ngờ" Jungeun đùa
"Nó chỉ là cocktail thôi" Jinsol cười đáp "Rất tiếc là chị không tìm thấy thần dược tình yêu nào hết"
Jungeun bật cười, cô thật sự nhớ những câu đùa của Jinsol.
Jungeun đã biết mình sẽ nói gì
'Em yêu chị và em đã sẵn sàng để bắt đầu lại'
Nhưng hiện tại chưa phải lúc.
Vậy nên Jungeun cảm ơn Jinsol vì đồ uống, khi tay cô cầm lấy ly rượu, như có như không vuốt qua tay Jinsol.
100% có ý định quyến rũ.
"Đừng để chị có ý tưởng sai" Jinsol nhướng mày
"Không sao" Vì chị nghĩ đúng rồi đó!

Cuối cùng buổi ra mắt thương hiệu cũng kết thúc.

"Jungeun, cậu sẽ về luôn chứ?" Jiwoo hào hứng hỏi, đi bên cạnh cô ấy là Sooyoung.
Jungeun chào Sooyoung rồi trả lời Jiwoo
"Cậu cứ đi trước đi, tớ cần chờ một người"

Jiwoo cười khúc khích trước câu trả lời của Jungeun, cả Jiwoo và Sooyoung đều chúc mừng Jungeun rồi họ đi cùng nhau. Có vẻ họ lại có một buổi hẹn hò đêm.
Chờ thêm một lúc ngoài sảnh công ty, hiện tại chẳng còn mấy người ở lại.
"Jungeun!" Haseul gọi Jungeun, đã không còn dáng vẻ giám đốc nghiêm túc như mọi ngày
"Chị Haseul!" Jungeun ôm Haseul, chúc mừng vì giấc mơ của cô ấy cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
Haseul phẩy tay
"Vậy là em đã quyết định?" Haseul tò mò hỏi.
Jungeun đỏ mặt xấu hổ gật đầu
"Thật tốt quá rồi" Haseul cảm thán "Giờ chị có công ty để quản lý, không có thời gian dỗ dành Jinsol nữa đâu"
Rồi Haseul cũng nhanh nhẹn rời đi khi thấy Jinsol từ xa đi tới.
"Cho Haseul không làm phiền em chứ?" Jinsol cười nói với Jungeun.
"Chị ấy là người trả tiền cho em mà, không phiền gì cả" Jungeun nhún vai rồi cả hai cùng bật cười.

"Em lạnh không?" Jinsol hỏi khi họ đi ra bãi đậu xe.
"Cũng có chút" Jungeun trả lời
"Chị có túi sưởi tay đây" Jinsol đưa cho Jungeun.
"Nếu chị lạnh thì cũng phải nói cho em nữa"
"Để em trả lại túi sưởi?" Jinsol bĩu môi khi nghĩ đến việc này.
Jungeun lắc đầu cười, có vẻ như Jinsol chưa bao giờ thay đổi, kể cả sự ngốc nghếch trong tình yêu của chị ấy.
"Là để em nắm tay chị!"
"Oh...chị tự nhiên thấy lạnh quá, đặc biệt tay rất lạnh"
Jungeun lườm yêu Jinsol rồi nắm lấy tay cô ấy. Jinsol nhanh chóng đáp lại cái nắm, đan mười ngón tay của hai người với nhau.
"Thật không ngờ 5 năm đã làm chị thay đổi thành một người lưu manh như vậy" Jungeun cười.
"Có lẽ, nhưng chị chắc chắn mình vẫn là Jeong Jinsol yêu Kim Jungeun rất nhiều thôi" Jinsol nhìn vào mắt Jungeun "Chị thật sự rất nghiêm túc với tình cảm này, nghiêm túc với em"
"Em biết..." Jungeun không ngờ mình lại đi nghi ngờ một người như Jinsol, cô nhanh chóng gạt cảm giác tội lỗi sang một bên.

Jungeun vòng tay ôm eo Jinsol, vùi mặt vào cổ cô ấy, thở ra một cách thoải mái khi nhận ra cô đã nhớ điều này đến nhường nào.
Jungeun cảm nhận được Jinsol nín thở, như thể không dám tin đây là sự thật.
"Sol..."
"Hmm?"
"Em rất mong chờ được đi hơn 70 địa điểm hẹn hò"
"..."
Jungeun chờ một lúc lâu vẫn không thấy Jinsol trả lời. Cô lùi ra một chút, nhìn lên gương mặt Jinsol, cô ấy cũng đang nhìn cô, hai mắt đong đầy nước mắt.
Đây là lần thứ 2 kể từ khi gặp lại Jungeun nhìn thấy Jinsol khóc, thật may đây là nước mắt hạnh phúc.
Jungeun nhẹ nhàng lau nước mắt cho Jinsol.
"Cảm ơn em Jungie" Jinsol thì thầm "Vì đã cho chị được ở bên cạnh em một lần nữa"
"Em yêu chị Jeong Jinsol" Jungeun hôn lên môi Jinsol.
"Chị cũng yêu em Kim Jungeun"

Jungeun tự hứa trong lòng cô sẽ không bao giờ vội vàng kết luận điều gì khi mà chưa nói chuyện với Jinsol.

Đời này sao có thể tìm được một Jeong Jinsol nào khác nữa chứ.

_TBC_

Chương trước Chương tiếp
Loading...