[LONGFIC] Way Back Into Love, Lipsoul
3
Jeong Jinsol là lý do Jungeun lựa chọn làm việc tại bộ phận nghiên cứu.
Có rất nhiều câu hỏi Jungeun muốn hỏi Jinsol
Có phải hồi đấy Jinsol chơi đùa với tình cảm của cô không? Có bao giờ Jinsol cảm thấy hối hận không? Và liệu Jinsol có biết rằng Jungeun vẫn luôn mong bản thân có thể ghét được cô ấy...Jungeun đã cố, rất cố để có thể ghét Jinsol, nhưng...
"Chào buổi sáng!"
Jungeun nhăn nhó nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp đáng ghét
"Sao mỗi lần chị thấy em thì em lại xinh đẹp hơn vậy?"
"Tôi lúc nào cũng xinh đẹp rồi" Jungeun trả lời, không có chút cảm xúc gì trong câu nói "Giờ chị có thể tránh ra không? Chị đang cản đường tôi" Jungeun phẩy tay ý đuổi Jinsol.
Jinsol vẫn với nụ cười lớn chỉ bước lại đằng sau nửa bước
"Thế này được rồi chứ?"
Jungeun lầm bầm khó chịu rồi đi ngang qua người Jinsol.
"Chị sẽ vào phòng thí nghiệm đây!" Jinsol thông báo
Tại sao chị ta lại vui vẻ như vậy chứ?
"Không thích chút nào!!!" Jungeun khó chịu vì Jinsol đang rất vui vẻ, cô thậm chí còn khó chịu hơn nữa khi cứ phải ổn định trái tim đập nhanh hơn mỗi khi Jinsol đến gần cô...................Vào buổi trưa
Như thường lệ Jungeun định đi ăn với Jiwoo, không ngờ Jiwoo lại được idol Yves Ha Sooyoung mời đi ăn và tất nhiên sẽ chẳng ai ngu ngốc bỏ qua cơ hội này rồi."Jungeun-shi, em đã ăn gì chưa?" Những đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm hỏi Jungeun "Bọn chị định đi ăn dưới căng-tin, em muốn đi cùng chứ?"
"Nhưng thực đơn hôm nay có vẻ tệ lắm, đi ăn với chị, chị sẽ đãi em một bữa ngon" Jinsol lên tiếng
"Thực đơn hôm nay là gì vậy?" Jungeun bỏ qua Jinsol, cô hỏi những người khác.
"Bạch tuộc xào"
"Nhưng mà món này chỉ nhiều ớt là chính, bạch tuộc chẳng có bao nhiêu"
"Không sao" Jungeun nhún vai "Em ăn được cay"
"Chị cũng ăn được cay!" Jinsol vội nóiJungeun đảo mắt, đấy rõ ràng là một câu nói dối không chớp mắt, cô biết Jinsol ăn cay rất kém, nhưng trước mặt bao nhiêu nhân viên, liệu cô có muốn vạch trần lời nói dối của cô ấy không?
"Chị muốn ăn ở căng-tin cùng em" Jinsol nói
"Cho chị nghĩ lại!?"
"Chị đã nghĩ đi nghĩ lại tận 7 lần rồi"
Jungeun nhìn Jinsol một lúc, dù đã cố che giấu bằng nụ cười tươi, ánh mắt cô ấy vẫn ẩn chứa một chút lo lắng.
Jungeun cười trìu mến mà trong mắt Jinsol đây là nụ cười nguy hiểm
"Vậy đi thôi" Jungeun đi trước "Ăn rồi thì đừng khóc lóc hối hận trước mặt tôi đấy"
Jinsol không trả lời, cô giơ ngón cái đồng ý với Jungeun."Mọi người đâu hết rồi?" Jungeun hỏi khi chỉ thấy Jinsol ngồi xuống đối diện cô.
"Mọi người đổi ý đi ăn bên ngoài" Jinsol nhún vai, vẻ mặt không biết gì.
Tất nhiên Jungeun không tin Jinsol rồi, nhưng không sao, một mình cô cười nhạo Jinsol là đủ."Vẫn chưa quá muộn để rút lui đâu"
"Sao lại phải rút lui chứ? Chị có thể ăn được cay!" Jinsol vỗ ngực tự tinNhưng cười nhạo không thấy đâu, Jungeun chỉ cảm thấy lo lắng khi Jinsol vừa ăn vừa xuýt xoa, gương mặt đỏ bừng vì cay.
Jungeun ăn được cay mà cũng thấy rát lưỡi, chắc chắn Jinsol sẽ không chịu được.
Sao chị ta phải làm vậy chứ?
Jungeun nghĩ khi thấy Jinsol nhắm mắt cố nhét hết đống thức ăn vào miệng.
Thôi được rồi, tốt với chị ta một chút chẳng có gì sai. Cô chỉ là một nhân viên suy nghĩ cho sếp thôi.
Jungeun đứng dậy đi lấy cốc nước, đặt xuống trước mặt Jinsol.
"Chị không sao, thật đấy" Jinsol nói rồi cầm cốc nước tu ừng ực.
"Đứng dậy đi!" Jungeun nói
"Hửm?"
"Chị không cần phải ăn nữa"
Jinsol nhìn gương mặt Jungeun giống với bất đắc dĩ hơn là tức giận. Cô gật đầu đứng dậy.
"Xin lỗi em" Jinsol áy náy, Jungeun cũng chưa ăn được bao nhiêu "Chúng ta có thể ăn thứ khác không?"
"Cũng chẳng còn nhiều thời gian nghỉ trưa nữa" Jungeun lắc đầu "Chúng ta ghé qua cửa hàng tiện lợi dưới sảnh cho nhanh"
"Được rồi..."
Giọng Jinsol đầy tội lỗi, Jungeun đã phải cắn nhẹ lưỡi mình để ngăn không nói thêm lời nào với Jinsol.Jungeun ghét thang máy quá đông người.
Jungeun biết ngay là thang máy giờ nghỉ trưa sẽ cực kỳ đông mà. Cô nhìn từng người từng người bước vào trong thang máy để xuống dưới sảnh công ty, chỉ cần có một chỗ trống là sẽ có người đứng vào, đến mức Jungeun đã dính sát vào góc thang máy mà người đằng trước chỉ cách cô có khoảng 10cm.
"Em khó chịu không?" Thấy Jungeun loay hoay không thoải mái, Jinsol hỏi nhỏ chỉ để Jungeun nghe thấy.
"Một chút" Jungeun gật đầu.
Ngay khi nghe được câu nói của Jungeun, Jinsol xin lỗi những người xung quanh khi cố di chuyển khỏi vị trí của mình.
"Chị làm gì vậy?" Jungeun thắc mắc
Ngay khi đứng trước Jungeun, Jinsol đưa hai cánh tay lên chống vào tường, cô đối mặt với Jungeun.
Jinsol đứng như này gần sát cô hơn, nhưng có lẽ là vì trước mặt cô là Jinsol nên Jungeun không thấy khó chịu như lúc nãy.
"Sẽ nhanh thôi" Jinsol nói nhỏ
Jungeun đỏ mặt, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Jinsol. Từ góc độ này ai cũng có thể lầm tưởng là cô và Jinsol ôm nhau.
Jungeun nhìn sườn mặt Jinsol, đã rất lâu rồi cô mới nhìn kỹ Jinsol với khoảng cách gần thế này, làn da trắng, quai hàm sắc cạnh, đôi môi hồng trông rất mềm mại, làm Jungeun có thôi thúc muốn hôn, muốn nếm mùi vị của đôi môi ấy.
Jungeun vội vàng nhắm mắt lại
Jungeun mày bị điên rồi!
Cứ ngỡ nhắm mắt lại là xong, nhưng những giác quan khác của cô dường như mạnh mẽ hơn.
Hơi ấm từ Jinsol bao lấy cô.
Mùi hương tươi mát từ nước hoa của Jinsol, mùi hương từ chính cô ấy khi cả hai người đang rất gần nhau làm Jungeun không thể điều khiển được tim mình. Cô mong Jinsol không nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực cô.Mấy chục giây trôi qua, ngay khi thang máy xuống đến sảnh, đoàn người đi ra ngoài, Jinsol lùi xa thì Jungeun mới có thể hít thở bình thường trở lại..............."Em có chắc chắn mình ổn chỉ với thế này không?" Jinsol hỏi, vẫn còn thấy có lỗi vì mình mà Jungeun phải ăn tạm đồ dưới cửa hàng tiện lợi.
"Tôi không sao, tôi cũng thích bánh mì ở cửa hàng tiện lợi" Jungeun nói, việc cô nói thích bánh mì là do cô thật sự thích bánh mì ở đây chứ không phải vì thấy đáng thương cho Jinsol đâu!
"Chị có thể mua cà phê cho em?"
"Chúng ta có máy pha cà phê trong văn phòng rồi?"
"Vậy..."
Cả hai cùng rơi vào im lặng.
Thấy Jinsol cắn môi như muốn nói lại không dám, Jungeun ra hiệu Jinsol nói tiếp
"Vậy....chị sẽ đưa em đi chơi" Jinsol nói "Không liên quan đến công việc, chỉ có chúng ta và chị sẽ mời em một bữa ăn ngon"
"Chúng ta đã gặp nhau trên công ty mỗi ngày rồi mà chị vẫn muốn gặp nhau ngoài giờ làm sao?" Jungeun cảm thấy lửa giận từ từ bùng lên "Chị có THẬT NHIỀU thời gian rảnh nhỉ?"
"Chị có rất nhiều thời gian rảnh" Jinsol cười, chưa nhận ra câu nói đầy mỉa mai của Jungeun.Jungeun nhớ lại hồi trước khi chia tay, Jinsol luôn bận rộn, bận đến mức Jungeun không thể nhìn thấy bóng dáng chị ta đâu.Tôi ghét chị!
Và ghét thời gian rảnh mà chị có bây giờ!"Chị có nhiều thời gian hả?"
"Đúng vậy"
"Vậy thì chị đi mà tận dụng tối đa thời gian đấy đi!" Jungeun tức giận nói rồi đi một mạch vào văn phòng, không nhìn lại......................Một trong những công việc chính của Jungeun là làm báo cáo.
"Tình trạng các chất hóa học?" Jungeun nhìn vào mục báo cáo, còn nhiều thông tin nữa cần cô tự mình vào phòng thí nghiệm kiểm tra.
Một gương mặt hiện lên trong đầu cô."Em có thể kiểm tra trực tiếp tại đây, có những lọ dán nhãn đỏ thì không được mở ra, bọn chị có ghi chú tình trạng mỗi giờ ở đây rồi"
"Em cảm ơn" Jungeun nói rồi bắt tay vào việc ghi chép.
Jungeun đã sẵn sàng cho việc sẽ chạm mặt Jinsol, nhưng cô ấy không có mặt trong phòng thí nghiệm.
Nhắc mới nhớ từ lúc Jungeun vào làm việc sau giờ nghỉ trưa là cũng không thấy Jinsol đi ngang qua bàn làm việc của cô.
"Ừm...cho em hỏi trưởng bộ phận Jeong đi đâu rồi ạ?"
"Sếp Jeong đi họp rồi, có vẻ hệ trọng nên chưa biết khi nào cô ấy sẽ về nữa"
"Oh..." Jungeun chắc chắn mình không hề thất vọng khi nghe thấy câu trả lời.
"Jungeun-shi, bọn chị có thể hỏi một câu chứ?"
Jungeun gật đầu
"Sao em lại biết sếp Jeong vậy? Hai người nhìn có vẻ thân thiết"
Câu hỏi làm Jungeun hơi suy nghĩ, cô không biết mình nên trả lời thế nào. Cô có muốn nói hai người là người yêu cũ không? Hay nói cả hai chỉ học cùng trường? Thật xa lạ....
"Bọn em là bạn thời đại học" Jungeun thấy câu trả lời này là ổn rồi.
"Ồ, tụi chị biết mà! Jeong Jinsol luôn để ý đến em, không thể nào chỉ là đồng nghiệp mới quen mà đã thân vậy được"
"...."
"Em không tin ư?"
Và Jungeun giờ được nghe thêm những câu chuyện về Jinsol nhường bàn làm việc ngay cửa sổ của mình cho cô, văn phòng lúc nào cũng đầy bánh kẹo yêu thích của cô. Jinsol tự mình dọn dẹp sắp xếp tất cả để cô không bao giờ phải làm và căn dặn mọi người quan tâm giúp đỡ cô.
Jungeun biết Jinsol sẽ không phải người sẽ mặc kệ cô, nhưng Jungeun không ngờ cô ấy suy nghĩ cho cô nhiều như vậy....
Khi Jungeun vẫn đang mải suy nghĩ, Jinsol vào phòng thí nghiệm thông báo
"Tôi có điều cần thông báo! Mọi người vào phòng họp nhé"Jungeun vào phòng họp, ngay khi Jinsol nhìn thấy Jungeun, cô ấy ngừng tất cả việc đang làm lại để kéo ghế gần mình nhất ra, như thể đang chờ Jungeun đến đó ngồi.
Jungeun nhìn gương mặt cười của Jinsol.
Thôi thì ngồi cạnh cũng có vấn đề gì đâu...và cô cũng không thể làm như không có chuyện gì xảy ra sau khi biết những gì Jinsol đã làm cho cô.
Jungeun cố bỏ qua ánh mắt dịu dàng của Jinsol.Sau khi tất cả đã ổn định, Jinsol lên tiếng
"Tôi mới quay trở về từ cuộc họp hội đồng quản trị và...." Jinsol ngừng một chút "Đề xuất của chúng ta đã được chấp thuận!"
"Thật ư!?"
"Tốt quá!"
"Cuối cùng cũng được!"
Những tiếng nói đầy sự hào hứng vui vẻ liên tiếp vang lên.
Jungeun thở phào nhẹ nhõm, niềm vui dâng lên trong lòng, dự án của Haseul cuối cùng cũng thật sự được triển khai.Thương hiệu riêng cho dòng sản phẩm chăm sóc cơ thể của tập đoàn cuối cùng cũng được chấp thuận.
"Tên thương hiệu của chúng ta sẽ là ARTMS"
Tất cả mọi người đều vui vẻ nói chuyện và bàn về những dự tính hướng đi của thương hiệu, ngoại trừ Jungeun và Jinsol.
Họ nhìn nhau trong im lặng.Sau buổi họp, khi mọi người đã ra ngoài hết"Tên của thương hiệu..." Jungeun ngập ngừng
Cái tên ARTMS aka Artemis là tên của ngôi nhà chung thời đại học, là nơi lưu giữ những kỷ niệm của họ.
"Bọn chị bỏ phiếu bầu, tên này có nhiều phiếu vote nhất trong những cái tên thương hiệu được đề xuất" Jinsol mỉm cười "Haseul và Sooyoung cũng bình chọn cho cái tên này"
"Chị có..."
"Có"
"Tại sao?" Một câu hỏi ngớ ngẩn
"Vì chị cảm thấy mình sẽ làm tốt hơn với cái tên này....Chị muốn làm tốt hơn" Jinsol nhìn thẳng vào mắt Jungeun khi nói.
Câu cuối đấy....là nói với cô sao?
"Em có thể cho chị một cơ hội chứ?" Jinsol hỏi, đã không còn là công việc nữa rồi
Jungeun bị bất ngờ trước câu hỏi đột xuất như vậy từ Jinsol. Cô không biết phải trả lời ra sao, nhưng có vẻ Jinsol rất kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cô.
"Được thôi, tôi muốn xem chị sẽ làm thế nào"
Đấy là câu trả lời của Jungeun.
Những gì Jinsol đã làm cho Jungeun đã tác động ít nhiều đến cô, tất nhiên Jungeun sẽ không lơ là để Jinsol chơi đùa với cô.
"Chị sẽ coi đó là lời đồng ý" Giọng nói Jinsol đầy vui vẻ.
Jungeun nhún vai
"Tùy chị muốn nghĩ thế nào cũng được, tôi quay lại làm việc đây"_____________"Thật không thể tin được!"
"Có chuyện gì vậy!" Jiwoo đi ra phòng khách thấy Jungeun đang cau có.
"Tại sao chị ta không nản lòng chút nào vậy!?" Jungeun giơ màn hình điện thoại là Jinsol đang gọi đến
"Wow, sáng sớm thế này ư?" Jiwoo che miệng cười "Tớ sẽ cho chị ấy một điểm cộng"
Jungeun hậm hực thở hắt
"Tại sao trước đây chị ta không như thế này đi!?"
Ngay khi Jungeun bắt máy
"Chào buổi sáng, chị đã không thể ngừng nhớ đến em ngay khi vừa thức dậy"
"Tôi nghĩ chị không nên nghĩ đến người yêu cũ lúc nào hết" Lạnh lùng dội gáo nước lạnh "Không phải chị phải chuẩn bị đi làm à?"
"Em đang quan tâm tới chị sao?"
"Không!"
"Sáng nay chị đã đi từ sớm và khi đang đợi đèn đỏ, chị thấy cầu vồng rất đẹp nên muốn em nhìn thấy cùng" Jinsol không để ý đến những lời phũ phàng từ Jungeun, cô hào hứng nói "Muốn đi xem cầu vồng với chị chứ?"
"Cái gì cơ? Sao tôi lại muốn nhìn cầu vồng với chị?"
"Chị đã ăn mặc rất đẹp!"
"???"
"Chị đã mặc đẹp, chọn nước hoa thơm nhất để đến đón em đi làm"
"Nếu tôi từ chối thì sao?"
"Thì chị sẽ khóc"
Jungeun đảo mắt, làm như cô quan tâm Jinsol khóc hay không vậy và chị ta nói như thể khu chung cư của cô cách công ty 10km....."Thôi được rồi, tôi sẽ đi với chị. Nhưng chị phải nhớ là tôi làm điều này vì cầu vồng chứ không hề liên quan gì đến chị hết!"
"Okay, chị hiểu" Jinsol trả lời vui vẻ.Jungeun xuống dưới sảnh thì đã thấy Jinsol dựa vào xe chờ cô.
Jinsol hôm nay mặc một bộ suit đen, mái tóc được búi lên gọn gàng đằng sau, thật sự khác với hình tượng thường ngày của cô ấy. Jinsol đi làm sớm về muộn nên quần áo đơn giản, áo phông quần jean cũng được vì trong giờ làm việc cô ấy mặc áo blouse.
Jinsol thật sự đã ăn mặc đẹp chỉ vì muốn 'đưa cô đi làm'?Jinsol cười xấu hổ khi Jungeun chỉ đứng nhìn cô"Chị mong là đủ ấn tượng với em"
"Tôi phải công nhận rằng ngoại hình này rất hợp với chị" Jungeun rất hào phóng cho lời khen.
"Vậy chị phải mặc bộ này mỗi ngày mới được"
"Kể cả vào mùa hè sao?" Jungeun bật cười trước gương mặt song song với trời của Jinsol
"Well, cũng xứng đáng bị luộc chín mà" Jinsol đùa lại...........Đi trên đường Jinsol có lái nhanh hơn bình thường
"Không phải tốc độ hơi nhanh quá sao?" Jungeun lo lắng nhìn Jinsol
"Chị không muốn cầu vồng biến mất khi em đến nơi"
Có vẻ như Jinsol thật sự nghĩ rằng Jungeun đi cùng cô ấy chỉ vì muốn nhìn cầu vồng.
"Đấy là lý do chúng ta đi đến đấy"Jungeun thầm thở dài khi nghe Jinsol xác nhận suy nghĩ của cô là chính xác.Sau vài phút, Jinsol dừng xe ở bên cạnh hồ
Jungeun ngạc nhiên nhìn bầu trời trong trẻo cùng cầu vồng rõ nét ngay trước mắt. Ánh nắng chiếu xuống mặt hồ càng làm cảnh vật lung linh hơn.
"Wow..."
"Thật may vẫn đến kịp" Jinsol thở phào nhẹ nhõm
"Chị lo lắng lắm à?"
"Cực kỳ!"
Jungeun thấy Jinsol bây giờ rất đáng yêu, nhưng tất nhiên cô sẽ không nói suy nghĩ thật của mình ra.
Jungeun và Jinsol ngắm cảnh thêm một lúc rồi quay lại công ty. Trên đường, Jungeun không thể ngăn được bản thân nghĩ đến Jinsol nhiều hơn dù cho cô ấy ngồi ngay cạnh.
Làm sao tôi có thể ghét chị được nữa bây giờ...___________Jungeun đang rất cần phải tập trung vào công việc, cô đã phải phân chia một nửa tâm trí vào hình ảnh cô với Jinsol cùng ngắm cầu vồng rồi.
Vậy mà mặc cho chỉ còn một nửa tâm trí để tập trung thì
"Jungeun, em muốn uống cà phê chứ?" Jinsol liên tục hỏi Jungeun rất nhiều thứ không liên quan đến công việc "Hay em muốn uống trà? Cacao? Hay đồ ăn, em muốn ăn gì?"
"Súp rồng!" Jungeun bực mình nói "Đừng nói chuyện với tôi nếu chị không có súp rồng!"
Cứ ngỡ 'súp rồng' sẽ phong ấn Jinsol một thời gian, không ngờ Jinsol vẫn tiếp tục làm phiền Jungeun.
"Chị định đi săn rồng sau giờ làm, em muốn đi cùng chứ?"
"JEONG JINSOL!"
Jinsol cười lớn trước phản ứng của Jungeun, khen Jungeun đáng yêu rồi đi vào phòng thí nghiệm.Jungeun hơi tức vì lại bị Jinsol trêu, nhưng cô nhanh chóng chuyển hướng tập trung vào công việc.Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc trời đã chuyển tối.
Jinsol một lần nữa đi đến trước bàn làm việc của Jungeun
"Em có thể-"
"Không!" Jungeun trả lời trước khi Jinsol hoàn thành câu nói, Jungeun đoán chắc Jinsol lại hỏi cô có về cùng chị ta như mọi ngày.
"Không phải" Jinsol nói "Chị chỉ muốn nhờ em kiểm tra lại hệ thống an ninh của văn phòng trước khi em về thôi"
"Chị đi về sao?"
"Ừm...trời đang mưa và chị cảm thấy không được khỏe" Jinsol mỉm cười.
Jungeun nhìn nụ cười của Jinsol, nụ cười không hề tươi tắn mà chứa đầy sự mệt mỏi miễn cưỡng. Jinsol trước mặt cô dường như trở lại Jinsol của những ngày đấy, mệt mỏi và bất lực.
"Ừm...Đây" Giọng Jinsol kéo Jungeun ra khỏi suy nghĩ.
Trước mặt Jungeun là một chiếc ô dài màu xanh.
"Em cầm lấy đi"
"Tôi có mang ô rồi"
"Hôm nay gió lắm, cái ô nhỏ của em sẽ không chịu được đâu, cầm lấy cái này phòng trừ"
"Jinsol..."
"Jungeun...cầm lấy nó vì chị...Làm ơn?"
Giọng nói và gương mặt của Jinsol, tất cả đều như gào thét rằng cô ấy đang rất mệt mỏi và sẽ không thể chịu được một lần từ chối nào thêm nữa.
"Okay, cảm ơn chị" Jungeun cầm lấy chiếc ô.
Jinsol cười nhẹ nhõm
"Hẹn gặp lại em ngày mai" Nói rồi Jinsol rời đi.
Jungeun không biết đây có phải chủ ý của Jinsol không, nhưng nếu như chủ ý của chị ta là làm cô cảm thấy có lỗi thì chị ta đã thành công rồi.Jungeun chỉ làm thêm khoảng 30 phút nữa rồi đi về, bên ngoài trời vẫn mưa và gió thật sự mạnh hơn cô nghĩ, chiếc ô nhỏ của cô đúng là sẽ không chịu được sức gió này.
Jungeun mở ô của Jinsol ra, một tờ giấy note rơi xuống.
Trên đấy là chữ của JinsolHôm nay trời mưa, chị đã kiểm tra dự báo thời tiết, không có sấm chớp có thể làm em sợ, nhưng hãy cố gắng về sớm nhé!
P/s: Mong em vứt tờ giấy ở nơi khác, chị sẽ đau lòng chết mất nếu thấy tờ giấy này trong thùng rác ở văn phòng T_TJungeun bật cười vì tờ giấy note, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Cô cẩn thận cho tờ note vào túi áo rồi đi về.
Hôm nay là thứ 5 nhưng vì cơn mưa mà đường vắng hơn mọi ngày rất nhiều.Khi đi qua một quán cà phê
"Jinsol?" Qua cửa kính lớn, Jungeun thấy Jinsol ngồi một mình trong góc của quán.
Trước mặt cô ấy là một cốc cà phê đã không còn hơi nóng, cô ấy chỉ thất thần nhìn vào đồ uống, không có cử động gì hết.Jinsol đã ngồi đấy bao lâu rồi?
Jungeun tự hỏiJungeun để ý thấy trên miệng cốc có kem đã tan ra, nó nhắc cho Jungeun nhớ đến loại đồ uống mà cô rất thích vào những ngày mưa.Chẳng lẽ Jinsol đang nghĩ đến cô?Trái tim nhói lên đau đớn, Jungeun không muốn nhìn nhưng cũng không nỡ rời đi.
Cô không biết Jinsol đã ngồi đấy bao lâu, cô không biết mình đã đứng đấy bao lâu và không biết từ khi hai đôi mắt chạm nhau....cô đã mất thêm bao lâu để rời đi.
Cô chỉ biết khi Jinsol như tỉnh táo lại, lấy tay lau đi những giọt nước mắt, Jungeun đã bỏ chạy về nhà.Tối hôm đó như một giấc mơ vì cả Jungeun và Jinsol không bao giờ nhắc đến.____________Dòng sản phẩm chăm sóc cơ thể thương hiệu 'ARTMS' của tập đoàn nhà họ Cho đã gần với ngày ra mắt."Chúng ta sẽ giới thiệu hai loại sản phẩm đầu tiên là sữa tắm và kem dưỡng da theo kế hoạch"
"Nếu như phản hồi của khách hàng tốt thì chúng ta sẽ phát triển thêm sản phẩm tẩy tế bào chết và xịt khoáng. Còn nếu phản hồi không tốt...Well, chúng ta sẽ phải dừng lại dự án này" Jinsol nóiJinsol chưa bao giờ là người giỏi che dấu cảm xúc, không những gương mặt mà cả cơ thể cô ấy đều như thể đang thông báo 'tôi cực kỳ cực kỳ lo lắng'.
Cũng phải thôi, đây là dự án mà Haseul đã ấp ủ từ lâu và Jinsol lại chính là một trong những người quan trọng nhất góp phần lên thành công của sản phẩm.
"Mọi thứ sẽ ổn ấy mà" Jungeun nghĩ mình phải nói gì đó ủng hộ Jinsol.
"Em nghĩ thế thật sao?"
"Đúng vậy, tôi tin ở chị"
"Nghe câu nói đó thật sự làm chị cảm thấy tốt hơn nhiều" Nụ cười đã trở lại gương mặt Jinsol.
"Em muốn thử chứ?" Trên tay Jinsol là lọ kem dưỡng "Đưa tay cho chị"
Khi nghe giọng nói dịu dàng, Jungeun không suy nghĩ nhiều mà đưa tay ra.
Jinsol nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Jungeun, lấy kem ra đầu ngón tay rồi cẩn thận bôi lên mu bàn tay Jungeun.
Ngay từ lúc bàn tay Jinsol chạm vào cổ tay Jungeun, như có luồng điện chạy qua làm Jungeun hơi giật mình.
Gương mặt Jinsol chăm chú khi bôi kem dưỡng lên mu bàn tay Jungeun.
Đây là gương mặt mà Jungeun luôn nhớ đến, gương mặt chăm chú khi làm bài tập, gương mặt chăm chú khi Jinsol chăm sóc cô mỗi khi cô vụng về bị thương hay bị ốm.
Quá khứ đầy yêu thương nhanh chóng chiếm hết tâm trí Jungeun.Jinsol bôi xong kem thì ngẩng lên, cả hai người nhìn nhau không nói gì cả. Như mọi thứ xung quanh đã biến mất, đây là thế giới riêng của Jinsol và Jungeun.
Ánh mắt của Jinsol rời đi trước, ánh mắt chuyển hướng xuống dưới rồi nhanh chóng đảo sang bên. Jungeun đã kịp nhìn thấy Jinsol nuốt nước bọt khi nhìn xuống môi cô."E hèm...ừm, đây là sản phẩm kem dưỡng, em thấy sao?" Jinsol hắng giọng.
Jungeun đỏ mặt chuyển sự chú ý về bàn tay mình, cảm thấy hơi thất lạc khi không còn bàn tay Jinsol nắm lấy cổ tay.
"Rất mềm mượt, không gây bết dính trên da" Jungeun đưa tay lên ngửi "Lại còn rất thơm nữa, tôi cứ nghĩ mùi sẽ ngọt hơn, thay vào đó là mùi táo bạc hà tươi mát, sau đó là phảng phất mùi cashmeran"
"Ồ, em thật sự không nghĩ đến việc chuyển sang làm nghiên cứu?" Jinsol bật cười, cô rất nghiêm túc lấy giấy bút ra, như thể thu thập ý kiến của khách hàng "Vậy em thích nó chứ?"
"Ừm...tôi rất thích" Jungeun nhắm mắt vào ngửi lại "Nó làm tôi có cảm giác sảng khoái thoải mái như vừa bước ra từ phòng tắm"
Jinsol chăm chú ghi chép ý kiến của 'khách hàng' đầu tiên.
Jungeun với tay bơm 1 lượng nhỏ sữa tắm vào tay còn lại.
"Hmm...Mùi của sữa tắm thì cho một cảm giác thoải mái kiểu khác, ấm áp, lãng mạn, nó làm tôi nghĩ đến chị-"
Jungeun giật mình vội mở trừng mắt sau khi nhận ra mình lỡ nói suy nghĩ trong đầu ra.
"Chị hiểu rồi" Jinsol tủm tỉm cười, vẽ trái tim lên trang giấy "Chị rất hiểu...."
Phản ứng của Jinsol làm Jungeun thẹn quá hóa giận, giật lấy giấy bút từ tay Jinsol.
"Tôi sẽ tịch thu cái này!"
"Gì chứ!?"
"Và chị vẽ cái gì đây!" Jungeun gạch ngang qua trái tim trên giấy "Không phải! Chị không hiểu gì hết!"
"Được rồi được rồi" Jinsol cười, vẻ mặt rất cưng chiều Jungeun "Chị chỉ đùa thôi, vì em đáng yêu quá mà"
"Chị đừng có cười nữa!" Jungeun tức giận đứng dậy "Tôi phải về làm báo cáo đây! Sắp 9 giờ rồi đấy!" Cô vội vàng quay người, đi ra khỏi phòng thí nghiệm
"Okay, lúc nào thấy nhớ chị quá thì cứ vào đây nhé!" Jinsol cười lớn khi đáp lại là câu 'tôi ghét chị' của Jungeun..............."Thật không ngờ công ty sẽ tổ chức sự kiện ra mắt ARTMS!" Một đồng nghiệp cảm thán
"Vậy cũng không phải chủ tịch không thích dự án của chúng ta"
"Dù sao giám đốc cũng là con gái của chủ tịch, tôi không nghĩ chủ tịch sẽ đối xử tệ với 'ước muốn' của con gái đâu"
"Không những được quảng cáo như một nhãn hàng cao cấp, sản phẩm của chúng ta còn được phân phối thẳng cho khách sạn lớn"
Đồng nghiệp cười nói vui vẻ, không phải nói từ khi dự án được chấp thuận, mọi người đã thả lỏng hơn nhiều.
"Về việc phân phối cho khách sạn, chúng ta cần sắp xếp một chuyến công tác" Jinsol lên tiếng.
"Đến khách sạn sao?" Jungeun hỏi
"Đúng vậy, về cơ bản chỉ là thủ tục thôi, chúng ta sẽ kiểm tra sản phẩm trực tiếp tại khách sạn chẳng hạn vị trí đặt sản phẩm, những ảnh hưởng từ môi trường và cuối cùng là ký hợp đồng" Jinsol nói "Có điều khách sạn này không trong thành phố chúng ta"
"Chuyến công tác này là chuyến đi qua đêm?"
"Ừ, em sẽ đi cùng chị chứ?" Jinsol quay sang hỏi Jungeun.Mình là người đầu tiên chị ta hỏi!?"Được thôi" Jungen trả lời không do dự "Dù sao tôi cũng phải làm báo cáo"Nhưng Jungeun biết rằng đấy không phải lý do cô đồng ý.Cô không muốn Jinsol đi khách sạn với người khácTất nhiên Jungeun sẽ không để ai biết điều cô nghĩ.___________"Oh my god!?!?!?" Jiwoo hét lớn ngạc nhiên "Cậu sẽ đi khách sạn với chị Jinsol???"
"Nó là công việc thôi Jiwoo" Jungeun đảo mắt
"Cậu biết đấy, tớ có thể ngửi thấy mùi cậu và chị ấy yêu lại từ đầu" Jiwoo đấu tranh nội tâm, cô không biết mình nên hào hứng, vui mừng cho người bạn thân hay nên tức giận nữa. Từ câu chuyện của Jungeun, Jinsol thật tồi tệ khi cắm sừng người bạn thân nhất của cô. Nhưng từ Sooyoungie, Jinsol là một người rất tốt và theo lời Sooyoungie, Jinsol chưa từng hết yêu, chưa từng quên Jungeun.
Nếu đây chỉ là hiểu lầm? Jinsol thật đáng thương.
Nhưng cô không phải người trong cuộc nên cũng không thể lên tiếng hộ Jinsol hay Jungeun."Chỉ là công việc thôi Kim Jiwoo! C-Ô-N-G V-I-Ệ-C" Jungeun gắt lên kéo Jiwoo ra khỏi suy nghĩ.
"Tớ biết rồi, cậu không cần phải hét vào tai tớ như vậy" Jiwoo đẩy mặt Jungeun lùi ra "Cậu nên chuẩn bị bộ đồ lót quyến rũ vào!" Nói rồi Jiwoo bật dậy chạy về phòng, bỏ lại Jungeun đứng đấy la hét vì xấu hổ.Sáng hôm sauJungeun xuống dưới sảnh đã thấy Jinsol đợi cô.
"Jungeun!" Jinsol gọi
"Tôi có thể đi xe khách của công ty mà" Jungeun thở dài "Cảm giác như tôi đang lợi dụng chị vậy"
"Đừng nghĩ thế, hãy cứ coi em đang bầu bạn với chị là được" Jinsol mỉm cười, mở cửa cho Jungeun ngồi vào ghế phụ.Vừa vào trong xe, Jungeun ngửi thấy mùi thơm lạ.
"Em thấy sao, cũng thơm đúng không?" Jinsol chỉ vào một cái túi được đặt tại ghế sau "Mấy thứ này là của công ty đối thủ, họ mới ra sản phẩm nước hoa ô tô nên chị đã phải mua hết các loại để thử xem"
Oh...cũng phải thôi, Jinsol làm việc chính với những loại mùi hương mà.
"Hồi còn học đại học chị cũng nghiên cứu về mùi hương đúng không? Vì tôi thề mỗi lần chị lại có một mùi khác nhau" Jungeun hỏi
"Em không biết đâu, lúc bấy giờ ngửi, điều chế, thử nghiệm về mùi hương chiếm đến 80% cuộc đời chị. Chị còn không biết hồi đấy chị có mùi thế nào" Jinsol lắc đầu cười khi nhớ lại.Chẳng lẽ....chuyện hồi đó chỉ là hiểu lầm thôi sao?
...Jinsol thực ra không hề phản bội cô?"Trái đất gọi Kim Jungeun?"
"Hmm?"
"Em không sao chứ? Chị hỏi em muốn ăn gì ở trạm dừng chân không?"
Không biết từ bao giờ Jinsol đã đỗ xe.
"Tôi không sao...tôi đang nghĩ đến chị-" Chết tiệt Kim Jungeun với cái thói nói hết những gì đang suy nghĩ trong đầu ra!!!
"Ồ!" Jinsol nghiêng người về phía Jungeun, ánh mắt đầy vui vẻ, miệng cười tủm tỉm
"Không biết em nghĩ gì về người đang ở ngay cạnh em nhỉ?"
Jungeun dùng ngón trỏ đẩy Jinsol ngồi lại ghế
"Tôi nghĩ là Jeong Jinsol ngốc nghếch đáng yêu của ngày xưa đã trở thành ranh mãnh như thế này từ lúc nào"
"Em thấy chị đáng yêu sao?" Jinsol tự nhận mình bắt ý chính rất giỏi
"Bây giờ đáng ghét!" Jungeun bĩu môi đáp.____________Jungeun chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm bạn lại với người yêu cũ chứ đừng nói đến việc ở khách sạn cùng với người yêu cũ...
Chuyến đi là vì công việc, nhưng khách sạn này ở địa điểm du lịch nên làm Jungeun có cảm giác cô đang đi chơi chứ không phải công tác nữa."Đi thôi, chị vừa nhận phòng rồi, bên khách sạn đã sắp xếp cho chúng ta phòng đôi sang trọng, còn có cảnh đẹp nữa" Jinsol rất hài lòng cười tươi.Jungeun nhìn Jinsol đi trước, chẳng hiểu sao cô nhớ lại lời nói của Jiwoo ngày hôm qua về việc cô với Jinsol yêu lại từ đầu và....về quần áo lót....
Well, cô đúng là có mặc 1 bộ có phong cách táo bạo hơn bình thường, màu đỏ là màu hợp với cô và cũng là màu sắc mà người nào đó yêu thích.
Nhưng Jungeun chỉ mặc bộ đồ lót này vì cô muốn mình tự tin xinh đẹp thôi, không hề có ý nghĩ gì khác!Tự nhủ là vậy nhưng Jungeun không dám nhìn vào mắt Jinsol vì cô sẽ tưởng tượng đến việc Jinsol cởi đồ mình....
Thôi ngay Kim Jungeun!
Jungeun cắn môi, nếu cô không bình tĩnh lại thì Jinsol sẽ nhận ra gương mặt đỏ bừng của cô mất!.............Sau bữa tối mới ký kết hợp đồng nên Jinsol và Jungeun lên phòng nghỉ ngơi và kiểm tra sản phẩm luôn.
Căn phòng được thiết kế tinh tế và ấm cúng. Không gian sáng sủa với tông màu trung tính nhẹ nhàng, điểm xuyết bằng vài chi tiết trang trí hiện đại. Chiếc giường đôi lớn được phủ ga trắng tinh, mùi chăn ga mới làm Jungeun chỉ muốn ngả lưng nghỉ ngơi ngay. Đúng như Jinsol nói, căn phòng này có cảnh đẹp, cửa sổ nhìn thẳng ra biển, tiếng sóng rì rào từ phía xa cùng ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào căn phòng.Liếc mắt sang Jinsol, Jungeun không biết có phải vì không khí của căn phòng ảnh hưởng đến cô không mà Jinsol chỉ đứng cởi áo khoác ngoài cũng làm trái tim Jungeun rung động.
"Em muốn uống gì không?" Jinsol hỏi
Jungeun nhận ra mình đã quên mất cách thở khi nhìn Jinsol
"Kh-không"
"Em cứ tự nhiên nhé" Jinsol cười "Chúng ta vào phòng tắm thôi"
???
"Hả? Gì cơ?" Jungeun giật mình trước câu nói của Jinsol
"Vào phòng tắm" Jinsol trả lời, nhìn Jungeun như thể Jungeun mới là người kỳ lạ.
"CHỊ BỊ ĐIÊN RỒI!" Jungeun hét lớn khi ôm lấy ngực mình "Tôi sẽ không! Không phải như thế này! Chúng ta thậm chí còn chưa hẹn hò, tôi phải đồng ý tôi cũng có chút rung động nhưng tiến thẳng đến bước đấy không phải cách mà tôi muốn!"
"Em đang nói gì vậy?" Jinsol khó hiểu hơn bao giờ hết, sau một lúc cô như nhận ra, ồ lên một tiếng rồi bật cười "Chị hiểu em nghĩ gì rồi, nhưng không phải đâu"
???
Jungeun vẫn đề phòng nhìn Jinsol, không biết là do lúc nãy quá xúc động hét lớn hay do xấu hổ mà gương mặt đỏ bừng.
"Cô Kim, chúng ta đến đây để kiểm tra sản phẩm của công ty, nhớ chứ?" Jinsol cười tủm tỉm "Sản phẩm sữa tắm sẽ được đặt trong phòng tắm ấy"
Jungeun ước có một cái hố để cô chôn mình ngay tại đây...
"Xin lỗi vì nó không phải điều em đang nghĩ" Jinsol nháy mắt
"Jeong Jinsol!!!"
"Chị chỉ đùa thôi!" Jinsol vội nói khi thấy Jungeun với tay lấy cái gối trên giường "Dù sao thì cũng xin lỗi vì đã làm em lo lắng, nếu em thấy không thoải mái thì chị vào một mình cũng được"
Jungeun vẫn còn rất xấu hổ, nhưng cô để cho Jinsol đi một mình chính là chịu thua sự xấu hổ này, cô phải ra vẻ mình bình thường! Cô phải là một nhân viên chuyên nghiệp đi công tác với sếp của mình!
"Không sao, tôi cũng muốn vào!" Jungeun ổn định lại tinh thần đi theo sau Jinsol vào phòng vệ sinh."Hừm, số lượng và vị trí có vẻ ổn rồi, để kiểm tra thêm bao bì..."
Sản phẩm kem dưỡng được đặt tại khu vực rửa tay. Jungeun cảm thán, đúng là khách sạn cao cấp, phòng tắm cũng rộng rãi và đẹp đẽ như vậy.
Phòng vệ sinh được chia ra 2 khu vực riêng biệt, khu vực rửa tay cùng với toilet và khu vực phòng tắm đứng, ngăn cách với nhau bằng một tấm kính mờ.
Jinsol đang kiểm tra kem dưỡng nên Jungeun vào trong phòng tắm.Jungeun cẩn thận kiểm tra sữa tắm được để gọn gàng trên kệ.
Dép trong phòng tắm dễ trơn hơn Jungeun nghĩ, cô không muốn đứng quá gần Jinsol ở lavabo sau sự cố xấu hổ lúc nãy nên đã rửa tay ngay trong đây."Jungeun em xong chưa?" Jinsol ghé đầu vào nói làm Jungeun giật mình luống cuống.
"Ah!" Jungeun mất thăng bằng và trượt chân.
Jinsol nhanh nhẹn lao đến đỡ lấy Jungeun
"Em không sao chứ?" Jinsol hỏi, ánh mắt đầy lo lắng nhìn xuống Jungeun, cánh tay vững vàng ôm lấy eo Jungeun.
Jungeun như lạc vào đôi mắt nâu của Jinsol, chẳng mấy chốc không khí xung quanh đã tràn ngập mùi hương của Jinsol.
Lúc trượt chân Jungeun có gạt tay vào van vòi hoa sen nên nước vòi hoa sen chảy ướt sũng cả Jinsol nhưng cô ấy không hề quan tâm.
Tiếng nước chảy, ánh đèn vàng dịu của phòng tắm và ánh mắt chỉ có đối phương của cả hai đã tạo ra một khoảnh khắc lãng mạn đến khó tin.
"Jungie..." Jinsol thì thầm biệt danh mà cô yêu thương.
Jungeun không biết mình nghĩ gì, cô cũng chẳng quan tâm nữa khi rướn người hôn lên môi Jinsol.
Có lẽ Jungeun bị điên rồi, nhưng Jinsol cũng không né tránh hay đẩy cô ra, thay vào đó là ôm chặt cô hơn.
Cô đã không muốn lui nữa...
Nghĩ vậy Jungeun vòng tay lên ôm cổ Jinsol khi Jinsol đẩy nụ hôn sâu hơn, cuồng nhiệt hơn như thể bù lại 5 năm xa cách.
Kể cả khi cả hai cảm thấy mình sắp hết hơi họ cũng không nỡ rời xa đối phương."Ah Sol~" Jungeun rùng mình khi Jinsol cắn nhẹ dái tai Jungeun
"Gọi tên chị lần nữa đi" Jinsol nói khi vẫn đang tấn công vùng cổ trắng.
"Jinsol~" Jungeun thở gấp hơn khi tay Jinsol đặt trên ngực cô, cô nhận ra mình đã nhớ cảm giác này đến nhường nào.
Jinsol muốn cô và cô cũng muốn chị ấy.Jungeun áp sát vào Jinsol một cách thèm khát, cơ thể Jungeun như lửa đốt và tảng băng duy nhất là Jinsol.
Rất nhanh quần áo của cả hai đã bị vứt đi đâu mất, Jinsol nhìn xuống bộ đồ lót mà Jungeun đã chuẩn bị vì 'sự thoải mái của bản thân'
"Em thật sự muốn giết chị đúng không!?" Jinsol thì thầm, chất giọng trầm khàn đầy ham muốn.
Jinsol cúi xuống cởi móc cài áo lót ở trước ngực Jungeun bằng miệng, ngón tay cô đã nhanh nhẹn kéo mảnh vải cuối cùng trên người Jungeun xuống, vuốt ve nơi tư mật của Jungeun.
"Ah...ah Sol!"
Tiếng rên rỉ của Jungeun vang vọng cả phòng tắm...
............Như để bù lại cho 5 năm xa cách, hai người không lúc nào buông nhau ra cho đến khi trời tối.
Đầu Jungeun quay cuồng khi nhớ lại những gì hai người vừa làm, chân Jungeun vẫn run rẩy khi cố bước đi và những âm thanh 'ướt át' vẫn còn quanh quẩn quanh tai cô.
Jinsol có chút xấu hổ và có lỗi vì đã làm Jungeun không thể đứng thẳng.
"Em nghỉ ngơi đi, chị sẽ đi gặp đối tác" Jinsol yêu thương nói, cô đã sửa soạn xong.
Sau khi nhận được cái gật đầu của Jungeun, Jinsol mới rời đi.
Jungeun chôn cơ thể vừa thoải mái vừa mệt mỏi trong chăn.
Cô phải làm sao đây!? Cô đã ngủ với người yêu cũ!!!Sau một lúc nằm suy nghĩ và lo lắng, Jungeun trấn tĩnh bản thân, cái cô cần bây giờ là không khí trong lành.Jungeun rời phòng để đi dạo một vòng, khi đến hành lang thang máy, cô nhìn thấy Jinsol đứng nói chuyện với....Ký ức 5 năm trước kéo đến
Là cô gái đã làm việc với Jinsol hồi đại học"Thật không ngờ cậu đổi hướng 180 độ với ngành học hồi đó" Jinsol nói
"Cậu vẫn luôn giỏi hơn tớ mà, có dự án nào mà cậu để cho tớ làm một mình đâu, với lại tớ nhận ra mình có khiếu kinh doanh hơn" Cô gái ấy lắc đầu.5 năm trước Jungeun đã nghĩ có gì đó giữa hai người họ."Sản phẩm của công ty cậu rất tốt, tớ rất thích mùi thơm của sữa tắm" Cô gái ấy cười nói "Nếu tớ còn làm trong ngành thì sẽ copy mùi hương ấy"
"Vậy thì hẹn gặp cậu trước tòa" Jinsol nhún vai.Nhưng cuộc đối thoại xã giao, tông giọng Jinsol đầy khách sáo cho thấy điều ngược lại với những gì cô nghĩ.Jinsol nói chuyện với cô ấy cũng như với những người đồng nghiệp bình thường."Cậu nhạt nhẽo như này thì tớ đoán chắc cậu vẫn sống như đi tu, kể từ sau vụ đổ vỡ tình cảm với cô ấy 5 năm trước"
"...." Jinsol thở dài không phản đối câu nói.Jungeun ngạc nhiên trước thông tin cô vừa được biết, cô cứ nghĩ Jinsol phải đắm chìm bản thân vào những mối quan hệ sau khi chia tay cô. Nếu những gì họ nói là thật thì tức là cô đã hiểu lầm Jinsol suốt từng ấy năm?............"Chị đã trở lại đây" Jinsol nói khi mở cửa vào phòng.
"...Jinsol..."
"Hợp đồng đã xong, không có vấn đề gì cả, em có thể đọc lại khi có thời gian"
"Okay....em sẽ đọc lại"
"Ừm...và..." Jinsol ngập ngừng, cô cắn môi.Jungeun biết Jinsol muốn nói về việc buổi chiều, nhưng....cô vẫn chưa sẵn sàng."Xin lỗi, hiện tại em vẫn mệt" Lảng tránh vấn đề "Em sẽ đọc lại hợp đồng vào ngày mai"
Jungeun thấy hối hận ngay lập tức khi thấy sự tổn thương thoáng qua trong mắt Jinsol, có lẽ 'vết sẹo' mà Jungeun để lại cho chị ấy quá sâu.
Jungeun quay người đi trước khi tội lỗi ăn mòn cô, cô chưa sẵn sàng, cô chưa sắp xếp được suy nghĩ của bản thân.__________Sáng hôm sauJungeun bị đánh thức bởi cái lay nhẹ
"Dậy thôi Jungeun" Jinsol nóiCô phải làm gì đây? Cô vẫn chưa dám đối mặt với chị ấy....
Jinsol thở dài như thể cô đọc được suy nghĩ của Jungeun.
"Em không cần phải nói chuyện với chị nếu em không thoải mái, nhưng ít nhất cũng nên ăn bữa sáng chứ" Jinsol cắn môi "Làm ơn...?"
Jungeun không thể giả vờ được nữa, cô thấy có lỗi với Jinsol khi cô đối xử như vậy với Jinsol mà chị ấy vẫn quan tâm tới cô.
Vì vậy Jungeun ngồi dậy chuẩn bị để đi ăn sáng với Jinsol.Jinsol làm đúng như những gì cô ấy nói, không nói một câu gì với Jungeun.
Jinsol ăn một thìa súp rồi e dè nhìn Jungeun, cắn một miếng bánh mì cũng liếc Jungeun.
Jinsol hành xử như một chú cún có lỗi.Nhưng em mới là người có lỗiJungeun cắn môi, cô là người chủ động hôn và cũng là người gạt đi khi Jinsol muốn nói chuyện.
Jungeun âm thầm thở dài
"Chị tập trung vào ăn đi, chị không làm gì sai nên đừng cảm thấy có lỗi nữa!" Jungeun nói
"Vậy tại sao em...." Jinsol lầm bầm đầy lo lắng
"Em vẫn chưa sắp xếp được cảm xúc của mình"
Vai Jinsol thõng xuống, Jinsol không thể che dấu sự thất vọng của bản thân.
"Hãy chờ em...em cần thời gian suy nghĩ" Jungeun nghĩ mình cần phải nói thêm gì để Jinsol đỡ buồn hơn "Trong thời gian em suy nghĩ, đừng có đáng yêu nữa, không là em sẽ không kiềm chế được bản thân đâu!"
Jinsol sặc nước ngay khi nghe câu nói của Jungeun.
"Khụ khụ...từ lúc nào em nói được mấy câu ấy vậy" Jinsol vuốt ngực.
"Sao chứ? Chị nghĩ em vẫn còn 19 tuổi à? Giờ em còn lớn hơn chị hồi bấy giờ!" Jungeun bĩu môi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi Jinsol mỉm cười trở lại.Sau khi ăn sáng xong, họ lên phòng dọn đồ để trở về công ty."Jungeun..." Khi đang lái xe, Jinsol gọi tên Jungeun.
"Hmm?"
"Chị không biết em đã như nào...nhưng chị bị mắc kẹt" Jinsol nói rồi không giải thích gì thêm, cũng không mong chờ Jungeun trả lời.Vậy là đúng như Jungeun nghe được tối qua, cô là người cuối cùng của Jinsol..._TBC_
Có rất nhiều câu hỏi Jungeun muốn hỏi Jinsol
Có phải hồi đấy Jinsol chơi đùa với tình cảm của cô không? Có bao giờ Jinsol cảm thấy hối hận không? Và liệu Jinsol có biết rằng Jungeun vẫn luôn mong bản thân có thể ghét được cô ấy...Jungeun đã cố, rất cố để có thể ghét Jinsol, nhưng...
"Chào buổi sáng!"
Jungeun nhăn nhó nhìn gương mặt tươi cười xinh đẹp đáng ghét
"Sao mỗi lần chị thấy em thì em lại xinh đẹp hơn vậy?"
"Tôi lúc nào cũng xinh đẹp rồi" Jungeun trả lời, không có chút cảm xúc gì trong câu nói "Giờ chị có thể tránh ra không? Chị đang cản đường tôi" Jungeun phẩy tay ý đuổi Jinsol.
Jinsol vẫn với nụ cười lớn chỉ bước lại đằng sau nửa bước
"Thế này được rồi chứ?"
Jungeun lầm bầm khó chịu rồi đi ngang qua người Jinsol.
"Chị sẽ vào phòng thí nghiệm đây!" Jinsol thông báo
Tại sao chị ta lại vui vẻ như vậy chứ?
"Không thích chút nào!!!" Jungeun khó chịu vì Jinsol đang rất vui vẻ, cô thậm chí còn khó chịu hơn nữa khi cứ phải ổn định trái tim đập nhanh hơn mỗi khi Jinsol đến gần cô...................Vào buổi trưa
Như thường lệ Jungeun định đi ăn với Jiwoo, không ngờ Jiwoo lại được idol Yves Ha Sooyoung mời đi ăn và tất nhiên sẽ chẳng ai ngu ngốc bỏ qua cơ hội này rồi."Jungeun-shi, em đã ăn gì chưa?" Những đồng nghiệp trong phòng thí nghiệm hỏi Jungeun "Bọn chị định đi ăn dưới căng-tin, em muốn đi cùng chứ?"
"Nhưng thực đơn hôm nay có vẻ tệ lắm, đi ăn với chị, chị sẽ đãi em một bữa ngon" Jinsol lên tiếng
"Thực đơn hôm nay là gì vậy?" Jungeun bỏ qua Jinsol, cô hỏi những người khác.
"Bạch tuộc xào"
"Nhưng mà món này chỉ nhiều ớt là chính, bạch tuộc chẳng có bao nhiêu"
"Không sao" Jungeun nhún vai "Em ăn được cay"
"Chị cũng ăn được cay!" Jinsol vội nóiJungeun đảo mắt, đấy rõ ràng là một câu nói dối không chớp mắt, cô biết Jinsol ăn cay rất kém, nhưng trước mặt bao nhiêu nhân viên, liệu cô có muốn vạch trần lời nói dối của cô ấy không?
"Chị muốn ăn ở căng-tin cùng em" Jinsol nói
"Cho chị nghĩ lại!?"
"Chị đã nghĩ đi nghĩ lại tận 7 lần rồi"
Jungeun nhìn Jinsol một lúc, dù đã cố che giấu bằng nụ cười tươi, ánh mắt cô ấy vẫn ẩn chứa một chút lo lắng.
Jungeun cười trìu mến mà trong mắt Jinsol đây là nụ cười nguy hiểm
"Vậy đi thôi" Jungeun đi trước "Ăn rồi thì đừng khóc lóc hối hận trước mặt tôi đấy"
Jinsol không trả lời, cô giơ ngón cái đồng ý với Jungeun."Mọi người đâu hết rồi?" Jungeun hỏi khi chỉ thấy Jinsol ngồi xuống đối diện cô.
"Mọi người đổi ý đi ăn bên ngoài" Jinsol nhún vai, vẻ mặt không biết gì.
Tất nhiên Jungeun không tin Jinsol rồi, nhưng không sao, một mình cô cười nhạo Jinsol là đủ."Vẫn chưa quá muộn để rút lui đâu"
"Sao lại phải rút lui chứ? Chị có thể ăn được cay!" Jinsol vỗ ngực tự tinNhưng cười nhạo không thấy đâu, Jungeun chỉ cảm thấy lo lắng khi Jinsol vừa ăn vừa xuýt xoa, gương mặt đỏ bừng vì cay.
Jungeun ăn được cay mà cũng thấy rát lưỡi, chắc chắn Jinsol sẽ không chịu được.
Sao chị ta phải làm vậy chứ?
Jungeun nghĩ khi thấy Jinsol nhắm mắt cố nhét hết đống thức ăn vào miệng.
Thôi được rồi, tốt với chị ta một chút chẳng có gì sai. Cô chỉ là một nhân viên suy nghĩ cho sếp thôi.
Jungeun đứng dậy đi lấy cốc nước, đặt xuống trước mặt Jinsol.
"Chị không sao, thật đấy" Jinsol nói rồi cầm cốc nước tu ừng ực.
"Đứng dậy đi!" Jungeun nói
"Hửm?"
"Chị không cần phải ăn nữa"
Jinsol nhìn gương mặt Jungeun giống với bất đắc dĩ hơn là tức giận. Cô gật đầu đứng dậy.
"Xin lỗi em" Jinsol áy náy, Jungeun cũng chưa ăn được bao nhiêu "Chúng ta có thể ăn thứ khác không?"
"Cũng chẳng còn nhiều thời gian nghỉ trưa nữa" Jungeun lắc đầu "Chúng ta ghé qua cửa hàng tiện lợi dưới sảnh cho nhanh"
"Được rồi..."
Giọng Jinsol đầy tội lỗi, Jungeun đã phải cắn nhẹ lưỡi mình để ngăn không nói thêm lời nào với Jinsol.Jungeun ghét thang máy quá đông người.
Jungeun biết ngay là thang máy giờ nghỉ trưa sẽ cực kỳ đông mà. Cô nhìn từng người từng người bước vào trong thang máy để xuống dưới sảnh công ty, chỉ cần có một chỗ trống là sẽ có người đứng vào, đến mức Jungeun đã dính sát vào góc thang máy mà người đằng trước chỉ cách cô có khoảng 10cm.
"Em khó chịu không?" Thấy Jungeun loay hoay không thoải mái, Jinsol hỏi nhỏ chỉ để Jungeun nghe thấy.
"Một chút" Jungeun gật đầu.
Ngay khi nghe được câu nói của Jungeun, Jinsol xin lỗi những người xung quanh khi cố di chuyển khỏi vị trí của mình.
"Chị làm gì vậy?" Jungeun thắc mắc
Ngay khi đứng trước Jungeun, Jinsol đưa hai cánh tay lên chống vào tường, cô đối mặt với Jungeun.
Jinsol đứng như này gần sát cô hơn, nhưng có lẽ là vì trước mặt cô là Jinsol nên Jungeun không thấy khó chịu như lúc nãy.
"Sẽ nhanh thôi" Jinsol nói nhỏ
Jungeun đỏ mặt, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Jinsol. Từ góc độ này ai cũng có thể lầm tưởng là cô và Jinsol ôm nhau.
Jungeun nhìn sườn mặt Jinsol, đã rất lâu rồi cô mới nhìn kỹ Jinsol với khoảng cách gần thế này, làn da trắng, quai hàm sắc cạnh, đôi môi hồng trông rất mềm mại, làm Jungeun có thôi thúc muốn hôn, muốn nếm mùi vị của đôi môi ấy.
Jungeun vội vàng nhắm mắt lại
Jungeun mày bị điên rồi!
Cứ ngỡ nhắm mắt lại là xong, nhưng những giác quan khác của cô dường như mạnh mẽ hơn.
Hơi ấm từ Jinsol bao lấy cô.
Mùi hương tươi mát từ nước hoa của Jinsol, mùi hương từ chính cô ấy khi cả hai người đang rất gần nhau làm Jungeun không thể điều khiển được tim mình. Cô mong Jinsol không nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng trong lồng ngực cô.Mấy chục giây trôi qua, ngay khi thang máy xuống đến sảnh, đoàn người đi ra ngoài, Jinsol lùi xa thì Jungeun mới có thể hít thở bình thường trở lại..............."Em có chắc chắn mình ổn chỉ với thế này không?" Jinsol hỏi, vẫn còn thấy có lỗi vì mình mà Jungeun phải ăn tạm đồ dưới cửa hàng tiện lợi.
"Tôi không sao, tôi cũng thích bánh mì ở cửa hàng tiện lợi" Jungeun nói, việc cô nói thích bánh mì là do cô thật sự thích bánh mì ở đây chứ không phải vì thấy đáng thương cho Jinsol đâu!
"Chị có thể mua cà phê cho em?"
"Chúng ta có máy pha cà phê trong văn phòng rồi?"
"Vậy..."
Cả hai cùng rơi vào im lặng.
Thấy Jinsol cắn môi như muốn nói lại không dám, Jungeun ra hiệu Jinsol nói tiếp
"Vậy....chị sẽ đưa em đi chơi" Jinsol nói "Không liên quan đến công việc, chỉ có chúng ta và chị sẽ mời em một bữa ăn ngon"
"Chúng ta đã gặp nhau trên công ty mỗi ngày rồi mà chị vẫn muốn gặp nhau ngoài giờ làm sao?" Jungeun cảm thấy lửa giận từ từ bùng lên "Chị có THẬT NHIỀU thời gian rảnh nhỉ?"
"Chị có rất nhiều thời gian rảnh" Jinsol cười, chưa nhận ra câu nói đầy mỉa mai của Jungeun.Jungeun nhớ lại hồi trước khi chia tay, Jinsol luôn bận rộn, bận đến mức Jungeun không thể nhìn thấy bóng dáng chị ta đâu.Tôi ghét chị!
Và ghét thời gian rảnh mà chị có bây giờ!"Chị có nhiều thời gian hả?"
"Đúng vậy"
"Vậy thì chị đi mà tận dụng tối đa thời gian đấy đi!" Jungeun tức giận nói rồi đi một mạch vào văn phòng, không nhìn lại......................Một trong những công việc chính của Jungeun là làm báo cáo.
"Tình trạng các chất hóa học?" Jungeun nhìn vào mục báo cáo, còn nhiều thông tin nữa cần cô tự mình vào phòng thí nghiệm kiểm tra.
Một gương mặt hiện lên trong đầu cô."Em có thể kiểm tra trực tiếp tại đây, có những lọ dán nhãn đỏ thì không được mở ra, bọn chị có ghi chú tình trạng mỗi giờ ở đây rồi"
"Em cảm ơn" Jungeun nói rồi bắt tay vào việc ghi chép.
Jungeun đã sẵn sàng cho việc sẽ chạm mặt Jinsol, nhưng cô ấy không có mặt trong phòng thí nghiệm.
Nhắc mới nhớ từ lúc Jungeun vào làm việc sau giờ nghỉ trưa là cũng không thấy Jinsol đi ngang qua bàn làm việc của cô.
"Ừm...cho em hỏi trưởng bộ phận Jeong đi đâu rồi ạ?"
"Sếp Jeong đi họp rồi, có vẻ hệ trọng nên chưa biết khi nào cô ấy sẽ về nữa"
"Oh..." Jungeun chắc chắn mình không hề thất vọng khi nghe thấy câu trả lời.
"Jungeun-shi, bọn chị có thể hỏi một câu chứ?"
Jungeun gật đầu
"Sao em lại biết sếp Jeong vậy? Hai người nhìn có vẻ thân thiết"
Câu hỏi làm Jungeun hơi suy nghĩ, cô không biết mình nên trả lời thế nào. Cô có muốn nói hai người là người yêu cũ không? Hay nói cả hai chỉ học cùng trường? Thật xa lạ....
"Bọn em là bạn thời đại học" Jungeun thấy câu trả lời này là ổn rồi.
"Ồ, tụi chị biết mà! Jeong Jinsol luôn để ý đến em, không thể nào chỉ là đồng nghiệp mới quen mà đã thân vậy được"
"...."
"Em không tin ư?"
Và Jungeun giờ được nghe thêm những câu chuyện về Jinsol nhường bàn làm việc ngay cửa sổ của mình cho cô, văn phòng lúc nào cũng đầy bánh kẹo yêu thích của cô. Jinsol tự mình dọn dẹp sắp xếp tất cả để cô không bao giờ phải làm và căn dặn mọi người quan tâm giúp đỡ cô.
Jungeun biết Jinsol sẽ không phải người sẽ mặc kệ cô, nhưng Jungeun không ngờ cô ấy suy nghĩ cho cô nhiều như vậy....
Khi Jungeun vẫn đang mải suy nghĩ, Jinsol vào phòng thí nghiệm thông báo
"Tôi có điều cần thông báo! Mọi người vào phòng họp nhé"Jungeun vào phòng họp, ngay khi Jinsol nhìn thấy Jungeun, cô ấy ngừng tất cả việc đang làm lại để kéo ghế gần mình nhất ra, như thể đang chờ Jungeun đến đó ngồi.
Jungeun nhìn gương mặt cười của Jinsol.
Thôi thì ngồi cạnh cũng có vấn đề gì đâu...và cô cũng không thể làm như không có chuyện gì xảy ra sau khi biết những gì Jinsol đã làm cho cô.
Jungeun cố bỏ qua ánh mắt dịu dàng của Jinsol.Sau khi tất cả đã ổn định, Jinsol lên tiếng
"Tôi mới quay trở về từ cuộc họp hội đồng quản trị và...." Jinsol ngừng một chút "Đề xuất của chúng ta đã được chấp thuận!"
"Thật ư!?"
"Tốt quá!"
"Cuối cùng cũng được!"
Những tiếng nói đầy sự hào hứng vui vẻ liên tiếp vang lên.
Jungeun thở phào nhẹ nhõm, niềm vui dâng lên trong lòng, dự án của Haseul cuối cùng cũng thật sự được triển khai.Thương hiệu riêng cho dòng sản phẩm chăm sóc cơ thể của tập đoàn cuối cùng cũng được chấp thuận.
"Tên thương hiệu của chúng ta sẽ là ARTMS"
Tất cả mọi người đều vui vẻ nói chuyện và bàn về những dự tính hướng đi của thương hiệu, ngoại trừ Jungeun và Jinsol.
Họ nhìn nhau trong im lặng.Sau buổi họp, khi mọi người đã ra ngoài hết"Tên của thương hiệu..." Jungeun ngập ngừng
Cái tên ARTMS aka Artemis là tên của ngôi nhà chung thời đại học, là nơi lưu giữ những kỷ niệm của họ.
"Bọn chị bỏ phiếu bầu, tên này có nhiều phiếu vote nhất trong những cái tên thương hiệu được đề xuất" Jinsol mỉm cười "Haseul và Sooyoung cũng bình chọn cho cái tên này"
"Chị có..."
"Có"
"Tại sao?" Một câu hỏi ngớ ngẩn
"Vì chị cảm thấy mình sẽ làm tốt hơn với cái tên này....Chị muốn làm tốt hơn" Jinsol nhìn thẳng vào mắt Jungeun khi nói.
Câu cuối đấy....là nói với cô sao?
"Em có thể cho chị một cơ hội chứ?" Jinsol hỏi, đã không còn là công việc nữa rồi
Jungeun bị bất ngờ trước câu hỏi đột xuất như vậy từ Jinsol. Cô không biết phải trả lời ra sao, nhưng có vẻ Jinsol rất kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ cô.
"Được thôi, tôi muốn xem chị sẽ làm thế nào"
Đấy là câu trả lời của Jungeun.
Những gì Jinsol đã làm cho Jungeun đã tác động ít nhiều đến cô, tất nhiên Jungeun sẽ không lơ là để Jinsol chơi đùa với cô.
"Chị sẽ coi đó là lời đồng ý" Giọng nói Jinsol đầy vui vẻ.
Jungeun nhún vai
"Tùy chị muốn nghĩ thế nào cũng được, tôi quay lại làm việc đây"_____________"Thật không thể tin được!"
"Có chuyện gì vậy!" Jiwoo đi ra phòng khách thấy Jungeun đang cau có.
"Tại sao chị ta không nản lòng chút nào vậy!?" Jungeun giơ màn hình điện thoại là Jinsol đang gọi đến
"Wow, sáng sớm thế này ư?" Jiwoo che miệng cười "Tớ sẽ cho chị ấy một điểm cộng"
Jungeun hậm hực thở hắt
"Tại sao trước đây chị ta không như thế này đi!?"
Ngay khi Jungeun bắt máy
"Chào buổi sáng, chị đã không thể ngừng nhớ đến em ngay khi vừa thức dậy"
"Tôi nghĩ chị không nên nghĩ đến người yêu cũ lúc nào hết" Lạnh lùng dội gáo nước lạnh "Không phải chị phải chuẩn bị đi làm à?"
"Em đang quan tâm tới chị sao?"
"Không!"
"Sáng nay chị đã đi từ sớm và khi đang đợi đèn đỏ, chị thấy cầu vồng rất đẹp nên muốn em nhìn thấy cùng" Jinsol không để ý đến những lời phũ phàng từ Jungeun, cô hào hứng nói "Muốn đi xem cầu vồng với chị chứ?"
"Cái gì cơ? Sao tôi lại muốn nhìn cầu vồng với chị?"
"Chị đã ăn mặc rất đẹp!"
"???"
"Chị đã mặc đẹp, chọn nước hoa thơm nhất để đến đón em đi làm"
"Nếu tôi từ chối thì sao?"
"Thì chị sẽ khóc"
Jungeun đảo mắt, làm như cô quan tâm Jinsol khóc hay không vậy và chị ta nói như thể khu chung cư của cô cách công ty 10km....."Thôi được rồi, tôi sẽ đi với chị. Nhưng chị phải nhớ là tôi làm điều này vì cầu vồng chứ không hề liên quan gì đến chị hết!"
"Okay, chị hiểu" Jinsol trả lời vui vẻ.Jungeun xuống dưới sảnh thì đã thấy Jinsol dựa vào xe chờ cô.
Jinsol hôm nay mặc một bộ suit đen, mái tóc được búi lên gọn gàng đằng sau, thật sự khác với hình tượng thường ngày của cô ấy. Jinsol đi làm sớm về muộn nên quần áo đơn giản, áo phông quần jean cũng được vì trong giờ làm việc cô ấy mặc áo blouse.
Jinsol thật sự đã ăn mặc đẹp chỉ vì muốn 'đưa cô đi làm'?Jinsol cười xấu hổ khi Jungeun chỉ đứng nhìn cô"Chị mong là đủ ấn tượng với em"
"Tôi phải công nhận rằng ngoại hình này rất hợp với chị" Jungeun rất hào phóng cho lời khen.
"Vậy chị phải mặc bộ này mỗi ngày mới được"
"Kể cả vào mùa hè sao?" Jungeun bật cười trước gương mặt song song với trời của Jinsol
"Well, cũng xứng đáng bị luộc chín mà" Jinsol đùa lại...........Đi trên đường Jinsol có lái nhanh hơn bình thường
"Không phải tốc độ hơi nhanh quá sao?" Jungeun lo lắng nhìn Jinsol
"Chị không muốn cầu vồng biến mất khi em đến nơi"
Có vẻ như Jinsol thật sự nghĩ rằng Jungeun đi cùng cô ấy chỉ vì muốn nhìn cầu vồng.
"Đấy là lý do chúng ta đi đến đấy"Jungeun thầm thở dài khi nghe Jinsol xác nhận suy nghĩ của cô là chính xác.Sau vài phút, Jinsol dừng xe ở bên cạnh hồ
Jungeun ngạc nhiên nhìn bầu trời trong trẻo cùng cầu vồng rõ nét ngay trước mắt. Ánh nắng chiếu xuống mặt hồ càng làm cảnh vật lung linh hơn.
"Wow..."
"Thật may vẫn đến kịp" Jinsol thở phào nhẹ nhõm
"Chị lo lắng lắm à?"
"Cực kỳ!"
Jungeun thấy Jinsol bây giờ rất đáng yêu, nhưng tất nhiên cô sẽ không nói suy nghĩ thật của mình ra.
Jungeun và Jinsol ngắm cảnh thêm một lúc rồi quay lại công ty. Trên đường, Jungeun không thể ngăn được bản thân nghĩ đến Jinsol nhiều hơn dù cho cô ấy ngồi ngay cạnh.
Làm sao tôi có thể ghét chị được nữa bây giờ...___________Jungeun đang rất cần phải tập trung vào công việc, cô đã phải phân chia một nửa tâm trí vào hình ảnh cô với Jinsol cùng ngắm cầu vồng rồi.
Vậy mà mặc cho chỉ còn một nửa tâm trí để tập trung thì
"Jungeun, em muốn uống cà phê chứ?" Jinsol liên tục hỏi Jungeun rất nhiều thứ không liên quan đến công việc "Hay em muốn uống trà? Cacao? Hay đồ ăn, em muốn ăn gì?"
"Súp rồng!" Jungeun bực mình nói "Đừng nói chuyện với tôi nếu chị không có súp rồng!"
Cứ ngỡ 'súp rồng' sẽ phong ấn Jinsol một thời gian, không ngờ Jinsol vẫn tiếp tục làm phiền Jungeun.
"Chị định đi săn rồng sau giờ làm, em muốn đi cùng chứ?"
"JEONG JINSOL!"
Jinsol cười lớn trước phản ứng của Jungeun, khen Jungeun đáng yêu rồi đi vào phòng thí nghiệm.Jungeun hơi tức vì lại bị Jinsol trêu, nhưng cô nhanh chóng chuyển hướng tập trung vào công việc.Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc trời đã chuyển tối.
Jinsol một lần nữa đi đến trước bàn làm việc của Jungeun
"Em có thể-"
"Không!" Jungeun trả lời trước khi Jinsol hoàn thành câu nói, Jungeun đoán chắc Jinsol lại hỏi cô có về cùng chị ta như mọi ngày.
"Không phải" Jinsol nói "Chị chỉ muốn nhờ em kiểm tra lại hệ thống an ninh của văn phòng trước khi em về thôi"
"Chị đi về sao?"
"Ừm...trời đang mưa và chị cảm thấy không được khỏe" Jinsol mỉm cười.
Jungeun nhìn nụ cười của Jinsol, nụ cười không hề tươi tắn mà chứa đầy sự mệt mỏi miễn cưỡng. Jinsol trước mặt cô dường như trở lại Jinsol của những ngày đấy, mệt mỏi và bất lực.
"Ừm...Đây" Giọng Jinsol kéo Jungeun ra khỏi suy nghĩ.
Trước mặt Jungeun là một chiếc ô dài màu xanh.
"Em cầm lấy đi"
"Tôi có mang ô rồi"
"Hôm nay gió lắm, cái ô nhỏ của em sẽ không chịu được đâu, cầm lấy cái này phòng trừ"
"Jinsol..."
"Jungeun...cầm lấy nó vì chị...Làm ơn?"
Giọng nói và gương mặt của Jinsol, tất cả đều như gào thét rằng cô ấy đang rất mệt mỏi và sẽ không thể chịu được một lần từ chối nào thêm nữa.
"Okay, cảm ơn chị" Jungeun cầm lấy chiếc ô.
Jinsol cười nhẹ nhõm
"Hẹn gặp lại em ngày mai" Nói rồi Jinsol rời đi.
Jungeun không biết đây có phải chủ ý của Jinsol không, nhưng nếu như chủ ý của chị ta là làm cô cảm thấy có lỗi thì chị ta đã thành công rồi.Jungeun chỉ làm thêm khoảng 30 phút nữa rồi đi về, bên ngoài trời vẫn mưa và gió thật sự mạnh hơn cô nghĩ, chiếc ô nhỏ của cô đúng là sẽ không chịu được sức gió này.
Jungeun mở ô của Jinsol ra, một tờ giấy note rơi xuống.
Trên đấy là chữ của JinsolHôm nay trời mưa, chị đã kiểm tra dự báo thời tiết, không có sấm chớp có thể làm em sợ, nhưng hãy cố gắng về sớm nhé!
P/s: Mong em vứt tờ giấy ở nơi khác, chị sẽ đau lòng chết mất nếu thấy tờ giấy này trong thùng rác ở văn phòng T_TJungeun bật cười vì tờ giấy note, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Cô cẩn thận cho tờ note vào túi áo rồi đi về.
Hôm nay là thứ 5 nhưng vì cơn mưa mà đường vắng hơn mọi ngày rất nhiều.Khi đi qua một quán cà phê
"Jinsol?" Qua cửa kính lớn, Jungeun thấy Jinsol ngồi một mình trong góc của quán.
Trước mặt cô ấy là một cốc cà phê đã không còn hơi nóng, cô ấy chỉ thất thần nhìn vào đồ uống, không có cử động gì hết.Jinsol đã ngồi đấy bao lâu rồi?
Jungeun tự hỏiJungeun để ý thấy trên miệng cốc có kem đã tan ra, nó nhắc cho Jungeun nhớ đến loại đồ uống mà cô rất thích vào những ngày mưa.Chẳng lẽ Jinsol đang nghĩ đến cô?Trái tim nhói lên đau đớn, Jungeun không muốn nhìn nhưng cũng không nỡ rời đi.
Cô không biết Jinsol đã ngồi đấy bao lâu, cô không biết mình đã đứng đấy bao lâu và không biết từ khi hai đôi mắt chạm nhau....cô đã mất thêm bao lâu để rời đi.
Cô chỉ biết khi Jinsol như tỉnh táo lại, lấy tay lau đi những giọt nước mắt, Jungeun đã bỏ chạy về nhà.Tối hôm đó như một giấc mơ vì cả Jungeun và Jinsol không bao giờ nhắc đến.____________Dòng sản phẩm chăm sóc cơ thể thương hiệu 'ARTMS' của tập đoàn nhà họ Cho đã gần với ngày ra mắt."Chúng ta sẽ giới thiệu hai loại sản phẩm đầu tiên là sữa tắm và kem dưỡng da theo kế hoạch"
"Nếu như phản hồi của khách hàng tốt thì chúng ta sẽ phát triển thêm sản phẩm tẩy tế bào chết và xịt khoáng. Còn nếu phản hồi không tốt...Well, chúng ta sẽ phải dừng lại dự án này" Jinsol nóiJinsol chưa bao giờ là người giỏi che dấu cảm xúc, không những gương mặt mà cả cơ thể cô ấy đều như thể đang thông báo 'tôi cực kỳ cực kỳ lo lắng'.
Cũng phải thôi, đây là dự án mà Haseul đã ấp ủ từ lâu và Jinsol lại chính là một trong những người quan trọng nhất góp phần lên thành công của sản phẩm.
"Mọi thứ sẽ ổn ấy mà" Jungeun nghĩ mình phải nói gì đó ủng hộ Jinsol.
"Em nghĩ thế thật sao?"
"Đúng vậy, tôi tin ở chị"
"Nghe câu nói đó thật sự làm chị cảm thấy tốt hơn nhiều" Nụ cười đã trở lại gương mặt Jinsol.
"Em muốn thử chứ?" Trên tay Jinsol là lọ kem dưỡng "Đưa tay cho chị"
Khi nghe giọng nói dịu dàng, Jungeun không suy nghĩ nhiều mà đưa tay ra.
Jinsol nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Jungeun, lấy kem ra đầu ngón tay rồi cẩn thận bôi lên mu bàn tay Jungeun.
Ngay từ lúc bàn tay Jinsol chạm vào cổ tay Jungeun, như có luồng điện chạy qua làm Jungeun hơi giật mình.
Gương mặt Jinsol chăm chú khi bôi kem dưỡng lên mu bàn tay Jungeun.
Đây là gương mặt mà Jungeun luôn nhớ đến, gương mặt chăm chú khi làm bài tập, gương mặt chăm chú khi Jinsol chăm sóc cô mỗi khi cô vụng về bị thương hay bị ốm.
Quá khứ đầy yêu thương nhanh chóng chiếm hết tâm trí Jungeun.Jinsol bôi xong kem thì ngẩng lên, cả hai người nhìn nhau không nói gì cả. Như mọi thứ xung quanh đã biến mất, đây là thế giới riêng của Jinsol và Jungeun.
Ánh mắt của Jinsol rời đi trước, ánh mắt chuyển hướng xuống dưới rồi nhanh chóng đảo sang bên. Jungeun đã kịp nhìn thấy Jinsol nuốt nước bọt khi nhìn xuống môi cô."E hèm...ừm, đây là sản phẩm kem dưỡng, em thấy sao?" Jinsol hắng giọng.
Jungeun đỏ mặt chuyển sự chú ý về bàn tay mình, cảm thấy hơi thất lạc khi không còn bàn tay Jinsol nắm lấy cổ tay.
"Rất mềm mượt, không gây bết dính trên da" Jungeun đưa tay lên ngửi "Lại còn rất thơm nữa, tôi cứ nghĩ mùi sẽ ngọt hơn, thay vào đó là mùi táo bạc hà tươi mát, sau đó là phảng phất mùi cashmeran"
"Ồ, em thật sự không nghĩ đến việc chuyển sang làm nghiên cứu?" Jinsol bật cười, cô rất nghiêm túc lấy giấy bút ra, như thể thu thập ý kiến của khách hàng "Vậy em thích nó chứ?"
"Ừm...tôi rất thích" Jungeun nhắm mắt vào ngửi lại "Nó làm tôi có cảm giác sảng khoái thoải mái như vừa bước ra từ phòng tắm"
Jinsol chăm chú ghi chép ý kiến của 'khách hàng' đầu tiên.
Jungeun với tay bơm 1 lượng nhỏ sữa tắm vào tay còn lại.
"Hmm...Mùi của sữa tắm thì cho một cảm giác thoải mái kiểu khác, ấm áp, lãng mạn, nó làm tôi nghĩ đến chị-"
Jungeun giật mình vội mở trừng mắt sau khi nhận ra mình lỡ nói suy nghĩ trong đầu ra.
"Chị hiểu rồi" Jinsol tủm tỉm cười, vẽ trái tim lên trang giấy "Chị rất hiểu...."
Phản ứng của Jinsol làm Jungeun thẹn quá hóa giận, giật lấy giấy bút từ tay Jinsol.
"Tôi sẽ tịch thu cái này!"
"Gì chứ!?"
"Và chị vẽ cái gì đây!" Jungeun gạch ngang qua trái tim trên giấy "Không phải! Chị không hiểu gì hết!"
"Được rồi được rồi" Jinsol cười, vẻ mặt rất cưng chiều Jungeun "Chị chỉ đùa thôi, vì em đáng yêu quá mà"
"Chị đừng có cười nữa!" Jungeun tức giận đứng dậy "Tôi phải về làm báo cáo đây! Sắp 9 giờ rồi đấy!" Cô vội vàng quay người, đi ra khỏi phòng thí nghiệm
"Okay, lúc nào thấy nhớ chị quá thì cứ vào đây nhé!" Jinsol cười lớn khi đáp lại là câu 'tôi ghét chị' của Jungeun..............."Thật không ngờ công ty sẽ tổ chức sự kiện ra mắt ARTMS!" Một đồng nghiệp cảm thán
"Vậy cũng không phải chủ tịch không thích dự án của chúng ta"
"Dù sao giám đốc cũng là con gái của chủ tịch, tôi không nghĩ chủ tịch sẽ đối xử tệ với 'ước muốn' của con gái đâu"
"Không những được quảng cáo như một nhãn hàng cao cấp, sản phẩm của chúng ta còn được phân phối thẳng cho khách sạn lớn"
Đồng nghiệp cười nói vui vẻ, không phải nói từ khi dự án được chấp thuận, mọi người đã thả lỏng hơn nhiều.
"Về việc phân phối cho khách sạn, chúng ta cần sắp xếp một chuyến công tác" Jinsol lên tiếng.
"Đến khách sạn sao?" Jungeun hỏi
"Đúng vậy, về cơ bản chỉ là thủ tục thôi, chúng ta sẽ kiểm tra sản phẩm trực tiếp tại khách sạn chẳng hạn vị trí đặt sản phẩm, những ảnh hưởng từ môi trường và cuối cùng là ký hợp đồng" Jinsol nói "Có điều khách sạn này không trong thành phố chúng ta"
"Chuyến công tác này là chuyến đi qua đêm?"
"Ừ, em sẽ đi cùng chị chứ?" Jinsol quay sang hỏi Jungeun.Mình là người đầu tiên chị ta hỏi!?"Được thôi" Jungen trả lời không do dự "Dù sao tôi cũng phải làm báo cáo"Nhưng Jungeun biết rằng đấy không phải lý do cô đồng ý.Cô không muốn Jinsol đi khách sạn với người khácTất nhiên Jungeun sẽ không để ai biết điều cô nghĩ.___________"Oh my god!?!?!?" Jiwoo hét lớn ngạc nhiên "Cậu sẽ đi khách sạn với chị Jinsol???"
"Nó là công việc thôi Jiwoo" Jungeun đảo mắt
"Cậu biết đấy, tớ có thể ngửi thấy mùi cậu và chị ấy yêu lại từ đầu" Jiwoo đấu tranh nội tâm, cô không biết mình nên hào hứng, vui mừng cho người bạn thân hay nên tức giận nữa. Từ câu chuyện của Jungeun, Jinsol thật tồi tệ khi cắm sừng người bạn thân nhất của cô. Nhưng từ Sooyoungie, Jinsol là một người rất tốt và theo lời Sooyoungie, Jinsol chưa từng hết yêu, chưa từng quên Jungeun.
Nếu đây chỉ là hiểu lầm? Jinsol thật đáng thương.
Nhưng cô không phải người trong cuộc nên cũng không thể lên tiếng hộ Jinsol hay Jungeun."Chỉ là công việc thôi Kim Jiwoo! C-Ô-N-G V-I-Ệ-C" Jungeun gắt lên kéo Jiwoo ra khỏi suy nghĩ.
"Tớ biết rồi, cậu không cần phải hét vào tai tớ như vậy" Jiwoo đẩy mặt Jungeun lùi ra "Cậu nên chuẩn bị bộ đồ lót quyến rũ vào!" Nói rồi Jiwoo bật dậy chạy về phòng, bỏ lại Jungeun đứng đấy la hét vì xấu hổ.Sáng hôm sauJungeun xuống dưới sảnh đã thấy Jinsol đợi cô.
"Jungeun!" Jinsol gọi
"Tôi có thể đi xe khách của công ty mà" Jungeun thở dài "Cảm giác như tôi đang lợi dụng chị vậy"
"Đừng nghĩ thế, hãy cứ coi em đang bầu bạn với chị là được" Jinsol mỉm cười, mở cửa cho Jungeun ngồi vào ghế phụ.Vừa vào trong xe, Jungeun ngửi thấy mùi thơm lạ.
"Em thấy sao, cũng thơm đúng không?" Jinsol chỉ vào một cái túi được đặt tại ghế sau "Mấy thứ này là của công ty đối thủ, họ mới ra sản phẩm nước hoa ô tô nên chị đã phải mua hết các loại để thử xem"
Oh...cũng phải thôi, Jinsol làm việc chính với những loại mùi hương mà.
"Hồi còn học đại học chị cũng nghiên cứu về mùi hương đúng không? Vì tôi thề mỗi lần chị lại có một mùi khác nhau" Jungeun hỏi
"Em không biết đâu, lúc bấy giờ ngửi, điều chế, thử nghiệm về mùi hương chiếm đến 80% cuộc đời chị. Chị còn không biết hồi đấy chị có mùi thế nào" Jinsol lắc đầu cười khi nhớ lại.Chẳng lẽ....chuyện hồi đó chỉ là hiểu lầm thôi sao?
...Jinsol thực ra không hề phản bội cô?"Trái đất gọi Kim Jungeun?"
"Hmm?"
"Em không sao chứ? Chị hỏi em muốn ăn gì ở trạm dừng chân không?"
Không biết từ bao giờ Jinsol đã đỗ xe.
"Tôi không sao...tôi đang nghĩ đến chị-" Chết tiệt Kim Jungeun với cái thói nói hết những gì đang suy nghĩ trong đầu ra!!!
"Ồ!" Jinsol nghiêng người về phía Jungeun, ánh mắt đầy vui vẻ, miệng cười tủm tỉm
"Không biết em nghĩ gì về người đang ở ngay cạnh em nhỉ?"
Jungeun dùng ngón trỏ đẩy Jinsol ngồi lại ghế
"Tôi nghĩ là Jeong Jinsol ngốc nghếch đáng yêu của ngày xưa đã trở thành ranh mãnh như thế này từ lúc nào"
"Em thấy chị đáng yêu sao?" Jinsol tự nhận mình bắt ý chính rất giỏi
"Bây giờ đáng ghét!" Jungeun bĩu môi đáp.____________Jungeun chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm bạn lại với người yêu cũ chứ đừng nói đến việc ở khách sạn cùng với người yêu cũ...
Chuyến đi là vì công việc, nhưng khách sạn này ở địa điểm du lịch nên làm Jungeun có cảm giác cô đang đi chơi chứ không phải công tác nữa."Đi thôi, chị vừa nhận phòng rồi, bên khách sạn đã sắp xếp cho chúng ta phòng đôi sang trọng, còn có cảnh đẹp nữa" Jinsol rất hài lòng cười tươi.Jungeun nhìn Jinsol đi trước, chẳng hiểu sao cô nhớ lại lời nói của Jiwoo ngày hôm qua về việc cô với Jinsol yêu lại từ đầu và....về quần áo lót....
Well, cô đúng là có mặc 1 bộ có phong cách táo bạo hơn bình thường, màu đỏ là màu hợp với cô và cũng là màu sắc mà người nào đó yêu thích.
Nhưng Jungeun chỉ mặc bộ đồ lót này vì cô muốn mình tự tin xinh đẹp thôi, không hề có ý nghĩ gì khác!Tự nhủ là vậy nhưng Jungeun không dám nhìn vào mắt Jinsol vì cô sẽ tưởng tượng đến việc Jinsol cởi đồ mình....
Thôi ngay Kim Jungeun!
Jungeun cắn môi, nếu cô không bình tĩnh lại thì Jinsol sẽ nhận ra gương mặt đỏ bừng của cô mất!.............Sau bữa tối mới ký kết hợp đồng nên Jinsol và Jungeun lên phòng nghỉ ngơi và kiểm tra sản phẩm luôn.
Căn phòng được thiết kế tinh tế và ấm cúng. Không gian sáng sủa với tông màu trung tính nhẹ nhàng, điểm xuyết bằng vài chi tiết trang trí hiện đại. Chiếc giường đôi lớn được phủ ga trắng tinh, mùi chăn ga mới làm Jungeun chỉ muốn ngả lưng nghỉ ngơi ngay. Đúng như Jinsol nói, căn phòng này có cảnh đẹp, cửa sổ nhìn thẳng ra biển, tiếng sóng rì rào từ phía xa cùng ánh nắng dịu nhẹ chiếu vào căn phòng.Liếc mắt sang Jinsol, Jungeun không biết có phải vì không khí của căn phòng ảnh hưởng đến cô không mà Jinsol chỉ đứng cởi áo khoác ngoài cũng làm trái tim Jungeun rung động.
"Em muốn uống gì không?" Jinsol hỏi
Jungeun nhận ra mình đã quên mất cách thở khi nhìn Jinsol
"Kh-không"
"Em cứ tự nhiên nhé" Jinsol cười "Chúng ta vào phòng tắm thôi"
???
"Hả? Gì cơ?" Jungeun giật mình trước câu nói của Jinsol
"Vào phòng tắm" Jinsol trả lời, nhìn Jungeun như thể Jungeun mới là người kỳ lạ.
"CHỊ BỊ ĐIÊN RỒI!" Jungeun hét lớn khi ôm lấy ngực mình "Tôi sẽ không! Không phải như thế này! Chúng ta thậm chí còn chưa hẹn hò, tôi phải đồng ý tôi cũng có chút rung động nhưng tiến thẳng đến bước đấy không phải cách mà tôi muốn!"
"Em đang nói gì vậy?" Jinsol khó hiểu hơn bao giờ hết, sau một lúc cô như nhận ra, ồ lên một tiếng rồi bật cười "Chị hiểu em nghĩ gì rồi, nhưng không phải đâu"
???
Jungeun vẫn đề phòng nhìn Jinsol, không biết là do lúc nãy quá xúc động hét lớn hay do xấu hổ mà gương mặt đỏ bừng.
"Cô Kim, chúng ta đến đây để kiểm tra sản phẩm của công ty, nhớ chứ?" Jinsol cười tủm tỉm "Sản phẩm sữa tắm sẽ được đặt trong phòng tắm ấy"
Jungeun ước có một cái hố để cô chôn mình ngay tại đây...
"Xin lỗi vì nó không phải điều em đang nghĩ" Jinsol nháy mắt
"Jeong Jinsol!!!"
"Chị chỉ đùa thôi!" Jinsol vội nói khi thấy Jungeun với tay lấy cái gối trên giường "Dù sao thì cũng xin lỗi vì đã làm em lo lắng, nếu em thấy không thoải mái thì chị vào một mình cũng được"
Jungeun vẫn còn rất xấu hổ, nhưng cô để cho Jinsol đi một mình chính là chịu thua sự xấu hổ này, cô phải ra vẻ mình bình thường! Cô phải là một nhân viên chuyên nghiệp đi công tác với sếp của mình!
"Không sao, tôi cũng muốn vào!" Jungeun ổn định lại tinh thần đi theo sau Jinsol vào phòng vệ sinh."Hừm, số lượng và vị trí có vẻ ổn rồi, để kiểm tra thêm bao bì..."
Sản phẩm kem dưỡng được đặt tại khu vực rửa tay. Jungeun cảm thán, đúng là khách sạn cao cấp, phòng tắm cũng rộng rãi và đẹp đẽ như vậy.
Phòng vệ sinh được chia ra 2 khu vực riêng biệt, khu vực rửa tay cùng với toilet và khu vực phòng tắm đứng, ngăn cách với nhau bằng một tấm kính mờ.
Jinsol đang kiểm tra kem dưỡng nên Jungeun vào trong phòng tắm.Jungeun cẩn thận kiểm tra sữa tắm được để gọn gàng trên kệ.
Dép trong phòng tắm dễ trơn hơn Jungeun nghĩ, cô không muốn đứng quá gần Jinsol ở lavabo sau sự cố xấu hổ lúc nãy nên đã rửa tay ngay trong đây."Jungeun em xong chưa?" Jinsol ghé đầu vào nói làm Jungeun giật mình luống cuống.
"Ah!" Jungeun mất thăng bằng và trượt chân.
Jinsol nhanh nhẹn lao đến đỡ lấy Jungeun
"Em không sao chứ?" Jinsol hỏi, ánh mắt đầy lo lắng nhìn xuống Jungeun, cánh tay vững vàng ôm lấy eo Jungeun.
Jungeun như lạc vào đôi mắt nâu của Jinsol, chẳng mấy chốc không khí xung quanh đã tràn ngập mùi hương của Jinsol.
Lúc trượt chân Jungeun có gạt tay vào van vòi hoa sen nên nước vòi hoa sen chảy ướt sũng cả Jinsol nhưng cô ấy không hề quan tâm.
Tiếng nước chảy, ánh đèn vàng dịu của phòng tắm và ánh mắt chỉ có đối phương của cả hai đã tạo ra một khoảnh khắc lãng mạn đến khó tin.
"Jungie..." Jinsol thì thầm biệt danh mà cô yêu thương.
Jungeun không biết mình nghĩ gì, cô cũng chẳng quan tâm nữa khi rướn người hôn lên môi Jinsol.
Có lẽ Jungeun bị điên rồi, nhưng Jinsol cũng không né tránh hay đẩy cô ra, thay vào đó là ôm chặt cô hơn.
Cô đã không muốn lui nữa...
Nghĩ vậy Jungeun vòng tay lên ôm cổ Jinsol khi Jinsol đẩy nụ hôn sâu hơn, cuồng nhiệt hơn như thể bù lại 5 năm xa cách.
Kể cả khi cả hai cảm thấy mình sắp hết hơi họ cũng không nỡ rời xa đối phương."Ah Sol~" Jungeun rùng mình khi Jinsol cắn nhẹ dái tai Jungeun
"Gọi tên chị lần nữa đi" Jinsol nói khi vẫn đang tấn công vùng cổ trắng.
"Jinsol~" Jungeun thở gấp hơn khi tay Jinsol đặt trên ngực cô, cô nhận ra mình đã nhớ cảm giác này đến nhường nào.
Jinsol muốn cô và cô cũng muốn chị ấy.Jungeun áp sát vào Jinsol một cách thèm khát, cơ thể Jungeun như lửa đốt và tảng băng duy nhất là Jinsol.
Rất nhanh quần áo của cả hai đã bị vứt đi đâu mất, Jinsol nhìn xuống bộ đồ lót mà Jungeun đã chuẩn bị vì 'sự thoải mái của bản thân'
"Em thật sự muốn giết chị đúng không!?" Jinsol thì thầm, chất giọng trầm khàn đầy ham muốn.
Jinsol cúi xuống cởi móc cài áo lót ở trước ngực Jungeun bằng miệng, ngón tay cô đã nhanh nhẹn kéo mảnh vải cuối cùng trên người Jungeun xuống, vuốt ve nơi tư mật của Jungeun.
"Ah...ah Sol!"
Tiếng rên rỉ của Jungeun vang vọng cả phòng tắm...
............Như để bù lại cho 5 năm xa cách, hai người không lúc nào buông nhau ra cho đến khi trời tối.
Đầu Jungeun quay cuồng khi nhớ lại những gì hai người vừa làm, chân Jungeun vẫn run rẩy khi cố bước đi và những âm thanh 'ướt át' vẫn còn quanh quẩn quanh tai cô.
Jinsol có chút xấu hổ và có lỗi vì đã làm Jungeun không thể đứng thẳng.
"Em nghỉ ngơi đi, chị sẽ đi gặp đối tác" Jinsol yêu thương nói, cô đã sửa soạn xong.
Sau khi nhận được cái gật đầu của Jungeun, Jinsol mới rời đi.
Jungeun chôn cơ thể vừa thoải mái vừa mệt mỏi trong chăn.
Cô phải làm sao đây!? Cô đã ngủ với người yêu cũ!!!Sau một lúc nằm suy nghĩ và lo lắng, Jungeun trấn tĩnh bản thân, cái cô cần bây giờ là không khí trong lành.Jungeun rời phòng để đi dạo một vòng, khi đến hành lang thang máy, cô nhìn thấy Jinsol đứng nói chuyện với....Ký ức 5 năm trước kéo đến
Là cô gái đã làm việc với Jinsol hồi đại học"Thật không ngờ cậu đổi hướng 180 độ với ngành học hồi đó" Jinsol nói
"Cậu vẫn luôn giỏi hơn tớ mà, có dự án nào mà cậu để cho tớ làm một mình đâu, với lại tớ nhận ra mình có khiếu kinh doanh hơn" Cô gái ấy lắc đầu.5 năm trước Jungeun đã nghĩ có gì đó giữa hai người họ."Sản phẩm của công ty cậu rất tốt, tớ rất thích mùi thơm của sữa tắm" Cô gái ấy cười nói "Nếu tớ còn làm trong ngành thì sẽ copy mùi hương ấy"
"Vậy thì hẹn gặp cậu trước tòa" Jinsol nhún vai.Nhưng cuộc đối thoại xã giao, tông giọng Jinsol đầy khách sáo cho thấy điều ngược lại với những gì cô nghĩ.Jinsol nói chuyện với cô ấy cũng như với những người đồng nghiệp bình thường."Cậu nhạt nhẽo như này thì tớ đoán chắc cậu vẫn sống như đi tu, kể từ sau vụ đổ vỡ tình cảm với cô ấy 5 năm trước"
"...." Jinsol thở dài không phản đối câu nói.Jungeun ngạc nhiên trước thông tin cô vừa được biết, cô cứ nghĩ Jinsol phải đắm chìm bản thân vào những mối quan hệ sau khi chia tay cô. Nếu những gì họ nói là thật thì tức là cô đã hiểu lầm Jinsol suốt từng ấy năm?............"Chị đã trở lại đây" Jinsol nói khi mở cửa vào phòng.
"...Jinsol..."
"Hợp đồng đã xong, không có vấn đề gì cả, em có thể đọc lại khi có thời gian"
"Okay....em sẽ đọc lại"
"Ừm...và..." Jinsol ngập ngừng, cô cắn môi.Jungeun biết Jinsol muốn nói về việc buổi chiều, nhưng....cô vẫn chưa sẵn sàng."Xin lỗi, hiện tại em vẫn mệt" Lảng tránh vấn đề "Em sẽ đọc lại hợp đồng vào ngày mai"
Jungeun thấy hối hận ngay lập tức khi thấy sự tổn thương thoáng qua trong mắt Jinsol, có lẽ 'vết sẹo' mà Jungeun để lại cho chị ấy quá sâu.
Jungeun quay người đi trước khi tội lỗi ăn mòn cô, cô chưa sẵn sàng, cô chưa sắp xếp được suy nghĩ của bản thân.__________Sáng hôm sauJungeun bị đánh thức bởi cái lay nhẹ
"Dậy thôi Jungeun" Jinsol nóiCô phải làm gì đây? Cô vẫn chưa dám đối mặt với chị ấy....
Jinsol thở dài như thể cô đọc được suy nghĩ của Jungeun.
"Em không cần phải nói chuyện với chị nếu em không thoải mái, nhưng ít nhất cũng nên ăn bữa sáng chứ" Jinsol cắn môi "Làm ơn...?"
Jungeun không thể giả vờ được nữa, cô thấy có lỗi với Jinsol khi cô đối xử như vậy với Jinsol mà chị ấy vẫn quan tâm tới cô.
Vì vậy Jungeun ngồi dậy chuẩn bị để đi ăn sáng với Jinsol.Jinsol làm đúng như những gì cô ấy nói, không nói một câu gì với Jungeun.
Jinsol ăn một thìa súp rồi e dè nhìn Jungeun, cắn một miếng bánh mì cũng liếc Jungeun.
Jinsol hành xử như một chú cún có lỗi.Nhưng em mới là người có lỗiJungeun cắn môi, cô là người chủ động hôn và cũng là người gạt đi khi Jinsol muốn nói chuyện.
Jungeun âm thầm thở dài
"Chị tập trung vào ăn đi, chị không làm gì sai nên đừng cảm thấy có lỗi nữa!" Jungeun nói
"Vậy tại sao em...." Jinsol lầm bầm đầy lo lắng
"Em vẫn chưa sắp xếp được cảm xúc của mình"
Vai Jinsol thõng xuống, Jinsol không thể che dấu sự thất vọng của bản thân.
"Hãy chờ em...em cần thời gian suy nghĩ" Jungeun nghĩ mình cần phải nói thêm gì để Jinsol đỡ buồn hơn "Trong thời gian em suy nghĩ, đừng có đáng yêu nữa, không là em sẽ không kiềm chế được bản thân đâu!"
Jinsol sặc nước ngay khi nghe câu nói của Jungeun.
"Khụ khụ...từ lúc nào em nói được mấy câu ấy vậy" Jinsol vuốt ngực.
"Sao chứ? Chị nghĩ em vẫn còn 19 tuổi à? Giờ em còn lớn hơn chị hồi bấy giờ!" Jungeun bĩu môi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi Jinsol mỉm cười trở lại.Sau khi ăn sáng xong, họ lên phòng dọn đồ để trở về công ty."Jungeun..." Khi đang lái xe, Jinsol gọi tên Jungeun.
"Hmm?"
"Chị không biết em đã như nào...nhưng chị bị mắc kẹt" Jinsol nói rồi không giải thích gì thêm, cũng không mong chờ Jungeun trả lời.Vậy là đúng như Jungeun nghe được tối qua, cô là người cuối cùng của Jinsol..._TBC_