[LONGFIC] Way Back Into Love, Lipsoul
2
Bộ phận nghiên cứu nằm ở một tầng khác của tòa nhà trụ sở chính.
Vừa bước ra từ thang máy, một mùi hương ngọt ngào ấm áp bao trùm lấy Jungeun.
Đây là kiểu mùi hương mà Jungeun yêu thích, một ý nghĩ chạy qua đầu Jungeun, cô vội vàng lắc đầu, bác bỏ ý nghĩ đấy ngay lập tức. Đúng lúc đó Jinsol đã để ý thấy Jungeun, cô ấy đi đến với nụ cười tươi. Không hiểu sao Jungeun cảm giác thời gian xung quanh ngừng lại khi nhìn Jinsol.
Những lần gặp mặt trước, Jungeun đều cố không để ý đến Jinsol, nhưng hiện tại Jinsol trước mặt cô với áo blouse trắng làm Jungeun nhớ lại hồi đại học.
Hồi đó Jinsol là một trong bộ 3 nổi tiếng trong trường:
Ha Sooyoung - Chuyên ngành âm nhạc, idol trẻ đang lên.
Cho Haseul - Ngôi sao của khoa kinh doanh quốc tế, con gái chủ tịch tập đoàn lớn.
Và Jeong Jinsol - Sinh viên đứng đầu khoa nghiên cứu khoa học kỹ thuật, bạn thân của Sooyoung và Haseul.
Nghe giới thiệu qua thì có thể nghĩ Jinsol không bằng 2 người bạn thân, nhưng bên cạnh sự thông minh thì cô ấy nổi bật vì vẻ ngoài xinh đẹp cùng mái tóc vàng óng ả. Mái tóc không những rất hợp với Jinsol, lại còn làm cho cô ấy toát ra vẻ lạnh lùng, xa cách, dù cho đấy hoàn toàn không phải tính cách của Jinsol.
Jinsol quanh năm suốt tháng chỉ học và làm tại phòng thí nghiệm của trường, ít giao du nên việc cô ấy bí ẩn cũng góp phần làm Jinsol luôn nằm trong top những sinh viên được nhiều người săn đón nhất.Hồi Jungeun mới làm quen Jinsol, cô không ngờ Jeong Jinsol được đồn là người lạnh lùng lại chính là một người dễ xấu hổ, hơi tự ti, mọt sách chính hiệu, nhắc đến tình cảm thì ngốc nghếch nhưng sau này đã lộ nguyên hình là một con sói đội lốt cừu. Jungeun không nhận ra, trong vô thức cô đã mỉm cười.
Jungeun thực sự vui vẻ kể từ lúc cô bước chân vào bộ phận nghiên cứu. "Em đã đến!" Jinsol cười vui vẻ đứng trước mặt Jungeun. Hiện tại Jinsol vẫn khoác trên mình áo blouse nhưng mái tóc đen dài ngang vai, cô ấy đeo chiếc kính mắt tròn đầy vẻ tri thức và chuyên nghiệp.
Jinsol vẫn luôn xinh đẹp nhưng nét đẹp trưởng thành này càng làm cô ấy thu hút hơn
Jungeun tự hỏi không biết Jinsol đã thay đổi thế nào so với lần đầu tiên làm quen với cô. "Cảm ơn vì đã lựa chọn phòng thí nghiệm"Jungeun chớp mắt mấy cái, cô không thích tông giọng khách sáo của Jinsol một chút nào. Không biết lấy dũng khí ở đâu, Jungeun chọc ngón trỏ vào bắp tay Jinsol.
"Nhìn cái túi dưới mắt chị xem? Hôm qua chị không ngủ đúng không? Không ngờ chị lại hào hứng muốn gặp tôi như vậy"
Jinsol ngạc nhiên một chút rồi gương mặt bừng sáng vui vẻ.
"Em không nên trêu chị vào sáng sớm thế này" Jinsol đưa tay bóp nhẹ hai má Jungeun, bàn tay như có như không chạm vào môi Jungeun. Nhưng Jungeun còn chưa kịp phản ứng với việc Jinsol bóp má cô thì Jinsol đã lùi ra.
Jungeun muốn tát bản thân một cái khi có giọng nói trong đầu cô mong chờ một nụ hôn từ Jinsol. Đôi mắt cô gần như nhắm lại trước khoảng cách và mùi hương quen thuộc.
Đã 5 năm rồi, vậy mà.... "Cô muốn được hộ tống về chỗ ngồi không cô Kim?" Jinsol nói, gương mặt đầy hứng thú nhìn Jungeun.
"...." Jungeun nhìn nụ cười của Jinsol, cắn môi cố ra vẻ bình tĩnh khi cảm thấy hai má nóng lên "Đồ phiền phức!"
Phản ứng của Jungeun làm Jinsol bật cười, nhưng cô cũng không trêu Jungeun nữa, cô quay người đi trước."Đây là chỗ làm việc của em"
"Oh, cạnh cửa sổ!?"
Jungeun không khỏi ngạc nhiên khi đứng trước bàn làm việc có lẽ là vị trí đẹp nhất ở bộ phận nghiên cứu này.
Tất nhiên khu hành chính cách biệt với phòng thí nghiệm nên Jungeun không nói đến phòng thí nghiệm, chỉ so với những cái bàn khác trong phòng này, thậm chí so sánh với vị trí của quản lý Kang ở bộ phận chính. Vị trí này rõ ràng là được ưu ái lắm mới được ngồi.Bàn làm việc của Jungeun đặt trước và chính giữa cửa sổ lớn, cửa sổ làm bằng kính trong suốt, mặc dù ở trên cao nhưng ánh nắng chiếu vào cũng không gây cảm giác chói chang nắng nực khó chịu. Hai bên chỗ ngồi là 2 chậu cây xanh tươi tốt giúp Jungeun có cảm giác thông thoáng hơn.
"Chị nhớ em rất thích tắm nắng" Jinsol mỉm cười
"Tôi rất thích chỗ này" Jungeun gật đầu
"Chị sẽ hướng dẫn em cách sử dụng máy pha cà phê sau"
"Có máy pha cà phê ư?"
"Chị mua nó ngay khi nhận văn phòng, chị không thích uống cà phê hòa tan, nhớ chứ" Jinsol đang nói thì nhận ra mình lỡ lời "Ý chị là...không phải...không phải là em cần phải nhớ điều đấy"
"Không sao, tôi vẫn nhớ"
Cả căn phòng im lặng một lúc.
Hiện thực nhắc nhở cả hai người rằng họ đã chia tay. "Chị sẽ để em thoải mái sắp xếp nơi làm việc" Jinsol nói rồi quay vội đi.
"Jinsol!" Jungeun gọi
"Ừm?"
"Tôi vui khi được làm việc với chị" Jungeun nói điều cô không ngờ mình sẽ nói ra.
Cả hai sẽ làm việc với nhau mỗi ngày và đây là sự lựa chọn của chính Jungeun, cô sẽ không để quá khứ làm ảnh hưởng đến công việc, Jinsol là trưởng bộ phận nghiên cứu, là sếp của cô.
Nụ cười của Jinsol dịu dàng, ấm áp khi nghe Jungeun nói
"Chị cũng rất vui khi được làm việc với em" ____________Jungeun đã học được rất nhiều điều hôm nay, những công việc giấy tờ của phòng thí nghiệm, cô được chỉ cho một chút liên quan đến khoa học và...làm việc ngoài giờ cùng người yêu cũ. Jinsol vẫn ở đây"Chị chưa về à?" Jungeun hỏi người ngồi bàn đối diện, đang rất chăm chú nhìn màn hình máy tính.
"Chị còn một vài công việc cần giải quyết" Jinsol trả lời với gương mặt nghiêm túc Nói dối!
Jungeun biết chắc chắn Jinsol đang chơi game.
Jungeun đảo mắt, quyết không để ý đến Jinsol nữa, cô vẫn cần phải làm cho xong công việc hôm nay. "Hôm nay là ngày đầu của em, đừng làm việc quá sức" Jinsol nói
Jungeun thở dài
Đừng giả ngốc nữa, chị mau về nhà đi!
Đấy là điều Jungeun muốn nói, mà thay vào đó cô chỉ nói câu không sao.
Jungeun biết Jinsol hiểu ý cô, cô ấy chỉ cố tình giả ngốc để ở lại đây. Jungeun một lần nữa mặc kệ Jinsol, cô quay lại với công việc của mình. _____________ Không rõ thời gian trôi qua bao lâu."Em có thấy lạnh không?" Jinsol lên tiếng hỏi
"Cũng có..." Văn phòng hiện tại của Jungeun lạnh hơn văn phòng cũ rất nhiều, văn phòng của bộ phận quản lý đông người hơn còn văn phòng của bộ phận nghiên cứu chỉ có cô và Jinsol. Hơi lạnh từ phòng thí nghiệm ngay gần luôn phả ra làm Jungeun thỉnh thoảng run rẩy."Để chị lấy cho em thứ gì đó" Jinsol nói, cùng lúc lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc áo blouse được gấp gọn gàng sạch sẽ "Em có thể khoác áo này"
"Áo của chị?" Jungeun hỏi, nhìn không giống như áo blouse ngẫu nhiên để cho bất cứ ai mặc.
"Không, là áo của em" Jinsol nói "Áo cho buổi đi làm đầu tiên của em"
Jungeun đã từng rất thích áo blouse vì nó nhắc cô nhớ đến Jinsol, cô cứ nghĩ cũng sẽ vì nó nhắc cô nhớ đến Jinsol mà cô không thích nó nữa, cho đến khi Jinsol cầm áo blouse và nói nó là dành cho cô. Jungeun kìm sự hào hứng lại, ra vẻ bình tĩnh đi đến trước mặt Jinsol
"Tôi sẽ mặc nó, cảm ơn" Jungeun đưa tay ra
"Chị sẽ giúp em mặc" Jinsol cười nháy mắt
"Chỉ là cái áo thôi mà?" Jungeun nhướng mày
Thấy Jungeun vẫn đưa tay ra không chịu lui, Jinsol tặc lưỡi
"Thật không lãng mạn gì cả..."
Cuối cùng Jinsol vẫn phải giơ tay đầu hàng mà đưa áo cho Jungeun.
"Chờ chút, tóc em bị vướng vào áo" Jinsol nói rồi nhanh nhẹn vòng ra đằng sau Jungeun.
Jungeun có thể cảm nhận được bàn tay lạnh của Jinsol chạm vào gáy cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ra khỏi trong áo.
Bàn tay Jinsol đưa lên vai Jungeun tiện thể chỉnh lại áo.
"Em mặc rất đẹp" Jinsol đi một vòng nhìn Jungeun, gương mặt cô ấy đầy vẻ tự hào.
Jungeun cảm thấy hai má mình nóng lên, cô cố gắng hướng tâm trí mình đi nơi khác, cúi đầu xuống nhìn áo blouse của mình.
"Oh?" Jungeun để ý thấy bên ngực trái áo có thêu tên của cô "Đây là...."
"Chị đặt may riêng đấy...em không có vấn đề gì với việc này đúng không?" Jinsol nhìn có vẻ bồn chồn lo lắng mặc dù cô ấy cũng đã cố che giấu.
"Đây là quà chào đón cho tất cả nhân viên của bộ phận. Em là nhân viên mới còn chị là trưởng bộ phận" Jinsol lẩm bẩm, như thể cố giải thích cho 'món quà' của mình.
Jungeun nghĩ nếu cô không nói gì thì Jinsol sẽ như thế này đến sáng mất.
"Cảm ơn chị vì món quà" Jungeun nở một nụ cười trấn an Jinsol
"Ai lại ngờ tặng quà cho em lại khó khăn đến vậy?" Jinsol thở dài
"Chị yên tâm, tôi thậm chí sẽ chụp lại và đăng lên mạng"
Jungeun và Jinsol cùng bật cười.
Làm việc cùng người yêu cũ, mặc áo giống người yêu cũ có vẻ kỳ lạ nhưng cũng không đến nỗi tệ. Jungeun nghĩ Đồng hồ điểm 9 giờ tối "Em xong việc chưa?" Jinsol hỏi
"Sắp" Jungeun trả lời, không ngẩng lên nhìn Jinsol.
"Chị có thể ngắm em làm cho tới khi em xong chứ?"
"Không phải chị đã làm điều đấy từ tiếng trước rồi sao?" Jungeun đảo mắt, cô đã thấy khó chịu vì ánh mắt của Jinsol từ lâu nhưng cô biết mình không thể bắt đồ cứng đầu ấy ngừng lại, vậy nên cô đã phải bơ đi, cố biến Jinsol thành vô hình.
"Chỉ là...chị không tin điều này là sự thật" Jinsol ngập ngừng
"Việc tôi ở đây?"
"Không, là việc chúng ta" Jinsol mỉm cười "Chị có thể nhìn thấy em và thậm chí chúng ta còn nói chuyện với nhau"
Câu nói làm Jungeun dừng tay lại.
Quá khứ chạy lại trong tâm trí Jungeun như 1 thước phim quay chậm, cô vẫn nhớ như in câu nói cuối cùng cô nói với Jinsol.
"Chúng ta kết thúc rồi Jeong Jinsol, tôi mong chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa"
Đến giờ trái tim Jungeun vẫn đau nhức khi nhớ lại.
Nhìn sang Jinsol, Jungeun nhận ra cô ấy đang không thoải mái, có phải Jinsol cũng nghĩ về lúc đấy?
Lúc ấy họ vẫn còn trẻ và chắc hẳn đã đều làm tổn thương lẫn nhau. Vậy giờ thì sao? "Chị...sẽ đi về, em có cần đi nhờ xe chị không?" Jinsol đứng dậy, gương mặt vẫn bình tĩnh nhưng giọng nói của cô ấy có chút run rẩy.
"Có, cảm ơn chị" Jungeun không từ chối lời đề nghị của Jinsol, mọi chuyện xảy ra vào tối nay đã hơn những gì Jungeun nghĩ, có thêm việc Jinsol đưa cô về thì cũng vậy. Jungeun nhìn Jinsol cất áo blouse và thẻ của mình, 'Trưởng bộ phận nghiên cứu' được in trên áo lẫn thẻ của cô ấy.
"Chúc mừng chị"
"Hmm?"
"Chúc mừng vì đã lên chức trưởng bộ phận nghiên cứu"
"...."
"Đấy đã luôn là ước mơ của chị mà..."
Không biết không khí đêm nay có gì mà làm Jungeun nói với Jinsol nhiều đến vậy?
"Jungeun, chị..."
"Chúng ta đi về thôi, muộn quá rồi"
Chưa phải lúc này
Jungeun vẫn chưa sẵn sàng
...... Jungeun về đến nhà lúc 10 giờ
Jiwoo vẫn nằm trên ghế sofa xem TV
"Cậu về rồi?"
"Tất nhiên? Sao tớ lại không về nhà chứ?" Jungeun nhướng mày
"Cậu về muộn đến nỗi tớ nghĩ cậu sẽ không ngủ ở nhà luôn"
"Không ngủ ở nhà thì tớ sẽ ngủ ở đâu?"
"Tất nhiên là tại nhà của người yêu cũ rồi"
"!!!???" Jungeun sặc chính nước bọt của mình.
Jiwoo để Jungeun ho xong thì cô mới cau có nói, đầy vẻ bức xúc.
"Thật không ngờ chúng ta làm bạn lâu như vậy mà cậu không nói cho tớ biết trưởng bộ phận nghiên cứu là người yêu cũ của cậu!"
"Sao‐"
"Làm sao tớ lại biết điều này ấy hả? Là nhờ chị Sooyoungie!"
"Chị Sooyoung? Yves? Sao cậu lại thân với chị ấy ngay buổi làm đầu tiên vậy?"
"Đừng đánh trống lảng Kim Jungeun!" Jiwoo đứng chống hông "Dù sao thì cậu cũng biết là tớ không có vấn đề gì với việc cậu ngủ ở ngoài mà"
"Jiwoo!" Jungeun nói lớn "Jinsol chỉ là người yêu cũ thôi!"
"Hai người gặp nhau mỗi ngày, cậu vẫn có chút tình cảm với chị ấy, hôm nay hai người còn ở riêng với nhau lâu như vậy" Jiwoo có vẻ hào hứng hơn thường ngày rất nhiều "Tớ sẽ không ngạc nhiên nếu cả hai yêu nhau lại lần nữa"
"Sẽ không có chuyện đấy xảy ra! Mà ai nói với cậu là tớ còn chút tình cảm với Jinsol? Không hề!!!"
"Tớ chỉ nói vậy thôi mà, ai biết đâu" Jiwoo cười nhún vai "Nhớ update tình hình của hai người cho tớ"
"Tớ sẽ không" Jungeun đảo mắt
"Tại sao vậy? Tớ đã rất sẵn sàng tiết lộ cho cậu mọi chuyện tớ biết"
"Tớ sẽ cần thông tin gì từ cậu?"
Nụ cười của Jiwoo dần trở thành nụ cười nham hiểm trong mắt Jungeun
"Cậu nhớ bữa tiệc chào mừng chứ? Sau khi cậu với người nào đó biến mất cùng nhau, tớ đã được nghe kể về trưởng bộ phận nghiên cứu của chúng ta..."
"Là gì vậy?" Sau một lúc thấy Jiwoo không nói nữa, Jungeun vội thúc giục
"Giặt đồ 1 tuần" Jiwoo giơ 7 ngón
"...."
"...."
"Thôi được rồi" Jungeun đầu hàng, cô tự nhủ thực ra cô chỉ muốn biết thêm về những điều xung quanh sếp của mình mà thôi, 5 năm không gặp lại, không biết Jinsol đã thay đổi thế nào "Trước khi cậu kết luận điều gì thì hãy nhớ là tớ làm điều này vì tớ thích mang đồ đi giặt, chứ không liên quan gì đến Jinsol hết"
Jiwoo cười tươi ra vẻ không biết gì. Jinsol với vẻ ngoài xinh đẹp, lúc làm việc gương mặt tập trung nghiêm túc, đa số đồng nghiệp đều nghĩ cô ấy là một người khó tính, một người đẹp lạnh lùng. Nhưng sau này làm quen rồi thì Jinsol lại nổi tiếng vì một lý do khác. "Nhanh hỏi tớ câu hỏi mà cậu muốn biết!" Jiwoo nói
"Tớ tưởng cậu sẽ kể hết?"
"Cần gì phải nói hết khi mà cậu đã từng sống với chị ấy nhiều năm? Sẽ nhanh hơn khi chỉ tập trung vào điều cậu muốn biết" Jiwoo nháy mắt.
Điều mà cô muốn biết ư?
Jungeun cắn môi, cô nhỏ giọng nhất có thể
"Jinsol...có đang trong mối quan hệ nào không?"
"Wow, vào thẳng vấn đề luôn"
Jungeun đỏ mặt đánh vào vai Jiwoo
"Tớ chỉ tò mò thôi!"
"Hmm, với câu hỏi này...rất tiếc phải thông báo..."
"Jinsol đang hẹn hò?" Lòng Jungeun chợt thắt lại
"Kết hôn với công việc" Jiwoo nhe răng cười "Mọi người kể rằng trưởng bộ phận Jeong luôn làm thêm giờ và chỉ quan tâm đến công việc"
Jungeun rất muốn che đi bản mặt cười của Jiwoo, chắc chắn cô ấy cười như vậy khi nhìn thấy phản ứng của cô.
"Nhưng có vẻ chị ấy cũng rất hứng thú với việc hẹn hò" Jiwoo nói tiếp.
"Jinsol biết mọi địa điểm hẹn hò lý tưởng, nơi nào có phong cảnh đẹp nhất, nơi nào tạo được mood vui tươi, lãng mạn, tương tự vậy"
"Hmph, thật không ngờ chị ta lại có thời gian để tìm hiểu những thứ này" Jungeun thở hắt bực bội
"Jinsol thậm chí còn cho lời khuyên về hẹn hò nữa, toàn những điều có ích"
"Ha! Vì đời sống tình cảm của chị ta rất thành công!?"
"Sao cậu lại phải tức giận vậy?"
"TỚ KHÔNG TỨC GIẬN!!!"
"Okay, được rồi, tớ đã biết!" Jiwoo cười, cô sẽ không trêu Jungeun thêm nữa.Sau đó vì 'cảm xúc khó hiểu', Jungeun cũng chẳng hỏi thêm gì mà đi ngủ luôn. Mệt mỏi cả ngày nên Jungeun ngủ một mạch đến sáng, không mơ gì. .................. Jungeun tỉnh dậy với một tinh thần sảng khoái, cho đến khi cô nhận được tin nhắn từ người mà cô không muốn nhắc tên -Chào buổi sáng, hẹn gặp em tại văn phòng Jungeun không trả lời Jinsol
Hiện tại mới có 7 giờ sáng, 9h vào làm và từ lời kể của Jiwoo hôm qua, Jinsol lúc nào cũng đi làm từ rất sớm, có lẽ Jinsol hiện tại đã đến công ty rồi.
Nếu như Jungeun chuẩn bị ngay bây giờ, xong lên đường đi làm luôn thì có thể sẽ phải ở riêng với Jinsol gần một tiếng đồng hồ...........Jungeun ra khỏi nhà lúc 7 rưỡi, công ty chỉ cách chung cư cô ở 15 phút đi bộ, vừa đi vừa nghe một bản nhạc tươi vui, tinh thần của Jungeun hôm nay rất tốt. Khi đi trên đường, Jungeun thấy một cửa hàng bán hoa tươi, ngẫm lại còn nhiều thời gian nên Jungeun ghé vào.
Chủ cửa hàng là một cô gái trẻ, cô ấy vội vàng ra chào hỏi.
"Tôi muốn mua hoa ly-oh" Jungeun dừng lại ngay khi nhận ra mình buộc miệng nói gì.
Jinsol hồi còn hẹn hò với Jungeun, khi hỏi Jinsol thích hoa gì, cô ấy đã nói mình thích hoa ly. Jungeun nhớ mình thậm chí đã chê cười Jinsol là một lesbian dễ đoán. Sau đó Jinsol biện minh cô ấy chẳng biết nhiều về hoa, Jungeun nên hỏi về Gundam thì hơn."Hoa ly? Để tôi đi lấy-" Cô gái trẻ nói
Jungeun vội vàng cắt lời
"Không! Ý tôi là hoa này, tôi muốn mua nó" Jungeun chọn một loài hoa cô ưa thích và không hề liên quan đến Jinsol. "Xin chào?" Jungeun đến văn phòng thấy chỉ có Jinsol đứng đọc tài liệu
"Ồ, em đến s-bó hoa đấy để làm gì vậy?" Jinsol để ý đến bó hoa nhài trên tay Jungeun.
"Tôi mua tặng chị-" Jungeun muốn tát cho chính mình một cái...
"Cho chị?" Gương mặt Jinsol bừng sáng
Jungeun thầm mắng chửi mình, cô không ngờ công sức chọn một bó hoa hoàn toàn không liên quan đến Jeong Jinsol lại đổ xuống sông xuống biển.
"Chị thật sự được nhận bó hoa này chứ?" Jinsol cẩn thận hỏi lại, cô ấy nhìn Jungeun với ánh mắt đầy mong chờ.
Jungeun nhét vào tay Jinsol.
"Chị cầm lấy đi, dù sao cũng là vì phòng thí nghiệm lúc nào cũng có những mùi hương nồng khó ngửi, tôi đang chê chị mùi khó ngửi thôi" Jungeun lầm bầm. Jinsol tươi cười ôm lấy bó hoa, rất nhanh cô ấy tìm được 1 bình hoa và chăm chú cắm hoa vào bình.
"Chị vui vẻ gì chứ, không phải chị đã rất quen với những món quà kiểu này rồi à?" Jungeun nghĩ đến là ngứa ngứa cái miệng.
"Hmm ý em là sao? Ai lại tặng hoa cho chị?"
"Không phải chị rất nổi tiếng ư? Chắc hẳn cũng có nhiều người tặng hoa cho chị rồi, họ muốn-"
"Em đang ghen à Jungeun?"
"Tôi-Hả? Cái gì chứ! Sao tôi lại phải ghen!?"
Jinsol không trả lời, chỉ nhún vai, vẫn giữ nụ cười tươi trên mặt.
"Tôi không ghen!"
"Được rồi" Jinsol nói "Dù sao thì chị cũng cảm ơn vì bó hoa em tặng" Mày điên rồi Kim Jungeun! Mày nghĩ gì vậy chứ???
Jungeun chỉ biết tự mắng chính mình vì sự ngu ngốc.
Jungeun tự lừa dối bản thân rằng cô muốn thay đổi chút diện mạo của văn phòng, nhưng cô cũng không thể ngừng suy nghĩ về gương mặt bừng sáng vui vẻ của Jinsol khi ôm lấy bó hoa. _____________ "Jungie! Ở đây!" Jiwoo vẫy tay gọi Jungeun
"Xin lỗi vì đã tới muộn, tớ phải đánh đuổi một kẻ phiền phức" Jungeun bĩu môi khó chịu
"Jeong Jinsol?" Jiwoo hỏi
"Đúng vậy"
"Cậu có thể rủ chị ấy đi cùng, tớ không phiền" Jiwoo cười nói
"Tớ thì có" Jungeun đảo mắt rồi đi vào nhà hàng trước.
Cuối cùng Jiwoo đã thuyết phục được Jungeun kể cho mình về chuyện của cô ấy với Jinsol.
Jiwoo thấy đây là chuyện quan trọng nhất trong tuần, thậm chí trong tháng! Nên Jiwoo đã đặt bàn ở một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố.
Họ hẹn nhau sẽ đi ngay sau khi tan ca. "Giữa cậu và Jeong Jinsol đã xảy ra chuyện gì mà cậu có vẻ ghét chị ấy vậy?" Còn chưa đặt mông xuống ghế, Jiwoo đã hỏi luôn.
"Ít nhất cậu cũng nên gọi đồ ăn trước?" Jungeun làm vẻ mặt khinh bỉ.
Đúng lúc bồi bàn đến và Jiwoo gọi đồ, Jungeun nhận được tin nhắn từ Jinsol -Em đang tận hưởng bữa tối của mình chứ?
-Em có thể gọi chị bất cứ lúc nào em nhớ đến chị
-Chị sẽ đến đón em
-Vì chắc chắn em không thể cưỡng lại việc nhớ đến chị
-💙 Jungeun tắt màn hình, thở hắt, cô chẳng hiểu sao mình lại đi trả lời tin nhắn của kẻ phiền phức ấy nữa.
Ngẩng lên và đối mặt với Jiwoo ngồi đối diện, trên mặt cô ấy lại là nụ cười đầy ẩn ý. Hai má Jungeun nóng lên.
"Sao chứ?"
"Không có gì" Jiwoo hắng giọng một cái, quay về gương mặt nghiêm túc "Quay lại với câu chuyện, cậu từng hẹn hò với Jeong Jinsol 5 năm trước"
"Đúng vậy..." Jungeun thở dài Jungie, hãy hẹn hò với chị!Câu nói của Jinsol vẫn luôn ở trong tâm trí Jungeun. Kim Jungeun 19 tuổi đã bắt đầu chính thức hẹn hò với Jeong Jinsoul 21 tuổi. Jungeun được nhận học bổng của một trường đại học nổi tiếng trên thành phố. Cô có thuê một căn phòng trọ gần trường, nhưng ngay khi lên năm 2 đại học, người chủ nhà mặc kệ hợp đồng đã ký, ông ta đuổi cô đi để xây lại thành một chung cư mini, hướng đến đối tượng thuê nhà tiềm năng hơn.
Khi đó đã là giữa học kỳ nên Jungeun không thể đăng ký vào ký túc xá của trường nữa, cũng không kịp để tìm phòng trọ mới gần trường.
Và đấy chính là định mệnh giúp cô gặp được bộ ba nổi tiếng của trường.
Khi đang loanh quanh khu vực gần trường, Jungeun bị dội nước ướt sạch từ đầu xuống chân. Còn chưa kịp hoàn hồn, một người đã chạy ra hỏi han, xin lỗi cô. Đó là Cho Haseul.
Sooyoung và Jinsol cũng chạy ngay sau, hóa ra họ đang rửa xe ô tô của Haseul và Jinsol với Sooyoung thì bày trò nghịch ngợm nên đã hất nhầm vào nạn nhân bất đắc dĩ Kim Jungeun.Sau khi cả 3 người nghe câu chuyện của Jungeun, họ quyết định xin lỗi bằng cách cho Jungeun ở nhờ cho đến khi Jungeun tìm được phòng trọ mới.
Họ nhất quyết không để Jungeun nằm ngoài sofa
Mấy câu nói kiểu "Tại sao tụi chị lại để một cô gái xinh đẹp nằm ngoài sofa chứ?"
Jungeun nhớ chắc chắn đến 99% câu nói đến từ Sooyoung, 1% còn lại có thể là Haseul với nụ cười thân thiện.
Vì họ quá nhiệt tình, không tiện từ chối nên Jungeun đành gật đầu đồng ý với việc chia sẻ phòng với 1 trong 3 người họ.
Lúc đầu Sooyoung dành Jungeun về phòng mình, nhưng chỉ có phòng của Jinsol là giường đôi nên Jungeun trở thành bạn cùng phòng với Jinsol. Họ làm bạn cùng phòng mấy tháng thì Jinsol và Jungeun trở thành người yêu. Jeong Jinsol thông minh trong học tập nhưng lại ngốc nghếch trong tình yêu là điều làm cô ấy trở nên đặc biệt trong mắt Jungeun. Cô cũng bị thu hút bởi sự đáng yêu, tốt bụng, săn sóc của đầu vàng xinh đẹp.
Và thế là mối quan hệ ngọt ngào của hai người bắt đầu. *Click* "Sol!" Jungeun ngẩng đầu lên khỏi quyển sách
"Em quá đáng yêu, chị không thể không chụp ảnh"
"Có gì đáng yêu với người sắp chết chìm trong đống deadline chứ?" Jungeun bĩu môi "Khi nào em xinh đẹp thì hẵng chụp ảnh"
"Nhưng hiện tại em đang rất xinh đẹp, lúc nào em cũng xinh đẹp!" Jinsol ôm Jungeun từ đằng sau.
"Dẻo miệng" Jungeun lầm bầm, thoải mái giao tất cả trọng lượng cơ thể cho Jinsol.
"Chỉ dành riêng cho em" Jinsol cười chu môi.
Jungeun nheo mắt
"Chị biết em còn deadline phải hoàn thành chứ?"
"Thì sao?"
"Chị chẳng bao giờ dừng ở một nụ hôn" Jungeun đẩy mặt Jinsol ra khi cô ấy ngày càng tiến lại gần.
"Chị sẽ không làm gì, chắc chắn" Jinsol làm vẻ mặt đáng thương.
Jungeun thở dài, cô biết mình không thể thắng được khi Jinsol nhìn cô bằng ánh mắt đấy.
Jungeun nghiêng người về trước đặt lên môi Jinsol một nụ hôn chạm môi ngọt ngào.
"Hmm" Trước khi Jungeun có thể lùi ra thì Jinsol ôm lấy eo cô và tất nhiên một nụ hôn trở thành nhiều nụ hôn và điều tiếp theo Jungeun biết là cô chủ động nằm lên giường với Jinsol bên trên.
Thôi thì cô sẽ bắt Jinsol làm bài hộ cô sau vậy.
Jinsol cười nham nhở
"Em đã chuẩn bị trước!?"
"Hôm nay em không có ý định ra khỏi nhà!" Jungeun đỏ mặt đánh vào vai Jinsol, cô thậm chí không nghĩ đến việc sẽ rời phòng vào ngày hôm nay nên mới không mặc đồ lót.
"Vậy chị phải tận dụng cơ hội này mới được"
"Đừng nói như thể biến thá-ah Sol~" Jungeun rên rỉ khi Jinsol đã cúi xuống hôn lên ngực cô
Và sau đó những gì thoát ra khỏi miệng Jungeun là tên Jinsol và những tiếng rên rỉ.
........
Jungeun lườm Jinsol khi cô đang nằm trong lòng cô ấy.
"Chị không làm gì đây hở?" Jungeun véo eo Jinsol
Jinsol cười, nhe răng vì đau, tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Jungeun để xoa dịu cô ấy.
"Không thể trách chị được, em quá xinh đẹp" Jinsol nói với gương mặt cực kỳ nghiêm túc làm Jungeun bật cười.
"Chị là ai? Trả lại Jeong Jinsol ngốc nghếch đáng yêu cho em!"
"Hàng đã đến tay miễn trả lại" Jinsol cười lớn rồi tắm gương mặt Jungeun bằng những nụ hôn. Tình yêu của Jinsol và Jungeun đã đẹp và hạnh phúc như vậy. Nhưng rồi.... "Jinsol lại không về?" Sooyoung khó chịu "Không phải hôm nay là ngày kỷ niệm của em với Jinsol sao?"
"Chị ấy phải ngủ lại phòng thí nghiệm" Jungeun nở nụ cười trấn an, cố gắng không thể hiện sự thất vọng của mình.
"Để chị gọi cho Jinsol!" Haseul nói
"Đừng, chị sẽ làm chị ấy thấy có lỗi" Jungeun vội vàng ngăn Haseul bấm số điện thoại
"Cậu ấy nên cảm thấy có lỗi" Sooyoung bực bội nói
"Liên tục mấy tuần dạo gần đây Jinsol đã không về nhà hết 3 4 ngày, làm ngày làm đêm thì cũng không thể quên ngày đặc biệt thế này được" Haseul thở dài
"Chị ấy nói với em rằng phải tập trung vào dự án lần này để lấy được học bổng nên sẽ bận hơn bình thường" Haseul và Sooyoung nhìn nhau, đúng rồi, Jinsol đã ấp ủ mong muốn dành học bổng từ trước khi gặp Jungeun, cô ấy đã luôn học vất vả để đạt được mục tiêu này. Jungeun cắt bánh kem đưa cho Haseul Sooyoung.
"Mọi người ăn thử bánh em mua đi, nghe nói loại bánh mới này đang được khen lắm"
"...." Đêm đó, khi Jungeun vừa vào giấc
"Jungie" Jinsol cẩn thận chui vào chăn, luồn tay ôm eo Jungeun, dụi má vào lưng cô.
Jungeun quay người, đáp lại cái ôm
"Chị hẳn rất mệt mỏi rồi"
"Xin lỗi vì đã đánh thức em" Jinsol vùi mặt vào ngực Jungeun "Chị nhớ em"
"Chị đã xong việc chưa?" Jungeun vuốt tóc Jinsol
"Chưa, chị chỉ về được một lúc thôi"
Khi đầu óc Jungeun tỉnh táo hơn chút, cô thấy có gì đó không đúng....một mùi hương lạ chui vào mũi cô.
"Chị xin lỗi" Jinsol nói nhỏJungeun không cần lời xin lỗi
Cô cũng không biết mình muốn gì, có lẽ một câu 'Chị yêu em'? Nhưng Jinsol đã không nói điều đó.
Mọi thứ dường như tối tăm và lạnh lẽo hơn. Sáng hôm sau Jungeun tỉnh dậy, không còn bóng dáng Jinsol.
Nhìn lên tủ đầu giường, Jinsol có để một hộp quà cùng bó hoa.
"Ít nhất thì chị ấy cũng vẫn nhớ" Jungeun tự cười với hình ảnh phản chiếu mình trong gương.
Người trong gương như một người xa lạ đang nở nụ cười chế giễu, cả vòng cổ đẹp đẽ cùng ánh mắt trong gương đều có cùng vẻ lạnh lẽo vô cảm.
Như thể....Jungeun đã không còn cảm thấy hạnh phúc nữa. Điện thoại reo "Sol?"
"Chào buổi sáng, em đã dậy lâu chưa?"
"Em mới dậy và thấy quà của chị"
"Vậy là em đang nhớ đến chị?"
"Một chút" Jungeun bĩu môi và như Jinsol có thể tưởng tượng ra gương mặt Jungeun hiện giờ, cô ấy bật cười
"Vậy hãy nhớ đến chị nhiều hơn đi" Giọng Jinsol dịu dàng ấm áp "Chị mong được nghe câu em nhớ chị và em yêu chị"
"Em nhớ chị, em yêu chị" Jungeun nói "Được rồi chứ?"
"Nghe không thật lòng lắm thì phải" Jinsol tặc lưỡi nhưng không có ý gì là giận dỗi
"Có 1% thật lòng mà không biết chị có nghe ra không thôi"
Jinsol bật cười
"Dù sao cũng cảm ơn em Jungie"
"...."
"...."
Jungeun định lên tiếng thì đầu bên kia có giọng nói của người con gái khác
"Jinsol cậu làm gì vậy, tớ đã bảo chúng ta phải quay lại trước khi những người khác thấy chúng ta mà?"
"Được rồi" Jinsol thở dài mệt mỏi "Xin lỗi Jungie"
"Không sao, có vẻ như chị rất bận"
"Chị sẽ gọi lại cho em sau"
Và thế là cả hai cúp máy, Jungeun cố không nghĩ nhiều nhưng từ sâu thẳm, đã có một suy nghĩ tồi tệ len lỏi vào tâm trí cô. ................. "Cuối cùng! Không còn lớp học, không còn bài tập nữa!"
Jungeun rất vui vì đã kết thúc năm học một cách thuận lợi.
"Cậu đi ăn mừng cùng bọn tớ chứ Jungeun?" Một người bạn cùng lớp hỏi Jungeun.
Jungeun giờ mới nhận ra họ đã đứng ngoài cổng trường một lúc, những người bạn học cùng lớp kinh doanh đã bàn xong nơi đi ăn.
Dù sao giờ này về nhà cũng chẳng làm gì, nghĩ vậy, Jungeun định đồng ý thì chiếc xe ô tô thể thao trắng quen thuộc đỗ ngay trước mặt họ
"Cô gái, em thật xinh đẹp, tôi có thể mời em đi hẹn hò không?" Jinsol lái xe đến với nụ cười nhếch mép.
Bạn bè Jungeun hú hét hào hứng khi thấy Jinsol. Bên cạnh việc Jinsol vẫn là một trong bộ ba nổi tiếng thì họ cũng rất hâm mộ cặp đôi Jinsol Jungeun, tất cả đều đồng ý cả hai người họ rất đẹp đôi và đáng yêu.
Jungeun đỏ mặt xấu hổ, sau khi đuổi mấy người bạn đi, Jungeun quay lại chống hông trả lời Jinsol
"Xin lỗi tôi đã có người yêu rồi"
"Hmm, chúng ta có thể giữ bí mật" Jinsol xoa cằm.
"Vậy thì được thôi" Jungeun thản nhiên nói
Lúc đấy gương mặt Jinsol cứng lại, nụ cười nhếch môi đáng ghét trở thành e dè và sợ hãi (?)
"Em không hành động thế này trước mặt người khác đúng không?"
"Đương nhiên rồi!" Jungeun bĩu môi, sao Jinsol lại có ý nghĩ đấy chứ!?
Thấy Jungeun giận dỗi, Jinsol vội vàng xuống xe xin lỗi và chọc cười cô người yêu xinh đẹp. "Em tưởng chị bận?"
"Chị không thể tập trung nên đã trốn ra ngoài" Jinsol ôm Jungeun từ đằng sau, hít một hơi thật sâu mùi hương của người cô yêu "Chị cảm nhận được bạn gái chị đang rất đói bụng"
Jinsol dụi mũi vào bên cổ Jungeun, những ngón tay vuốt ve vùng eo Jungeun.
"Ah~ Sol" Jungeun đánh nhẹ vào tay Jinsol, hiện tại cả hai vẫn còn đang đứng trước cổng trường. Jinsol xấu hổ cười, cô vội dắt Jungeun ngồi vào ghế phụ.
"Hôm nay em muốn đi đâu, muốn làm gì, muốn ăn gì, bất cứ thứ gì em muốn"
Jinsol cười nói nhưng Jungeun vẫn có thể nghe ra Jinsol rất mệt mỏi, Jungeun BIẾT Jinsol rất mệt mỏi.
"Em chỉ muốn nghỉ ngơi và ngắm nhìn hoàng hôn"
"Tại sao? Ngày nào em cũng có thể ngắm hoàng hôn mà?"
"Nhưng không phải với chị"
Jinsol mỉm cười ngọt ngào khi nghe Jungeun nói. Cô nghiêng người hôn nhẹ lên môi Jungeun. Jinsol lái xe đưa Jungeun đến một bãi biển gần nhất.
Cả bầu trời được nhuộm một màu vàng cam, chiếu lên mặt biển lung linh, gió thổi nhẹ, mùi muối biển cùng tiếng xì xào của những đợt sóng vào bờ.
Jungeun thoải mái dựa vào mui xe, Jinsol cũng yên lặng đứng cạnh cô.
"Sol"
"Hmm?"
"Jinsol"
"Hmm?"
"Jeong Jinsol"
"..."
Jinsol mỉm cười khi nghe giọng nói dịu dàng của Jungeun gọi tên mình, mọi thứ như quay lại hồi hai người mới yêu.
Jinsol đặt tay lên eo Jungeun, kéo cô sát lại người mình, tay còn lại dịu dàng vén những sợi tóc ra sau tai Jungeun.
Cô hơi cúi người đặt một nụ hôn lên môi người yêu. Nụ hôn của Jinsol vẫn luôn dịu dàng cùng quyến rũ, nụ hôn như thôi miên làm đầu óc Jungeun trở nên mụ mị.
Nhưng....một lần nữa Jungeun ngửi thấy mùi hương kỳ lạ. Đây chắc chắn không phải nước hoa của Jinsol.
Jungeun cắn môi Jinsol
"Ouch" Jinsol giật mình lùi ra xa "Đây có phải là 'sở thích' mới của em không?" Jinsol cười xoa môi đang sưng đỏ
Jungeun không nói một lời, cô quay lại vào trong xe.
"Ai đã làm Kim Jungeun của chúng ta giận dỗi vậy?" Jinsol hỏi, gương mặt cười đùa làm Jungeun không thể nhìn thẳng, cô sợ sự tức giận kỳ lạ trong lòng sẽ phát tiết
"Ước gì cô ấy sẽ nói cho tôi biết"
"...."
Jinsol dần nhận ra hình như Jungeun đang giận cô, trước khi Jinsol định nói gì đó thì Jungeun đã nói trước
"Chúng ta đi về thôi, chị cần được nghỉ ngơi"
"Chúng ta có thể ở ngoài thêm một lúc không?" Jinsol thở dài.
"Không!" Jungeun cương quyết
"...."
"Sol, em biết chị đang cố gắng, nhưng đừng ép bản thân quá"
"Vì em cảm thấy có lỗi? Chị không sao-"
"Không! Vì em không muốn!"
"Oh..." Trên đường đi về, cả hai không nói với nhau lời nào.
Cả hai đều chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân. ............. "Wow, lạnh lùng thật" Jiwoo nhận xét
"Có lẽ đấy là khoảng thời gian mà theo bây giờ gọi là burn-out của một mối quan hệ" Jungeun thở dài.
"Well, cũng không thể đổ lỗi cho Jinsol với việc bận rộn, nhưng mà....mùi hương kỳ lạ kia là sao?" Jiwoo che miệng "Chị ta có người khác?"
Jungeun nhún vai
"Có thể? Tớ không có bằng chứng cụ thể, nhưng có một chuyện làm tớ tin vào điều này" ............. Buổi học cuối cùng Jungeun được phép ra về sớm hơn. Jungeun sẽ tranh thủ thời gian đi gặp Jinsol, Jinsol đã ở phòng thí nghiệm trường suốt 4 ngày vì dự án lớn của cô ấy.
Trên đường đi đến tòa nhà B, Jungeun gặp Jinsol đi cùng một cô gái khác đằng trước mình và có vẻ như hai người họ không nhận ra cô ở đằng sau.
"Lưng của cậu sao rồi?" Jinsol lên tiếng hỏi
"Không chỉ lưng, tớ còn đau hết cả eo đây" Cô gái ấy than vãn
Jungeun nhíu mày trước hai câu trao đổi đáng ngờ của Jinsol với cô gái, Jinsol nói cô ấy có 'dự án lớn'?
Cô gái ấy dựa người vào Jinsol
Jinsol đẩy nhẹ cô ấy ra
"Đừng ích kỷ vậy Jeong, tớ đã ở bên cậu 24/7, không rủ lòng thương một chút nào ư?"
Jinsol tặc lưỡi
"Tớ mới là người làm chính, tớ còn chưa kêu mệt thì thôi"
Cô gái kia thở hắt
"Tớ vẫn hơi lo lắng"
"Không sao đâu, không ai nhận ra mùi hương ấy đâu" Jinsol cười trấn an
Nhưng Jungeun nghe câu nói ấy cảm tưởng như ngàn mũi dao đâm vào trái tim, mắt cay nhòe vì nước mắt chực chờ chảy ra.
Jungeun hít một hơi thật sâu, cô lau nước mắt, cố trấn tĩnh bản thân, cô sẽ không bỏ chạy.
"Jinsol!" Jungeun chạy lên trước mặt Jinsol
Ánh mắt Jinsol sáng lên khi nhìn thấy Jungeun, chỉ một chút nữa thôi là Jungeun đã bị lừa bởi phản ứng vui vẻ hạnh phúc khi nhìn thấy cô của Jinsol.
"Sao em lại đến đây?" Jinsol cười vui vẻ, không nhận ra sự kỳ lạ "Em đến để gặp chị đúng không?"
Jungeun muốn làm rõ mọi chuyện ngay lúc đấy, nhưng ánh mắt cô chạm với mắt cô gái lạ mặt kia
"Ồ, cậu là bạn của Jinsol à?"
"Chúng tôi không phải bạn" Jungeun lạnh lùng trả lời
"Cậu không cần biết cô ấy!" Jinsol nhíu mày nạt cô gái kia
"Cậu xinh đẹp thật, cậu tên là gì?" Cô ấy không để ý đến Jinsol, hào hứng hỏi Jungeun
"Tớ cảnh cáo cậu Lee!" Jinsol nói với giọng tức giận, Jungeun chưa bao giờ nhìn thấy Jinsol như vậy.
Như thể Jungeun không được phép đến đây vậy...
"Jinsol..."
"Xin lỗi vì em đã cất công đến tận đây, chị rất muốn đưa em đi ăn..."Xin lỗi nhưng chị đang bận việcJungeun biết rõ Jinsol định nói gì tiếp theo"Xin lỗi Jungie nhưng chị đang bận việc"Đúng như những gì Jungeun nghĩ, Jinsol cứ lặp đi lặp lại câu nói này. Và cô ấy muốn Jungeun phải vào vai 'bạn gái tốt' ư?"Jinsol, chúng ta cần nói chuyện" Jungeun nói, cô rất cố gắng để không hét vào mặt Jinsol.
"Hiện tại...hiện tại thì không được, xin lỗi em, chị sẽ cố gắng hoàn thành sớm dự án này và dành hết thời gian cho em, chị hứa" Jinsol kiểm tra đồng hồ rồi nói với Jungeun, giọng nói cô ấy đầy áy náy.
"...Được rồi" Jungeun không biết phải nói gì nữa.
Jinsol chào tạm biệt Jungeun rồi đi qua cô."Cô ấy đấy à?" Cô gái họ Lee hỏi
"Hửm?"
"Dự án thứ 3 của cậu?"
"Ừ, chính là cô ấy"Trái tim Jungeun tan vỡ, cô thậm chí còn không quan tâm cô gái kia và Jinsol đặt cho cô biệt danh kỳ lạ gì nữa. Jinsol có ý gì? Cô là gì với Jinsol?.........."Cái quái gì vậy? Tớ không ngờ chị ta lại là người như vậy!" Jiwoo tức giận đập bàn "Nếu cậu là 'dự án' thứ ba, vậy là có thứ nhất và thứ hai sao?"
"Ít nhất biết được điều này đã làm tớ dễ dàng bước tiếp hơn và không khổ sở vì chia tay" Jungeun lắc đầu.
"Vậy cậu có mắng chửi chị ta như những gì chị ta xứng đáng phải nhận không?".............."Em rất xinh đẹp" Vừa ngồi xuống ghế là Jinsol nói
Hôm nay chính là ngày Jungeun nói lời chia tay với Jinsol.
Jungeun ngồi đối diện Jinsol với gương mặt lạnh lùng không cảm xúc. Quán cà phê này là nơi hai người đi chơi riêng lần đầu tiên và Jungeun chỉ còn sự chán ghét với nơi đây.
"Em uống gì, để chị gọi-"
"Tôi không uống gì hết" Jungeun lạnh lùng cắt lời "Chúng ta cũng chẳng nói chuyện lâu"
Jinsol nhìn Jungeun, gương mặt đầy thắc mắc.
"Chúng ta chia tay đi Jinsol" Lời nói thoát ra khỏi miệng Jungeun một cách nhẹ nhàng, không như cách nó đè nặng trong lòng Jungeun mấy ngày nay.
"Chúng ta kết thúc rồi Jeong Jinsol, tôi mong chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa" Jungeun nói không nhìn vào mắt Jinsol.
Jinsol tháo kính xuống
"Em muốn....chia tay?"
"Đúng vậy, tôi nghĩ là chị biết lý do vì sao rồi"
"Chị...là do chị chưa đủ tốt sao?" Giọng Jinsol run rẩy, những giọt nước mắt đã chảy xuống má Jinsol "Chị...chị nghĩ là chị đã làm tốt nhất có thể"
"Tôi cũng nghĩ là chị đã làm tốt nhất có thể rồi" Với một người xếp thứ 3...
Jinsol cúi đầu, cô ấy cố gắng kìm tiếng khóc của mình.
Jungeun không đành lòng nhìn thêm, cô đứng lên đi qua Jinsol
"Tốt nhất chúng ta nên quên nhau đi, đây không phải là tình yêu Jinsol"Jinsol không ngăn Jungeun lại, Jungeun cũng không quay lại nhìn một lần nào.
Ngay khi về đến nhà, Jungeun vội vàng dọn dẹp đồ đạc và rời đi.
Sooyoung và Haseul cố gắng níu kéo cô nhưng Jungeun đã quyết................"Là như vậy đấy"
"Tớ đã hiểu tại sao cậu tránh Jinsol như vậy" Jiwoo cắn môi, có điều Jiwoo không hiểu tại sao Jungeun lại chọn làm việc tại bộ phận của Jinsol sau những chuyện đã xảy ra.
"Ugh, cứ nghĩ đến là tớ tức giận, không thể tin được tớ lại bắt đầu có tình cảm với chị ta"
Jiwoo không nói một lời, rót thêm rượu cho Jungeun.
Jungeun mong rằng rượu có thể làm cô quên đi Jinsol...
_TBC_
Vừa bước ra từ thang máy, một mùi hương ngọt ngào ấm áp bao trùm lấy Jungeun.
Đây là kiểu mùi hương mà Jungeun yêu thích, một ý nghĩ chạy qua đầu Jungeun, cô vội vàng lắc đầu, bác bỏ ý nghĩ đấy ngay lập tức. Đúng lúc đó Jinsol đã để ý thấy Jungeun, cô ấy đi đến với nụ cười tươi. Không hiểu sao Jungeun cảm giác thời gian xung quanh ngừng lại khi nhìn Jinsol.
Những lần gặp mặt trước, Jungeun đều cố không để ý đến Jinsol, nhưng hiện tại Jinsol trước mặt cô với áo blouse trắng làm Jungeun nhớ lại hồi đại học.
Hồi đó Jinsol là một trong bộ 3 nổi tiếng trong trường:
Ha Sooyoung - Chuyên ngành âm nhạc, idol trẻ đang lên.
Cho Haseul - Ngôi sao của khoa kinh doanh quốc tế, con gái chủ tịch tập đoàn lớn.
Và Jeong Jinsol - Sinh viên đứng đầu khoa nghiên cứu khoa học kỹ thuật, bạn thân của Sooyoung và Haseul.
Nghe giới thiệu qua thì có thể nghĩ Jinsol không bằng 2 người bạn thân, nhưng bên cạnh sự thông minh thì cô ấy nổi bật vì vẻ ngoài xinh đẹp cùng mái tóc vàng óng ả. Mái tóc không những rất hợp với Jinsol, lại còn làm cho cô ấy toát ra vẻ lạnh lùng, xa cách, dù cho đấy hoàn toàn không phải tính cách của Jinsol.
Jinsol quanh năm suốt tháng chỉ học và làm tại phòng thí nghiệm của trường, ít giao du nên việc cô ấy bí ẩn cũng góp phần làm Jinsol luôn nằm trong top những sinh viên được nhiều người săn đón nhất.Hồi Jungeun mới làm quen Jinsol, cô không ngờ Jeong Jinsol được đồn là người lạnh lùng lại chính là một người dễ xấu hổ, hơi tự ti, mọt sách chính hiệu, nhắc đến tình cảm thì ngốc nghếch nhưng sau này đã lộ nguyên hình là một con sói đội lốt cừu. Jungeun không nhận ra, trong vô thức cô đã mỉm cười.
Jungeun thực sự vui vẻ kể từ lúc cô bước chân vào bộ phận nghiên cứu. "Em đã đến!" Jinsol cười vui vẻ đứng trước mặt Jungeun. Hiện tại Jinsol vẫn khoác trên mình áo blouse nhưng mái tóc đen dài ngang vai, cô ấy đeo chiếc kính mắt tròn đầy vẻ tri thức và chuyên nghiệp.
Jinsol vẫn luôn xinh đẹp nhưng nét đẹp trưởng thành này càng làm cô ấy thu hút hơn
Jungeun tự hỏi không biết Jinsol đã thay đổi thế nào so với lần đầu tiên làm quen với cô. "Cảm ơn vì đã lựa chọn phòng thí nghiệm"Jungeun chớp mắt mấy cái, cô không thích tông giọng khách sáo của Jinsol một chút nào. Không biết lấy dũng khí ở đâu, Jungeun chọc ngón trỏ vào bắp tay Jinsol.
"Nhìn cái túi dưới mắt chị xem? Hôm qua chị không ngủ đúng không? Không ngờ chị lại hào hứng muốn gặp tôi như vậy"
Jinsol ngạc nhiên một chút rồi gương mặt bừng sáng vui vẻ.
"Em không nên trêu chị vào sáng sớm thế này" Jinsol đưa tay bóp nhẹ hai má Jungeun, bàn tay như có như không chạm vào môi Jungeun. Nhưng Jungeun còn chưa kịp phản ứng với việc Jinsol bóp má cô thì Jinsol đã lùi ra.
Jungeun muốn tát bản thân một cái khi có giọng nói trong đầu cô mong chờ một nụ hôn từ Jinsol. Đôi mắt cô gần như nhắm lại trước khoảng cách và mùi hương quen thuộc.
Đã 5 năm rồi, vậy mà.... "Cô muốn được hộ tống về chỗ ngồi không cô Kim?" Jinsol nói, gương mặt đầy hứng thú nhìn Jungeun.
"...." Jungeun nhìn nụ cười của Jinsol, cắn môi cố ra vẻ bình tĩnh khi cảm thấy hai má nóng lên "Đồ phiền phức!"
Phản ứng của Jungeun làm Jinsol bật cười, nhưng cô cũng không trêu Jungeun nữa, cô quay người đi trước."Đây là chỗ làm việc của em"
"Oh, cạnh cửa sổ!?"
Jungeun không khỏi ngạc nhiên khi đứng trước bàn làm việc có lẽ là vị trí đẹp nhất ở bộ phận nghiên cứu này.
Tất nhiên khu hành chính cách biệt với phòng thí nghiệm nên Jungeun không nói đến phòng thí nghiệm, chỉ so với những cái bàn khác trong phòng này, thậm chí so sánh với vị trí của quản lý Kang ở bộ phận chính. Vị trí này rõ ràng là được ưu ái lắm mới được ngồi.Bàn làm việc của Jungeun đặt trước và chính giữa cửa sổ lớn, cửa sổ làm bằng kính trong suốt, mặc dù ở trên cao nhưng ánh nắng chiếu vào cũng không gây cảm giác chói chang nắng nực khó chịu. Hai bên chỗ ngồi là 2 chậu cây xanh tươi tốt giúp Jungeun có cảm giác thông thoáng hơn.
"Chị nhớ em rất thích tắm nắng" Jinsol mỉm cười
"Tôi rất thích chỗ này" Jungeun gật đầu
"Chị sẽ hướng dẫn em cách sử dụng máy pha cà phê sau"
"Có máy pha cà phê ư?"
"Chị mua nó ngay khi nhận văn phòng, chị không thích uống cà phê hòa tan, nhớ chứ" Jinsol đang nói thì nhận ra mình lỡ lời "Ý chị là...không phải...không phải là em cần phải nhớ điều đấy"
"Không sao, tôi vẫn nhớ"
Cả căn phòng im lặng một lúc.
Hiện thực nhắc nhở cả hai người rằng họ đã chia tay. "Chị sẽ để em thoải mái sắp xếp nơi làm việc" Jinsol nói rồi quay vội đi.
"Jinsol!" Jungeun gọi
"Ừm?"
"Tôi vui khi được làm việc với chị" Jungeun nói điều cô không ngờ mình sẽ nói ra.
Cả hai sẽ làm việc với nhau mỗi ngày và đây là sự lựa chọn của chính Jungeun, cô sẽ không để quá khứ làm ảnh hưởng đến công việc, Jinsol là trưởng bộ phận nghiên cứu, là sếp của cô.
Nụ cười của Jinsol dịu dàng, ấm áp khi nghe Jungeun nói
"Chị cũng rất vui khi được làm việc với em" ____________Jungeun đã học được rất nhiều điều hôm nay, những công việc giấy tờ của phòng thí nghiệm, cô được chỉ cho một chút liên quan đến khoa học và...làm việc ngoài giờ cùng người yêu cũ. Jinsol vẫn ở đây"Chị chưa về à?" Jungeun hỏi người ngồi bàn đối diện, đang rất chăm chú nhìn màn hình máy tính.
"Chị còn một vài công việc cần giải quyết" Jinsol trả lời với gương mặt nghiêm túc Nói dối!
Jungeun biết chắc chắn Jinsol đang chơi game.
Jungeun đảo mắt, quyết không để ý đến Jinsol nữa, cô vẫn cần phải làm cho xong công việc hôm nay. "Hôm nay là ngày đầu của em, đừng làm việc quá sức" Jinsol nói
Jungeun thở dài
Đừng giả ngốc nữa, chị mau về nhà đi!
Đấy là điều Jungeun muốn nói, mà thay vào đó cô chỉ nói câu không sao.
Jungeun biết Jinsol hiểu ý cô, cô ấy chỉ cố tình giả ngốc để ở lại đây. Jungeun một lần nữa mặc kệ Jinsol, cô quay lại với công việc của mình. _____________ Không rõ thời gian trôi qua bao lâu."Em có thấy lạnh không?" Jinsol lên tiếng hỏi
"Cũng có..." Văn phòng hiện tại của Jungeun lạnh hơn văn phòng cũ rất nhiều, văn phòng của bộ phận quản lý đông người hơn còn văn phòng của bộ phận nghiên cứu chỉ có cô và Jinsol. Hơi lạnh từ phòng thí nghiệm ngay gần luôn phả ra làm Jungeun thỉnh thoảng run rẩy."Để chị lấy cho em thứ gì đó" Jinsol nói, cùng lúc lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc áo blouse được gấp gọn gàng sạch sẽ "Em có thể khoác áo này"
"Áo của chị?" Jungeun hỏi, nhìn không giống như áo blouse ngẫu nhiên để cho bất cứ ai mặc.
"Không, là áo của em" Jinsol nói "Áo cho buổi đi làm đầu tiên của em"
Jungeun đã từng rất thích áo blouse vì nó nhắc cô nhớ đến Jinsol, cô cứ nghĩ cũng sẽ vì nó nhắc cô nhớ đến Jinsol mà cô không thích nó nữa, cho đến khi Jinsol cầm áo blouse và nói nó là dành cho cô. Jungeun kìm sự hào hứng lại, ra vẻ bình tĩnh đi đến trước mặt Jinsol
"Tôi sẽ mặc nó, cảm ơn" Jungeun đưa tay ra
"Chị sẽ giúp em mặc" Jinsol cười nháy mắt
"Chỉ là cái áo thôi mà?" Jungeun nhướng mày
Thấy Jungeun vẫn đưa tay ra không chịu lui, Jinsol tặc lưỡi
"Thật không lãng mạn gì cả..."
Cuối cùng Jinsol vẫn phải giơ tay đầu hàng mà đưa áo cho Jungeun.
"Chờ chút, tóc em bị vướng vào áo" Jinsol nói rồi nhanh nhẹn vòng ra đằng sau Jungeun.
Jungeun có thể cảm nhận được bàn tay lạnh của Jinsol chạm vào gáy cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ra khỏi trong áo.
Bàn tay Jinsol đưa lên vai Jungeun tiện thể chỉnh lại áo.
"Em mặc rất đẹp" Jinsol đi một vòng nhìn Jungeun, gương mặt cô ấy đầy vẻ tự hào.
Jungeun cảm thấy hai má mình nóng lên, cô cố gắng hướng tâm trí mình đi nơi khác, cúi đầu xuống nhìn áo blouse của mình.
"Oh?" Jungeun để ý thấy bên ngực trái áo có thêu tên của cô "Đây là...."
"Chị đặt may riêng đấy...em không có vấn đề gì với việc này đúng không?" Jinsol nhìn có vẻ bồn chồn lo lắng mặc dù cô ấy cũng đã cố che giấu.
"Đây là quà chào đón cho tất cả nhân viên của bộ phận. Em là nhân viên mới còn chị là trưởng bộ phận" Jinsol lẩm bẩm, như thể cố giải thích cho 'món quà' của mình.
Jungeun nghĩ nếu cô không nói gì thì Jinsol sẽ như thế này đến sáng mất.
"Cảm ơn chị vì món quà" Jungeun nở một nụ cười trấn an Jinsol
"Ai lại ngờ tặng quà cho em lại khó khăn đến vậy?" Jinsol thở dài
"Chị yên tâm, tôi thậm chí sẽ chụp lại và đăng lên mạng"
Jungeun và Jinsol cùng bật cười.
Làm việc cùng người yêu cũ, mặc áo giống người yêu cũ có vẻ kỳ lạ nhưng cũng không đến nỗi tệ. Jungeun nghĩ Đồng hồ điểm 9 giờ tối "Em xong việc chưa?" Jinsol hỏi
"Sắp" Jungeun trả lời, không ngẩng lên nhìn Jinsol.
"Chị có thể ngắm em làm cho tới khi em xong chứ?"
"Không phải chị đã làm điều đấy từ tiếng trước rồi sao?" Jungeun đảo mắt, cô đã thấy khó chịu vì ánh mắt của Jinsol từ lâu nhưng cô biết mình không thể bắt đồ cứng đầu ấy ngừng lại, vậy nên cô đã phải bơ đi, cố biến Jinsol thành vô hình.
"Chỉ là...chị không tin điều này là sự thật" Jinsol ngập ngừng
"Việc tôi ở đây?"
"Không, là việc chúng ta" Jinsol mỉm cười "Chị có thể nhìn thấy em và thậm chí chúng ta còn nói chuyện với nhau"
Câu nói làm Jungeun dừng tay lại.
Quá khứ chạy lại trong tâm trí Jungeun như 1 thước phim quay chậm, cô vẫn nhớ như in câu nói cuối cùng cô nói với Jinsol.
"Chúng ta kết thúc rồi Jeong Jinsol, tôi mong chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa"
Đến giờ trái tim Jungeun vẫn đau nhức khi nhớ lại.
Nhìn sang Jinsol, Jungeun nhận ra cô ấy đang không thoải mái, có phải Jinsol cũng nghĩ về lúc đấy?
Lúc ấy họ vẫn còn trẻ và chắc hẳn đã đều làm tổn thương lẫn nhau. Vậy giờ thì sao? "Chị...sẽ đi về, em có cần đi nhờ xe chị không?" Jinsol đứng dậy, gương mặt vẫn bình tĩnh nhưng giọng nói của cô ấy có chút run rẩy.
"Có, cảm ơn chị" Jungeun không từ chối lời đề nghị của Jinsol, mọi chuyện xảy ra vào tối nay đã hơn những gì Jungeun nghĩ, có thêm việc Jinsol đưa cô về thì cũng vậy. Jungeun nhìn Jinsol cất áo blouse và thẻ của mình, 'Trưởng bộ phận nghiên cứu' được in trên áo lẫn thẻ của cô ấy.
"Chúc mừng chị"
"Hmm?"
"Chúc mừng vì đã lên chức trưởng bộ phận nghiên cứu"
"...."
"Đấy đã luôn là ước mơ của chị mà..."
Không biết không khí đêm nay có gì mà làm Jungeun nói với Jinsol nhiều đến vậy?
"Jungeun, chị..."
"Chúng ta đi về thôi, muộn quá rồi"
Chưa phải lúc này
Jungeun vẫn chưa sẵn sàng
...... Jungeun về đến nhà lúc 10 giờ
Jiwoo vẫn nằm trên ghế sofa xem TV
"Cậu về rồi?"
"Tất nhiên? Sao tớ lại không về nhà chứ?" Jungeun nhướng mày
"Cậu về muộn đến nỗi tớ nghĩ cậu sẽ không ngủ ở nhà luôn"
"Không ngủ ở nhà thì tớ sẽ ngủ ở đâu?"
"Tất nhiên là tại nhà của người yêu cũ rồi"
"!!!???" Jungeun sặc chính nước bọt của mình.
Jiwoo để Jungeun ho xong thì cô mới cau có nói, đầy vẻ bức xúc.
"Thật không ngờ chúng ta làm bạn lâu như vậy mà cậu không nói cho tớ biết trưởng bộ phận nghiên cứu là người yêu cũ của cậu!"
"Sao‐"
"Làm sao tớ lại biết điều này ấy hả? Là nhờ chị Sooyoungie!"
"Chị Sooyoung? Yves? Sao cậu lại thân với chị ấy ngay buổi làm đầu tiên vậy?"
"Đừng đánh trống lảng Kim Jungeun!" Jiwoo đứng chống hông "Dù sao thì cậu cũng biết là tớ không có vấn đề gì với việc cậu ngủ ở ngoài mà"
"Jiwoo!" Jungeun nói lớn "Jinsol chỉ là người yêu cũ thôi!"
"Hai người gặp nhau mỗi ngày, cậu vẫn có chút tình cảm với chị ấy, hôm nay hai người còn ở riêng với nhau lâu như vậy" Jiwoo có vẻ hào hứng hơn thường ngày rất nhiều "Tớ sẽ không ngạc nhiên nếu cả hai yêu nhau lại lần nữa"
"Sẽ không có chuyện đấy xảy ra! Mà ai nói với cậu là tớ còn chút tình cảm với Jinsol? Không hề!!!"
"Tớ chỉ nói vậy thôi mà, ai biết đâu" Jiwoo cười nhún vai "Nhớ update tình hình của hai người cho tớ"
"Tớ sẽ không" Jungeun đảo mắt
"Tại sao vậy? Tớ đã rất sẵn sàng tiết lộ cho cậu mọi chuyện tớ biết"
"Tớ sẽ cần thông tin gì từ cậu?"
Nụ cười của Jiwoo dần trở thành nụ cười nham hiểm trong mắt Jungeun
"Cậu nhớ bữa tiệc chào mừng chứ? Sau khi cậu với người nào đó biến mất cùng nhau, tớ đã được nghe kể về trưởng bộ phận nghiên cứu của chúng ta..."
"Là gì vậy?" Sau một lúc thấy Jiwoo không nói nữa, Jungeun vội thúc giục
"Giặt đồ 1 tuần" Jiwoo giơ 7 ngón
"...."
"...."
"Thôi được rồi" Jungeun đầu hàng, cô tự nhủ thực ra cô chỉ muốn biết thêm về những điều xung quanh sếp của mình mà thôi, 5 năm không gặp lại, không biết Jinsol đã thay đổi thế nào "Trước khi cậu kết luận điều gì thì hãy nhớ là tớ làm điều này vì tớ thích mang đồ đi giặt, chứ không liên quan gì đến Jinsol hết"
Jiwoo cười tươi ra vẻ không biết gì. Jinsol với vẻ ngoài xinh đẹp, lúc làm việc gương mặt tập trung nghiêm túc, đa số đồng nghiệp đều nghĩ cô ấy là một người khó tính, một người đẹp lạnh lùng. Nhưng sau này làm quen rồi thì Jinsol lại nổi tiếng vì một lý do khác. "Nhanh hỏi tớ câu hỏi mà cậu muốn biết!" Jiwoo nói
"Tớ tưởng cậu sẽ kể hết?"
"Cần gì phải nói hết khi mà cậu đã từng sống với chị ấy nhiều năm? Sẽ nhanh hơn khi chỉ tập trung vào điều cậu muốn biết" Jiwoo nháy mắt.
Điều mà cô muốn biết ư?
Jungeun cắn môi, cô nhỏ giọng nhất có thể
"Jinsol...có đang trong mối quan hệ nào không?"
"Wow, vào thẳng vấn đề luôn"
Jungeun đỏ mặt đánh vào vai Jiwoo
"Tớ chỉ tò mò thôi!"
"Hmm, với câu hỏi này...rất tiếc phải thông báo..."
"Jinsol đang hẹn hò?" Lòng Jungeun chợt thắt lại
"Kết hôn với công việc" Jiwoo nhe răng cười "Mọi người kể rằng trưởng bộ phận Jeong luôn làm thêm giờ và chỉ quan tâm đến công việc"
Jungeun rất muốn che đi bản mặt cười của Jiwoo, chắc chắn cô ấy cười như vậy khi nhìn thấy phản ứng của cô.
"Nhưng có vẻ chị ấy cũng rất hứng thú với việc hẹn hò" Jiwoo nói tiếp.
"Jinsol biết mọi địa điểm hẹn hò lý tưởng, nơi nào có phong cảnh đẹp nhất, nơi nào tạo được mood vui tươi, lãng mạn, tương tự vậy"
"Hmph, thật không ngờ chị ta lại có thời gian để tìm hiểu những thứ này" Jungeun thở hắt bực bội
"Jinsol thậm chí còn cho lời khuyên về hẹn hò nữa, toàn những điều có ích"
"Ha! Vì đời sống tình cảm của chị ta rất thành công!?"
"Sao cậu lại phải tức giận vậy?"
"TỚ KHÔNG TỨC GIẬN!!!"
"Okay, được rồi, tớ đã biết!" Jiwoo cười, cô sẽ không trêu Jungeun thêm nữa.Sau đó vì 'cảm xúc khó hiểu', Jungeun cũng chẳng hỏi thêm gì mà đi ngủ luôn. Mệt mỏi cả ngày nên Jungeun ngủ một mạch đến sáng, không mơ gì. .................. Jungeun tỉnh dậy với một tinh thần sảng khoái, cho đến khi cô nhận được tin nhắn từ người mà cô không muốn nhắc tên -Chào buổi sáng, hẹn gặp em tại văn phòng Jungeun không trả lời Jinsol
Hiện tại mới có 7 giờ sáng, 9h vào làm và từ lời kể của Jiwoo hôm qua, Jinsol lúc nào cũng đi làm từ rất sớm, có lẽ Jinsol hiện tại đã đến công ty rồi.
Nếu như Jungeun chuẩn bị ngay bây giờ, xong lên đường đi làm luôn thì có thể sẽ phải ở riêng với Jinsol gần một tiếng đồng hồ...........Jungeun ra khỏi nhà lúc 7 rưỡi, công ty chỉ cách chung cư cô ở 15 phút đi bộ, vừa đi vừa nghe một bản nhạc tươi vui, tinh thần của Jungeun hôm nay rất tốt. Khi đi trên đường, Jungeun thấy một cửa hàng bán hoa tươi, ngẫm lại còn nhiều thời gian nên Jungeun ghé vào.
Chủ cửa hàng là một cô gái trẻ, cô ấy vội vàng ra chào hỏi.
"Tôi muốn mua hoa ly-oh" Jungeun dừng lại ngay khi nhận ra mình buộc miệng nói gì.
Jinsol hồi còn hẹn hò với Jungeun, khi hỏi Jinsol thích hoa gì, cô ấy đã nói mình thích hoa ly. Jungeun nhớ mình thậm chí đã chê cười Jinsol là một lesbian dễ đoán. Sau đó Jinsol biện minh cô ấy chẳng biết nhiều về hoa, Jungeun nên hỏi về Gundam thì hơn."Hoa ly? Để tôi đi lấy-" Cô gái trẻ nói
Jungeun vội vàng cắt lời
"Không! Ý tôi là hoa này, tôi muốn mua nó" Jungeun chọn một loài hoa cô ưa thích và không hề liên quan đến Jinsol. "Xin chào?" Jungeun đến văn phòng thấy chỉ có Jinsol đứng đọc tài liệu
"Ồ, em đến s-bó hoa đấy để làm gì vậy?" Jinsol để ý đến bó hoa nhài trên tay Jungeun.
"Tôi mua tặng chị-" Jungeun muốn tát cho chính mình một cái...
"Cho chị?" Gương mặt Jinsol bừng sáng
Jungeun thầm mắng chửi mình, cô không ngờ công sức chọn một bó hoa hoàn toàn không liên quan đến Jeong Jinsol lại đổ xuống sông xuống biển.
"Chị thật sự được nhận bó hoa này chứ?" Jinsol cẩn thận hỏi lại, cô ấy nhìn Jungeun với ánh mắt đầy mong chờ.
Jungeun nhét vào tay Jinsol.
"Chị cầm lấy đi, dù sao cũng là vì phòng thí nghiệm lúc nào cũng có những mùi hương nồng khó ngửi, tôi đang chê chị mùi khó ngửi thôi" Jungeun lầm bầm. Jinsol tươi cười ôm lấy bó hoa, rất nhanh cô ấy tìm được 1 bình hoa và chăm chú cắm hoa vào bình.
"Chị vui vẻ gì chứ, không phải chị đã rất quen với những món quà kiểu này rồi à?" Jungeun nghĩ đến là ngứa ngứa cái miệng.
"Hmm ý em là sao? Ai lại tặng hoa cho chị?"
"Không phải chị rất nổi tiếng ư? Chắc hẳn cũng có nhiều người tặng hoa cho chị rồi, họ muốn-"
"Em đang ghen à Jungeun?"
"Tôi-Hả? Cái gì chứ! Sao tôi lại phải ghen!?"
Jinsol không trả lời, chỉ nhún vai, vẫn giữ nụ cười tươi trên mặt.
"Tôi không ghen!"
"Được rồi" Jinsol nói "Dù sao thì chị cũng cảm ơn vì bó hoa em tặng" Mày điên rồi Kim Jungeun! Mày nghĩ gì vậy chứ???
Jungeun chỉ biết tự mắng chính mình vì sự ngu ngốc.
Jungeun tự lừa dối bản thân rằng cô muốn thay đổi chút diện mạo của văn phòng, nhưng cô cũng không thể ngừng suy nghĩ về gương mặt bừng sáng vui vẻ của Jinsol khi ôm lấy bó hoa. _____________ "Jungie! Ở đây!" Jiwoo vẫy tay gọi Jungeun
"Xin lỗi vì đã tới muộn, tớ phải đánh đuổi một kẻ phiền phức" Jungeun bĩu môi khó chịu
"Jeong Jinsol?" Jiwoo hỏi
"Đúng vậy"
"Cậu có thể rủ chị ấy đi cùng, tớ không phiền" Jiwoo cười nói
"Tớ thì có" Jungeun đảo mắt rồi đi vào nhà hàng trước.
Cuối cùng Jiwoo đã thuyết phục được Jungeun kể cho mình về chuyện của cô ấy với Jinsol.
Jiwoo thấy đây là chuyện quan trọng nhất trong tuần, thậm chí trong tháng! Nên Jiwoo đã đặt bàn ở một nhà hàng nổi tiếng trong thành phố.
Họ hẹn nhau sẽ đi ngay sau khi tan ca. "Giữa cậu và Jeong Jinsol đã xảy ra chuyện gì mà cậu có vẻ ghét chị ấy vậy?" Còn chưa đặt mông xuống ghế, Jiwoo đã hỏi luôn.
"Ít nhất cậu cũng nên gọi đồ ăn trước?" Jungeun làm vẻ mặt khinh bỉ.
Đúng lúc bồi bàn đến và Jiwoo gọi đồ, Jungeun nhận được tin nhắn từ Jinsol -Em đang tận hưởng bữa tối của mình chứ?
-Em có thể gọi chị bất cứ lúc nào em nhớ đến chị
-Chị sẽ đến đón em
-Tôi mới gọi đồ
-Và không đời nào tôi lại nghĩ về chị cả
-Vậy nên chị làm việc xong thì đi thẳng về nhà đi
-Vì chắc chắn em không thể cưỡng lại việc nhớ đến chị
-Chị muốn bị block đúng không?
-Xin lỗi-💙 Jungeun tắt màn hình, thở hắt, cô chẳng hiểu sao mình lại đi trả lời tin nhắn của kẻ phiền phức ấy nữa.
Ngẩng lên và đối mặt với Jiwoo ngồi đối diện, trên mặt cô ấy lại là nụ cười đầy ẩn ý. Hai má Jungeun nóng lên.
"Sao chứ?"
"Không có gì" Jiwoo hắng giọng một cái, quay về gương mặt nghiêm túc "Quay lại với câu chuyện, cậu từng hẹn hò với Jeong Jinsol 5 năm trước"
"Đúng vậy..." Jungeun thở dài Jungie, hãy hẹn hò với chị!Câu nói của Jinsol vẫn luôn ở trong tâm trí Jungeun. Kim Jungeun 19 tuổi đã bắt đầu chính thức hẹn hò với Jeong Jinsoul 21 tuổi. Jungeun được nhận học bổng của một trường đại học nổi tiếng trên thành phố. Cô có thuê một căn phòng trọ gần trường, nhưng ngay khi lên năm 2 đại học, người chủ nhà mặc kệ hợp đồng đã ký, ông ta đuổi cô đi để xây lại thành một chung cư mini, hướng đến đối tượng thuê nhà tiềm năng hơn.
Khi đó đã là giữa học kỳ nên Jungeun không thể đăng ký vào ký túc xá của trường nữa, cũng không kịp để tìm phòng trọ mới gần trường.
Và đấy chính là định mệnh giúp cô gặp được bộ ba nổi tiếng của trường.
Khi đang loanh quanh khu vực gần trường, Jungeun bị dội nước ướt sạch từ đầu xuống chân. Còn chưa kịp hoàn hồn, một người đã chạy ra hỏi han, xin lỗi cô. Đó là Cho Haseul.
Sooyoung và Jinsol cũng chạy ngay sau, hóa ra họ đang rửa xe ô tô của Haseul và Jinsol với Sooyoung thì bày trò nghịch ngợm nên đã hất nhầm vào nạn nhân bất đắc dĩ Kim Jungeun.Sau khi cả 3 người nghe câu chuyện của Jungeun, họ quyết định xin lỗi bằng cách cho Jungeun ở nhờ cho đến khi Jungeun tìm được phòng trọ mới.
Họ nhất quyết không để Jungeun nằm ngoài sofa
Mấy câu nói kiểu "Tại sao tụi chị lại để một cô gái xinh đẹp nằm ngoài sofa chứ?"
Jungeun nhớ chắc chắn đến 99% câu nói đến từ Sooyoung, 1% còn lại có thể là Haseul với nụ cười thân thiện.
Vì họ quá nhiệt tình, không tiện từ chối nên Jungeun đành gật đầu đồng ý với việc chia sẻ phòng với 1 trong 3 người họ.
Lúc đầu Sooyoung dành Jungeun về phòng mình, nhưng chỉ có phòng của Jinsol là giường đôi nên Jungeun trở thành bạn cùng phòng với Jinsol. Họ làm bạn cùng phòng mấy tháng thì Jinsol và Jungeun trở thành người yêu. Jeong Jinsol thông minh trong học tập nhưng lại ngốc nghếch trong tình yêu là điều làm cô ấy trở nên đặc biệt trong mắt Jungeun. Cô cũng bị thu hút bởi sự đáng yêu, tốt bụng, săn sóc của đầu vàng xinh đẹp.
Và thế là mối quan hệ ngọt ngào của hai người bắt đầu. *Click* "Sol!" Jungeun ngẩng đầu lên khỏi quyển sách
"Em quá đáng yêu, chị không thể không chụp ảnh"
"Có gì đáng yêu với người sắp chết chìm trong đống deadline chứ?" Jungeun bĩu môi "Khi nào em xinh đẹp thì hẵng chụp ảnh"
"Nhưng hiện tại em đang rất xinh đẹp, lúc nào em cũng xinh đẹp!" Jinsol ôm Jungeun từ đằng sau.
"Dẻo miệng" Jungeun lầm bầm, thoải mái giao tất cả trọng lượng cơ thể cho Jinsol.
"Chỉ dành riêng cho em" Jinsol cười chu môi.
Jungeun nheo mắt
"Chị biết em còn deadline phải hoàn thành chứ?"
"Thì sao?"
"Chị chẳng bao giờ dừng ở một nụ hôn" Jungeun đẩy mặt Jinsol ra khi cô ấy ngày càng tiến lại gần.
"Chị sẽ không làm gì, chắc chắn" Jinsol làm vẻ mặt đáng thương.
Jungeun thở dài, cô biết mình không thể thắng được khi Jinsol nhìn cô bằng ánh mắt đấy.
Jungeun nghiêng người về trước đặt lên môi Jinsol một nụ hôn chạm môi ngọt ngào.
"Hmm" Trước khi Jungeun có thể lùi ra thì Jinsol ôm lấy eo cô và tất nhiên một nụ hôn trở thành nhiều nụ hôn và điều tiếp theo Jungeun biết là cô chủ động nằm lên giường với Jinsol bên trên.
Thôi thì cô sẽ bắt Jinsol làm bài hộ cô sau vậy.
Jinsol cười nham nhở
"Em đã chuẩn bị trước!?"
"Hôm nay em không có ý định ra khỏi nhà!" Jungeun đỏ mặt đánh vào vai Jinsol, cô thậm chí không nghĩ đến việc sẽ rời phòng vào ngày hôm nay nên mới không mặc đồ lót.
"Vậy chị phải tận dụng cơ hội này mới được"
"Đừng nói như thể biến thá-ah Sol~" Jungeun rên rỉ khi Jinsol đã cúi xuống hôn lên ngực cô
Và sau đó những gì thoát ra khỏi miệng Jungeun là tên Jinsol và những tiếng rên rỉ.
........
Jungeun lườm Jinsol khi cô đang nằm trong lòng cô ấy.
"Chị không làm gì đây hở?" Jungeun véo eo Jinsol
Jinsol cười, nhe răng vì đau, tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Jungeun để xoa dịu cô ấy.
"Không thể trách chị được, em quá xinh đẹp" Jinsol nói với gương mặt cực kỳ nghiêm túc làm Jungeun bật cười.
"Chị là ai? Trả lại Jeong Jinsol ngốc nghếch đáng yêu cho em!"
"Hàng đã đến tay miễn trả lại" Jinsol cười lớn rồi tắm gương mặt Jungeun bằng những nụ hôn. Tình yêu của Jinsol và Jungeun đã đẹp và hạnh phúc như vậy. Nhưng rồi.... "Jinsol lại không về?" Sooyoung khó chịu "Không phải hôm nay là ngày kỷ niệm của em với Jinsol sao?"
"Chị ấy phải ngủ lại phòng thí nghiệm" Jungeun nở nụ cười trấn an, cố gắng không thể hiện sự thất vọng của mình.
"Để chị gọi cho Jinsol!" Haseul nói
"Đừng, chị sẽ làm chị ấy thấy có lỗi" Jungeun vội vàng ngăn Haseul bấm số điện thoại
"Cậu ấy nên cảm thấy có lỗi" Sooyoung bực bội nói
"Liên tục mấy tuần dạo gần đây Jinsol đã không về nhà hết 3 4 ngày, làm ngày làm đêm thì cũng không thể quên ngày đặc biệt thế này được" Haseul thở dài
"Chị ấy nói với em rằng phải tập trung vào dự án lần này để lấy được học bổng nên sẽ bận hơn bình thường" Haseul và Sooyoung nhìn nhau, đúng rồi, Jinsol đã ấp ủ mong muốn dành học bổng từ trước khi gặp Jungeun, cô ấy đã luôn học vất vả để đạt được mục tiêu này. Jungeun cắt bánh kem đưa cho Haseul Sooyoung.
"Mọi người ăn thử bánh em mua đi, nghe nói loại bánh mới này đang được khen lắm"
"...." Đêm đó, khi Jungeun vừa vào giấc
"Jungie" Jinsol cẩn thận chui vào chăn, luồn tay ôm eo Jungeun, dụi má vào lưng cô.
Jungeun quay người, đáp lại cái ôm
"Chị hẳn rất mệt mỏi rồi"
"Xin lỗi vì đã đánh thức em" Jinsol vùi mặt vào ngực Jungeun "Chị nhớ em"
"Chị đã xong việc chưa?" Jungeun vuốt tóc Jinsol
"Chưa, chị chỉ về được một lúc thôi"
Khi đầu óc Jungeun tỉnh táo hơn chút, cô thấy có gì đó không đúng....một mùi hương lạ chui vào mũi cô.
"Chị xin lỗi" Jinsol nói nhỏJungeun không cần lời xin lỗi
Cô cũng không biết mình muốn gì, có lẽ một câu 'Chị yêu em'? Nhưng Jinsol đã không nói điều đó.
Mọi thứ dường như tối tăm và lạnh lẽo hơn. Sáng hôm sau Jungeun tỉnh dậy, không còn bóng dáng Jinsol.
Nhìn lên tủ đầu giường, Jinsol có để một hộp quà cùng bó hoa.
"Ít nhất thì chị ấy cũng vẫn nhớ" Jungeun tự cười với hình ảnh phản chiếu mình trong gương.
Người trong gương như một người xa lạ đang nở nụ cười chế giễu, cả vòng cổ đẹp đẽ cùng ánh mắt trong gương đều có cùng vẻ lạnh lẽo vô cảm.
Như thể....Jungeun đã không còn cảm thấy hạnh phúc nữa. Điện thoại reo "Sol?"
"Chào buổi sáng, em đã dậy lâu chưa?"
"Em mới dậy và thấy quà của chị"
"Vậy là em đang nhớ đến chị?"
"Một chút" Jungeun bĩu môi và như Jinsol có thể tưởng tượng ra gương mặt Jungeun hiện giờ, cô ấy bật cười
"Vậy hãy nhớ đến chị nhiều hơn đi" Giọng Jinsol dịu dàng ấm áp "Chị mong được nghe câu em nhớ chị và em yêu chị"
"Em nhớ chị, em yêu chị" Jungeun nói "Được rồi chứ?"
"Nghe không thật lòng lắm thì phải" Jinsol tặc lưỡi nhưng không có ý gì là giận dỗi
"Có 1% thật lòng mà không biết chị có nghe ra không thôi"
Jinsol bật cười
"Dù sao cũng cảm ơn em Jungie"
"...."
"...."
Jungeun định lên tiếng thì đầu bên kia có giọng nói của người con gái khác
"Jinsol cậu làm gì vậy, tớ đã bảo chúng ta phải quay lại trước khi những người khác thấy chúng ta mà?"
"Được rồi" Jinsol thở dài mệt mỏi "Xin lỗi Jungie"
"Không sao, có vẻ như chị rất bận"
"Chị sẽ gọi lại cho em sau"
Và thế là cả hai cúp máy, Jungeun cố không nghĩ nhiều nhưng từ sâu thẳm, đã có một suy nghĩ tồi tệ len lỏi vào tâm trí cô. ................. "Cuối cùng! Không còn lớp học, không còn bài tập nữa!"
Jungeun rất vui vì đã kết thúc năm học một cách thuận lợi.
"Cậu đi ăn mừng cùng bọn tớ chứ Jungeun?" Một người bạn cùng lớp hỏi Jungeun.
Jungeun giờ mới nhận ra họ đã đứng ngoài cổng trường một lúc, những người bạn học cùng lớp kinh doanh đã bàn xong nơi đi ăn.
Dù sao giờ này về nhà cũng chẳng làm gì, nghĩ vậy, Jungeun định đồng ý thì chiếc xe ô tô thể thao trắng quen thuộc đỗ ngay trước mặt họ
"Cô gái, em thật xinh đẹp, tôi có thể mời em đi hẹn hò không?" Jinsol lái xe đến với nụ cười nhếch mép.
Bạn bè Jungeun hú hét hào hứng khi thấy Jinsol. Bên cạnh việc Jinsol vẫn là một trong bộ ba nổi tiếng thì họ cũng rất hâm mộ cặp đôi Jinsol Jungeun, tất cả đều đồng ý cả hai người họ rất đẹp đôi và đáng yêu.
Jungeun đỏ mặt xấu hổ, sau khi đuổi mấy người bạn đi, Jungeun quay lại chống hông trả lời Jinsol
"Xin lỗi tôi đã có người yêu rồi"
"Hmm, chúng ta có thể giữ bí mật" Jinsol xoa cằm.
"Vậy thì được thôi" Jungeun thản nhiên nói
Lúc đấy gương mặt Jinsol cứng lại, nụ cười nhếch môi đáng ghét trở thành e dè và sợ hãi (?)
"Em không hành động thế này trước mặt người khác đúng không?"
"Đương nhiên rồi!" Jungeun bĩu môi, sao Jinsol lại có ý nghĩ đấy chứ!?
Thấy Jungeun giận dỗi, Jinsol vội vàng xuống xe xin lỗi và chọc cười cô người yêu xinh đẹp. "Em tưởng chị bận?"
"Chị không thể tập trung nên đã trốn ra ngoài" Jinsol ôm Jungeun từ đằng sau, hít một hơi thật sâu mùi hương của người cô yêu "Chị cảm nhận được bạn gái chị đang rất đói bụng"
Jinsol dụi mũi vào bên cổ Jungeun, những ngón tay vuốt ve vùng eo Jungeun.
"Ah~ Sol" Jungeun đánh nhẹ vào tay Jinsol, hiện tại cả hai vẫn còn đang đứng trước cổng trường. Jinsol xấu hổ cười, cô vội dắt Jungeun ngồi vào ghế phụ.
"Hôm nay em muốn đi đâu, muốn làm gì, muốn ăn gì, bất cứ thứ gì em muốn"
Jinsol cười nói nhưng Jungeun vẫn có thể nghe ra Jinsol rất mệt mỏi, Jungeun BIẾT Jinsol rất mệt mỏi.
"Em chỉ muốn nghỉ ngơi và ngắm nhìn hoàng hôn"
"Tại sao? Ngày nào em cũng có thể ngắm hoàng hôn mà?"
"Nhưng không phải với chị"
Jinsol mỉm cười ngọt ngào khi nghe Jungeun nói. Cô nghiêng người hôn nhẹ lên môi Jungeun. Jinsol lái xe đưa Jungeun đến một bãi biển gần nhất.
Cả bầu trời được nhuộm một màu vàng cam, chiếu lên mặt biển lung linh, gió thổi nhẹ, mùi muối biển cùng tiếng xì xào của những đợt sóng vào bờ.
Jungeun thoải mái dựa vào mui xe, Jinsol cũng yên lặng đứng cạnh cô.
"Sol"
"Hmm?"
"Jinsol"
"Hmm?"
"Jeong Jinsol"
"..."
Jinsol mỉm cười khi nghe giọng nói dịu dàng của Jungeun gọi tên mình, mọi thứ như quay lại hồi hai người mới yêu.
Jinsol đặt tay lên eo Jungeun, kéo cô sát lại người mình, tay còn lại dịu dàng vén những sợi tóc ra sau tai Jungeun.
Cô hơi cúi người đặt một nụ hôn lên môi người yêu. Nụ hôn của Jinsol vẫn luôn dịu dàng cùng quyến rũ, nụ hôn như thôi miên làm đầu óc Jungeun trở nên mụ mị.
Nhưng....một lần nữa Jungeun ngửi thấy mùi hương kỳ lạ. Đây chắc chắn không phải nước hoa của Jinsol.
Jungeun cắn môi Jinsol
"Ouch" Jinsol giật mình lùi ra xa "Đây có phải là 'sở thích' mới của em không?" Jinsol cười xoa môi đang sưng đỏ
Jungeun không nói một lời, cô quay lại vào trong xe.
"Ai đã làm Kim Jungeun của chúng ta giận dỗi vậy?" Jinsol hỏi, gương mặt cười đùa làm Jungeun không thể nhìn thẳng, cô sợ sự tức giận kỳ lạ trong lòng sẽ phát tiết
"Ước gì cô ấy sẽ nói cho tôi biết"
"...."
Jinsol dần nhận ra hình như Jungeun đang giận cô, trước khi Jinsol định nói gì đó thì Jungeun đã nói trước
"Chúng ta đi về thôi, chị cần được nghỉ ngơi"
"Chúng ta có thể ở ngoài thêm một lúc không?" Jinsol thở dài.
"Không!" Jungeun cương quyết
"...."
"Sol, em biết chị đang cố gắng, nhưng đừng ép bản thân quá"
"Vì em cảm thấy có lỗi? Chị không sao-"
"Không! Vì em không muốn!"
"Oh..." Trên đường đi về, cả hai không nói với nhau lời nào.
Cả hai đều chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân. ............. "Wow, lạnh lùng thật" Jiwoo nhận xét
"Có lẽ đấy là khoảng thời gian mà theo bây giờ gọi là burn-out của một mối quan hệ" Jungeun thở dài.
"Well, cũng không thể đổ lỗi cho Jinsol với việc bận rộn, nhưng mà....mùi hương kỳ lạ kia là sao?" Jiwoo che miệng "Chị ta có người khác?"
Jungeun nhún vai
"Có thể? Tớ không có bằng chứng cụ thể, nhưng có một chuyện làm tớ tin vào điều này" ............. Buổi học cuối cùng Jungeun được phép ra về sớm hơn. Jungeun sẽ tranh thủ thời gian đi gặp Jinsol, Jinsol đã ở phòng thí nghiệm trường suốt 4 ngày vì dự án lớn của cô ấy.
Trên đường đi đến tòa nhà B, Jungeun gặp Jinsol đi cùng một cô gái khác đằng trước mình và có vẻ như hai người họ không nhận ra cô ở đằng sau.
"Lưng của cậu sao rồi?" Jinsol lên tiếng hỏi
"Không chỉ lưng, tớ còn đau hết cả eo đây" Cô gái ấy than vãn
Jungeun nhíu mày trước hai câu trao đổi đáng ngờ của Jinsol với cô gái, Jinsol nói cô ấy có 'dự án lớn'?
Cô gái ấy dựa người vào Jinsol
Jinsol đẩy nhẹ cô ấy ra
"Đừng ích kỷ vậy Jeong, tớ đã ở bên cậu 24/7, không rủ lòng thương một chút nào ư?"
Jinsol tặc lưỡi
"Tớ mới là người làm chính, tớ còn chưa kêu mệt thì thôi"
Cô gái kia thở hắt
"Tớ vẫn hơi lo lắng"
"Không sao đâu, không ai nhận ra mùi hương ấy đâu" Jinsol cười trấn an
Nhưng Jungeun nghe câu nói ấy cảm tưởng như ngàn mũi dao đâm vào trái tim, mắt cay nhòe vì nước mắt chực chờ chảy ra.
Jungeun hít một hơi thật sâu, cô lau nước mắt, cố trấn tĩnh bản thân, cô sẽ không bỏ chạy.
"Jinsol!" Jungeun chạy lên trước mặt Jinsol
Ánh mắt Jinsol sáng lên khi nhìn thấy Jungeun, chỉ một chút nữa thôi là Jungeun đã bị lừa bởi phản ứng vui vẻ hạnh phúc khi nhìn thấy cô của Jinsol.
"Sao em lại đến đây?" Jinsol cười vui vẻ, không nhận ra sự kỳ lạ "Em đến để gặp chị đúng không?"
Jungeun muốn làm rõ mọi chuyện ngay lúc đấy, nhưng ánh mắt cô chạm với mắt cô gái lạ mặt kia
"Ồ, cậu là bạn của Jinsol à?"
"Chúng tôi không phải bạn" Jungeun lạnh lùng trả lời
"Cậu không cần biết cô ấy!" Jinsol nhíu mày nạt cô gái kia
"Cậu xinh đẹp thật, cậu tên là gì?" Cô ấy không để ý đến Jinsol, hào hứng hỏi Jungeun
"Tớ cảnh cáo cậu Lee!" Jinsol nói với giọng tức giận, Jungeun chưa bao giờ nhìn thấy Jinsol như vậy.
Như thể Jungeun không được phép đến đây vậy...
"Jinsol..."
"Xin lỗi vì em đã cất công đến tận đây, chị rất muốn đưa em đi ăn..."Xin lỗi nhưng chị đang bận việcJungeun biết rõ Jinsol định nói gì tiếp theo"Xin lỗi Jungie nhưng chị đang bận việc"Đúng như những gì Jungeun nghĩ, Jinsol cứ lặp đi lặp lại câu nói này. Và cô ấy muốn Jungeun phải vào vai 'bạn gái tốt' ư?"Jinsol, chúng ta cần nói chuyện" Jungeun nói, cô rất cố gắng để không hét vào mặt Jinsol.
"Hiện tại...hiện tại thì không được, xin lỗi em, chị sẽ cố gắng hoàn thành sớm dự án này và dành hết thời gian cho em, chị hứa" Jinsol kiểm tra đồng hồ rồi nói với Jungeun, giọng nói cô ấy đầy áy náy.
"...Được rồi" Jungeun không biết phải nói gì nữa.
Jinsol chào tạm biệt Jungeun rồi đi qua cô."Cô ấy đấy à?" Cô gái họ Lee hỏi
"Hửm?"
"Dự án thứ 3 của cậu?"
"Ừ, chính là cô ấy"Trái tim Jungeun tan vỡ, cô thậm chí còn không quan tâm cô gái kia và Jinsol đặt cho cô biệt danh kỳ lạ gì nữa. Jinsol có ý gì? Cô là gì với Jinsol?.........."Cái quái gì vậy? Tớ không ngờ chị ta lại là người như vậy!" Jiwoo tức giận đập bàn "Nếu cậu là 'dự án' thứ ba, vậy là có thứ nhất và thứ hai sao?"
"Ít nhất biết được điều này đã làm tớ dễ dàng bước tiếp hơn và không khổ sở vì chia tay" Jungeun lắc đầu.
"Vậy cậu có mắng chửi chị ta như những gì chị ta xứng đáng phải nhận không?".............."Em rất xinh đẹp" Vừa ngồi xuống ghế là Jinsol nói
Hôm nay chính là ngày Jungeun nói lời chia tay với Jinsol.
Jungeun ngồi đối diện Jinsol với gương mặt lạnh lùng không cảm xúc. Quán cà phê này là nơi hai người đi chơi riêng lần đầu tiên và Jungeun chỉ còn sự chán ghét với nơi đây.
"Em uống gì, để chị gọi-"
"Tôi không uống gì hết" Jungeun lạnh lùng cắt lời "Chúng ta cũng chẳng nói chuyện lâu"
Jinsol nhìn Jungeun, gương mặt đầy thắc mắc.
"Chúng ta chia tay đi Jinsol" Lời nói thoát ra khỏi miệng Jungeun một cách nhẹ nhàng, không như cách nó đè nặng trong lòng Jungeun mấy ngày nay.
"Chúng ta kết thúc rồi Jeong Jinsol, tôi mong chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa" Jungeun nói không nhìn vào mắt Jinsol.
Jinsol tháo kính xuống
"Em muốn....chia tay?"
"Đúng vậy, tôi nghĩ là chị biết lý do vì sao rồi"
"Chị...là do chị chưa đủ tốt sao?" Giọng Jinsol run rẩy, những giọt nước mắt đã chảy xuống má Jinsol "Chị...chị nghĩ là chị đã làm tốt nhất có thể"
"Tôi cũng nghĩ là chị đã làm tốt nhất có thể rồi" Với một người xếp thứ 3...
Jinsol cúi đầu, cô ấy cố gắng kìm tiếng khóc của mình.
Jungeun không đành lòng nhìn thêm, cô đứng lên đi qua Jinsol
"Tốt nhất chúng ta nên quên nhau đi, đây không phải là tình yêu Jinsol"Jinsol không ngăn Jungeun lại, Jungeun cũng không quay lại nhìn một lần nào.
Ngay khi về đến nhà, Jungeun vội vàng dọn dẹp đồ đạc và rời đi.
Sooyoung và Haseul cố gắng níu kéo cô nhưng Jungeun đã quyết................"Là như vậy đấy"
"Tớ đã hiểu tại sao cậu tránh Jinsol như vậy" Jiwoo cắn môi, có điều Jiwoo không hiểu tại sao Jungeun lại chọn làm việc tại bộ phận của Jinsol sau những chuyện đã xảy ra.
"Ugh, cứ nghĩ đến là tớ tức giận, không thể tin được tớ lại bắt đầu có tình cảm với chị ta"
Jiwoo không nói một lời, rót thêm rượu cho Jungeun.
Jungeun mong rằng rượu có thể làm cô quên đi Jinsol...
_TBC_