[LONGFIC] Way Back Into Love, Lipsoul
1
Ném cái hộp lớn trong tay xuống đất, Jungeun vươn vai
"Cuối cùng cũng xong"
"Này Jungie, cậu phải cẩn thận chứ" Jiwoo chống hông chỉ vào hộp carton
"Tớ đã kiểm tra rồi, nó chỉ là quần áo thôi" Jungeun phẩy tay, cô bắt đầu nhìn xung quanh trong khi Jiwoo tiếp tục công cuộc mở từng hộp carton, kiểm tra xem có đồ gì bị hư hỏng khi Jungeun cứ ném lung tung như vậy không.
"Công ty thật sự rất tử tế" Jungeun cảm thán.
Jungeun với Jiwoo đã làm cho công ty M được 3 năm, nhờ sự chăm chỉ nỗ lực và một chút may mắn mà họ đã được thăng tiến và chuyển về trụ sở chính làm việc, tham gia vào dự án mới nhất của tổng công ty.
"Nghe nói đây là dự án của con gái chủ tịch Cho - Giám đốc Cho Haseul, dự án hiện tại thực ra đã được ấp ủ từ rất lâu và sau nhiều năm du học nước ngoài, cuối cùng cô ấy đã được chủ tịch cho phép chạy dự án này" Đấy là những gì đồng nghiệp ở chỗ làm cũ nói với Jungeun.
Có ngạc nhiên không khi cô nói cô không bất ngờ với thông tin đó.
Tất nhiên việc biết sếp của mình là ai cũng là điều hiển nhiên, nhưng....Jungeun không chỉ biết giám đốc Cho, cô còn từng sống cùng nhà với Haseul, idol nổi tiếng Yves Ha Sooyoung và...cả cô ấy nữa.
Quay lại với căn hộ được công ty hỗ trợ của Jungeun Jiwoo khi cả 2 được chuyển về làm việc tại trụ sở chính.
Nhân viên được sắp xếp thuê căn hộ chung cư này nếu không có nhà tại thành phố. Căn hộ rộng rãi thoáng mát, đầy đủ đồ dùng, 2 phòng ngủ 1 phòng khách, phòng tắm nằm bên trong phòng ngủ. Và tiền thuê căn hộ cũng đã được công ty hỗ trợ một phần.
Lương thưởng tăng lên gấp đôi, còn được hỗ trợ nơi ở nữa, có lẽ vận may đã đến với Jungeun.___________Jungeun mơ
Giấc mơ đưa cô quay trở về căn nhà quen thuộc của 5 năm trước.
Căn nhà cô đã từng sống vui vẻ trong những năm học đại học.
Jungeun vẫn có thể nhớ như in tiếng bánh xe vali ma sát với mặt đất rất khô khốc khi cô kéo nó ra khỏi căn nhà. Gương mặt của Haseul và Sooyoung đầy buồn bã níu kéo.
Nhưng...dù có đau đớn đến thế nào, đây cũng là điều mà Jungeun phải làm. Rồi một hình bóng hiện lên, gương mặt ấy vẫn luôn hằn sâu trong tâm trí dù cho cô có cố gắng quên đi.
Jungeun vùi mặt vào trong gối, lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má.Tại sao?
Tại sao đã 5 năm trôi qua?
Tại sao dù đã trải qua nhiều mối tình kể từ lúc đó, Jungeun vẫn không thể quên được cô ấy?____________Hôm nay là buổi đầu tiên ở trụ sở chính của công ty. Jungeun và Jiwoo có chút hồi hộp khi ngồi chờ quản lý.
"Kim Jiwoo đúng không?" Quản lý Kang đi đến chào đón hai người, cô ấy cười với Jiwoo "Tôi sẽ chỉ cho cô bàn làm việc"
"Còn cô hẳn làm Kim Jungeun?"
"Vâng"
"Cô đến phòng giám đốc nhé, giám đốc Cho đang đợi cô"
Không để Jungeun hỏi thêm câu gì, quản lý Kang đã quay người đi mất.
"Chúc may mắn!" Jiwoo ra dấu cổ vũ Jungeun rồi cũng đi theo quản lý Kang.Jungeun thở dài...có lẽ cô cần nhiều hơn sự may mắn._____________Jungeun mở cửa đi vào văn phòng giám đốc.
"Chào giám đốc, tôi-" Jungeun cố gắng bỏ qua trái tim đầy hồi hộp của mình để ra mắt giám đốc một cách chỉn chu nhất. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt cáo đầy ý cười, mái tóc đen bây giờ đã dài hơn trong ký ức của Jungeun và..."Jungeun!" Giọng nói đầy vui vẻ của Cho Haseul
"Chào chị Haseul" Jungeun không ngờ gặp lại người quen cũ lại mang nhiều cảm xúc như vậy, cô cố giữ giọng bình tĩnh nhất để chào Haseul.
Haseul có vẻ không hài lòng với chất giọng xa cách của Jungeun, cô ấy đi đến kéo Jungeun ngồi xuống ghế sofa trong văn phòng rồi cũng tự ngồi xuống đối diện Jungeun.
"Những năm qua em khỏe chứ?" Haseul rót nước, ánh mắt luôn nhìn Jungeun.
"Em....em" Jungeun hắng giọng "Em vẫn khỏe, chị thì sao? Nghe nói chị đã ra nước ngoài để học lên thạc sĩ"
Haseul cười tươi, gật gù khi biết Jungeun vẫn còn để ý đến thông tin của cô.Đúng lúc ấy tiếng gõ cửa vang vọng cả văn phòng.
"Ừm...có người chị muốn giới thiệu với em" Haseul cẩn thận quan sát vẻ mặt của Jungeun
Trái tim Jungeun đột nhiên thắt lại, sẽ không phải chứ?
"Vào đi!" Haseul nói lớnÁo blouse trắng là thứ đầu tiên Jungeun nhìn thấy và khi ngẩng lên, ánh mắt cô chạm lấy ánh mắt mà cô nghĩ mình chỉ có thể thấy được trong giấc mơ.
"Xin chào"
Đôi mắt mà Jungeun không bao giờ quên
"Jinsol..." Cái tên thoát ra từ miệng Jungeun vừa quen thuộc vừa xa lạ, cái tên mà Jungeun đã muốn chôn vùi sâu trong quá khứ.
"Đây chắc là điều khó khăn nhất...." Jinsol lẩm bẩm, ánh mắt chứa nỗi buồn và nhung nhớ, mãnh liệt đến mức làm Jungeun quay mặt đi.
"Trưởng nhóm bộ phận nghiên cứu Jeong Jinsol, rất vui được làm quen em Kim Jungeun"
Jinsol nở nụ cười và đưa tay ra.
Jungeun cảm thấy có gì đó nghẹn trong họng cô, khi đưa tay ra nắm lấy bàn tay ấy. Hơi ấm cùng những mảnh vụn ký ức chạy trong đầu cô.
Jungeun vội vàng rụt tay lại.
Còn chưa để Jungeun nhìn được ánh mắt tổn thương, Ha Sooyoung đẩy cửa đi vào.
"Jungeun!" Ngôi sao nổi tiếng Yves Ha Sooyoung vui vẻ tiến đến ôm Jungeun
"Chị Sooyoung"
"Đã lâu rồi không gặp" Sooyoung cười nói "5 năm rồi nhỉ?"
"Đúng vậy...em không ngờ mình sẽ gặp lại mọi người như thế này"
"Bọn chị đã rất nhớ em, đặc biệt một người nào đó-"
Tiếng ho khan cắt lời Sooyoung
"Cậu có thể ra ngoài ho được không?" Sooyoung đảo mắt "Đừng làm cụt hứng người khác như vậy Jeong Jinsol!"
"Cậu mới là người phải ra ngoài!"
"Còn cậu là kẻ ngu ngốc!"
"Cậu nói ai ngốc?"
"Cậu nghe thấy rồi đấy!"
"Thôi được rồi, hai người đừng đánh nhau trước mặt khách của chúng ta chứ" Haseul thở dài nói, Jinsol chỉ có thể trừng mắt với Ha Sooyoung đang lè lưỡi trêu tức cô ấy.Jungeun bật cười, thật không ngờ sau từng ấy thời gian, các cô lại một lần nữa ngồi cười đùa với nhau.
Jungeun lại chạm mắt với cô ấy.
Nhìn nụ cười ngốc nghếch, một suy nghĩ chạy qua đầu Jungeun: Gặp lại người yêu cũ có lẽ không quá kinh khủng như cô nghĩ.___________"Cái gì cơ!?" Jiwoo ngạc nhiên che miệng "Giám đốc Cho, trưởng bộ phận nghiên cứu và idol nổi tiếng Ha Sooyoung đều là bạn của cậu!?"
"Cũng không có gì ghê gớm đâu, bọn tớ chỉ là bạn cùng nhà hồi học đại học"
"Vậy mà tớ đã phải lo sốt vó khi cậu bị gọi lên phòng giám đốc" Jiwoo vẫn chưa tiêu hóa được hết, tại sao Jungeun không rủ cô đi cùng chứ?
"Bọn tớ nói chuyện 1 chút rồi trao đổi số điện thoại-"
"Ồ, vậy là cậu có thể dễ dàng liên lạc với họ" Jiwoo ánh mắt mong chờ, nếu dính lấy Jungeun cô có thể sẽ được tăng lương, thăng chức?
Jungeun nhún vai, mặc dù họ đã từng cùng nhà, cô biết Haseul và Sooyoung đều rất quý cô, nhưng những chuyện đã xảy ra với Jinsol...Đã 5 năm trôi qua nhưng khi nghĩ lại vẫn làm trái tim Jungeun ẩn ẩn đau nhức, cô thở dài, chỉ mong nằm xuống là ngủ luôn. Đang cầm điện thoại đặt báo thức, Jungeun nhận được một cuộc gọi đến từ số lạ
Ai lại gọi điện cho cô vào giờ này chứ?
"Ừm xin chào?" Jungeun bắt máy
Đầu bên kia sau một lúc im lặng, đến lúc Jungeun tưởng là cuộc gọi trêu định cúp máy
"Là chị..."
Người nọ không cần phải nói tên, Jungeun cũng biết đấy là ai.
"Có chuyện gì sao?" Jungeun dùng tông giọng lạnh nhạt nhất có thể hỏi lại
"Ừm...lúc chiều em có cho số...Chị đang kiểm tra lại"
"Chị nghĩ rằng tôi sẽ đưa chị số giả?" Jungeun cảm thấy sự tức giận dần dâng lên, 5 năm trôi qua và Jinsol nghĩ cô là người như vậy?
"Không phải!" Jinsol vội vàng nói, giọng nói gấp gáp không muốn Jungeun hiểu lầm.
"...."
"Hmm...em đã ăn tối chưa?" Jinsol đầu bên kia cẩn thận hỏi
"Giờ đã là nửa đêm, tất nhiên là tôi đã ăn rồi"
"Oh...phải rồi" Jinsol lầm bầm
"Có chuyện gì vậy?" Jungeun hỏi lại, giọng cô thể hiện không còn kiên nhẫn
"Xin lỗi...chị không có lý do nào đủ hay..." Jinsol dừng một lúc "Chị có cần phải tìm lý do để gọi em không?"
Jungeun có thể tưởng tượng ra khuôn mặt lo lắng đầy bồn chồn qua tông giọng của Jinsol. Cô thở dài, đáng ra cô nên cúp máy ngay khi biết ai ở đầu dây bên kia, nhưng không hiểu tại sao cô vẫn nghe máy
"Không sao, cũng đã quá muộn để có lý do hợp lý rồi"
"Vậy....chị có thể chúc em ngủ ngon không?"
"...."
"...."
"Được rồi"
Ngay khi Jungeun nói, Jinsol thở phào nhẹ nhõm một cái như cô ấy đã nín thở ngay sau khi hỏi xong câu hỏi kia.
"Chúc ngủ ngon Jungeun"
Chị thật sự nghĩ tôi sẽ ngủ ngon được nữa sao?
Jungeun nghĩ
"Tôi...sẽ cố" Còn đây là điều Jungeun nói
"Em biết không?"
"Biết gì?"
"Em vẫn đáng yêu khi em cố tỏ ra ác liệt"
"Nghe này, nếu chị có suy nghĩ tôi sẽ-"
Jungeun dừng lại khi nghe thấy Jinsol ngáp 1 cái lớn
"Chị mệt rồi, chị ngủ đây"
"Nghiêm túc đấy à? Tôi tắt máy đây!" Jungeun tức giận nói
"Hẹn gặp lại em vào ngày-"
Jinsol chưa nói xong thì Jungeun đã cúp máy.Jungeun thấy đấy là một cuộc gọi không vì mục đích gì cả, rất vô nghĩa và nhàm chán nhưng không biết tại sao nó vẫn có thể làm Jungeun thức suốt đêm.____________Sáng hôm sau, trong khi mọi người đều sẵn sàng cho một ngày mới
"Cậu có nghĩ giờ còn kịp xin nghỉ ốm không?" Jungeun bồn chồn đi bên cạnh Jiwoo, còn hơn chục bước nữa là đến thang máy, nếu cô quyết định nhanh thì vẫn có thể quay về...
"Kim Jungeun, cậu đừng trẻ con nữa" Jiwoo đảo mắt "Có chuyện gì với cậu vậy?"
Tất nhiên Jungeun không thể nói rằng cô không muốn chạm mặt người yêu cũ ở công ty rồi. Nghe thật hèn nhát.
Jungeun thở dài kéo lê cơ thể vào thang máy. Thôi được rồi, cô sẽ cố gắng tránh người-mà-cô-không-muốn-nói-tên...Jungeun thuộc bộ phận trợ lý nên cô cũng có nhiệm vụ sắp xếp phòng họp cho buổi tập dượt thuyết trình của giám đốc Cho trước các vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.
Khi mở máy chiếu và cho chạy thử những slide đầu tiên, một cái tên quen thuộc hiện trên màn chiếu
"Trưởng bộ phận nghiên cứu, Jeong Jinsol" Jane đọc lớn dòng chữJane cũng là một trong những nhân viên trong bộ phận trợ lý, hơn Jungeun 2 tuổi, ngay ngày đầu Jungeun đến đây, ngoại trừ thời gian cô ở trong văn phòng giám đốc Cho thì khi vừa ra đến khu làm việc của mình, Jane đã bắt chuyện và chủ động hướng dẫn giúp đỡ cô. Có thể nói, đối với Jungeun, Jane đã trở thành người bạn, người chị lớn chứ không chỉ là đồng nghiệp bình thường.
"Chị đã nhìn thấy cô ấy mấy lần đi đến phòng giám đốc Cho, rất xinh đẹp"
"Ừm..." Jungeun ậm ừ, cô tự nói nhỏ "Vậy nên chị ta mới có fan hồi còn học đại học"
"Ồ, em học cùng trường với cô ấy?" Jane nghe thấy Jungeun nói, liền hỏi "Em có phải fan của cô ấy không?"
"KHÔNG! Tại sao chị lại nghĩ thế chứ!?" Jungeun lớn tiếng trả lời.
"Geez, em chỉ cần nói không là được mà" Jane không hiểu sao Jungeun phải phản ứng như vậy, cô ấy làm vậy giống với chột dạ hơn là một câu trả lời thông thường."Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?" Jungeun bất động khi nghe thấy giọng nói ấy.
Jane bên cạnh thì giật mình nhìn về phía cửa kính, đứng đó là trưởng bộ phận nghiên cứu Jeong Jinsol mà họ đang nói đến.
Đừng nói là chị ta nghe thấy lời cô nói lúc nãy, Jungeun âm thầm cầu nguyện trong lòng
"Tôi vừa tự hỏi không biết lúc nào có thể cắt ngang được" Jinsol mỉm cười đi vào.Chị ta có nghe thấy! Jungeun thở hắt bực bội, không hiểu sao hai bên má nóng dần.
"Cảm ơn vì đã sắp xếp phòng họp, tôi sẽ kiểm tra nốt những việc còn lại"
"Vậy, chúng tôi xin phép" Jane gật đầu "À, tôi sẽ chuẩn bị thêm giấy ghi chú" Thấy vẫn còn thiếu đồ nên Jane nhanh chóng đi lấy.
Jungeun thấy thế cũng vội vàng rời đi, gương mặt cúi xuống đất cố không nhìn Jinsol.
"Cẩn thận" Jinsol kịp thời giữ cánh cửa kính trước khi nó đóng lại trước mặt Jungeun "Em sẽ làm thương chính mình mất"
Jungeun nhìn gương mặt tươi cười đáng ghét, nghĩ đến Jinsol đã nghe thấy cuộc hội thoại của cô với Jane, chưa kể phản ứng thái quá của Jungeun cũng sẽ làm chị ta hiểu lầm là cô 'xấu hổ', hừ, cô chỉ muốn cho Jane biết chắc rằng cô không phải và sẽ không bao giờ, nhấn mạnh KHÔNG BAO GIỜ là fan của Jeong Jinsol!
Jungeun bỏ lại 1 câu cảm ơn đầy lạnh lùng xa cách rồi cô...chạy trối chết.____________"Jungeun!!! Cậu không biết chuyện gì đâu!!!" Jiwoo hào hứng ôm tay Jungeun
Jungeun nhướng mày, ý hỏi chuyện gì
"Tối nay giám đốc Cho tổ chức tiệc chào đón nhân viên mới" Jiwoo khoe rồi chuyển giọng nói nhỏ "Tớ chắc chắn bữa tiệc này 90% là nhờ cậu chứ nhân viên mới có mỗi 4 người"
"Làm gì có chuyện đó!" Jungeun xấu hổ che miệng Jiwoo, không muốn ai biết được việc cô quen biết giám đốc.
Tiệc chào đón không phải vấn đề, vấn đề ở đây là Jungeun thật sự không muốn mình trở thành trung tâm của sự chú ý, cô rất mong Jiwoo không 'lỡ' tiết lộ việc cô quen với giám đốc, trưởng bộ phận nghiên cứu và idol nổi tiếng..............Tối đóNhững nhân viên mới được mời rượu nhiều, tửu lượng của Jungeun không phải tệ nhưng cô thấy mình bắt đầu choáng váng một chút."Cậu không sao chứ?" Jiwoo hơi lo lắng
"Tớ không sao, rửa mặt một chút là tỉnh" Jungeun chống bàn đứng dậy, Jiwoo định đi theo nhưng đúng lúc ấy có người gọi Jiwoo, Jungeun phẩy tay ý bảo mình không sao thì Jiwoo mới bỏ ý định đi theo cô.Sau khi Jungeun rửa mặt, cô đã tỉnh táo hơn chút, nhưng khi bước đi vẫn có chút lảo đảo, Jungeun đang tưởng rằng mình sẽ ngã thì một bàn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đứng thẳng lại.
"Cô Kim, cô không sao chứ?"
Jungeun mở lớn mắt nhìn người trước mặt, gương mặt xinh đẹp đáng ghét này!
Jungeun biết cô và Jinsol đã chia tay, cô thậm chí không muốn dính dáng đến chị ta nữa, nhưng khi nghe tên gọi đầy xa cách từ Jinsol, Jungeun cảm thấy có lửa giận trong lòng.
Cô thậm chí không quan tâm mình đang ở nơi công cộng.
"Chị! Chị...đi...theo tôi đúng không?" Jungeun nói lớn, ngón tay chọc cánh tay Jinsol
"Chị mau tránh xa tôi ra! Tôi không thích!"
"Em say rồi" Jinsol nhẹ nhàng nói
"Tôi không say! Chị đừng nói như thể chị hiểu tôi!" Jungeun tức giận quay đi, cái xoay người làm Jungeun lảo đảo, cô ngã vào một cái ôm ấm áp.
"Để chị đưa em về"
"Tôi không cần! Tôi tự đi bộ về được! Chị tránh xa tôi ra!"Jungeun nghe thấy Jinsol thở dài, cô chưa kịp nói gì thêm thì đã bị kéo ra ngoài.
Gió mát đã làm Jungeun bình tĩnh trở lại, chỉ là không hiểu sao lúc này Jinsol đã không còn giữ cô nữa nhưng Jungeun vẫn yên lặng đi theo sau Jinsol."Hãy cứ tự nhiên nhé" Jinsol cười khi mở cửa xe cho Jungeun.
"Hừ" Jungeun thở một hơi như thể rất khó chịu, nhưng cô vẫn ngồi vào ghế phụ lái.
"Tôi muốn chợp mắt một chút" Jungeun nói, hiện tại cô chỉ muốn ngủ luôn từ lúc này đến lúc về căn hộ.
"Đừng thiếu cẩn trọng như vậy" Jinsol tự nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
"Gì chứ?"
"Đây"
Jinsol nghiêng người về phía Jungeun, khoảng cách hai người ngày càng gần.
Chị ta làm gì vậy?
Ngay trước khi Jungeun định nói thì
*Click*
Tiếng chốt của dây thắt an toàn vang lên
"Oh..."
"Chị sẽ không chỉ thắt dây an toàn vào lần tới đâu" Jinsol nói nhỏ nhưng Jungeun vẫn có thể nghe thấy rõ ràng với khoảng cách siêu gần của cả hai.
Jungeun có thể không thừa nhận nhưng trong lòng cô biết Jinsol có một lực hấp dẫn đặc biệt, trưởng thành quyến rũ hơn khi cô ấy để tóc đen ngang vai như hiện tại. Khác hẳn với thời đại học là tóc dài màu vàng.
Mắt Jungeun liếc xuống đôi môi của người trước mặt.
Sau một lúc nín thở tưởng chừng rất lâu, Jinsol đẩy người lùi ra, cười lên vui vẻ rồi khởi động xe.Jungeun chỉ biết thở hắt tức giận, lại một lần nữa không hiểu sao hai bên má lại nóng lên."Đã lâu rồi chị mới được chở em như thế này"
"...." Jungeun tiếp tục nhắm mắt dựa vào cửa kính, giả vờ không nghe thấy Jinsol.
"Những năm tháng đẹp đẽ ấy..." Giọng Jinsol đầy buồn bã và nuối tiếc "Nhiều lúc chị muốn quay lại thời gian"
Trong lòng Jungeun muốn nói rằng cô cũng nhớ những tháng ngày đại học đấy.
"Thời gian đã mất không thể lấy lại được" Jungeun nói không cảm xúc.
"Đúng vậy nhỉ" Jinsol bật cười cay đắng, cô lắc đầu rồi lại im lặng.
Nghe giọng Jinsol thật sự bị tổn thương làm Jungeun có chút hối hận, nhưng cô đè nén bản thân không để phát ra câu từ nào an ủi Jinsol.Tiếng chuông điện thoại của Jungeun phá tan sự im lặng."Jiwoo-ah" Jungeun bắt máy, ngay lập tức giọng nói đầy lo lắng của Jiwoo từ đầu dây bên kia
"Cậu ở đâu vậy? Cậu có sao không?"
"Tớ không sao" Nghe giọng Jiwoo làm Jungeun cảm thấy ấm lòng hơn nhiều, cô nhẹ giọng đáp "Tớ đang trên đường về nhà rồi"
"Được rồi, cứ mỗi 5 phút tớ sẽ gọi một lần, cậu nhớ để ý máy" Jiwoo vẫn không an tâm
Trong lúc Jungeun bận bĩu môi không trả lời thì Jiwoo nói tiếp.
"Trên đường về cậu có thể mua giải rượu được chứ?"
"Okay"
Sau khi cúp máy, Jungeun quay sang Jinsol
"Chúng ta có thể dừng lại ở hiệu thuốc nào không? Tôi cần mua chút đồ"
"Không" Jinsol trả lời
"...." Jungeun trừng mắt, chị ta giận dỗi cái gì vậy trời?
"Được rồi"
Có lẽ tiếng thở dài chỉ là thứ Jungeun tưởng tượng ra.
"Đấy...là ai vậy?"
Jungeun nhìn sườn mặt của Jinsol, cô ấy không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.
"Là Jiwoo, tôi với cô ấy vào cùng đợt với nhau, chị cũng đã gặp cô ấy rồi"
"Ồ..." Rồi cả hai lại cùng im lặng.
Jungeun không biết tại sao nhưng đột nhiên cô muốn giải thích với Jinsol về mối quan hệ giữa cô và Jiwoo, mà tất nhiên Jungeun đã không làm thế."Đến nơi rồi, em nhanh về đi, buổi tối rất nguy hiểm" Jinsol nhẹ nhàng nói.
Ra khỏi xe, Jungeun đi thẳng 1 mạch không nhìn lại, nhưng cô biết chắc rằng dù cô có lạnh lùng, ác liệt với Jinsol thế nào thì cô ấy cũng sẽ chờ cô vào trong sảnh chung cư thì mới lái xe đi.___________Sáng hôm sauJungeun đối mặt với cơn đau đầu nhẹ và cô rất cảm ơn Jiwoo vì đã nhắc cô mua trà giải rượu, không thì cô sẽ không ra khỏi giường được mất.
"Cậu thật sự có thể đi làm được chứ?" Jiwoo hỏi
"Câu đấy phải là tớ hỏi cậu mới đúng, cậu cũng không uống ít hơn tớ" Jungeun lè lưỡi với Jiwoo.Hôm nay văn phòng bận rộn hơn rất nhiều.
"Cô Jungeun, tài liệu tôi có nhắc cô chuẩn bị đã sẵn sàng chưa?"
"Tôi đã để trên bàn của trưởng phòng rồi"
"Cô Jungeun, cô nhớ rà soát lại data một lượt, in ra và để lên bàn tôi khi cô xong việc"
"Vâng"
"Chúng ta chuẩn bị có cuộc họp cấp cao, ai là người được giao phụ trách ghi chép ngày hôm nay vậy?"
"Tôi-"
"Là tôi" Jane nói rồi cô quay sang mỉm cười với Jungeun.
Jungeun thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đáp lại Jane với câu cảm ơn. Cô đang có rất nhiều công việc cần hoàn thành, thật may có chị Jane giúp đỡ.
Cơn đau đầu nhẹ làm Jungeun không thể tập trung 100%, tốt nhất cô chỉ nên làm việc vừa sức thôi.Khi đang đọc tài liệu, điện thoại Jungeun rung lên, báo đã nhận một tin nhắn-Em ổn chứ? Nghe Haseul nói nhìn em không khỏe lắmJungeun định xóa tin nhắn luôn, nhưng cô nhìn tin nhắn một lúc rồi tắt máy, coi như chưa đọc gì cả.-Nếu không khỏe thì em có thể nghỉ ngơiJungeun thở dài, tại sao cô lại đọc tin nhắn chứ?
"Chuyện gì vậy?"
"Giám đốc Cho bị chủ tịch chất vấn rất kinh khủng"
"Không phải chuyện này đã xảy ra nhiều lần rồi ư?"
"Đúng vậy, nhưng lần này tệ hơn khi chủ tịch đã mong đợi kế hoạch tốt hơn sau khi đồng ý rót thêm tiền vào dự án này"
"Cái gì? Nghe như ông ấy cho nhiều lắm vậy? Không phải chỉ là số tiền đủ để tuyển thêm vài người mới thôi à?"
"Tôi bắt đầu thấy giám đốc Cho thật đáng thương"
"Đâu ai nghĩ làm con gái chủ tịch lại khó khăn như vậy chứ!? Tôi mà giàu như vậy thì sẽ chấp nhận thất nghiệp ở nhà"Jungeun cứ ngỡ là con chủ tịch thì công việc của Haseul dễ dàng hơn, thật không ngờ ngược lại. Haseul bị áp lực từ nhiều phía, thậm chí áp lực trực tiếp từ chủ tịch - cha cô ấy.
Haseul rất giỏi nhưng cũng là người dễ tổn thương nhất trong 3 người Jungeun sống cùng thời đại học. Jungeun biết họ đã không liên lạc với nhau 5 năm rồi nhưng cô vẫn còn rất lo lắng cho Haseul."Em lo lắng cho ai vậy?"
Giọng nói vang lên bên cạnh làm Jungeun cứng người, không phải chứ? Cô lại nói suy nghĩ của mình trong vô thức?
"Đúng vậy em lại nói suy nghĩ của mình trong vô thức" Jinsol mỉm cười "Không, chị không có tài năng đọc suy nghĩ của người khác dù chị rất muốn biết em nghĩ gì về chị"
Jungeun thở hắt quay đi không đáp lời Jinsol.
"Xin lỗi nếu làm em giật mình, chị đứng ở chỗ cầu thang, thấy em đứng đây lâu không phản ứng gì nên chị lo lắng..."
"..."
"Chị hiểu em muốn ở một mình, chị cũng đang tìm một nơi yên tĩnh nên mới đứng ngoài cầu thang"Jungeun nghe thấy trong giọng nói của Jinsol có nỗi buồn.
Có lẽ việc chị ta buồn có liên quan đến buổi họp lúc sáng nay, là trưởng bộ phận nghiên cứu, chắc Jinsol cũng chịu rất nhiều áp lực.
Jungeun quay lại nhìn Jinsol, Jinsol thiếu sức sống hẳn so với hôm qua, quầng thâm đậm màu dưới mắt chứng tỏ cô ấy rất thiếu ngủ.
Jungeun cắn môi không biết mình có nên nói chuyện mà đã nghe được với Jinsol không.
Cuối cùng Jungeun vẫn lựa chọn lên tiếng
"Tôi đã không biết"
"Không biết chuyện gì?" Jinsol hỏi lại
"Không biết rằng chị Haseul đã phải chịu nhiều áp lực đến vậy"
"...."
"...."
"Đừng quá khắt khe với bản thân" Jinsol nhíu mày "Nếu em muốn nói gì thì phải là câu này"
Khi Jungeun chưa kịp suy nghĩ ý nghĩa câu nói của Jinsol, giây tiếp theo cô nhận ra thì cô đã kẹt giữa Jinsol và bức tường.
"Sau bao nhiêu năm và người em quan tâm nhất là Haseul sao? Thế còn Sooyoung và chị...không, còn chị!? Em không muốn biết chị như nào từng ấy năm trôi qua sao?"
Jungeun quá bất ngờ trước hành động và giọng nói có chứa tức giận của Jinsol, cô không thể nói được gì.
Gương mặt Jungeun đỏ lên khi nhận ra hai người đang cách nhau rất gần
"Có rất nhiều điều chị muốn nói với em...." Jinsol thì thầm
Jungeun không dám nhìn thẳng vào mắt Jinsol khi cô biết đôi mắt đầy nỗi buồn ấy có thể làm sụp đổ mọi phòng tuyến của cô.
"Chị có thể nói gì với em được nữa chứ?" Jinsol lùi ra xa Jungeun.
"Jinsol..."
Jinsol hơi rụt người lại khi nghe thấy Jungeun gọi tên cô lần đầu tiên sau 5 năm.
"Chị...chị không sao"
"Chị nhìn không ổn chút nào"
"Thừa nhận mình không ổn sẽ làm tâm trạng của chị còn tệ hơn" Jinsol lắc đầu
"...." Jungeun không biết phải nói gì trước một Jinsol đầy buồn bã và tổn thương. Nếu như cách đây 5 năm, cô đã có thể ôm cô ấy vào lòng dỗ dành, tắm gương mặt Jinsol bằng những nụ hôn cho đến khi nỗi buồn của cô ấy vơi bớt...Nhưng đó đã là chuyện quá khứ rồi.
Cô không nên đứng lại đây, không nên ở riêng với người yêu cũ, nhưng...cô không thể bỏ mặc Jinsol trong lúc này.
Jungeun thở dài, cô quyết định đứng im lặng bên cạnh Jinsol.
"Em không đi sao?"
"Tôi sẽ đi cùng chị"
"Xin lỗi vì đã làm em lo lắng"
"...."
"Đáng ra chị mới là người phải lo lắng"
"Hmm?"
"Trông em rất mệt mỏi"
"Tôi đã nói là tôi ổn" Jungeun nói, đúng lúc ấy thang máy xuống đến nơi lần thứ n "Đi thôi, hôm nay tôi có nhiều công việc phải làm"...........Thời gian còn lại trôi qua thật nhanh, Jungeun không nhớ cô đã về nhà từ lúc nào.
Nằm trên giường, tâm trí Jungeun lại nghĩ về Jinsol.
Jinsol vẫn như trong ký ức của cô, quan tâm đến cô, thể hiện sự yếu đuối trước mặt cô.
Đáng ra Jungeun không nên để ý đến Jinsol, đáng ra Jungeun không nên nhớ lại hồi xưa ấy và đáng ra Jungeun không nên nhớ Jinsol như lúc này.
"Mình bị điên rồi" Jungeun thở dài, lại một đêm khó ngủ.__________Nháy mắt đã qua một tuần Jungeun và Jiwoo đến làm tại trụ sở chính. Khác với những gì Jungeun nghĩ, từ sau hôm đấy Jinsol không thường xuyên liên lạc với cô và vì Jinsol làm ở phòng thí nghiệm là chính nên họ cũng không nhìn thấy nhau.
Chẳng hiểu sao Jungeun thấy có chút thất lạc, cô tự dặn lòng, đè nén cảm xúc ngớ ngẩn ấy thật sâu. Cô đến đây để làm việc, sẽ không có thứ gì hay ai có thể làm Jungeun chệch ra khỏi quỹ đạo! "Cô Jungeun, cô Jiwoo, tôi muốn nói chuyện với cả hai, đi theo tôi vào phòng họp" Quản lý Kang nói
"Hai người thấy làm việc ở trụ sở chính thế nào? Đã quen rồi chứ?" Quản lý Kang mỉm cười thân thiện.
Gương mặt thoải mái, giọng nói từ tốn của quản lý Kang làm Jungeun thầm thở phào một hơi, chuyện này chắc không phải hai cô làm sai điều gì mà bị đuổi việc."Công việc không dễ dàng nhưng chúng tôi vẫn đang cố gắng hơn" Jiwoo đáp lại một câu trả lời an toàn
Quản lý Kang gật đầu
"Tôi phải đồng ý hai người làm rất tốt, dù cho cả hai đều mới đến"
"Lý do mà tôi gọi cả hai là vì chúng ta phải sắp xếp lại nhân sự cho từng bộ phận, có hai bộ phận hiện tại đang cần những người trực tiếp quản lý. Chúng tôi muốn tôn trọng ý kiến của nhân viên nhất có thể nên..."Jungeun và Jiwoo có hai sự lựa chọn và họ sẽ phải cho quản lý Kang biết quyết định vào cuối ngày.Lựa chọn đầu tiên là làm tại phòng nghiên cứu, ở đây nhiệm vụ của quản lý trực tiếp sẽ giống như thư ký của trưởng bộ phận Jeong Jinsol
Lựa chọn thứ 2 là làm tại bộ phận marketing, bên này công việc sẽ yêu cầu sự năng động, sáng tạo và cũng sẽ có cơ hội làm việc nhiều với idol nổi tiếng Yves khi cô ấy là gương mặt đại diện cho sản phẩm.Jiwoo nhún vai, cô có thể làm được bất cứ đâu và không có gì đặc biệt yêu thích hơn, nên cô đã để Jungeun lựa chọn. Dù sao thì cả trưởng bộ phận Jeong và Yves cũng là bạn của Jungeun.Jungeun nghĩ đây có lẽ là một dấu hiệu, một cơ hội mà trời đã ban cho cô.
Jungeun có một suy nghĩ điên dồ
'Lắng nghe trái tim mình'
Khi Jungeun nhắm mắt lại, gương mặt quen thuộc làm cô không ngủ ngon suốt mấy ngày nay xuất hiện.
"Có lẽ điều mình cần làm là thử" Jungeun lầm bầm, cô không thể làm gì khi trái tim cô đã chọn sẵn. Có lẽ sâu trong thâm tâm Jungeun luôn mong muốn mọi chuyện thay đổi.Vậy nên Jungeun chọn...cô chọn được ở gần người mà cô đã từng yêu, người vừa mới xuất hiện đã làm cho tâm trí của Jungeun đảo lộn.Jungeun chọn làm việc tại phòng thí nghiệm...
.
.
.
Cô chọn làm việc bên cạnh Jeong Jinsol._TBC_
"Cuối cùng cũng xong"
"Này Jungie, cậu phải cẩn thận chứ" Jiwoo chống hông chỉ vào hộp carton
"Tớ đã kiểm tra rồi, nó chỉ là quần áo thôi" Jungeun phẩy tay, cô bắt đầu nhìn xung quanh trong khi Jiwoo tiếp tục công cuộc mở từng hộp carton, kiểm tra xem có đồ gì bị hư hỏng khi Jungeun cứ ném lung tung như vậy không.
"Công ty thật sự rất tử tế" Jungeun cảm thán.
Jungeun với Jiwoo đã làm cho công ty M được 3 năm, nhờ sự chăm chỉ nỗ lực và một chút may mắn mà họ đã được thăng tiến và chuyển về trụ sở chính làm việc, tham gia vào dự án mới nhất của tổng công ty.
"Nghe nói đây là dự án của con gái chủ tịch Cho - Giám đốc Cho Haseul, dự án hiện tại thực ra đã được ấp ủ từ rất lâu và sau nhiều năm du học nước ngoài, cuối cùng cô ấy đã được chủ tịch cho phép chạy dự án này" Đấy là những gì đồng nghiệp ở chỗ làm cũ nói với Jungeun.
Có ngạc nhiên không khi cô nói cô không bất ngờ với thông tin đó.
Tất nhiên việc biết sếp của mình là ai cũng là điều hiển nhiên, nhưng....Jungeun không chỉ biết giám đốc Cho, cô còn từng sống cùng nhà với Haseul, idol nổi tiếng Yves Ha Sooyoung và...cả cô ấy nữa.
Quay lại với căn hộ được công ty hỗ trợ của Jungeun Jiwoo khi cả 2 được chuyển về làm việc tại trụ sở chính.
Nhân viên được sắp xếp thuê căn hộ chung cư này nếu không có nhà tại thành phố. Căn hộ rộng rãi thoáng mát, đầy đủ đồ dùng, 2 phòng ngủ 1 phòng khách, phòng tắm nằm bên trong phòng ngủ. Và tiền thuê căn hộ cũng đã được công ty hỗ trợ một phần.
Lương thưởng tăng lên gấp đôi, còn được hỗ trợ nơi ở nữa, có lẽ vận may đã đến với Jungeun.___________Jungeun mơ
Giấc mơ đưa cô quay trở về căn nhà quen thuộc của 5 năm trước.
Căn nhà cô đã từng sống vui vẻ trong những năm học đại học.
Jungeun vẫn có thể nhớ như in tiếng bánh xe vali ma sát với mặt đất rất khô khốc khi cô kéo nó ra khỏi căn nhà. Gương mặt của Haseul và Sooyoung đầy buồn bã níu kéo.
Nhưng...dù có đau đớn đến thế nào, đây cũng là điều mà Jungeun phải làm. Rồi một hình bóng hiện lên, gương mặt ấy vẫn luôn hằn sâu trong tâm trí dù cho cô có cố gắng quên đi.
Jungeun vùi mặt vào trong gối, lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má.Tại sao?
Tại sao đã 5 năm trôi qua?
Tại sao dù đã trải qua nhiều mối tình kể từ lúc đó, Jungeun vẫn không thể quên được cô ấy?____________Hôm nay là buổi đầu tiên ở trụ sở chính của công ty. Jungeun và Jiwoo có chút hồi hộp khi ngồi chờ quản lý.
"Kim Jiwoo đúng không?" Quản lý Kang đi đến chào đón hai người, cô ấy cười với Jiwoo "Tôi sẽ chỉ cho cô bàn làm việc"
"Còn cô hẳn làm Kim Jungeun?"
"Vâng"
"Cô đến phòng giám đốc nhé, giám đốc Cho đang đợi cô"
Không để Jungeun hỏi thêm câu gì, quản lý Kang đã quay người đi mất.
"Chúc may mắn!" Jiwoo ra dấu cổ vũ Jungeun rồi cũng đi theo quản lý Kang.Jungeun thở dài...có lẽ cô cần nhiều hơn sự may mắn._____________Jungeun mở cửa đi vào văn phòng giám đốc.
"Chào giám đốc, tôi-" Jungeun cố gắng bỏ qua trái tim đầy hồi hộp của mình để ra mắt giám đốc một cách chỉn chu nhất. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt cáo đầy ý cười, mái tóc đen bây giờ đã dài hơn trong ký ức của Jungeun và..."Jungeun!" Giọng nói đầy vui vẻ của Cho Haseul
"Chào chị Haseul" Jungeun không ngờ gặp lại người quen cũ lại mang nhiều cảm xúc như vậy, cô cố giữ giọng bình tĩnh nhất để chào Haseul.
Haseul có vẻ không hài lòng với chất giọng xa cách của Jungeun, cô ấy đi đến kéo Jungeun ngồi xuống ghế sofa trong văn phòng rồi cũng tự ngồi xuống đối diện Jungeun.
"Những năm qua em khỏe chứ?" Haseul rót nước, ánh mắt luôn nhìn Jungeun.
"Em....em" Jungeun hắng giọng "Em vẫn khỏe, chị thì sao? Nghe nói chị đã ra nước ngoài để học lên thạc sĩ"
Haseul cười tươi, gật gù khi biết Jungeun vẫn còn để ý đến thông tin của cô.Đúng lúc ấy tiếng gõ cửa vang vọng cả văn phòng.
"Ừm...có người chị muốn giới thiệu với em" Haseul cẩn thận quan sát vẻ mặt của Jungeun
Trái tim Jungeun đột nhiên thắt lại, sẽ không phải chứ?
"Vào đi!" Haseul nói lớnÁo blouse trắng là thứ đầu tiên Jungeun nhìn thấy và khi ngẩng lên, ánh mắt cô chạm lấy ánh mắt mà cô nghĩ mình chỉ có thể thấy được trong giấc mơ.
"Xin chào"
Đôi mắt mà Jungeun không bao giờ quên
"Jinsol..." Cái tên thoát ra từ miệng Jungeun vừa quen thuộc vừa xa lạ, cái tên mà Jungeun đã muốn chôn vùi sâu trong quá khứ.
"Đây chắc là điều khó khăn nhất...." Jinsol lẩm bẩm, ánh mắt chứa nỗi buồn và nhung nhớ, mãnh liệt đến mức làm Jungeun quay mặt đi.
"Trưởng nhóm bộ phận nghiên cứu Jeong Jinsol, rất vui được làm quen em Kim Jungeun"
Jinsol nở nụ cười và đưa tay ra.
Jungeun cảm thấy có gì đó nghẹn trong họng cô, khi đưa tay ra nắm lấy bàn tay ấy. Hơi ấm cùng những mảnh vụn ký ức chạy trong đầu cô.
Jungeun vội vàng rụt tay lại.
Còn chưa để Jungeun nhìn được ánh mắt tổn thương, Ha Sooyoung đẩy cửa đi vào.
"Jungeun!" Ngôi sao nổi tiếng Yves Ha Sooyoung vui vẻ tiến đến ôm Jungeun
"Chị Sooyoung"
"Đã lâu rồi không gặp" Sooyoung cười nói "5 năm rồi nhỉ?"
"Đúng vậy...em không ngờ mình sẽ gặp lại mọi người như thế này"
"Bọn chị đã rất nhớ em, đặc biệt một người nào đó-"
Tiếng ho khan cắt lời Sooyoung
"Cậu có thể ra ngoài ho được không?" Sooyoung đảo mắt "Đừng làm cụt hứng người khác như vậy Jeong Jinsol!"
"Cậu mới là người phải ra ngoài!"
"Còn cậu là kẻ ngu ngốc!"
"Cậu nói ai ngốc?"
"Cậu nghe thấy rồi đấy!"
"Thôi được rồi, hai người đừng đánh nhau trước mặt khách của chúng ta chứ" Haseul thở dài nói, Jinsol chỉ có thể trừng mắt với Ha Sooyoung đang lè lưỡi trêu tức cô ấy.Jungeun bật cười, thật không ngờ sau từng ấy thời gian, các cô lại một lần nữa ngồi cười đùa với nhau.
Jungeun lại chạm mắt với cô ấy.
Nhìn nụ cười ngốc nghếch, một suy nghĩ chạy qua đầu Jungeun: Gặp lại người yêu cũ có lẽ không quá kinh khủng như cô nghĩ.___________"Cái gì cơ!?" Jiwoo ngạc nhiên che miệng "Giám đốc Cho, trưởng bộ phận nghiên cứu và idol nổi tiếng Ha Sooyoung đều là bạn của cậu!?"
"Cũng không có gì ghê gớm đâu, bọn tớ chỉ là bạn cùng nhà hồi học đại học"
"Vậy mà tớ đã phải lo sốt vó khi cậu bị gọi lên phòng giám đốc" Jiwoo vẫn chưa tiêu hóa được hết, tại sao Jungeun không rủ cô đi cùng chứ?
"Bọn tớ nói chuyện 1 chút rồi trao đổi số điện thoại-"
"Ồ, vậy là cậu có thể dễ dàng liên lạc với họ" Jiwoo ánh mắt mong chờ, nếu dính lấy Jungeun cô có thể sẽ được tăng lương, thăng chức?
Jungeun nhún vai, mặc dù họ đã từng cùng nhà, cô biết Haseul và Sooyoung đều rất quý cô, nhưng những chuyện đã xảy ra với Jinsol...Đã 5 năm trôi qua nhưng khi nghĩ lại vẫn làm trái tim Jungeun ẩn ẩn đau nhức, cô thở dài, chỉ mong nằm xuống là ngủ luôn. Đang cầm điện thoại đặt báo thức, Jungeun nhận được một cuộc gọi đến từ số lạ
Ai lại gọi điện cho cô vào giờ này chứ?
"Ừm xin chào?" Jungeun bắt máy
Đầu bên kia sau một lúc im lặng, đến lúc Jungeun tưởng là cuộc gọi trêu định cúp máy
"Là chị..."
Người nọ không cần phải nói tên, Jungeun cũng biết đấy là ai.
"Có chuyện gì sao?" Jungeun dùng tông giọng lạnh nhạt nhất có thể hỏi lại
"Ừm...lúc chiều em có cho số...Chị đang kiểm tra lại"
"Chị nghĩ rằng tôi sẽ đưa chị số giả?" Jungeun cảm thấy sự tức giận dần dâng lên, 5 năm trôi qua và Jinsol nghĩ cô là người như vậy?
"Không phải!" Jinsol vội vàng nói, giọng nói gấp gáp không muốn Jungeun hiểu lầm.
"...."
"Hmm...em đã ăn tối chưa?" Jinsol đầu bên kia cẩn thận hỏi
"Giờ đã là nửa đêm, tất nhiên là tôi đã ăn rồi"
"Oh...phải rồi" Jinsol lầm bầm
"Có chuyện gì vậy?" Jungeun hỏi lại, giọng cô thể hiện không còn kiên nhẫn
"Xin lỗi...chị không có lý do nào đủ hay..." Jinsol dừng một lúc "Chị có cần phải tìm lý do để gọi em không?"
Jungeun có thể tưởng tượng ra khuôn mặt lo lắng đầy bồn chồn qua tông giọng của Jinsol. Cô thở dài, đáng ra cô nên cúp máy ngay khi biết ai ở đầu dây bên kia, nhưng không hiểu tại sao cô vẫn nghe máy
"Không sao, cũng đã quá muộn để có lý do hợp lý rồi"
"Vậy....chị có thể chúc em ngủ ngon không?"
"...."
"...."
"Được rồi"
Ngay khi Jungeun nói, Jinsol thở phào nhẹ nhõm một cái như cô ấy đã nín thở ngay sau khi hỏi xong câu hỏi kia.
"Chúc ngủ ngon Jungeun"
Chị thật sự nghĩ tôi sẽ ngủ ngon được nữa sao?
Jungeun nghĩ
"Tôi...sẽ cố" Còn đây là điều Jungeun nói
"Em biết không?"
"Biết gì?"
"Em vẫn đáng yêu khi em cố tỏ ra ác liệt"
"Nghe này, nếu chị có suy nghĩ tôi sẽ-"
Jungeun dừng lại khi nghe thấy Jinsol ngáp 1 cái lớn
"Chị mệt rồi, chị ngủ đây"
"Nghiêm túc đấy à? Tôi tắt máy đây!" Jungeun tức giận nói
"Hẹn gặp lại em vào ngày-"
Jinsol chưa nói xong thì Jungeun đã cúp máy.Jungeun thấy đấy là một cuộc gọi không vì mục đích gì cả, rất vô nghĩa và nhàm chán nhưng không biết tại sao nó vẫn có thể làm Jungeun thức suốt đêm.____________Sáng hôm sau, trong khi mọi người đều sẵn sàng cho một ngày mới
"Cậu có nghĩ giờ còn kịp xin nghỉ ốm không?" Jungeun bồn chồn đi bên cạnh Jiwoo, còn hơn chục bước nữa là đến thang máy, nếu cô quyết định nhanh thì vẫn có thể quay về...
"Kim Jungeun, cậu đừng trẻ con nữa" Jiwoo đảo mắt "Có chuyện gì với cậu vậy?"
Tất nhiên Jungeun không thể nói rằng cô không muốn chạm mặt người yêu cũ ở công ty rồi. Nghe thật hèn nhát.
Jungeun thở dài kéo lê cơ thể vào thang máy. Thôi được rồi, cô sẽ cố gắng tránh người-mà-cô-không-muốn-nói-tên...Jungeun thuộc bộ phận trợ lý nên cô cũng có nhiệm vụ sắp xếp phòng họp cho buổi tập dượt thuyết trình của giám đốc Cho trước các vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.
Khi mở máy chiếu và cho chạy thử những slide đầu tiên, một cái tên quen thuộc hiện trên màn chiếu
"Trưởng bộ phận nghiên cứu, Jeong Jinsol" Jane đọc lớn dòng chữJane cũng là một trong những nhân viên trong bộ phận trợ lý, hơn Jungeun 2 tuổi, ngay ngày đầu Jungeun đến đây, ngoại trừ thời gian cô ở trong văn phòng giám đốc Cho thì khi vừa ra đến khu làm việc của mình, Jane đã bắt chuyện và chủ động hướng dẫn giúp đỡ cô. Có thể nói, đối với Jungeun, Jane đã trở thành người bạn, người chị lớn chứ không chỉ là đồng nghiệp bình thường.
"Chị đã nhìn thấy cô ấy mấy lần đi đến phòng giám đốc Cho, rất xinh đẹp"
"Ừm..." Jungeun ậm ừ, cô tự nói nhỏ "Vậy nên chị ta mới có fan hồi còn học đại học"
"Ồ, em học cùng trường với cô ấy?" Jane nghe thấy Jungeun nói, liền hỏi "Em có phải fan của cô ấy không?"
"KHÔNG! Tại sao chị lại nghĩ thế chứ!?" Jungeun lớn tiếng trả lời.
"Geez, em chỉ cần nói không là được mà" Jane không hiểu sao Jungeun phải phản ứng như vậy, cô ấy làm vậy giống với chột dạ hơn là một câu trả lời thông thường."Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?" Jungeun bất động khi nghe thấy giọng nói ấy.
Jane bên cạnh thì giật mình nhìn về phía cửa kính, đứng đó là trưởng bộ phận nghiên cứu Jeong Jinsol mà họ đang nói đến.
Đừng nói là chị ta nghe thấy lời cô nói lúc nãy, Jungeun âm thầm cầu nguyện trong lòng
"Tôi vừa tự hỏi không biết lúc nào có thể cắt ngang được" Jinsol mỉm cười đi vào.Chị ta có nghe thấy! Jungeun thở hắt bực bội, không hiểu sao hai bên má nóng dần.
"Cảm ơn vì đã sắp xếp phòng họp, tôi sẽ kiểm tra nốt những việc còn lại"
"Vậy, chúng tôi xin phép" Jane gật đầu "À, tôi sẽ chuẩn bị thêm giấy ghi chú" Thấy vẫn còn thiếu đồ nên Jane nhanh chóng đi lấy.
Jungeun thấy thế cũng vội vàng rời đi, gương mặt cúi xuống đất cố không nhìn Jinsol.
"Cẩn thận" Jinsol kịp thời giữ cánh cửa kính trước khi nó đóng lại trước mặt Jungeun "Em sẽ làm thương chính mình mất"
Jungeun nhìn gương mặt tươi cười đáng ghét, nghĩ đến Jinsol đã nghe thấy cuộc hội thoại của cô với Jane, chưa kể phản ứng thái quá của Jungeun cũng sẽ làm chị ta hiểu lầm là cô 'xấu hổ', hừ, cô chỉ muốn cho Jane biết chắc rằng cô không phải và sẽ không bao giờ, nhấn mạnh KHÔNG BAO GIỜ là fan của Jeong Jinsol!
Jungeun bỏ lại 1 câu cảm ơn đầy lạnh lùng xa cách rồi cô...chạy trối chết.____________"Jungeun!!! Cậu không biết chuyện gì đâu!!!" Jiwoo hào hứng ôm tay Jungeun
Jungeun nhướng mày, ý hỏi chuyện gì
"Tối nay giám đốc Cho tổ chức tiệc chào đón nhân viên mới" Jiwoo khoe rồi chuyển giọng nói nhỏ "Tớ chắc chắn bữa tiệc này 90% là nhờ cậu chứ nhân viên mới có mỗi 4 người"
"Làm gì có chuyện đó!" Jungeun xấu hổ che miệng Jiwoo, không muốn ai biết được việc cô quen biết giám đốc.
Tiệc chào đón không phải vấn đề, vấn đề ở đây là Jungeun thật sự không muốn mình trở thành trung tâm của sự chú ý, cô rất mong Jiwoo không 'lỡ' tiết lộ việc cô quen với giám đốc, trưởng bộ phận nghiên cứu và idol nổi tiếng..............Tối đóNhững nhân viên mới được mời rượu nhiều, tửu lượng của Jungeun không phải tệ nhưng cô thấy mình bắt đầu choáng váng một chút."Cậu không sao chứ?" Jiwoo hơi lo lắng
"Tớ không sao, rửa mặt một chút là tỉnh" Jungeun chống bàn đứng dậy, Jiwoo định đi theo nhưng đúng lúc ấy có người gọi Jiwoo, Jungeun phẩy tay ý bảo mình không sao thì Jiwoo mới bỏ ý định đi theo cô.Sau khi Jungeun rửa mặt, cô đã tỉnh táo hơn chút, nhưng khi bước đi vẫn có chút lảo đảo, Jungeun đang tưởng rằng mình sẽ ngã thì một bàn tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô đứng thẳng lại.
"Cô Kim, cô không sao chứ?"
Jungeun mở lớn mắt nhìn người trước mặt, gương mặt xinh đẹp đáng ghét này!
Jungeun biết cô và Jinsol đã chia tay, cô thậm chí không muốn dính dáng đến chị ta nữa, nhưng khi nghe tên gọi đầy xa cách từ Jinsol, Jungeun cảm thấy có lửa giận trong lòng.
Cô thậm chí không quan tâm mình đang ở nơi công cộng.
"Chị! Chị...đi...theo tôi đúng không?" Jungeun nói lớn, ngón tay chọc cánh tay Jinsol
"Chị mau tránh xa tôi ra! Tôi không thích!"
"Em say rồi" Jinsol nhẹ nhàng nói
"Tôi không say! Chị đừng nói như thể chị hiểu tôi!" Jungeun tức giận quay đi, cái xoay người làm Jungeun lảo đảo, cô ngã vào một cái ôm ấm áp.
"Để chị đưa em về"
"Tôi không cần! Tôi tự đi bộ về được! Chị tránh xa tôi ra!"Jungeun nghe thấy Jinsol thở dài, cô chưa kịp nói gì thêm thì đã bị kéo ra ngoài.
Gió mát đã làm Jungeun bình tĩnh trở lại, chỉ là không hiểu sao lúc này Jinsol đã không còn giữ cô nữa nhưng Jungeun vẫn yên lặng đi theo sau Jinsol."Hãy cứ tự nhiên nhé" Jinsol cười khi mở cửa xe cho Jungeun.
"Hừ" Jungeun thở một hơi như thể rất khó chịu, nhưng cô vẫn ngồi vào ghế phụ lái.
"Tôi muốn chợp mắt một chút" Jungeun nói, hiện tại cô chỉ muốn ngủ luôn từ lúc này đến lúc về căn hộ.
"Đừng thiếu cẩn trọng như vậy" Jinsol tự nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
"Gì chứ?"
"Đây"
Jinsol nghiêng người về phía Jungeun, khoảng cách hai người ngày càng gần.
Chị ta làm gì vậy?
Ngay trước khi Jungeun định nói thì
*Click*
Tiếng chốt của dây thắt an toàn vang lên
"Oh..."
"Chị sẽ không chỉ thắt dây an toàn vào lần tới đâu" Jinsol nói nhỏ nhưng Jungeun vẫn có thể nghe thấy rõ ràng với khoảng cách siêu gần của cả hai.
Jungeun có thể không thừa nhận nhưng trong lòng cô biết Jinsol có một lực hấp dẫn đặc biệt, trưởng thành quyến rũ hơn khi cô ấy để tóc đen ngang vai như hiện tại. Khác hẳn với thời đại học là tóc dài màu vàng.
Mắt Jungeun liếc xuống đôi môi của người trước mặt.
Sau một lúc nín thở tưởng chừng rất lâu, Jinsol đẩy người lùi ra, cười lên vui vẻ rồi khởi động xe.Jungeun chỉ biết thở hắt tức giận, lại một lần nữa không hiểu sao hai bên má lại nóng lên."Đã lâu rồi chị mới được chở em như thế này"
"...." Jungeun tiếp tục nhắm mắt dựa vào cửa kính, giả vờ không nghe thấy Jinsol.
"Những năm tháng đẹp đẽ ấy..." Giọng Jinsol đầy buồn bã và nuối tiếc "Nhiều lúc chị muốn quay lại thời gian"
Trong lòng Jungeun muốn nói rằng cô cũng nhớ những tháng ngày đại học đấy.
"Thời gian đã mất không thể lấy lại được" Jungeun nói không cảm xúc.
"Đúng vậy nhỉ" Jinsol bật cười cay đắng, cô lắc đầu rồi lại im lặng.
Nghe giọng Jinsol thật sự bị tổn thương làm Jungeun có chút hối hận, nhưng cô đè nén bản thân không để phát ra câu từ nào an ủi Jinsol.Tiếng chuông điện thoại của Jungeun phá tan sự im lặng."Jiwoo-ah" Jungeun bắt máy, ngay lập tức giọng nói đầy lo lắng của Jiwoo từ đầu dây bên kia
"Cậu ở đâu vậy? Cậu có sao không?"
"Tớ không sao" Nghe giọng Jiwoo làm Jungeun cảm thấy ấm lòng hơn nhiều, cô nhẹ giọng đáp "Tớ đang trên đường về nhà rồi"
"Được rồi, cứ mỗi 5 phút tớ sẽ gọi một lần, cậu nhớ để ý máy" Jiwoo vẫn không an tâm
Trong lúc Jungeun bận bĩu môi không trả lời thì Jiwoo nói tiếp.
"Trên đường về cậu có thể mua giải rượu được chứ?"
"Okay"
Sau khi cúp máy, Jungeun quay sang Jinsol
"Chúng ta có thể dừng lại ở hiệu thuốc nào không? Tôi cần mua chút đồ"
"Không" Jinsol trả lời
"...." Jungeun trừng mắt, chị ta giận dỗi cái gì vậy trời?
"Được rồi"
Có lẽ tiếng thở dài chỉ là thứ Jungeun tưởng tượng ra.
"Đấy...là ai vậy?"
Jungeun nhìn sườn mặt của Jinsol, cô ấy không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.
"Là Jiwoo, tôi với cô ấy vào cùng đợt với nhau, chị cũng đã gặp cô ấy rồi"
"Ồ..." Rồi cả hai lại cùng im lặng.
Jungeun không biết tại sao nhưng đột nhiên cô muốn giải thích với Jinsol về mối quan hệ giữa cô và Jiwoo, mà tất nhiên Jungeun đã không làm thế."Đến nơi rồi, em nhanh về đi, buổi tối rất nguy hiểm" Jinsol nhẹ nhàng nói.
Ra khỏi xe, Jungeun đi thẳng 1 mạch không nhìn lại, nhưng cô biết chắc rằng dù cô có lạnh lùng, ác liệt với Jinsol thế nào thì cô ấy cũng sẽ chờ cô vào trong sảnh chung cư thì mới lái xe đi.___________Sáng hôm sauJungeun đối mặt với cơn đau đầu nhẹ và cô rất cảm ơn Jiwoo vì đã nhắc cô mua trà giải rượu, không thì cô sẽ không ra khỏi giường được mất.
"Cậu thật sự có thể đi làm được chứ?" Jiwoo hỏi
"Câu đấy phải là tớ hỏi cậu mới đúng, cậu cũng không uống ít hơn tớ" Jungeun lè lưỡi với Jiwoo.Hôm nay văn phòng bận rộn hơn rất nhiều.
"Cô Jungeun, tài liệu tôi có nhắc cô chuẩn bị đã sẵn sàng chưa?"
"Tôi đã để trên bàn của trưởng phòng rồi"
"Cô Jungeun, cô nhớ rà soát lại data một lượt, in ra và để lên bàn tôi khi cô xong việc"
"Vâng"
"Chúng ta chuẩn bị có cuộc họp cấp cao, ai là người được giao phụ trách ghi chép ngày hôm nay vậy?"
"Tôi-"
"Là tôi" Jane nói rồi cô quay sang mỉm cười với Jungeun.
Jungeun thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đáp lại Jane với câu cảm ơn. Cô đang có rất nhiều công việc cần hoàn thành, thật may có chị Jane giúp đỡ.
Cơn đau đầu nhẹ làm Jungeun không thể tập trung 100%, tốt nhất cô chỉ nên làm việc vừa sức thôi.Khi đang đọc tài liệu, điện thoại Jungeun rung lên, báo đã nhận một tin nhắn-Em ổn chứ? Nghe Haseul nói nhìn em không khỏe lắmJungeun định xóa tin nhắn luôn, nhưng cô nhìn tin nhắn một lúc rồi tắt máy, coi như chưa đọc gì cả.-Nếu không khỏe thì em có thể nghỉ ngơiJungeun thở dài, tại sao cô lại đọc tin nhắn chứ?
-Tôi vẫn ổn
Tầm 15 phút sau Jungeun lấy điện thoại ra nhắn thêm một tin nữa, tự nhủ là do cô muốn nhắc nhở người nào đó biết vị trí của mình, chứ không phải vì lo tin nhắn trước của cô quá phũ phàng làm người nào đó tổn thương.-Chị ở bộ phận nghiên cứu, chị không phải sếp trực tiếp của tôi để cho phép nghỉ hay không
Tin nhắn trả lời gần như lập tức-Chị có thể nói với Haseul-Không cần đâu, tôi vẫn làm việc được, chị không cần quan tâm
Hơn 15 phút sau, khi Jungeun nghĩ Jinsol không làm phiền cô nữa-Chị mong mình được phép quan tâm emTrái tim Jungeun thắt lại khi đọc tin nhắn ấy, cô lắc đầu tắt máy không nhắn tin nữa, mọi chuyện đã kết thúc, cô sẽ không để chị ta lừa................Jungeun phải đi lấy một vài thứ ở bên bộ phận khác. Khi đứng chờ thang máy, cô nhớ lại cuộc đối thoại mà cô đã tình cờ nghe được."Nghe nói cuộc họp cấp cao hôm nay rất căng thẳng""Chuyện gì vậy?"
"Giám đốc Cho bị chủ tịch chất vấn rất kinh khủng"
"Không phải chuyện này đã xảy ra nhiều lần rồi ư?"
"Đúng vậy, nhưng lần này tệ hơn khi chủ tịch đã mong đợi kế hoạch tốt hơn sau khi đồng ý rót thêm tiền vào dự án này"
"Cái gì? Nghe như ông ấy cho nhiều lắm vậy? Không phải chỉ là số tiền đủ để tuyển thêm vài người mới thôi à?"
"Tôi bắt đầu thấy giám đốc Cho thật đáng thương"
"Đâu ai nghĩ làm con gái chủ tịch lại khó khăn như vậy chứ!? Tôi mà giàu như vậy thì sẽ chấp nhận thất nghiệp ở nhà"Jungeun cứ ngỡ là con chủ tịch thì công việc của Haseul dễ dàng hơn, thật không ngờ ngược lại. Haseul bị áp lực từ nhiều phía, thậm chí áp lực trực tiếp từ chủ tịch - cha cô ấy.
Haseul rất giỏi nhưng cũng là người dễ tổn thương nhất trong 3 người Jungeun sống cùng thời đại học. Jungeun biết họ đã không liên lạc với nhau 5 năm rồi nhưng cô vẫn còn rất lo lắng cho Haseul."Em lo lắng cho ai vậy?"
Giọng nói vang lên bên cạnh làm Jungeun cứng người, không phải chứ? Cô lại nói suy nghĩ của mình trong vô thức?
"Đúng vậy em lại nói suy nghĩ của mình trong vô thức" Jinsol mỉm cười "Không, chị không có tài năng đọc suy nghĩ của người khác dù chị rất muốn biết em nghĩ gì về chị"
Jungeun thở hắt quay đi không đáp lời Jinsol.
"Xin lỗi nếu làm em giật mình, chị đứng ở chỗ cầu thang, thấy em đứng đây lâu không phản ứng gì nên chị lo lắng..."
"..."
"Chị hiểu em muốn ở một mình, chị cũng đang tìm một nơi yên tĩnh nên mới đứng ngoài cầu thang"Jungeun nghe thấy trong giọng nói của Jinsol có nỗi buồn.
Có lẽ việc chị ta buồn có liên quan đến buổi họp lúc sáng nay, là trưởng bộ phận nghiên cứu, chắc Jinsol cũng chịu rất nhiều áp lực.
Jungeun quay lại nhìn Jinsol, Jinsol thiếu sức sống hẳn so với hôm qua, quầng thâm đậm màu dưới mắt chứng tỏ cô ấy rất thiếu ngủ.
Jungeun cắn môi không biết mình có nên nói chuyện mà đã nghe được với Jinsol không.
Cuối cùng Jungeun vẫn lựa chọn lên tiếng
"Tôi đã không biết"
"Không biết chuyện gì?" Jinsol hỏi lại
"Không biết rằng chị Haseul đã phải chịu nhiều áp lực đến vậy"
"...."
"...."
"Đừng quá khắt khe với bản thân" Jinsol nhíu mày "Nếu em muốn nói gì thì phải là câu này"
Khi Jungeun chưa kịp suy nghĩ ý nghĩa câu nói của Jinsol, giây tiếp theo cô nhận ra thì cô đã kẹt giữa Jinsol và bức tường.
"Sau bao nhiêu năm và người em quan tâm nhất là Haseul sao? Thế còn Sooyoung và chị...không, còn chị!? Em không muốn biết chị như nào từng ấy năm trôi qua sao?"
Jungeun quá bất ngờ trước hành động và giọng nói có chứa tức giận của Jinsol, cô không thể nói được gì.
Gương mặt Jungeun đỏ lên khi nhận ra hai người đang cách nhau rất gần
"Có rất nhiều điều chị muốn nói với em...." Jinsol thì thầm
Jungeun không dám nhìn thẳng vào mắt Jinsol khi cô biết đôi mắt đầy nỗi buồn ấy có thể làm sụp đổ mọi phòng tuyến của cô.
"Chị có thể nói gì với em được nữa chứ?" Jinsol lùi ra xa Jungeun.
"Jinsol..."
Jinsol hơi rụt người lại khi nghe thấy Jungeun gọi tên cô lần đầu tiên sau 5 năm.
"Chị...chị không sao"
"Chị nhìn không ổn chút nào"
"Thừa nhận mình không ổn sẽ làm tâm trạng của chị còn tệ hơn" Jinsol lắc đầu
"...." Jungeun không biết phải nói gì trước một Jinsol đầy buồn bã và tổn thương. Nếu như cách đây 5 năm, cô đã có thể ôm cô ấy vào lòng dỗ dành, tắm gương mặt Jinsol bằng những nụ hôn cho đến khi nỗi buồn của cô ấy vơi bớt...Nhưng đó đã là chuyện quá khứ rồi.
Cô không nên đứng lại đây, không nên ở riêng với người yêu cũ, nhưng...cô không thể bỏ mặc Jinsol trong lúc này.
Jungeun thở dài, cô quyết định đứng im lặng bên cạnh Jinsol.
"Em không đi sao?"
"Tôi sẽ đi cùng chị"
"Xin lỗi vì đã làm em lo lắng"
"...."
"Đáng ra chị mới là người phải lo lắng"
"Hmm?"
"Trông em rất mệt mỏi"
"Tôi đã nói là tôi ổn" Jungeun nói, đúng lúc ấy thang máy xuống đến nơi lần thứ n "Đi thôi, hôm nay tôi có nhiều công việc phải làm"...........Thời gian còn lại trôi qua thật nhanh, Jungeun không nhớ cô đã về nhà từ lúc nào.
Nằm trên giường, tâm trí Jungeun lại nghĩ về Jinsol.
Jinsol vẫn như trong ký ức của cô, quan tâm đến cô, thể hiện sự yếu đuối trước mặt cô.
Đáng ra Jungeun không nên để ý đến Jinsol, đáng ra Jungeun không nên nhớ lại hồi xưa ấy và đáng ra Jungeun không nên nhớ Jinsol như lúc này.
"Mình bị điên rồi" Jungeun thở dài, lại một đêm khó ngủ.__________Nháy mắt đã qua một tuần Jungeun và Jiwoo đến làm tại trụ sở chính. Khác với những gì Jungeun nghĩ, từ sau hôm đấy Jinsol không thường xuyên liên lạc với cô và vì Jinsol làm ở phòng thí nghiệm là chính nên họ cũng không nhìn thấy nhau.
Chẳng hiểu sao Jungeun thấy có chút thất lạc, cô tự dặn lòng, đè nén cảm xúc ngớ ngẩn ấy thật sâu. Cô đến đây để làm việc, sẽ không có thứ gì hay ai có thể làm Jungeun chệch ra khỏi quỹ đạo! "Cô Jungeun, cô Jiwoo, tôi muốn nói chuyện với cả hai, đi theo tôi vào phòng họp" Quản lý Kang nói
"Hai người thấy làm việc ở trụ sở chính thế nào? Đã quen rồi chứ?" Quản lý Kang mỉm cười thân thiện.
Gương mặt thoải mái, giọng nói từ tốn của quản lý Kang làm Jungeun thầm thở phào một hơi, chuyện này chắc không phải hai cô làm sai điều gì mà bị đuổi việc."Công việc không dễ dàng nhưng chúng tôi vẫn đang cố gắng hơn" Jiwoo đáp lại một câu trả lời an toàn
Quản lý Kang gật đầu
"Tôi phải đồng ý hai người làm rất tốt, dù cho cả hai đều mới đến"
"Lý do mà tôi gọi cả hai là vì chúng ta phải sắp xếp lại nhân sự cho từng bộ phận, có hai bộ phận hiện tại đang cần những người trực tiếp quản lý. Chúng tôi muốn tôn trọng ý kiến của nhân viên nhất có thể nên..."Jungeun và Jiwoo có hai sự lựa chọn và họ sẽ phải cho quản lý Kang biết quyết định vào cuối ngày.Lựa chọn đầu tiên là làm tại phòng nghiên cứu, ở đây nhiệm vụ của quản lý trực tiếp sẽ giống như thư ký của trưởng bộ phận Jeong Jinsol
Lựa chọn thứ 2 là làm tại bộ phận marketing, bên này công việc sẽ yêu cầu sự năng động, sáng tạo và cũng sẽ có cơ hội làm việc nhiều với idol nổi tiếng Yves khi cô ấy là gương mặt đại diện cho sản phẩm.Jiwoo nhún vai, cô có thể làm được bất cứ đâu và không có gì đặc biệt yêu thích hơn, nên cô đã để Jungeun lựa chọn. Dù sao thì cả trưởng bộ phận Jeong và Yves cũng là bạn của Jungeun.Jungeun nghĩ đây có lẽ là một dấu hiệu, một cơ hội mà trời đã ban cho cô.
Jungeun có một suy nghĩ điên dồ
'Lắng nghe trái tim mình'
Khi Jungeun nhắm mắt lại, gương mặt quen thuộc làm cô không ngủ ngon suốt mấy ngày nay xuất hiện.
"Có lẽ điều mình cần làm là thử" Jungeun lầm bầm, cô không thể làm gì khi trái tim cô đã chọn sẵn. Có lẽ sâu trong thâm tâm Jungeun luôn mong muốn mọi chuyện thay đổi.Vậy nên Jungeun chọn...cô chọn được ở gần người mà cô đã từng yêu, người vừa mới xuất hiện đã làm cho tâm trí của Jungeun đảo lộn.Jungeun chọn làm việc tại phòng thí nghiệm...
.
.
.
Cô chọn làm việc bên cạnh Jeong Jinsol._TBC_