[LONGFIC - END] SÓNG ĐÔI - LINGORM
Chương 43
Mỹ Linh nghe anh Sinh nói mấy lời như vậy trong lòng vừa le lói chút hi vọng lại vừa có chút không vui. Tại sao cô hai lại qua đêm cùng mấy cô kỹ nữ kia? Những lúc cô Hai bên nàng không cảm thấy vui vẻ sao? Hay là họ cho cô Hai những thứ mà nàng không làm được. Đó là cái gì? Có phải là chuyện của đêm tân hôn mà bà mai đã nói trước khi gả vào nhà họ Quảng? Cô Hai muốn cái đó sao? Có những lần cô Hai hôn nàng đến khó nhịn, còn muốn kéo áo nàng. Phải chăng...? Mặt nàng đỏ ửng, xấu hổ đến úp mặt vào hai đầu gối. Lúc này, nàng bỗng nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu đã thấy cô Hai đứng trước mặt. "Sao ngồi ngoài đây?" Quảng Linh Linh khẽ hỏi. Mỹ Linh thành thật đáp: "Em đợi cô về!"Cô cười không nói, khẽ chìa tay ra. Nàng ngại ngùng nắm lấy tay cô đứng dậy. Hai người vừa vào phòng, cô đã ôm lấy nàng ân cần nói: "Để cô sưởi ấm cho em."Mỹ Linh nương theo cô, nhu thuận ôm lấy eo cô siết chặt. Linh hận thấy cảm xúc của nàng hôm nay có chút khác lạ nên hỏi: "Hôm nay có kẻ nào ăn hiếp em?"Mỹ Linh lắc đầu. Linh nâng lấy gương mặt nàng đối diện với mình, nghiêm túc nói: "Đừng giấu cô."Mỹ Linh không trả lời ngay, do dự một lúc mới dám nhìn thẳng cô, rụt rè hỏi: "Cô thích em sao?"Cô mỉm cười: "Tất nhiên là thích rồi!""Loại nào thích?" Nàng nhìn vào mắt cô không giấu được hồi hộp.Linh khẽ nhíu mày, sắc mặt lạnh xuống: "Em đã nghe được gì rồi?"Mỹ Linh mím môi, lấy hết can đảm nói:"Cô Hai không thích đàn ông, cô Hai thích phụ nữ, là loại thích của trai với gái?"Khóe môi cô cong, miệng cười nhưng ánh mắt không cười: "Mỹ Linh sợ cô sao?"Nàng lắc đầu, chẳng chút suy nghĩ đáp:"Em thích cô, rất thích cô."Linh khẽ cười một tiếng, không sao che đi sự hứng thú nổi lên trong mắt: "Vậy em chứng minh đi, chứng minh là Mỹ Linh thật thích cô!"Nàng hơi nhíu mày, đối với cái nhìn không rời của cô làm nàng lo lắng. Phải chứng minh làm sao? Rốt cuộc sau một hồi suy nghĩ, nàng run run nắm lấy tay cô, xuyên qua lớp áo đặt lên ngực trái mình, hai má đỏ ửng, lắp bắp nói. "Cô có nghe thấy trái tim em đập vì cô không?"Linh nhìn gương mặt ửng hồng một mảng của nàng trong lòng không khỏi thích thú. Bỗng, cô siết chặt lấy vòng eo nàng, yêu thích mỉm cười."Là Mỹ Linh tự nguyện chớ cô không ép đấy!"Mỹ Linh say đắm trước gương mặt quá đỗi xinh đẹp của cô, nàng như bị thôi miên cam tâm tình nguyện thuộc về cô. Linh hôn lên môi nàng một cách nghiền ngẫm, hương vị của thiếu nữ vừa thuần khiết lại vừa ngọt lịm khiến cô si mê. Bước chân chậm rãi đi về phía giường, quần áo luân phiên vương vãi dưới sàn. Mọi chuyện cứ thế nước chảy mây trôi, nàng không chỉ trao cho cô sự trong trắng của người thiếu nữ mà còn là một tình yêu thuần khiết không vụ lợi. Cái tuổi 18 trăng tròn, lần đầu tiên nàng toàn tâm toàn ý thương một người, không phân người đó là nam hay nữ, chỉ cần người đó là cô Hai của nàng.Dù cơ thể đã mệt rã rời nhưng Mỹ Linh không muốn chợp mắt, nàng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô, đôi môi ngây ngô nhướn lên. Nàng nắm lấy tay cô, khẽ đan mười ngón vào nhau, thật tốt, vừa khít. "Trần Mỹ Linh yêu Quảng Linh Linh, nguyện kiếp này và kiếp sau chỉ yêu một mình cô." Nàng hôn lên môi cô khẽ nguyện. Lúc này, trời bỗng đổ cơn mưa, sấm sét vang lên xé trời, Mỹ Linh thấy cô nhíu mày, liền áp bàn tay che lấy vành tai cô. Chỉ cần một ngày nàng còn sống, nàng cam nguyện vì cô làm tất cả. ..."Em định bỏ trốn cùng nó sao?" Quảng Linh Linh lôi nàng vào phòng, tức giận hỏi. Nếu cô không về đúng lúc thì thằng Sinh đã dẫn nàng bỏ trốn.Anh Sinh phát hiện mối quan hệ giữa nàng và cô nên muốn đưa nàng bỏ trốn, nhưng nàng không đồng ý và cũng chưa từng có ý định sẽ rời bỏ cô. Mỹ Linh đỏ hoe mắt nhìn cô phủ nhận:"Em không có." Linh lộ ra cái nhìn mỉa mai, trong giọng nói đầy hằn học: "Nếu tôi không kịp phát hiện thì giờ em đã cùng nó cao chạy xa bay rồi."Mỹ Linh cắn môi, kiên quyết phủ nhận: "Cô Hai...em không có!"Quảng Linh Linh không tin, cô bóp cằm nàng rồi nâng lên, lớn giọng hỏi: "Nói! Em đã ăn nằm với nó bao nhiêu lần rồi?"Nước mắt nàng không ngừng rơi xuống, trái tim đau thắt không sao giải bày. Nàng khẽ đẩy cô ra, đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy trách móc."Cô Hai cũng đâu ngủ với một mình em tại sao bắt em phải chung thủy?" Nàng đáp, không còn sự sợ sệt, đắn đo của thường ngày. Cô qua lại với bao nhiêu thiếu nữ, ngoài chợ hôm nào người ta cũng đồn ầm lên. Cô trăng hoa như vậy, trái tim cô cũng chưa bao giờ dành cho nàng. Quảng Linh Linh nhíu mày, trong lúc tức giận vung tay tát nàng. Mỹ Linh bị cô tát té nhào xuống đất, khóe môi nàng chảy máu nhưng nàng không quan tâm, ánh mắt đã từng sùng bái nhìn cô giờ đây chứa đầy thất vọng. Quảng Linh Linh không chịu được ánh mắt của nàng, nó mất đi ánh sáng hồn nhiên, mất đi sự chấp nhất dành riêng cho cô. Trái tim bỗng cảm thấy hụt hẫng, dường như cô sắp đánh mất thứ gì, rất quan trọng. Cô khom người, nâng lấy cằm nàng giận dữ đánh dấu chủ quyền: "Em là con đàn bà của tôi, em nghe rõ chưa?"Có lẽ...quá nhiều thất vọng khiến nàng không còn thiết tha với cuộc sống này. Ngay từ đầu cô nên để nàng chết ở trận đòn roi ngày hôm đó, có như vậy nàng sẽ không đau khổ như lúc này. Người mang đến cho nàng hi vọng cũng chính là người giẫm đạp lên nó. Mỹ Linh chán trường nói: "Có giỏi thì đánh chết em luôn đi!"Cô nghiến răng: "Em nghĩ em là ai mà dám thách thức tôi?"Mỹ Linh không trả lời câu hỏi đó. Nàng gom đủ thất vọng để đáp:"Em đã nhìn lầm cô rồi!"Linh nghe câu ấy xong bỗng trở nên điên tiết. Nàng có quyền gì mà thất vọng? Quyền gì mà chê trách cô. Tất cả là do nàng tự nguyện nhưng giờ lại muốn phủ nhận? Linh đứng dậy lấy trong tủ quần áo sợi thắt lưng bằng da, đôi mắt điên cuồng, mất bình tĩnh nói."Không cho phép em hối hận! Không cho phép em hối hận!" Vừa nói cô vừa quất xuống người nàng, không một chút nương tay. Mỹ Linh cắn chặt môi chịu đựng, không né tránh, cũng không rên đau. Sự quật cường của nàng càng khiến cô tức giận. Liên tục những cái quất không thương tiếc giáng xuống thân hình nhỏ bé của nàng. Môi nàng bị cắn đến chảy máu, nàng nhu thuận để cô được đánh, không một tiếng rên, không một lời oán than. Đánh đến mệt cũng không nghe thấy một tiếng xin tha của nàng, Linh mệt mỏi buông xuống thắt lưng. Cô nhìn nàng run rẩy ôm mình dưới sàn nhà, cả người đâu đâu cũng là vết thương, trái tim không hiểu vì sao mà đau nhức dữ dội. Cô cúi xuống, bế nàng đặt lên giường, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán lẫn vết máu trên môi nàng. Cô không hiểu vì sao bản thân lại ra tay nặng như vậy? Cô chưa từng vì ai mà phát điên đến mức không làm chủ mình?Linh hít sâu một hơi, cảm giác áy náy, đau xót không ngừng giày vò lương tâm. Khi tâm trí lấy lại bình tĩnh cũng là lúc cô biết mình quá đáng, cô tự phỉ báng chính mình song lại đau lòng trước thành quả mà mình gây ra. "Cô…xin lỗi..." Cô hôn lên môi nàng, thấp giọng nói.Mỹ Linh nhắm chặt mắt không nhìn cô, cô lại hôn lên trán nàng, lặp lại: "Cô xin lỗi..." Bất giác...trên má nàng cảm nhận một chất lỏng ươn ướt, nàng ngay lập tức mở mắt, đối mặt với đôi mắt đỏ ửng của cô làm lòng nàng đau buốt. Nàng run run đưa tay chạm lên má cô, cảm nhận nước mắt của cô vì nàng mà rơi khiến tim nàng bỏng rát lại xen lẫn cảm giác vui sướng.Nàng dường như quên mất vừa rồi người này như hung thần đánh nàng không chút nương tay. Nàng dễ dàng bỏ qua tất cả vì một giọt lệ cô rơi. "Cô hứa sẽ không bao giờ như hôm nay. Mỹ Linh tha thứ cho cô có được không?" Cô nói với giọng chân thành. Chỉ có người khác rơi lệ vì cô chớ cô chưa từng vì ai mà rơi lệ, có lẽ nàng là một ngoại lệ. Nàng không trả lời mà nói: "Cô ôm em!"Linh mỉm cười, cúi xuống ôm nàng, không dám động đậy mạnh sợ làm nàng đau. "Cô hãy yêu em nhiều thêm một chút, có được không?" Nàng hẹn mọn cầu xin tình yêu của cô. "..." Nàng biết cô đào hoa, không chung thủy nhưng nàng đã lỡ yêu cô quá nhiều. "Được không?" Nàng nghẹn ngào hỏi.Cô lau nước mắt cho nàng, lần đầu hứa hẹn: "Được."Mỹ Linh siết chặt lấy vòng eo cô, nỉ non nói: "Kiếp này, em chỉ yêu một mình cô, không có người khác." Cô cảm nhận trong lòng có một niềm vui sướng khó tả. Trên đời này sẽ có một người toàn tâm toàn ý yêu cô, đó là nàng - Trần Mỹ Linh....