[LONGFIC - END] SÓNG ĐÔI - LINGORM
Chương 37
Ling trở về nhà nhưng lòng không yên, dù trước đó Mey không ngừng trấn an. Cô biết Orm không thật sự muốn lấy mạng Daw, nếu không sẽ không gọi Khun Dew đến và Khun Dew cũng sẽ không gọi cô. Ling mơ hồ đoán được kế hoạch của Orm, chỉ là cô không nỡ để nàng phải ra tay với Daw. Nàng là người lương thiện, cô không muốn sau này nàng sẽ có bất kỳ gút mắc nào.Ling an tĩnh ngồi trên sopha nhưng trong lòng như có lửa đốt, dù Orm có chuẩn bị kỹ lưỡng ra sao cũng khó lòng trấn an được lo lắng của cô. Lúc này có tiếng mở cửa, Ling ngẩng mặt, thấy Orm bước vào, cái cau mày vừa nãy mới chịu dãn ra. Cô đứng dậy, đi nhanh về phía Orm, quan sát nàng một lượt xác định không có nơi nào bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.Orm không nói gì, thấy Ling liền chạy đến ôm chầm lấy cô, vùi mặt vào hõm cổ cô mà nghẹn ngào nói."Orm đã giải quyết xong rồi, cho nên...chị đừng đẩy Orm ra, đừng không cần Orm."Ling có chút khó hiểu, Orm đã nói như vậy với cô hai lần, đêm đó và đêm nay, chẳng lẽ... Ling nhẹ đẩy Orm ra, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe nhưng tràn đầy bất an và sợ hãi của nàng khiến ngực cô thắt lại.Ling hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi: "Em đã thấy tờ giấy chị ép trong sách rồi sao?"Orm nhắm mắt lại khiến nước mắt rơi xuống, nàng nhìn Ling, sự đau đớn và tức giận đêm đó đột nhiên ùa về. Orm siết chặt tay, thái độ mất kiềm chế trở nên điên cuồng. "Chị đừng bao giờ nghĩ đẩy em ra. Có chết chúng ta cùng chết!" Orm gào lên trong cơn hỗn loạn. Sự kiềm chế mấy hôm nay khiến nàng phát điên, chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh không có cô là tim nàng sẽ đau đớn không thôi. Orm dường như không có đủ sức lực để đứng vững, nàng loạng choạng sắp ngã thì được Ling ôm lấy. Cô đỡ lấy Orm ngồi xuống ghế, cơ thể nàng không tự chủ được mà run rẩy. Ling lo lắng ôm lấy Orm, không ngừng vuốt ve tấm lưng gầy yếu. Cô không nói gì cứ im lặng vỗ về cho đến khi cơ thể Orm bắt đầu bình thường trở lại. Lúc này, Ling mới từ tốn nói: "Chị xin lỗi. Chị sẽ ở cạnh Orm, sẽ không làm Orm lo lắng nữa. Orm tha thứ cho chị có được không?"Orm siết lấy eo Ling, ngả đầu lên vai cô không đáp. Ling cũng không nói tiếp, để mặc Orm dựa vào lòng mình. Mất một lúc, Orm mới chịu ngẩng mặt nhìn Ling, đối diện với cô khiến hốc mắt nàng nóng lên. Sỡ dĩ, ái luyến sinh sầu âu chính là phải lo được mất. Nhưng đời người là vô thường, được mất là chuyện thường tình. Khổ do không thể chấp nhận, không chấp nhận được đời người vạn biến nên khổ.Orm giữ lấy mặt Ling, tỳ trán hai người vào nhau, nghẹn ngào nói. "Xin chị...đừng rời xa Orm!"Chung quy vẫn sẽ có một ngày hai người phải rời xa nhau, đó chính là ngày tử biệt. Bởi, đã có sinh phải có tử. Chẳng ai tránh khỏi cái chết bao giờ.Ling nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, đáp: "Chúng ta sẽ nắm tay nhau đến già!"Cùng nhau già đi chính là hạnh phúc lứa đôi của một đời người. ...Daw được bác sĩ băng bó xong nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch thiếu sức sống trái ngược với đôi mắt chứa đầy thù hận. Khun Dew nhìn cháu gái chưa nguôi ngoai chuyện vừa rồi nhưng bà không quan tâm thái độ của Daw mà lạnh lùng nói."Chuyện này giải quyết xong dì sẽ nói mẹ con đưa con sang Mỹ." "Dì...!" Daw lớn giọng. "Ở nhà đã nuông chiều con quá rồi. Đừng gây ra chuyện nữa." Giọng điệu cương quyết của Khun Dew không cho phép Daw được phản đối. Daw quá tức giận mà quên mất tay bị thương, cô đưa tay đánh xuống gối, cơn đau nhói buốt truyền tới khiến cô nhăn mặt. Daw thở hổn hển, sau một lúc lấy lại nhịp thở mới hậm hực nhìn Khun Dew nói với giọng điệu không cam lòng."Dì không trả thù cho con còn đuổi con đi?" Khun Dew nhíu mày: "Mọi chuyện đều do con gây ra con cả! Đừng gây phiền phức cho gia đình nữa."Dù Daw là cháu bà nhưng phải trái đúng sai bà còn phân rõ, không phải mù quáng mà bênh cháu mình. Nói rồi, bà cũng không có kiên nhẫn mà khuyên Daw, nếu ngay từ đầu Daw chịu nghe bà thì sẽ không chen vào mối quan hệ của LingOrm và đã không xảy ra cớ sự ngày hôm nay. Bà không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến gia đình. Với thái độ của Orm lần này, Daw nên dừng lại. Daw nhìn Khun Dew rời đi, lập tức điên tiết chửi rủa: "Khốn kiếp! Tôi sẽ không để cho hai người được hạnh phúc."Khi lòng thù hận lên đến đỉnh điểm cũng là là lúc lương tâm con người bị đánh rơi....