[LONGFIC - END] SÓNG ĐÔI - LINGORM
Chương 36
"Chị có nghĩ tới hậu quả khi bắt tôi không?" Daw trừng mắt nhìn Orm, hai tay bị trói chặt sau ghế. Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân bị người ngang nhiên bắt đến đây và người đấy lại chính là Orm.Orm lạnh lùng nhìn Daw, trong ánh mắt xinh đẹp lại chứa đầy chán ghét. Orm chưa từng ghét một ai và Daw là người đầu tiên bởi vì cô ta đã chạm vào giới hạn của nàng. Orm chẳng chút quan tâm tới lời cảnh báo của Daw, cả người toát ra sát khí, thấp giọng hỏi."Cô giấu hắn ta ở đâu?" Daw tỏ ra khó hiểu: "Em không biết chị..."*Chát* Daw ngỡ ngàng nhìn Orm. Cô chưa bao giờ nghĩ Orm sẽ ra tay đánh người. Daw rốt cuộc không giả vờ được, bị đánh khiến lòng ngạo mạn của cô bùng phát. "Tôi sẽ không nói cho chị biết, tôi muốn chị nhìn thấy Ling Ling Kwong phải đi tù như cách mà chị làm với tôi..." Thêm một cái tát giáng lên má Daw. Orm nắm lấy cổ áo Daw, đôi mắt chứa đầy căm phẫn, hét lên."Nói! Hắn đang ở đâu."Daw nghiến răng, phẫn nộ nhìn Orm, bàn tay bị trói siết chặt. Trên đời này, cô chẳng sợ ai cả, cô không tin Orm dám làm tổn hại đến cô hoặc cùng lắm thì cả ba cùng chết. Daw cười lạnh, cái nhìn đầy khiêu khích: "Dù có chết tôi cũng không nói!"Orm không nhiều lời, cũng không hề kiên nhẫn, nàng rút con dao găm trong nháy mắt xẻ một đường trên cánh tay Daw. Máu theo vết cắt chảy ra nhuộm đỏ cả một tay áo. Daw rên một tiếng đau đớn, không dám tin hét lên: "Chị điên rồi!"Chút vết thương ấy chẳng là gì so với những gì cô ta đã làm với Ling. Orm đưa mũi dao nâng lấy gương mặt Daw, nàng không ngại tay dính máu để bảo vệ người nàng yêu. "Tôi hỏi cô lần cuối, hắn đang ở đâu?" Daw hít sâu một hơi, đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy thù hận xen lẫn đau khổ. Cô tự hỏi mình có gì thua Ling Ling Kwong? Tại sao Orm chưa từng yêu cô? Không, rõ ràng từ đầu Orm cũng có thích cô nhưng đấy chẳng là gì so với tình cảm mà chị ấy dành cho Ling Ling Kwong. Daw không phục, cô ngẩng mặt nhìn Orm, đôi mắt hằn tia máu, ngoan cường nói."Chị có ngon thì giết tôi đi!"Orm nhíu mày, nàng siết chặt cán dao, đôi mắt híp lại, sau đấy tay cầm dao giơ lên. *Cạch*"Orm!!!"Cùng lúc tiếng dao đâm vào cạnh ghế và tiếng gọi hoảng hốt vang lên. Orm xoay người lại, nhìn thấy sự xuất hiện của Ling khiến nàng sững người. Orm mím môi, rút con dao giấu sau lưng. Ling chạy đến ôm chầm lấy Orm, sau đó mới từ tốn lấy con dao trên tay nàng xuống, không trách móc, chỉ nhẹ nhàng nói. "Chị đau lòng lắm, Orm đừng vì chị mà..."Orm lắc đầu, đôi mắt đỏ ao: "Dù giá nào Orm phải bảo vệ chị!"Nói rồi, Orm đẩy Ling ra, cúi xuống nhặt con dao nhưng bị Ling nắm lấy cổ tay giữ lại. Orm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô: "Orm sẽ không ngu ngốc giết cô ta."Ling vẫn nắm chặt tay Orm, lắc đầu: "Sẽ có cách." Ánh mắt Ling nhìn nàng như thể đang nói "Em dừng lại đi!"Orm khẽ cười, trái tim đau thắt. Nàng nhìn chị Mey, bình tĩnh nói: "Chị đưa Ling về dùm em!"Mey gật đầu, đi đến nói nhỏ với Ling: "Chị đảm bảo Orm sẽ không xảy ra chuyện!" Ling vừa rời đi thì Khun Dew cũng vừa tới. Bà nhìn Daw bị trói trên ghế với cánh tay rỉ máu, mày không khỏi nhíu chặt. "Em quá lắm rồi Orm." Khun Dew tức giận nói.Orm mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh băng, nàng đối diện với cái nhìn sắc bén của Khun Dew, không hề nao núng đáp."Những gì mà đứa cháu yêu của chị làm với Ling thì đấy đã là quá dễ dãi."Khun Dew tỏ vẻ không hài lòng: "Em đã làm nó đi tù và mất hết sự nghiệp như thế còn chưa đủ sao?"Orm cười lạnh: "Đó là cô ta xứng đáng, tự làm tự chịu!""Em..." Khun Dew cứng họng, không có lời lẽ nào để biện hộ cho Daw, vì việc Daw ở tù là đúng người đúng tội.Orm tiến lên một bước, đối diện với Khun Dew bằng đôi mắt chứa đầy căm phẫn, từng chữ nói rõ."Chị có biết, cô ta hết lần này đến lần khác hãm hại Ling không? Chuyện Ling bị fan cuồng đâm đến việc ngộ độc nhà hàng gần đây, tất cả đều do đứa cháu yêu quý của chị gây ra." Khun Dew từ ngỡ ngàng chuyển sang tức giận nhìn Dew, giọng nói càng thêm trầm trọng."Daw...thật vậy sao?"Dew không dám thừa nhận, cắn môi liên tục lắc đầu.Khun Dew không mấy tin trước sự phủ nhận của Daw, nhưng bà cũng không thể để người ngoài ăn hiếp Daw dù đó là LingOrm đi chăng nữa. Máu mủ ruột thịt vẫn hơn. Khun Dew bình tĩnh hỏi: "Em có chứng cớ gì không?"Orm cười lạnh: "Không có chứng cớ nên tôi mới bắt cô ta tới đây."Nếu có chứng cớ nàng sẽ tống Daw vào tù một lần nữa, chớ không đơn giản cho cô ta vài cái tát và một mũi dao. Khun Dew nghiêm túc nhìn Orm, hành động ngày hôm nay của nàng khiến bà phải ngỡ ngàng. Một cô bé đã từng rất ngoan ngoãn lại có lút quyết tuyệt như thế này. "Em không sợ sao?" Daw thâm sâu hỏi.Orm không chút lo lắng hỏi lại: "Tôi mà có chuyện gì thì nhà Sethratanapong sẽ để yên cho cô ta và gia đình chị sao?"Orm nhìn vào mắt Khun Dew, thẳng thắng cảnh báo: "Chị phải biết ở Băng Kok này có quyền thế không chỉ riêng nhà Maleenont của chị. Nếu chị không muốn hai gia đình phải một mất một còn thì nói Daw khai ra đi."Khun Dew cau mày không giấu được tức giận trên khuôn mặt: "Em uy hiếp tôi?" Orm không sợ hãi thừa nhận: "Đúng! Tôi uy hiếp chị đấy!" Khun Dew siết chặt giỏ xách trên tay. Đây là cô bé mà bà nhìn trưởng thành, và ngay lúc này nàng đã đủ lông đủ cánh để đối đầu với bà, trong lòng vì vậy có chút chua xót. Orm hít một hơi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Khun Dew, đôi mắt kiên cường ánh lên một tia tàn nhẫn."Chị biết Ling quan trọng với tôi cỡ nào mà. Cho nên, bất kỳ ai gây tổn hại cho chị ấy..." Orm nhấn mạnh: "Tôi nhất định sẽ một sống một còn với họ." Khun Dew thấy được sự quyết liệt trong mắt Orm. Dù không hài lòng trước hành động và thái độ Orm nhưng trực giác nói cho bà đầu xỏ mọi chuyện xuất phát từ Daw. Tất nhiên, bà không muốn chuyện lớp trẻ mà trở mặt thành thù với nhà Sethratanapong, vì nó không mang lại lợi ích gì cả. Orm đã thật sự trưởng thành và sự việc hôm nay giúp bà có cái nhìn mới về Orm. Đây không phải là hành động bộc phát mà đã tính toán từ trước. Orm ngang nhiên cho người vào nhà bắt Daw chính là thông báo để bà đến, Orm không thật sự muốn giết Daw mà chỉ muốn cho Daw một bài học, mục đích cuối cùng là mượn bà bức Daw phải khai ra và uy hiếp bà phải quản Daw nếu không hai gia đình sẽ như lời Orm nói một sống một còn. Tất nhiên, Orm hiểu rất rõ, người nhà Maleenont không vì nuông chiều sự ích kỷ của Daw mà gây ra xích mích với nhà nàng. Sự thông minh và quyết tuyệt của Orm lần này khiến Khun Dew thật sự mở mang tầm mắt. "Em thả con bé ra. Sáng mai, tôi sẽ cho em câu trả lời mà em muốn." Khun Dew khẽ nói. Bà đủ rõ đâu là quyết định đúng đắn. Orm hài lòng mỉm cười, nàng cúi xuống nhặt con dao khi nãy, tiền về phía Daw. "Xoẹt!" Daw rên lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch nhìn Orm, vừa đau đớn vừa sợ hãi. "ORM!" Khun Dew hét lên. Bà không nghĩ Orm lại cho Daw một dao lên cánh tay còn lại. Lần này rõ ràng sâu hơn lần trước. Orm dửng dưng, trước ánh mắt sợ hãi của Daw chỉ lạnh lùng nhếch môi. Con dao sắc bén một lần nữa giơ lên."ORM!" Khun Dew lần nữa hét lên, bước chân vội đi về phía nàng."Xoẹt" Sợi dây trói trên tay Daw bị cắt đứt. Daw không sức lực ngã nhào xuống đất. Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.Orm khom người đưa lưỡi dao nâng lấy mặt Daw, lần cuối cảnh cáo."Cô còn hại Ling một lần nào nữa thì coi chừng cái mạng của cô!" Dứt lời, Orm đứng thẳng dậy, hờ hững nhìn Khun Dew một cái rồi rời đi. Mối quan hệ giữa nàng và Khun Dew đã sớm rạn nứt vào cái ngày nàng đưa Daw vào tù, cho nên sự khách khí lúc này chỉ là màng bọc giả tạo, không cần thiết.Orm leo lên xe, nhìn xuống bàn tay dính máu không ngừng run lên. Nàng tựa lưng vào ghế, hít một hơi sâu để trái tim bình tĩnh. Nàng đã làm được, nàng không ngại tay dính máu để bảo vệ người nàng yêu. Chỉ cần...chị ấy đừng rời xa nàng....