[LMSY] VÔ TÌNH YÊU EM
Đánh giá
"Không đến mức vậy chứ? Tớ thật cũng muốn nói với cậu sau khi đáp chuyến bay mà. Tớ xin lỗi vì không hỏi ý kiến cậu nhưng mà tớ thấy đây là thời điểm cậu cần giúp mọi người, làm việc ở nơi khác cậu nhanh nhẹn thông minh như vậy có thể giải quyết giúp mọi người về sớm mà, mọi người ai cũng nghe lời cậu quen với cách làm việc của cậu nên là tớ mới..." ngục đầu như biết lỗi cô không giám chọc giận Mhe vì đây là người bạn thân nhất mà cô có, với lại Mhe rất tốt và quan trọng với cô thật cô xem như người chị em ruột luôn vậy nên là sai thì xin lỗi không muốn đánh mất người bạn như Lookmhe chút nào. Có ngu mới làm vậy.
"..." im lặng không nói gì, thật ra cũng không giận hay trách gì tối hôm qua cô cũng đã nghĩ thông mọi thứ rồi đi chuyến này cũng tốt chả việc gì mà lo hay sợ. Chỉ là hiện tại buồn ngủ quá nên nhắm mắt ngủ cho con người kế bên hết dám lộng hành để cô ngủ ngon giấc thôi. Chứ cô cũng quý người bạn này lắm đánh mất nó chắc buồn dữ lắm à.
.
.
.
Tại công ty SWA mọi người tất bật chuẩn bị chào đón những người từ nhiều chi nhánh đổ về hơn bốn mươi người nên là cũng hơi đông, những người chờ từ rất sớm chuẩn bị mọi thứ từ thẻ đến trang bị khi bước vào công ty nên nói gì chào đón thế nào vẫn luôn là nhiệt tình như vậy. Tại đó là nghề của người dẫn dắt mà.
Chờ được hơn một tiếng sau hơn một giờ chiều một đoàn xe chứa tất cả những người được chào đón từ các trụ sở chi nhánh đi vào. Mọi người bước ra với phong thế sẵn sàng đón nhận điều mới mẻ.
Điều đầu tiên đập vào mắt họ sân công ty rộng chắc cũng cở sân bay còn nhìn lên thấy to và cao chót vót hai toà nhà được nối lại với nhau thật sự chọc trời.
Những tiếng bàn tán trầm trồ khen ngợi không ngớt những thứ gọi là tuyệt đỉnh màn ảnh công nghiệp. Lần đầu họ thấy quy mô to tới vậy... được mệnh danh là trong top toàn cầu chiếm đóng nhiều mặt hàng thị trường khác nhau đầu tư nhiều mảng công thương nông nghiệp nhiều chi nhánh lớn nhỏ bao gồm có cả vài chi nhánh nước ngoài thật không thể miêu tả nổi.
Chắc cở một gia tộc quản lí nói thật chứ làm tiền để đâu cho hết cả mấy đời mới tiêu hết được. Quá sức tưởng tượng...
"Mẹ ơi! Khủng khiếp nó to thật, hơn cả trong hình tớ thấy!" Lend ngước nhìn không khỏi cảm thán một câu.
"Bự vậy thiếu người là đúng rồi..." giọng nói cắt ngang xé tạc không khí mọi người điều đổ dồn ánh mắt về phía cô có những người xa lạ không biết họ cũng nhìn sang đứng hình mấy giây.
Mặc kệ ai nhìn, cô cất bước đi trước tiến vào công ty. Những người khác được một lúc cũng đi theo phía sau tại biết nó cũng chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài. Dô còn bên trong nó còn dữ dội hơn.
"Ê y chang tớ đi khách sạn 5 sao vậy á! Bước vào cái trong mình bao nhiêu thứ phèn với cái nghèo nó bay đi mất tiêu luôn á...một tầm cao mới là đây nè Mhe ơi!" Vỗ tay tán thưởng chính cái gọi là kiệt tác trước mắt.
"Công ty cũng đâu có khó khăn như cái mình nghe thấy đâu. Cở này cũng còn có tiền trang trí các mọi thứ mà...chắc đến đây vui chơi dạo một vòng rồi về...!" Ý là kiểu đang rơi vào giai đoạn khó khăn các kiểu mà đồ trang trí còn mới toanh cô nghĩ chắc cũng mới xây lên. Tiền đổ vào mấy thứ như này mà bảo khó khăn à, chính sách công ty thật có là ổn không vậy? Nhìn ngó mọi thứ xung quanh cô đánh giá mỗi cái và thật thận trọng mới được tại nơi đây cô chưa hoàn toàn tiếp xúc bao giờ quá mới mẻ đừng vội cảm thấy hào hứng hay gì cả thay vào đó hãy tập trung và nghiêm túc...lúc nào trong cô cũng vậy.
"..." lại tuột hứng. Ai đời có nhỏ bạn như Mhe chứ thật đúng là không biết chiêm ngưỡng, mấy người mà giỏi là trong mắt hay dị lắm hả ta. Khó hiểu thật sự nói câu nào là câm họng câu đó thật chất dữ luôn. Nghiêm túc đến đáng sợ cô biết Mhe luôn đề phòng mọi thứ mới mẻ nhất cũng là khi ở công ty mới.
Bỏ qua chuyện nhìn ngó xung quanh của Mhe thì đối với những người khác luôn tạo ra tiếng hay ồ quao nhưng những thứ được xem là quá khổ kia, trước chắc họ cũng chưa được gặp qua những thứ lắp lánh cở như một cung điện như này, nói công ty mẹ cở như này người khác còn có thể muốn đi hơn, nói chung khung cảnh hiện tại khiến họ cũng hài lòng vì đã bỏ công đi ít nhất cũng là đền bù xứng đáng.
Mỗi người theo hướng dẫn và được chia theo công ty mỗi công ty điều có người giám sát và quản lí chịu trách nhiệm dẫn dắt họ đi tham quan cũng như làm quen mọi thứ ở công ty hơn, sau ngày hôm nay có thể chính thức làm việc. Họ được đi qua những khu vực khác nhau được chia sẽ những gì được thấy và chưng bày công ty thì cũng có những chứng chỉ những chiếc cup mang sự thành công cũng là nền móng động lực của họ khi được làm và nhắc đến quá khứ.
Công ty chia ra rất nhiều khu vực và mỗi khu vực điều mang một nhiệm vụ khác nhau nắm nhiều các vận hành khác nhau, năng lực mỗi người điều tương đương chia ra các khu vực khác nhau cho phù hợ và giúp đồng bộ về hồ sơ cũng như mỗi giai đoạn điều ăn nhập. Họ được đi qua nhiều nơi nhưng không nghĩ nó lại rộng đến như vậy, bằng chứng là cặp chân của Lend đã hơi rung và mồ hôi trên trán thấy rõ cô không nghĩ ngày đầu lại mắc đi nhiều đến vậy. Về chắc cũng mất luôn cảm giác đi lại mất.
"Mhe ơi, cậu không mệt hả? Sao thấy cậu im lặng đến vậy chứ?" nhìn qua cô bạn của mình như không có chuyện gì diễn ra vậy.
"Ừm tớ cũng thấy hơi mỏi nhưng vì là chỗ mới..."
"Tớ cần phải tập trung và nghiêm túc." nhìn qua cướp lời của cô. Không quá hiểu cô bạn này thì thôi luôn đó, lúc nào cũng nghiêm túc rồi tập trung thôi thôi nói chung siêu nhàm chán.
"Cậu hiểu tôi quá rồi nhỉ? Đến mức cần phải thủ tiêu rồi..." để cấm lộ bị mất quốc gia về tính cách của Mhe. Cũng xàm quá rồi.
"Cái gì chứ? Cậu ác tới vậy à? Mà cậu ghi ghi chép chép cái gì nhiều vậy, được hơn cả trang luôn rồi kìa." nhìn lén cuốn xổ.
"Chỉ là cách vận hành và từng văn phòng mang năng lực và nhiệm vụ là gì thôi, để tôi sau này nhìn xét thử họ có điểm mạnh là gì." cô luôn để tâm đến những cái người khác không hưng thú nói đi ngược lại quả là không sai.
"À, thế chắc chỉ cậu bận tâm còn những người khác tớ thấy cũng chỉ nghe cho lấy có chẳng thèm quan tâm, ngay cả tớ còn không hiểu đôi phần nè. Đi cũng nhiều thật nhưng nhiều cái rất mơ hồ, luôn nói là khu này khu kia hoạt động rất tốt và giỏi về đủ thứ thế nhưng họ cần thêm chúng ta để làm gì chứ? Tớ thấy nhiều cái nó vô lí, có khi vào chòng chúng ta lại làm bù nhìn." Lend nghe bà chị dẫn viên nói tốt về công ty với nhiều ngộ đãi cũng như rất nhàn thậm chí điều có những thứ ưu đãi cho nhân viên ai đời lại tin vào một mặt như vậy. Không thể nào.
.
.
.
Kết thúc cũng đã vào hơn ba giờ chiều mọi người được về nơi nghỉ của mình, về nơi ở có chia ra nhiều lựa chọn dành cho mọi người ví dụ như công ty thì có kí túc những ai ở có thể đỡ phải tốn tiền về mặt bằng ở tiền trọ tiền nhà các kiểu còn hai là dọn ra ở bên ngoài tòa nhà cho thuê cũng trực thuộc công ty SWA giá mềm mà mỗi người có điều kiện thì sẽ chọn ở bên ngoài, cũng có thể thoải mái về nhu cầu đi lại cũng như tự lo về mọi thứ.
Hai người Lend và Mhe chọn thuê một căn nhà ở SWA và những chính sách được kí nhận thông qua bộ hồ sơ mà công ty đưa, hai người bọn cô ở một phòng nói chung là chưa có xem phòng như nào nhưng mà để ở thoải mái thì chọn ở bên ngoài là tốt nhất, tại công ty là khu vực không cho phép ra vào thường xuyên lại còn quản lí rất chặc rất khó khăn không thoải mái. Mà kí túc thì hiểu sẽ ở nhiều người và cô lại càng không thích vậy, mặc dù không có nhiều tiền nhưng mà cái nào tốt mình ưu tiên.
Vào sáu giờ chiều họ cũng đã họp bàn và được ra về ai cũng có được sự sắp xếp và những tờ giấy kí nhận tham gia hoạt động ở công ty ai về chổ nấy, nhà ở chung cư của họ không cách công ty là bao xa cả hai bắt taxi đến nơi ở, đến nơi cả hai xuống xe nhìn ngắm thứ thì mọi thứ không như họ tưởng tượng là một nơi ở cho có lệ tiết kiệm cho SWA nhưng không nó to, sáng, cao nhiều tòa nhà đứng gần nhau những trung tâm cũng gần kề nhau đúng là công ty hàng đầu không làm ăn cho có lệ chắc ở kí túc không thua kém gì đâu nhỉ.
"Thấy chưa tớ nói cậu rồi, một công ty lớn không thể nào tùy tiện được huống hồ chúng ta là những người được chọn để vào Nam giúp công ty một tay nữa thế nên dịch vụ phải ở một đẳng cấp khác." cô cảm thán nơi ăn ở cở như này quả thật chỉ có ở SWA hơn cả khách sạn 5 sao, quá khủng khiếp.
"Tớ chưa chắc mọi thứ đâu, nhưng cái gì tốt cũng sẽ phải đánh đổi giá rất cao đấy." cô luôn đề phòng và nghi ngờ nhân sinh.
"Sao cậu lúc nào cũng thế hết á, không còn niềm tin vào cuộc sống hay gì vậy Mhe ở đây là tự túc đương nhiên tiền bạc chúng ta tự lo cậu sợ gì chứ. Cậu nên tập làm người có niềm tin vào cuộc sống hơn đi." bỏ đi trước không muốn nói nhiều với cô bạn overthinking này nữa, nhức đầu lắm.
"..." nhìn tổng quan một lượt rồi tiến bước đi phía sau.
------------------
Cuộc họp lúc bảy giờ đang diễn ra tại công ty SWA mọi người điều đang trong trạng thái căng thẳng bởi vấn đề được diễn ra lúc này là vấn đề liên quan đến những người từ chi nhánh vào giúp đở công ty, Sếp tổng ngồi trên ghế tay đang chống cầm với ánh mắt đâm chiêu, nhìn những người cũng ở đấy khiến ai cũng có chút kiên dè. Nhận được tin thông báo của bên quản li điều hành, anh ta nhấn mạnh chia theo khu nhưng chỉ có một vài người phù hợp năng lực khu A là nắm và vận hành dự án lớn, còn khu B thuộc về những người nắm và vận hành dự án nhỏ chịu sự phân công bên khu A có thể nói là nghe theo bên khu chịu trách nhiệm cao nhất.
Sự tức giận ở đây là năng lực được sếp theo khu nhưng chỉ có hai đến ba người ở khu A toàn bộ nằm ở những khu còn lại, vậy năng lực của họ cũng được xem là sao ở công ty chi nhánh sao? Đề cử người đi như vậy kiểu xem thường công ty mẹ một trụ sở chính lại cử những người không năng lực đi chủ yếu là đối phó sao. Hay họ chỉ có những người như vậy, nên cuộc họp đang căng là như vậy.
"Những người được sắp xếp vào các khu khác nhau hay về việc những người đi tham gia vào cuộc thay đổi công ty lần này từ đây về sao không cần thông báo cũng như họp làm gì nữa hết, những người đó nói thêm cũng mất thời gian của tôi thôi, sau khi xong dự án Fon cho họ rời đi hết đi, không cần giữ lại nếu có cũng chỉ thêm vô dụng và mất thời gian." Sonya một người nhìn nắm thóp của bọn công ty chi nhánh chị luôn cho rằng bọn họ chẳng thể làm gì hơn ngoài việc làm những việc vặt vĩnh chẳng để làm gì, vậy tuyển vào làm gì cho mất thời gian.
"Nhưng Sếp tổng à có một vài người cá nhân về hồ sơ cũng rất nổi bật như công ty chi nhánh phía Bắc họ cho cả Giám Đốc chi tiết điều hành vào này, rồi bên khu quản lí trách nhiệm sản phẩm, rồi còn có thêm vài người có hồ sơ cũng tốt bên nhiều công ty khác nhau..."
"Dừng được rồi, đời nào mấy người Giám đốc hay thậm chí mấy bộ phần cấp cao lại chịu đi, họ ở những nơi như vậy an nhàn sung sướng ai đời lại ngu bước vào công ty này lại mang danh nghĩa khác, huống hồ lại xem không ty SWA này cũng chỉ là công ty cung cấp, nể nang cũng chỉ cho những người bình thường rồi mang danh này nọ để vào cho có thôi...haizzz tôi mệt rồi tan họp hôm nay có thể về sớm." Chị bước ra ngoài không cần biết đủ để bọn họ hiểu cách chị thất vọng là như thế nào rồi.
Nhớ về việc chị nói cũng trong năm ngoái những người mang danh sếp giám đốc quản lí các kiểu danh cao chức trọng chỉ được cái vỏ bọc sau khi vào công ty cũng chỉ làm bù nhìn những cái đơn giản như tổng hợp về số liệu hay sai sót cũng điều không nhìn ra vậy là người được đề cử là có năng lực và trách nhiệm làm việc đó hả? Không được mà nói có cho được, nên chị nhìn ra cho họ kết thúc và đuổi về toàn bộ lần này lại chắc sài chiêu cũ, không tin cũng buộc tin thôi.
.
.
.
Quay trở lại hai người họ thì cuối cùng cũng đã ổn định được chỗ ngủ chổ che mưa tránh nắng, chỗ có thể yên ấm no bụng. Tắm rửa xong cũng chỉ xuống cửa hàng mua chút ít ăn qua bữa vì là ngày đầu tiên nên cái gì nhanh chóng và cần được nghỉ ngơi sớm thì chọn ưu tiên. Phòng lớn có hai phòng riêng biệt, có cả phòng dư để chứa đồ xem như kho, bếp có thể nấu nướng nhìn thẳng ra phòng khách nói chung so với họ là to rồi ấm cúng, hi vọng là gắn bó với nó lâu dài đôi chút.
"Lookmhe ơi~ thần thiếp muốn ngủ cùng chàng, liệu chăng chàng có sẵn lòng không?" chớp chớp thêm đôi mắt cho long lanh.
"Không!"
"Sao vậy? Cậu vô tâm thế à? Tớ ngủ không có quậy mà lại còn rất đẹp cho cậu có thể ngắm sao lại từ chối chứ?" nhìn cô bạn của mình, biện minh lí do.
"Không cần phải nhắc cho cầu nhớ đâu nhỉ?"
"Hả? Gì? Cậu nói gì dạ? Alo tớ không hiểu gì hết á" tới khúc cần giả ngu rồi. Bánh nướng lật không lại cô.
"..." không muốn nói tới.
"Thôi mà đó là quá khứ..." thì chuyện cũng có gì đâu, ngủ với cô chắc cũng được hai hay ba lần gì đó mà một lần ở khách sạn khi cả hai đi công tác cô uống nhiều khi về ngủ thì ói lên người Mhe thêm niệm gối gì cũng dơ làm hại cả đêm cô nhường lại chỗ cho cô bạn mình nằm chung với đóng đồ chứa dạ dầy của Lend ở đó còn bản thân nằm sofa lạnh lẻo không mềnh không gối nói chung khổ không thôi, còn mấy lần qua nhà cô chơi ngủ lại thì tối ngủ ngon quá hay sao đó ngáy chịu không được còn quậy đá cô té khỏi giường nên là hận tới giờ khỏi ngủ chung gì hết cả, nên khỏi xin mất giá quá rồi Lend ơi.
"Tớ mệt rồi đi ngủ đây mai lại đi làm, đừng nói đến việc ngủ chung nữa huống hồ cậu cũng đã có bồ rồi ấy. Bớt lại dùm tớ không muốn ngày nào đó lại vác cái mặt sưng bụp đi làm..." rời đi không quay đầu hay liết mắt dù chỉ một cái. Ngủ được hai lần mà lần nào hỡi ơi lần đo đố ma nào cho ngủ chung.
"Trời ơi, không lẽ nào đó là thật...."
Rầm "Cậu ồn quá rồi đó không ngủ thì để người khác ngủ. Còn nói làm ồn tiếng nào nữa cậu ra khỏi nhà luôn đó Lend." giọng từ phòng vang ra mang theo sự tức giận của cô, đúng là mệt còn gặp nhỏ bạn khùng nữa thứ nào chịu nổi.
"..." Im bặc chứ nói tiếng nào nữa là cô khổ nhất đêm nay mất, thôi yên phận đi người ta không cho còn cố chấp làm gì, biết trước có kết cục như vậy việc gì phải tranh giành đấu đá, thôi thì ráng vài ngày khi nào rảnh đi gặp người yêu để xoa diệu cơn đau buốt giá này mới được.
.
.
Còn ở một nơi khác có một người đêm nay lại say khướt và những giọt nước mắt trên mi thương tâm nhưng có lẽ ai thấy chứ, chỉ một và duy nhất bản thân mới thấy được. Có lẽ đã có việc gì đó khiến chị buồn tới vậy mà hàng ngày cứ bầu với rượu lại nước mắt, thật khó nói...
Kết thúc một ngày lại trôi qua....
Đoán chờ phần tiếp theo...