LingOrm | Workaholic
Yêu
Ba tháng sau biến cố, mọi thứ đã trở về bình thường — theo một cách khác. Bình thường hơn, nhẹ nhàng hơn, và... ấm áp hơn.Ploy đã khỏe lại. Vết thương ở hông chỉ còn để lại một đường sẹo nhỏ, và chị vẫn thường vô thức xoa lên đó mỗi khi ngồi trầm ngâm nhìn ra cửa sổ. Nhưng Ploy không còn ngồi im quá lâu nữa. Chị đã có thể đi lại bình thường, có thể làm việc trở lại, có thể ra tiệm mua đồ ăn vặt, rồi đứng thẫn thờ trước tủ kem gần cả tiếng đồng hồ chỉ để chọn một vị mà Nene thích.Và điều thay đổi rõ ràng nhất — là ánh mắt. Ploy không còn nhìn xuống khi bước vào một căn phòng, không còn rụt rè mỗi khi ai đó hỏi han, không còn bối rối như người vẫn chưa tin mình xứng đáng được hạnh phúc. Chị cười thoải mái hơn, nói chuyện thoải mái hơn, và cũng... buồn ngủ thoải mái hơn mỗi khi được Nene gối tay cho nằm ngủ trưa.Vì bên cạnh chị bây giờ — là Nene. Một Nene không giỏi dỗ, nhưng luôn ở đó. Một Nene không biết phải nói câu gì cho ngầu, nhưng lại nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt như Ploy thích cà chua cắt dọc chứ không cắt tròn. Một Nene lúc nào cũng lúng túng — nhưng ánh nhìn thì lúc nào cũng vững.Nene thì... vẫn vậy. Thường ngày hơi ngốc, khi yêu vào... cũng y vậy thôi. Chị hay làm đổ nước, hay lạc chủ đề, hay kể chuyện cười mà cười trước rồi Ploy còn chưa hiểu. Nhưng ai nhìn vào cũng biết — Nene yêu Ploy bằng thứ tình cảm trong trẻo nhất, mềm nhất, không thêm không bớt, không cần đổi lại gì cả. Người ta nói ai yêu lần đầu cũng vụng về. Với Nene, là vụng về đến mức đáng yêu. Bởi vì chị gom hết hai mươi mấy năm sống một mình, chưa một lần chia sẻ trái tim với ai, rồi đem trao gọn cho người đầu tiên khiến tim chị rung lên thật sự. Nene yêu như người không sợ lỗ. Yêu như thể ngày mai thế giới có sập xuống, thì hôm nay cũng phải đút cho người ta ăn thêm một muỗng cháo nữa. Yêu như thể "mua trâu được luôn cả nghé" cũng không sao — miễn là được ở cạnh người mình thương là đủ.Lingling và Orm thì... ừ, họ cũng bình yên rồi. Gia đình hai bên đã gặp nhau trong một buổi chiều có mưa nhẹ, bà Kanya ngồi chống cằm nhìn Orm rót trà mà lòng vẫn còn hơi nghi hoặc. Nhưng rồi, chính sự kiên nhẫn của Orm, cái cách em cúi đầu lắng nghe, cái cách em cầm tay Lingling khi chị run nhẹ vì hồi hộp — đã khiến bà Kanya dịu lại. Không phải vì Orm nói giỏi. Cũng không vì Orm kiếm được bao nhiêu tiền. Mà vì bà biết — chỉ có đứa nhỏ này mới khiến con gái bà dịu đi được. Chỉ có đứa nhỏ này mới khiến Lingling – cái người bướng như đá ấy – chịu mềm ra vì ai đó, chịu cười mà không cần che lại bằng đôi mắt sắc sảo.Rồi mọi thứ trôi qua, như mọi thứ vẫn nên trôi. Không còn dao kề cổ. Không còn nước mắt lăn dài trên sàn xi măng lạnh. Không còn giọng gào đến khản cổ vì sợ mất nhau.Chỉ còn... tiếng muỗng khua nhẹ vào chén cháo.Tiếng chuông gió lách cách ngoài hiên.Tiếng cười khe khẽ vang lên khi ai đó lỡ tay đụng vào cái nồi nóng.Và đôi mắt nhìn nhau — dịu dàng như một sớm không mưa....Cả thành phố Bangkok dường như lặng hơn hôm nay.Trong một hội trường lộng lẫy giữa lòng Sukhumvit, đèn treo pha lê phản chiếu ánh chiều tà tạo thành hàng ngàn chùm sáng nhỏ như sao rơi. Dàn hoa trắng được sắp đặt tỉ mỉ hai bên lễ đường, còn phía trước, bục cưới được phủ bằng vải satin màu ivory dịu dàng, như sương sớm trên đỉnh đồi.Tiếng đàn piano vang lên khe khẽ. Khách mời bắt đầu đến. Người thân, đồng nghiệp, bạn bè, và cả vài gương mặt từng xuất hiện trong những chuyện cũ – giờ đây đều mặc đẹp, mỉm cười, nâng ly.Lingling đứng bên một bàn tiệc, vest đen lịch thiệp, cà vạt lụa xám bạc tóc búi cao, trang điểm nhẹ. Chị rót champagne, nghiêng người cười nhỏ với một người bạn lâu năm:"Cuối cùng cũng có người chịu mặc váy cưới rồi."Orm xuất hiện bên cạnh chị, mặc váy lụa màu beige nhạt,. Em tựa vào vai chị, cười:"Chị nói như thể đó không phải là chị vậy."Lingling nhếch môi: "Sao em chưa thay đồ nữa..."...Một bàn tay lướt nhẹ trên lớp voan trắng.Một chiếc váy cưới đơn giản nhưng tinh tế, thân váy ôm nhẹ theo đường eo rồi xòe nhẹ ra ở chân, chất liệu vải mỏng nhẹ như thể gió cũng phải dịu lại khi lướt qua.Máy quay xoay vòng quanh căn phòng thay đồ – tiếng giày cao gót lách cách, tiếng thở ra nhẹ nhõm, và—Một tiếng cười khúc khích.Một cô gái đang đứng hồi hộp sau tấm màn nhung đỏ. Tóc cột gọn, ánh mắt đầy lo lắng."Tay em run quá..."Một bàn tay khác vươn ra, nắm lấy tay cô. Ấm, chắc, và rất dịu."Chị nắm rồi đây. Đi thôi..."Tiếng nhạc chuyển giai điệu. Cánh cửa lễ đường mở ra. Khách mời quay lại. Ai cũng dõi theo...Tưởng như sẽ thấy Lingling trong váy cưới, bước chậm rãi bên Orm. Tưởng như đây là đoạn kết cho cặp đôi mà ai cũng nghĩ sẽ lên lễ đường trước.Nhưng không.Người bước ra... là Ploy – rạng rỡ, bình thản, và đẹp đến mức khiến người khác nín thở.Và người đang nắm tay chị – trong bộ vest trắng tinh, má ửng nhẹ, mắt long lanh – là Nene.Và lúc đó, mọi người mới hiểu.Không phải lúc nào cũng phải yêu lâu mới được cưới. Không phải lúc nào cũng cần thời gian để chắc chắn. Có những người – chỉ cần một lần nắm tay nhau giữa giông bão... là biết mình sẽ đi chung cả đời.Nene quay sang Ploy khi cả hai dừng lại trước bục cưới. Không nói gì. Chỉ khẽ siết tay. Như một lời thề không cần phải đọc thành câu.Lingling đứng trong đám đông, khoanh tay, môi cười khẽ.Orm thì thầm bên tai chị:"Chị nhìn đi... Nene cưới trước mình thật rồi đó."Lingling gật đầu, mắt không rời khỏi sân khấu:"Ừ... khoan, em nói gì cơ""Em muốn cưới chị lắm rồi phải không..?Orm định đánh chị một cái thì...Tiếng chuông báo hiệu buổi lễ vang lên, cũng là lúc cả căn phòng bừng sáng dưới ánh hoàng hôn cuối ngày.Không phải pháo hoa. Không cần pháo hoa.Chỉ cần hai người – đứng cạnh nhau. Giữa rất nhiều người khác – mỉm cười.Thế là đủ.Hôn lễ không rực rỡ vì lễ phục. Mà rực rỡ... vì hạnh phúc thật sự....Tiệc cưới đã đi đến hồi cao trào.Nhạc nổi lên rộn rã, đèn vàng ấm áp đan xen cùng những dây đèn lấp lánh chạy quanh sảnh tiệc. Tiếng cười, tiếng ly cụng, tiếng giày cao gót khẽ khàng trên sàn gỗ.Rồi... MC bước ra giữa sân khấu, giọng cười vang vang trong loa:"Mọi người ơi, tới phần mà ai cũng mong đợi nhất đây! Màn chụp hoa cưới nhaaaa!"Ngay lập tức, không khí bùng lên như vừa có ai reo trúng giải. Tất cả các cô gái trẻ trong hội trường đều tụ lại thành một vòng lớn giữa sàn, váy xòe đủ sắc, gương mặt ánh lên vẻ vừa háo hức vừa hồi hộp. Thậm chí... một vài anh trai độc thân cũng len vào muốn tìm cho mình một niềm hi vọng.Tiếng bàn tán rì rầm.Ở rìa vòng tròn, Lingling bước vào.Orm ngồi ở dưới, hai tay cầm điện thoại, đang quay video lại cho Lingling vì chị nói chị muốn quay vlog."Quay cho đẹp vô đó nha!" – Lingling liếc xuống cười, "chụp được hoa là do em quay đẹp đó!"Orm bật cười, zoom lại sát gương mặt chị: "Chị xinh quá, auto dính."Tiếng MC vang lên: "Tân nương Ploy của chúng ta sẵn sàng chưa?!"Ploy bước ra giữa vòng tròn, cầm bó hoa cưới trắng – một đóa baby breath to tròn, xen lẫn chút cúc họa mi và lavender – giản dị nhưng thơm và đẹp như mối tình của chính chị.Nene đứng sau lưng Ploy, làm bộ chỉnh váy dù chẳng có gì cần chỉnh."Sẵn sàng rồi nha! Bắt đầu đếm nha!"Ploy quay lưng lại. Tay giơ cao bó hoa. Mọi người nín thở."Một... hai... baa—"Nhưng... Không có bó hoa nào bay lên.Thay vì tung lên trời như truyền thống, Ploy xoay người lại. Cả sảnh chưng hửng. Một vài tiếng "Ủa?" bắt đầu vang lên từ đám đông.Ploy mỉm cười – bước thẳng về phía Lingling. Ánh đèn sân khấu vô thức chuyển theo, spotlight dõi theo bước chân của chị.Lingling chớp mắt, tay vẫn buông lỏng, chẳng hiểu gì.Ploy dừng trước mặt chị. Không nói nhiều. Chỉ khẽ cúi đầu, hai tay nâng bó hoa cưới lên – đưa cho Lingling.Tất cả dường như ngừng thở. Tiếng xôn xao chuyển thành vỡ òa.Ai đó hét lên: "Là cho chị Lingling á?!"Orm phía dưới cũng đứng bật dậy – mắt mở to đến mức camera suýt rớt khỏi tay.Lingling... nhận lấy bó hoa. Mặt chị đỏ bừng – lần đầu tiên trong đời, người như Lingling lại có chút lúng túng trên sân khấu.Chị xoay người – chạy thẳng về phía Orm. Người ta tưởng chị sẽ trốn. Nhưng không.Chị đứng trước Orm. Đưa bó hoa vào tay em. Cười. "Cho em nè."Orm còn chưa kịp phản ứng thì—Lingling quỳ xuống.Ngay giữa hội trường.Giữa tiếng tim đập của chính mình. Giữa tiếng vỗ tay bắt đầu rộn lên như mưa xuân đầu mùa."Orm...""Không phải chị chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn. Chị chỉ từng nghĩ sẽ không tìm được ai khiến chị muốn làm điều đó.""Cho đến khi gặp em.""Không phải vì em đẹp, mà là vì.. Em là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà chị có."Chị mỉm cười, gương mặt vẫn ngẩng cao, mắt long lanh nhưng không run."Chị từng rất nghiện công việc, nhưng bây giờ.. em mới là thứ chị nghiện nhất.""Vậy nên..."Chị mở ra một chiếc nhẫn nhỏ, lấp lánh ánh bạc, không cầu kỳ, không kim cương rực rỡ – nhưng vừa vặn với người đối diện."Làm vợ chị nha, Orm."Orm cắn môi. Mắt đỏ hoe. Gật đầu. Không cần lời.Rồi em kéo Lingling dậy. Ôm chị thật chặt.Và lần đầu tiên, cả hai người đều quên mất đèn sân khấu, quên mất máy quay, quên cả ngàn ánh mắt đang dõi theo.Chỉ còn họ hai người,Và một bó hoa cưới,Cuối cùng đã được trao đúng người cần giữ....Sau tất cả những gì đã xảy ra...Chúng ta vẫn còn ở đây.Không còn tiếng còi hú đến nhức tai, không còn ánh đèn bệnh viện nhấp nháy như muốn ăn tươi nuốt sống, không còn vết cắt nào trên da thịt, chẳng còn con dao nào kề cổ, và giấc ngủ cũng thôi chập chờn vì sợ tỉnh dậy một mình giữa căn phòng trống hoác.Chỉ còn một sáng nhẹ, nắng mỏng như dải ruy băng lười biếng vắt trên khung cửa sổ. Tiếng chân nhè nhẹ dưới bếp, lốc cốc như tiếng trái tim vừa tìm thấy nhịp điệu của nó. Mùi gừng thơm lừng trong chén canh nóng, phảng phất như một lời vỗ về. Và tiếng người mình thương nói "Cẩn thận nóng đó" mà không cần nhìn lên, bởi vì có những điều, không cần mắt thấy tai nghe, tim vẫn cảm nhận được hết.Sau tất cả, hóa ra...Tình yêu không hề rời đi.Nó chỉ lặng lẽ đổi hình, khẽ khàng chuyển trạng. Từ những trận giông bão nổi lên đùng đùng, nó hóa thành cơn gió dịu dàng mơn man. Từ nỗi đau tưởng chừng không bao giờ lành, nó biến thành sự nhẫn nại mênh mông như biển cả.Từ một vết sẹo chằng chịt in hằn trên da thịt lẫn trong tâm hồn... tình yêu đã trở thành một con đường.Và những người đi trên con đường đó – tụi mình gọi là người yêu nhau.Tình yêu. Tưởng là chuyện của hai người.Nhưng hóa ra, đó cũng là một dạng tín ngưỡng.Giống như Phật giáo, Thiên Chúa giáo, và rất nhiều tôn giáo khác, tình yêu cũng bắt đầu từ niềm tin. Một đức tin rằng: giữa hàng triệu con người, sẽ có một người khiến mình thấy bình yên. Một người mà mình dám để tay vào tim họ, và nói: "Em để người ở đây nha. Nhẹ thôi. Nhưng thật."Và giống như mọi tôn giáo khác, tình yêu cũng cần được thực hành.Không phải bằng việc quỳ gối. Không cần xây nhà thờ. Không cần thắp nhang.Chỉ cần biết chia sẻ.Chỉ cần học cách cảm thông.Chỉ cần đủ bao dung để tha thứ những lúc người ta yếu lòng.Và đủ dũng cảm... để yêu tiếp, dù đã từng đau....Căn nhà hôm nay đông đúc.Ploy cười khi Nene đút cho chị miếng bánh gối chiên tay lần đầu làm thử – mặn hơn cả mắm.Orm đang tựa đầu lên vai Lingling, coi lại video đám cưới và cười khúc khích mỗi khi thấy mình nhảy sai nhịp.Không ai hỏi tương lai sẽ ra sao.Không ai cần những lời hứa lớn lao.Vì hôm nay, có người ngồi bên cạnh.Vì hôm nay, không ai phải rời bữa cơm nửa chừng.Vì hôm nay, khi đưa tay ra – sẽ có người nắm lại, không do dự.Và đôi khi, như vậy là đủ.Tình yêu không phải là đích đến.Nó là một con đường, mà người đi không cần bản đồ – chỉ cần nắm chặt lấy tay nhau.Nó không phải là phép màu giúp ta vượt qua mọi thứ, mà là lý do khiến ta chọn cùng ai đó vượt qua mọi thứ.Không cần cao siêu. Chỉ cần có người chịu ngồi dưới sàn, gắp cho mình miếng cá ít xương nhất.Người mà khi cả thế giới gào thét "sao mày vẫn còn yêu người đó", thì vẫn kiên định đáp lại:"Yêu nó bảo thế..."Yêu... không phải là hành động.Yêu là một thói quen.Giống như niệm Phật. Giống như đọc kinh. Giống như hít thở.Yêu là học cách tỉnh lại mỗi sáng, và vẫn chọn người đó một lần nữa.Yêu là học cách sống sao cho đến cuối ngày, dù có cãi nhau, giận nhau, mệt mỏi với nhau – vẫn sẽ ôm người đó ngủ, thay vì quay lưng.Yêu là học cách tin người ta, ngay cả khi bản thân mình từng bị phản bội.Là học cách tha thứ, ngay cả khi trái tim mình còn vết xước.Là học cách đặt tay lên ngực người kia và nói, "Không sao. Chúng ta ở đây mà."Tụi mình gọi yêu là một động từ. Nhưng thật ra, đó là một tín ngưỡng.Một đức tin không cần giáo đường, không cần tượng Phật, không cần cây thánh giá.Chỉ cần có hai người.Một người dám yêu.Và một người dám ở lại.Và nếu bạn đang đọc tới đây...Nếu bạn cũng từng yêu, từng đau, từng mất niềm tin, từng muốn bỏ cuộc, từng thấy tình yêu quá phức tạp, quá mệt mỏi...Thì xin hãy biết rằng: Tình yêu chưa bao giờ làm tổn thương ai. Chỉ có con người làm tổn thương nhau và đỗ lỗi cho tình yêu thôi. Nên là.. yêu đi đừng sợ. Đừng sợ yêu, cũng đừng sợ buông bỏ nó. Nghe nó rất mâu thuẫn nhưng thật ra thì.. nghĩ thử nhé.
Nếu như Orm lúc đó không buông bỏ Kate thì sao lại có thể đến với Lingling. Ploy không chấp nhận buông tay một con người toxic thì sao Nene lại có cơ hội. Đúng không?Và đừng quen quên mất rằng: tình yêu là một việc cần được luyện tập. Mỗi ngày. Bằng cả sự chân thành.Nene từng không biết yêu là gì. Nhưng chị đã học. Từng chút một.Ploy từng không tin mình xứng đáng được yêu. Nhưng giờ đây, chị là người được chăm lo như một đóa hoa quý.Lingling từng nghĩ mình phải mạnh mẽ suốt đời, không ai có thể khiến chị yếu mềm. Nhưng giờ đây, chị có người để gục đầu lên mà ngủ trưa.Orm từng chỉ biết yêu bằng lý trí. Nhưng giờ đây, em đã học cách lắng nghe trái tim mình. Và yêu bằng cả phần mềm nhất trong em.Không ai trong số họ hoàn hảo.Không ai trong số họ biết trước kết thúc.Nhưng từng người, từng người...đều đã chọn yêu,như một niềm tin.Và đó là lý do...sau tất cả những thứ đã qua – đổ vỡ, tổn thương, giằng co, máu và nước mắt –họ vẫn ngồi đây.Cùng nhau.Trong một buổi chiều có nắng,với tiếng gió thổi nhẹ qua hiên nhà,và bốn trái tim,vẫn đang đậpvì nhau.[END]
Nếu như Orm lúc đó không buông bỏ Kate thì sao lại có thể đến với Lingling. Ploy không chấp nhận buông tay một con người toxic thì sao Nene lại có cơ hội. Đúng không?Và đừng quen quên mất rằng: tình yêu là một việc cần được luyện tập. Mỗi ngày. Bằng cả sự chân thành.Nene từng không biết yêu là gì. Nhưng chị đã học. Từng chút một.Ploy từng không tin mình xứng đáng được yêu. Nhưng giờ đây, chị là người được chăm lo như một đóa hoa quý.Lingling từng nghĩ mình phải mạnh mẽ suốt đời, không ai có thể khiến chị yếu mềm. Nhưng giờ đây, chị có người để gục đầu lên mà ngủ trưa.Orm từng chỉ biết yêu bằng lý trí. Nhưng giờ đây, em đã học cách lắng nghe trái tim mình. Và yêu bằng cả phần mềm nhất trong em.Không ai trong số họ hoàn hảo.Không ai trong số họ biết trước kết thúc.Nhưng từng người, từng người...đều đã chọn yêu,như một niềm tin.Và đó là lý do...sau tất cả những thứ đã qua – đổ vỡ, tổn thương, giằng co, máu và nước mắt –họ vẫn ngồi đây.Cùng nhau.Trong một buổi chiều có nắng,với tiếng gió thổi nhẹ qua hiên nhà,và bốn trái tim,vẫn đang đậpvì nhau.[END]