LingOrm | Workaholic
Letter from Au
Gửi bạn – người đã đọc đến những dòng cuối cùng, Cảm ơn bạn. Thật đấy, từ tận đáy lòng tôi.Tôi không biết bạn đang đọc đoạn này ở đâu – trong một đêm yên tĩnh, một giờ nghỉ trưa len lén giữa deadline, hay khi bạn đang nằm nghe mưa với headphone cắm vào tai nhưng chẳng mở bài nhạc nào cả. Dù là lúc nào, tôi cũng muốn nói: cảm ơn bạn vì đã ở đây.Cảm ơn vì đã chọn đọc một câu chuyện như Workaholics – không phải là câu chuyện lớn lao, không đầy những cú twist giật gân hay drama giật đùng đùng gì cả, nhưng là câu chuyện mà tôi đã dùng rất nhiều cảm xúc thật để viết. Cảm ơn vì đã chờ đợi. Cảm ơn vì đã góp ý. Cảm ơn vì đã yêu quý Lingling và Orm – theo một cách rất dịu dàng mà tôi không bao giờ dám mong quá nhiều.Thành thật mà nói, ban đầu tôi không trông đợi nhiều vào Workaholics. Tôi chỉ muốn viết một câu chuyện rom-com nhẹ nhàng, một chút office tension, một chút drama để thỏa mãn mood của bản thân thôi. Nhưng rồi, nó mang đến cho tôi những điều thật tuyệt vời – và tất cả là nhờ bạn.Nhờ bạn mà tôi được thấy các nhân vật sống dậy ngoài trang giấy. Nhờ bạn mà từng cái chạm vai, từng ánh mắt lén nhìn, từng giấc ngủ trên sofa, từng ngóc ngách văn phòng... trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều.Tôi biết câu chuyện này vẫn có những chỗ không hợp lý, có những chi tiết chưa kịp xử lý. Có đôi khi tâm trạng nhân vật nhảy loạn xạ, đôi khi đang viết cảm động thì tự dưng... cười. Vì thật ra tôi viết khi tôi đang sống. Và như bạn biết rồi đó – không phải ngày nào cũng là ngày cảm xúc liền mạch.Tôi không viết theo outline kỹ. Tôi vừa viết, vừa nghĩ, vừa cảm. Và đôi khi, chính nhân vật lại dắt tôi đi chứ không phải tôi dẫn họ nữa. Thành ra, câu chuyện này đã kết thúc sớm hơn tôi nghĩ. Vì ở cái vũ trụ nhỏ bé mà tôi đã dựng lên, tôi nghĩ – họ có nhau là đã đủ đầy rồi.Không cần cưới rình rang, không cần honeymoon ở Thuỵ Sĩ, không cần bi kịch để minh chứng tình yêu. Chỉ cần người ngồi xuống cạnh nhau, ăn một bữa cơm không lo nghĩ. Ngủ một giấc không còn lo giật mình giữa đêm.Tình yêu đó, với tôi, là một tín ngưỡng. Và việc bạn chọn tin vào nó – cũng là một điều rất đẹp.Cuối cùng... tôi cũng muốn xin lỗi. Vì đã để bạn đợi lâu. Có lẽ đôi khi bạn refresh trang truyện, nhưng không thấy gì mới. Nhưng bạn vẫn ở lại. Và vẫn yêu LingOrm. Tôi thật sự cảm kích điều đó nhiều lắm.Tôi không biết bạn là ai, ở đâu, đã trải qua những ngày ra sao. Nhưng tôi mong – khi đọc đến đây, bạn thấy lòng mình nhẹ đi một chút. Và nếu có ai từng làm bạn tổn thương... thì hy vọng, ít nhất những gì tôi viết, đã chữa lành được phần nào đó trong bạn.Cảm ơn bạn – vì đã cho câu chuyện này một nhịp đập.Cảm ơn bạn – vì đã tin rằng, dù chuyện tình công sở có căng thẳng đến đâu, thì cuối cùng... ai cũng xứng đáng được thương.Hẹn bạn, ở một chương khác.Một fanfic khác.Một ngày nào đó – tôi lại viết, và bạn lại đọc.Được chứ?Thân mến,Kay