LingOrm | Workaholic
Yêu rồi
"Lingling Kwong~""Nhớ giọng tôi chứ?"Giọng đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia — trầm, ẩm và đầy châm biếm. Không cần hỏi, chị cũng biết ai đang nói."Thông minh như cô, mà lại yêu phải một đứa sơ suất đến thế.""Tưởng tôi không biết à? Muốn lẻn vào văn phòng tôi tìm bằng chứng tôi và Ploy dan díu với nhau? Đáng yêu ghê.""Hai người phối hợp với nhau, nhìn thì khéo đấy, mà sơ hở quá."Lingling khựng tay lại ngay giữa vô-lăng. Nụ cười trên môi chị tắt ngấm chỉ trong hai chữ "Lingling Kwong". Mặt chị không biến sắc, nhưng ai nhìn kỹ sẽ thấy... ngón tay đang siết lại trên vô-lăng.Ghế sau, bà Wimol vẫn ngồi."Tôi nói thật nha..." – Giọng Rin tiếp tục, nhỏ hơn nhưng châm chọc hơn. – "Chỉ cần tôi không để cô nghe được giọng con bồ của cô thôi mà mặt cô đã tái rồi nhỉ?""Thế cô có từng nghĩ... tôi – một thằng đàn ông chẳng còn gì để mất – có thể liều đến cỡ nào chưa?"Lingling vẫn không nói gì. Nhưng cái cách chị đang nghiến răng nhẹ... đã đủ khiến nội tâm lộ rõ từng thớ giận."30 phút.""Đến bãi phế liệu Soi Wattanatham, khu cảng cũ Bangkok Noi.""Chở theo vợ con tôi. Ngoài ra, không ai hết.""Muốn thấy con bồ cô còn thở thì... nhanh đi. Tao liều lắm đó."Tút. Tút. Tút.Cuộc gọi cúp ngay sau đó. Không một lời chờ hồi đáp.Lingling từ từ đặt điện thoại xuống ghế bên, ánh mắt vẫn không rời khỏi con đường phía trước. Tay chị siết chặt vô-lăng đến trắng bệch, nhưng giọng khi quay sang lại bình tĩnh đến lạ."Bác Mon..." – Chị mỉm cười, dịu dàng như không có chuyện gì vừa xảy ra. – "Con có chuyện... muốn nhờ bác một chút."Bà Wimol ngẩng đầu nhìn chị, nụ cười nhẹ thoáng hiện: "Con cứ nói. Bất cứ điều gì."Lingling nuốt khan. Hít sâu một nhịp thật dài. "Tối nay bác có thể ở lại nhà con không ạ?""Tim của mẹ con không khoẻ. Mọi chuyện hôm nay hơi đột ngột, con nghĩ có bác ở cạnh, mẹ sẽ yên tâm hơn."Bà Wimol khựng lại một chút, rồi gật đầu:"Được chứ... tối nay để bác với mẹ con ôn lại chuyện cũ một chút cũng tốt. Hi vọng bà ấy cũng không giận bác"Lingling gật đầu cảm ơn, rồi khẽ liếc gương chiếu hậu, ánh mắt thấp thoáng lo lắng. Nhưng khi chị lên tiếng, giọng lại trở nên chắc nịch:"Con sẽ đưa Ploy về. Rồi quay lại sau."Bà Wimol vừa bước đến bậc thềm, Lingling đã nhấn ga đi luôn, xe rít mạnh rồi lao ra khỏi cổng. Vừa lái xe, chị vừa nói nhanh, giọng khàn khàn vì kiềm nén:"Rin bắt Orm rồi."Ploy ngồi ghế phụ, nghe vậy thì sửng sốt:"Anh Rin...?"Nene ở băng ghế sau như ngồi trên đống lửa: "Giờ làm sao chị?"Lingling mặt đanh lại, mắt không rời làn đường phía trước, giọng trầm hẳn:"Nghe theo nó thôi chứ sao... cũng không có cách khác. Chị chỉ lo cho Orm thôi."...Flashback - Vanta - 19:32Sau khi Rin rời khỏi văn phòng, Orm cố tình nán lại. Khi mọi người đã rời đi, em lặng lẽ dùng chìa khóa dự phòng từ kho để mở cửa phòng làm việc của hắn. Ánh sáng vàng mờ hắt lên bàn làm việc quen thuộc, nhưng lúc này nơi đây chỉ toàn cảm giác lạnh buốt sau lưng.Em cúi người, lục trong ngăn kéo, cố giữ tay mình không run."Em tìm gì vậy, Orm?"Giọng nói ấy vang lên từ phía sau. Trầm. Rất gần.Orm giật mình đứng bật dậy. Trước mặt là Rin. Đang đứng tựa lưng vào cánh cửa, ánh mắt bình thản."Ở đó có một camera thu nhỏ," hắn chỉ lên góc kệ, nơi có một thiết bị chỉ to bằng cúc áo. "Anh không ngờ lại dùng đúng lúc đến vậy."Em nuốt khan. Không biết phải phản ứng ra sao."Lúc đầu anh không định làm tới." Hắn bước chậm đến gần. "Nhưng... nếu trời đã cho anh cơ hội—"Orm quay phắt người, định chạy – nhưng đã muộn. Hắn lướt tới như một cái bóng.Bàn tay Rin túm lấy gáy em, đẩy mạnh về phía bàn. Em vùng vẫy, định chống trả, nhưng—"Xin lỗi."Chỉ một câu nhẹ tênh.Rin rút ra từ túi áo một vật gì đó – em không kịp thấy – rồi một cú chạm nhanh, mạnh, chính xác vào vùng gáy.Tất cả tối sầm lại.Tiếng gì đó rơi xuống sàn – có thể là hồ sơ, hay là chính em.Rin đứng đó, thở chậm. Hắn cúi xuống, gỡ chiếc smartwatch khỏi tay Orm, bỏ điện thoại vào túi Orm mình."Chúng ta đi thôi."Chỉ còn tiếng bước chân hắn vang nhẹ trong hành lang vắng lặng....bãi phế liệu Soi Wattanatham - 23: 14Sau khi cúp máy với Lingling, Rin khẽ vuốt lại màn hình rồi cẩn thận nhét điện thoại vào túi trong áo khoác. Orm vẫn chưa tỉnh. Tốt thôi – như vậy cũng đỡ ồn ào.Hắn quay lại chiếc bàn gỗ cũ kỹ đặt ở giữa căn phòng, nhẹ nhàng mở bìa hồ sơ màu nâu đậm. Bên trong là một tập giấy được in sẵn, gọn gàng và sạch sẽ đến lạnh người. Tờ đầu tiên có dòng chữ đậm "Ủy quyền toàn phần xử lý tài sản cá nhân", chữ ký còn trống ở cuối trang. Rin ngắm nhìn nó như một tác phẩm nghệ thuật.Hắn nở một nụ cười nửa miệng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. "Mười phút nữa thôi... là giàu to rồi."Không giống như Ploy hay Lingling, vừa sinh ra đã được gắn sẵn một nơi để quay về. Rin lớn lên trong một gia đình mà "tình thương" là khái niệm xa xỉ. Mẹ hắn bỏ đi theo người đàn ông khác khi hắn chưa biết viết tên mình. Bố hắn? Một gã nghiện rượu với bàn tay nặng như gậy sắt – Rin lớn lên không phải như con người, mà như một bao cát.Tất cả những gì hắn có được bây giờ – trường học, công việc, vị trí, thậm chí bộ vest hắn đang mặc – đều phải đánh đổi bằng máu, bằng những năm tháng gục mặt trên sàn nhà người khác để dọn dẹp, sửa điện, bê hàng. Hắn biết rõ: không có tiền là không có gì cả. Không quyền. Không người bên cạnh. Không tình yêu.Nên giờ đây, nếu phải chọn giữa đạo đức và sống sót... thì câu trả lời của Rin luôn rất đơn giản....Một tiếng động khẽ phía sau.Orm khẽ rên. Rồi dần dần mở mắt.Em đang bị trói gọn vào một chiếc ghế sắt, hai tay bị khóa ra sau bằng dây rút nhựa siết chặt. Orm thử giật một lần – không nhúc nhích. Em trừng mắt nhìn quanh căn phòng lạ, thở gấp: "Cứu... cứu với!"Rin nhăn mặt, như thể tiếng kêu của em là thứ phá vỡ bầu không khí hắn đang tận hưởng. Hắn bước lại gần, từ tốn ngồi xổm xuống ngang tầm mắt Orm. Gương mặt hắn lúc này không giận, không gắt – chỉ có một thứ dịu dàng đáng sợ:"Orm, bình tĩnh.""Nghe anh nói này. Em nhìn xung quanh đi – không có ai ở đây cả. Em đừng cố nữa. Chút nữa Lingling sẽ đến cứu em thôi."Hắn nghiêng đầu, ánh mắt gần như thương hại:"Còn giờ thì... em càng la lên, chỉ tổ đau cổ và làm anh nhức đầu thôi. Ngoan nào."...Chiếc xe thắng gấp. Cát bụi bay mù. Lingling phóng ra khỏi xe trước cả khi bánh xe ngừng quay hẳn, chạy thẳng về phía căn nhà cấp 4 cũ kỹ nằm chênh vênh giữa đống kim loại gỉ sét.Cửa mở tung.Bên trong, Orm bị trói chặt vào ghế, đầu hơi cúi, hai tay run nhẹ. Nhưng thứ khiến Lingling khựng lại không phải là tình trạng của em – mà là con dao đang kề sát cổ Orm, lưỡi dao mỏng, sáng loáng, chỉ cần động nhẹ là máu sẽ trào ra.Rin đứng ngay sau lưng Orm, tay cầm dao, tay kia giữ chắc vai em. Gương mặt hắn lạnh ngắt.Lingling gầm lên: "Bỏ dao xuống, Rin!"Hắn không đáp. Chỉ rút từ phía sau ra tệp hồ sơ màu nâu nhạt, bên trong là bản ủy quyền mà hắn đã chuẩn bị từ trước. Cùng với đó là một cây bút bạc. Hắn ném cả hai thứ xuống nền xi măng bụi bặm, trượt về phía Lingling."Ký đi." – Rin nói, giọng không lớn nhưng vang rền.Hắn quay sang nhìn Ploy đang đứng sau lưng chị."Ploy, em ký vào làm người làm chứng. Ghi rõ: 'Lingling hoàn toàn tự nguyện.'"Ploy mở to mắt, giọng lạc đi: "Anh Rin... anh điên rồi..."Rin lườm cô một cái, không nói thêm. Lưỡi dao trong tay hơi đẩy mạnh về phía trước."Chị đừng ký! Đừng vì em mà ký bừa—"Orm la lên, mắt ướt, cổ cố né về sau. Nhưng không kịp. Dao khẽ rạch một đường, không sâu nhưng sắc lẹm."A..."Một vệt máu đỏ nhỏ trào ra, chạy dọc theo đường xương quai xanh. Lingling như bị ai đó tát thẳng vào mặt. Gương mặt chị trắng bệch.Không chần chừ nữa, chị cúi xuống, nhặt tập hồ sơ và bút. Tay chị run, nhưng nét ký thì dứt khoát."Em ký đi." – Lingling đưa sang Ploy. "Ký nhanh đi, chỉ cần ký xong, hắn sẽ thả Orm ra."Ploy lắc đầu, mắt đỏ hoe. "Lingling, chị điên rồi...""Ký đi!!" – Lingling rít lên, như thể chỉ cần thêm một vết thương nữa trên cổ Orm là chị sẽ gào nát cả thế giới này.Ploy cầm lấy.Rồi xé toạc.Tờ giấy ủy quyền bị xé làm đôi – rồi làm tư – rồi thành từng mảnh nhỏ bay trong không khí như tro bụi của một bản án bị thiêu cháy.Rin sững người."Em làm cái đéo gì vậy?!" – Hắn gầm lên, ánh mắt đỏ rực.Ploy nhìn thẳng vào hắn, không chớp mắt."Đủ rồi Rin." – Cô nói, bình tĩnh hơn bao giờ hết."Đừng càng lún càng sâu nữa."Rin hai mắt đục ngầu, như thể cả lòng thù hận và ám ảnh đang trào dâng tới cổ họng. Hắn rít qua kẽ răng:"Đủ rồi? Tiền ở đâu mà đủ?! Em nằng nặc giữ đứa bé, anh không có tiền thì lo cho em kiểu gì hả?!"Ploy bật khóc. Không phải vì sợ – mà vì nhìn người từng là tất cả, giờ đây chẳng còn là ai nữa."Anh đừng có lấy em và con ra làm lý do nữa... Rin, anh đã cố gắng có được ngày hôm nay rồi mà... Sao vẫn cứ phải chiếm lấy tiền của người khác vậy?""Mình không thể tự kiếm ra tiền được sao?!"Rin phì cười – một tiếng cười khô khốc, trống rỗng."Tự kiếm ra tiền? Em biết để anh có được ngày hôm nay, anh đã sống như cái gì không? Thua cả một con chó hoang!""Lý lẽ gì mà những người như cô ta được sống tốt, còn anh thì không?!"Ploy không chịu nổi nữa. Cô lao đến, nắm lấy cánh tay hắn:"Rin, anh đừng như vậy nữa được không? Em không đứng nhìn anh lún sâu như này được... Lingling không nợ anh cái gì cả!""Bỏ đi mà... em xin anh..."Rin hất mạnh tay cô ra. Dao vẫn cầm chặt, nhưng không còn kề sát cổ Orm nữa."Cô ta có thể báo cảnh sát bắt em với anh bất cứ lúc nào đó, Ploy!""Cô ta" – trong đầu Rin là một từ độc địa. Một cái gai hắn không thể nhổ. Một nguyên nhân hắn tự dựng ra để đổ mọi lỗi lầm của mình lên đó.Ploy ôm chặt lấy tay Rin, giọng nức nở:"Nghe em nói đi... bỏ dao xuống... mình có thể làm lại... em với anh... với con...""Im đi!" – Rin gầm lên, giằng tay khỏi Ploy, nhưng cô vẫn giữ lấy tay hắn.Trong giây phút giằng co, một bước trượt, một cú kéo lệch..."Ploy!"Lưỡi dao không còn ở trên tay. Nó đã cắm vào người cô.Chính xác là phía hông dưới, sát eo trái, ngay phần thịt mềm không chạm vào bụng dưới.Cả căn phòng chết lặng.Orm mở to mắt, không thốt được tiếng nào. Lingling như tan vỡ, lao tới đỡ lấy thân người Ploy đang ngã dần xuống sàn."Ploy!!"Máu thấm qua lớp áo trắng. Rin đứng sững lại. Tay hắn run rẩy. Mắt hắn trừng to, nhìn chằm chằm vào vết thương."Ploy... con... anh không... anh không cố ý..."Gương mặt Rin bắt đầu vỡ vụn. Hắn lùi lại một bước, rồi một bước nữa. Trong đầu hắn vang lên hàng trăm câu nói – của mẹ hắn, của cha hắn, của những người từng khinh hắn, và giờ là Ploy – người duy nhất hắn từng nghĩ sẽ ở bên."Em cũng bỏ anh sao? Vì cô ta nói gì với em đúng không?!"Ánh mắt hắn quay phắt sang Lingling."Cô... cô ép em ấy quay lưng lại với tôi!"Hắn gào lên, giơ dao lên lần nữa, hướng thẳng về phía Orm, ánh mắt điên loạn như một con thú cùng đường.Đoàng!Tiếng súng nổ vang lên, xé toạc sự căng thẳng nặng nề đến nghẹt thở.Viên đạn cắm thẳng vào vai phải của Rin. Hắn ngã khuỵu xuống, dao rơi khỏi tay, máu chảy loang trên nền xi măng.Ngay sau tiếng súng là tiếng bước chân dồn dập."Cảnh sát đây! Không ai được di chuyển!"Nene xuất hiện ngay sau đó, thở hổn hển, tay nắm chặt tay một sĩ quan. Nene nhìn thấy Orm, nhìn thấy máu, nhìn thấy Lingling ôm Ploy dưới sàn – và suýt gào lên....Phòng cấp cứu - 01:49Đèn trần sáng trắng. Mùi thuốc sát trùng lặng lẽ bám trong không khí. Ở dãy ghế chờ bên ngoài phòng cấp cứu, ba người ngồi im lặng như ba chiếc bóng vừa trôi ra khỏi một cơn bão lớn.Orm tựa vào vai Lingling. Chị choàng tay ôm lấy em, bàn tay siết nhẹ tay em không rời. Em cũng nắm lấy tay chị, ánh mắt vẫn chưa hết hoảng loạn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Quá bất ngờ.Nene thì không ngồi yên nổi. Chị cứ đứng lên, lại ngồi xuống, rồi lại đứng, đi vài bước, rồi lại quay về ghế. Rồi lại đưa tay lên chắp lại trước ngực như cầu nguyện.Cửa phòng bật mở. Một bác sĩ bước ra, khẩu trang vẫn còn đeo dưới cằm."Cô Ploy đã qua cơn nguy hiểm. Máu của bệnh nhân hơi loãng nên mất khá nhiều..."Chưa nghe hết câu, Nene đã kéo tay áo lên gần đến vai:"Lấy máu của em đi! Em thuộc nhóm máu O, có thể truyền máu mà!"Bác sĩ khẽ cười, lắc đầu dịu dàng:"Không cần lo. Máu của cô Ploy không phải là máu hiếm. Bệnh viện có đủ và đã truyền xong.""Cô ấy sẽ được đưa vào phòng hồi sức sớm. Do tâm lý có chút hoảng sợ nên chúng tôi có dùng liều nhẹ thuốc an thần.""Chỉ cần nghỉ ngơi, cô ấy sẽ ổn."Nene khẽ thở ra, như vừa được gỡ một nút thắt trong ngực. Giọng chị nhỏ lại:"Còn... đứa bé?"Bác sĩ vẫn giữ vẻ nhẹ nhàng:"Không sao cả. Thai nhi có phản ứng nhẹ do người mẹ quá sợ hãi, nhưng không có tổn thương nào.""Mẹ khỏe lại, con cũng sẽ ổn thôi."Nene gật đầu, rồi cuối cùng ngồi hẳn xuống ghế, hai tay đặt lên đầu gối, mắt nhắm lại, cả người như vừa sụp xuống vì nhẹ nhõm.Lingling cúi đầu khẽ khàng:"Cảm ơn bác sĩ..."Orm ngước nhìn Lingling. Lần đầu tiên từ lúc sự việc xảy ra, ánh mắt em chậm rãi dịu lại. Không còn run nữa. Chỉ còn tay em – vẫn đang siết chặt lấy tay chị.Phòng hồi sức - 02:58Phòng chỉ còn ánh đèn ngủ hắt nhẹ ở góc tường. Trong không khí có mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ, quen thuộc nhưng chẳng dễ chịu chút nào.Ploy vẫn nằm im trên giường, mắt nhắm, máy đo nhịp tim đều đều vang lên từng tiếng tít khẽ.Nene ngồi trên chiếc ghế sắt sát giường, không rời mắt khỏi Ploy suốt từ lúc vào. Tay chị thỉnh thoảng lại khẽ vuốt tóc Ploy, chỉnh lại sợi dây chuyền nhỏ trước cổ áo bệnh viện.Lingling và Orm ngồi ở bàn nhỏ gần cửa. Trên bàn là hai hộp cơm hộp chị đã mua ở tiệm tiện lợi phía dưới. Hộp thứ ba vẫn còn đó – chưa mở.Lingling thở ra, đặt hộp của Nene xuống bàn lần nữa. Orm quay sang, khẽ khàng:"Nene... chị ăn chút đi."Nene không quay đầu lại, chỉ đáp nhỏ: "Chị không đói mà..."Lingling nghiêng đầu nhìn chị, giọng chị nhẹ như không – nhưng lại cứa vào được đúng chỗ cần:"Ừ, không ăn cũng không sao. Chút tuột đường huyết xỉu ở đây cũng sẽ có y tá với bác sĩ lo. Rồi chút nữa Ploy tỉnh lại, Ploy chăm cho em."Nene quay lại, lườm Lingling một cái. Không gắt, nhưng đủ rõ để gọi là phản ứng. Rồi... chị ngẫm lại. Thật ra Lingling nói cũng đúng.Nene đứng dậy, khẽ kéo lại chăn cho Ploy một lần nữa.Sau đó, chị mới bước về bàn, kéo ghế ngồi xuống cạnh Orm và Lingling, bắt đầu mở hộp cơm ra ăn cùng.Lingling nhìn chị, giọng trầm:"Mọi chuyện qua rồi... đừng căng thẳng quá nữa, Nene. Bác sĩ cũng đã nói – cả Ploy và đứa bé đều không sao mà."Nene gật đầu, môi mím lại thành một nụ cười nhạt:"Cũng may..."Orm im lặng một lúc rồi nói nhỏ:"Cảm ơn chị... vì đã gọi cảnh sát kịp thời."Nene cười nhẹ:"Chị mà không làm thì giờ này chắc..."Chị không nói hết câu. Nhưng ai cũng hiểu.Họ ngồi như thế, ba người – một team nhỏ, một kế hoạch to đã được hoàn thành.Không khí trong phòng vẫn yên lặng, nhưng không còn là yên lặng của lo sợ nữa – mà là của những người đã đi qua giông bão....Tiếng giường khẽ động.Ploy khẽ cựa mình.Mí mắt cô khẽ lay, rồi chậm rãi mở ra, ánh nhìn còn mờ và lạc phương hướng."ummm..."Nene bật dậy trước tiên, chạy tới bên giường. Giọng chị run:"Ploy, chị khó chịu hả..?"Lingling và Orm cũng đã bước đến, nhưng họ đứng lùi lại, để Nene là người đầu tiên mà Ploy nhìn thấy khi tỉnh lại.Ploy hơi nhíu mày, ánh mắt còn lơ mơ, chưa lấy lại hoàn toàn phương hướng. Nhưng ánh sáng đèn ngủ và gương mặt quen thuộc đang cúi sát khiến chị an tâm.Nene thì vẫn như mọi khi, nhất là những lúc lo lắng – càng lo càng nói nhiều."Em ở đây. Chị khó chịu ở đâu?""Chị có khát không? Em lấy nước nha... À mà thôi, ngồi dậy sẽ động vào vết thương mất...""Bác sĩ nói chị phải nghỉ ngơi nhiều mới khỏe... Em có hỏi bác sĩ rồi, đứa bé không sao cả... Nhưng tiên quyết là chị phải ổn, con mới ổn được..."Nene cứ nói mãi – tay đặt nhẹ lên vai Ploy, mắt thì nhìn chị từ trên xuống dưới như thể đang cố xác nhận rằng tất cả vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ lủng một miếng thịt thôiPloy lúc này chỉ nhìn Nene – đôi môi nhếch khẽ thành một nụ cười."Nene..."Ploy cẩn thận nâng tay lên, ngón tay vẫn còn yếu ớt, nhưng đủ để nắm lấy tay chị.Chỉ cần chạm vào là Nene im ngay.Cả căn phòng trở nên yên ắng – chỉ còn tiếng máy đo nhịp tim tít... tít...Nene nắm lại tay Ploy – lần này là nắm chặt, như thể mọi lo lắng vừa rồi cuối cùng cũng có chỗ để đặt xuống.Ploy khẽ khàng, thều thào:"Cảm ơn em..."Nene kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường. Vẫn tay trong tay."Chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe... Em sẽ ở đây."Ở phía sau, Lingling nhìn hai người – môi khẽ cong lên, ánh mắt dịu lại."Em nói nhiều quá... người ta mới không nghỉ ngơi được đó."Orm khẽ bật cười.Nene quay lại, lườm nhẹ – nhưng không nói gì. Tay vẫn nắm lấy tay Ploy như thể nếu buông ra, chị sẽ lại tan vào bóng tối như ban nãy.Ploy khẽ quay đầu, nhìn về phía Lingling và Orm đang đứng gần cửa sổ. Ánh đèn ngủ hắt lên gương mặt cả hai – còn hơi mệt nhưng không có vết thương nào rõ ràng.Giọng Ploy khẽ như hơi thở:"Orm... em có sao không?"Orm bước lại gần, dừng lại bên mép giường, khẽ lắc đầu:"Em không sao..."Em chưa kịp nói hết thì—"Chị lo cho chị đi!" – Nene chen vào, giọng pha chút giận, chút lo – và rất nhiều chân thật.
"Chị nằm đây mà còn hỏi Orm có sao không?"Orm hơi sững. Em quay sang nhìn Nene, không khó chịu, nhưng trong lòng lại thấy... hiểu ra điều gì đó. Một dạng tình cảm mà trước nay em chưa từng thật sự đặt mình vào vị trí của người còn lại.Giờ thì em hiểu rồi... cảm giác khi có tình yêu chen vào, mọi thứ xung quanh đều bị giảm độ ưu tiên.Lingling lúc này cũng bước tới, đứng cạnh Orm, giọng chị vẫn đều đều, hơi trầm nhưng không nặng:"Nene nói đúng đó... mọi người đều không sao. Chỉ có em thôi."Chị nhìn thẳng vào Ploy, không né tránh:"Sao em liều vậy? Biết bản thân có thai mà còn xông tới Rin làm gì?"Ploy thở ra, đôi mắt nhắm lại trong một nhịp, rồi mở ra – thành thật:"Em chỉ muốn... khơi dậy chút nhân tính trong Rin. Nhưng... không được."Lingling im một giây. Chị gật khẽ, ánh mắt nhìn Ploy có phần mềm lại – không còn là trách, mà là chấp nhận: Chấp nhận rằng đôi khi con người ta yêu sai, hy vọng sai, nhưng lòng tin đó vẫn là thứ đẹp nhất họ từng có.Ploy nhìn chị, như muốn hỏi gì đó – rồi ánh mắt chị chệch sang Nene, và thôi.Lingling hiểu. Chị không để Ploy phải gợi chuyện trước.Chị nói luôn:"Rin đã bị bắt."Cả phòng im lặng."Thông tin chị biết thì hắn đang ở phòng bệnh tạm giam. Bằng chứng quá rõ ràng, không thể chối cãi."Chị ngừng lại, rồi tiếp bằng giọng đều đều, không trách – không lạnh:"Hắn bị rối loạn nhân cách phản xã hội khá nặng. Không hẳn là không biết mình làm gì, mà là không quan tâm đến hậu quả cho ai khác ngoài bản thân.""Còn đi tù hay vào viện tâm thần... thì đợi tòa phân xử."Không ai nói gì nữa. Chỉ có tiếng máy đo nhịp tim tít... tít... vang lên đều đặn....Nene vẫn ngồi bên mép giường, tay không buông tay Ploy từ đầu đến cuối.Chị nhìn Ploy – ánh mắt đã bớt nhợt nhạt nhưng vẫn còn mờ mệt – và không biết lấy động lực từ đâu, Nene cúi nhẹ người xuống, cẩn thận nâng tay Ploy lên một chút.Bàn tay Ploy vẫn yếu, vẫn lạnh, nhưng đã có sức đáp lại cái nắm của chị.Nene khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay ấy. Nhẹ. Rất nhẹ. Như thể sợ làm người kia đau, hoặc sợ làm chính mình vỡ òa.Giọng chị khẽ khàng:"Chị nghỉ ngơi đi... Em đi gọi bác sĩ."Rồi Nene đặt tay Ploy trở lại vào chăn, đứng dậy rời khỏi phòng – bước chân chậm nhưng không còn run nữa. Lưng chị thẳng hơn, chắc hơn.Bởi vì người cần được yêu thương nhất... cuối cùng cũng được yêu rồi.
"Chị nằm đây mà còn hỏi Orm có sao không?"Orm hơi sững. Em quay sang nhìn Nene, không khó chịu, nhưng trong lòng lại thấy... hiểu ra điều gì đó. Một dạng tình cảm mà trước nay em chưa từng thật sự đặt mình vào vị trí của người còn lại.Giờ thì em hiểu rồi... cảm giác khi có tình yêu chen vào, mọi thứ xung quanh đều bị giảm độ ưu tiên.Lingling lúc này cũng bước tới, đứng cạnh Orm, giọng chị vẫn đều đều, hơi trầm nhưng không nặng:"Nene nói đúng đó... mọi người đều không sao. Chỉ có em thôi."Chị nhìn thẳng vào Ploy, không né tránh:"Sao em liều vậy? Biết bản thân có thai mà còn xông tới Rin làm gì?"Ploy thở ra, đôi mắt nhắm lại trong một nhịp, rồi mở ra – thành thật:"Em chỉ muốn... khơi dậy chút nhân tính trong Rin. Nhưng... không được."Lingling im một giây. Chị gật khẽ, ánh mắt nhìn Ploy có phần mềm lại – không còn là trách, mà là chấp nhận: Chấp nhận rằng đôi khi con người ta yêu sai, hy vọng sai, nhưng lòng tin đó vẫn là thứ đẹp nhất họ từng có.Ploy nhìn chị, như muốn hỏi gì đó – rồi ánh mắt chị chệch sang Nene, và thôi.Lingling hiểu. Chị không để Ploy phải gợi chuyện trước.Chị nói luôn:"Rin đã bị bắt."Cả phòng im lặng."Thông tin chị biết thì hắn đang ở phòng bệnh tạm giam. Bằng chứng quá rõ ràng, không thể chối cãi."Chị ngừng lại, rồi tiếp bằng giọng đều đều, không trách – không lạnh:"Hắn bị rối loạn nhân cách phản xã hội khá nặng. Không hẳn là không biết mình làm gì, mà là không quan tâm đến hậu quả cho ai khác ngoài bản thân.""Còn đi tù hay vào viện tâm thần... thì đợi tòa phân xử."Không ai nói gì nữa. Chỉ có tiếng máy đo nhịp tim tít... tít... vang lên đều đặn....Nene vẫn ngồi bên mép giường, tay không buông tay Ploy từ đầu đến cuối.Chị nhìn Ploy – ánh mắt đã bớt nhợt nhạt nhưng vẫn còn mờ mệt – và không biết lấy động lực từ đâu, Nene cúi nhẹ người xuống, cẩn thận nâng tay Ploy lên một chút.Bàn tay Ploy vẫn yếu, vẫn lạnh, nhưng đã có sức đáp lại cái nắm của chị.Nene khẽ đặt một nụ hôn lên mu bàn tay ấy. Nhẹ. Rất nhẹ. Như thể sợ làm người kia đau, hoặc sợ làm chính mình vỡ òa.Giọng chị khẽ khàng:"Chị nghỉ ngơi đi... Em đi gọi bác sĩ."Rồi Nene đặt tay Ploy trở lại vào chăn, đứng dậy rời khỏi phòng – bước chân chậm nhưng không còn run nữa. Lưng chị thẳng hơn, chắc hơn.Bởi vì người cần được yêu thương nhất... cuối cùng cũng được yêu rồi.