LINGORM_The Silence

Chương 5



Từ khi phát hiện nạn nhân thứ ba tử vong vì ngộ độc methanol, cả nhóm không có lấy một ngày nghỉ. Vụ án mỗi lúc một rối rắm hơn, nhưng cũng dần hiện ra những manh mối lạ thường.

Linh Linh, Mỹ Linh và Hoàng như thường lệ lại ngồi tụ họp tại phòng làm việc quen thuộc. Ánh đèn bàn vàng nhạt hắt xuống xấp hồ sơ trải đầy trước mặt, những tờ giấy ghi chú chằng chịt chữ viết tay. Không gian im ắng chỉ còn tiếng lật giấy, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng thở dài mệt mỏi.

Hoàng ngồi trước màn hình laptop, mắt căng lên dò tìm thông tin về quy trình điều chế methanol thủ công. Mỹ Linh cầm cây bút đỏ, gõ nhịp nhịp xuống mép bàn, ánh mắt đăm chiêu nghĩ về những tổn thương trên gan, thận của nạn nhân mà cô đã tận mắt chứng kiến. Linh Linh khoanh tay dựa lưng vào ghế, vẻ mặt căng thẳng, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ.

"Đây rồi" Hoàng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. "Muốn thu được lượng methanol vừa đủ để gây tử vong trong khoảng thời gian từ 6 đến 7 tiếng, hung thủ cần phải điều chế ít nhất 100ml methanol và cần ít nhất 2 kí gỗ khô, đốt trong lò kín, thu khí và ngưng tụ thành dung dịch gọi là giấm gỗ. Sau đó còn phải chưng cất để tách methanol ra."

Linh Linh ngồi thẳng dậy "2 kí gỗ... Cậu có biết loại gỗ có khả năng được dùng để tạo ra methanol nhất không?"

"Thường là gỗ cứng. Bạch dương, sồi, hoặc gỗ dẻ. Nhưng bạch dương là hay được dùng nhất."

"Bạch dương..." Mỹ Linh khẽ lẩm bẩm. "Loại gỗ này không phổ biến ở khu này đâu."

"Chính xác." Hoàng tiếp lời. "Nếu hung thủ đã chọn cách điều chế thủ công, người đó hẳn phải có hiểu biết nhất định về hóa chất, nhiệt độ chưng cất... Đây không phải việc tay mơ có thể làm được."

Linh Linh chống tay lên trán, suy nghĩ. Trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác quen thuộc, cảm giác mà cả Linh Linh và Mỹ Linh đã từng bàn tới trong những ngày đầu tiên.

"Mọi người còn nhớ không? Lúc trước... chúng ta đã nghi ngờ hung thủ có thể là người làm trong ngành y tế."

Mỹ Linh quay sang nhìn cô, gật nhẹ: "Ừ... nhất là sau vụ đầu tiên. Chất độc đó, liều lượng cực kỳ chính xác. Người bình thường khó mà tính toán được chính xác đến như vậy."

Hoàng cũng ngước lên: "Thật ra... các vụ án sau cũng có dấu hiệu tương tự. Người này hiểu rất rõ phản ứng cơ thể người khi trúng độc, cả những tổn thương nội tạng. Lần này là methanol... có vẻ như hắn không chỉ am hiểu y khoa mà còn am biết về cả hóa chất."

"Có khi nào..." Linh Linh chậm rãi nói, ánh mắt sắc lạnh, "Hung thủ là người từng làm trong ngành y, nhưng... có lẽ cũng có dính dáng đến phòng thí nghiệm, hoặc nơi có hóa chất công nghiệp?"

Mỹ Linh khẽ thở dài, đặt cây bút xuống: "Nếu vậy... chúng ta đã có thể thu hẹp được phạm vi điều tra. Hung thủ không chỉ là người có mâu thuẫn với nạn nhân, mà còn có thể là người có chuyên môn về y tế, hóa chất."

Không ai nói gì thêm. Trong đầu họ, bức chân dung về hung thủ dường như đang ngày càng rõ nét. Hắn không phải là kẻ giết người ngẫu nhiên. Hắn có tri thức, có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, và có lẽ, có một động cơ phức tạp hơn bất kỳ ai có thể nghĩ tới.

Bên ngoài, đêm đã xuống. Nhưng đối với ba người, cuộc truy đuổi vẫn chưa hề có điểm dừng.

Cả ba người im lặng một lúc lâu, để những suy nghĩ trong đầu tự trôi nổi, đan xen như những mảnh ghép chưa hoàn chỉnh. Hoàng bỗng lên tiếng, giọng trầm ngâm:

"Nếu hung thủ đã chế methanol tại nhà, vậy chúng ta có thể bắt đầu từ những nơi có thể cung cấp nguyên liệu. Lò than, xưởng mộc, hoặc những người có tiền án liên quan đến hóa chất. Những nơi đó khả năng cao sẽ có người biết về quy trình chưng cất, hoặc ít nhất... đã từng chứng kiến hoặc thử qua."

Mỹ Linh đẩy kính, gật nhẹ: "Đúng... đặc biệt là nếu hắn dùng gỗ bạch dương hay gỗ dẻ, chúng ta nên tìm hiểu những nơi nhập loại gỗ này. Hai loại đó không phổ biến ở khu vực mình đâu, muốn mua cũng không dễ."

Linh Linh nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn như nhấn nhá từng nhịp suy nghĩ:

"Vậy thì... chúng ta tập trung vào những cơ sở cung cấp gỗ, các lò than, và cả những ai từng làm việc với hóa chất. Có khi đây là manh mối thực sự rõ ràng đầu tiên mà chúng ta có."

Căn phòng chợt như thoáng nhẹ hơn một chút, dù bên ngoài đêm vẫn nặng nề bủa vây. Lần đầu tiên sau những ngày giẫm chân tại chỗ, họ cảm thấy mình đã có thể nhìn thấy một hướng đi cụ thể.

Gần nửa đêm, cả ba cùng đứng dậy, chuẩn bị ra về. Hoàng với tay lấy áo khoác, vô thức buột miệng: "Em có cảm giác... chúng ta đang đến gần hơn với hắn rồi..."

Linh Linh khựng lại, liếc nhìn sang Mỹ Linh. Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc. Không cần nói ra, cả hai đều hiểu những gì đối phương đang nghĩ. Sự phấn chấn vì có tiến triển, nhưng xen lẫn đó là nỗi lo lắng mơ hồ. Càng đến gần chân tướng, cái bóng của kẻ sát nhân dường như càng trở nên áp lực, lạnh lẽo và khó đoán hơn bao giờ hết.

Bước chân ra khỏi trụ sở, gió đêm quét qua mặt. Linh Linh kéo cao cổ áo, thở dài một hơi. Cô quay sang Mỹ Linh, cười nhẹ như để xua đi sự nặng nề trong lòng: "Ngày mai chắc lại mệt đây."

Khi Linh Linh vừa bước ra tới xe thì điện thoại rung lên. Nhìn màn hình hiển thị cái tên quen thuộc "Nhật Tân", cô khẽ nhíu mày, bắt máy:

"A lô, có chuyện gì vậy?"

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút men say, lại đầy bực dọc:

"Đi uống với tao! Nhanh!"

"Gì nữa đây? Mai tao còn cả đống việc..."

"Không! Nếu mày không tới, tao sẽ cắt đứt quan hệ với mày luôn!"

Linh Linh cau mày, nhưng cô biết rõ tính Tân. Bên ngoài hay giỡn cợt, nói năng chẳng kiêng dè ai, nhưng thực chất là người nhạy cảm và dễ tổn thương. Nghe cái giọng kia, cô đoán chắc vừa có chuyện gì lớn.

"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Tân im lặng vài giây, rồi thở hắt ra: "Chia tay rồi...Hắn có người khác."

Linh Linh im lặng, nhìn bầu trời tối đen trước mắt. Cô hiểu Tân yêu tên kia nhiều thế nào. Đau lòng đến mức lôi cô ra làm bia đỡ đạn thì hẳn là nặng nề lắm.

Cuối cùng, cô thở dài: "Được rồi, ở đâu?"

Quán bar nằm trong con phố nhỏ, không quá ồn ào nhưng cũng chẳng yên tĩnh. Tân ngồi sẵn ở một góc khuất, trước mặt là chai rượu mạnh đã vơi gần nửa. Thấy Linh Linh bước vào, anh ta giơ tay vẫy, nụ cười nửa miệng nhưng ánh mắt vẫn vương chút buồn:

"Cuối cùng cũng đến! Đúng là chí cốt của tao!"

Linh Linh ngồi xuống ghế, tháo áo khoác, nhìn thẳng vào mặt Tân: "Lần sau đừng có chơi cái bài dọa cắt đứt tình bạn nữa. Coi chừng có ngày tao bỏ mày thật đó."

Tân bật cười, rót đầy ly cho cả hai: "Uống cái đã, mấy chuyện đó nói sau, tối nay không say không về!"

Hai ly cụng vào nhau, chất lỏng cay nồng trôi xuống cổ, mang theo cái cảm giác nóng ran, như muốn xóa đi mọi buồn phiền.

Sau vài vòng rượu, Tân bắt đầu ngả người ra ghế, nhìn Linh Linh với ánh mắt trêu chọc: "Mà này, mày tỏ tình với nhỏ pháp y mặt lạnh đó chưa?"

Linh Linh đang định uống, nghe vậy suýt sặc, đặt mạnh ly xuống bàn: "Nói gì đó? Đàng hoàng coi!"

"Ờ thì... em pháp y xinh đẹp lạnh lùng đó. Mỹ Linh đúng không? Đừng có mà chối, tao nhìn vào cái là biết liền. Mày lồ lộ ra như vậy rồi mà con bé kia vẫn không biết. Haizzz..."

Linh Linh thở dài, ngón tay xoay xoay thành ly, giọng chậm rãi:

"Vẫn chưa... Tao thích em ấy là thật, nhưng tao cũng muốn giữ mối quan hệ này. Tao không muốn vì chuyện tình cảm đơn phương của tao mà ảnh hưởng tới mối quan hệ của tụi tao. Hoặc đúng hơn là... tao không muốn đánh mất em ấy."

Tân nhìn bạn mình, rồi bất giác mỉm cười:

"Mày lúc nào cũng vậy... Lúc nào cũng sợ được sợ mất, đến mức quên mất bản thân mình cũng có quyền được hạnh phúc. Mày đơn phương cũng lâu rồi đó Linh Linh, dũng cảm lên một lần cho tao coi."

Linh Linh im lặng. Giữa tiếng nhạc xập xình, câu nói của Tân như đọng lại rõ nhất. Cô hiểu những gì anh nói, nhưng với cô, có những thứ nếu mất đi, sẽ chẳng thể tìm lại được nữa.

"Thôi, uống tiếp. Không nhắc tới chuyện đó nữa."

"Ừ... Uống!"

Hai người cụng ly, tiếng cười nói xen lẫn trong không khí quán bar, nhưng tận sâu bên trong, mỗi người đều có nỗi lòng riêng chẳng ai chạm đến được.

Rượu ngấm, Linh Linh gục đầu xuống bàn, hơi thở đều đều, đôi má ửng đỏ. Tân nhìn bạn mình, vừa buồn cười vừa lắc đầu ngán ngẩm.

"Đúng là tửu lượng dở tệ" anh lẩm bẩm.

Rồi như nảy ra ý gì đó, Tân nheo mắt nhìn chiếc điện thoại đang nằm lăn lóc trên bàn. Anh nhấc lên, mở khóa bằng dấu vân tay của Linh Linh lúc cô còn đang mê man. Tìm trong danh bạ, chẳng mấy chốc cái tên "Mỹ Linh" đập vào mắt. Tân nhếch môi, bấm gọi.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói khẽ khàng, có chút khàn khàn, rõ ràng là vừa tỉnh ngủ:

"A lô... ai vậy?"

Tiếng nhạc ồn ào từ quán bar truyền qua điện thoại khiến Mỹ Linh cau mày. Cô nhấc điện thoại ra xa tai, tỏ vẻ khó chịu, định cúp máy thì bất ngờ nghe giọng đàn ông vang lên:

"Xin lỗi, đây có phải số của Mỹ Linh không? Tôi là Tân, bạn của Linh Linh."

Nghe thấy hai chữ Linh Linh, Mỹ Linh bỗng khựng lại, nhìn kĩ lại thì thấy tên Linh Linh hiện trên điện thoại: "Phải... có chuyện gì không? Linh Linh đâu rồi? Sao anh lại gọi bằng điện thoại chị ấy?"

Tân cười cười, giọng pha chút ngượng ngùng:

"À... là thế này... Linh Linh uống say quá, bất tỉnh nhân sự luôn rồi. Tôi mở danh bạ thấy tên cô nên gọi đại vào... Tôi cũng hơi say, không dám chắc có thể đưa nó về an toàn hay không, sợ lát cả hai đứa tôi lại ngủ luôn ngoài đường thì chết dở... Cô có thể đến đón nó giúp tôi được không?"

Bên kia im lặng vài giây. Rồi Mỹ Linh trả lời ngắn gọn, giọng tỉnh táo hẳn:

"Được rồi, anh cứ gửi định vị cho tôi."

Tân nhanh chóng gửi địa chỉ của quán bar. Đầu dây cúp máy ngay sau đó, không thêm lời nào. Anh nhìn điện thoại, khẽ nhếch môi:

"Đúng là kiểu người của mày, Linh Linh à...Nghe mày gặp chuyện là chạy tới liền, tao nghĩ chưa chắc chỉ có mày yêu đơn phương con người ta đâu à nha."

Ở đầu bên kia, Mỹ Linh ngồi thẳng dậy, vuốt lại mái tóc rồi nhanh chóng thay đồ. Cô cầm chìa khóa xe, bước ra khỏi nhà giữa đêm khuya, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Vừa lo lắng, vừa có chút gì đó hơn thế nữa.

Mỹ Linh đến nơi, vừa bước vào quán bar đã thấy Tân vẫy tay ra hiệu. Linh Linh đang gục đầu trên bàn, hai má đỏ bừng, hơi thở đều đều, trông có vẻ như đã say mèm.

"Cảm ơn cô nha, tôi cũng chịu thua với nó rồi." Tân cười cười, nhưng thoáng trong ánh mắt có chút nghịch ngợm, như thể vừa làm điều gì đó thú vị.

Mỹ Linh không đáp, chỉ gật nhẹ đầu. Cô bước tới, cúi người đỡ Linh Linh dậy. Tay Linh Linh vô thức bám lấy vai cô, đầu khẽ tựa vào cổ Mỹ Linh. Hơi ấm cùng mùi rượu nhàn nhạt hòa lẫn hương lavender quen thuộc từ dầu gội đầu của Linh Linh khiến Mỹ Linh có chút sững lại. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dìu người kia ra xe.

Lúc đặt Linh Linh vào ghế phụ, thắt dây an toàn cẩn thận, Mỹ Linh mới sực nhớ ra một chuyện đó là cô không biết nhà Linh Linh ở đâu.

Hơn hai năm trời quen biết nhau, cùng trải qua không ít vụ án, chia sẻ nhiều buổi trò chuyện đêm khuya, thậm chí còn nhiều lần cùng nhau trực thâu đêm trong bệnh viện. Ấy vậy mà, Mỹ Linh chưa từng một lần tới nhà Linh Linh.

Cô khẽ thở dài, nhìn người phụ nữ bên cạnh đang ngủ thiếp đi, khóe miệng vẫn còn chút bướng bỉnh như khi còn thức. Mỹ Linh lưỡng lự vài giây rồi quyết định... đưa Linh Linh về nhà mình.

Xe lăn bánh trong đêm, ánh đèn đường lướt qua, hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng của Linh Linh. Mỹ Linh liếc nhìn, tim khẽ đập nhanh hơn một nhịp, nhưng cô nhanh chóng dời mắt, tập trung vào con đường phía trước.

Về đến nhà, Mỹ Linh vừa thở hổn hển vừa cố gắng dìu Linh Linh vào. Một tay ôm chặt lấy eo cô ấy, một tay lục lọi chìa khóa trong túi áo, loay hoay mãi mới tra được vào ổ. Cánh cửa vừa mở, cô gần như muốn thả phịch Linh Linh xuống sàn cho xong, nhưng nhìn gương mặt đang say mèm kia, cô lại đành cố gắng nhẫn nại thêm chút nữa.

"Đúng là nặng ghê..." Mỹ Linh lầm bầm, nửa dìu nửa kéo Linh Linh vào trong, cố đóng cửa lại.

Cô định đặt Linh Linh xuống sofa để nghỉ tạm rồi đi lấy khăn lau mặt cho tỉnh rượu. Nhưng khi vừa cúi người đặt cô ấy xuống, hơi thở ấm nóng phả vào cổ khiến Mỹ Linh giật thót.

"Mỹ Linh à..." Giọng nói mơ màng, có chút khàn khàn, pha lẫn vị rượu, vang lên sát bên tai.

Mỹ Linh chưa kịp phản ứng thì chân trượt một cái. Mất thăng bằng, cả người ngã phịch xuống sofa, còn Linh Linh thì đè thẳng lên người cô. Hai thân thể áp sát nhau, hơi thở của Linh Linh phảng phất hương rượu xen lẫn mùi hương quen thuộc khiến Mỹ Linh thoáng chốc cứng người.

Cô chưa kịp nói gì thì đã bắt gặp đôi mắt đượm men say của Linh Linh. Ánh mắt ấy không còn vẻ sắc lạnh thường ngày, thay vào đó là chút lờ đờ, chút bướng bỉnh, nhưng ẩn sâu trong đó... lại như có chút gì đó dịu dàng.

Mỹ Linh thấy tim mình bỗng lỡ mất một nhịp.

Rồi, chưa kịp hoàn hồn, cô cảm nhận được đôi môi mềm mại của Linh Linh áp xuống môi mình.

Cô mở to mắt, đầu óc trống rỗng. Cảm giác bất ngờ, xấu hổ, bối rối cuộn trào như cơn sóng dữ. Đôi môi Linh Linh khẽ cọ xát, có chút vụng về, nhưng lại mang theo hơi ấm khiến Mỹ Linh ngây người. Đó là nụ hôn đầu của cô, một nụ hôn chẳng ai ngờ tới, giữa cơn say, giữa hai người phụ nữ... mà cô lại chẳng có chút sức lực nào để đẩy ra.

Trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Mỹ Linh muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc. Chỉ biết ngơ ngác nhìn vào đôi mắt nửa nhắm nửa mở của Linh Linh đang kề sát, cảm nhận nhịp thở của cô ấy hoà lẫn vào nhịp đập hối hả của mình.

Sau nụ hôn đó, Linh Linh dần mất đi sức lực, cơ thể cô nặng trĩu, đầu óc quay cuồng. Cô không thể kiểm soát được mình nữa, và chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô lịm đi, cơ thể đổ gục vào người Mỹ Linh. Mỹ Linh giật mình, mắt mở to, một phần vì hoảng hốt, một phần vì sự gần gũi đột ngột này.

Mỹ Linh vội vàng đỡ Linh Linh nằm xuống một cách nhẹ nhàng, lo lắng nhìn cô. Mỹ Linh nhẹ nhàng vén tóc Linh Linh ra khỏi mặt rồi dùng tay kiểm tra nhịp thở của chính mình. Mọi thứ đều ổn, nhưng trái tim cô lại đập nhanh một cách kì lạ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...