LINGORM_The Silence
Chương 4
Một khoảng thời gian dài đã trôi qua kể từ khi vụ án bắt đầu, nhưng vẫn chưa có bất kỳ tiến triển nào rõ ràng. Những manh mối tưởng chừng hữu ích đều lần lượt dẫn vào ngõ cụt. Linh Linh, Mỹ Linh và Hoàng vẫn kiên trì bám sát những dữ liệu cũ, tìm kiếm từng kẽ hở nhỏ nhất. Nhưng hung thủ dường như là một cái bóng lẩn khuất, cực kì tinh ranh và không để lộ bất kỳ dấu vết nào.Sáng nay, Linh Linh nhận được cuộc gọi từ cấp trên. Giọng nói ở đầu dây kia không giấu nổi sự sốt ruột và áp lực:"Chúng tôi cần kết quả sớm, Linh Linh à. Truyền thông đã bắt đầu săm soi, người dân thì hoang mang. Tôi không thể để vụ án cứ kéo dài mãi như thế này được. Cô hiểu chứ?"Linh Linh cầm chặt điện thoại, đáp gọn gàng: "Tôi hiểu, thưa sếp. Tôi sẽ cố gắng hết sức."Tuy nhiên, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi bất an. Cô biết rõ sự thật phía sau lời thúc giục đó. Thứ cấp trên cần là một kết quả để trấn an dư luận, dù cho kết quả đó có thực sự đúng hay không. Nhưng Linh Linh không muốn như vậy. Đóng hồ sơ khi chưa tìm ra hung thủ thật sự chẳng khác nào thả hổ về rừng. Kẻ giết người vẫn nhởn nhơ ngoài kia, và những nạn nhân tiếp theo có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.Buổi chiều, cả ba người lại ngồi với nhau trong phòng làm việc. Không ai nói gì, bầu không khí nặng nề bao trùm.Hoàng phá vỡ sự im lặng: "Cấp trên lại gọi à? Họ muốn gì?"Linh Linh day trán, thở dài: "Muốn có kết quả sớm... Họ muốn chúng ta khép lại vụ án. Nhưng chị biết rõ... đóng lại hồ sơ khi chưa bắt được hung thủ thật sự thì sẽ rất nguy hiểm."Mỹ Linh lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy lo lắng: "Nếu hắn vẫn tiếp tục giết người... chúng ta sẽ trở thành những kẻ thất bại vì đã bỏ qua cơ hội ngăn chặn hắn."Linh Linh gật đầu: "Đúng vậy. Cho nên chị không muốn chấp nhận điều đó. Nhưng... chị sợ mình không đủ nhanh. Chị sợ... lần tới, khi chúng ta phát hiện ra, thì nạn nhân đã là một cái xác không hồn rồi."Căn phòng lại rơi vào im lặng. Cả ba đều cảm nhận được sức nặng của thời gian. Mỗi giây trôi qua, hung thủ có thể đã chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.Hoàng chậm rãi nói: "Vậy chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta phải nhanh hơn hắn. Phải tìm ra điểm yếu nào đó, dù là nhỏ nhất. Chúng ta sẽ không để ai phải chết nữa dưới lưỡi hái của hắn nữa."Linh Linh gật đầu đồng tình. Mỹ Linh cũng khẽ cười, dù trong lòng vẫn nặng trĩu.Trong lúc vụ án bế tắc, Linh Linh cảm thấy căng thẳng tột độ vì áp lực từ cấp trên, những chỉ đạo không ngừng và sự kỳ vọng từ mọi phía. Cô đắm chìm trong các giả thuyết, nhưng không thể tìm ra hướng đi mới. Ngày hôm, khi cả hai cùng ngồi phân tích hồ sơ, những bất đồng trong suy luận giữa Linh Linh và Mỹ Linh bất ngờ bùng nổ. Linh Linh, vốn đã chịu đựng quá nhiều áp lực, không kiềm chế được cơn nóng giận, quát lên: "Chị đã nói rồi, Mỹ Linh, không phải như em nghĩ đâu!" Mỹ Linh cũng không vừa, đáp lại đầy tức giận: "Chị đừng lúc nào cũng cho rằng mình đúng! Cứ thế này thì không thể nào giải quyết được gì!"Cuộc cãi vã giữa hai người diễn ra khá gay gắt, lời qua tiếng lại làm không khí trong phòng trở nên nặng nề. Hoàng đứng gần đó và chứng kiến, vội vàng bước tới, cố gắng can ngăn hai người họ: "Linh Linh, Mỹ Linh, hai người bình tĩnh lại đi! Đừng để cơn giận lấn át lý trí!" Nhưng cả hai không nghe, vẫn tiếp tục tranh cãi, từng lời nói như những tia lửa bắn ra. Hoàng, dù cố gắng kiềm chế, vẫn không thể khiến họ dừng lại. Anh bước lại gần, định đặt tay lên vai Linh Linh để kéo cô ra khỏi cuộc cãi vã, nhưng đột nhiên, một vật gì đó bất ngờ rơi xuống và đập trúng anh. Cú va chạm khiến Hoàng lảo đảo, và điều này bất ngờ làm cả hai cô gái giật mình, nhìn về phía anh.Khi thấy Hoàng đứng thở hổn hển, với vết thương nhẹ trên má, họ mới dừng lại, không còn sức để tiếp tục cãi nhau. Không gian im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nề của cả ba. Linh Linh chợt nhận ra mình đã quá đã quá căng thẳng và thiếu kiên nhẫn. Cô cảm thấy hối hận và biết rằng mình đã có phần lớn tiếng với Mỹ Linh, thậm chí còn làm liên luỵ tới Hoàng. Mỹ Linh tuy giận, nhưng khi nhìn thấy Linh Linh kiệt sức, những dấu hiệu mệt mỏi và căng thẳng rõ rệt trên gương mặt chị ấy, cô không thể làm ngơ. Dù trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng cô vẫn quyết định không để Linh Linh chịu đựng một mình. Thay vì phản ứng dữ dội, cô lặng lẽ đứng dậy, bước lại gần và im lặng lấy cho Linh Linh một cốc nước. Mỹ Linh biết, trong lúc này, sự quan tâm và chăm sóc là điều Linh Linh cần nhất.Cả ba người quyết định tiếp tục ngồi phân tích hồ sơ đến tận khuya, nhưng đột nhiên Hoàng nhận được một cuộc gọi và phải ra ngoài gấp. Anh nhanh chóng đứng dậy, vội vã nói: "Em đi ra đây nghe điện thoại một tí, chút nữa em quay lại." Hoàng liếc nhìn Linh Linh và Mỹ Linh một cách ngập ngừng rồi bước ra ngoài. Cả hai còn lại không nói gì, ánh mắt lại tiếp tục dán vào đống hồ sơ trước mặt.Không khí trong phòng trở nên trầm mặc. Chỉ còn lại tiếng lật giở giấy tờ và những suy nghĩ vẩn vơ quanh vụ án. Linh Linh, trong tâm trạng căng thẳng, tiếp tục lật qua từng trang hồ sơ. Cô cảm thấy mình đang đi vào ngõ cụt, không tìm thấy được manh mối nào rõ ràng. Một lúc lâu sau, cô bỗng thốt lên: "Nếu chúng ta không tìm ra hung thủ... sẽ có thêm người chết... chị sợ lắm..." Giọng cô run rẩy, như thể tất cả gánh nặng đang đè lên vai mình.Mỹ Linh ngồi bên cạnh, cảm nhận rõ sự bất an trong từng lời nói của Linh Linh. Cô bất giác nắm lấy tay Linh Linh, siết chặt như để trấn an, rồi khẽ nói: "Chúng ta sẽ làm được mà. Em tin chị." Những lời đó như một nguồn động lực nhẹ nhàng, thầm lặng truyền tới Linh Linh. Cô quay sang nhìn Mỹ Linh, cảm nhận sự chân thành trong ánh mắt của cô, và trong khoảnh khắc ấy, tất cả sự căng thẳng dường như tan biến phần nào.Bất chợt, cánh cửa phòng mở bật ra với một tiếng "Rầm!" mạnh mẽ. Hoàng lao vào, khuôn mặt anh tái nhợt, mắt mở to đầy hoảng hốt."Có án mạng xảy ra nữa rồi!" anh thở dốc, giọng đầy căng thẳng.Linh Linh và Mỹ Linh cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoang mang. Hoàng dù thường ngày rất điềm tĩnh, lúc này lại không thể giữ nổi vẻ bình thản. Anh nhìn vào hai người, cố gắng lấy lại hơi thở, nhưng sự lo lắng vẫn không thể giấu đi."Ở đâu? Nạn nhân lần này lại là ai?" Linh Linh lập tức đứng dậy.Hoàng nhanh chóng nói tiếp "Một vụ nữa. Cũng ở gần khu vực của giới nhà giàu... và lần này, tình hình còn có vẻ tồi tệ hơn." Anh hít một hơi dài rồi nhìn thẳng vào Linh Linh, "Chúng ta phải đi ngay bây giờ. Em đi ra lấy xe trước."Linh Linh gật đầu, lập tức thu dọn hồ sơ và vội vã chạy ra ngoài cùng Hoàng. Mỹ Linh cũng đứng dậy theo, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo họ.Khi cả ba đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến họ không khỏi giật mình. Hầm rượu rộng lớn, đầy những thùng gỗ đựng rượu quý giá, giờ đây lại trở thành một không gian lạnh lẽo, tĩnh mịch, nơi mà cái chết đang vây quanh. Nạn nhân là một người đàn ông trung niên, vẻ mặt vẫn còn giữ nguyên sự lạnh lùng của một nhà kinh doanh thành đạt, nhưng giờ đây, ông ta đã không còn sức sống. Linh Linh nhanh chóng quan sát hiện trường, mắt cô quét qua từng chi tiết. Những thùng rượu xung quanh, chiếc bàn làm việc, và đặc biệt là chiếc cân công lý được đặt ngay ngắn ở giữa hầm, tất cả đều mang đến một cảm giác kỳ lạ.Nạn nhân nằm sấp trên nền gạch lạnh lẽo của hầm rượu, tay vẫn còn khép lại như thể đang cố gắng nắm lấy một cái gì đó, nhưng mọi thứ đã vụt mất. Vị trí của ông ta gần một trong những thùng rượu lớn, khuôn mặt không còn sức sống, ánh mắt mở trừng trừng, như thể ông đã kịp nhìn thấy điều gì đó kinh hoàng ngay trước khi chết. Môi ông mím chặt, không có nụ cười, chỉ có sự tĩnh lặng đầy ám ảnh.Cơ thể ông ta đã bắt đầu co rút lại một cách bất thường, như thể đang chịu đựng một cơn đau đớn khủng khiếp. Bàn tay phải của ông đặt trên ngực, những ngón tay hơi co lại, dường như vẫn còn đang cảm nhận cái lạnh của cái chết. Đầu của nạn nhân hơi nghiêng sang một bên, tóc rối bù, có vệt máu đã khô bám vào trán. Cái chết của ông ta dường như không vội vàng, mà như một sự chờ đợi kéo dài, như thể ông ta đã biết trước sự trừng phạt sẽ đến, nhưng không thể thoát được.Sau khi kiểm tra sơ bộ hiện trường, Linh Linh cùng đồng đội bắt tay ngay vào quá trình thu thập lời khai. Người đầu tiên được gọi tới là vợ của nạn nhânVợ nạn nhân ngồi trước mặt Linh Linh, bàn tay siết chặt vạt áo đến nhăn nhúm, từng ngón tay run rẩy nhưng vẫn cố gắng kìm nén. Không gian trong phòng lấy lời khai im ắng đến khó thở.Linh Linh ngồi đối diện, giọng cô nhẹ nhưng từng chữ đều sắc bén: "Bà là người đầu tiên phát hiện ra thi thể chồng mình, đúng không? Xin bà hãy kể lại tất cả những gì bà nhớ."Người phụ nữ nuốt khan, đôi mắt đỏ hoe nhìn xuống mặt bàn, giọng khàn đặc như sắp nghẹn lại:
"Hồi tối... ông ấy nói muốn xuống hầm rượu ngồi một mình. Tôi cũng đã quen rồi nên không để ý lắm...tôi đi lên phòng trước... Nhưng mà tới giữa khuya vẫn chưa thấy ông ấy lên nên tôi xuống bếp pha cà phê rồi sẵn tiện đi ngang qua hầm rượu để kiểm tra thì thấy cửa khép hờ. Tôi... tôi gọi nhưng không ai trả lời... nên tôi bước vào..."Bàn tay bà ta bấu chặt mép bàn, móng tay bấm sâu vào da thịt: "Ông ấy... nằm đó... lạnh ngắt... Tôi cũng không dám tin vào mắt mình..."Mỹ Linh ngồi bên cạnh, giọng cô nhẹ nhàng hơn, như để xoa dịu phần nào bầu không khí nặng nề: "Tối qua, ngoài hai người ra thì còn ai ở trong nhà không?""Chỉ có tôi, chồng tôi, quản gia và chị giúp việc. Không có khách khứa, cũng không ai ra vào cả.""Bà có thấy ai lạ mặt hay bất kỳ điều gì bất thường không?"Người phụ nữ ngước mắt lên, ánh nhìn hoang mang xen lẫn mệt mỏi: "Không... Mọi thứ vẫn bình thường như mọi ngày..."Linh Linh khẽ dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén hướng thẳng về phía bà ta: "Vậy còn chiếc cân công lý trong hầm rượu, bà từng thấy nó ở đó bao giờ chưa?"Vợ nạn nhân sững người, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu: "Cân công lý...? Tôi chưa từng thấy thứ đó bao giờ..."Thẩm vấn kết thúc mà chẳng thu thêm được manh mối nào. Không khí trong phòng càng thêm nặng nề. Linh Linh và Mỹ Linh khẽ trao nhau ánh mắt, rồi cả hai chuyển sang người tiếp theo, người quản gia.Quản gia đứng thẳng người trước mặt Linh Linh và Mỹ Linh, dáng vẻ nghiêm túc như đang cố giữ bình tĩnh, nhưng đôi bàn tay hơi run rẩy đã tố cáo tất cả.Linh Linh ngẩng đầu, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được nét lạnh lùng: "Ông làm việc ở đây bao lâu rồi?""Thưa đồng chí cảnh sát... đã gần mười lăm năm...""Vậy tối qua, ông có thấy ai ra vào hầm rượu không?"Quản gia nuốt khan, giọng khô khốc: "Tôi không thấy ai cả. Từ sau bữa tối, ông chủ xuống hầm, rồi tôi cũng lên phòng làm việc rồi đi nghỉ. Ông chủ... vốn thích được ở một mình, không ai dám quấy rầy cả."Mỹ Linh khẽ nghiêng đầu, giọng cô có chút mềm mỏng hơn: "Trong nhà không lắp camera ở hầm rượu sao?"Quản gia cúi đầu: "Không có. Ông chủ không thích bị theo dõi ở chỗ riêng tư."Linh Linh khẽ gõ ngón tay xuống mặt bàn, ánh mắt sắc bén không rời khỏi gương mặt quản gia: "Vậy ông có nhận thấy điều gì bất thường không?"Quản gia chần chừ vài giây, rồi thở dài: "Thật ra... mọi thứ quá yên ắng. Yên ắng đến đáng sợ. Ngay cả sự ra đi của ông ấy cũng như vậy."Lời khai của quản gia khép lại, chỉ còn một nghi phạm cuối cùng, đó là người giúp việc.Người giúp việc khép nép ngồi xuống ghế, hai bàn tay đan chặt vào nhau.Mỹ Linh mỉm cười nhẹ, giọng nói dịu đi vài phần để trấn an: "Chị làm ở đây bao lâu rồi?""Hơn bảy năm...""Vậy tối qua, sau khi làm xong việc nhà, chị làm gì?""Tôi dọn dẹp xong thì về phòng ngủ. Cả tối cũng không nghe thấy tiếng động lạ nào..."Linh Linh hơi nghiêng người, ánh mắt dò xét từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt người phụ nữ: "Trong nhà có ai ra vào không? Hay gần đây có khách lạ nào ghé qua?"Người giúp việc lắc đầu ngay lập tức: "Không ạ... Ông bà chủ ít khi tiếp khách tại nhà. Tối qua thì tuyệt đối không."Mỹ Linh chậm rãi hỏi tiếp: "Còn chiếc cân công lý đặt trong hầm rượu, chị từng thấy chưa?"Câu hỏi ấy khiến người giúp việc thoáng sững sờ. Chị ta lắc đầu quầy quậy, mắt mở to đầy hoang mang: "Không... tôi chưa từng thấy cái gì như vậy..."Sau khi hoàn tất việc lấy lời khai, Linh Linh ngồi thừ ra trên ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn vào tập hồ sơ đặt trước mặt.Mỹ Linh khẽ nghiêng người, chạm nhẹ vào tay cô: "Chị nghĩ sao?"Linh Linh không trả lời ngay. Cô thở dài thật khẽ, rồi mới lẩm bẩm: "Ba người, ba lời khai... đều hoàn hảo đến đáng sợ, không lộ ra một sơ hở nào. Giống như ai đó đã dạy họ phải nói gì vậy."Mỹ Linh cắn môi, ánh mắt thoáng lo lắng: "Chiếc cân công lý gửi đi giám định rồi, nhưng mà... chắc lại không ra gì đâu, đúng không?"Linh Linh gật đầu, giọng cô trầm hẳn xuống: "Cũng như những lần trước... Không dấu vân tay, không ADN, sạch đến mức không tưởng."Mỹ Linh ngả người ra sau, thở ra một hơi dài: "Chị nghĩ hung thủ là ai?"Linh Linh im lặng rất lâu, rồi chậm rãi thốt ra từng chữ: "Không biết... nhưng hắn chắc chắn luôn đi trước chúng ta một bước. Chết tiệt!"Thi thể nạn nhân được chuyển về phòng giám định pháp y ngay trong đêm. Không khí nơi đây lạnh buốt, thoang thoảng mùi cồn sát trùng pha lẫn chút gì đó nồng nặc của tử khí. Dưới ánh đèn trắng xanh, sắc mặt của nạn nhân càng trở nên tái nhợt, đôi mắt mở trừng trừng đã khép lại, nhưng cảm giác ám ảnh vẫn bám riết lấy những ai nhìn thấy.Mỹ Linh đứng trước bàn giải phẫu, đeo găng tay, khoác lên người chiếc áo blouse trắng, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn sâu trong đó là sự tập trung cao độ. Cô đã quen với những cảnh tượng này, nhưng mỗi lần chạm tay vào một thi thể, đặc biệt là nạn nhân của những vụ án mạng, trong lòng cô vẫn dậy lên một cảm giác nặng nề.Linh Linh và Hoàng đứng bên ngoài, nhìn qua lớp kính, thấy Mỹ Linh nghiêm túc bắt đầu công việc. Từng nhát dao chính xác, từng mạch máu được cẩn thận tách ra, tất cả đều diễn ra trong sự tĩnh lặng chỉ bị cắt ngang bởi tiếng bút ghi chép và tiếng dụng cụ va chạm.Không lâu sau, Mỹ Linh phát hiện những dấu hiệu bất thường. Gan và thận của nạn nhân có dấu hiệu tổn thương nặng nề, đặc biệt là các mạch máu nhỏ trong mắt xuất huyết, những biểu hiện đặc trưng của ngộ độc methanol.Cô nhanh chóng lấy mẫu máu và một ít dịch dạ dày đem đi xét nghiệm. Khi đặt ống nghiệm vào khay đựng, Mỹ Linh tháo găng tay, thở ra một hơi thật dài. Trong khoảnh khắc đó, những căng thẳng bủa vây lấy cô cũng giãn ra đôi chút.Ra khỏi phòng giám định với những gì tìm được và báo cáo xét nghiệm trên tay, cô bắt gặp Linh Linh đang ngồi trên băng ghế chờ. Thấy cô bước ra, Linh Linh và Hoàng vội đứng dậy. Mỹ Linh gật nhẹ, ra hiệu rủ hai người ra khu vực hành lang hút thuốc, nơi khá yên tĩnh và ít người qua lại vào buổi tối. Mỹ Linh không hút thuốc, nhưng cô thích không khí ở đây vì nó khiến cô cảm thấy bớt ngột ngạt hơn."Có kết quả sơ bộ chưa?" Linh Linh hỏi, giọng khàn vì cả ngày bận rộn, áp lực bủa vây."Nạn nhân bị ngộ độc methanol. Nhưng..." Mỹ Linh ngập ngừng."Nhưng sao?""Em có cảm giác... nó không phải loại methanol công nghiệp mà chúng ta vẫn thấy ở những vụ ngộ độc rượu giả thông thường. Trong báo cáo xét nghiệm, em phát hiện trong cơ thể nạn nhân còn lẫn những hợp chất khác... có cả dấu vết axit và acetone. Thành phần này rất giống với hỗn hợp thu được từ việc chưng cất thô sơ, kiểu như làm methanol bằng phương pháp cổ lỗ sĩ vậy. Em đã từng đọc tài liệu về cách đốt gỗ khô để thu methanol. Quá trình đó sẽ tạo ra giấm gỗ, sau khi tách lọc mới thu được methanol, nhưng vẫn lẫn nhiều tạp chất."Linh Linh khựng lại, đôi mắt hơi mở to. Cô đã đọc về những phương pháp ấy trong các tài liệu cũ, nhưng từ rất lâu rồi chẳng mấy ai dùng tới."Ý em là... hung thủ tự điều chế methanol?""Khả năng rất cao là như vậy." Mỹ Linh gật đầu chắc nịch. "Chất tìm thấy trong thi thể nạn nhân cho thấy đây không phải sản phẩm công nghiệp. Nó thô sơ và đầy tạp chất."Không khí giữa hai người trầm xuống.Linh Linh gật đầu, lặng lẽ ghi chép. Những suy luận bắt đầu xâu chuỗi trong đầu cô. Đây không phải là một vụ đầu độc đơn giản. Linh suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi: "Nhưng tại sao hung thủ phải cực khổ đến mức đó? Trong khi có thể dễ dàng lấy methanol từ bên ngoài?""Em cũng đang nghĩ vậy... Điều chế methanol theo cách ấy không chỉ tốn công, mà còn rất nguy hiểm. Người làm phải hiểu rõ quy trình, có khi từng trải qua nữa. Nhưng thứ ám ảnh em hơn..." Mỹ Linh ngừng lại, ánh mắt tối đi."Là gì?""Methanol...gần giống với ethanol, thành phần chủ yếu có trong rượu. Mà nạn nhân... lại là một trong những người đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh rượu, vậy mà lại chết vì methanol. Một sự mỉa mai, hay là... một sự trừng phạt?" Linh Linh lặng người, những lời của Mỹ Linh cứ vang vọng trong tâm trí cô. Trước mặt cô hiện lên hình ảnh nạn nhân co quắp trong cơn đau quằn quại, hơi thở cuối cùng phảng phất mùi rượu, nhưng thứ chảy qua cổ họng ông ta lại là chất độc chết người.Một lúc sau, Mỹ Linh đẩy tờ báo cáo xét nghiệm tới trước mặt Linh Linh: "Thời gian tử vong trùng với lúc ông ta vừa về tới nhà không lâu."Linh Linh nhíu mày: "Vậy tức là... ông ta không bị hạ độc ở nhà.""Đúng vậy." Mỹ Linh gật đầu, tay gõ nhẹ lên tờ giấy trước mặt. "Theo kết quả xét nghiệm thì methanol ngấm vào cơ thể của nạn nhân tầm khoảng từ 6 đến 7 tiếng trước khi tử vong. Tức là...""Là khoảng thời gian nạn nhân còn ở bên ngoài." Linh Linh nói tiếp, ánh mắt hơi nheo lại."Chính xác. Từ lúc rời công ty tới khi về thẳng nhà, ông ta gần như không tiếp xúc với ai khác ngoài người trong nhà. Vừa về tới nơi là ông ta lại đi xuống hầm rượu ngay.""Vậy những người trước đó tiếp xúc với ông ta thì sao? Có ai đáng nghi không?""Có thể là trợ lý riêng của ông ta." Hoàng lên tiếng, "Người này pha hầu hết đồ uống, làm việc cũng khá lâu rồi. Nhưng em đã kiểm tra hồ sơ lẫn thái độ làm việc, không có vấn đề gì. Không có động cơ, không mâu thuẫn, cũng chẳng liên quan gì tới hai nạn nhân trước." Anh thở dài. "Bó tay."Linh Linh tựa lưng ra sau ghế, khẽ day trán: "Vậy ai là người tiếp xúc với ông ta cuối cùng trước khi về nhà?""Là tài xế riêng.""Hắn ta có khai thông tin gì mới không?""Ban đầu thì không, nhưng sau một hồi tra hỏi, ông ta mới chịu nói..." Hoàng ngập ngừng vài giây rồi tiếp: "Trước khi về nhà, nạn nhân có ghé một tiệm cà phê sang trọng trong thành phố để gặp ai đó.""Hắn ta đi gặp ai?" Linh Linh lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén."Không biết." Hoàng nhún vai. "Em đã tới đó để kiểm tra camera, hỏi nhân viên thì mới biết là đó không phải tiệm cà phê bình thường. Đó là một quán bar ngầm dành cho giới thượng lưu, nơi giao dịch những phi vụ mờ ám."Mỹ Linh khẽ nhíu mày: "Còn người hẹn nạn nhân đến đó thì sao? Cậu có tra ra được danh tính của hắn không?""Không luôn" Hoàng lắc đầu. "Số điện thoại dùng để liên lạc là sim rác. Không đăng ký danh tính, cũng không để lại dấu vết."Không gian lại rơi vào im lặng. Chỉ còn tiếng bút gõ nhẹ xuống mặt bàn, đều đều như nhịp đập nặng nề trong lòng hai người.Mỹ Linh khẽ thở dài: "Chúng ta lại một lần nữa đi sau hắn."Cô khẽ siết chặt bút, mắt nhìn sang Mỹ Linh. Lúc này, vẻ lạnh lùng thường thấy trên gương mặt Mỹ Linh đã vơi đi phần nào. Ánh mắt cô thoáng mệt mỏi, nhưng vẫn đầy quyết tâm.Là trùng hợp, hay là ai đó cố tình sắp đặt?Một sự phẫn nộ cá nhân? Hay... công lý méo mó mà hung thủ đang tự thực thi?"Chúng ta sẽ tìm ra kẻ đó." Mỹ Linh khẽ nói.Linh Linh ngước nhìn Mỹ Linh. Cả hai không nói thêm gì, nhưng đôi mắt đều đã chất chứa chung một nỗi bất an. Nhưng trong thoáng chốc, Linh Linh nhận ra bàn tay mình run lên một chút. Đây đã là vụ thứ ba... và nếu họ còn chậm trễ, có lẽ sẽ có nạn nhân thứ tư, thứ năm... hoặc nhiều hơn nữa.
"Hồi tối... ông ấy nói muốn xuống hầm rượu ngồi một mình. Tôi cũng đã quen rồi nên không để ý lắm...tôi đi lên phòng trước... Nhưng mà tới giữa khuya vẫn chưa thấy ông ấy lên nên tôi xuống bếp pha cà phê rồi sẵn tiện đi ngang qua hầm rượu để kiểm tra thì thấy cửa khép hờ. Tôi... tôi gọi nhưng không ai trả lời... nên tôi bước vào..."Bàn tay bà ta bấu chặt mép bàn, móng tay bấm sâu vào da thịt: "Ông ấy... nằm đó... lạnh ngắt... Tôi cũng không dám tin vào mắt mình..."Mỹ Linh ngồi bên cạnh, giọng cô nhẹ nhàng hơn, như để xoa dịu phần nào bầu không khí nặng nề: "Tối qua, ngoài hai người ra thì còn ai ở trong nhà không?""Chỉ có tôi, chồng tôi, quản gia và chị giúp việc. Không có khách khứa, cũng không ai ra vào cả.""Bà có thấy ai lạ mặt hay bất kỳ điều gì bất thường không?"Người phụ nữ ngước mắt lên, ánh nhìn hoang mang xen lẫn mệt mỏi: "Không... Mọi thứ vẫn bình thường như mọi ngày..."Linh Linh khẽ dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén hướng thẳng về phía bà ta: "Vậy còn chiếc cân công lý trong hầm rượu, bà từng thấy nó ở đó bao giờ chưa?"Vợ nạn nhân sững người, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu: "Cân công lý...? Tôi chưa từng thấy thứ đó bao giờ..."Thẩm vấn kết thúc mà chẳng thu thêm được manh mối nào. Không khí trong phòng càng thêm nặng nề. Linh Linh và Mỹ Linh khẽ trao nhau ánh mắt, rồi cả hai chuyển sang người tiếp theo, người quản gia.Quản gia đứng thẳng người trước mặt Linh Linh và Mỹ Linh, dáng vẻ nghiêm túc như đang cố giữ bình tĩnh, nhưng đôi bàn tay hơi run rẩy đã tố cáo tất cả.Linh Linh ngẩng đầu, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được nét lạnh lùng: "Ông làm việc ở đây bao lâu rồi?""Thưa đồng chí cảnh sát... đã gần mười lăm năm...""Vậy tối qua, ông có thấy ai ra vào hầm rượu không?"Quản gia nuốt khan, giọng khô khốc: "Tôi không thấy ai cả. Từ sau bữa tối, ông chủ xuống hầm, rồi tôi cũng lên phòng làm việc rồi đi nghỉ. Ông chủ... vốn thích được ở một mình, không ai dám quấy rầy cả."Mỹ Linh khẽ nghiêng đầu, giọng cô có chút mềm mỏng hơn: "Trong nhà không lắp camera ở hầm rượu sao?"Quản gia cúi đầu: "Không có. Ông chủ không thích bị theo dõi ở chỗ riêng tư."Linh Linh khẽ gõ ngón tay xuống mặt bàn, ánh mắt sắc bén không rời khỏi gương mặt quản gia: "Vậy ông có nhận thấy điều gì bất thường không?"Quản gia chần chừ vài giây, rồi thở dài: "Thật ra... mọi thứ quá yên ắng. Yên ắng đến đáng sợ. Ngay cả sự ra đi của ông ấy cũng như vậy."Lời khai của quản gia khép lại, chỉ còn một nghi phạm cuối cùng, đó là người giúp việc.Người giúp việc khép nép ngồi xuống ghế, hai bàn tay đan chặt vào nhau.Mỹ Linh mỉm cười nhẹ, giọng nói dịu đi vài phần để trấn an: "Chị làm ở đây bao lâu rồi?""Hơn bảy năm...""Vậy tối qua, sau khi làm xong việc nhà, chị làm gì?""Tôi dọn dẹp xong thì về phòng ngủ. Cả tối cũng không nghe thấy tiếng động lạ nào..."Linh Linh hơi nghiêng người, ánh mắt dò xét từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt người phụ nữ: "Trong nhà có ai ra vào không? Hay gần đây có khách lạ nào ghé qua?"Người giúp việc lắc đầu ngay lập tức: "Không ạ... Ông bà chủ ít khi tiếp khách tại nhà. Tối qua thì tuyệt đối không."Mỹ Linh chậm rãi hỏi tiếp: "Còn chiếc cân công lý đặt trong hầm rượu, chị từng thấy chưa?"Câu hỏi ấy khiến người giúp việc thoáng sững sờ. Chị ta lắc đầu quầy quậy, mắt mở to đầy hoang mang: "Không... tôi chưa từng thấy cái gì như vậy..."Sau khi hoàn tất việc lấy lời khai, Linh Linh ngồi thừ ra trên ghế, ánh mắt trống rỗng nhìn vào tập hồ sơ đặt trước mặt.Mỹ Linh khẽ nghiêng người, chạm nhẹ vào tay cô: "Chị nghĩ sao?"Linh Linh không trả lời ngay. Cô thở dài thật khẽ, rồi mới lẩm bẩm: "Ba người, ba lời khai... đều hoàn hảo đến đáng sợ, không lộ ra một sơ hở nào. Giống như ai đó đã dạy họ phải nói gì vậy."Mỹ Linh cắn môi, ánh mắt thoáng lo lắng: "Chiếc cân công lý gửi đi giám định rồi, nhưng mà... chắc lại không ra gì đâu, đúng không?"Linh Linh gật đầu, giọng cô trầm hẳn xuống: "Cũng như những lần trước... Không dấu vân tay, không ADN, sạch đến mức không tưởng."Mỹ Linh ngả người ra sau, thở ra một hơi dài: "Chị nghĩ hung thủ là ai?"Linh Linh im lặng rất lâu, rồi chậm rãi thốt ra từng chữ: "Không biết... nhưng hắn chắc chắn luôn đi trước chúng ta một bước. Chết tiệt!"Thi thể nạn nhân được chuyển về phòng giám định pháp y ngay trong đêm. Không khí nơi đây lạnh buốt, thoang thoảng mùi cồn sát trùng pha lẫn chút gì đó nồng nặc của tử khí. Dưới ánh đèn trắng xanh, sắc mặt của nạn nhân càng trở nên tái nhợt, đôi mắt mở trừng trừng đã khép lại, nhưng cảm giác ám ảnh vẫn bám riết lấy những ai nhìn thấy.Mỹ Linh đứng trước bàn giải phẫu, đeo găng tay, khoác lên người chiếc áo blouse trắng, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn sâu trong đó là sự tập trung cao độ. Cô đã quen với những cảnh tượng này, nhưng mỗi lần chạm tay vào một thi thể, đặc biệt là nạn nhân của những vụ án mạng, trong lòng cô vẫn dậy lên một cảm giác nặng nề.Linh Linh và Hoàng đứng bên ngoài, nhìn qua lớp kính, thấy Mỹ Linh nghiêm túc bắt đầu công việc. Từng nhát dao chính xác, từng mạch máu được cẩn thận tách ra, tất cả đều diễn ra trong sự tĩnh lặng chỉ bị cắt ngang bởi tiếng bút ghi chép và tiếng dụng cụ va chạm.Không lâu sau, Mỹ Linh phát hiện những dấu hiệu bất thường. Gan và thận của nạn nhân có dấu hiệu tổn thương nặng nề, đặc biệt là các mạch máu nhỏ trong mắt xuất huyết, những biểu hiện đặc trưng của ngộ độc methanol.Cô nhanh chóng lấy mẫu máu và một ít dịch dạ dày đem đi xét nghiệm. Khi đặt ống nghiệm vào khay đựng, Mỹ Linh tháo găng tay, thở ra một hơi thật dài. Trong khoảnh khắc đó, những căng thẳng bủa vây lấy cô cũng giãn ra đôi chút.Ra khỏi phòng giám định với những gì tìm được và báo cáo xét nghiệm trên tay, cô bắt gặp Linh Linh đang ngồi trên băng ghế chờ. Thấy cô bước ra, Linh Linh và Hoàng vội đứng dậy. Mỹ Linh gật nhẹ, ra hiệu rủ hai người ra khu vực hành lang hút thuốc, nơi khá yên tĩnh và ít người qua lại vào buổi tối. Mỹ Linh không hút thuốc, nhưng cô thích không khí ở đây vì nó khiến cô cảm thấy bớt ngột ngạt hơn."Có kết quả sơ bộ chưa?" Linh Linh hỏi, giọng khàn vì cả ngày bận rộn, áp lực bủa vây."Nạn nhân bị ngộ độc methanol. Nhưng..." Mỹ Linh ngập ngừng."Nhưng sao?""Em có cảm giác... nó không phải loại methanol công nghiệp mà chúng ta vẫn thấy ở những vụ ngộ độc rượu giả thông thường. Trong báo cáo xét nghiệm, em phát hiện trong cơ thể nạn nhân còn lẫn những hợp chất khác... có cả dấu vết axit và acetone. Thành phần này rất giống với hỗn hợp thu được từ việc chưng cất thô sơ, kiểu như làm methanol bằng phương pháp cổ lỗ sĩ vậy. Em đã từng đọc tài liệu về cách đốt gỗ khô để thu methanol. Quá trình đó sẽ tạo ra giấm gỗ, sau khi tách lọc mới thu được methanol, nhưng vẫn lẫn nhiều tạp chất."Linh Linh khựng lại, đôi mắt hơi mở to. Cô đã đọc về những phương pháp ấy trong các tài liệu cũ, nhưng từ rất lâu rồi chẳng mấy ai dùng tới."Ý em là... hung thủ tự điều chế methanol?""Khả năng rất cao là như vậy." Mỹ Linh gật đầu chắc nịch. "Chất tìm thấy trong thi thể nạn nhân cho thấy đây không phải sản phẩm công nghiệp. Nó thô sơ và đầy tạp chất."Không khí giữa hai người trầm xuống.Linh Linh gật đầu, lặng lẽ ghi chép. Những suy luận bắt đầu xâu chuỗi trong đầu cô. Đây không phải là một vụ đầu độc đơn giản. Linh suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi: "Nhưng tại sao hung thủ phải cực khổ đến mức đó? Trong khi có thể dễ dàng lấy methanol từ bên ngoài?""Em cũng đang nghĩ vậy... Điều chế methanol theo cách ấy không chỉ tốn công, mà còn rất nguy hiểm. Người làm phải hiểu rõ quy trình, có khi từng trải qua nữa. Nhưng thứ ám ảnh em hơn..." Mỹ Linh ngừng lại, ánh mắt tối đi."Là gì?""Methanol...gần giống với ethanol, thành phần chủ yếu có trong rượu. Mà nạn nhân... lại là một trong những người đứng đầu trong lĩnh vực kinh doanh rượu, vậy mà lại chết vì methanol. Một sự mỉa mai, hay là... một sự trừng phạt?" Linh Linh lặng người, những lời của Mỹ Linh cứ vang vọng trong tâm trí cô. Trước mặt cô hiện lên hình ảnh nạn nhân co quắp trong cơn đau quằn quại, hơi thở cuối cùng phảng phất mùi rượu, nhưng thứ chảy qua cổ họng ông ta lại là chất độc chết người.Một lúc sau, Mỹ Linh đẩy tờ báo cáo xét nghiệm tới trước mặt Linh Linh: "Thời gian tử vong trùng với lúc ông ta vừa về tới nhà không lâu."Linh Linh nhíu mày: "Vậy tức là... ông ta không bị hạ độc ở nhà.""Đúng vậy." Mỹ Linh gật đầu, tay gõ nhẹ lên tờ giấy trước mặt. "Theo kết quả xét nghiệm thì methanol ngấm vào cơ thể của nạn nhân tầm khoảng từ 6 đến 7 tiếng trước khi tử vong. Tức là...""Là khoảng thời gian nạn nhân còn ở bên ngoài." Linh Linh nói tiếp, ánh mắt hơi nheo lại."Chính xác. Từ lúc rời công ty tới khi về thẳng nhà, ông ta gần như không tiếp xúc với ai khác ngoài người trong nhà. Vừa về tới nơi là ông ta lại đi xuống hầm rượu ngay.""Vậy những người trước đó tiếp xúc với ông ta thì sao? Có ai đáng nghi không?""Có thể là trợ lý riêng của ông ta." Hoàng lên tiếng, "Người này pha hầu hết đồ uống, làm việc cũng khá lâu rồi. Nhưng em đã kiểm tra hồ sơ lẫn thái độ làm việc, không có vấn đề gì. Không có động cơ, không mâu thuẫn, cũng chẳng liên quan gì tới hai nạn nhân trước." Anh thở dài. "Bó tay."Linh Linh tựa lưng ra sau ghế, khẽ day trán: "Vậy ai là người tiếp xúc với ông ta cuối cùng trước khi về nhà?""Là tài xế riêng.""Hắn ta có khai thông tin gì mới không?""Ban đầu thì không, nhưng sau một hồi tra hỏi, ông ta mới chịu nói..." Hoàng ngập ngừng vài giây rồi tiếp: "Trước khi về nhà, nạn nhân có ghé một tiệm cà phê sang trọng trong thành phố để gặp ai đó.""Hắn ta đi gặp ai?" Linh Linh lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén."Không biết." Hoàng nhún vai. "Em đã tới đó để kiểm tra camera, hỏi nhân viên thì mới biết là đó không phải tiệm cà phê bình thường. Đó là một quán bar ngầm dành cho giới thượng lưu, nơi giao dịch những phi vụ mờ ám."Mỹ Linh khẽ nhíu mày: "Còn người hẹn nạn nhân đến đó thì sao? Cậu có tra ra được danh tính của hắn không?""Không luôn" Hoàng lắc đầu. "Số điện thoại dùng để liên lạc là sim rác. Không đăng ký danh tính, cũng không để lại dấu vết."Không gian lại rơi vào im lặng. Chỉ còn tiếng bút gõ nhẹ xuống mặt bàn, đều đều như nhịp đập nặng nề trong lòng hai người.Mỹ Linh khẽ thở dài: "Chúng ta lại một lần nữa đi sau hắn."Cô khẽ siết chặt bút, mắt nhìn sang Mỹ Linh. Lúc này, vẻ lạnh lùng thường thấy trên gương mặt Mỹ Linh đã vơi đi phần nào. Ánh mắt cô thoáng mệt mỏi, nhưng vẫn đầy quyết tâm.Là trùng hợp, hay là ai đó cố tình sắp đặt?Một sự phẫn nộ cá nhân? Hay... công lý méo mó mà hung thủ đang tự thực thi?"Chúng ta sẽ tìm ra kẻ đó." Mỹ Linh khẽ nói.Linh Linh ngước nhìn Mỹ Linh. Cả hai không nói thêm gì, nhưng đôi mắt đều đã chất chứa chung một nỗi bất an. Nhưng trong thoáng chốc, Linh Linh nhận ra bàn tay mình run lên một chút. Đây đã là vụ thứ ba... và nếu họ còn chậm trễ, có lẽ sẽ có nạn nhân thứ tư, thứ năm... hoặc nhiều hơn nữa.