LINGORM_The Silence

Chương 6



Sáng hôm sau, Linh Linh tỉnh giấc với cơn đau nhức âm ỉ nơi đầu. Cô khẽ nhăn mặt, đưa tay xoa thái dương. Nhưng ngay lập tức, ký ức về khoảnh khắc tối hôm qua ùa về. Hình ảnh chủ động hôn Mỹ Linh như một thước phim rõ ràng khiến mặt cô nóng bừng. Cô cắn môi, chỉ muốn tự đào một cái hố để chui xuống trốn tránh.

Khi Linh Linh đang chìm đắm trong sự hối hận và xấu hổ thì cửa phòng khẽ mở. Mỹ Linh bước vào, tay bưng một chén cháo nóng. Thấy Linh Linh đã tỉnh, cô có chút bất ngờ:

"Chị tỉnh rồi à? Em tưởng chị còn phải ngủ lâu hơn nữa cơ. Đầu chị còn đau không?"

Linh Linh nhìn chén cháo, rồi lại nhìn Mỹ Linh. Trong lòng cô có gì đó thắt lại. Cô cắn môi, lấy hết can đảm, giọng nói có chút khàn khàn:

"Chuyện hôm qua...thật lòng xin lỗi em, chị có hơi quá trớn. Nhưng... nhưng chị thích em, Mỹ Linh. Nếu em không ghét bỏ, mình có thể thử tìm hiểu nhau được không?"

Mỹ Linh thoáng sững sờ, đôi mắt mở to nhìn Linh Linh, rồi môi khẽ cong lên thành nụ cười dịu dàng:

"Chị nói như vậy làm em phải suy nghĩ kỹ dữ lắm đó nha. Em cũng muốn biết về chị nhiều hơn... nhưng mà em nghĩ chúng ta chưa cần vội như vậy đâu."

Tuy có chút hụt hẫng nhưng Linh Linh vẫn khẽ thở phào, cảm giác như vừa trút được tảng đá trong lòng. Dù vẫn còn chút lúng túng, nhưng ánh mắt cô đã nhẹ nhõm hơn. Sau khi ăn cháo xong, cả hai cùng nhau đến trụ sở để tiếp tục công việc.

Trong phòng làm việc, Hoàng đang ngồi tại bàn làm việc, mắt dán vào chồng hồ sơ trước mặt. Nghe tiếng cửa mở, anh ngẩng đầu lên thì liền thấy Linh Linh và Mỹ Linh cùng nhau bước vào. Đôi mày anh nhướng nhẹ, khóe môi cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.

"Ủa? Hôm nay hai người đi làm trễ vậy? Còn đi cùng nhau nữa à? Lại là chuyện gì đây?" Giọng anh kéo dài, vừa trêu chọc vừa dò xét.

Ánh mắt Hoàng lướt từ đầu đến chân Linh Linh rồi dừng lại, nheo nheo như phát hiện ra điều gì thú vị: "Mà khoan đã nha... hôm nay chị Linh Linh mặc đồ gì thế này? Nhìn lạ quá nha. Em thấy... có vẻ giống phong cách của Mỹ Linh thì phải?"

Nghe vậy, Linh Linh lập tức liếc anh một cái sắc bén, giọng điệu chẳng mấy vui vẻ: "Nhìn cái gì mà nhìn? Rảnh quá thì lo đi tìm hung thủ đi!"

Phản ứng của cô khiến Hoàng bật cười khẽ, nhưng trước khi anh kịp buông lời trêu thêm, Mỹ Linh đã che miệng cười, giọng dịu dàng xen vào: "Hoàng, cậu đừng chọc chị ấy nữa. Chúng ta còn nhiều việc lắm đó."

Hoàng nhún vai, giơ hai tay lên ra vẻ đầu hàng: "Rồi rồi, em biết rồi. Mà nói chứ, em có phát hiện mới này. Em vừa rà soát lại hồ sơ nạn nhân thì phát hiện ra vài điểm hơi lạ..."

Nghe đến đó, vẻ bông đùa của Linh Linh cũng dần biến mất, thay vào đó là sự tập trung. Cô ngồi xuống đối diện Hoàng, nghiêm giọng hỏi "Cụ thể là gì?"

Hoàng mở tập hồ sơ trên bàn, tay lần giở từng trang giấy, dừng lại ở phần lý lịch của các nạn nhân. Ngón trỏ anh gõ nhẹ lên mặt giấy, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư.

"Ba nạn nhân gần đây, tất cả đều có một điểm chung mà trước đó chúng ta không để ý. Họ đều có quan hệ với một người mà trong lần trước chúng ta đã nhắc tới, Tạ Đức, chủ xưởng gỗ nổi tiếng ở vùng ngoại ô. Nhưng lần này khi em tìm hiểu sâu hơn, mới thấy mối liên hệ của họ với người này không đơn thuần chỉ là làm ăn buôn bán."

Anh dừng lại một chút để chắc chắn cả hai đang tập trung, rồi tiếp tục:

"Nạn nhân đầu tiên, ông Trần Chính Hạo, thực chất là dân buôn lậu thuốc phiện có tiếng xuyên biên giới Thái-Hồng Kông. Ông ta hoạt động dưới vỏ bọc là một tay thu mua nông sản, nhưng phía sau lại tổ chức vận chuyển hàng cấm xuyên biên giới. Trong giới làm ăn ngầm, ông ta khá là nổi tiếng."

"Nạn nhân thứ hai, ông Lưu Hoành, bề ngoài là chủ tiệm vàng, nhưng thực chất ông ta cũng có máu mặt trong giới kinh doanh. Ông ta vừa kinh doanh, vừa làm 'ông trùm' đứng sau điều hành việc rửa tiền thông qua các giao dịch vàng. Nhiều vụ buôn tiền xuyên quốc gia có liên quan đến ông ta, nhưng cảnh sát chưa bao giờ tìm được bằng chứng cụ thể để tống ông ta vào tù."

"Người thứ ba, ông Phạm Tuấn, nghe qua tưởng là dân làm ăn chân chính vì ông ta sở hữu chuỗi phân phối rượu lớn nhất khu vực. Nhưng thực tế, ông này là 'ông trùm' về mảng rượu lậu, đặc biệt là các dòng rượu ngoại nhập khẩu trái phép. Dân trong nghề gọi ông ta là 'Tuấn Rượu', nắm cả nguồn cung và phân phối rượu lậu ở các tỉnh phía Nam."

Nghe đến đây, Mỹ Linh thoáng cau mày:

"Toàn dân có số má cả..."

Hoàng gật đầu, ánh mắt thoáng chút đăm chiêu:

"Đúng vậy. Bề ngoài, ba người này không có mối liên hệ gì rõ ràng. Người buôn thuốc phiện, người kinh doanh vàng, người buôn rượu... Nhưng em phát hiện ra một điểm chung khác. Cả ba đều có cùng một thú vui, đó là sưu tầm đồ gỗ cao cấp. Đó chính là sợi dây liên kết họ với Tạ Đức."

"Hơn hết..." Hoàng thoáng ngập ngừng. "Theo điều tra của em thì tên Tạ Đức sở hữu nhiều xưởng gỗ ở phía nam lẫn phía bắc. Và trùng hợp là những xưởng gỗ ở phía bắc lại chứa rất nhiều loại gỗ phù hợp với yêu cầu điều chế methanol."

Linh Linh hơi nhướng mày, chăm chú nghe:

"Tạ Đức..."

Hoàng gõ ngón tay lên tập hồ sơ, giọng thấp xuống như nhấn mạnh:

"Tạ Đức không chỉ là chủ xưởng gỗ đơn thuần. Ông ta là tay chơi đồ gỗ kỳ cựu, có quan hệ rộng rãi trong giới sưu tầm. Đám người như ông Khải, ông Hoành, ông Tuấn, đều là khách hàng thân thiết của Tạ Đức. Họ không chỉ mua bán gỗ để làm ăn, mà còn đặt riêng những món nội thất được làm từ gỗ quý hiếm, thậm chí có những món đồ gỗ trăm năm tuổi được tuồn về từ nước ngoài."

Hoàng ngừng lại một lúc, đảm bảo mọi người có thể hệ thống lại thông tin, rồi anh tiếp tục báo cáo: "Trong giới sưu tầm, mối quan hệ giữa người mua và người cung cấp thường rất thân thiết, có đôi khi còn là bạn nhậu, bạn tâm giao. Hơn nữa... ba mẹ ông ta từng làm bác sĩ và dược sĩ, đều là làm trong ngành y."

Linh Linh chống khuỷu tay lên bàn, giọng trầm ngâm:

"Vậy nghĩa là... nếu muốn tìm hiểu sâu hơn, chúng ta phải bắt đầu từ Tạ Đức."

Hoàng khẽ gật đầu:

"Em nghĩ vậy. Có thể Tạ Đức biết nhiều hơn những gì chúng ta nghĩ. Hơn nữa, ông ta vốn dĩ từng vướng vào nghi án buôn lậu gỗ quý. Em không loại trừ khả năng ba nạn nhân này từng tham gia vào những giao dịch ngầm với ông ta, hoặc có thể biết điều gì đó bất lợi cho ông ta."

Mỹ Linh tiếp lời: "Nếu vậy, chẳng lẽ là... thủ tiêu để bịt đầu mối?"

Hoàng khoanh tay, ánh mắt nặng nề: "Đó là giả thuyết đáng để xem xét."

Một thoáng im lặng bao trùm. Linh Linh chống tay lên bàn, ánh mắt trầm ngâm. Trong lòng cô bất giác dấy lên một thắc mắc dai dẳng.

"Khoan đã..." Giọng Linh Linh chậm rãi cất lên, phá vỡ khoảng lặng, "Không phải lần trước, chúng ta đã xác nhận bằng chứng ngoại phạm của Tạ Đức trong hai vụ án đầu tiên rồi sao. Rốt cuộc sai sót ở chỗ nào chứ? Nếu ông ta thật sự liên quan, chẳng lẽ có lỗ hổng trong lúc xác minh?"

Câu hỏi của cô khiến Hoàng khựng lại, ánh mắt lóe lên chút ngạc nhiên. Đúng là trước đó, bọn họ đã xem xét rất kỹ thời gian xảy ra án mạng và khớp với lời khai cùng chứng cứ ngoại phạm của Tạ Đức. Ông ta có mặt ở một buổi đấu giá lớn vào thời điểm nạn nhân đầu tiên bị sát hại, còn vụ án thứ hai, Tạ Đức lại xuất hiện trong tiệc khai trương showroom nội thất, có nhiều người làm chứng. Mọi thứ đều khớp, thậm chí còn có cả camera ghi lại.

Thấy cả hai đang ngẫm nghĩ, Mỹ Linh bỗng nhẹ giọng gợi ý:

"Hay là...chúng ta lục lại toàn bộ bằng chứng ngoại phạm của Tạ Đức lần nữa? Đôi khi những thứ chúng ta nghĩ chắc chắn nhất lại chính là chỗ có vấn đề. Biết đâu có lỗ hổng trong đó mà chúng ta đã sơ suất bỏ qua?"

Câu nói đơn giản nhưng như châm ngòi đánh thẳng vào suy nghĩ của cả Hoàng và Linh Linh. Đúng vậy, càng là chứng cứ hoàn hảo, càng đáng để nghi ngờ. Thế giới tội phạm có những kẻ thủ đoạn cao tay đến mức sẵn sàng dựng lên cả một màn kịch hoàn hảo để đánh lừa cơ quan điều tra.

Hoàng vỗ tay lên tập hồ sơ: "Được rồi, vậy em sẽ ở lại đây, xem xét lại từ đầu toàn bộ bằng chứng về ngoại phạm của Tạ Đức, nhất là đoạn camera và lời khai của các nhân chứng. Đồng thời em cũng sẽ đi thăm dò thử xem ngày nạn nhân thứ ba tử vong thì Tạ Đức đang ở đâu. Em nghi ngờ có khả năng hắn là người hẹn ông Tuấn ra quán cà phê đó."

Linh Linh gật đầu đồng ý, rồi quay sang Mỹ Linh: "Còn em với chị sẽ quay lại hiện trường hai vụ án trước. Xem thử còn gì sót lại không, hoặc biết đâu có chi tiết nào chúng ta đã xem nhẹ."

Cuối cùng, Linh Linh cất giọng kiên quyết: "Tốt rồi. Vậy Hoàng, cậu tiếp tục đào sâu thông tin về Tạ Đức. Chị với Mỹ Linh sẽ quay lại hiện trường vụ án gần đây nhất, xem có manh mối nào bị bỏ sót không. Chúng ta cần biết rõ hơn về những ngày cuối cùng của ba nạn nhân. Nếu cần thiết, chị sẽ đề xuất xin lệnh tạm giữ Tạ Đức để giám sát."

Hoàng gật đầu: "Hiểu rồi. Em sẽ báo ngay khi có thông tin gì mới."

Nghe vậy, Mỹ Linh khẽ gật đầu đồng ý: "Được rồi, vậy tụi chị sẽ đi ngay bây giờ. Cậu lo phần của mình cho tốt. Nếu có tin gì mới, báo nhau liền nhé."

Hoàng khoát tay, cười hóm hỉnh: "Yên tâm. Em lúc nào mà chẳng hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc."

Cả ba nhanh chóng phân chia nhiệm vụ rồi mỗi người lao vào công việc của mình. Nhưng khi nhìn theo bóng lưng Linh Linh và Mỹ Linh, Hoàng thoáng cau mày. Bên cạnh áp lực điều tra, trong lòng anh vẫn vương chút băn khoăn. Có điều gì đó ở hai người họ đã thay đổi, thay đổi một cách khó có thể nắm bắt, nhưng rõ ràng là có.

Trên đường lái xe đến hiện trường vụ án đầu tiên, Linh Linh tập trung mắt nhìn thẳng về phía trước, tay cầm chặt vô lăng. Tuy nhiên, đầu óc cô không ngừng vận động, những mảnh ghép về ba nạn nhân cùng cái tên Tạ Đức cứ xoay vần trong tâm trí.

Mỹ Linh ngồi ở ghế phụ, đôi mắt trầm tư nhìn ra ngoài cửa kính xe. Không khí trong xe tuy yên tĩnh, nhưng cả hai đều hiểu rằng vụ án lần này đã bước vào giai đoạn cực kỳ quan trọng. Sau vài phút, Mỹ Linh khẽ lên tiếng, giọng nói mang theo chút đắn đo:

"Linh Linh... Em cứ thấy có gì đó không ổn. Tại sao cả ba nạn nhân đều là những người có tiếng tăm, tiền bạc, nhưng lại có điểm chung là thú vui sưu tầm đồ gỗ? Chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp thôi sao?"

Linh Linh khẽ gật đầu, đồng thời tiếp lời:

"Chị cũng nghĩ đến điều đó. Hơn nữa, kiểu sát hại của hung thủ đều rất dứt khoát, không để lại quá nhiều dấu vết. Điều này cho thấy kẻ ra tay có sự chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, thậm chí có thể đã theo dõi nạn nhân từ lâu. Việc các nạn nhân đều quen biết Tạ Đức khiến chị không thể không nghi ngờ. Nhưng mà... bằng chứng ngoại phạm của hắn ta lại rất rõ ràng."

Mỹ Linh nhíu mày, vẻ mặt đăm chiêu:

"Chính vì thế mới đáng sợ. Bằng chứng càng hoàn hảo, khả năng có sắp đặt càng cao. Nhưng em nghĩ có một điều chúng ta chưa để ý kỹ... Chị có thấy thời gian các vụ án đều diễn ra vào lúc đêm muộn không? Trong khi bằng chứng ngoại phạm của Tạ Đức chủ yếu là vào ban ngày và buổi chiều. Thời gian giữa đó vẫn còn khoảng trống."

Nghe đến đây, Linh Linh thoáng sững người. Đúng là trước giờ họ chỉ chú trọng vào thời điểm diễn ra sự kiện mà Tạ Đức có mặt, nhưng chưa thật sự đào sâu vào khoảng thời gian trước và sau đó.

Cô gật đầu tán thành: "Có lý. Chị sẽ nhắc Hoàng tra lại khung giờ cụ thể khi đến nơi."

Cả hai tiếp tục thảo luận thêm về những điểm bất thường trong lời khai của các nhân chứng liên quan đến Tạ Đức. Mỹ Linh nhấn mạnh rằng, trong những vụ án có sự can thiệp tinh vi, chỉ cần lệch một chút về thời gian hoặc lời khai sai sót một câu, cũng đủ khiến sự thật bị che giấu.

Lát sau, xe dừng trước căn nhà của nạn nhân đầu tiên. Đã lâu không ai ra vào, căn nhà vẫn được niêm phong kỹ lưỡng. Tấm băng dán vàng cảnh sát căng ngang cánh cửa, như gợi nhắc về thảm kịch từng xảy ra bên trong.

Vừa bước vào, cảm giác ngột ngạt quen thuộc ùa đến. Hiện trường vốn đã được khám xét kỹ lưỡng trước đó, nhưng lần này, khi mang theo hướng điều tra mới, cả Linh Linh và Mỹ Linh đều như căng dây thần kinh, mỗi bước chân đều chứa đựng sự tập trung cao độ.

Hai người chia nhau lục soát những nơi có thể bỏ sót, đặc biệt tập trung vào các món đồ gỗ, thứ mà nạn nhân ưa thích sưu tầm. Bàn ghế, tủ kệ, giá để đồ... từng thứ một đều được kiểm tra tỉ mỉ. Nhưng càng tìm, Linh Linh càng cảm thấy bất an. Có cảm giác như vẫn còn thiếu thứ gì đó.

Bỗng ánh mắt cô dừng lại trên chiếc ghế gỗ nhìn có vẻ cũ kĩ, nơi nạn nhân đã ngồi khi trút hơi thở cuối cùng. Một hình ảnh mơ hồ lóe lên trong ký ức. Ngày phát hiện thi thể, có một chi tiết nhỏ nhưng cô đã không chú ý quá nhiều, đó là sợi tóc giả bị vướng trên thành ghế.

Đôi mắt Linh Linh thoáng tối lại, sống lưng lạnh buốt như có luồng khí lạnh chạy dọc xuống:

"Sợi tóc giả..."

Cô lẩm bẩm, rồi nhanh chóng quay sang Mỹ Linh:

"Em còn nhớ hôm đầu tiên mình khám nghiệm hiện trường này không? Trên ghế có sợi tóc giả vướng vào. Khi đó mình chỉ nghĩ có thể do tên hung thủ cố ý để lại để đánh lừa cảnh sát... Nhưng giờ nghĩ kỹ lại, nó không phù hợp với bất cứ ai trong nhà. Vậy cho nên, chị thấy là người tiếp xúc cuối cùng với nạn nhân, có thể là phụ nữ, hoặc cũng có thể là ai đó đã cải trang!"

Mỹ Linh tròn mắt, thầm cảm thấy gai người. Đôi khi những chi tiết nhỏ nhất lại chính là chìa khóa phá án.

Linh Linh lập tức lấy điện thoại, gọi cho Hoàng. Giọng cô trầm nhưng gấp gáp:

"Hoàng, Linh Linh đây. Nghe kỹ nhé. Cậu giúp chị hỏi lại quản gia, người giúp việc và tài xế của nạn nhân đầu tiên. Nhất là giờ giấc cụ thể trước khi nạn nhân mất, ai là người cuối cùng nhìn thấy ông ta, và ông ta đã về nhà lúc mấy giờ. Chị cần thời gian thật chính xác."

Đầu dây bên kia, Hoàng nghiêm túc đáp: "Rõ, em sẽ hỏi lại kỹ càng."

Linh Linh tiếp tục:

"Còn nữa. Đoạn camera của buổi đấu giá hôm đó, cậu tua chậm lại, soát thật kỹ thời gian. Đặc biệt là trước và sau khi Tạ Đức xuất hiện, xem hắn có rời khỏi đó lúc nào không. Đừng bỏ qua bất cứ chi tiết nào."

Hoàng hiểu ngay mức độ quan trọng của yêu cầu này:

"Yên tâm, em sẽ làm ngay. Có gì em sẽ báo."

Cúp máy, Linh Linh quay sang Mỹ Linh, hai người nhìn nhau, đều hiểu rằng, dường như màn sương mờ trước mắt họ đã bắt đầu xuất hiện những kẽ hở. Và phía sau lớp sương ấy, chân tướng của kẻ giết người đang dần lộ diện.

Chương trước Chương tiếp
Loading...