LingOrm | The Kiss - Nụ Hôn | Fanfiction LO đạt top 5 lượt view khủng ở Thái

Vô tình hay cố tình ?



Trans by :  Tu Sĩ Núi Nga Mi
Fanpage Fb : Tu Sĩ Núi Nga Mi

03:01 (sáng)

   "Giống như ngày đó vậy."
   "Hả...?"
   "Ngày mà cô say."
   "3 giờ sáng"

Người kia thì thầm nhỏ nhẹ và chỉ tay về phía chiếc đồng hồ trên tường. Phản hồi của người kia khiến cô bật cười vì cô ấy có vẻ đã nhận ra rằng hai người lại đang ở bên nhau vào ban đêm.

   "Nhưng hôm nay không có say đâu."

   "Vậy ai say hả? Tôi sao?"

   Cô thay đổi tư thế ngồi, ôm đầu gối và tựa đầu lên tay, nhìn về phía người ngồi dưới sàn cùng tầm với cô. Cô ấy ngồi dựa đầu lên tay ghế, nhìn cô với nụ cười không có dấu hiệu gì sẽ dừng lại. Không thể phủ nhận, vẻ quyến rũ của cô ấy khi mỉm cười thế này thật khiến người khác khó lòng cưỡng lại.

   "Không biết... có thể 'ai đó' say cũng nên."

   Cô làm mặt giận dỗi khi nhìn vị khách mời đang chỉ biết trêu chọc cô với nụ cười ngọt ngào. Nụ cười đó ngọt ngào cả trong mắt và miệng của cô ấy. Cô tự hỏi không biết có ai khác có thể cười ngọt ngào như thế và mắt lại híp thành hình trăng khuyết như vậy không.

   "Cô bị dị ứng với rượu mà sao lại đi bar nhiều thế?"

   "Cũng cần thiết. Nhưng không dị ứng đến mức đó, chỉ là dễ say thôi."

   "Thế thì say quá rồi. Cô như kiểu muốn nôn ra 3-4 lần ấy."

   "Ừm."

   "Và cứ như muốn ngã mỗi khi cô bước ra ngoài."

   "Oh..."

   "Cô không phản đối khi có đàn ông sờ vào người à?"

   "Em đã lén nhìn chị à?"

   "D...dạ."

Cô ấy nuốt lời nói vào trong ngay khi người kia trả lời lại với khuôn mặt vẫn nở nụ cười như thường lệ, nhưng khác một chỗ là cô ấy lại dùng từ "chị" để xưng hô. Không chỉ bị lộ là người đang lén nhìn, mà còn bị "hạ gục" bởi cái từ "chị" đó. Biểu cảm và thái độ của cô ấy khi ngồi tựa đầu nhìn nhau...

Thật là... đẹp quá. Người đẹp như vậy liệu có thể là bạn gái của ai không nhỉ?

   "Meiling"

   "H...Hả? D...dạ?"   

Meiling chớp mắt liên tục và khẽ đằng hắng để lấy lại giọng sau khi vừa bất chợt nghĩ lung tung và nghe cách cô ấy gọi tên mình thật lạ. Cô muốn phát điên mất!

   "Vậy là em đã lén nhìn chị à?"

   "Không, tôi không nhìn đâu. Chỉ là tình cờ tôi đứng ở ban công lúc đó."

   "Vậy tình cờ em cũng đứng phía sau quầy bar sao?"

   "Ừm... đúng vậy, tình cờ."

   Cô tựa người vào ghế sofa rồi từ từ đỡ tay trái lên, nghiêng đầu và cổ nhìn cô ấy trong cùng một tư thế. Hai người lại nhìn nhau, chỉ là nhìn nhau như muốn nói gì đó mà không ai lên tiếng. Cái im lặng đó chẳng hề làm cô cảm thấy bối rối. Cô ấy gật đầu khi cô nói xong và rồi lại tiếp tục mỉm cười nhìn cô.

   "Đừng say như vậy được không?"

   "Thật ra bình thường chị không như vậy đâu, nhưng lần đó không thể tránh được."

   "Hiểu rồi, nếu uống không giỏi thì cố gắng tránh đi nha."

   "Chị không uống giỏi như em đâu."

   Người uống giỏi ấy mím môi lại một chút khi cả lời nói và ánh mắt đùa giỡn của đối phương nhìn về phía cô khiến cô muốn đấm vô cái lưng chị ta một cái, nhưng cũng chính vì hình ảnh trong phòng mà Meiling để lại cho cô ấy thấy từ lần đầu tiên mới là câu trả lời. Căn phòng hầu như không có gì ngoài rượu vang.

   "Không giỏi đâu, chỉ là chọn uống cái gì hợp với mình thôi, chị cũng nên thử xem sao."

   "Chị?"

   "Dạ...?"

   "Không có gì ."

   Cô ấy thay đổi tư thế ngồi một lần nữa từ lúc ngồi tựa đầu nhìn người kia một lúc lâu. Cánh tay thon gọn áp vào đệm sofa rồi từ từ ngả đầu xuống dựa vào, giờ cô đang nằm tựa tay lên đệm sofa và nhìn người kia.

   Meiling liếc mắt nhìn người kia, người vẫn nhìn cô im lặng suốt thời gian đó. Khoảng cách giữa họ giảm dần vì Meiling chọn di chuyển lại gần người kia từ đầu. Cô ấy vẫn tựa đầu, gác tay nhìn cô, chỉ cần cô ấy muốn hạ tay xuống rồi nằm dựa vào như cô, khuôn mặt của họ có thể gần nhau chỉ cách một ngón tay.

   "Có thể giới thiệu cho chị không? loại rượu nào sẽ phù hợp với chị?"

   "Chị muốn thử ngay bây giờ à?"

   "Ngày mai em có công việc không?"

   "Có ạ , vào buổi chiều."

   "Vậy thì đi ngủ sớm đi nha, chị phải về rồi."

   "..."

   Người đẹp ấy, người tự gọi mình là chị, lập tức đứng lên khi vừa dứt câu, khiến cô phải đứng lên theo cô ấy. Cô thích lắm khi chiều cao của họ gần giống nhau như vậy, cứ như thể có thể nhìn vào mắt nhau suốt, không biết để ánh mắt đi đâu. Người chị đi trước về phía cửa phòng, còn cô thì chỉ đứng lặng yên, nghĩ rằng có lẽ người kia sẽ ngủ lại đây.

   "Xuống tiễn chị một chút đi."

   Hừ...

.
.
.
04:24 (sáng)

   Sự im lặng bao trùm giữa họ từ lúc đứng trước cửa phòng cho đến khi thang máy đến gần sảnh. Cô không nghĩ mình đã lầm khi thấy người kia nhìn cô qua tấm kính sáng bóng của thang máy suốt thời gian đó. Cô ấy cố ý nhìn cô và mỉm cười qua đôi mắt ấy, như muốn cô nhận ra.

   Và chính cô cũng sẵn lòng đứng đối diện cô ấy, thẳng thắn nhìn vào mắt cô ấy, cho cô ấy biết rằng dù cô ấy muốn làm gì, hay muốn thử làm gì, cô đều sẵn sàng tham gia. Nếu người kia nghĩ rằng cô sẽ tránh ánh mắt hay yêu cầu ngừng nhìn cô, cô phải từ chối. Bởi cô thích biết bao khoảnh khắc phải đấu tranh giữa đôi mắt ngọt ngào ấy, hay thậm chí là nụ cười ngọt ngào ấy. Cô thích biết bao việc cô ấy luôn là người phải quay đi trước mỗi lần nhìn vào mắt cô.

   "Chỉ cần tiễn đến đây là đủ rồi, chị tự đi được."

   Giọng nói ngọt ngào của người bên cạnh cất lên, phá tan sự im lặng giữa họ ngay khi thang máy mở ra và cô ấy quyết định bước ra ngoài. Meiling biết ngay rằng cô ấy sẽ đi ra, vì vậy Meiling bước nhanh hơn một bước, quay lại đứng chắn trước cô với nụ cười trên môi.

   "Để em tiễn lên taxi nhé."

   "Không sao đâu, em lên nghỉ ngơi đi, chị lo lắng cho em đấy."

   "Để chị đợi taxi một mình, em cũng lo lắng cho chị."

   "Đừng cứng đầu được không?"

Giọng nói cô ấy nghiêm túc như thể đang trách móc cô, nhưng lại có sự quan tâm lộ rõ trong từng lời nói, kèm theo đôi mày thanh tú nhíu lại và khuôn mặt đẹp đẽ, không còn nụ cười ngọt ngào mà cô từng yêu thích.

   "Đừng la em mà."

Cô nói với giọng mềm mại, cúi đầu xuống, mím môi lại nhẹ nhàng rồi lùi lại một bước, tăng khoảng cách giữa hai người. Nhưng người kia lại bước theo cô, mỗi lần cô lùi một bước, cô vẫn kiên quyết bước theo, như thể cô không muốn khoảng cách giữa hai người thay đổi.

   "Chị không có trách em đâu mà."

   "Thấy rõ là đang trách mà."

   "Chị không trách đâu, thật sự đó, chị thề đấy."

   "Em chỉ lo lắng thôi, không muốn để chị đi một mình."

   "Chị đã lớn lên và sống ở đây, không cần lo đâu, được không?"

   "Được rồi, Chị hứa là chị sẽ về đến nơi an toàn nhé."

   "Chị hứa."

Ngón út từ bàn tay phải của cô được giơ lên trước mặt, giữ ở tầm mắt của cô ấy, rồi dần dần hạ xuống ngang ngực. Đầu ngón tay nhẹ nhàng động đậy khi cô ấy chỉ cười mỉm và nhìn cô với đôi mắt nhắm nghiền. Ngón út của hai người chạm nhẹ vào nhau.

Cô ấy chỉ khẽ đưa ngón út chạm vào ngón của cô, không nối ngón tay như cô nghĩ, nhưng chỉ là một sự chạm nhẹ nhàng như vậy...

   Nó...

   Làm trái tim cô rung động.

.
.
.

   "Em không đi với chị thật sao? Bạn của chị ở Hồng Kông nói rằng quán bar ở đó rất tuyệt đó."

Cô quay lại nhìn người quản lý cá nhân, người mà bây giờ cô coi như một người chị thân thiết, với khuôn mặt mệt mỏi và lắc đầu. Môi cô hơi chu ra một chút. Chỉ vậy thôi, cả người quản lý, đội ngũ và chuyên gia trang điểm ngồi trên xe van đều đồng thanh an ủi cô. Cô không muốn làm nũng hay gây rối làm mất không khí, nhưng hôm nay thật sự cô rất mệt mỏi.

   "Chị ơi, các chị cứ đi đi ạ, em buồn ngủ lắm. Nhớ chăm sóc P'Cho giúp em nhé."

   "P'Cho mà cần người khác chăm sóc hả? Nghỉ ngơi cả ngày rồi, chắc chị ấy cũng mệt rồi."

   "Chắc người mệt là P'Cho đó."

    Cô trêu người quản lý ngồi cạnh với nụ cười, rồi dựa đầu lên vai của P'Cho, một thói quen cô thường làm khi đi làm cùng nhau. Ba ngày qua, cô và người đẹp ấy đều gặp nhau vào đêm khuya, sau khi người ấy đã hứa sẽ về nhà an toàn. Và đêm tiếp theo, khuôn mặt xinh đẹp ấy lại mỉm cười với cô từ bức tường sau cửa hàng, nơi họ lần đầu gặp nhau.

   Nếu không phải cô ấy đứng ở đó, thì là cô xuống tầng để hít thở không khí. Ba ngày qua, sự kiện này cứ tiếp diễn. Họ gặp nhau một cách tình cờ dưới đó và rồi kết thúc bằng việc ngồi trò chuyện trên phòng của cô.

   'Liệu tối nay chị ấy có đến không?'

   "Em nói gì vậy?"

   "À không có gì đâu P'Cho."

   Kể từ lần gặp nhau một cách tình cờ vào ngày đầu, đã năm ngày trôi qua mà họ gặp nhau. Cô và người đẹp kia, cô thầm nghĩ liệu người ấy có thật sự lớn tuổi hơn cô không, bởi khi ở bên nhau, cô không cảm nhận được sự khác biệt về độ tuổi giữa họ. Nếu có lớn hơn chắc cũng chỉ một hoặc hai tuổi thôi. Nhìn vào khuôn mặt, cô chẳng nhận ra sự khác biệt nhiều, bởi người đẹp ấy trông như cùng tuổi với cô, không già hơn nhưng cũng không trẻ hơn. Cô ấy có vẻ như đang ở độ tuổi đẹp nhất.

   "Thật tiếc quá, chị bảo em đi casting thử vai nhưng em không đi. Người tổ chức còn rất muốn em tham gia đấy."

   "Hả... Chị nói gì ạ?"

   "Thì cái bộ phim truyền hình tình yêu nữ nữ của kênh nhỏ đấy, vừa mới công bố lịch phát sóng rồi. Cả lúc chưa phát sóng mà đã hot rồi, chắc chắn khi phát sóng sẽ bùng nổ."

   Cô bật cười nhẹ dù vẫn đang tựa đầu vào vai P'Cho. Cô không thể không nghĩ về lời của chị ấy. Từ lúc chị ấy đề nghị cô đi thử vai bộ phim đó, suốt ngày chị ấy không ngừng thuyết phục cô rằng người tổ chức rất muốn cô thử sức, nhưng cô đã từ chối vì đang bận quay phim tại HongKong. Thật sự thì cô rất muốn tham gia bộ phim này, nhưng lịch quay quá dày.

   "P'Cho biết em không nhận lời làm phim sapphic mà, giờ em cũng mệt gần chết rồi."

   "Chị chỉ muốn em thử tham gia vào truyền hình thôi mà."

   "Lần sau em sẽ thử, cho em kịch bản tốt nha."

   "Được rồi, nhưng thật tiếc vì vai này, nếu em tham gia với một trong hai nữ chính ấy, chắc chắn sẽ nổi tiếng đấy."

   "Chắc chắn họ hợp nhau, còn nếu là em, chẳng có gì đảm bảo."

   "OMG, sao em lại phản bác hết lời như vậy. Đi ngủ đi, tới khách sạn rồi, chị sẽ gọi em dậy."

   Đôi mắt nâu đẹp của cô hướng ra ngoài cửa sổ, thay vì tiếp tục tựa vào vai người quản lý. Giao thông ở Hồng Kông thật tệ. Có những ngày cô về khách sạn rất khuya, nhưng sau quán bar, nơi đó vẫn có một người đứng đợi. Dù cô cố tình làm như là một sự tình cờ, nhưng cô biết rõ điều mình đang làm.

   Cô phải ở lại Hồng Kông gần hai tuần nữa, cho đến khi lịch quay xong. Bình thường, cô không phải là người dễ cảm thấy cô đơn hay buồn chán khi phải làm việc một mình ở nước ngoài. Nhưng thừa nhận rằng, lúc đầu cô cũng cảm thấy hơi cô đơn khi ở HongKong.

   Khu vực cô ở không bao giờ ngủ, và cô cũng vậy, khiến những đêm thức trắng trở nên khó tránh khỏi. Cô không phải người thích tham gia tiệc tùng với đội ngũ, vì thế lại càng cảm thấy cô đơn hơn.

   Nhưng khi gặp ai đó, dù chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi vào lúc nửa đêm...

   Dù chỉ là những cuộc trò chuyện bình thường, không có gì nổi bật,

   Dù họ còn chưa hiểu rõ nhau,

   Nhưng cô cảm thấy, người ấy khiến thành phố này không còn cô đơn nữa,

   Ít nhất là trong hai tuần còn lại.

...

Nhớ follow fanpage để update lịch trans của mình nha

Chương trước Chương tiếp
Loading...