LingOrm | The Kiss - Nụ Hôn | Fanfiction LO đạt top 5 lượt view khủng ở Thái
Chị ấy ... đã biến mất thật sao ?
Trans by : Tu Sĩ Núi Nga Mi
Fanpage Fb : Tu Sĩ Núi Nga Mi
(Editor : câu này quen ko ? :))) ) Giọng cô trầm khẽ, nhưng vẫn nghe rõ trong khi đôi môi họ vẫn gần nhau. Tay cô ấy vẫn xoa lưng cô và siết chặt eo cô không ngừng."Em đã lớn rồi...""...""Em đã lớn đến mức có thể đứng ở đây một mình rồi.""Chúng ta cách nhau 7 tuổi đấy.""..." Người kia ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt đầy lo lắng và bối rối, khiến giữa họ lại có một khoảng im lặng ngắn. Cô nhẹ nhàng vuốt ngón tay lên cổ người kia, chờ đợi người kia tiếp tục nói. "Chị chỉ không muốn làm gì khiến em bị nhìn nhận không tốt vì tuổi tác và kinh nghiệm sống chúng ta cách biệt nhau...
...Nhưng đối với chị, em đã lớn rồi, đã trải qua nhiều thứ và đang đứng ở vị trí của mình." "..." "Chị thích em, nên muốn nói rõ khoảng cách tuổi tác giữa chúng ta, vì nếu em không đồng ý, chị sẽ hiểu. Dù sao thì 7 năm cũng là một khoảng cách lớn." Cô đặt môi lên môi người kia một cách chậm rãi, từ từ liếm qua môi người kia nhẹ nhàng rồi lại hôn mạnh hơn. Áp lực ở eo và sự chuyển động đáp lại đã khiến nụ hôn của họ ngày càng mãnh liệt khi người còn lại không để cô là người duy nhất muốn hôn thêm. "Ưmmm..." Lưỡi cô đã len lỏi vào khoang miệng người kia, chuyển động đùa nghịch, vừa liếm vừa mút lưỡi cô ấy, nhẹ nhàng rồi ngày càng mạnh mẽ. Cô đẩy vai người chị kia ra nhẹ nhàng, rồi lại hôn mạnh thêm lần nữa, rồi tiếp tục hôn bằng cách di chuyển mũi qua lại trên mũi người ấy. "Chỉ 7 năm thôi, chị không làm gì được em đâu..." ...Em lớn rồi. ...Em đã tốt nghiệp. ...Em đã đi làm. ...Và giờ em đang ở trên người của chị."
"Ừ."
"Buồn không?"
"Không biết nữa, không đủ sâu đậm để buồn. Chỉ là không hiểu."
"Khi nào mày về Thái?"
"Một tuần nữa." Đã sáu ngày kể từ khi người sở hữu chiếc vòng cổ bốn lá cỏ để nó trên đầu giường trong phòng ngủ của cô. Sau bao chuyện xảy ra, cô không hiểu và không biết nên làm gì. Bọn họ thức dậy trong vòng tay của nhau với nụ cười và tiếng cười. Cả ngày 2 người ở trong phòng cùng nhau vì hôm đó cô rảnh, chị ấy cũng vậy. Nhưng niềm vui luôn qua nhanh khi có cuộc gọi đến từ điện thoại của chị ấy. Biểu hiện tức giận và lo lắng rõ ràng hiện lên. Người kia không nói gì, chỉ để lại một nụ hôn rồi bảo sẽ quay lại kịp trước bữa tối của chúng tôi. "Chị ấy không nói là bữa tối là lúc nào nhỉ?"
"Có thể là chị ấy có việc gấp, mà có hỏi tên hay đổi số liên lạc không?"
"Không, không có."
"Thật sự sao, chỉ gặp nhau rồi mỗi người đi về vậy à?"
"Ừ, chỉ gặp rồi đi về."
"Vậy thì đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là người lạ mà mày từng giúp thôi."
"Ừ, hiểu rồi." Cô hiểu rằng không nên suy nghĩ quá nhiều về mối quan hệ ngắn ngủi như thế này. Cô không phải là đứa trẻ mới lớn, không thiếu hiểu biết về tình yêu hay mọi thứ xảy ra giữa chúng tôi. Chỉ là cảm giác rằng bọn họ có thể đi xa hơn thế. Meiling vẫn cảm thấy mối quan hệ với chị ấy có thể tốt hơn thế nữa. Nó kết thúc mà không có lý do rõ ràng. Chị ấy xuất hiện mỗi ngày nhưng rồi bỗng nhiên biến mất sau khi họ ngủ với nhau. Cô không thấy sự xấu xa, hay hành động tiêu cực gì từ ánh mắt hay cử chỉ của người đó. Chỉ là... Cô chỉ cảm thấy rằng chị ấy sẽ không làm cô buồn, nhưng giờ cô không còn chắc nữa. Không chắc ngay cả về cảm giác của chính mình. Họ ở trong căn phòng này cùng nhau quá lâu. Cô nhớ những nụ cười và hành động tốt đẹp của người ấy, như một đoạn video được quay lại và chiếu đi chiếu lại. Cảm giác đó quá nhiều đến nỗi cô cảm thấy choáng váng mỗi khi căn phòng này yên tĩnh và hình ảnh của họ hiện lên rõ ràng. Cô chỉ sợ rằng nếu chị ấy có việc và không quay lại kịp trước khi cô về, họ sẽ mất nhau. Cô còn 7 ngày để chờ chị ấy trở lại kịp bữa tối. Nhưng suy nghĩ như vậy chỉ khiến cô kỳ vọng quá nhiều. Thà nghĩ rằng người đó chỉ trốn đi vì hết hứng còn hơn. "Haiz... Xinh đẹp dễ thương như thế này mà còn bị bỏ rơi." Thông báo từ các ứng dụng điện thoại được kiểm tra và đọc hết sau khi bị bỏ qua lâu ngày. Cô là người không mấy khi dùng điện thoại, ít khi kiểm tra mạng xã hội trừ khi cần kiểm tra, đăng bài công việc hoặc cảm ơn fan trong một số dịp. Nhưng suốt 6 ngày qua, cô cứ kiểm tra lại mỗi hộp thư một cách liên tục. Chỉ vì nghĩ rằng nếu chị ấy biết cô là ai, chị ấy chắc sẽ tìm cách liên lạc với cô qua một phương tiện nào đó. Nhưng chẳng có gì... Cô đang kỳ vọng, không muốn chúng tôi kết thúc như thế này. Cô không muốn phải bắt đầu lại từ đầu và bỏ qua mọi ký ức giữa họ. Bởi cô biết rõ nếu cô quyết định cắt đứt, cô sẽ làm thật. Nhưng nếu một ngày nào đó, chị ấy quay lại, cô sẽ làm gì? Chỉ cần nghĩ đến gương mặt đẹp ấy là cô muốn hét lên. "Làm cái quái gì vậy trời, biến mất mà không nói gì, chẳng để lại gì ngoài cái vòng cổ ngu ngốc này. Đồ tàn nhẫn." Đôi tay mảnh khảnh đưa lên lau nước mắt đã bắt đầu rơi xuống vội vàng. Sau đó, cô hít một hơi thật sâu rồi chớp mắt liên tục, cố gắng không để cảm xúc lấn át. Cô bị bỏ rơi. Cô không giữ được bản thân và trái tim mình. Cô để mọi thứ tuột khỏi tay mà không có gì đỡ lại khi chuyện này xảy ra. Cô quá kiêu ngạo trong cảm xúc của mình. Dù không muốn thừa nhận, nhưng chuyện của bọn cô quá ngắn ngủi. Không có gì để bám víu, quá chóng vánh đến mức không thể kể với ai. Cô chẳng biết gì về người tàn nhẫn ấy. Chỉ biết rằng người kia là một người phụ nữ xinh đẹp, 29 tuổi, say rượu bước ra từ quán bar và đứng ở bức tường sau quán rất lâu. Cô chỉ biết người ấy có đôi mắt và nụ cười quyến rũ khiến ai nhìn cũng phải say đắm. Vết tàn nhang (nốt ruồi) mà Chúa sắp đặt trên gò má, vai, cổ tay, thậm chí là trên lưng. Và ngoài những điều đó, cô không biết gì nữa. Những gì có được đều là... Lướt qua, mong manh, không có thật. "Chẳng còn gì để chạm vào nữa cả..." "...Chẳng còn gì nữa đâu."
Fanpage Fb : Tu Sĩ Núi Nga Mi
Fanpage Fb : Tu Sĩ Núi Nga Mi
⏰00:12 (khuya)
Đôi môi đỏ nhẹ, được phủ một lớp nước màu hổ phách, nở nụ cười nhẹ, nhìn người bên cạnh đang ngồi trên cùng một chiếc ghế sofa. Cô khẽ xoay ly rượu vang trong tay, nhìn người đang chăm chú suy nghĩ về vị rượu mà cô ấy vừa uống liên tục mà không lo say chỉ với một ly, vì cô ấy biết rất rõ giới hạn của mình có thể vượt qua một ly. Mỗi đêm khi họ bên nhau, kể từ khi người kia yêu cầu cô tư vấn xem cô ấy nên uống gì. Cô cũng không biết phải khuyên gì, chỉ đơn giản là để cô ấy uống theo hương vị và nhãn hiệu mà cô ấy thích, và người kia cũng rất nghe lời cô. Họ không uống say, chỉ uống nhẹ và trò chuyện về những sự kiện trong ngày. Hai người luôn bật phim như một cách để định thời gian cho đến khi kết thúc bộ phim, là lúc phải chia tay. Và tối nay lại là một đêm như vậy, để cho bộ phim The Perks of Being a Wallflower trở thành người chứng kiến thay vì chính bản thân hai người. "Thế nào, có được không?" "Ngọt lắm, giống như có cả táo và nho ngọt thơm trong miệng. Hôm qua hơi chua một chút, nhưng cả hai đều tốt. Giống như đang chọn lựa nho ngon nhất để ăn, chỉ khác là khẩu vị sẽ thích ngọt hay chua hơn thôi." "Vì chai hôm qua từ Úc, nhiệt độ ấm hơn nên chua hơn, giống như đào vậy." "Vậy chai này từ châu Âu, đúng không?" "Woa! chị giỏi quá." Cô mỉm cười trêu chọc người kia, rồi giơ ngón tay cái lên, khiến cô ấy phải bật cười. Giữa họ lại lặng yên, trong phòng chỉ còn lại tiếng nền từ bộ phim nổi tiếng mà cô ấy đã mở. Ly rượu được nâng lên chạm nhẹ vào nhau. Cô cũng chỉ uống một chút như người kia. Họ chỉ nâng ly lên và không rời mắt khỏi nhau. Chính cô là người uống hết ly trước, rồi đặt nó xuống bàn trước ghế sofa. Người kia cũng uống hết rồi đặt ly xuống cạnh đó, rồi ngả người tựa vào tường sofa và nghiêng đầu nhìn cô. "Chị say chưa?" Cô hỏi nhẹ nhàng, nhìn người đang lắc đầu, mặt người kia ửng đỏ nhẹ. Ngón tay thon của Meiling nhẹ nhàng vuốt trên làn da mịn màng của người kia một cách vô thức. Người kia không rụt lại như lần đầu, giờ chỉ nhìn cô không chớp mắt, như thể đang tìm kiếm điều gì đó từ khuôn mặt hay đôi môi của cô. Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt dọc theo má mịn màng của người chị xinh đẹp kia, đến đôi môi đầy đặn. Cô dùng đầu ngón tay nhấn nhẹ lên môi dưới của người kia, môi người kia hơi hé mở, đỏ nhẹ. "Đỏ quá." "Ý em là má hay môi chị?" Ngay khi câu nói nhẹ nhàng như thì thầm của người kia kết thúc, môi họ chạm chạm vào nhau ngay lập tức, và cô là người chủ động ngồi lên đùi người kia. Áp lực nhẹ ở eo khiến cô từ từ áp sát người vào đùi người kia. Tay người kia siết chặt eo cô rồi di chuyển lên mặt mình nhẹ nhàng. Ngón tay cái của người kia nắm lấy cằm cô, nâng đầu cô lên trước khi cô dừng lại và nhìn người kia. "Em..." "Dạ..." Cô thì thầm trả lời nhẹ nhàng, rồi lại hôn người kia, cắn nhẹ môi dưới của cô ấy, và mút. "Ưmmm..." Càng nghe thấy tiếng rên khẽ trong cổ họng cùng với hơi thở gấp gáp, cô càng cọ xát thân mình vào đùi cô ấy, cơ thể họ không còn khoảng trống. Cánh tay cô ôm chặt quanh cổ cô ấy, cũng như tay cô ấy vòng qua eo cô. "...Sao vây chị?""Em còn trẻ."(Editor : câu này quen ko ? :))) ) Giọng cô trầm khẽ, nhưng vẫn nghe rõ trong khi đôi môi họ vẫn gần nhau. Tay cô ấy vẫn xoa lưng cô và siết chặt eo cô không ngừng."Em đã lớn rồi...""...""Em đã lớn đến mức có thể đứng ở đây một mình rồi.""Chúng ta cách nhau 7 tuổi đấy.""..." Người kia ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt đầy lo lắng và bối rối, khiến giữa họ lại có một khoảng im lặng ngắn. Cô nhẹ nhàng vuốt ngón tay lên cổ người kia, chờ đợi người kia tiếp tục nói. "Chị chỉ không muốn làm gì khiến em bị nhìn nhận không tốt vì tuổi tác và kinh nghiệm sống chúng ta cách biệt nhau...
...Nhưng đối với chị, em đã lớn rồi, đã trải qua nhiều thứ và đang đứng ở vị trí của mình." "..." "Chị thích em, nên muốn nói rõ khoảng cách tuổi tác giữa chúng ta, vì nếu em không đồng ý, chị sẽ hiểu. Dù sao thì 7 năm cũng là một khoảng cách lớn." Cô đặt môi lên môi người kia một cách chậm rãi, từ từ liếm qua môi người kia nhẹ nhàng rồi lại hôn mạnh hơn. Áp lực ở eo và sự chuyển động đáp lại đã khiến nụ hôn của họ ngày càng mãnh liệt khi người còn lại không để cô là người duy nhất muốn hôn thêm. "Ưmmm..." Lưỡi cô đã len lỏi vào khoang miệng người kia, chuyển động đùa nghịch, vừa liếm vừa mút lưỡi cô ấy, nhẹ nhàng rồi ngày càng mạnh mẽ. Cô đẩy vai người chị kia ra nhẹ nhàng, rồi lại hôn mạnh thêm lần nữa, rồi tiếp tục hôn bằng cách di chuyển mũi qua lại trên mũi người ấy. "Chỉ 7 năm thôi, chị không làm gì được em đâu..." ...Em lớn rồi. ...Em đã tốt nghiệp. ...Em đã đi làm. ...Và giờ em đang ở trên người của chị."
.
.
.
⏰01:12 (sáng)
📩Message : "Chị ấy đã biến mất thật hả?""Ừ."
"Buồn không?"
"Không biết nữa, không đủ sâu đậm để buồn. Chỉ là không hiểu."
"Khi nào mày về Thái?"
"Một tuần nữa." Đã sáu ngày kể từ khi người sở hữu chiếc vòng cổ bốn lá cỏ để nó trên đầu giường trong phòng ngủ của cô. Sau bao chuyện xảy ra, cô không hiểu và không biết nên làm gì. Bọn họ thức dậy trong vòng tay của nhau với nụ cười và tiếng cười. Cả ngày 2 người ở trong phòng cùng nhau vì hôm đó cô rảnh, chị ấy cũng vậy. Nhưng niềm vui luôn qua nhanh khi có cuộc gọi đến từ điện thoại của chị ấy. Biểu hiện tức giận và lo lắng rõ ràng hiện lên. Người kia không nói gì, chỉ để lại một nụ hôn rồi bảo sẽ quay lại kịp trước bữa tối của chúng tôi. "Chị ấy không nói là bữa tối là lúc nào nhỉ?"
"Có thể là chị ấy có việc gấp, mà có hỏi tên hay đổi số liên lạc không?"
"Không, không có."
"Thật sự sao, chỉ gặp nhau rồi mỗi người đi về vậy à?"
"Ừ, chỉ gặp rồi đi về."
"Vậy thì đừng nghĩ quá nhiều, chỉ là người lạ mà mày từng giúp thôi."
"Ừ, hiểu rồi." Cô hiểu rằng không nên suy nghĩ quá nhiều về mối quan hệ ngắn ngủi như thế này. Cô không phải là đứa trẻ mới lớn, không thiếu hiểu biết về tình yêu hay mọi thứ xảy ra giữa chúng tôi. Chỉ là cảm giác rằng bọn họ có thể đi xa hơn thế. Meiling vẫn cảm thấy mối quan hệ với chị ấy có thể tốt hơn thế nữa. Nó kết thúc mà không có lý do rõ ràng. Chị ấy xuất hiện mỗi ngày nhưng rồi bỗng nhiên biến mất sau khi họ ngủ với nhau. Cô không thấy sự xấu xa, hay hành động tiêu cực gì từ ánh mắt hay cử chỉ của người đó. Chỉ là... Cô chỉ cảm thấy rằng chị ấy sẽ không làm cô buồn, nhưng giờ cô không còn chắc nữa. Không chắc ngay cả về cảm giác của chính mình. Họ ở trong căn phòng này cùng nhau quá lâu. Cô nhớ những nụ cười và hành động tốt đẹp của người ấy, như một đoạn video được quay lại và chiếu đi chiếu lại. Cảm giác đó quá nhiều đến nỗi cô cảm thấy choáng váng mỗi khi căn phòng này yên tĩnh và hình ảnh của họ hiện lên rõ ràng. Cô chỉ sợ rằng nếu chị ấy có việc và không quay lại kịp trước khi cô về, họ sẽ mất nhau. Cô còn 7 ngày để chờ chị ấy trở lại kịp bữa tối. Nhưng suy nghĩ như vậy chỉ khiến cô kỳ vọng quá nhiều. Thà nghĩ rằng người đó chỉ trốn đi vì hết hứng còn hơn. "Haiz... Xinh đẹp dễ thương như thế này mà còn bị bỏ rơi." Thông báo từ các ứng dụng điện thoại được kiểm tra và đọc hết sau khi bị bỏ qua lâu ngày. Cô là người không mấy khi dùng điện thoại, ít khi kiểm tra mạng xã hội trừ khi cần kiểm tra, đăng bài công việc hoặc cảm ơn fan trong một số dịp. Nhưng suốt 6 ngày qua, cô cứ kiểm tra lại mỗi hộp thư một cách liên tục. Chỉ vì nghĩ rằng nếu chị ấy biết cô là ai, chị ấy chắc sẽ tìm cách liên lạc với cô qua một phương tiện nào đó. Nhưng chẳng có gì... Cô đang kỳ vọng, không muốn chúng tôi kết thúc như thế này. Cô không muốn phải bắt đầu lại từ đầu và bỏ qua mọi ký ức giữa họ. Bởi cô biết rõ nếu cô quyết định cắt đứt, cô sẽ làm thật. Nhưng nếu một ngày nào đó, chị ấy quay lại, cô sẽ làm gì? Chỉ cần nghĩ đến gương mặt đẹp ấy là cô muốn hét lên. "Làm cái quái gì vậy trời, biến mất mà không nói gì, chẳng để lại gì ngoài cái vòng cổ ngu ngốc này. Đồ tàn nhẫn." Đôi tay mảnh khảnh đưa lên lau nước mắt đã bắt đầu rơi xuống vội vàng. Sau đó, cô hít một hơi thật sâu rồi chớp mắt liên tục, cố gắng không để cảm xúc lấn át. Cô bị bỏ rơi. Cô không giữ được bản thân và trái tim mình. Cô để mọi thứ tuột khỏi tay mà không có gì đỡ lại khi chuyện này xảy ra. Cô quá kiêu ngạo trong cảm xúc của mình. Dù không muốn thừa nhận, nhưng chuyện của bọn cô quá ngắn ngủi. Không có gì để bám víu, quá chóng vánh đến mức không thể kể với ai. Cô chẳng biết gì về người tàn nhẫn ấy. Chỉ biết rằng người kia là một người phụ nữ xinh đẹp, 29 tuổi, say rượu bước ra từ quán bar và đứng ở bức tường sau quán rất lâu. Cô chỉ biết người ấy có đôi mắt và nụ cười quyến rũ khiến ai nhìn cũng phải say đắm. Vết tàn nhang (nốt ruồi) mà Chúa sắp đặt trên gò má, vai, cổ tay, thậm chí là trên lưng. Và ngoài những điều đó, cô không biết gì nữa. Những gì có được đều là... Lướt qua, mong manh, không có thật. "Chẳng còn gì để chạm vào nữa cả..." "...Chẳng còn gì nữa đâu."
...
Trans by : Tu Sĩ Núi Nga MiFanpage Fb : Tu Sĩ Núi Nga Mi