LingOrm | The Kiss - Nụ Hôn | Fanfiction LO đạt top 5 lượt view khủng ở Thái

Tôi ghét HongKong




   Buổi gặp gỡ kỳ lạ với mùi rượu nồng nặc của cả hai vẫn còn rõ ràng trong ký ức của cô, dù cô tỉnh dậy với cảm giác mơ màng và choáng váng. Đã gần 40 phút trôi qua kể từ khi cô tỉnh lại trong căn phòng vuông vắn, có kích thước vừa phải, đủ để thể hiện đẳng cấp của chủ nhân căn phòng. Dù đây là Hồng Kông, cô không biết liệu chủ nhân có tự mình sắp xếp mọi thứ hay là đội ngũ ekip đã chuẩn bị sẵn, nhưng như đã nói, mọi thứ đều xứng tầm với danh tiếng và vị thế của cô ấy.

   Meiling – Nữ diễn viên nổi tiếng mới nổi

   "Dễ tin người quá..."

   Cô tự lẩm bẩm với chính mình lần thứ mười khi nhớ lại sự việc tối qua, điều đã khiến cô có mặt trong phòng của người đang ngủ trên giường. Cô nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra với mình. Không phải cô không có tỉnh táo, mà là cô không còn sức để làm gì, hơi thở khó khăn theo kiểu không nên có. Cô luôn rất cẩn thận trong việc uống rượu, nhưng tối qua có vẻ cô đã không thể kiểm soát bản thân, và kết quả là thế này.

   "How... can I help you?"

   Giọng nói ngọt ngào phát ra cùng với đầu ngón tay chạm nhẹ lên vai cô tối qua, nhưng đến giờ cảm giác đó vẫn làm cô xao động trong lòng, và không có dấu hiệu lắng xuống.

   Cô nhớ rõ ràng, khi cô ra ngoài để bình tĩnh lại lần thứ tư tối qua, có một người đứng tựa vào tường. Cô nhận ra người đó là phụ nữ qua mùi hương nhẹ nhàng theo gió và hình dáng mà cô có thể nhận biết qua khóe mắt, và cô biết người đó đẹp như thế nào. Nhưng việc cô gặp được Meiling lại là điều không thể ngờ tới. Cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng như muốn trào ra, nhưng cô đã nuốt tất cả xuống.

   "Em ấy đẹp đến mức bản thân mình muốn quên luôn cơn say..."

   Cô quên say thật rồi nên vô thức gọi tên người kia một cách thân mật và nhận lại một giọng nói ngọt ngào và gương mặt ngơ ngác. Tuy nhiên, người kia có lẽ đã hiểu ngay khi nghĩ rằng cô ấy cũng là người Thái. 'Meiling', cô em gái quốc dân mà ai cũng gọi là 'Nong Mei' nên không phản đối gì thêm, và cô em kia chắc cũng không biết cô thật sự là ai.

   "Khoan đã..."

   Cô tự tức giận vì tối qua mình đã làm gánh nặng cho cô em quá nhiều, đến nỗi không thể đứng vững, suýt ngã ngửa trong phòng tắm, rồi lại yếu đến mức khiến cô em vừa đỡ vừa bế mình về giường.

   Cô xấu hổ đến mức muốn chôn mặt xuống đất...

   Nhưng hơn hết, cô cảm thấy người kia thật quá tốt. Em ấy thật tử tế, chăm sóc ngay cả một người lạ như cô, đưa cô vào phòng rồi nằm chung giường mà không hề lo sợ điều gì xấu sẽ xảy ra.

   "Sao em lại tốt đến vậy?"

   Cô khẽ mở túi thuốc, lật qua lật lại đọc các chỉ dẫn được ghi cẩn thận. Có cả thuốc viên và thuốc bôi, tất cả đều có tác dụng trị dị ứng và giảm ngứa. Cô đặt túi thuốc xuống bàn cạnh giường như cũ, rồi đi vào phòng tắm trong phòng ngủ, vừa kiểm tra lại bản thân qua gương.

.
.
.

   10:29 (sáng)

   Cô thật sự muốn rời khỏi căn phòng này ngay lập tức, nhưng lại vướng phải vấn đề là phải chờ chủ phòng thức dậy để đưa cô xuống dưới. Thế nhưng, cô gái xinh đẹp với cả danh tiếng và vẻ ngoài ấn tượng lại không có dấu hiệu gì sẽ thức dậy, vì sao cô ấy không lo lắng chút nào về việc có người lạ ngủ chung phòng cả đêm?

   Cuộc sống này đúng là nguy hiểm thật.

   Hộp gỗ đựng chai rượu vang, ly rượu vang và ly cocktail nhiều hình dáng khác nhau, tủ lạnh chỉ có mỗi nước lọc một hiệu duy nhất. Không có thực phẩm đông lạnh, không có đồ ăn vặt, không có ngay cả thực phẩm khô đơn giản trong bếp.

   Cuộc sống của một nữ diễn viên thật đơn giản, như thể em ấy chẳng biết gì ngoài nước lọc và rượu vang đắt tiền.

   Không thể không tự hỏi người kia đến Hồng Kông để làm gì, đi du lịch hay làm việc, chụp ảnh hay quay phim. Nhưng dù thế nào, việc em ấy chẳng có gì trong phòng thật đúng là đáng ngạc nhiên, mặc dù khu này có đủ thứ ăn uống, chẳng kém gì đồ uống có cồn. Em ấy có thể xuống tìm đồ ăn mỗi khi đói mà... Thôi, chẳng cần nghĩ nhiều về việc ăn uống của người kia nữa, bây giờ cô nên nghĩ xem có nên đánh thức cô em dậy hay để em ấy tự thức thì tốt hơn.

   "Đang tìm gì vậy?"

   Người đang tìm đồ quay lại ngay khi nghe câu hỏi từ ai đó vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Cô cúi mắt khi thấy người kia đang dựa vào khung cửa bếp nhìn cô với nụ cười trên môi. Cô em cầm túi thuốc mà cô đã kiểm tra sáng nay. Cảm thấy hơi nóng, cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt người kia nhưng chưa kịp nói gì, cô diễn viên xinh đẹp đã lên tiếng trước với câu nói khiến cô phải nhướng mày.

   "Cứ tưởng ngủ dậy sẽ bị trộm lấy đồ rồi bỏ đi chứ."

   Giọng nói chế giễu của cô ấy cùng lúc khi bước lại gần và dừng lại cách cô một khoảng. Đôi tay mảnh khẽ đặt túi thuốc xuống và lật từng gói thuốc lên đọc, như cô đã làm trước đó một giờ.

   "Nếu không phải vì phải dùng thẻ từ mới có thể xuống dưới, tôi cũng nghĩ sẽ làm như vậy đó."

   Cô diễn viên xinh đẹp bật cười ngay sau khi cô nói xong và đưa túi thuốc cho cô, nhướng mày khi thấy cô không nhận lấy mà để cô ấy cầm tiếp. Cô nhìn thấy trong túi thuốc là thuốc dị ứng không gây buồn ngủ, nhưng cô không còn vấn đề gì nữa và cũng không bị dị ứng nghiêm trọng đến vậy.

   "Không uống đâu, tôi không sao nữa rồi."

   "Không uống không được đâu, thấy rõ là có sao mà."

   "Đúng là tối qua tôi có, nhưng giờ tôi khỏe rồi."

   "Khỏe đâu mà khoẻ? Mặt còn đỏ thế này mà."

   Cô em ngừng lại một chút khi cô giật mình và lùi lại ngay khi người kia đưa tay ra định chạm vào má vẫn còn vết đỏ nhẹ.

   'Xin lỗi nha.'

    Một tiếng thì thầm nhỏ nhẹ vang lên khi cô ấy nhận ra hành động quá gần gũi giữa cả hai.

   "Không sao đâu, không cần xin lỗi. Tôi chỉ bất ngờ thôi."

   "Vì cô bất ngờ, nên Mei mới phải xin lỗi. Xin lỗi nha."

   Cô hơi mím môi lại khi cô diễn viên xinh đẹp nói thế với vẻ mặt nghiêm túc và không rời mắt khỏi cô. Đôi tay thon dài vốn định chạm vào cô giờ nắm chặt bên hông, trông như một đứa trẻ đang ăn năn vì bị mắng...

Thật là dễ thương.

"Hiểu rồi, không cần xin lỗi nữa, được chứ !?"

Cô nói trong khi từ từ đưa ngón tay chọt nhẹ vào nắm tay của đứa trẻ kia vài lần, rồi cười khi thấy nó dần nới lỏng tay ra như thể sự sai lầm của nó đã được tha thứ cả từ cô và chính bản thân nó.

   "Ừ... nhưng phải uống thuốc đấy."

   "Không đâu."

   "Không được đâu, bác sĩ dặn là phải uống mà."

   "Ở đây đâu có bác sĩ, chỉ có diễn viên thôi."

     Chậc...

   Cô diễn viên xinh đẹp lẩm bẩm rồi hếch miệng lên, không giữ gìn hình tượng chút nào trước mặt người lạ như cô, và không chỉ làm mặt cau có với cô, cô ấy còn quay lưng, rời khỏi bếp, khiến cô phải vội vã đi theo.

   "Mười một giờ... sáu giờ..."

   "Cô làm gì vậy?"

   Không có câu trả lời từ chủ phòng, và cô cũng không được chú ý nữa khi mà cô ấy lẩm bẩm với chính mình, bấm điện thoại gọi cho ai đó, rồi đi ra ngồi trên ghế sofa giữa phòng, đi đi lại lại như thể chuyện gì sẽ nói với người kia rất quan trọng.

📞   "NongMei"

Im lặng...

📞   "NongMei ...?"

  "Me...i"

📞   "Alo, chị xong việc chưa, rảnh nói chuyện không?"

   Cô nuốt tên người kia xuống khi bị cắt ngang bởi lời nói của chủ phòng xinh đẹp. Khi người ở đầu dây bên kia có vẻ đã nhận điện thoại.

📞   "Cô ấy không chịu uống thuốc, người vẫn còn đỏ nữa. Bảo uống thì cô ấy không chịu. Bảo là bác sĩ bảo uống thì nói không có bác sĩ ở đây, giờ em phải làm sao?"

   Cô cúi mặt kiềm chế cười, cắn chặt môi trước khi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt người kia lần nữa. Người kia có vẻ hơi do dự, rồi rút điện thoại ra khỏi tai và bật loa ngoài để cả hai nghe.

📞   "Chào chị, có bị ngứa trong cổ họng hay tai không?"

📞   "Không có."

📞   "Còn trên cơ thể thì sao? Nong Mei nói chị đỏ hết người rồi."

📞   "Thường thì tôi hay đỏ khi uống rượu, giờ thì bình thường lắm."

📞   "Vậy có nghĩa là chị biết mình bị dị ứng với rượu đúng không?"

📞   "Đúng vậy"

cô trả lời nhẹ nhàng khi chủ nhân của chiếc điện thoại nhìn cô với ánh mắt không hài lòng, và ngay khi giọng nói từ đầu dây bên kia bảo rằng cô không cần uống thuốc nữa, người kia hừ một tiếng rồi rút điện thoại lại và tắt loa ngoài.

   Cô em quay lưng lại tiếp tục nói chuyện một lần nữa, với thái độ mà cô có thể nhận ra ngay rằng người đầu dây bên kia, có lẽ là bác sĩ, chắc chắn sẽ bị cô diễn viên xinh đẹp này mắng cho vì tranh cãi với bác sĩ như vậy.

   Hai người nhìn nhau thêm một lần nữa trong sự im lặng bao trùm căn phòng, sau khi cô ấy đã kết thúc cuộc trò chuyện với bác sĩ từ đầu dây bên kia. Và chính cô là người quyết định tiến lại gần, giảm bớt khoảng cách giữa họ.

   "Có thể tiễn tôi xuống dưới không?"

   "Vâng..."

   "Tôi không có thẻ từ đâu."

   Một ngày đã trôi qua kể từ khi cô ấy tiễn người lạ xinh đẹp kia về, nhưng những lời cuối cùng của cô ấy vẫn cứ quanh quẩn trong đầu, làm cô không thể dứt ra được từ hôm qua đến giờ. Những câu đó vẫn tiếp tục làm phiền cô, trước khi ngủ, khi tỉnh dậy, và khi chuẩn bị ngủ lại. Giọng nói ngọt ngào ấy vẫn quấy rầy cảm xúc của cô không dứt.

   Cô không hề hỏi tên, cũng không hỏi gì hết. Khi suy nghĩ lại một cách bình tĩnh, việc cô muốn biết về người đó thực sự rất phiền. Cô chỉ là một người phụ nữ say rượu mà cô đã giúp đỡ tử tế thôi, chúng ta chỉ là những người bạn trên thế giới này, có lòng tốt với nhau. Chỉ vì cô ấy quá xinh đẹp, nên nó cứ ám ảnh trong đầu cô thôi.

   "Haizzz..."

   Cô là gay, cô thừa nhận điều đó.
   I'm gay.

  Và cô ấy đẹp đến mức cực kỳ quyến rũ nữa.

   She's so damn hot ah.
(Cô ấy nóng bỏng quá trời luôn ahhh)

   Nói thật lòng, ngoài giọng nói ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người và tất cả những hành động của cô ấy khi say, tất cả đều vô cùng cuốn hút và làm cô không thể rời mắt. Cô đã gặp nhiều người trong ngành, có rất nhiều cô gái xinh đẹp quanh mình, nhưng chẳng ai có thể quyến rũ được cô như cô ấy. Không ai cả.

📱
   "Ring...
     Ring...
     Ring..."

- Ingprim N. : Tháng sau về Thái Lan.

- N'blu : Tuyệt vời. Khi nào chị Mei về ạ?

   Cảm giác rung từ chiếc điện thoại không thể thu hút sự chú ý của cô, người đang đắm chìm trong suy nghĩ nhìn lên trần nhà. Meiling thở dài khẽ rồi lăn qua lăn lại trên giường, như thể không thể quyết định được gì.

   Cô vừa mới xong công việc ở phim trường, nhưng cô không hề muốn ngủ chút nào, mặc dù hôm nay lịch quay kín cả ngày.

📱   "Ring..."

   Đôi mày cô khẽ nhíu lại khi tiếng rung của chiếc điện thoại trên gối thay đổi nhịp độ, làm cô nhận ra rằng đây không phải là cuộc trò chuyện bình thường trong nhóm chat nào đó mà cô tham gia. Và cô càng ngạc nhiên hơn khi thấy tên người gọi.

📱 Cuộc gọi đến từ White J.

📞   "Alô, P'White."

📞   "Xong buổi quay rồi hả? Sao không kiểm tra điện thoại gì hết vậy ?"

Giọng nói có vẻ trách móc từ đầu dây bên kia khiến cô từ nằm bật dậy, cầm điện thoại áp vào tai và nói chuyện một cách lịch sự.

📞   "Xong rồi P'White, đang ở trong phòng nghỉ ngơi một chút."

📞  "Đêm trước làm gì vậy?"

📞   "Có hình lộ ra rồi hả?"

Cô trả lời với giọng điệu không mấy vui vẻ. Không phải vì lo rằng mình làm chuyện không tốt hay có scandal gì, mà lo rằng chuyện sẽ bị lộ ra rằng cô có một dự án bí mật ở Hồng Kông.

📞   "Vậy là đã làm rồi đúng không?"

📞   "P'White..."

   Cô gọi tên người bên kia với giọng điệu bình tĩnh để thể hiện rằng cô bắt đầu không hài lòng một chút vì người kia đang nói như kiểu dò xét. Và rồi cô thấy rằng người kia không định gọi điện vì vấn đề nghiêm trọng gì, nên chỉ nghe thấy tiếng cười phát ra từ đầu dây bên kia.

📞   "Name đã nói hết rồi, chị không có trách gì đâu. Chỉ là muốn nhắc nhở Mei cẩn thận hơn thôi. Dù là phụ nữ nhưng phụ nữ bây giờ cũng không thể tin tưởng được đâu."

(Ingprim có tên thân mật là Name, bạn này là bác sĩ và có 1 fic riêng Ormling có nhân vật của bạn này mình cũng đang dịch)

   Cô lăn mắt qua lại gần mười lần khi nghe người kia nói, giống như đang vừa than phiền nữa. Nhưng White vẫn khẳng định là không có trách móc gì, cô còn có thể phản bác gì được trong xã hội này.

📞   "Rồi cũng phải kiểm tra điện thoại một chút, người khác cũng biết lo lắng. Biết là Mei không thích dùng mạng xã hội nhưng ít nhất cũng vào đọc chút gì đó sẽ tốt hơn."

📞"Hiểu rồi ạ, em sẽ đi ngủ đây, em buồn ngủ lắm rồi."

📞"Meiling !!!"

📞 "Chào chị nhé."

   01:06

   "Aperol Spritz"

   Giọng nói ngọt ngào của cô nhẹ nhàng gọi món cocktail có nước cam pha trong đó, vừa nhấm nháp một cách thoải mái, cô nhìn quanh quán rồi lại hướng ánh mắt về phía bartender trước mặt. Anh ta đẹp trai và cô khá chắc chắn rằng vẻ đẹp của cô đã thu hút anh ta không ít. Tuy nhiên, vẻ đẹp của anh không phải là kiểu cô thích.

   Khu vực này khá riêng tư, bởi ngay khi cô bước vào quán, một anh chàng tự nhận là chủ quán đã mời cô vào khu vực này. Anh ta nói đây là khu vực dành riêng, nhiều người nổi tiếng ở HongKong thường được phục vụ ở đây để tiện lợi hơn.

   Cô đồng ý rằng khu vực này khá riêng tư, tách biệt với đám đông khách chơi đêm. Dù không phải là thứ cô mong muốn khi đến đây, nhưng cũng khá thoải mái.

   Âm nhạc nhẹ nhàng và ánh sáng mờ ảo tạo thêm không khí, khiến cô dễ dàng cảm thấy choáng váng dù chỉ mới uống vài ly. Dù đã chọn đồ uống nhẹ, nhưng việc ngồi tận hưởng không khí, ngắm ánh sáng suốt gần nửa giờ cũng không phải là chuyện vui như cô nghĩ. May mà ngày mai cô còn có lịch quay vào buổi chiều.

   "Cô đang tìm gì vậy?"

   Câu hỏi của bartender khiến cô lập tức quay lại chú ý đến anh ta, khi cô cứ nhìn qua trái nhìn qua phải, hay thậm chí nhìn lên tầng hai nơi chủ quán nói rằng đã được đặt riêng cho một bữa tiệc nào đó.

   "Không có gì."

   Cô mỉm cười nhẹ nhàng với anh ta, và ngay khi anh ta chuyển sự chú ý đi nơi khác, cô đặt tiền lên bàn, đứng dậy và bước ra ngoài để tránh ánh mắt rõ ràng đang muốn gì đó từ cô.

   "Cô đẹp quá."

   Dáng người mảnh mai quay người hướng vào gương lớn gần cửa phòng tắm để nhìn một chút về cái lưng mịn màng của mình. Cô đã cố tình chọn một chiếc đầm trắng khoét lưng để mặc, nhưng lại không có cơ hội sử dụng cái "lưng vàng" mà các fan dễ thương của cô hay gọi. Cô làm mặt chán nản khi nhìn vào gương, rồi bước vào phòng tắm.

   Tiếng động bên ngoài phòng tắm và những câu chửi bằng tiếng Trung mà cô đã học được khiến tay cô đang mở khóa bỗng chuyển thành nắm chặt tay nắm cửa. Âm thanh đó là của một người đàn ông, và những lời chửi tục không ngừng khiến cô khá lo sợ. Giọng đàn ông trong phòng tắm phụ nữ...

   Tiếng ồn ào tiếp tục vang lên, từ một thành hai và không lâu sau có tiếng phụ nữ xen vào cuộc trò chuyện ồn ào đó. Đó chính là giọng ngọt ngào mà cô đã nghe hôm trước. Nhanh như suy nghĩ, cô quyết định mở cửa phòng tắm nơi cô đang đứng, nhưng lại chậm hơn người đó.

   Xong rồi... Chỉ trong vài giây, tiếng ồn ào đó biến mất, và những người đó cũng biến mất khỏi phòng tắm.

   "Muốn phát điên lên mất!"

   Cô thật sự muốn phát điên lên vì hành động không hợp lý lần nữa. Chỉ cần nghe giọng ngọt ngào đó, cô liền quên mất nỗi sợ lúc trước. Cô không còn sợ những gì đã xảy ra với mình, mà lo lắng cho những gì có thể xảy ra với cô ấy. Cô hiểu tiếng Trung, dù không giỏi lắm, nhưng đủ để giao tiếp và hiểu những câu nói từ những người đó. Họ có vẻ đang có vấn đề gì đó với cô ấy.

.
.
.

02:34 (sáng)

   Mei Ling đi vòng quanh quán bar một lần nữa để tìm ai đó mà cô đã dự định muốn gặp ngay từ đầu, nhưng lại vô ích. Hơn nữa, nếu đi vào khu vực bình thường, dường như chỉ tự đẩy mình vào rủi ro sau này. Đôi mắt xinh đẹp của cô cố gắng nhìn quanh tìm biển hiệu hoặc cửa thoát sau quán. 2 giờ sáng không phải là thời điểm thích hợp để ra cửa chính.

   "Nếu không gặp thì thôi, đừng có làm khùng làm điên, Meiling,"
cô tự nói với mình.

   Cô dùng tay mảnh mai mở nhẹ cửa sau và lách người ra ngoài. Ngay khi gió tạt vào mặt, mùi thuốc lá nồng nặc trong không khí đánh vào cô ngay lập tức, như thể khu vực này vừa qua một đợt sử dụng của những người nghiện thuốc lá. Cô đưa tay lên che mũi rồi đi ra phía trái mà không nhận ra một người khác đang nhìn cô từ phía bên kia.

   Dĩ nhiên, mọi thứ đều không đứng về phía cô hôm nay. Đôi giày cao gót mà cô thích mặc lại bị mắc vào một lỗ cống nhỏ trên sàn. Cô tưởng mình đã chọn đúng chỗ không mắc, giờ chỉ muốn hét lên vì bực bội. Mùi thuốc lá và sự khó chịu chỉ khiến cô càng thêm khó chịu. Không có gì nhưng váy thì ngắn, lưng thì hở... Cô thật sự không thể chịu nổi nữa!

  Tôi chán ghét HongKong!
   Tôi ghét HongKongggg!

   "How... Can I help you?"

   Giọng nói ngọt ngào vang lên từ phía sau cùng với câu hỏi quen thuộc làm nở một nụ cười trên môi cô ngay lập tức. Tất cả sự bực bội của cô biến mất ngay lập tức, không còn chút tức giận nào, dù gót giày của cô vẫn bị mắc vào lỗ cống. Ngoài giọng nói ngọt ngào, khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười với cô cũng khiến mọi thứ cảm thấy dễ chịu hơn.

   Thật là một lời chào tuyệt vời.
   ...



Khoan đã ! Xin 2p quảng cáo !
Like & Follow mình trên facebook để cập nhật lịch up truyện nha !

Chương trước Chương tiếp
Loading...