LingOrm | The Kiss - Nụ Hôn | Fanfiction LO đạt top 5 lượt view khủng ở Thái

Special 1



Bộ váy trắng tinh khôi, điểm ren thêu tinh xảo và duyên dáng, phô bày rõ nét sự công phu của người thợ may. Đuôi váy không quá dài, chỉ vừa đủ chạm đất nhẹ nhàng – hoàn hảo cho một buổi lễ vào buổi sáng. Căn phòng trống không một bóng người, chỉ có mình cô ở bên trong. Meiling nhìn ngắm bản thân qua tấm gương lớn – không biết là lần thứ bao nhiêu trong sáng nay rồi.

Cô khẽ hít một hơi vào buồng phổi. Hơi thở mỏng manh, như thể không thể nào kiểm soát nổi sự hồi hộp đang trào dâng. Đêm qua cô đã không tài nào chợp mắt vì quá háo hức. Và có lẽ cô còn sẽ căng thẳng hơn thế nữa, nếu không có hai cô bạn thân cùng với Nong Blue bên cạnh.

Yiling và Meiling đã trải qua lễ rước dâu theo phong tục Trung Hoa và lễ dạm ngõ ở Hồng Kông rồi. Nhưng lần này thì khác – không còn chỉ là gia đình hai bên nữa. Hôm nay có cả họ hàng, người thân, bạn bè chí cốt, và cả đồng nghiệp trong giới của cả hai.

Theo truyền thống Trung Hoa, người ra đón đoàn rước dâu sẽ là mẹ của cô dâu. Nhưng lần này, theo mong muốn của chị Yiling, hai người họ đã thống nhất rằng Yiling sẽ là "cô dâu" bên phía đi hỏi cưới – phần vì Yiling lớn tuổi hơn, phần vì chính Yiling là người ngỏ lời cầu hôn Meiling. Vậy nên giờ đây, Meiling đang phải lén trốn trong căn phòng chờ được chuẩn bị sẵn, trong lúc đợi "cô dâu lớn" vượt qua hết các 'cửa ải' truyền thống.

Chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt của người yêu khi bước vào thấy cô đang ngồi giữa căn phòng trắng muốt, xung quanh là những tấm gương trong vắt, cũng đủ khiến Meiling hồi hộp đến mức như quên cả cách thở.

Cánh cửa phòng bật mở. Yiling bước vào, nụ cười ngọt ngào ấy – chính là thứ cô từng đổ gục ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khuôn mặt mịn màng, đường nét thanh tú, đôi mày cong duyên dáng, sống mũi cao đầy kiêu hãnh, và đôi môi hồng đầy đặn... Cô xin khẳng định: người đẹp nhất trên đời này chính là chị ấy.

...Nhưng hôm nay, cô dâu của Yiling cũng đẹp nhất trên đời này y hệt vậy.

Một bó hoa cưới màu hồng được đưa ra trước mặt. Trong đôi mắt đen láy xinh đẹp ấy là hàng nước mắt lấp lánh, như thể chỉ chờ tràn ra. Và Meiling cũng bắt đầu thấy khóe mắt mình cay xè – vì cô biết chị ấy là người rất khó rơi nước mắt... Thế mà giờ đây, ánh mắt của người con gái bên cạnh cô lại ngập tràn lệ long lanh.

"Nong Meiling..."

"..."

"Chị đến đón cô dâu của chị đi vào làm lễ rồi đây. Nong Meiling, đi với chị nha."

Tiếng nhạc buổi lễ len lỏi ra từ cánh cửa hội trường không làm giảm đi chút nào sự hồi hộp đang cuộn trào trong ngực. Nhất là khi Meiling nhìn sang người yêu đang rưng rưng nước mắt – khiến cô chỉ muốn òa khóc theo, vì cô biết rõ để chị ấy khóc được là điều không hề dễ dàng chút nào.

Cánh tay thon nhẹ vươn ra cho Meiling khoác lấy. Kèm theo đó là lời thì thầm đầy yêu thương bên tai. Cánh cửa hội trường mở ra, lộ ra khung cảnh hai hàng ghế với những vị khách lớn tuổi đang ngồi ngay ngắn. Hai bên lối đi chính là hàng bạn bè, người thân từ cả phía cô lẫn phía chị ấy.

Cả căn phòng ngập tràn tiếng vỗ tay và những nụ cười rạng rỡ khi họ cùng nhau bước đi dọc theo lối vào sân khấu. Bó hoa cưới được gửi lại cho Lalin – người chị lớn và cũng là bạn thân của cô, hôm nay đảm nhiệm vai trò MC cho buổi lễ sáng. Cả cô và Yiling đều mặc đầm trắng thêu tay, trang nhã và trang trọng như nhau.

Bàn tay thon của Yiling nhẹ nhàng đỡ Meiling quỳ xuống sàn sân khấu, ngay trước mặt ba mẹ hai bên. Họ chắp tay cúi lạy cha mẹ của Yiling trước, sau đó chuyển qua cúi lạy cha mẹ cô.

Bộ đồ lễ và tráp sính lễ từng được dùng trong buổi hỏi cưới ở Hồng Kông cũng được đặt trước mặt họ, hai người ngồi đối diện cha mẹ. Nhẫn đính hôn được mang lên bởi người bạn thân thiết – bác sĩ Ingprim và Naphat, người yêu của chị ấy.

Họ trao nhẫn cho nhau: bắt đầu là chị Yiling đeo cho cô trước, rồi cô mới đeo lại cho chị sau.

"Meiling, con cúi lạy vào lòng chị Yiling đi con."

Tiếng thì thầm của mẹ vang lên từ phía sau, cùng ánh mắt của mọi người đang dõi theo, khiến cô không thể không cúi đầu lạy vào lòng người chị – dù trước đó đã từng thẳng thắn nói với người yêu rằng cô không thích tập tục cúi lạy vào lòng nhau trong ngày cưới như thế này chút nào.

Chị Yiling cũng hiểu và có suy nghĩ giống cô. Nhưng ngày diễn ra lễ thật, mọi thứ lại khác. Trong vai trò là "cô dâu nhỏ" – người được nhà gái 'lớn' sang hỏi cưới – cô là người phải thực hiện nghi lễ lạy vào lòng "cô dâu lớn". Dù không hoàn toàn vừa ý với nghi thức này, cô vẫn sẵn lòng cúi lạy người mình yêu bằng cả trái tim.

Tiếng vỗ tay và tiếng reo hò vang lên lần nữa khi cô ngẩng mặt lên... và bắt gặp cảnh tượng khiến mình suýt bật khóc: chị Yiling cũng đang cúi đầu xuống lạy vào lòng cô.

Đôi tay thon của chị, đang đặt trên đùi, dừng lại lặng lẽ – đủ để những giọt nước mắt luôn chực trào của cô trôi tuột ra khỏi bờ mi. Cô không hề chuẩn bị tinh thần cho chuyện người yêu sẽ lạy lại mình – vì điều đó là không cần thiết. Nhưng hành động mà chị Yiling vừa làm lại khiến tim cô rung lên mãnh liệt... đến mức không thể ngăn được dòng lệ.

"Xin cô dâu nhỏ hít một hơi bình tĩnh đi nào, khóc đến mức nhòe hết mke up cả mặt rồi đấy ạ~"

Giọng của MC vang lên, tuy trang trọng nhưng cũng không quên chọc ghẹo cô đều đều như mọi khi.

"Tiếp theo, chúng ta sẽ mời hai cô dâu cùng nhau dùng món chè trôi nước kiểu Trung Hoa, tượng trưng cho sự ngọt ngào, viên mãn, và cuộc hôn nhân trường tồn trăm năm ngàn năm nhé~"

Hai chén chè được mang ra. Meiling nhận từ con gái của "ông trùm" - Naphat phía chị Yiling, còn Yiling nhận từ con gái của "ông trùm" Ingprim phía Meiling. Những viên chè tròn trĩnh màu hồng được nặn đẹp như một tác phẩm nghệ thuật. Cô được đút ăn trước, rồi đến lượt cô đút lại cho người yêu của mình.

Tiếp theo là quả trứng luộc to đùng trong chén – thử thách tiếp theo mà cô phải "chiến đấu". Chị Yiling nhỏ giọng dặn rằng không cần nuốt hết cả quả, chỉ cần cắn một miếng là được – nhưng tuyệt đối không được cắt đôi, vì điều đó giống như "cắt đứt" mối quan hệ.

"Hai cô dâu đã cùng nhau ăn xong chè và trứng luộc rồi nha~ Vậy chúng ta chuyển sang lễ dâng trà luôn cho tiện ạ."

"Kính mời các bậc trưởng bối hai bên gia đình theo thứ tự vai vế lên phía trước, để gửi lời chúc phúc và tặng quà cưới cho hai cô dâu xinh đẹp của chúng ta ngày hôm nay."

Buổi lễ dâng trà diễn ra suôn sẻ và giản dị, bởi cả hai gia đình đã thân quen từ lâu – kể từ ngày Meiling và chị Yiling bắt đầu hẹn hò. Thông thường, lễ dâng trà thuộc về phía nhà gái, nên sau đó phần lớn khách mời bắt đầu lần lượt rời khỏi hội trường để nghỉ ngơi, dùng bữa... hoặc quay lại vào buổi tiệc tối.

.
.
.

"Ưm..."

Chụt.

"Tỉnh dậy thôi, vợ yêu của chị."

"...Babe, đến giờ rồi hả chị?"

Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt xuống trán cô cùng nụ cười ngọt ngào là thứ đầu tiên cô nhận được khi vừa mở mắt tỉnh dậy – sau một giấc ngủ thiếp vì mệt lả sau nghi lễ "đưa dâu".

Chiếc giường lớn trong phòng nghỉ của "cô dâu" tối qua chính là nơi tổ chức nghi thức đưa dâu sáng nay. Những ngón tay thon nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa của cô ra sau tai, trước khi người chị yêu dấu cúi xuống đặt một nụ hôn mềm mại lên môi cô, giữ yên thật lâu... rồi khẽ cọ sống mũi vào má cô và hôn lên đó một cái rõ kêu.

"Vẫn còn thời gian mà, nhưng chị sợ em đói nên gọi dậy ăn trước ~"

"Ưm... em buồn ngủ quá à..."

"Ngoan~ Đợi xong lễ cưới, chị cho em ngủ bù thật nhiều luôn. Không phải đi làm nữa."

"Chị định để em ở nhà làm "cô vợ bé nhỏ" của chị thôi hỏ ~"
"Đúng vậy~ Ở nhà chỉ cần làm vô vợ xinh đẹp của chị thôi~"

Cô bật cười đến mức phải nheo mắt lại vì câu trả lời quá đỗi "đáng yêu" ấy của người yêu. Và đúng là, cô tin chắc trong lòng – rằng nếu thật sự cô muốn vậy, thì chị Yiling cũng sẽ sẵn lòng để cô nghỉ làm thật, còn chị ấy sẽ gánh vác kiếm tiền nuôi cả nhà.

Cô cúi xuống, hôn nhẹ lên má mịn màng của chị trước khi cả hai cùng rời khỏi giường để đến bàn ăn – nơi Yiling cho người chuẩn bị sẵn bữa ăn từ trước.

Một bàn đầy những món Ý được bày biện gọn gàng trên bàn ăn trong phòng. Cô ngồi xuống ghế cạnh Yiling, mắt đảo qua tìm bóng dáng bạn bè quen thuộc. Một ly trà xanh mát lạnh được đặt xuống trước mặt, cùng với phần beef steak đã được cắt thành miếng vừa ăn. Cô vừa định hỏi thì đã thấy chị Yiling nhướng mày nhìn cô – như thể đoán được thắc mắc trong lòng.

"Bạn bè mình đâu hết rồi ạ?"

"Đang ăn ở dưới nhà đó cưng~ Nhưng chị nghe Lin nói là không thấy Name đâu, chắc hai đứa kéo nhau đi ăn riêng rồi đấy. Đây nè~ em ăn nhiều vào nh. Ăn xong còn phải tập dượt chạy chương trình lần nữa á~"

Cô gật đầu như gà mổ thóc rồi ngoan ngoãn há miệng đón từng miếng ăn mà người yêu đưa đến. Trong đầu cô vẫn đang lặp đi lặp lại trình tự của buổi lễ sáng nay như một đoạn phim tua chậm.

Cô không thể tin nổi – cô sắp trở thành "vợ hợp pháp" của chị Yiling, đó là sự thật rồi.

Và điều mà cô không ngờ hơn cả... là mình lại kết hôn.

Cả đời này, cô chưa từng tưởng tượng mình sẽ khoác váy cưới, cử hành hôn lễ. Nhưng khi gặp được người phụ nữ ấy – được yêu, được quan tâm, được chăm sóc bằng cả trái tim... Yiling đã khiến cô nhìn thấy một bức tranh tương lai thật rõ ràng. Một tương lai có hai người, tay trong tay, cùng nhau sống tiếp – sau hôm nay.

Hôm nay, họ là cô dâu của nhau.
Và từ ngày mai...
Họ sẽ sống cùng nhau, trong vai trò người vợ của nhau –
cho dù là hai mươi năm hay sáu mươi năm nữa cũng vậy.

Tà váy cưới trắng kiểu cathedral dài hơn 7,5 feeet được chỉnh cho ngay ngắn sau khi cô và chị Yiling tập duyệt chương trình xong xuôi. Bộ váy của cô và Yiling không khác nhau là mấy – phần trên váy cô là lớp ren xuyên thấu, để lộ tấm lưng mịn màng, trong khi váy của chị Yiling cũng là chất liệu xuyên thấu nhưng xẻ sâu ngay phần ngực.

Hai người đứng chụp ảnh cùng khách mời suốt một lúc dài cho đến khi đến giờ lành để bước vào lễ đường – đoạn hành lang được trải hoa và có phù dâu đứng hai bên.

Cảm giác trong cô lúc đó rối loạn đến mức không thể mở miệng trò chuyện với ai được. Vừa giống hồi hộp, mà lại cũng không hẳn là hồi hộp. Trong đầu đang cố sắp xếp những lời cảm ơn định nói trước mọi người... nhưng lại sợ khi đối diện thật sự sẽ không thể thốt nên lời vì quá xúc động.

Chị Yiling quay sang nhìn cô rồi đưa cánh tay ra để cô khoác lấy. Cô siết chặt bó hoa hồng giả màu hồng pastel trong tay trái. Hít một hơi thật sâu khi cánh cửa của phòng tiệc từ từ được mở rộng ra.

Ánh đèn chùm rọi xuống lấp lánh, tiếng nhạc sống từ dàn nhạc giao hưởng ngân lên chậm rãi. Cả hai cùng nhau tiến vào lễ đường theo lối đi đã định, đi qua từng dải hoa giấy màu trắng hồng, qua những nụ cười rạng rỡ của bạn bè thân thiết và khách mời trong khán phòng.

Cảm xúc bối rối ban nãy cộng với khoảnh khắc này – khi được nhìn thấy tất cả những người mình yêu quý đều đang hiện diện – mọi cảm xúc dồn nén như trào ra trong khoảnh khắc ấy. Nước mắt lưng tròng, cô biết, đây là thật... cô đang thật sự kết hôn với chị Yiling. Điều ấy đã thật sự xảy ra rồi.

"Cặp đôi cô dâu của chúng ta tối nay đây rồi! Xin một tràng pháo tay thật lớn chúc mừng chị Yiling và Meiling nào!"

Tiếng vỗ tay rào rào vang lên át cả tiếng nhạc nhẹ đang phát. Nụ cười, lời chúc mừng, những ánh mắt hân hoan... tất cả góp phần làm cho buổi tiệc cưới của cô trở nên thật đặc biệt. Tông màu trắng – hồng mà cô lựa chọn, được tất cả mọi người tôn trọng và tuân theo, khiến không khí trong buổi tiệc càng thêm ấm áp, gần gũi, gắn bó.

Lời chúc từ những vị khách lớn tuổi, từ bạn bè lên sân khấu góp vui bằng tiếng hát, tiếng đàn. Món tráng miệng đặc biệt chỉ có ở nhà hàng mẹ chị Yiling. Rượu vang thượng hạng do mọi người cùng nhau tuyển chọn... Tất cả, tất cả đều diễn ra trong đêm nay. Tất cả đã góp phần vẽ nên một bức tranh hạnh phúc trọn vẹn đến mức cô và  Yiling cứ thay phiên nhau rưng rưng nước mắt suốt cả buổi.

"Và cuối cùng, xin mời người bạn thân nhất của cô dâu nhỏ lên sân khấu gửi lời chúc đến cặp đôi của chúng ta ạ~!"

(Còn tiếp)

Chương trước Chương tiếp
Loading...