LingOrm | The Kiss - Nụ Hôn | Fanfiction LO đạt top 5 lượt view khủng ở Thái

Ending



Trans : Tu Sĩ Núi Nga Mi
Fanpage Fb : Tu Sĩ Núi Nga Mi
(ko like page là một tội ác 🫵🏽)

-----

Mùi thơm của phô mai, trứng và tiêu đang hòa quyện với nhau, lan tỏa trong không khí bên trong phòng khiến cô không thể nhịn được mà mỉm cười. Hôm nay là một ngày bình thường khác mà cô và người yêu chọn để dành thời gian ít ỏi trong kỳ nghỉ bên nhau.

Ba năm đã trôi qua kể từ ngày đầu tiên gặp nhau, Yiling chưa bao giờ có ngày nghỉ cố định nào trong năm đầu tiên quyết định hẹn hò, khi mà cả hai gia đình đều biết về mối quan hệ  của họ.

Chị ấy thường hỏi cô tại sao luôn có ngày nghỉ cuối tuần, chẳng lẽ không có công việc gì sao khi mà cuối tuần – thứ bảy và chủ nhật là cơ hội vàng cho công việc của cả hai.

Lúc đó, cô không trả lời ngay mà chỉ nép vào người chị một cách dịu dàng rồi nói rằng, khi chúng ta là người mà khách hàng cần, tức là chúng ta là thần thánh chứ không phải người làm thuê. Chúng ta có thể chọn không nhận công việc vào những ngày mà mình muốn.

Cô thích việc có ngày nghỉ cố định mỗi tuần hơn là việc ngẫu nhiên có ngày nghỉ vào lúc khác, và sau ngày đó, chị ấy đã không nhận công việc vào cuối tuần nữa.

Ngày nghỉ, cùng một ly rượu vang, đó là điều tuyệt vời nhất đối với cô. Nhưng bây giờ, cô có một cô gái xinh đẹp khác đang đi qua đi lại trong căn bếp, khuôn mặt nở nụ cười, tiếng ngân nga bài hát yêu thích, và những động tác nấu ăn mà dù cầm bất cứ thứ gì cũng trông thật tuyệt vời, đến mức cô không thể không khen ngợi người sáng tạo ra biệt danh "cô gái quyến rũ" ấy, thật tài giỏi khi đặt tên này, nó hoàn toàn phù hợp và ăn khớp với người yêu của cô.

"Em yêu à, chị phải rắc muối lên thùng này phải không?"

Cô đẩy bình hoa mới vừa sắp xong ra giữa bàn sofa rồi đứng dậy kiểm tra lại sự gọn gàng của các món đồ trên bàn và gối tựa, trước khi bước lại gần người đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.

Yiling thích ăn tối cùng cô, dù buổi sáng họ không có nhiều thời gian để ăn chung, nhưng chỉ cần được ăn bữa tối cùng nhau trước khi kết thúc ngày là đã đủ.

Nếu chị ấy vẫn cảm thấy áy náy về bữa tối lần đó, cô chỉ muốn Yiling biết rằng mọi thứ chị ấy làm đều có thể được bù đắp lại hết rồi.

"Em đã cho nước vào chưa?"

"Rồi, em đã cho rồi. Không đủ ?"

Cô mỉm cười nhẹ nhàng trước dáng vẻ mèo con của người chị, rồi lắc đầu, vừa yêu thương vừa lắc đầu. Cô rót nước từ chai mở sẵn xuống thùng làm mát rượu vang, đầy cho đến khi nước tràn miệng, bên trong thùng có chai rượu màu hổ phách giống hệt nhau, chỉ khác nhau ở chất lỏng bên trong.

Cuối cùng thì Yiling thích rượu vang trắng hơn rượu vang đỏ. Mặc dù thích rượu vang trắng đến thế, nhưng mỗi lần cô uống rượu vang đỏ thì không hiểu sao chị ấy lại thích giành uống từ miệng cô, chẳng biết lý do tại sao, thật nghịch ngợm.

"Chị không chán mấy món ăn Ý hả?"

"Vì em thích nên chị cũng thích."

Mùi thơm của phô mai từ sữa cừu và thịt heo chiên xèo xèo đang lan tỏa khắp căn bếp, khiến cô phải ngoái lại nhìn món pasta yêu thích mà đầu bếp xinh đẹp đang chế biến. Nếu là trước kia, cô chắc chắn sẽ thích phô mai từ sữa bò và thịt xông khói mỏng, nhưng sau khi thử ăn tại quán của đầu bếp em trai của người yêu mình, cô mới nhận ra rằng món ăn không có đúng sai, tất cả đều phụ thuộc vào sở thích cá nhân.

"Sao công thức này không cho kem vậy ta?"

"Có lẽ là vì Name không thích mùi tanh của trứng. Kem sẽ giúp làm giảm đi mùi tanh đó."

"À, chị ấy không thích ăn đồ sống, ngay cả trứng ốp la cũng phải nấu chín, không được lòng đào."

"Ừ, người không thích đồ sống chỉ cần lòng đỏ trứng chưa chín là họ cũng không ăn đâu."

Ngón tay mảnh mai gõ nhẹ lên mặt bàn bếp theo nhịp điệu như đang suy nghĩ, trong khi cô gật gù theo. Đầu ngón tay di chuyển theo chiều dài của bàn, rồi chân cô cũng bắt đầu dịch chuyển, mang thân thể đến gần Yiling, người vẫn đang chăm chú vào việc nấu nướng, không mấy quan tâm đến những gì cô đang làm.

Tóc đen của cô được buộc lên một cách lỏng lẻo, chiếc áo lót ren màu trắng được phủ bởi một chiếc tạp dề to, bên hông lộ ra một ít da thịt quyến rũ cùng với chiếc tạp dề phủ lên. Nam Mô A Di Đà Lạt , cô thề , đầu bếp xinh đẹp này đang cố tình quyến rũ cô. Có đầu bếp nào ăn mặc gợi cảm thế này trong bếp không, chắc chắn là vi phạm luật rồi!

"Say rồi à? Sao mặt đỏ vậy?"

Cô nở nụ cười trước khi ngồi lên bàn bếp ở giữa, kiểu như cô vẫn hay làm. Đầu ngón chân nhẹ nhàng chạm vào người Yiling rồi cô tựa tay ra sau, nhìn người đầu bếp xinh đẹp mà cảm thấy thư giãn.

Trước đây, dù là ở Hồng Kông hay Thái Lan, chúng ta thường gọi đồ ăn mang về hoặc đi ăn ở nhà hàng mà người chị ấy chọn. Nhưng trong hai năm qua, chị ấy lại muốn học làm món ăn. Và không chỉ muốn, chị đã thực sự bắt tay vào học, học nghiêm túc và cô cũng sẵn lòng trở thành chuột bạch thử món nào chị ấy làm.

"Đầu bếp sexy thế này, chắc chắn không cho em 'ăn' đâu nhỉ?"

"Em đừngsuy nghĩ bậy bạ nhé, hôm nay là đủ rồi."

"Đủ rồi có nghĩa là sao đây hả?"

Ngay lập tức, lông mày của cô nhíu lại khi chị ấy nói như vậy. Mặt trời mới chỉ lặn, nghĩa là còn rất nhiều giờ nữa mới hết ngày, nhưng câu nói "đủ rồi" của Yiling thì cô không thể chấp nhận được.

Cô vắt chân lên và vòng tay qua người chị đang quay lại lấy đồ, rồi kéo tay cô ấy lại trước khi cúi mặt hôn nhẹ lên môi.

"Dừng lại đi nào, em có định ăn cơm không đây hả?"

Cô lại hôn chị ấy lần nữa, tay phải nâng khuôn mặt Yiling lên, đôi môi đỏ hồng mà cô yêu thích đang hé mở, để cô thoải mái cắn mút, gặm nhắm vuốt ve nụ hôn như thể đang làm theo ý mình.

Hai cánh tay của Mei chống lên bàn bếp, ôm cô vào vòng tay. Yiling chỉ đứng yên, mở miệng đón nhận lưỡi nóng bỏng của cô, khẽ rên rỉ trong cổ họng, nhận lấy tất cả vị ngọt của nụ hôn và cái lưỡi nghịch ngợm, như thể muốn thử xem cô muốn làm theo ý mình đến đâu.

Chụt*

Mei hôn nhẹ một lần nữa trước khi rời môi ra, đối diện với Yiling vì sự khác biệt về chiều cao. Yiling nhướn mày lên, làm mặt chu chu rồi gật đầu. Hành động đó như lời mời gọi, khuôn mặt ngọt ngào như mật ong tháng năm, và dĩ nhiên, không chỉ có khuôn mặt ngọt ngào, mà hương vị của nụ hôn Meiling trao cũng ngọt ngào hơn bất kỳ thứ gì Yiling từng nếm, ngọt hơn cả mật ong.

Lưỡi xoáy sắc nhọn được cắm vào nút bần trước khi bàn tay thon thả bắt đầu xoay nó cho đến khi hết lưỡi xoáy, rồi nhẹ nhàng nhấc tay cầm lên, xoay một chút để nút bần tuột ra.

Cô rót rượu vang đỏ có màu gần như gỉ sắt vào ly rượu vang có chân đỏ, điều này chỉ ra một điều gì đó đặc biệt. Cô đã hỏi người yêu rằng màu sắc này khác với màu trong suốt và các màu khác như thế nào.

Ly rượu vang với chân màu đỏ chỉ đơn giản là thể hiện đẳng cấp giàu có, chứ không làm thay đổi hương vị của rượu chút nào.

Cô không thể tin được vào câu trả lời của người yêu, vì phòng của cô ấy đầy những ly rượu vang có chân đỏ. Lúc đầu, cô không hiểu tại sao cô ấy lại có nhiều ly rượu vang đắt tiền như vậy trong khi phần lớn chỉ uống một mình.
Cũng không phải uống với nhóm bạn, những người không đến 10 người, nhưng cô ấy chỉ nhìn cô rồi nói đó là sở thích cá nhân. Chỉ cần nhìn vào ly rượu vang, cô ấy đã cảm thấy say như thể đang say rượu mặc dù chưa uống một giọt rượu nào.

.
.
.

"Giờ chị mở rượu vang chuyên nghiệp quá ha?"

Meiling nói trong khi ngả người xuống ghế ngồi cạnh cô, rồi hôn lên má một tiếng thật to sau khi đi dặm lại son môi, để lại màu đỏ tươi trên môi cô. Cô đang chuẩn bị bữa tối cho em ấy, nhưng người yêu vẫn muốn làm mới đôi môi mình.

Hôm nay, hai người chọn ngồi ăn tối bên bàn nhỏ trong phòng khách, quay mặt về phía ban công. Cửa kính lớn đã mở rộng đón gió mát đêm. Ánh đèn trong phòng được điều chỉnh thành màu vàng ấm áp. Bầu trời tối đen với những ánh sáng lấp lánh từ các tòa nhà cao tầng ở xa, tạo nên một khung cảnh không tệ cho một khu vực trung tâm thành phố.

Cô nhìn về phía người yêu, người đang nhẹ nhàng xoay ly rượu vang và đưa lên ngửi, rồi đưa rượu vào miệng, giữ lại một chút rồi nuốt xuống với một nụ cười và đôi mắt lấp lánh.

Steak và pasta được gắp vào miệng một ít, kiểu ăn của người ít ăn. Họ tựa lưng vào sofa, ngồi trên sàn, ăn tối và trò chuyện như mọi ngày.

"Em có hạnh phúc không?"

"Em hạnh phúc lắm."

Meiling quay lại trả lời cô, khuôn mặt và ánh mắt vẫn giữ nụ cười. Cô ngồi nhìn người yêu của mình, cười nhẹ, đồng thời nhấp một ngụm rượu vang trắng. Cuộc trò chuyện của họ thường có một người bắt đầu và người kia tiếp tục mà không bao giờ cảm thấy mệt mỏi, luôn có chuyện mới để kể cho nhau nghe.

"Cái nấm này già quá, beep*, như nhai cao su ấy."

Cô cười khẽ khi người yêu của mình so sánh như vậy, rồi đưa tay ra đỡ lấy miếng nấm và đặt nó lên mép đĩa của mình. Cô dùng muỗng nhẹ nhàng gạt miếng nấm dai, quá già trong đĩa của người yêu sang một bên.

"Nói về tuổi tác, chị thường nghĩ đến điều đó khi nhìn thấy các cặp đôi lớn tuổi hoặc ngay cả ba mẹ mình."

"Chị nghĩ gì về điều đó?"

"Chị tự hỏi họ đã tha thứ cho nhau bao nhiêu lần trong suốt những năm tháng qua."

"..."

"Ý là, họ chắc chắn phải thay đổi và tha thứ cho nhau qua những nỗi buồn trong suốt những năm tháng đó để tình yêu của họ vẫn còn, ngay cả khi cơ thể họ đang già đi theo thời gian. Chị luôn tự hỏi liệu tình yêu có một ngày hết hạn không. Liệu chúng ta có thể yêu nhau cho đến khi già đi không, hay tình yêu chỉ là ở lại bên nhau vì trách nhiệm?"

"Chị đã tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó chưa?"

Cô nhẹ lắc đầu, rồi lại nhấp một ngụm rượu trước khi quay lại nhìn thẳng vào mắt người yêu. Cô đưa tay vén sợi tóc rơi xuống che khuất khuôn mặt xinh đẹp của người yêu, rồi nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai. Những ngón tay mảnh mai lướt qua làn da mịn màng của người yêu, khi khuôn mặt đó bắt đầu ửng hồng. Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc quen thuộc, và người yêu cô nghiêng mặt hôn nhẹ lên môi cô rồi rút lại.

"Chị vẫn chưa có câu trả lời, nhưng chị biết một điều chắc chắn: chị không muốn mối quan hệ của chúng ta có ngày hết hạn."

"..."

"Chị muốn ăn tối với em mỗi ngày cho đến khi chúng ta 60 tuổi."

"..."

"Chị muốn làm tất cả những điều em muốn làm, cùng em, và chị muốn
tất cả những điều chị muốn làm đều có em bên cạnh. Chị muốn, trong 20 năm nữa, khi chúng ta bắt đầu già đi, chúng ta sẽ nhớ về khoảnh khắc này cùng nhau."

"..."

"Đây là câu trả lời cho câu hỏi mà chị đã đặt ra với bản thân."

"Babe, nghe giống như chị chuẩn bị cầu hôn em vậy."

Cô im lặng, đôi môi mím lại, ánh mắt lướt đi như lạc vào trong những suy nghĩ sâu kín. Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt lên mu bàn tay của người yêu đang đặt trên bàn, cảm giác như thể cô đang suy tư về câu trả lời mà mình vừa nói ra... Liệu việc cô muốn có người ấy trong cuộc đời mình cho đến khi già, cùng ăn cơm mỗi ngày, thức dậy gặp nhau đầu tiên trong ngày, chia sẻ mọi buồn vui – có phải là cách để cô cầu hôn người ấy không nhỉ?

"... yes, i... i think."

"What...?"

Cô từ từ di chuyển bàn tay đang xoa mu bàn tay người yêu sang từng ngón tay, khẽ vuốt từng ngón rồi dừng lại ở ngón áp út bên trái. Cô nhẹ nhàng xoa nó, vuốt ve một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn người yêu với trái tim đầy rung động, nhưng vững vàng hơn bao giờ hết.

"Tụi mình kết hôn nha?"

"..."

"Hãy ăn tối với chị cho đến khi chúng ta 60 tuổi nha."

Cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ chiếc máy quay đĩa mà cả hai đã cùng nhau đi mua. Một lần nữa, cô không có gì ngoài những thứ giản đơn – không có hoa, bánh, hay nhẫn. Chỉ có bữa tối bình thường với hai chai rượu vang. Nó không có trong kế hoạch. Đây chỉ là một ngày bình thường mà họ dành cho nhau.

Và cô hy vọng rằng từ bây giờ trở đi, họ sẽ dành những ngày nghỉ bình dị ấy bên nhau mãi mãi, cho đến khi già.

"Chị không vội vàng đâu, chỉ là hỏi thử thôi. Dù em có trả lời đồng ý hôm nay, ngày mai, hay từ chối, chị cũng sẽ không phiền. Vì cuối cùng, với chị, hiện tại và tương lai của chị chỉ có em thôi.

Chỉ có em...

Một mình em".

"Trong 20 năm nữa, tụi mình sẽ xem nhé, xem liệu cả hai đã làm được những điều mình muốn hay chưa."

"Ừ..."

"Vậy... chị chỉ muốn ăn cơm cùng nhau đến 60 tuổi thôi hả? Nếu kết hôn rồi, chỉ ở bên nhau đến 60 tuổi thôi hả?"

Cô ấy chỉ biết chớp mắt một cái, dựa người vào sofa, vòng tay ôm eo cô em gái đang ngồi lên đùi mình, cảm nhận hương vị ngọt ngào pha chút đắng của rượu. Lông mày khẽ nhíu lại khi cô ấy bị cắn vào môi dưới. Cô em gái gặm rồi kéo lại, lặp đi lặp lại, đến lúc này, cô mới phải giữ eo nhỏ của cô em gái và kéo người ra, nhìn thẳng vào mắt nhau.

"Vậy nghĩa là gì hả? Tụi mình sẽ kết hôn, đúng hông?"

"Em nên trả lời sao giờ ta?"

Chụt*

Chụt*

"Em yêu, chỉ cần nói 'đồng ý' thôi. Chị yêu em và chỉ vậy thôi."

Chụt*

Meiling lại tiếp tục hôn thêm một lần nữa, rồi lần nữa, sau đó nâng lên trán cô ấy và hôn nhẹ lên mũi, rồi hôn vào hai bên má, cuối cùng nhẹ nhàng hôn vào môi, rồi rời ra, trán chạm vào trán nhau, cả hai mỉm cười.

"Nhẫn đâu rồi? Không có nhẫn đeo cho em sao?"

Cô ấy cười khẽ trước giọng điệu và ánh mắt tinh nghịch của cô em gái, tay đẩy cô ấy lùi lại cho đến khi lưng chạm vào bàn trà rồi hôn lên má cô ấy, mũi khẽ lướt qua, khi cô em gái bắt đầu vòng tay ôm chặt cổ cô ấy hơn.

Cô giơ tay lên lấy nắp vòng nhẫn màu bạc dùng để đậy chai rượu, rồi nắm lấy trong tay.

Cô em gái chăm chú nhìn cô, không chớp mắt, và cô cũng nhìn lại em ấy không rời, rồi giữ tay trái của cô em gái, nắm lấy tay em ấy, hôn nhẹ lên mu bàn tay, hôn lên ngón áp út của em ấy, từ từ đưa chiếc nhẫn vừa lấy từ chai rượu đeo vào ngón áp út của Mei Ling.

"Em sẽ cưới chị chứ, em yêu?"

"Em đồng ý, đồng ý..."

Chúng ta hãy kết hôn nhé...

Chúng ta sẽ sống cùng nhau thêm 20 năm, 60 năm, cho đến khi chúng ta không thể nằm trên giường được nữa, đến khi chúng ta không còn nhận ra nhau, hay đến khi một trong chúng ta sẽ ra đi vì thời gian trôi qua.

Chúng ta sẽ làm cô dâu của nhau, sống những ngày còn lại với nhau, làm những điều chúng ta muốn làm, lớn lên, yêu thương, tha thứ và già đi cùng nhau.

"Chị yêu em, Mei."

"Em yêu chị nhiều lắm luônnnn."

--- END ---


Hoàn thành bản dịch 29/03/2025
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình và tác giả . Cảm ơn các bạn đã xem bản dịch của mình , nếu có sai sót mong các bạn bỏ qua nhé !

(Vẫn còn 2 chương đặc biệt chờ edit)

Chương trước Chương tiếp
Loading...