LingOrm | The Kiss - Nụ Hôn | Fanfiction LO đạt top 5 lượt view khủng ở Thái

Người đẹp thế này không biết thuộc về ai nhỉ ?



Trans by :  Tu Sĩ Núi Nga Mi
Fanpage Fb : Tu Sĩ Núi Nga Mi

   Không khí về đêm ở khu Lan Quế Phường, Hồng Kông, dần trở lại sôi động, ánh đèn rực rỡ và không có vẻ gì sẽ chìm vào giấc ngủ nữa. Hôm nay, chính quyền Hồng Kông vừa tuyên bố cho phép các công ty và dịch vụ giải trí hoạt động trở lại. Cô không rõ những nguyên nhân sâu xa liên quan đến chính trị nơi đây. Cô chỉ là một vị khách đến từ phương xa, vừa làm việc được một tuần, và vài tuần nữa cô sẽ rời đi.

   Trước đây, khu vực cô ở rất náo nhiệt, là một địa điểm vui chơi về đêm sôi động. Cả con đường ngập tràn ánh sáng và các tụ điểm giải trí. Có nhạc sóng, cửa hàng tiện lợi, và vô số quán bar, cả bí mật lẫn không bí mật. Cô nghĩ đây hẳn là thiên đường của những người thích uống rượu, nhưng có vẻ không phải đối với người phụ nữ với mái tóc đen óng ả, mặc chiếc váy ngắn màu trắng đang đứng đó. Đây là lần thứ hai cô thấy người phụ nữ ấy bước ra từ cửa sau của quán bar, đứng ngó trái ngó phải, trông như muốn nôn, nhưng dường như cơ thể không hợp tác.

   Đôi tay mảnh khảnh khẽ xoay ly rượu vang trước khi đưa nó lên môi. Ánh mắt cô vẫn dõi theo người phụ nữ xinh đẹp ấy. Chắc hẳn cô ta rất đẹp, đến mức dù đứng từ tầng 10 nhìn xuống, cô vẫn nghĩ người phụ nữ này thật quyến rũ.

"Đẹp vậy mà sao lại đứng một mình lạc lõng say sau quán bar vậy nhỉ?"

   Người phụ nữ kia lại quay trở vào quán, và cô cũng làm điều tương tự. Cô xoay người trở lại phòng ngủ, liếc nhìn chai rượu màu hổ phách nghiêng dựa trong chiếc xô inox vừa khít. Cô liếm môi, cắn nhẹ môi dưới, trầm ngâm suy nghĩ. Cô nên đi ngủ hay uống hết chai rượu như mọi khi khi ngày mai là ngày nghỉ? Nhưng chưa kịp quyết định, ánh sáng nhấp nháy từ chiếc điện thoại đặt cạnh chai rượu trên bàn đã thu hút sự chú ý của cô.

   Cô rót thêm một chút rượu vang đỏ sẫm vào ly, nhấc điện thoại lên đọc tin nhắn vừa được gửi từ một nơi khác trên thế giới.

*Message :
   📩Ingprim :
   - Ngủ chưa Mei? Đang làm gì?
   - Help me !!! Please !!!

   Chủ nhân căn phòng thở dài ngay khi nhìn thấy tên người nhắn. Cô biết rõ người đó không thực sự cần cô giúp đỡ. Người kia chỉ muốn tìm nơi để xả cảm xúc mà thôi. Thông thường, cô sẽ chấp nhận, nhưng lần này, cô quyết định không tham gia vào "cuộc chiến nhỏ" vốn dĩ đã kéo dài và có thể trở thành "cuộc chiến lớn" trong tương lai.

   Lần thứ ba

Khóe môi cô khẽ nhếch cười khi thấy người phụ nữ ấy lại bước ra từ cửa sau quán bar. Cô bật cười nhẹ, lắc đầu tự giễu mình vì đã đứng đây ba lần chỉ để nhìn cô ấy.

   "Cô ấy không phải người duy nhất hành động kỳ lạ. Mình cũng kỳ lạ chẳng kém."

   Cô nhấp ngụm rượu cuối cùng, đặt ly lên lan can bên cạnh. Dù môi nở nụ cười vì đoán đúng người kia sẽ lại xuất hiện, nhưng cô vẫn không khỏi tò mò tại sao người phụ nữ đó cứ ra vào quán bar nhiều lần như vậy, lại còn trông có vẻ say mà không thực sự say (!?)

   "Bạn trai bắt đi uống rượu sao...?"

   Lông mày cô khẽ nhíu lại khi nhìn thấy một người đàn ông bước theo người kia ra ngoài, có vẻ muốn đưa cô ấy trở vào trong. Người phụ nữ không tỏ ra hoảng sợ hay bất ngờ khi bị đụng chạm, nên có lẽ cô không cần phải can thiệp.

   Anh ta đã đưa cô gái kia trở lại quán, và cô cũng nghĩ đã đến lúc đưa cơ thể đang ngà ngà say của mình đi ngủ.


.
.
.

   02:26 (sáng)

  Tiếng bước chân người qua lại vang lên liên tục, dù đây đã là 2 giờ sáng, gần 3 giờ. Tiếng nhạc từ các quán bar hai bên đường hòa lẫn vào không khí. Mùi khói thuốc đặc quánh trong không gian, bởi dân du lịch ở đây hút thuốc nhiều đến nỗi, sau một tuần ở khu vực này, cô cảm giác phổi mình đã ngập trong khói.

    "Haizzz...".

Cô giơ tay phẩy phẩy không khí trước mặt, hy vọng làm giảm bớt mùi khó chịu. Cô cúi xuống nhìn đôi giày thể thao trắng dưới chân mình lần thứ bao nhiêu không nhớ. Hay có lẽ lần thứ tư sẽ chẳng xảy ra...

   Cô buông một tiếng thở dài, rồi ngả người dựa vào tường, ngước lên nhìn ban công phòng ngủ của mình, khi cơn buồn ngủ và rượu trong cơ thể đang bắt đầu đòi hỏi nghỉ ngơi.

   "Đừng ngớ ngẩn nữa, làm ơn."

   Cô lẩm bẩm với chính mình trước khi nhấc người khỏi bức tường của quán rượu nơi cô đã đứng tựa gần 20 phút. Thật may mắn là hành động kỳ lạ của cô không bị ai nhìn thấy, dù là người lạ hay những người cùng khách sạn. Và cũng thật may, khu vực này là phía sau của quán, một con hẻm hiếm khi có người qua lại. Nhưng may mắn của cô lại tiếp diễn, bởi ngay lúc cô quyết định trở về phòng, cánh cửa phía sau quán bất ngờ mở ra. Người phụ nữ mà cô đã nhìn từ trên cao cả giờ đồng hồ xuất hiện, loạng choạng hơn nhiều so với lúc cô nhìn từ trên.

Người phụ nữ trong chiếc váy trắng gắng gượng đưa mình dựa vào bức tường đối diện, nơi cô đang đứng. Người phụ nữ ấy lại lẩm bẩm với chính mình, không dứt.

Gương mặt đỏ bừng kéo dài từ má xuống cổ và xương quai xanh trắng ngần. Làn da của cô ấy như được phủ bởi sắc đỏ, đặc biệt rõ ràng ở chiếc mũi cao tinh tế. Đôi tai đỏ hồng, như được tạo hình hoàn hảo, phù hợp với mái tóc đen bóng mượt. Toàn bộ cơ thể cô ấy đỏ ửng...

  - "How... can I help you?"

Cô cất lời ngay khi thấy người phụ nữ ấy giơ tay đấm vào đầu mình vài lần, rồi quay đi như sắp nôn thêm lần nữa. Sau khi quan sát đủ lâu, cô nhận ra đây là người phụ nữ đẹp, nhưng dường như không hề nhận thức được có ai đang ở đây. Một cách sống đầy bất cẩn!

Cô bước lại gần người phụ nữ một chút, giơ tay chạm nhẹ vào vai cô ấy. Người phụ nữ quay lại ngay, lộ ra bờ vai mịn màng với những nốt tàn nhang nhỏ giống như nét cọ của Chúa vẽ lên cơ thể tuyệt mỹ ấy.

   "Wow..."

Cô nghĩ rằng mình là người đẹp nhất thế giới. Nhưng hóa ra, thế giới còn có một người khác...

Gương mặt mịn màng, đường nét thanh tú, lông mày sắc sảo, chiếc mũi cao tinh tế. Đôi môi căng mọng được phủ son màu berry và đôi má ửng đỏ, như thể một nét vẽ kỳ công. Đôi mắt đong đầy say mê từ ảnh hưởng của rượu...

Ngọt hơn cả chai rượu vang đỏ mà cô đã uống hơn nửa chai tối nay.

   "Nong Mei..."

   "Hả?"

   Cô ấy ngạc nhiên, thốt lên với vẻ ngơ ngác khi được gọi tên.

   03:01 (sáng)

   Chủ nhân căn phòng đứng khoanh tay, dựa lưng vào tường, nhìn về phía cửa phòng tắm đang mở. Bên trong là một người mà cô chắc chắn rằng mình không quen biết. Cô không khỏi bất ngờ khi người say xỉn với gương mặt xinh đẹp ấy lại biết tên cô. Điều duy nhất cô có thể làm lúc này là đứng đó, chớp mắt liên tục, trong đầu trống rỗng, không biết nói gì. Não cô thậm chí không kịp xử lý để chọn ngôn ngữ phù hợp để đáp lại.

Người say kia dường như vẫn còn chút tỉnh táo, cất tiếng với giọng ngọt ngào pha chút nụ cười. Mà gọi là "pha chút" thì không đúng, bởi khi cô ấy nói, cả đôi môi, đôi mắt, và gương mặt đều toát lên vẻ tươi cười rạng rỡ.

Nụ cười ngọt đến mức cô tự hỏi liệu có đường, kẹo, sô-cô-la hay bất kỳ chất tạo ngọt nào khác rơi ra từ sự rạng rỡ đó không.

   "Ai mà không biết Meiling chứ?"

   Vị khách duy nhất trong căn phòng, người mà cô cố tình mời vào, bước ra khỏi phòng tắm với gương mặt nhợt nhạt. Làn da trắng mịn của cô ấy vẫn chưa bớt đỏ chút nào, thậm chí còn đỏ hơn khi cô ấy liên tục gãi và chạm vào cơ thể mình. Điều đó khiến Meiling không khỏi bực bội. Cô nghĩ, chẳng lẽ người này không biết rằng càng gãi sẽ càng ngứa, hay không biết giới hạn uống rượu của bản thân nằm ở đâu sao?

   "Nước ."

Cô mở nắp chai nước, đưa cho người đối diện, chăm chú nhìn cô ấy từ từ uống hết. Meiling không kiêng nể gì, lướt mắt khắp cơ thể đối phương, mặc kệ người kia sẽ nghĩ gì. Sau đó, cô lặng lẽ rời đi, quay lại phòng ngủ và mang theo một bộ đồ ngủ dài tay màu trắng, đưa cho người còn đang đứng nguyên chỗ cũ.

   "Hả?"

   "Đồ ngủ . Cô đi tắm rồi thay đồ đi."

   "Không làm phiền đâu. Vậy đã là quá phiền rồi. Tôi xin phép về..."

   "Mưa to thế này, cô định về kiểu gì?"

Cô lập tức ngắt lời, không để người kia kịp nói hết câu. Meiling đưa bộ đồ lên lần nữa, mỉm cười khi thấy cô ấy chịu nhận lấy. Cuộc tranh cãi nhỏ giữa hai người cuối cùng cũng dừng lại ở đây.

Meiling thực sự mệt mỏi khi đối phương cứ một mực từ chối sự giúp đỡ của cô, ngay từ lúc ở dưới nhà. Rõ ràng cơ thể người kia sắp ngã quỵ đến nơi, vậy mà vẫn cố tỏ ra ổn, đến mức khi trời bắt đầu mưa, cô ấy mới chịu thốt ra lời đề nghị rằng mình sẽ bắt taxi về. Tất nhiên, Meiling không đồng ý.

Một cô gái xinh đẹp, say đến mức không còn tỉnh táo, nếu bị ai đó lôi đi hoặc gặp phải một tài xế không đáng tin thì phải làm sao? Nếu cô để chuyện xấu xảy ra với người này, chắc chắn cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

   "Cô cứ từ từ nhé. Tôi sẽ chờ trên ghế sofa."

Dù nói vậy, nhưng ngay khi cô gái xinh đẹp biến mất vào phòng tắm, Meiling nhanh chóng quay lại bàn ăn. Đôi tay mảnh mai bắt đầu dọn dẹp đống lộn xộn, từ ly rượu, chai vang đến các chai thủy tinh màu hổ phách và xanh lục trống rỗng. Tất cả được xếp gọn vào hộp gỗ nơi chúng từng được đặt cẩn thận.

Trong lúc làm, Meiling lẩm bẩm trách người trong phòng tắm, "Sao lại uống say đến mức này được nhỉ?" Nhưng ngẫm lại, cô nhận ra chính mình có lẽ còn tệ hơn. Bởi ngay khi đưa người kia vào phòng, ánh mắt của cô gái đã lập tức dừng lại ở mấy thứ "tang vật" ấy. Điều đó khiến Meiling phải nhanh chóng thanh minh rằng chúng đã ở đó lâu rồi, chỉ là cô chưa có thời gian dọn dẹp mà thôi.

   10... 20... 30... 40...

   "Ổn thôi..."

Meiling quyết định rút lại lời vừa nói khi bảo người kia không cần vội. Đến mức cô đã tắm xong trong phòng ngủ và thay đồ ra rồi, vậy mà người trong phòng tắm vẫn chưa chịu bước ra. Âm thanh nước từ vòi sen đã dừng từ lâu, nhưng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy ai đó sẽ bước ra với gương mặt xinh đẹp ấy để cô được nhìn thấy.

   "Chẳng lẽ cô ấy đang chà rửa phòng tắm cho mình? Hay chụp hình lại để bóc phốt vì nó quá bẩn...?

   Không thể nào...

   Meiling, đừng nghĩ vớ vẩn!"

Nhưng mà, người xinh đẹp như cô lại bị bóc phốt vì phòng tắm bẩn thì có quá vô lý không? Meiling nghĩ bản thân là người sạch sẽ, rất sạch sẽ là đằng khác. Cô vừa xinh đẹp, vừa biết giữ gìn, tính cách cũng tốt, không có điểm nào đáng để bóc phốt cả.

   "Cố gắng tự tin lên nào, Meiling!"

   Khi nhận ra chẳng có gì đáng để lo lắng, Meiling dẹp hết những suy nghĩ lan man đó sang một bên. Nhưng rồi cô chợt nhận ra: người kia có thể đã gặp tai nạn gì trong phòng tắm cũng nên!

Bàn tay cô, vốn định giơ lên để gõ cửa, liền thay đổi hành động khi phải đỡ lấy cơ thể của người kia vừa ngã nhào ra ngoài. Meiling suýt ngã ngửa theo, cả hai suýt nữa đã đổ xuống sàn. Là phụ nữ như nhau, cô không đủ mạnh để đỡ một người đổ sập hoàn toàn vào mình như vậy, chưa kể cô còn không hề tập thể dục. Đừng mong gì đến việc bế nổi ai, dù người đó có xinh đẹp đến mấy!

May mắn là tay trái và chân cô kịp bám chặt vào khung cửa phòng tắm. Cuối cùng, cả hai vẫn giữ được tư thế nửa ôm, nửa dựa vào nhau. Tay phải của Meiling quấn quanh eo mảnh khảnh của người kia, giữ thật chặt. Người say, dù trông như chẳng còn sức và tỉnh táo gì nhiều, lại phối hợp đến bất ngờ. Cô ấy nhẹ nhàng giơ tay lên ôm lấy Meiling, đứng im như một đứa trẻ ngoan, chờ đợi cô ổn định tư thế, giữ được sự vững chãi trước khi di chuyển.

Cả chiều cao lẫn vóc dáng của hai người đều không khác biệt nhiều, vì vậy Meiling phải liên tục thì thầm nhắc nhở người kia di chuyển từ từ, từng bước một. Chúng tôi như một cặp đôi đang khiêu vũ trong buổi dạ tiệc nào đó, vừa ôm nhau vừa di chuyển qua trái rồi lại sang phải. Cánh tay thon thả của người kia quàng chặt lấy cổ tôi, còn tôi cũng vòng tay ôm lấy eo mảnh khảnh của cô ấy, giữ thật chắc như sợ rằng cô sẽ ngã nhào xuống đất bất cứ lúc nào.

   "Lùi một bước nữa nha, sắp tới rồi."

   "Ừm."

   "Lùi sang trái thêm chút nào."

   "Ừm."

Meiling chớp mắt vài lần khi nghe giọng đáp nhẹ nhàng từ người đang ở trong vòng tay mình. Trời ơi... Cô thề với tất cả các vị thần, từ cổ đại đến hiện đại, đây là âm thanh ngọt ngào nhất mà cô từng nghe trong cả cuộc đời.

Trước đây, cô không mấy hiểu câu "ngọt như mật ong tháng năm" nghĩa là gì, nhưng bây giờ cô muốn áp dụng ngay. Đó chính là cảm giác này!

   "Cô có thể giẫm lên chân tôi không? Tôi sẽ dìu cô đi."

Người say ngoan ngoãn nâng từng bàn chân nhỏ nhắn đặt lên chân của Meiling. Hai người siết chặt vòng ôm thêm lần nữa, và Meiling quyết định đổi hướng từ chiếc sofa giữa phòng sang phòng ngủ, nơi cách xa hơn một chút. Ít ra, việc di chuyển đến đó sẽ dễ dàng hơn, và đưa người kia nằm nghỉ trên chiếc giường rộng rãi chắc chắn tốt hơn để cô ấy ngủ trên sofa.

   04:42 (sáng)

📞   "Alo, cứu em với."

Sau khi chắc chắn rằng người đang nằm trên giường đã ngủ say, Meiling cầm điện thoại lên và gọi cho người bạn thân, người mà cô đã nhắn tin cầu cứu từ vài tiếng trước.

📞"Cảm ơn mày vì đã gọi lại sau gần bốn tiếng đồng hồ nhé, cô em."

Cô cười khẽ, cầm chai nước còn lại nửa chai uống một hơi, trong khi mắt vẫn dõi theo người đang ngủ say trên giường.

📞   "Làm sao nếu có người uống say đỏ cả người, mặt thì đỏ cứ như bị dị ứng đây ạ?"

📞   "Ai dị ứng? Đang ở với ai vậy?"

📞   "Không có ai đâu, em hỏi thế thôi mà."

📞   "Đừng có đùa, nói thật đi."

Meiling thở dài, bắt đầu kể lại mọi chuyện xảy ra tối nay. Đầu dây bên kia thì không tiếc lời la mắng, nào là tại sao lại đưa người lạ về nhà, nào là cô không biết giữ mình ở nơi đất khách quê người, hay thậm chí còn nói cô tự chuốc họa vào thân.

Nhưng nếu người đẹp này định làm gì cô thật, thì chẳng ai trên đời là người tốt nữa. Với Meiling, người đẹp trước mắt này là người tốt. Hơn nữa, với sức lực hiện tại, cô ấy còn chẳng đủ sức tự đi chứ nói gì đến làm gì ai.

Meiling ngồi xuống ghế bên cạnh giường, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt.

"Người đẹp như thế này, không biết thuộc về ai nhỉ? Người đẹp thế này làm việc gì ở Hồng Kông vậy ta? Mà lạ ghê, tại sao đẹp thế này lại chẳng ai gọi điện hỏi han ha?"

   Ánh mắt cô liếc nhìn chiếc điện thoại của người kia đặt trên đầu giường – không rung, không báo. Thật kỳ lạ...

📞  "Mặt cô ấy thế nào rồi?"

📞"Đẹp. Lông mày đẹp, môi đẹp, đôi mắt cười cũng đẹp. Có nốt ruồi trên má nhưng không hề làm mất vẻ xinh đẹp chút nào. Đẹp lắm."

Cô trả lời mà không hề che giấu cảm nghĩ, như thể đây là câu hỏi dễ nhất trong đời. Meiling từng nghĩ mình là người xinh đẹp nhất, nhưng giờ cô sẵn sàng thừa nhận người đang nằm đây chính là người đẹp nhất mà cô từng gặp.

Cô vén nhẹ lọn tóc che khuất khuôn mặt người kia, vừa làm vừa mỉm cười. Thật không công bằng chút nào. Meiling chắc chắn rằng khi ngủ, cô không thể đẹp được như thế này.

📞   "Mei... ý tao là tình trạng dị ứng. Có nổi mẩn đỏ nhiều không?"

📞   "Hả? À, để em chụp ở tay gửi qua nhé, ngại chụp mặt với cổ lắm."

📞   "Tùy, miễn là rõ. Nhưng lần sau đừng tùy tiện đưa ai về nhà nữa, dù họ có đẹp thế nào."

📞   "Em biết rồi."

   Meiling bị mắng thêm một hồi nữa vì chuyện thức khuya chăm người lạ. Bạn cô nhấn mạnh phải đợi sáng mới đi mua thuốc hoặc nhờ ai đó mua giúp, rồi còn dặn cô đi ngủ ngay.

   "Hy vọng sáng mai dậy cô không trộm đồ rồi bỏ chạy nhé."

   Meiling lẩm bẩm, đặt gối ôm ngăn giữa hai người rồi nằm xuống cạnh, dù không gian ngủ của cô bị chiếm mất hơn nửa. Nhưng chỉ cần được nhìn khuôn mặt đẹp ấy thêm lần nữa trước khi ngủ, cô cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

   "Ngủ ngon, đừng gặp ác mộng nha, người đẹp."

...

Khoan đã ! Xin 2p quảng cáo !
Like & Follow mình trên facebook để cập nhật lịch up truyện nha !

Chương trước Chương tiếp
Loading...