LingOrm | The Kiss - Nụ Hôn | Fanfiction LO đạt top 5 lượt view khủng ở Thái
Em yêu chị.
Trans : Tu Sĩ Núi Nga Mi
Fanpage Fb : Tu Sĩ Núi Nga Mi
(ko like page là một tội ác 🫵🏽)
Yiling nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía bàn cuối cùng gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra ngoài đường, ngắm nhìn mọi người qua lại.Chúng tôi không giấu diếm mối quan hệ này, ai hỏi thì chúng tôi trả lời, chỉ là không phô trương như trong suy nghĩ của tôi thôi."Cái lỗ tai sao bị bầm tím vậy? Có phải vì đôi bông tai hôm qua chụp hình không?""Dạ... đúng rồi á, đau lắm luôn."Yiling ngồi đối diện, đưa tay lên nắm lấy tai cô và vuốt nhẹ như đang an ủi để vết bầm trên tai mau khỏi, không quan tâm đến ánh mắt của những khách hàng bàn khác. Cô cũng không cảm thấy phiền lòng hay muốn phản kháng với hành động đó, ngược lại còn thích khi họ thể hiện tình cảm một cách thẳng thắn trong không gian riêng của mình.Tiếng rung từ điện thoại trên bàn làm cô hơi nhíu mày, từ lúc đang giả vờ làm nũng với người đối diện bỗng nhiên bối rối khi thấy những bức ảnh bị chụp lén từ một góc khuất bên ngoài quán. Và thậm chí, người chụp còn ghi lại khoảnh khắc chị ấy đang nắm lấy tai cô rồi gửi lên nhóm. 'Con nhỏ xấu xa!'"Có chuyện gì vậy?""Không có gì đâu ạ, hình như Lin và Name đã đến rồi ạ.""Hả, vậy thì tốt rồi... Chị sẽ mời ăn cơm.""Không cần đâu, bạn em giàu lắm á."Tiếng cửa quán mở vang lên, theo sau là sự xuất hiện của hai người bạn thân cùng với giọng nói trong trẻo của một cô nàng influencer, các cô không quên chào hỏi Yiling rồi đến cả chào mẹ Yiling ở quầy thu tiền. Bạn bè của cô thật tuyệt vời, một người thì dư dả, còn người kia thì thiếu thốn tình yêu. Trong ba người, cô tự nhận mình là bình thường nhất."Biết hết rồi à?""Blue đã nói hết rồi ạ. Còn chị thì... không chịu nói gì với em."Yiling ngồi đối diện khẽ cười, rồi đưa tay vuốt nhẹ mu bàn tay cô như đang xin lỗi vì đã giấu giếm. Cô lật ngửa tay ra, nắm lấy tay chị ấy một cách nhẹ nhàng. "Em không giận đâu, chỉ là... ngại thôi.""Ngại cái gì?""Vì chị đã đưa em đến gặp mẹ và em trai từ lâu rồi mà.""Ừm.""Nhưng em chẳng biết gì hết, cứ mãi tập trung vào chị thôi."Cô ấy nói với giọng nhẹ nhàng, đôi môi chu ra một chút khi nghĩ về những sự việc đã xảy ra. Cô ấy không hề nhận ra rằng đầu bếp của quán này trông giống hệt chị Yiling, cũng như mẹ chị Yiling với nụ cười ngọt ngào giống hệt chị.Hóa đơn, thực đơn cũng chưa bao giờ cho cô chạm vào. Nhưng cô ấy cũng không thể trách người yêu được, vì cô chẳng hề để ý tên quán, chỉ mãi nhìn người đẹp bên cạnh mà không để ý đến bất cứ thứ gì khác trong suốt thời gian hai người ở bên nhau."Chị không muốn em cảm thấy bị áp lực, nhưng chị cũng muốn mẹ và em trai chị nhìn thấy sự dễ thương của em.""...""Chị nói thật đấy, trước đây chị đã bảo mẹ em là chị sẽ chăm sóc em thật tốt, hôm nay con gái xinh đẹp của mẹ em làm phục vụ rồi... Nếu mẹ không gả em cho chị, chị biết phải làm sao đây?""Liên quan gì đến mẹ đâu ạ, người sẽ ở bên chị là em chứ không phải mẹ em."Yiling cười vang, nở một nụ cười tươi đến mức mắt híp lại khi cô nói vậy. Khi nhìn thấy người đẹp cười ngọt ngào như vậy, cô không thể không đưa tay lên, nhẹ nhàng chọc vào má của chị. Họ nhìn nhau với ánh mắt tinh nghịch, giống như những người không thể rời bỏ câu nói "người sẽ ở bên chị là em" . Cô hiểu rõ ánh mắt của chị Yiling, ánh mắt mà chị ấy hay dùng khi nhìn cô lúc cô ngồi lên đùi chị."Gái ơi, cho gọi món nhé."Âm thanh trong trẻo phát ra từ bàn giữa quán, cùng với cánh tay vẫy vẫy trong không trung, khiến cô phải mím chặt môi, kìm nén rất nhiều lời chửi thề trong đầu. Khi nghe từ "Gái ơi..." mà cô bạn thân cố tình nhắm vào cô.Và có vẻ như chị Yiling cũng biết cô đang bị bạn chơi xỏ, vì chị ấy cúi đầu cười tủm tỉm như người đang ngại ngùng, không thể ngừng mỉm cười."Dạ chị muốn gọi gì ạ?""Có món gì ngon không em? Gọi món Ý đi, kiểu ăn vào mà cảm thấy như đang đi thuyền và du ngoạn ở Ý ấy..."Cô ấy mím chặt môi nhìn cô bạn thân, người đang giả vờ nói giọng điệu và kiểu cách điệu đà, rồi chuyển ánh mắt sang người bạn thân còn lại để giữ bình tĩnh, thay vì hét lên và mắng bạn như mọi khi.Bác sĩ Name nhìn cô với vẻ mặt khó nhịn cười, có vẻ như thương hại, nhưng mà cũng chỉ như thế thôi, vì mỗi khi cô nàng influencer này trêu đùa cô, cô ấy chưa bao giờ cản!"Cái con... gọi món cho đàng hoàng cái coi, đừng trêu nữa!"Cô cúi người về phía bạn thân, thì thầm nhỏ vì bàn của hai cô bạn này gần với quầy thanh toán nơi mẹ chị Yiling đang ngồi.Cô không thể để mất hình tượng, không thể nói bậy cho mẹ chị nghe được. Cô đã là cô gái nhỏ đáng yêu trong mắt mẹ chị suốt mấy giờ qua."Mẹ vợ mày có biết con dâu bà nói dối kiểu này không?"
"Là... chị nghe em nói nè, nếu chị có chồng, lúc đó... / Mei có chuyện gì hả, con yêu?"Chưa kịp cãi nhau thêm với bạn thân, mẹ của chị Yiling đột nhiên bước đến và cắt ngang, khiến cả cô và Linh phải nuốt lại những lời đang định nói. Bàn tay đặt nhẹ lên vai cô, với giọng nói dịu dàng không khác gì người đang ngồi ăn ở bàn bên kia, chính là người đang chiếm giữ trái tim cô."À, không có gì đâu ạ, mẹ, đây là bạn của Mei, tên Lin. Bạn này cũng làm trong ngành như mẹ ạ."Cô đặt tay lên vai bạn thân, người đang ngồi thẳng lưng và chắp tay chào mẹ chị Yiling một cách trang trọng. Nụ cười của bạn ấy dịu dàng và lễ phép, khác hẳn với lúc "chó mèo cắn nhau" trước đó."Còn người kia là Ingphim, mẹ, là bác sĩ, nhưng giờ đang chuẩn bị mở nhà hàng, quán cafe giống mẹ đấy ạ.""Chào các con, các con chuẩn bị mở nhà hàng à? Nếu cần thì cứ hỏi mẹ nhé, người trong gia đình mà. Bạn của bé Mei, bạn của Yiling đều như con gái của mẹ cả. Được rồi các con, đến đây, mẹ sẽ đãi bữa này nha."Cả ba người vội vàng giơ tay lên ngăn lại, đồng thanh từ chối khi mẹ chị Yiling nhất quyết sẽ đãi bữa này, và còn bảo cô thôi không làm phục vụ nữa, mà ngồi ăn với bạn bè.Chưa đầy một lúc, Blue và người chị thân thiết khác của cô là chị Aksorn đã đến quán theo lời mời Lin, rõ ràng là để trêu cô.Mặc dù cảm thấy ngại ngùng khi bị bạn bè và người thân nhìn theo với ánh mắt đùa giỡn, nhưng cô không thể phủ nhận rằng mình rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất cứ khi nào khi cả bạn bè và gia đình cô đều hòa hợp với chị Yiling.Không chỉ thế, họ còn nói chuyện vui vẻ với mẹ và em trai của chị nữa. Vì cô không chịu từ bỏ vai trò phục vụ, lúc này chị Yiling đã trở thành người phục vụ xinh đẹp cùng với cô, để mẹ của chị ấy ngồi trò chuyện với bạn bè cô.Giống như gia đình của hai người họ giờ đây đang gắn kết với nhau và trở thành một thể thống nhất.
Bầu trời lúc này u ám nhưng lại sáng lên nhờ ánh sáng từ mặt trăng, khiến cho cảnh tượng tay trong tay của hai nguòi trở nên lãng mạn hơn gấp bội. Con đường hơi ướt và lầy nhẹ vì cơn mưa kéo dài lâu. Cả hai cùng bước bên nhau trong im lặng, như những lần trước khi phải rời khỏi những con hẻm nhỏ như thế này.Phía trước, nhóm bạn của cô ấy đang đi xa dần ra tận cuối con hẻm, chỉ còn lại cô và chị Yiling vẫn giữ tốc độ bước đi chậm lại, vì cả hai đều biết rõ rằng tối nay họ không muốn tách ra."Vì trời mưa nên tối nay mặt trăng đẹp hơn nhiều đúng hông?""Mặt trăng đã đẹp từ lâu rồi mà.""..."Bàn chân cô ấy dừng lại ngay lập tức khi nghe lời nói của người đang nắm tay mình. Cô quay lại nhìn vào mắt người đang hướng về phía mình, ánh mắt đầy ý nghĩa, cùng với giọng nói ngọt ngào và nụ cười khiến mặt cô bừng lên.Cô muốn phát điên mất... Chị Yiing là một người rất lãng mạn, cô đã nhận ra từ lâu rồi. Chị ấy biết chính xác khi nào nên làm gì hoặc nói gì để khiến tim cô đập loạn nhịp.She knows how to make me smile.Cánh tay mà suốt dọc đường đi, cô ấy vẫn nắm chặt, giờ đây được người lái xe xinh đẹp nâng lên hôn đi hôn lại không ngừng.Suốt chặng đường, chị Yiling không nói gì, chỉ đáp lại một cách khe khẽ, để cô ấy nói chuyện một mình. Và chị ấy cứ chăm chú vào tay cô, tay mà chị luôn nắm chặt suốt cả chặng đường. May mắn là tối nay đường không có nhiều xe, khiến con đường trở nên vắng vẻ."Chạy xe cẩn thận nhé, đến nơi rồi nhớ gọi báo cho em biết nha.""Ừ."ChụtCô ấy thò mặt ra hôn nhẹ lên má chị, khi chị ấy đang làm ra vẻ chờ đợi nụ hôn từ cô. Hai người hôn nhau đến mức đã trở thành chuyện bình thường. Không biết là cô yêu chị ấy hay chị ấy yêu cô hơn nữa. Dù làm gì hay đi đâu, nếu không có ai khác, họ luôn hôn nhau như một lời chào, lời tạm biệt, hay thậm chí là một sự động viên nhỏ.Cô nghiện nụ hôn của người yêu. Nghiện rất nhiều luôn...Cô vẫy tay ra giữa không trung, nhìn chiếc xe của chị vẫn đang đứng yên không nhúc nhích, không có dấu hiệu sẽ di chuyển. Cô biết rằng người trong xe đang chờ cho cô quay lại vào khu vực nghỉ ngơi. Mặc dù đây là lối vào riêng tư, không có người qua lại. Kể từ khi cả hai trở lại với nhau, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn.Chị Yiling chưa bao giờ khiến cô cảm thấy thiếu thốn tình yêu hay sự chăm sóc. Chị ấy luôn quan tâm cô đến mức cô không thể tưởng tượng được nếu không kết hôn với người này, cô sẽ tìm đâu ra người như thế nữa."Này, Nữ Diễn Viên ơi."Cô quay lưng lại định đi vào bên trong, chưa được một phút, thì tiếng mở cửa xe và tiếng gọi quen thuộc vang lên, cùng với bóng dáng xinh đẹp đang bước đến gần.Cô nở một nụ cười tươi, giang tay ra đón lấy vòng tay của người chị, ôm chặt lấy, đồng thời hít một hơi thật sâu từ tóc của chị, như thói quen của cô. Họ tách ra một chút, nhìn vào mắt nhau trong giây lát, trước khi cô nhắm mắt lại và nhận lấy nụ hôn ngọt ngào từ đôi môi của người chị yêu thương, không thể đếm được đây là lần hôn thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay...Được rồi.Có phóng viên hay ai đó đang rình rập đâu đó quanh đây không? Hãy nhanh chóng làm tin nóng đi nhé, ngày mai xin lên trang nhất nhé.Hãy làm nổi bật rõ ràng rằng cô ấy đã bị một cô gái xinh đẹp nhất trong ngành này hôn trước mặt tòa nhà chung cư cao cấp!"Chị yêu em."Cô tách khuôn mặt ra một chút để nghe câu "chị yêu em" từ người yêu rõ ràng hơn lần nữa. Đôi tay mảnh mai nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của chị, trước khi cô đưa mặt lại gần và đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi căng đầy của chị. Mũi cô chạm nhẹ vào mũi của chị, nghịch ngợm một chút."Em cũng yêu chị..."
"Em yêu chị lắm lắmmmm, chị yêu."
.
.
.Jun Tu Sĩ 🫣🫣🫣🫣 : chúc mọi người giữa tuần vui vẻ, hẹn gặp lại vào cuối tuần nha . Còn khoảng 8 chương nữa là end rồi nè .
Fanpage Fb : Tu Sĩ Núi Nga Mi
(ko like page là một tội ác 🫵🏽)
Yiling nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía bàn cuối cùng gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra ngoài đường, ngắm nhìn mọi người qua lại.Chúng tôi không giấu diếm mối quan hệ này, ai hỏi thì chúng tôi trả lời, chỉ là không phô trương như trong suy nghĩ của tôi thôi."Cái lỗ tai sao bị bầm tím vậy? Có phải vì đôi bông tai hôm qua chụp hình không?""Dạ... đúng rồi á, đau lắm luôn."Yiling ngồi đối diện, đưa tay lên nắm lấy tai cô và vuốt nhẹ như đang an ủi để vết bầm trên tai mau khỏi, không quan tâm đến ánh mắt của những khách hàng bàn khác. Cô cũng không cảm thấy phiền lòng hay muốn phản kháng với hành động đó, ngược lại còn thích khi họ thể hiện tình cảm một cách thẳng thắn trong không gian riêng của mình.Tiếng rung từ điện thoại trên bàn làm cô hơi nhíu mày, từ lúc đang giả vờ làm nũng với người đối diện bỗng nhiên bối rối khi thấy những bức ảnh bị chụp lén từ một góc khuất bên ngoài quán. Và thậm chí, người chụp còn ghi lại khoảnh khắc chị ấy đang nắm lấy tai cô rồi gửi lên nhóm. 'Con nhỏ xấu xa!'"Có chuyện gì vậy?""Không có gì đâu ạ, hình như Lin và Name đã đến rồi ạ.""Hả, vậy thì tốt rồi... Chị sẽ mời ăn cơm.""Không cần đâu, bạn em giàu lắm á."Tiếng cửa quán mở vang lên, theo sau là sự xuất hiện của hai người bạn thân cùng với giọng nói trong trẻo của một cô nàng influencer, các cô không quên chào hỏi Yiling rồi đến cả chào mẹ Yiling ở quầy thu tiền. Bạn bè của cô thật tuyệt vời, một người thì dư dả, còn người kia thì thiếu thốn tình yêu. Trong ba người, cô tự nhận mình là bình thường nhất."Biết hết rồi à?""Blue đã nói hết rồi ạ. Còn chị thì... không chịu nói gì với em."Yiling ngồi đối diện khẽ cười, rồi đưa tay vuốt nhẹ mu bàn tay cô như đang xin lỗi vì đã giấu giếm. Cô lật ngửa tay ra, nắm lấy tay chị ấy một cách nhẹ nhàng. "Em không giận đâu, chỉ là... ngại thôi.""Ngại cái gì?""Vì chị đã đưa em đến gặp mẹ và em trai từ lâu rồi mà.""Ừm.""Nhưng em chẳng biết gì hết, cứ mãi tập trung vào chị thôi."Cô ấy nói với giọng nhẹ nhàng, đôi môi chu ra một chút khi nghĩ về những sự việc đã xảy ra. Cô ấy không hề nhận ra rằng đầu bếp của quán này trông giống hệt chị Yiling, cũng như mẹ chị Yiling với nụ cười ngọt ngào giống hệt chị.Hóa đơn, thực đơn cũng chưa bao giờ cho cô chạm vào. Nhưng cô ấy cũng không thể trách người yêu được, vì cô chẳng hề để ý tên quán, chỉ mãi nhìn người đẹp bên cạnh mà không để ý đến bất cứ thứ gì khác trong suốt thời gian hai người ở bên nhau."Chị không muốn em cảm thấy bị áp lực, nhưng chị cũng muốn mẹ và em trai chị nhìn thấy sự dễ thương của em.""...""Chị nói thật đấy, trước đây chị đã bảo mẹ em là chị sẽ chăm sóc em thật tốt, hôm nay con gái xinh đẹp của mẹ em làm phục vụ rồi... Nếu mẹ không gả em cho chị, chị biết phải làm sao đây?""Liên quan gì đến mẹ đâu ạ, người sẽ ở bên chị là em chứ không phải mẹ em."Yiling cười vang, nở một nụ cười tươi đến mức mắt híp lại khi cô nói vậy. Khi nhìn thấy người đẹp cười ngọt ngào như vậy, cô không thể không đưa tay lên, nhẹ nhàng chọc vào má của chị. Họ nhìn nhau với ánh mắt tinh nghịch, giống như những người không thể rời bỏ câu nói "người sẽ ở bên chị là em" . Cô hiểu rõ ánh mắt của chị Yiling, ánh mắt mà chị ấy hay dùng khi nhìn cô lúc cô ngồi lên đùi chị."Gái ơi, cho gọi món nhé."Âm thanh trong trẻo phát ra từ bàn giữa quán, cùng với cánh tay vẫy vẫy trong không trung, khiến cô phải mím chặt môi, kìm nén rất nhiều lời chửi thề trong đầu. Khi nghe từ "Gái ơi..." mà cô bạn thân cố tình nhắm vào cô.Và có vẻ như chị Yiling cũng biết cô đang bị bạn chơi xỏ, vì chị ấy cúi đầu cười tủm tỉm như người đang ngại ngùng, không thể ngừng mỉm cười."Dạ chị muốn gọi gì ạ?""Có món gì ngon không em? Gọi món Ý đi, kiểu ăn vào mà cảm thấy như đang đi thuyền và du ngoạn ở Ý ấy..."Cô ấy mím chặt môi nhìn cô bạn thân, người đang giả vờ nói giọng điệu và kiểu cách điệu đà, rồi chuyển ánh mắt sang người bạn thân còn lại để giữ bình tĩnh, thay vì hét lên và mắng bạn như mọi khi.Bác sĩ Name nhìn cô với vẻ mặt khó nhịn cười, có vẻ như thương hại, nhưng mà cũng chỉ như thế thôi, vì mỗi khi cô nàng influencer này trêu đùa cô, cô ấy chưa bao giờ cản!"Cái con... gọi món cho đàng hoàng cái coi, đừng trêu nữa!"Cô cúi người về phía bạn thân, thì thầm nhỏ vì bàn của hai cô bạn này gần với quầy thanh toán nơi mẹ chị Yiling đang ngồi.Cô không thể để mất hình tượng, không thể nói bậy cho mẹ chị nghe được. Cô đã là cô gái nhỏ đáng yêu trong mắt mẹ chị suốt mấy giờ qua."Mẹ vợ mày có biết con dâu bà nói dối kiểu này không?"
"Là... chị nghe em nói nè, nếu chị có chồng, lúc đó... / Mei có chuyện gì hả, con yêu?"Chưa kịp cãi nhau thêm với bạn thân, mẹ của chị Yiling đột nhiên bước đến và cắt ngang, khiến cả cô và Linh phải nuốt lại những lời đang định nói. Bàn tay đặt nhẹ lên vai cô, với giọng nói dịu dàng không khác gì người đang ngồi ăn ở bàn bên kia, chính là người đang chiếm giữ trái tim cô."À, không có gì đâu ạ, mẹ, đây là bạn của Mei, tên Lin. Bạn này cũng làm trong ngành như mẹ ạ."Cô đặt tay lên vai bạn thân, người đang ngồi thẳng lưng và chắp tay chào mẹ chị Yiling một cách trang trọng. Nụ cười của bạn ấy dịu dàng và lễ phép, khác hẳn với lúc "chó mèo cắn nhau" trước đó."Còn người kia là Ingphim, mẹ, là bác sĩ, nhưng giờ đang chuẩn bị mở nhà hàng, quán cafe giống mẹ đấy ạ.""Chào các con, các con chuẩn bị mở nhà hàng à? Nếu cần thì cứ hỏi mẹ nhé, người trong gia đình mà. Bạn của bé Mei, bạn của Yiling đều như con gái của mẹ cả. Được rồi các con, đến đây, mẹ sẽ đãi bữa này nha."Cả ba người vội vàng giơ tay lên ngăn lại, đồng thanh từ chối khi mẹ chị Yiling nhất quyết sẽ đãi bữa này, và còn bảo cô thôi không làm phục vụ nữa, mà ngồi ăn với bạn bè.Chưa đầy một lúc, Blue và người chị thân thiết khác của cô là chị Aksorn đã đến quán theo lời mời Lin, rõ ràng là để trêu cô.Mặc dù cảm thấy ngại ngùng khi bị bạn bè và người thân nhìn theo với ánh mắt đùa giỡn, nhưng cô không thể phủ nhận rằng mình rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất cứ khi nào khi cả bạn bè và gia đình cô đều hòa hợp với chị Yiling.Không chỉ thế, họ còn nói chuyện vui vẻ với mẹ và em trai của chị nữa. Vì cô không chịu từ bỏ vai trò phục vụ, lúc này chị Yiling đã trở thành người phục vụ xinh đẹp cùng với cô, để mẹ của chị ấy ngồi trò chuyện với bạn bè cô.Giống như gia đình của hai người họ giờ đây đang gắn kết với nhau và trở thành một thể thống nhất.
⏰21:30
Bầu không khí buổi tối với ánh đèn mờ và những hạt mưa lấm tấm không làm cho cô cảm thấy lạnh lẽo hay u sầu. Bây giờ, trong nhà hàng Trung Hoa kết hợp Ý này, chỉ có tiếng cười, tiếng trò chuyện và âm nhạc du dương. Tất cả tạo ra một không gian ấm cúng khiến ai nhìn vào hoặc tham gia vào cuộc trò chuyện cũng phải cảm thấy ấm lòng, giống như cô.Mei Ling tách mình ra khỏi bàn ăn ở giữa quán, nơi hiện đang có bạn bè cô, mẹ của chị Yiling, người thân của chị ấy và cả đầu bếp - em trai chị ấy, người đã đồng ý đóng bếp sớm để tham gia cùng mọi người.Cuộc trò chuyện trên bàn ăn diễn ra một cách tự nhiên, như thể đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau, mặc dù nhiều người trong số đó mới lần đầu gặp nhau.Bàn tay mảnh khảnh đẩy cánh cửa gỗ dày để bước vào căn phòng nằm kế bên cầu thang lên tầng hai của nhà hàng. Sau khi trò chuyện lâu với đầu bếp, em trai của chị Yiling, đã nói với cô rằng căn phòng ở góc dưới cầu thang là nơi cất rượu vang, và cô có thể vào xem nếu muốn, miễn là không sợ lạnh."Không đến 5 phút mà đã nhắn tin tìm mình rồi hả? Dễ thương thật đó..."Cô lẩm bẩm một mình sau khi trả lời tin nhắn từ người chị, vừa lấy kính ra từ trong túi và đeo lên, tay tháo dây buộc tóc để cho tóc xõa tự nhiên. Trong phòng rượu vang, ánh sáng khá mờ, chỉ có ánh sáng nhẹ từ tủ rượu được thiết kế để lưu trữ các loại rượu vang khác nhau.Một thùng gỗ sồi lớn đã được cắt đôi và đặt ở giữa phòng, trên đó có một tấm ván gỗ được đặt lên làm bàn, được thiết kế rất hợp với không gian của căn phòng.Cô đứng trước tủ kính có nhiệt độ được điều chỉnh ở 15 độ C, nơi những chai rượu vang đỏ trong những chai thủy tinh màu hổ phách được xếp ngay ngắn, khiến cô cảm thấy thích thú. Cô cũng nhớ rằng đã cho chị Yiling thử một loại rượu vang ở đây."Em yêu... em đang làm gì vậy?"Tiếng nói ngọt ngào vang lên kèm theo tiếng khóa cửa phòng, nhưng điều đó không khiến cô quay lại để chú ý đến người chủ nhân của thân hình xinh đẹp trong chiếc váy đen đang bước lại gần. Tiếng giày cao gót 4 inch vang lên từng bước, đi đến gần rồi dừng lại phía sau, mà nếu cô quay lại thì chắc chắn khoảng cách giữa họ chỉ cách nhau một chút xíu, như chỉ cách một đầu ngón tay."Ở đây chỉ có rượu vang với nắp nút bần thôi, không ngờ lại có phòng để rượu vang như vậy. Mỗi tủ rượu còn để chai với độ nghiêng khác nhau nữa. Thật là sang trọng. Chị, em trai chị đúng là một chuyên gia thực sự, không giống như chị gái mình chút nào. Chị ấy chỉ biết uống rượu để mặt mũi đỏ hết lên thôi."Cô nói rồi quay lại đối diện ánh mắt của người đẹp trong phòng, người hiện đang đứng dựa vào bàn gỗ sồi, khoanh tay nhìn cô với một nụ cười dịu dàng. Đôi mắt của cô ấy lấp lánh, mặc dù chẳng hề uống rượu."uhhuh ?, em tiếp tục đi," cô nói."Phòng này còn cách âm tốt, chắc chắn phải có lớp chống rung. Hệ thống ánh sáng sử dụng LED, và phòng tối vừa đủ. Có cả máy đo độ ẩm nữa, thật tuyệt vời. Chắc chắn là chef tin rằng rượu vang càng để lâu, bảo quản tốt, sẽ càng ngon hơn.""Em nói xong chưa?""Sao vậy ạ? chị thấy phiền hả?""Thì... khiến chị muốn hôn em."Nói xong, người lớn tuổi hơn tiến lại gần cô, không rời mắt. Gương mặt xinh đẹp, chiếc váy sexy, đôi giày cao gót, mùi hương quen thuộc của cô ấy. Cảm giác khi đôi môi của cô ấy áp xuống môi cô, tay người đó giữ chặt gương mặt cô, khiến cô ngẩng cao đầu để đón nhận nụ hôn nóng bỏng từ người có tính cách cứng đầu này.Nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào dần dần trở nên cuồng nhiệt hơn, pha lẫn một chút vị rượu nhẹ từ đầu lưỡi của cô, lúc này đang đùa giỡn với lưỡi của người kia. Gương mặt của cô nghiêng nhẹ, tiếp nhận nụ hôn đang trở nên mãnh liệt hơn, không chịu thua. Đầu ngón tay của người ấy kéo chiếc kính cô đang đeo, đặt lên bàn sau khi đã mê hoặc cô bằng nụ hôn nóng bỏng."ummmmmm"Môi cô hơi hé ra khi môi cô rời ra để cô lấy lại hơi thở. Cô hít một hơi và nhìn người đang ở giữa hai chân mình. Không biết từ khi nào bản thân đã bước lên ngồi trên chiếc bàn gỗ sồi và dang rộng chân cho chị ấy chen vào .Vô tình, cô lè lưỡi liếm môi rồi tựa lưng vào cánh tay khi chiếc cổ trắng nõn của cô đang bị xâm chiếm bởi chiếc lưỡi nóng bỏng của người đang bận rộn với miệng và tay trên cơ thể cô. Cô đưa tay lên nhẹ nhàng bóp gáy đối phương trước khi nghiêng người hôn và liên tục cắn đôi môi căng mọng đó khi chị ấy rời khỏi hõm cổ cô và lại chuyển sự chú ý sang đôi môi đỏ mọng của cô.Đôi bàn tay thon thả nhét vào chiếc quần jeans rộng sau một thời gian chưa được cởi khóa. Những đầu ngón tay vuốt ve mép quần lót của cô dừng lại ngay khi cô cảm nhận được sự rung chuyển của chiếc điện thoại di động trong túi quần."Em trả lời điện thoại đi. Nó rung như bị ma nhập ấy."*Chụt Nhấn một nụ hôn nhẹ lên đôi môi đang mím lại như trẻ con bị giật lấy đồ chơi của người đàn ông lớn tuổi hơn trước khi rút điện thoại ra và gõ tin nhắn trả lời cho người bạn tốt đang ngồi bên ngoài. Cô gõ không lâu, sau đó đặt nó lại chỗ cũ và nhìn người đang cài cúc quần cho mình, miệng vẫn lèm bèm, lẩm bẩm, phàn nàn không ngừng về khoảnh khắc mình bị cắt ngang."Hôn em thế này nhưng lại không để chị ngủ với em." "Chúng ta đi biển và ở bên nhau sau nhé?""Không giống nhau.""Đừng mè nheo nữa, chúng ta ra ngoài đi.""Chị có thể đưa em về rồi chị lái xe về nhà mình nha."Cô ấy lại đeo kính vào rồi liếc nhìn người chị đang nói với giọng ỉu xìu, trông như bị hụt hẫng, rồi cô nhẹ nhàng bước xuống khỏi bàn, tiến lại gần và đặt một nụ hôn lớn lên má anh. "...Chị không mệt à?"Cô lắc đầu, và Mei không còn lý do gì để cãi lại, chỉ đành gật đầu đồng ý. Thế là người chị vừa nãy còn trông như hờn dỗi, bỗng nhiên mắt sáng lên, tai và đuôi mắt bắt đầu động đậy, kéo tay cô đi ra ngoài một cách vui vẻ."Vậy là con sẽ lái xe đi lòng vòng cùng em à? Không phải con muốn làm phiền thời gian nghỉ ngơi của em chứ?""Dạ ?, mami ơi, con có bao giờ làm phiền em đâu. Để con đưa em về rồi con về ngay nha!"Cô mỉm cười nhìn người chị lớn hơn đang ôm ấp, nũng nịu với mẹ mình để xin đi đưa cô về, dù lúc đầu đã quyết định hôm nay sẽ mỗi người về nhà của mình. Sau khi hai mẹ con thỏa thuận xong, người chị mới mỉm cười vui vẻ tiến lại gần cô, chìa tay ra trước mặt cô như thường lệ."Mei về trước nha mẹ, hẹn gặp lại lần sau nha.""Nong Mei à.""Dạ...""Lần sau đừng gọi mẹ nữa nha, gọi mami như chị Yi đi.""Dạ......Mami."Bầu trời lúc này u ám nhưng lại sáng lên nhờ ánh sáng từ mặt trăng, khiến cho cảnh tượng tay trong tay của hai nguòi trở nên lãng mạn hơn gấp bội. Con đường hơi ướt và lầy nhẹ vì cơn mưa kéo dài lâu. Cả hai cùng bước bên nhau trong im lặng, như những lần trước khi phải rời khỏi những con hẻm nhỏ như thế này.Phía trước, nhóm bạn của cô ấy đang đi xa dần ra tận cuối con hẻm, chỉ còn lại cô và chị Yiling vẫn giữ tốc độ bước đi chậm lại, vì cả hai đều biết rõ rằng tối nay họ không muốn tách ra."Vì trời mưa nên tối nay mặt trăng đẹp hơn nhiều đúng hông?""Mặt trăng đã đẹp từ lâu rồi mà.""..."Bàn chân cô ấy dừng lại ngay lập tức khi nghe lời nói của người đang nắm tay mình. Cô quay lại nhìn vào mắt người đang hướng về phía mình, ánh mắt đầy ý nghĩa, cùng với giọng nói ngọt ngào và nụ cười khiến mặt cô bừng lên.Cô muốn phát điên mất... Chị Yiing là một người rất lãng mạn, cô đã nhận ra từ lâu rồi. Chị ấy biết chính xác khi nào nên làm gì hoặc nói gì để khiến tim cô đập loạn nhịp.She knows how to make me smile.Cánh tay mà suốt dọc đường đi, cô ấy vẫn nắm chặt, giờ đây được người lái xe xinh đẹp nâng lên hôn đi hôn lại không ngừng.Suốt chặng đường, chị Yiling không nói gì, chỉ đáp lại một cách khe khẽ, để cô ấy nói chuyện một mình. Và chị ấy cứ chăm chú vào tay cô, tay mà chị luôn nắm chặt suốt cả chặng đường. May mắn là tối nay đường không có nhiều xe, khiến con đường trở nên vắng vẻ."Chạy xe cẩn thận nhé, đến nơi rồi nhớ gọi báo cho em biết nha.""Ừ."ChụtCô ấy thò mặt ra hôn nhẹ lên má chị, khi chị ấy đang làm ra vẻ chờ đợi nụ hôn từ cô. Hai người hôn nhau đến mức đã trở thành chuyện bình thường. Không biết là cô yêu chị ấy hay chị ấy yêu cô hơn nữa. Dù làm gì hay đi đâu, nếu không có ai khác, họ luôn hôn nhau như một lời chào, lời tạm biệt, hay thậm chí là một sự động viên nhỏ.Cô nghiện nụ hôn của người yêu. Nghiện rất nhiều luôn...Cô vẫy tay ra giữa không trung, nhìn chiếc xe của chị vẫn đang đứng yên không nhúc nhích, không có dấu hiệu sẽ di chuyển. Cô biết rằng người trong xe đang chờ cho cô quay lại vào khu vực nghỉ ngơi. Mặc dù đây là lối vào riêng tư, không có người qua lại. Kể từ khi cả hai trở lại với nhau, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn.Chị Yiling chưa bao giờ khiến cô cảm thấy thiếu thốn tình yêu hay sự chăm sóc. Chị ấy luôn quan tâm cô đến mức cô không thể tưởng tượng được nếu không kết hôn với người này, cô sẽ tìm đâu ra người như thế nữa."Này, Nữ Diễn Viên ơi."Cô quay lưng lại định đi vào bên trong, chưa được một phút, thì tiếng mở cửa xe và tiếng gọi quen thuộc vang lên, cùng với bóng dáng xinh đẹp đang bước đến gần.Cô nở một nụ cười tươi, giang tay ra đón lấy vòng tay của người chị, ôm chặt lấy, đồng thời hít một hơi thật sâu từ tóc của chị, như thói quen của cô. Họ tách ra một chút, nhìn vào mắt nhau trong giây lát, trước khi cô nhắm mắt lại và nhận lấy nụ hôn ngọt ngào từ đôi môi của người chị yêu thương, không thể đếm được đây là lần hôn thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay...Được rồi.Có phóng viên hay ai đó đang rình rập đâu đó quanh đây không? Hãy nhanh chóng làm tin nóng đi nhé, ngày mai xin lên trang nhất nhé.Hãy làm nổi bật rõ ràng rằng cô ấy đã bị một cô gái xinh đẹp nhất trong ngành này hôn trước mặt tòa nhà chung cư cao cấp!"Chị yêu em."Cô tách khuôn mặt ra một chút để nghe câu "chị yêu em" từ người yêu rõ ràng hơn lần nữa. Đôi tay mảnh mai nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của chị, trước khi cô đưa mặt lại gần và đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi căng đầy của chị. Mũi cô chạm nhẹ vào mũi của chị, nghịch ngợm một chút."Em cũng yêu chị..."
"Em yêu chị lắm lắmmmm, chị yêu."
.
.
.Jun Tu Sĩ 🫣🫣🫣🫣 : chúc mọi người giữa tuần vui vẻ, hẹn gặp lại vào cuối tuần nha . Còn khoảng 8 chương nữa là end rồi nè .