LingOrm | The Kiss - Nụ Hôn | Fanfiction LO đạt top 5 lượt view khủng ở Thái

Chào hỏi phụ huynh



Trans : Tu Sĩ Núi Nga Mi
Fanpage Fb : Tu Sĩ Núi Nga Mi
(ko like page là một tội ác 🫵🏽)

"Nè, bé Mei, cưng chọn một món thôi được không?"

"Không lấy hết luôn được hả chị Cho?"

Đôi tay thon thả nhét cây son vào túi sau khi vừa thoa thêm chút sắc hồng tươi tắn lên đôi môi. Cô xoay người nhìn ra ghế sau, nơi chất đầy các món quà gợi ý hàng top trong bài viết "Nên mua gì để tặng mẹ bạn gái người Trung Quốc?".

Hiện tại, ghế sau xe của chị Cho đầy ắp những món quà được cô chọn lựa rất kỹ: một giỏ yến sào, tinh dầu thơm của Thái, quýt Mikang, và cả một chiếc vòng ngọc bích màu xanh lục bảo.

"Chỉ đi gặp mẹ của đồng nghiệp thôi mà, mang cả đống quà thế này làm gì trời?"

"Gặp người lớn thì phải có chút quà chứ chị."

"Chọn một món thôi là được, yến sào với quýt là đủ rồi. Còn đem cả vòng ngọc bích... chị thấy giống kiểu đi hỏi cưới con gái người ta hơn đó!"

Cô chu môi một chút rồi ngồi lại ngay ngắn, ánh mắt hướng ra ngoài, ngắm nhìn hai bên đường đầy những cửa hàng phong cách cổ điển hiện đại xen lẫn. Con đường dần hẹp lại, chỉ còn một làn xe.
Sắp đến rồi... gần đến nhà hàng mà cô luôn xếp vào top 3 yêu thích nhất sau buổi hẹn hò đầu tiên với chị Yiling.

Ẩm thực Ý, nhạc lãng mạn, bánh kem yêu thích, và mẹ của người yêu. Mặc dù trong giờ đầu tiên của buổi hẹn hôm ấy, cô còn chưa biết người phụ nữ trung niên mang bánh dừa ra phục vụ lại chính là mẹ của người yêu cô.

Nhưng sáu tháng sau tối hôm đó, chị ấy thường xuyên đưa cô đến dùng bữa tối ở đây. Và lần nào cô cũng được tặng kèm một miếng bánh dừa...

Dễ thương ghê...

Dù ban đầu cô cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng không ít vì bản thân chẳng biết gì cả, thậm chí còn không thèm để ý cái tên nhà hàng được khắc cẩn thận trên cánh cửa.
Cho đến ngày Blue tiết lộ điều mà cô không hề hay biết – điều mà người yêu cũng chẳng buồn nói với cô. Sự ngượng ngùng ấy nhanh chóng được thay thế bởi tình yêu, sự ấm áp dâng đầy trong tim cô.

Cô từng nghĩ cảm giác "bướm bay trong bụng" chỉ xuất hiện khi được trao nụ hôn ngọt ngào hay được yêu thương nâng niu trên giường. Nhưng không, cảm giác ấy lại đến vào giây phút cô nhận ra người yêu đang từ từ đưa cô bước vào thế giới gọi là gia đình của chị ấy.

Là khi cô được mẹ của người yêu khen ngợi mỗi lần gặp, cùng với miếng bánh yêu thích luôn được mang ra phục vụ. Là những câu nhắc nhở ăn nhiều vào, hay khi chef – em trai của người yêu – thường gợi ý những món đặc biệt, đôi khi còn đích thân ra chào đón cô.
Những bữa tối muộn, tại nhà hàng bao quanh bởi những người quan trọng trong gia đình của chị ấy – tất cả là những điều bình dị nhưng lại trở nên kỳ diệu với cô khi biết sự thật.

Những điều tưởng như nhỏ nhặt ấy lại khiến bướm trong bụng cô bay rợp hơn bất kỳ cảm xúc nào từng trải qua.

Không hời hợt hay mong manh như cô từng nghĩ...

Tất cả đều chân thực. Tất cả đều hiện hữu.

Cô có chị Yiling ở đây, ngay lúc này. Bữa tối của họ, và chị ấy không bao giờ rời xa nữa.

"Nếu Lin hỏi hôm nay em làm gì, chị Cho bảo em đi gặp mẹ nhé."

"Thế sao không nói thẳng là đi gặp mẹ của chị Yiling?"

"Em chỉ ghé qua một chút, mang quà đến thôi mà."

"Vậy chị đợi em nhé?"

"Không cần đâu ạ, em tự về được."

Cô cất điện thoại vào túi, không muốn tranh cãi thêm với hai người bạn thân. Cô cúi xuống chỉnh lại đôi giày khi xe đã gần đến lối vào nhà hàng của gia đình người yêu.

Hôm nay cô chọn một chiếc áo hai dây hoa hồng màu nhạt, quần jeans rộng và kết thúc bằng đôi giày Mary Jane đế thấp, mũi nhọn – đơn giản nhưng tiện lợi.

"Chị Cho lái xe cẩn thận nhé."

Cô đẩy cửa sau nhẹ nhàng khép lại sau lưng, trên tay cầm giỏ quà rượu yến chính hiệu và một hộp trái cây với những quả cam nhập khẩu từ Nhật Bản. Cô mỉm cười qua kính xe, ra hiệu cho chị Cho – quản lý xinh đẹp – lái xe đi. "Chị đừng lo cho em quá, em đủ trưởng thành để có người yêu rồi mà."

Meiling hít một hơi thật sâu, quay người bước vào con hẻm nhỏ, nơi chỉ có vài chiếc xe đỗ lại. Tất cả đều thuộc về các chủ tòa nhà hoặc cửa hàng xung quanh, khiến con đường này hẹp đến mức không xe nào khác có thể vào, buộc mọi người phải đi bộ.

16:12

Tấm biển "CLOSED" treo trên cửa kính của nhà hàng khiến cô cảm thấy hơi lo lắng. Dù cô đã có ý định đến sớm hơn giờ mở cửa, nhưng khi thực sự đứng ở đây, cô lại bối rối không biết nên làm gì tiếp theo. Liệu cô nên chờ thêm nửa tiếng nữa khi nhà hàng mở cửa hay đẩy nhẹ cửa để chuông báo hiệu vang lên?

"Nè, Meiling con yêu..."

Như thể ông trời cũng đang đứng về phía cô, giúp xua tan những bối rối trong lòng. Ngay lúc cô quyết định quay lưng đi, định bụng ngồi ở quán cà phê gần đó chờ nhà hàng mở, thì một người phụ nữ trung niên xuất hiện. Tiếng chuông cửa khẽ vang lên cùng với giọng nói dịu dàng gọi tên cô và nụ cười ấm áp – giống hệt nụ cười của chị Yiling.

"Chào cô, ... mẹ..."

"Chào con, con mang gì nhiều vậy nè? Mau vào đi con."

Cô cúi chào bằng cả hai tay, nhưng mẹ của Yiling nhanh chóng đón lấy bằng hai tay ân cần, đồng thời giúp cô cầm hộp trái cây đang chực rơi khỏi tay. Mẹ mở rộng cửa, nhẹ nhàng nắm lấy tay còn lại của cô và dẫn cô vào trong nhà hàng.

"Hôm nay con không có việc nên muốn đến thăm mẹ... một cách đàng hoàng ạ."

Cuối câu, giọng cô nhỏ dần vì cúi mặt xuống, đôi má ửng hồng ngượng ngùng. Chỉ đến khi nghe tiếng cười khe khẽ của người phụ nữ trung niên trước mặt, cô mới ngẩng đầu lên đầy bối rối. Mẹ của Yiling mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt híp lại trông thật hiền lành khi bà giải thích rằng bà chẳng liên quan gì đến kế hoạch này. Thực chất, tất cả đều do Yiling sắp đặt.

*** Con bé ấy hả? Kể từ khi về từ Hồng Kông, đã chạy đến kể với mẹ rằng đang yêu. Cứ như đứa trẻ mới biết yêu lần đầu, ngày nào cũng nhắc đến Meiling – nào là Meiling thích cái này, không thích cái kia.

Mẹ bảo đưa con đến gặp thì cứ khất lần khất lượt. Đến cuối cùng, dẫn con đến đây rồi lại bắt mẹ với Huiyin giả vờ không biết con nữa chứ!"***

Mỗi lời nói, mỗi câu chuyện từ mẹ của Yiling khiến trái tim nhỏ bé của Meiling đập loạn nhịp. Người phụ nữ xinh đẹp đã say khướt bên quán rượu đêm đó, hóa ra chính là người mà mẹ đang nhắc đến – người yêu cô nhiều đến mức đó sao?

"Con không để ý gì cả, thật sự xin lỗi vì không chào hỏi đàng hoàng ngay từ đầu ạ..."

**"Không sao đâu con... Mẹ vui còn không hết khi thấy hai đứa hợp nhau. Chỉ cần mẹ nhìn thấy con ăn cơm cùng Yiling, thấy con bé cười và hạnh phúc vì con, là mẹ mãn nguyện rồi.
À, Yiling kể mẹ nghe rồi nhé, hôm trước con đưa con bé về ra mắt gia đình. Thế nào, con gái mẹ có hy vọng không?"**

Meiling bật cười khẽ sau khi nghe mẹ Yiling nhắc lại chuyện hôm trước cô ấy về gặp gia đình của mình . Vừa ngượng vừa hạnh phúc khi biết rằng mình quan trọng đến nhường nào trong mắt người yêu.

Cô không biết mình và mẹ Yiling đã nói chuyện bao lâu về người kia hay cả những câu chuyện thời thơ ấu của người đó. Cho đến khi tiếng mở cửa từ khu vực bếp vang lên, cùng sự xuất hiện của người đầu bếp quen thuộc suốt sáu tháng qua.

"Ồ, Meiling đây mà!"

Meiling mỉm cười nhẹ khi nghe tiếng cười khe khẽ của mẹ Yiling, trước khi đứng dậy chào Chef của nhà hàng – em trai của người yêu – một lần nữa.

"Meiling biết sự thật rồi, con yêu ạ."

"Dạ ?... Dạ... Ngại quá đi mẹ !"

"Meiling, em ăn gì chưa? Bếp mở rồi đó, gọi món đi nhé."

Cô đứng thẳng người, lắc đầu, rồi đưa tay ra phía trước, nụ cười rạng rỡ trên môi. Hôm nay, cô đã quyết tâm đến quán không phải để làm khách mà để làm nhân viên! Dù là phụ bếp, rửa chén, hay làm phục vụ – cô đều sẵn sàng làm tất cả!

"Cho em xin tạp dề với ạ, hôm nay Meiling đến làm việc, không phải làm khách đâu!"

17:09

Mùi hương dịu nhẹ của gỗ sồi từ lò nướng pizza len lỏi qua cánh cửa bếp, hòa cùng không gian quán tạo nên bầu không khí vừa ấm áp vừa dễ chịu. Tiếng nhạc du dương được bật nhẹ trong quán càng làm tăng thêm sự thư thái, và đâu đó là tiếng ngân nga vui vẻ của mẹ Yiling khiến Meiling không khỏi mỉm cười.

"Dạ, chị muốn gọi món gì ạ?"

"Ở đây có món nào đặc biệt không em? Ủa... K... Kia là Meiling đó hả?"

Đây đã là lần thứ ba kể từ khi quán mở chưa đầy 20 phút, khách hàng đều không giấu được sự ngỡ ngàng khi nhìn thấy ngôi sao xinh đẹp đang đứng cầm sổ ghi chép với nụ cười rạng rỡ, bộ tạp dề nhẹ nhàng che trước chiếc váy xinh xắn.

"Dạ, nhà em gợi ý mực nướng sốt chanh tỏi, salad burrata với thịt nguội Parma, pizza nấm truffle và Parma ham. Nếu chị không thích món Ý thì có thể chọn thịt xá xíu Hồng Kông ăn cùng cơm hoặc mì nhé ạ."

"Vậy cho chị tất cả những món em vừa nói!"

"Tất cả luôn ạ?"

"Đúng rồi, mà này... Chị xin chụp hình với em được không?"

Cô mỉm cười dịu dàng với hai vị khách nữ, ghi lại các món ăn đã gợi ý để mang vào cho đầu bếp, người đang bận rộn chuẩn bị món cho các bàn khác.

Trước giờ mở quán, cô đã đọc kỹ thực đơn và hỏi mẹ của Yiling cùng em trai anh về các món nổi bật, được đề xuất. Phần lớn các món này đều là những món mà Yiling thường gọi cho cô, đến mức cô gần như đã nếm thử hết thực đơn tại đây.

Chính vì Yiling luôn chu đáo sắp xếp mọi thứ, từ thực đơn đến hóa đơn, cô chưa từng để ý rằng tất cả đều mang tên Kwong.

"Haiz... Không biết là mình ngây thơ hay chị ấy ranh mãnh nữa. Nếu trong đồ ăn có thuốc độc thì chắc mình tiêu đời rồi."

Sau khi mang phiếu gọi món vào bếp, cô quay lại bàn, lần này mẹ của Yiling cũng theo sau cô. Hai vị khách biết ngay rằng họ sẽ được chụp hình cùng cô, giống như các bàn trước đó.

1... 2... 3...

Chụp!

"Cảm ơn em nhé, Meiling!"

"Dạ, không có gì ạ. Các chị chờ một chút, món sẽ được mang ra ngay!"

"Đây là quán của em hả?"

"À không, là quán của gia đình chị Yiling ạ. Người vừa chụp ảnh cho các chị là mẹ của chị Yiling."

"..."

Vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn thích thú của hai vị khách khiến cô không khỏi bật cười nhẹ.

Cô nở nụ cười tươi khi thấy vẻ mặt ngượng ngùng pha chút sốc của hai vị khách nữ, sau đó nhẹ nhàng quay người bước đi. Rõ ràng là có thể nhìn ra được mà—ánh mắt ấy, biểu cảm ấy. Đích thị là fangirl bách hợp đây mà!

Khi bước đi, cô suy nghĩ vẩn vơ cho đến khi vô tình dừng chân trước phòng nghỉ nhỏ của mẹ Yiling, người hiện đang bận rộn tiếp đón khách bên ngoài.

Ngón tay cô chạm nhẹ lên bìa những cuốn sách về ẩm thực Ý được xếp ngay ngắn trên giá sách nhỏ. Cô cúi xuống, ngồi xổm và rút một cuốn bắt mắt ra đọc. Nhưng đây không phải là sách về ẩm thực Ý hay Trung Quốc. Trái lại, đó là một tạp chí giải trí với ảnh bìa là người đẹp mà cô yêu thương—Yiling.

"Đẹp quá... Bìa chụp cách đây 4 năm mà sao mình chưa từng thấy qua nhỉ? Đẹp thế này chắc ông trời cố tình giấu không cho mình thấy đúng không?"

**Chụt!

"Hả—!"

Cảm giác ai đó hôn nhẹ lên sau gáy làm cô giật bắn cả người. Lông tơ dựng đứng, cô hoảng hốt bật lên một tiếng nhỏ, vội vàng xoay người lại xem thủ phạm là ai. Nhưng sự gấp gáp khiến cô không giữ thăng bằng và ngã phịch xuống thảm.

Trước mặt cô là một gương mặt hoàn mỹ đến nghẹt thở: làn da trắng mịn, nụ cười ngọt ngào, đôi mắt khẽ nhắm lại như tận hưởng, chiếc mũi cao thanh tú, đôi môi đầy đặn được tô son màu berry, và đôi má ửng hồng nhẹ tựa như được thoa bằng cọ vẽ của ông trời.

Cùng với đó là mùi hương dịu nhẹ từ loại dầu gội mà người ấy luôn sử dụng mỗi ngày.

Yiling Kwong.

**Chụt!

"Hả—!"

Không để cô kịp phản ứng, Yiling tiếp tục lấn tới, chạm môi mình lên môi cô, khiến mọi suy nghĩ trong đầu cô lập tức biến mất.

Cô còn chưa kịp nói gì để trách móc hành động bất ngờ của người kia—một sự xuất hiện không báo trước cùng màn chào hỏi khiến cô suýt đứng tim—thì đã bị bịt miệng bởi chính "thủ phạm" mà cũng là... bạn gái của cô.

Yiling cúi xuống, đặt một nụ hôn nữa vang lên tiếng "chụt" rõ ràng, lần này còn táo bạo hơn khi chuyển thành động tác cắn nhẹ và mơn trớn nơi bờ môi dưới của cô.

Hai tay của Yiling chống xuống sàn, giữ cô trong vòng tay khi tiếp tục "trao đổi" những nụ hôn ngọt ngào mà chẳng hề vội vàng. Cô thoáng thấy ánh mắt long lanh của người đối diện, xen lẫn nụ cười lém lỉnh mỗi lần tạm dừng trước khi chạm môi cô lần nữa.

Chiếc lưỡi mềm nóng len lỏi vào trong khoang miệng, cùng lúc đó, bàn tay từng chống sàn chuyển sang đẩy nhẹ eo cô, ép cô lùi lại sát với giá sách phía sau. Cảm nhận cơ thể mình dần bị áp sát, cô không tự chủ được mà đưa tay lên vòng qua cổ người kia, cố giữ thăng bằng.

"Nhân viên phục vụ này đang trốn việc đó hả?"

Cô ngẩng đầu lên khi nhìn thấy bộ quần áo mà người chị đang mặc. Một chiếc váy đen ngắn có xẻ một bên được kéo lên để lộ cặp đùi trắng nõn trong tư thế bò, Yiling chống tay xuống đất để khóa cô vào giữa.

Đôi giày cao gót bốn inch màu đỏ tươi lấp ló ở phía xa, từ lúc cô mở mắt ra, cô đã nhìn thấy đôi vai gầy và tấm lưng trắng mịn được giữ bởi một sợi dây duy nhất khẽ đung đưa trên bờ vai trắng ngần của Yiling khiến trái tim cô như bị hẫng nhịp.

"Đứng dậy đi , em còn phải phục vụ khách nữa."

"Không chịu đâu, chị đói mà... Ngồi ăn cơm với chị đi."

"Chị chưa ăn gì sao?"

"Chưa. Tưởng em ở phòng chờ để ăn cùng chị."

Cô mỉm cười dịu dàng, khẽ vuốt má người kia rồi nhỏ giọng dỗ dành: "Thôi nào, đứng dậy đi. Để em ra làm tiếp."

Yiling nhõng nhẽo "hừ" một tiếng nhưng cuối cùng cũng chịu đứng dậy, không quên hôn nhẹ thêm một cái lên trán cô trước khi kéo cô cùng đi về phía bàn ăn. "Chụt."

Cô khẽ nghiêng người, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi của người chị, người đang không ngừng chu môi ra với dáng vẻ đầy khiêu khích. Có vẻ như người kia đã đạt được điều mình mong muốn, vì ngay lập tức nở một nụ cười ngọt ngào khiến tim cô không khỏi lỗi nhịp.

Không dừng lại ở đó, cô còn hôn thêm hai, ba cái nhẹ nhàng nữa để "dỗ dành" trước khi đứng lên, tận dụng bộ trang phục thoải mái hơn của mình để di chuyển linh hoạt hơn. Yiling lúc này mới chịu buông tay, để cô được tự do, ánh mắt vẫn đầy vẻ lưu luyến như muốn kéo cô trở lại.

Cô khẽ nắm lấy chiếc blazer màu đen rộng lớn được treo trên ghế và đưa cho người đối diện để chị ấy khoác lên, như một cách che đi vẻ quyến rũ quá mức. Cô không thể không thắc mắc, liệu có phải chị ấy đã chụp ảnh xong rồi mà vẫn quyết định không thay đồ, rồi đến tận đây trong bộ trang phục quá nổi bật như vậy?



Chương trước Chương tiếp
Loading...