LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ

55. Ám sát



Canh ba đã điểm, trăng khuya lặng lẽ treo mình nơi chân trời, ánh bạc rơi rớt xuống rặng tùng rì rào trong gió đêm. Giữa tĩnh mịch nội viện Quảng phủ, thư phòng phía đông vẫn còn sáng đèn. Ánh nến lặng lẽ lay động, đổ bóng mờ lên những kệ sách, án thư và hai bóng người đang chìm trong một cuộc luận bàn kín đáo.

Trần Mỹ Linh ngồi ngay ngắn bên án thư, ánh lửa phản chiếu lên dung nhan nghiêm túc, đôi mắt sáng như sao khuya. Trước mặt nàng, từng tập mật thư, công văn, ghi chép chất cao, đều xoay quanh hai cái tên: Lý Chính và Lý Tòng Lỵ.

Đối diện nàng là Quảng Linh Linh, bội kiếm chưa cởi, giáp vải còn khoác. Dù là nữ nhân, nhưng thân mang phong tư đại tướng, lặng lẽ mà toát ra khí thế khiến người bên cạnh không thể coi thường.

Giọng Trần Mỹ Linh chậm rãi vang lên, từng lời như gõ vào tâm cốt:

"Lý Tòng Lỵ, chức Hộ ký ty lục, trong một năm gần đây đã cấp hơn hai mươi giấy vận chuyển cho các thương đoàn trong đó có tên của ba thương đoàn giả. Điều đáng ngờ, mỗi đoàn đều có liên hệ với tuyến giao thương từ Bắc Châu tới nơi đang nhiễu loạn bởi Hung tộc."

Quảng Linh Linh cau mày, môi khẽ mím lại:

"Hắn dám làm giả giấy tờ triều đình, lại tiếp tay cho bọn giả thương, nhưng sao hành tung lại quá sạch sẽ? Không nhà cao cửa rộng, không cất giấu vàng bạc, tiệc rượu cũng không kết giao với ngoại bang. Hắn làm vì ai?"

Mỹ Linh chậm rãi khép lại một bản ghi chép, ánh mắt trầm tư:

"Không vì danh, chẳng vì lợi, hành động lại có quy củ, tuyệt không giống kẻ tư tâm. Vậy chỉ có thể là... nghe lệnh. Là người mà hắn tuyệt đối trung thành. Lý Chính Hữu Thị Lang, hiện giữ quyền kiểm thảo tấu chương các bộ, là người từng đề nghị tấn phong Triệu tướng quân thành thống lĩnh Hồng Vệ Doanh làm lực lượng bảo vệ chủ lực nội đô..."

Quảng Linh Linh hơi nghiêng đầu, sắc mặt nghiêm nghị:

"Vậy hai người có liên hệ gì?"

Trần Mỹ Linh lắc đầu:

"Không tra ra giao tình. Muội có nhờ người dò hỏi lý do đề nghị, Lý Chính chỉ bảo Hồng Vệ Doanh có thực lực, Triệu tướng quân lại là kẻ có tài, hắn đơn thuần thấy đáng để ủng hộ. Nét mặt hắn khi nói không hề có chút gian dối."

"Bề ngoài hắn có vẻ là kẻ nhát gan, sợ quyền thế... nhưng lòng dạ chưa chắc đã đơn thuần như vẻ ngoài."

"Muội cũng nghĩ như vậy." Mỹ Linh gật đầu. "Nhưng điều kỳ lạ là hành tung hắn không có gì bất thường. Hai huynh đệ họ Lý, sáng lên triều, chiều trở về phủ. Văn thư không sai một nét, lễ nghi đủ đầy, tiệc đồng liêu cũng thường vắng mặt. Quá mức đúng mự."

Quảng Linh Linh trầm ngâm giây lát, rồi thở dài:

"Nếu như vậy phải chờ tin tức về thân thế của hai người này."

Trần Mỹ Linh khép thư lại, ánh mắt lấp loáng sự mưu lược:

"Muội đã bí mật sắp xếp điều tra:

Ẩn tuyến nội các ám vệ sẽ cho người dùng thân phận nữ quan thư phòng để dò xét hành trình Lý Chính, từ phê tấu đến lộ trình nhập cung, xem có ai thường xuyên đưa thư mật.

Ám tuyến thương hội đã phái người trà trộn vào các thương đoàn từng nhận giấy, lần theo dấu hàng hóa, đặc biệt là những đoàn có tuyến Bắc Châu. Đồng thời cũng xem các thương đoàn đó thường giao tiếp với ai. Còn chuyện gốc gác của hai người vẫn là chờ ám vệ về báo cáo."

"Muội điều người từ bao giờ?" Quảng Linh Linh khẽ hỏi.

Trần Mỹ Linh mỉm cười:

"Từ hôm tỷ vượt đêm phi ngựa đến chỗ muội."

Ánh mắt hai người chạm nhau một ánh nhìn mang theo hiểu ý và bảo hộ. Trong khoảnh khắc yên lặng, dường như giữa họ, không cần lời hứa nào cũng đã thành thệ ước.

Quảng Linh Linh gật đầu:

"Vậy để ta phụ trách tuyến thương hội. Hồng Vệ Doanh vốn từng hỗ trợ hoàng thương áp tải các đoàn buôn, ta có thể dùng danh nghĩa kiểm tra nội thành mà hành động."

Trần Mỹ Linh mỉn cười nói:

"Được cùng tỷ kề vai sát cánh, muội cảm thấy an lòng vô cùng."

Nhìn ánh đèn hắc lên dung nhan dịu dàng trước mặt Quảng Linh Linh nhẹ nhàng tiến đến hôn nhẹ lên trán Trần Mỹ Linh. sau đó khẽ nói:

"Phụ thân nói, khi người trở về... muội hãy gọi người là 'phụ thân'."

Còn đang chìm đắm trong ôn nhu của tỷ tỷ, Trần Mỹ Linh giật mình đỏ mặt nói lắp:

"Quảng... đại tướng quân... người thật nói như vậy?"

"Là thật, khi người dặn dò muội chăm sóc tỷ, người đã đến nói với tỷ như vậy." Quảng Linh Linh nhìn sự ngại ngùng bối rối đến đáng yêu của muội muội dịu dàng nói.

"Thật sao? Muội nghĩ Quảng đại tướng quân chỉ vừa miễn cưỡng chấp nhận thôi." Trần Mỹ Linh xúc động nói

"Mỹ linh, muội gọi sai rồi, phải gọi là phụ thân." Quảng Linh Linh nghiên người thì thầm bên tai nàng.

"Không được! Rõ ràng người nói... phải đợi người trở về mới gọi." Trần Mỹ Linh đỏ mặt, nhẹ đẩy nàng ra.

Quảng Linh Linh bật cười, ánh mắt tràn đầy vui thú:

"Tỷ sợ muội khi đó gọi không quen miệng, muội gọi trước luyện miệng, lúc ấy sẽ không ngượng ngùng. Để phụ thân tỷ bất ngờ một phen."

"Hừ... tỷ chỉ toàn chọc ghẹo muội thôi." Trần Mỹ Linh quay mặt đi, đứng dậy "Trời khuya rồi, muội về phủ đây."

"Mỹ Linh trời khuya rồi hãy ngủ lại phủ tỷ đi. Sáng mai cùng nhau tảo triều. Thái phó đại nhân chắc biết chúng ta bận việc công nên sẽ không trách muội đâu." Quảng Linh Linh nắm tay muội muội lại.

"Tỷ... càng ngày..." trần mỹ linh bối rối nói.

"Tỷ như thế nào? Tỷ chỉ mời muội ngủ lại phủ. Tỷ sai người chuẩn bị phòng cho muội nghỉ ngơi." Quảng Linh Linh chính khí nói. Nhưng trong mắt Trần Mỹ Linh thì Quảng Linh Linh như một con tiểu sắc lang gian xảo dụ dỗ nàng. Dù là thế nhưng nàng vẫn thấy rất đáng yêu, Quảng Linh Linh cho dù thích trêu ghẹo nàng nhưng chắc chắn sẽ không vượt vòng lễ giáo với nàng. Huống hồ nàng vẫn chưa làm lễ thành nhân...

Thấy Trần Mỹ Linh im lặng lếc nhẹ mình thì biết nàng chấp nhận. Quảng Linh Linh liền vui vẻ gọi nữ hầu chuẩn bị phòng. Liền nắm tay muội muội dẫn đi... Nhìn bóng lưng tỷ tỷ dẫn đường, dáng người cao ráo uy nghi, bước chân nhẹ nhàng, Trần Mỹ Linh bất giác bật cười. Dưới ánh đèn khuya, nàng lặng lẽ bước theo, như đi theo định mệnh của cuộc đời mình, không hối hận.

Chiều muộn, nắng tắt sau mái ngói cong phủ rêu xanh. Trên bậc tam cấp của Hộ Bộ, Trần Mỹ Linh khẽ gật đầu từ biệt các vị quan lại. Áo triều phục gọn gàng, trên tay là tập tấu thư vừa trình xong cho quan thượng thư Hộ Bộ, chuẩn bị trở về Phủ Thái phó để tiếp tục chỉnh lý sổ bộ.

Đi bên cạnh nàng là cung nữ thân cận Yên Nhi, dáng nhỏ nhắn nhưng ánh mắt luôn cảnh giác từng ngõ nhỏ ven đường.

Vừa bước qua cầu đá nhỏ nối ra hẻm Giang Tả, một tiếng "vút!" vang lên — ánh lạnh xé gió, một mũi tên nhọn xé gió bắn thẳng về phía ngực Trần Mỹ Linh!

"Tiểu thư!" Tiếng thét của Yên Nhi xé toạc tĩnh lặng. Thân hình yếu ớt của nàng lao lên như một cánh én, đẩy chủ tử lùi về sau.

Phập!
Mũi tiễn cắm phập vào bả vai Yên Nhi, xuyên qua lớp xiêm y lam nhạt. Máu đỏ như suối phun, nhuộm ướt vạt áo trước ngực nàng.

Trần Mỹ Linh cả kinh, run tay đỡ lấy Yên Nhi. Gương mặt vốn thanh tú phút chốc trắng bệch, trong mắt đầy hoảng hốt. Nhưng chưa kịp trấn định, từ mái nhà đôi bên, hai bóng đen như u linh phóng xuống, đao kiếm lấp loáng ánh hàn ý, sát ý lạnh người.

"Bảo vệ nữ quan!" tiếng quát của thị vệ vang lên.

Thân vệ hộ tống lập tức rút kiếm, nghênh chiến. Giao phong nổ ra giữa con ngõ nhỏ. Tuy nhiên, địch nhân thân pháp quỷ mị, chiêu thức hiểm độc, từng thế từng chiêu đều nhằm đoạt mạng, hạ thủ vô tình.

Trần Mỹ Linh ôm Yên Nhi lùi vào sau cột đá, ánh mắt đã trấn định nhưng môi đã mím chặt. Tay nàng run khẽ, không phải vì sợ hãi, mà vì tức giận sát thủ dám mưu hại mệnh quan triều đình giữa ban ngày, ngay nội kinh, thật không coi vương pháp ra gì.

Mũi kiếm vừa định chạm mép áo nàng thì một thân vệ kịp chắn, chém văng lưỡi đao nhưng cũng trọng thương. Lúc này tiếng lính canh vang lên quân tuần tra kinh thành đã nghe động, đang chạy đến. Thích khách thấy khó lòng thành công, liền tung ám khí khói độc, nhân cơ hội thoát thân lên mái, biến mất vào màn chiều mờ nhạt như chưa từng tồn tại.

Thân vệ đuổi theo không kịp, chỉ nhặt được một mảnh lụa đen rơi lại, bên trên thêu hình một đóa liên hoa bị chém làm đôi

Doanh trại Hồng Vệ Doanh

Tại đại doanh phía Tây thành, Hồng Vệ Doanh đang luyện trận dưới trăng chiều. Trong sân rộng lát đá, từng hàng binh sĩ vận giáp trụ đỏ sẫm, lưỡi thương lấp loáng, hành động nhất tề. Trên cao, Quảng Linh Linh đứng thẳng như cột đá, ánh mắt như kiếm, thanh âm vang rền:

"Xếp trận chữ Thương! Trái tiến – phải thủ! Đổi thế!"

Mồ hôi rịn trán, áo giáp va chạm, cả doanh trại như một thân thể nhịp nhàng. Nhưng giữa lúc ấy, một thân vệ cưỡi ngựa gấp gáp phóng vào, mặt mày tái nhợt.

"Thống lĩnh! Trần nữ quan gặp ám sát trên đường từ Hộ Bộ về phủ! Cung nữ thân cận trúng tiễn. Hung thủ đã chạy thoát! Nữ quan đã được hộ tống về phủ Trần Thái phó!"

Nghe xong, Quảng Linh Linh toàn thân chấn động. Mặt nàng thoắt cái trắng bệch, ánh mắt bùng lên như lửa rực. Không nói một lời, nàng ném roi xuống đất, phi thân lên ngựa, cao giọng ra lệnh:

"Cao Thăng! dẫn ba tiểu đội lùng soát toàn bộ khách điếm trong kinh, thấy kẻ khả nghi, lập tức bắt giữ!"

"Thất Vũ! Mang lệnh bài bản tướng, đến phủ Chiêu An Quận chúa, thỉnh Lâm Mặc ngay lập tức đến phủ Trần Thái phó! Một khắc cũng không được chậm trễ!"

"Rõ!"

Lệnh vừa ban, không đợi thêm một nhịp thở, ngựa của Linh Linh đã tung vó như gió cuốn, rẽ qua từng ngã phố đá. Áo choàng giáp đỏ bay phần phật, kiếm bên hông ngân khẽ theo mỗi nhịp phi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...