LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ

54. Linh Linh sẽ là hậu phương vững chắc nơi kinh thành



Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn dầu chập chờn soi bóng hai người đang ngồi sát bên nhau. Trần Mỹ Linh kéo Quảng Linh Linh ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn, rồi cẩn thận lấy hộp thuốc từ tủ gỗ bên giường.

"Ngồi yên, để muội xem vết thương trên trán tỷ."

Giọng nàng dịu dàng nhưng không giấu được sự trách móc nhẹ. Quảng Linh Linh khẽ nhếch môi cười, ngoan ngoãn ngồi yên để mặc Trần Mỹ Linh lau sạch vết trầy với nước thuốc mát lạnh, rồi nhẹ nhàng thoa lên một lớp cao mỏng. Ngón tay nàng mềm mại mà cẩn trọng, như đang nâng niu thứ gì rất quý giá.

"May là chỉ trầy ngoài da, không sâu." Trần Mỹ Linh khẽ thở ra. "Tỷ cứ thế mà phi ngựa giữa gió đêm đến đây, muốn dọa muội sao?"

"Ta biết muội sẽ lo, nhưng ta... ta muốn được muội lo." Quảng Linh Linh làm nũng nói.

Trần Mỹ Linh trừng mắt dọa nạt nhưng động tác trên tay lại dịu dàng vô cùng.

Một lát sau, khi thuốc đã bôi xong, Trần Mỹ Linh đặt hộp xuống, lấy khăn lau tay rồi nói:

"Lúc nãy muội vừa rà soát lại báo cáo của Ảnh Ưng Đội, phát hiện một điểm lạ. Ba thương đoàn giả mạo kia tuy giấy tờ đều làm giả tinh vi, nhưng có một dấu ấn chung được che dấu."

"Dấu ấn?" – Quảng Linh Linh nghiêng đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

"Là một họa tiết tròn rất nhỏ, được ép chìm ở mép giấy phép vận chuyển chỉ lộ ra khi hơ qua nhiệt." Trần Mỹ Linh rút một mảnh giấy trong ngăn tủ, cẩn thận hơ trên ngọn lửa. Một biểu tượng mờ mờ hiện lên, là hình hoa mai năm cánh, bên trong có một chữ "Lỵ".

"Chữ Lỵ?" Quảng Linh Linh lặp lại, ánh mắt trầm xuống.

"Không sai." Trần Mỹ Linh gật đầu. "Muội đã tra lại, trong số các hộ ký của Hộ bộ, có ba người họ Lý, nhưng chỉ một người từng phụ trách cấp giấy phép vận chuyển trong vòng một năm qua Lý Tòng Lỵ, biểu đệ của Hữu Thị Lang Lý Chính."

"Biểu đệ của Lý Chính?" Quảng Linh Linh siết chặt nắm tay.

"Muội đã tra xét, Lý gia là từ hàn sĩ đi lên, không có gia tộc thế lưc lớn chống lưng. Huynh đệ Lý gia cũng thuộc phe trung lập. Trong biến loạn Tịch Thiên Đài cũng không tra ra có liên quan gì đến phe Tam hoàng tử hay Thừa Tướng." Trần Mỹ Linh chậm rãi nói

"Nếu thế, chỉ dựa vào hai người này, hẳn khó lòng làm nên chuyện lớn như vậy. Muội tra quê quán họ chưa?" Quảng Linh Linh hỏi, mắt vẫn chưa rời dấu ấn vừa hiện.

"Đã phái người âm thầm dò la, nhưng nhất thời chưa có kết quả. Cả hai đều là cô nhi, từng lưu lạc qua nhiều châu huyện, thân thế khá mơ hồ," giọng Trần Mỹ Linh hơi trầm, ẩn chút phiền muộn.

"Càng ngày càng khó nắm bắt... Mỹ Linh, tỷ có dự cảm, kẻ đứng sau lần này, quyết không tầm thường." Quảng Linh Linh buông một tiếng thở dài, như gió lặng trước khi bão đến.

Trần Mỹ Linh nhẹ nắm tay tỷ, đầu ngón cái khẽ vuốt qua mu bàn tay chai sần kia, như truyền vào đó một dòng tin tưởng âm thầm.

"Chúng ta sẽ tìm ra hắn. Chỉ cần thêm một chút thời gian thôi."

Quảng Linh Linh nhìn nàng chăm chú, trong lòng trào dâng một niềm cảm phục sâu sắc. Nàng nhẹ nắm lấy tay Trần Mỹ Linh.

"Có muội bên cạnh, ta không sợ bất kỳ âm mưu nào."

Trần Mỹ Linh khẽ mỉm cười, rồi chẳng hay từ lúc nào, nàng đã tựa đầu lên vai người kia, nhẹ như cánh liễu chạm hồ xuân.

"Vậy thì, tỷ không được rời xa muội."

"Vậy... đêm nay tỷ ngủ lại đây được không?" Quảng Linh Linh bật cười, nửa đùa nửa thật.

"Đăng đồ tử..." Trần Mỹ Linh đỏ mặt trách khẽ, giọng mang theo một tia thẹn thùng.

Trong khuê phòng yên ắng, tiếng cười khe khẽ vang lên, như ánh nắng le lói giữa tầng mây dày là hơi ấm mong manh trước một cơn giông chưa rõ hình dạng.

Ba ngày sau, nơi quảng trường Thiên Uy, trống trận nổi lên như sấm, cờ xí phần phật trong gió sớm, rợp cả chân trời như sóng lụa giữa trời. Sắc trời nhuốm ánh đồng đỏ, phản chiếu lên giáp sắt và ánh mắt của vạn quân tướng sĩ, như báo hiệu một cuộc chiến oanh liệt sắp bắt đầu.

Tiếng hô danh tướng truyền đến từ cổng doanh. Một thân ảnh cao lớn cưỡi hắc mã từ từ tiến vào giữa quảng trường, toàn thân giáp đen tuyền, khí thế trầm ổn như núi lớn chính là Quảng Vân Uy. Ánh mắt ông đảo qua hàng ngũ nghiêm cẩn, lặng lẽ lắng nghe thuộc hạ tấu trình tình hình chuẩn bị. Không cần nhiều lời, ông chỉ gật đầu, xuống ngựa sải bước hướng về phía hàng văn võ bá quan.

Giữa hàng võ tướng, Quảng Linh Linh một thân giáp đỏ của Hồng Vệ Doanh, dáng người oai vệ, sống lưng thẳng tắp như cây thương dựng giữa gió. Nhìn thấy phụ thân, nàng lập tức bước lên một bước, chắp tay cúi mình:

"Phụ thân."

Quảng Vân Uy dừng bước, ánh mắt nghiêm nghị thoáng dịu đi. Ông gật đầu, rồi thấp giọng căn dặn:

"Linh Linh, lần này ở lại kinh thành, nhất thiết phải hoàn thành trách nhiệm được giao. Kinh sư không thể loạn, ta ký thác nơi con."

Lời vừa dứt, ánh mắt ông đã nhìn sang bên cạnh. Nơi đó, Trần Mỹ Linh vận triều phục, dáng vẻ đoan chính, nét mặt bình tĩnh song đáy mắt vẫn ẩn chút lo âu. Nàng biết Quảng đại tướng quân đã hay chuyện nàng cùng Quảng Linh Linh, nên khi thấy ông tiến tới, lòng càng dâng lên muôn phần bất an.

Trần Mỹ Linh hít một hơi thật sâu, chắp tay cúi đầu:

"Thần nữ bái kiến Quảng đại tướng quân."

Quảng Vân Uy trầm mặc. Một lúc sau, ông đưa tay, nâng bàn tay nàng đang chắp lễ lên, nhẹ nhàng như sợ làm đau nàng. Ngón tay ông khẽ chạm bàn tay nàng – mềm mại, mảnh mai, hoàn toàn khác biệt với đôi bàn tay đầy chai sần của cha con ông nơi chiến trường. Nhưng... chính đôi tay này đã luôn ở bên Linh Linh, bảo vệ, săn sóc nàng.

Ông khẽ hắng giọng, như muốn xua đi cái lúng túng trong lòng mình. Ông cố làm mềm thanh âm:

"Trần nữ quan, Linh Linh ở lại kinh thành phiền con chăm sóc. Linh Linh tính khí đôi khi nóng nảy, mong con khuyên nhủ nàng. Hai đứa cùng nhau trông giữ kinh thành, đợi ta bình an trở về. Khi đó, ta cùng Linh Linh sẽ đến phủ Thái phó, kính trà cảm tạ."

Trần Mỹ Linh thoáng ngỡ ngàng, rồi đôi mắt như phủ màn sương. Nàng khẽ gật đầu, giọng kiên định:

"Vâng, tướng quân yên tâm. Mỹ Linh nguyện tận tâm chăm sóc Linh Linh tỷ. Khi người khải hoàn, chúng con sẽ đích thân chủ trì khánh công yến, tẩy trần cho người."

Nàng biết, lời ấy không chỉ là sự giao phó, mà còn là lời thừa nhận. Trong lòng dâng lên nghẹn ngào, nhưng chỉ có thể gói ghém thành lời hứa cho ông an lòng.

Quảng Vân Uy nhìn đôi vai nhỏ khẽ run kia, liền giơ tay vỗ nhẹ, giọng trầm ấm:

"Hài tử ngoan."

Rồi ông bước đến trước mặt Linh Linh, nhìn nàng thật lâu. Ánh mắt người cha, ít khi biểu hiện tình cảm, nay lại nặng trĩu như dãy núi sau lưng ông. Quảng Linh Linh vẫn còn ngơ ngẩn, không ngờ phụ thân vừa mới chấp nhận Trần Mỹ Linh. Ông giơ tay chỉnh lại đai giáp trên vai nàng, rồi xoa đầu con gái, thấp giọng nói chỉ đủ hai người nghe:

"Khi ta trở về... hãy để hài tử kia gọi ta một tiếng phụ thân."

Quảng Linh Linh trong lòng trăm mối xúc động. nàng biết phụ thân thương nàng, nhưng nàng vẫn không có lòng tin ông sẽ chấp nhận. nay nghe chính miệng ông nói, trái tim Quảng Linh Linh chợt thắt lại, rồi như vỡ tung ra vì xúc động. Nàng cắn môi, nghẹn giọng:

"Đa tạ phụ thân..."

Đúng lúc đó, tiếng trống lệnh vang rền trời đất, báo hiệu hoàng thượng giá đáo. Chúng thần đồng loạt quỳ bái, lòng thành kính như nước chảy không ngừng. Hoàng thượng bước lên lễ đài, ánh mắt tự hào quét qua vạn quân, rồi phất tay ra hiệu đứng dậy. Lễ quan tuyên chiếu thư xuất chinh, giọng đọc hào hùng như khơi dậy hồn thiêng Tổ quốc.

Sau đó, thánh thượng thân truyền Quảng Vân Uy lên đài, chính tay trao ấn soái biểu tượng của binh quyền tối thượng.

Quảng Vân Uy nhận lấy, xoay người giơ cao ấn, tiếng hô vang như sấm gầm:

"Huyết sát Hung tộc! Bảo vệ Việt quốc!"

Dưới đài, tướng sĩ đồng thanh ứng hòa:

"Huyết sát Hung tộc!"
"Bảo vệ Việt quốc!"

Thanh âm long trời lở đất, khí thế vang cả giang sơn.

Mỗi người nâng bát rượu trắng quê hương, nhìn đại tướng ngửa cổ uống cạn, rồi ném chén xuống đất. Cả vạn quân cũng nhất tề làm theo tiếng bát vỡ loảng xoảng hòa trong tiếng gió, như một lời thề xương máu: "Thà làm ngọc nát, không làm ngói lành."

Lễ kết thúc, Quảng Vân Uy hướng hoàng thượng hành lễ, rồi xoay người lên ngựa. Một tiếng hiệu lệnh vang lên, ông thúc ngựa đi thẳng, không hề ngoảnh đầu.

Sau lưng, hàng vạn binh sĩ như nước lũ nối đuôi nhau rầm rập xuất phát, đội ngũ chỉnh tề, không một chút hỗn loạn.

Quảng Linh Linh đứng lặng nhìn bóng phụ thân dần khuất giữa biển người và chiến kỳ. Bàn tay nàng siết chặt chuôi kiếm. Chiến sĩ ra đi, không được quay đầu đó là quy củ bất thành văn của quân nhân. Nhưng trong lòng nàng thầm thì:

"Phụ thân, đại ca... xin bình an, bảo vệ Việt quốc. Linh Linh sẽ là hậu phương vững chắc nơi kinh thành."

Chương trước Chương tiếp
Loading...