LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ
56. Hắc liên hoa
Trời sụp tối. Trong phủ Trần Thái phó, đèn lồng đỏ treo rũ thấp, lay động nhẹ trước cơn gió đêm lạnh lẽo. Không gian lặng như tờ, chỉ còn tiếng than của thị nữ và hơi thở rối loạn của Yên Nhi vọng ra từ tiểu thất bên trong.Trần Mỹ Linh ngồi bên giường, triều phục chưa kịp thay, tay vẫn nắm lấy bàn tay ướt mồ hôi của cung nữ thân tín. Máu từ vết thương đã được cầm, thuốc cũng đã đắp, nhưng ánh mắt của nàng vẫn không rời gương mặt tái nhợt của Yên Nhi.Tiếng gót giày vang dội trên hành lang lát đá. Một thân ảnh đỏ rực xông vào sảnh, một thân giáp lạnh, tóc rối bởi gió, ánh mắt rực lửa như kẻ điên cuồng tìm lại một phần hồn vía đã thất lạc."Mỹ Linh!"Tiếng gọi vừa bật lên, Trần Mỹ Linh xoay người lại.Ánh mắt họ chạm nhau, chỉ một cái nhìn đã như gió cuốn tung vạn lời chưa nói. Quảng Linh Linh lao đến, không kìm được, ôm chầm lấy Mỹ Linh thật chặt, thật gấp."Muội... không sao chứ? Có bị thương đâu không?"Trần Mỹ Linh gục đầu vào lòng tỷ tỷ, khẽ lắc, nụ cười gượng chưa kịp nở đã nghẹn lại nơi cổ họng."Muội... không sao. Chỉ là... Yên Nhi... vì muội mà trúng tiễn..."Thanh âm run lên, vỡ vụn như sương rơi đầu cành. Nàng cố gắng mím môi, nhưng cuối cùng giọt lệ đầu tiên cũng lăn xuống, rồi như dòng suối vỡ đê, nức nở bật thành tiếng. Nàng luôn dặn lòng phải cứng cỏi, chưa từng lùi bước trước hiểm nguy. Nhưng giờ đây, trong vòng tay của tỷ ấy, mọi lớp giáp bọc nơi tâm nàng vỡ tan không thể che đậy."Không sao rồi, không sao rồi... tỷ đã cho người mời Lâm Mặc đến. Yên nhi sẽ không sao..." Quảng Linh Linh đau lòng siết chặc vòng tay, muốn truyền hết hơi ấm sự an toàn cho muội ấy.Trong góc phòng, Trần Thái phó và Trần phu nhân đã chứng kiến hết thảy. Từ lúc Quảng Linh Linh xông vào, hai vị lão nhân đã ngồi yên bên bàn, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo từng động tác, từng tiếng nức nở.Trần Thái phó khẽ động thân như muốn cất tiếng, nhưng Trần phu nhân nhẹ giơ tay ngăn lại. Từ lâu rồi đã không thấy nữ nhi mình khóc như vậy. thậm chí lúc đụng phải sơn tặc nguy hiểm nữ nhi bà cũng chưa từng rơi một giọt lệ. vậy mà nay có thể ở trong lòng Linh Linh khóc như vậy. Lòng bà, vừa đau... vừa mừng.Một lúc sau, tiếng khóc nhỏ dần. Trần phu nhân mới dịu giọng:"Linh Linh, Mỹ Linh... hai con lại đây ngồi. Chuyện hôm nay hẳn đã làm các con kinh hãi rồi."Trần Mỹ Linh như tỉnh mộng, vội rời khỏi vòng tay Quảng Linh Linh, nhưng tay vẫn níu lấy cánh tay tỷ tỷ, ánh mắt lấm lét nhìn phụ mẫu. Thấy Trần phu nhân chỉ lặng lẽ nhìn, ngoài lo lắng không có vẻ nghi vấn gì, nàng mới khẽ thở ra một hơi.Hít sâu một hơi lấy bình tĩnh Quảng Linh Linh lấy lại vẻ nghiêm trang, bước đến trước hai vị trưởng bối, không đợi cho ai mở lời, đã quỳ một gối, chắp tay hành lễ, giọng nói trầm thấp, mà như mang theo cả ngàn nỗi ân hận."Trần Thái phó, Trần phu nhân... là Linh Linh vô năng, để Mỹ Linh gặp nguy nan. Nếu không phải ta để muội ấy can dự vào việc điều tra lần này, ắt không có việc hôm nay. Xin hai vị trách phạt."Trần Thái phó hoảng hốt đứng dậy:"Quận chúa mau đứng lên! Mau!"Trần phu nhân cũng vội đỡ nàng:"Linh Linh con làm gì vậy, mau mau đứng lên, chúng ta không trách con.""Tỷ tỷ, đừng như vậy. không phải lỗi của tỷ. không ai ngờ bọn chúng dám ám sát mệnh quan triều đình ngay nội kinh. Đây không phải lỗi của tỷ. tỷ đứng dậy đi." Trần Mỹ Linh sau khi hoàng hồn trước hành động của Quảng Linh Linh cũng vội vàng lại khuyên nhũ.Quảng Linh Linh nghe lời đứng lên nhưng vẫn cúi đầu hổ thẹn. Trần thái phó thấy thế liền tiến đến trước nàng, bàn tay ngập ngừng rồi vỗ nhẹ lên vai nàng."Quận chúa đừng tự trách. Được quận chúa và triều đình tín nhiệm là phúc phận của Linh nhi. Chúng ta tuy là quan văn nhưng ý chí bảo vệ quốc gia cũng không thua kém võ tướng. Quận chúa người nói đúng không?"Nghe vậy, Quảng Linh Linh chắp tay, ngẩng đầu, giọng kiên định:"Là Linh Linh suy nghĩ chưa chu toàn. Xin nhận giáo huấn của Thái phó."Bỗng bên ngoài vọng vào tiếng người hầu bẩm:"Khởi bẩm! Thân vệ của Quận chúa cầu kiến. Cùng đi có một nữ tử... đôi mắt bị mù!"Trần Mỹ Linh lập tức đứng dậy, giọng dứt khoát:"Là Lâm Mặc tỷ. Mau mời vào."Cửa vừa mở, gió lùa vào mang theo hương thuốc nhè nhẹ. Một nữ tử áo vải lam nhạt khoác choàng lụa tía, mái tóc đen dài buộc thấp, vải lụa đen vẫn buộc quanh đôi mắt, bên hông đeo một thùng thuốc nhỏ được trạm trỗ tinh xảo, tay cầm gậy trúc dò đường, từng bước chân nhẹ nhàng thong thả. Theo sát phía sau là Thất Vũ, thân vệ thân tín của Quảng Linh Linh.Trần Mỹ Linh vừa thấy người kia, liền bước ra đón, cúi nhẹ mình:"Lâm Mặc tỷ, đa tạ tỷ đã đến."Lâm Mặc khẽ gật đầu, môi khẽ cong:"Ta nghe nói có người dám ám sát muội ngay nội kinh. Muội không sao chứ? Tên họ Quảng này càng ngày càng....""Lâm Mặc nối xấu người khác không phải hành vi của quân tử. Cứu người quan trọng." Quảng Linh Linh lên tiếng nhắc nhở.Lâm Mặc bỉu môi, nhưg không nói gì. Nơi này là phủ Thái phó, hai vị lão nhân chắc cũng ở trong phòng. Vẫn không nên càn rỡ.Nàng không nói nhiều, để người dìu đến cạnh giường nơi Yên Nhi đang nằm, mày nhíu nhẹ khi ngửi được mùi thuốc còn vương trong không khí."Bôi thuốc như vậy là đúng, chỉ tiếc..." nàng đưa tay, đặt hai ngón lên mạch cổ tay Yên Nhi "... độc tán rất nhanh. Mũi tên này đúng là quyết tâm lấy mạng."Trong phòng lặng như tờ.Quảng Linh Linh tiến lên một bước, giọng trầm:"Trúng độc? sao lại có độc?"Lâm Mặc không đáp ngay. Nàng thò tay vào tay áo, lấy ra một cây kim bạc mảnh như sợi tóc, lần mò rồi chích nhẹ vào phần da gần vết thương, rồi đưa lên chóp mũi.Chỉ một hơi ngửi nhẹ, sắc mặt nàng liền đổi.Không nói không rằng, nàng mở hộp thuốc, chọn ra một gói bột, phân phó:"Pha gói này với nước ấm, cho nàng uống ngay. Sau đó chuẩn bị cho ta hai chén rượu trắng và một chậu nước ấm sạch."Trần Mỹ Linh không dám chậm trễ, lập tức sai người chuẩn bị.Lâm Mặc nhẩm tính giờ nghiêm túc nói:"Vẫn còn kịp...giúp ta dựng Yên Nhi dậy đi. Nam tử không liên quan lui ra." Quảng linh linh và Trần Mỹ Linh liền lập tức lại hỗ trợ. Trần Thái phó nghe vậy thì lặng lẽ lui ra Lâm Mặc lấy ra một hộp gỗ nhỏ, mở nắp để lộ bộ kim châm sáng ngời, ngâm qua rượu trắng đã chuẩn bị sẵn. Tay nàng vững vàng, từng mũi kim đâm vào huyệt vị hiểm yếu, mỗi lần châm là mỗi lần sinh tử được giằng co trong gang tấc.Mồ hôi lấm tấm trên trán nàng. Đến khi Yên Nhi rên rỉ trong đau đớn, miệng trào ra một dòng máu đen sẫm, mang theo hương thơm nhè nhẹ như hoa sen, thì sắc mặt nàng mới dịu lại. Khi dòng máu cuối cùng chảy ra đã trở về màu đỏ tươi, Lâm Mặc mới buông tay, thở nhẹ một hơi."ổn rồi... cho yên nhi nằm xuống đi.""Lâm Mặc đây là loại độc gì? vì sao đại phu không phát hiện ra?" Quảng Linh Linh vội vàng hỏi. nếu không phải có Lâm Mặc thì yên nhi thật sự sẽ chết, Trần Mỹ Linh sẽ áy náy cả đời.Lâm Mặc được Trần Mỹ Linh dìu đến ghế ngồi, khi tựa lưng vào ghế, mới hít một hơi dài rồi đáp:"Đoạn Trường Phấn. Độc dược cổ của Miêu Cương. Bôi lên ám khí, hai canh giờ sau mới phát tác. Trước đó hoàn toàn không có dấu hiệu. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một vết thương nhẹ." Trần Mỹ Linh thấy Lâm Mặc nói chuỵên khó nhọc liền vội vàng rót nước cho Lâm Mặc uống.Trần Thái phó khi thấy tình hình ổn định liền bước vào thì nghe thấy tên loại độc liền bàng hoàng:"Theo sách, Đoạn Trường Phấn đã thất truyền từ lâu. Cách chế tạo phức tạp, nguyên liệu quý hiếm, sao nay lại xuất hiện?"Lâm Mặc khẽ gật, rồi lại mở ra hộp gỗ chuẩn xát lấy một gói thuốc bột. Nàng bảo thị nữ chuẩn bị nước ấm, hòa vào cho Yên Nhi uống, sau đó mới lên tiếng:"Trần thái phó nói không sai, loại độc này vốn thất truyền, phối phương biến hóa ít nhiều. Tuy thế, vẫn cần một dược liệu hiếm quý, gọi là Hắc Liên Hoa – giống hoa sen, nhưng cánh hoa đen tuyền. Chỉ mọc tại Miêu Cương, mười năm mới nở một lần, hái sai thời điểm sẽ vô hiệu.""Nói vậy sát thủ này liên quan đến miêu tộc." Quảng linh linh trầm giọng"Không loại trừ khả năng ấy." Trần Mỹ Linh tiếp lời "Nhưng hai kẻ ám sát thân thủ cực cao, không giống người Miêu chỉ giỏi dùng độc." Quảng Linh Linh bỗng nhìn Lâm Mặc, giọng thấp đi: "Lâm Mặc ngươi biết rõ về loại độc này sao?"Lâm Mặc nhếch môi, chậm rãi đáp:"Năm xưa hành tẩu thiên hạ, từng gặp qua. Trần thái phó, ngài còn nhớ Liêu Thành, cựu tri huyện Giang Đông chăng?"Trần Thái phó bồi hồi nhớ lại:"Liêu Thành là đồng môn của lão phu tại Quốc Tử Giám. Về trấn nhậm Giang Đông được ba năm thì cả nhà bị sát hại. Triều đình quy tội cho giặc phỉ, chuyện xảy ra cũng đã mười năm trước."Lâm Mặc tiếp lời"Trong xác của Liêu Thành và phu nhân ông ấy có loại độc này.""Cái gì? sao có thể?" Trần Thái phó giật mình"Năm đó ta vô tình nghe được ngộ tác khám nghiệm tử thi của Liêu Thành nói là xác chết có mùi thơm kỳ lạ. Nên ta mới ban đêm lẻn vào xem thử, mới phát hiện ra mùi thơm đó là của Hắc liên hoa nên ta tìm hiểu mới ra loại độc này." Lâm Mặc trả lời.Quảng Linh Linh nghiêm giọng:"Sao lúc đó ngươi không báo nha môn." "Báo cái gì? báo ta lén lẻn vào nhà xác của nha môn, lén khám xét tử thi trọng thần? hay báo ngọ tác triều đình bất tài không phát hiện ra độc tố?"Nàng ngừng lại giây lát uống một ngụm trà, rồi nói tiếp:"Ngộ tác khám cũng không sai, Liêu đại nhân thật là chết do vết thương chí mạng. Nhưng ta nghĩ có lẽ kẻ sát nhân sợ vạn nhất không thành công giết chết được thì phải đảm bảo Liêu đại nhân cũng không sống được."Cả gian phòng chìm trong trầm mặc. Ánh đèn lay động, phản chiếu đôi mắt mỗi người đầy suy tư.Quảng Linh Linh trầm giọng:"Xem ra, cái chết của Liêu đại nhân năm đó là có ẩn tình. Nếu không sao lại bị truy cùng giết tận như thế." Trần Mỹ Linh chậm rãi tiếp lời:"Có lẽ ông ấy biết điều không nên biết. Kẻ kia, vì thế mà muốn xóa sạch dấu vết. Ta sẽ phái người đến Giang Đông âm thầm tra xét. Dù mười năm trôi qua, sự thật... nhất định phải được đào lên."