LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ

53. Xin lỗi tỷ tỷ, muội vẫn chưa đủ can đảm



Nghe câu hỏi ấy, Quảng Linh Linh khẽ giật mình. Đôi mày liễu khẽ chau lại, ánh mắt hơi dao động như sóng gợn trong mặt hồ. Nàng không ngờ phụ thân lại hỏi đến điều này vào lúc này, trong hoàn cảnh này.

Không khí trong lều như chùng xuống. Ngoài kia, gió đêm vẫn lồng lộng, nhưng trong lòng nàng, một cơn sóng khác đang trỗi dậy vừa là bối rối, vừa là khổ tâm.

Quảng Linh Linh sửng sốt nhìn phụ thân. Ánh mắt ông lúc này không còn hiền hòa như thường ngày mà nghiêm khắc, uy nghi như lúc đứng giữa trận tiền. Cảm nhận được trọng lượng của câu hỏi và sự nghiêm trọng trong ánh nhìn đó. Nàng cúi nhẹ đầu, ngón tay khẽ siết lấy vạt áo bên hông. Lòng nàng rối như tơ vò. Nàng có thể giấu, có thể lảng tránh, nhưng khi đối diện với đôi mắt phụ thân, người cả đời sống bằng lẽ phải, nàng không muốn gian dối.

Nàng hít một hơi, như thể gom góp hết dũng khí của một đời, rồi quỳ thẳng người xuống. Sống lưng nàng thẳng tấp, hai tay chắp lại trước ngực, giọng nói dõng dạc mà không kém phần run rẩy:

"Phụ thân, con và Mỹ Linh muội... là lưỡng tình tương duyệt."

Một khắc yên lặng trôi qua, rồi bất ngờ

"Càn rỡ!"
Tiếng quát như sấm nổ vang trong trướng. Quảng Vân Uy đập mạnh tay xuống bàn, ly trà rung lắc, sắc mặt ông tái đi vì kinh ngạc.

"Con có biết mình đang nói gì không?"

Ánh mắt ông đầy giận dữ, nhưng cũng có phần bàng hoàng.

Quảng Linh Linh không né tránh, vẫn quỳ thẳng tắp, giọng rõ ràng:

"Con hiểu rất rõ, phụ thân. Chuyện này khó chấp nhận, con biết. Nhưng đời này, trừ Mỹ Linh muội ra, con sẽ không cưới gả ai khác."

Quảng Vân Uy ngồi phịch xuống ghế, như bị rút cạn sức lực. Giọng ông trầm thấp nhưng nặng tựa đá tảng:

"Nhưng nàng ấy là nữ nhi... Như vậy là trái với luân thường đạo lý."

Quảng Linh Linh siết chặt tay, cúi đầu, nước mắt lăn dài nhưng không hề rơi tiếng nức:

"Muội ấy là nữ nhi, nhưng tài trí, dũng khí đâu thua gì đấng trượng phu. Hơn nữa, muội ấy đối với con một mảnh chân tình sâu đậm."

Nàng dừng lại, lấy hơi, nghẹn ngào tiếp:

"Nếu không có muội ấy bất chấp rời cung tìm kiếm, thì con đã vùi thân nơi Tam Đàm. Phụ thân, mạng này là nàng cứu, lòng này là nàng giữ. Đời này con nguyện không phụ nàng. Chỉ xin người... thành toàn."

Nói rồi, nàng cúi đầu dập mạnh xuống đất. Một cái, hai cái... từng lần chạm đất vang lên khô khốc, rắn rỏi như lời thề không đổi.

Quảng Vân Uy ngồi lặng, đôi mắt sâu thẳm dõi theo nữ nhi mình yêu thương. Ông đã từng chứng kiến nàng từ một thiếu nữ mảnh mai trở thành chiến tướng chốn biên cương. Ông biết con gái mình cứng cỏi, mạnh mẽ, không dễ gì cúi đầu trước ai. Thế mà lúc này, nàng lại vì một người... mà quỳ xin ông đến bật máu trán. Trần Mỹ Linh. Ông không lạ, từ lúc Linh Linh bị thương, chính nàng ấy ngày đêm không rời, chăm lo từng ly từng tí, không than không oán. Một nữ quan có thể lạnh lùng trước triều thần, nhưng lại khẽ khàng khi lau trán con ông... Nếu chỉ là bằng hữu tri kỷ, e là chẳng có ai làm được như thế.

Còn Linh Linh... bao năm nay, chưa từng thấy nàng dịu dàng trước ai, chưa từng thấy nàng nở nụ cười ngập ngừng như vậy, ánh mắt thỉnh thoảng lại lén nhìn người kia với nét e lệ vụng về, tất cả đều nằm ngoài bản tính thường ngày của con ông.

Giờ đây, đối diện với sự thẳng thắn không chút che giấu đó, lòng ông trăm mối tơ vò.

Ông thở dài một hơi thật sâu, rồi khẽ nói giọng đã dịu đi nhiều:

"Con gái của ta... đã lớn thật rồi. Tình cảm cũng đã quyết, chẳng phải lời phụ thân là có thể xoay chuyển."

Ông nhìn nàng, ánh mắt đầy phức tạp:

"Linh Linh... chuyện này, ta không thể lập tức đồng ý. Nhưng ta sẽ không ngăn cản con. Chỉ mong... người con chọn, cũng sẽ không để con phải rơi lệ."

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, nhưng ánh nhìn lại sáng rỡ hơn bao giờ hết.

"Phụ thân... cảm ơn người."

Quảng Vân Uy chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt trầm lặng. Ông không nói gì thêm, chỉ nhấc chén trà đã nguội, lặng lẽ nhấp một ngụm, nhưng vị đắng dường như đã ngấm tận tâm can. Rồi ông phất tay ra hiệu cho Quảng Linh Linh lui ra.

Trong lòng ông lúc này không phải giận dữ, mà là một cơn sóng ngầm dằn vặt. Là cha, ông không nỡ cấm đoán, lại càng không muốn thấy nữ nhi mình đau khổ. Nhưng là người từng vượt qua bao sóng gió. Ông biết muốn bước qua ranh giới của đạo lý và ánh nhìn thế tục, là một việc không dễ dàng, không chỉ với ông mà với cả hai người con gái kia. Nếu là một nam nhi, chỉ cần có tình nghĩa. Ông lập tức tác thành. Nhưng nàng ấy là nữ... chuyện này, đâu chỉ là vấn đề của riêng hai đứa trẻ.

Ông nghĩ đến ánh mắt thẳng thắn, kiên định của Quảng Linh Linh, nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng mà cứng cỏi của Trần Mỹ Linh, và cả những lời dập đầu cầu xin ban nãy. Nữ nhi của ông, từ nhỏ đã cứng đầu, nhưng chưa bao giờ là kẻ nông nổi. Một khi đã quyết, chắc chắn là từ tâm can. Mà nếu đã vì tình, chịu gánh cả thiên hạ ánh nhìn, thì ông... sao có thể là người đầu tiên làm nàng tổn thương?

"Cấm không được, mà chấp nhận cũng khó," ông thở dài thì thầm. "Nếu chấp nhận... thì không thể chỉ im lặng mặc kệ. Là phụ thân, ta sẽ phải tìm cách giúp các con. Nhưng giúp thế nào? Để các con sống thế nào? Nếu có ngày triều đình dị nghị, bệ hạ khó xử... thì ta..."

Ông ngẩng đầu, nhìn theo bóng lưng Linh Linh đang lặng lẽ rời đi. Bóng nàng kiên cường, như từng bước rời khỏi cái bóng của ông, để bước vào một hành trình mới. Một hành trình, mà ông biết chắc sẽ đầy chông gai.

Trong ánh đèn lều chập chờn, Quảng Vân Uy chống tay lên trán, ánh mắt nặng trĩu.

"Thật là... nặng lòng."

Dưới bóng đêm sâu thẳm, Quảng Linh Linh rời khỏi Bắc doanh, tâm trí như có hàng ngàn mối tơ vò cuốn lấy. Ánh trăng nhạt nhòa soi rọi gương mặt nhuốm mỏi mệt, nàng vô thức giục ngựa tiến về Trần phủ.

Khi tới nơi, cổng lớn khép hờ, phủ đệ yên ắng như đã chìm vào giấc ngủ. Nàng ghì cương ngựa, ngẩng đầu nhìn cánh cổng gỗ, khẽ thầm thì:

"Giờ này... muội ấy đã ngủ chưa?"

Một cơn gió lướt qua, thổi lạnh vào vết trầy trên trán khiến nàng khẽ cau mày. Suy nghĩ giây lát, Quảng Linh Linh liền lặng lẽ vòng ngựa về phía sau phủ. Tại cổng hậu, nàng buộc ngựa vào một góc khuất, rồi nhẹ nhàng tung người lên mái tường cao. Thân ảnh uyển chuyển như làn gió, nàng khéo léo tránh né ánh sáng đèn lồng và bước chân gia đinh, men theo lối cũ đến trước khuê phòng Trần Mỹ Linh.

Trong phòng, ánh nến leo lét hắt bóng trên gương mặt nghiêng nghiêng của Trần Mỹ Linh. Nàng đang chăm chú xem lại sơ đồ tuyến vận lương cùng các bản báo cáo do ảnh ưng đội gửi về. Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, rất khẽ, nhưng vô cùng quen thuộc. Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, vừa trông thấy bóng người in trên khung cửa, đáy mắt lập tức dâng lên một tia sáng ấm áp. Bao nhiêu mệt nhọc cũng theo đó mà tan biến.

"Tỷ tỷ?" Nàng bước nhanh đến mở cửa giọng nàng dịu dàng, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Quảng Linh Linh bước nhanh vào, ánh mắt mang theo xúc động chưa tan:

"Muội vẫn còn chưa ngủ sao?"

Trần Mỹ Linh tính nói gì đó liền nhìn thấy vết trầy trên trán Quảng Linh Linh liền hoảng hốt hỏi:

"Tỷ bị thương? Là bị phục kích ư?"

Quảng Linh Linh khựng lại một nhịp, rồi không nói thêm gì, dang tay ôm lấy nàng vào lòng. Vòng tay siết chặt, như muốn truyền hết niềm kiên định cùng quyết tâm bảo vệ vào một cái ôm lặng lẽ.

Trần Mỹ Linh thoáng hoảng hốt, nhưng nghe tiếng tim đập đều đặn của người kia, nàng dần bình tĩnh lại, khẽ vòng tay ôm lấy tỷ tỷ của mình.

Một hồi lâu sau, giọng nàng nhẹ nhàng hỏi:

"Tỷ tỷ... có chuyện gì?"

Quảng Linh Linh ngập ngừng trong chốc lát, rồi cất giọng khẽ mà kiên định:

"Hôm nay, ta đã nói với phụ thân... về chuyện của chúng ta."

Trần Mỹ Linh sững lại, tựa như mọi huyết khí đều ngưng đọng.
"Về... chuyện của chúng ta?" Nàng lặp lại, như không tin vào tai mình.

"Ừ." Quảng Linh Linh nhìn sâu vào mắt nàng, không chút né tránh. "Tỷ không muốn giấu phụ thân. Nếu muốn đi cùng muội một đời, thì tỷ phải dũng cảm đối mặt với người."

Trần Mỹ Linh lặng người, trong ánh mắt thoáng qua một cơn sóng cảm xúc dữ dội.

"Người... nói sao? Vết thương trên trán tỷ là do người đánh sao?"

"Không phải." Quảng Linh Linh lắc đầu. "Phụ thân không ra tay với ta. Ban đầu người rất giận, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng. Ta biết... người còn đang giằng co trong lòng. Không nỡ tổn thương tỷ, nhưng để chấp nhận thì vẫn là điều quá khó."

"Nhưng ông đã nói sẽ không cấm cản chúng ta." Quảng Linh Linh nhẹ giọng, bàn tay vuốt nhẹ lên tóc nàng như dỗ dành không muốn muội ấy lo lắng.

Nước mắt bất giác lăn dài trên má Trần Mỹ Linh, nàng không khóc thành tiếng, nhưng thân mình khẽ run rẩy trong vòng tay Quảng Linh Linh. Nàng luôn dặn bản thân phải mạnh mẽ, phải kiên cường đến, nhưng trong khoảnh khắc này, trái tim mềm yếu nhất của nàng đã bị lời nói kia làm tan chảy.

"Muội... không ngờ tỷ lại dám nói ra ngay lúc này. Xin lỗi tỷ tỷ, muội vẫn chưa đủ can đảm."

"Không cần xin lỗi, tỷ cũng không ngờ mình sẽ thừa nhận lúc này. Nhưng tỷ không muốn dối gạt phụ thân. Muội đừng áp lực, chuyện chúng ta từ từ tới."

Hai người lặng đi, chỉ còn tiếng gió lùa qua khe cửa và nhịp tim khẽ vang trong lòng nhau.

Một lúc sau, Trần Mỹ Linh khẽ nói:

"Tỷ tỷ... dù sau này có gặp bao nhiêu sóng gió, chỉ cần có tỷ bên cạnh, muội không sợ. Chờ đến lúc thích hợp, muội nhất định sẽ thưa rõ với phụ mẫu. Đời này... muội chỉ muốn ở bên tỷ."

"Ta ở đây," – Quảng Linh Linh dịu giọng, thanh âm trầm ổn như sắt đá. "Cả đời này, ta sẽ không để muội phải đơn độc."

Vầng trăng trên cao mờ nhạt, nhưng nơi khuê phòng ấy, ngọn lửa tình thầm lặng đang cháy sáng, soi rọi cả một kiếp nhân duyên vượt ngoài lễ giáo.

Chương trước Chương tiếp
Loading...