LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ

25. Ta sẽ đưa tỷ trở về



Buổi triều sớm hôm ấy, tầng mây xám như treo lửng trên mái ngói điện Kim Loan, u ám chẳng tan, báo hiệu điềm chẳng lành. Gió xuân vẫn chưa kịp làm dịu lòng người, thì không khí đã trở nên đặc quánh, tựa sắp có giông tố nổi lên.

Hoàng thượng ngồi thẳng nơi long tọa, thần sắc uy nghi, ánh mắt sâu như vực thẳm. Khi Người cất tiếng, âm vang như chuông cổ ngân giữa lòng đại điện:

"Đêm qua, tin khẩn truyền về: Chiêu Vũ Quận chúa – Quảng Linh Linh, trong lúc truy quét giặc phỉ ở Tam Đàm, bị vây giữa biển lửa. Hỏa dược nổ tung, doanh trại sụp đổ, tung tích Quận chúa đến nay chưa rõ, sống chết chưa hay..."

Lời vừa dứt, cả triều đình lặng đi như bị trút nước lạnh. Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía một bóng người đang từ từ bước ra giữa điện Quảng Vân Uy. Tấm chiến bào đã sờn bạc qua bao năm chinh chiến, mái đầu lốm đốm bạc. Ông quỳ sụp xuống giữa điện, giọng khàn như gió rít trong đêm mưa:

"Thần khẩn cầu Bệ hạ cho thần lập tức dẫn binh đến Tam Đàm tìm kiếm nữ nhi. Dẫu chỉ còn một hơi thở, thần cũng quyết đưa con trở về. Nếu... nếu con đã khuất, mang hài cốt con về, để nàng không trôi giạt giữa rừng thiêng nước độc..."

Tiếng ông như ngọn núi đang dần dần sụp đổ. Bao năm chinh chiến sa trường, chưa từng run sợ, mà hôm nay run giọng vì con gái. Hoàng thượng lặng nhìn, ánh mắt ánh lên nỗi thương cảm của một đế vương từng vào sinh ra tử cùng vị tướng ấy.

"Trẫm chuẩn tấu."

Lời Người rơi xuống như tiếng trống tang giữa ngày hội, phủ lớp buồn u tịch khắp triều đường. Có kẻ rơi lệ vì thương tài, cũng có kẻ âm thầm nở nụ cười sau tay áo rộng.

Tại Diên Ninh điện, Đức Phi đang điều chế hương liệu quý hiếm, bàn tay thong dong, ánh mắt bình thản. Tin Chiêu Vũ Quận chúa mất tích được truyền đến, bà khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ mãn nguyện kín đáo. Không ngoài dự đoán, kế sách của hoàng nhi đã phát huy hiệu quả.

Ngay khi bà vừa đặt ống hương xuống, Tam hoàng tử bước vào, dáng vẻ như thường, nhưng khóe môi lại cong nhẹ, không giấu nổi vui mừng.

"Mẫu phi, kế hoạch đã thành công. Quảng Vân Uy đã rời kinh, theo sau là tin tức hỗn loạn từ Tam Đàm. Đại kế lần này... ắt thành."

"Tốt. Không uổng công chúng ta bày mưu tính kế suốt bao năm." Đức Phi khẽ gật đầu, nụ cười như gió thoảng, nhưng âm hiểm khó dò.

"Chỉ cần chúng ta bình thản, phụ hoàng sẽ không sinh nghi. Thời cơ đã đến, tuyệt đối không để rò rỉ nửa phần." Tam hoàng tử căn dặn.

"Hoàng nhi yên tâm, hậu cung này ta sống bao năm, khi nào nên khóc khi nào nên cười, mẫu phi tự hiểu rõ."

Cùng lúc ấy, nơi Khánh Ninh cung, Trần Mỹ Linh sắc mặt nhợt nhạt, từng bước gấp gáp đi đến. Theo sau là Yên Nhi, hai tay ôm một chồng văn thư. Tin Chiêu Vũ Quận chúa mất tích như một lưỡi dao sắc cắt vào tim nàng suốt cả đêm.

Hoàng hậu vẫn đang tụng kinh nơi Phật đường. Biết tin từ Lục hoàng tử báo lại, bà đã ở bên lư hương cả đêm không rời, lần tràng hạt từng vòng, từng vòng, chỉ mong đứa trẻ từng lớn lên dưới tay mình có thể bình an quay về.

Khi Lý ma ma vào bẩm có Trần tả thị học cầu kiến, bà mới chậm rãi thu tay, đứng lên.

"Thần nữ tham kiến Hoàng hậu nương nương." Trần Mỹ Linh quỳ xuống, giọng nghẹn nơi cổ họng.

"Miễn lễ. Khanh hôm nay cầu kiến là vì chuyện gì?" Hoàng hậu dịu giọng, nhưng ánh mắt đầy lo lắng khi nhìn thấy sắc diện tiều tụy của nàng.

"Thần mang bản văn tế Xuân Thần đến trình nương nương ngự lãm." Trần Mỹ Linh ra hiệu cho Yên Nhi dâng lên chồng văn thư.

Hoàng hậu khẽ gật đầu. Nhưng rồi bà bỗng dịu giọng, thở dài:

"Khanh vất vả rồi. Ta thấy sắc mặt khanh không ổn, nên nghỉ ngơi nhiều. Đứa trẻ kia nếu trở về, thấy khanh ngã bệnh... ắt sẽ trách ta..."

Lúc này, lệ đã dâng nơi mi, Trần Mỹ Linh cúi đầu, nghẹn ngào:

"Thần khẩn xin Hoàng hậu cho phép xuất cung, cùng Quảng đại tướng quân đến Tam Đàm tìm tỷ tỷ. Tỷ ấy sinh tử chưa rõ, lòng thần như lửa đốt, không thể ngồi yên chờ tin..."

Hoàng hậu trầm lặng, lòng bà như bị ai bóp nghẹt.

"Thần từng nghiên cứu bản đồ Tam Đàm thời tiền triều. Trong đó có vẽ những địa đạo và đường mòn không hiện trên bản đồ hiện nay. Nếu có thần đi cùng, cơ hội tìm ra sẽ cao hơn." Trần Mỹ Linh dứt khoát, ánh mắt như bừng cháy niềm quyết tâm.

"Được... Ta sẽ thu xếp." Hoàng hậu khẽ nói, ánh mắt sáng lên một tia hy vọng le lói.

Chiều hôm đó, tin Trần tả thị học ngất xỉu trong cung hoàng hậu lan truyền khắp hậu cung. Thái y chẩn mạch, kết luận do thương tâm quá độ khiến khí huyết rối loạn. Hoàng hậu liền ban chỉ cho phép nàng trở về phủ Trần thái phó tịnh dưỡng.

Thế nhưng, sau đó nàng lại dâng sớ khẩn cầu xin đến Hộ Quốc Tự tụng kinh cầu an cho Chiêu Vũ Quận chúa. Cảm động trước tấm chân tình, Hoàng hậu gật đầu chấp thuận.

Khi xe ngựa rời khỏi cổng thành, đến một đoạn đường vắng bên đồi thông gió thổi ào ào, có năm bóng người đang chờ sẵn. Dưới tấm áo choàng dày, gương mặt người dẫn đầu lộ ra: Lục hoàng tử Chiêu Dạ Kỳ.

"Ngươi thật sự quyết định rời kinh?" Hắn hỏi, nhưng trong lòng sớm đã rõ câu trả lời.

"Kinh thành có ngài và Chiêu An Quận chúa, ta tin sẽ không sao. Nhưng tỷ tỷ... đang nơi hiểm địa, ta không thể ngồi yên." Trần Mỹ Linh đáp, ánh mắt vững vàng.

Chiêu Dạ Kỳ trầm mặc, rồi đưa ra một dây cương:

"Ngựa của ta, nhanh hơn ngựa dịch. Ba thân vệ sẽ theo ngươi suốt hành trình, không được tách rời."

"Đa tạ." Nàng nhận lấy, lên ngựa không chút chần chừ. Yên Nhi cũng nhanh chóng leo lên ngựa của thân vệ, ôm theo bọc hành lý.

Chiêu Dạ Kỳ nhìn theo bóng nàng, mắt ánh đau thương:

"Trần Mỹ Linh... Bình an đưa nàng ấy trở về. Nếu có thể... ta thà mất tích thay nàng..."

Nàng quay đầu, khẽ gật đầu. Không nói gì thêm, chỉ giật cương ngựa, lao đi như gió. Tiếng vó ngựa vang dội giữa rừng chiều, mang theo một lời hứa thầm thì trong gió:

"Ta sẽ đưa tỷ trở về."

Chương trước Chương tiếp
Loading...