LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ

26. Đã tìm thấy tỷ rồi.



Đường đến Tam Đàm vốn hiểm trở, lại thêm tàn dư giặc phỉ còn lẩn khuất trong núi rừng, Trần Mỹ Linh đã mấy lần gặp người của ám vệ doanh đang truy lùng giặc phỉ quyết không để chúng trở về báo tin nơi kinh thành, khiến hành trình chẳng dễ dàng. Sau hai ngày đêm bôn ba không nghỉ, đoàn ngựa của Trần Mỹ Linh cuối cùng cũng nhập vào đội ngũ của Quảng đại tướng quân khi vừa đặt chân tới doanh trại dã chiến bên ngoài rìa Tam Đàm.

Khói lửa đã tắt, nhưng tro tàn vẫn âm ỉ trong lòng đất. Rừng cây trơ trụi, cỏ dại cháy xém, lác đác đâu đó vẫn còn thi thể chưa kịp thu dọn. Không khí nồng mùi máu và khói súng, tựa một chiến trường bị nguyền rủa.

Quảng Vân Uy thấy nàng đến, lòng thoáng kinh ngạc. Nhưng khi nghe nàng trình bày việc từng nghiên cứu bản đồ tiền triều và phát hiện những địa đạo bí mật, ánh mắt già nua của ông sáng lên chút kỳ vọng.

"Được. Ngươi đi theo ta."

Dưới sự chỉ dẫn của bản đồ cổ, đội tìm kiếm lập tức chia làm ba ngả. Trần Mỹ Linh dẫn đầu một nhánh, men theo khe đá phía Đông, nơi địa thế hiểm trở, từng được ghi chú trong cổ đồ là Lạc Tuyết Cốc một nơi chỉ những kẻ tuyệt vọng mới dám đặt chân tới.

Khi đến gần vực sâu, nơi một phần vách núi bị đánh sập, họ phát hiện dấu vết kỳ lạ: một đoạn vải lụa tím bị kẹt giữa hai phiến đá, chính là màu lụa của chiến bào Chiêu Vũ Quận chúa từng mặc, xung quanh có mấy xác người bịt mặt.

"Có người từng trượt xuống đây!" Một thân vệ hô lên.

Không chút chần chừ, Trần Mỹ Linh thắt dây ngang lưng, cùng hai thân vệ trượt xuống theo vách đá. Trên vách đá có 2 vết hằn sâu như có kim loại khắc vào kéo dài đến thẳng xuống vực. Dưới đáy vực là một đoạn thương gãy, Trần Mỹ Linh nhận ra đây là thương của Quảng Linh Linh. Cách đó không xa là một hang động nhỏ, nước suối từ khe đá rỉ xuống tí tách. Và tại nơi tối sâu nhất ấy một thân ảnh nằm im bên gốc cây mục, bên cạnh là mãnh áo giáp cháy xem, tóc xõa như tơ đen nhuốm máu.

Quảng Linh Linh.

Nàng còn sống nhưng hơi thở yếu ớt, sắc mặt tái xanh, trên người được băng bó cố định bằng những cành cây.

"Tỷ tỷ!" Trần Mỹ Linh lao đến, nước mắt tuôn trào.

"Đừng động vào... khó khăn lắm ta mới cố định được xương nàng ấy." Một tiếng thì thào phát ra từ góc tối.

Trần Mỹ Linh nhìn qua mới thấy một người mặc chiến giáp ám khói, tay cầm một đoạn kiếm gãy, vạc áo bào xé ra từng đoạn, nhìn kỹ màu áo giống với màu băng vải trên người Quảng Linh Linh, đôi mắt người ấy đỏ ngầu, thân vệ lập tức cảnh giác rút kiếm.

"Ta là Lâm Mặc. nếu không có ta Quảng Linh Linh đã chết trước khi các ngươi tìm thấy rồi" giọng nàng trầm đục, hy vọng Trần Mỹ Linh tin nàng, nàng bây giờ thật sự quá mệt mỏi để chiến đấu thêm rồi.

"Người của chiêu an quận chúa." Trần mỹ linh nhớ đến, có lẽ đây là người giả danh Quảng Linh Linh mất tích ở Tam Đàm, liền ra hiệu cho thân vệ biết đây là người mình.

"Lập tức truyền tin! Quận chúa còn sống!" Một thân vệ hét lên, bắn pháo hiệu lên không.

Tin Chiêu Vũ Quận chúa được tìm thấy còn sống như tia sáng xé rách tầng mây u tối bao phủ Tam Đàm mấy ngày qua. Quảng đại tướng quân khi thấy pháo hiệu, rơi lệ ngay, cầm thanh kiếm cắm kiếm xuống đất rồi ngửa mặt trời mà nói:

"Trời cao có mắt, trời cao có mắt!"

Dưới sự hỗ trợ của thân vệ, Quảng Linh Linh được cẩn thận buộc lên cáng dã chiến rồi kéo lên khỏi cốc. Lâm Mặc cũng được đưa đi, nàng đã kiệt sức đến mức thiếp đi ngay khi vừa rời khỏi hang.

Doanh trại dã chiến gần dòng suối được dựng lên làm nơi trị thương. Một vị lang y từ Thái Y viện đã chờ sẵn. Khi kiểm tra vết thương Quận chúa, ông lắc đầu cảm thán:

"Châm pháp của người cứu nàng ấy... vượt xa cả ta."

Trần Mỹ Linh cùng các nữ hầu thay đi lớp áo dơ bẩn, lau sạch từng vết bùn, máu và bụi trên mặt Quảng Linh Linh. Nàng ngồi bên mép giường, tay khẽ lau trán tỷ tỷ, giọng thì thầm như lời nguyện:

"Tỷ tỷ... ta đã tìm thấy tỷ rồi..."

Trời chạng vạng, ánh tà dương rọi xiên qua mái lều mỏng, sắc trời mờ mịt như lòng người chưa an. Lâm Mặc khẽ động mi, hàng mi dài lay động như cánh bướm mới thức sau cơn đông. Mắt nàng hé mở, thần trí còn mê mang, mơ hồ nhìn quanh gian lều xa lạ, nhất thời chưa phân rõ thực hay mộng.

Ngay lúc ấy, một bóng người áo đen như quỷ ảnh lướt vào, là Tàn Ảnh. Thấy nàng đã tỉnh, hắn chẳng nói chẳng rằng, quay người rảo bước như gió ra ngoài gọi lang y.

"Khoan đã..." Lâm Mặc vừa định cất tiếng, cổ họng khô khốc như sa mạc, chỉ kịp thấy lưng hắn khuất sau rèm lều. Cơn giận lập tức bốc lên tận đỉnh đầu:

"Ta là quỷ y, cần gì phải gọi lang y? Ta đói..."
Lòng nàng gào thét, nhưng ngoài mặt vẫn yếu ớt nằm đấy, chẳng có sức bật dậy.

Một lúc sau, vị lang y tóc bạc bước vào bắt mạch. Bàn tay già nua, ánh mắt cẩn trọng. Hắn xem xét kỹ rồi nghiêm giọng nói với Tàn Ảnh:

"Mạch tượng đã ổn định, vết bỏng và vết thương cũng không còn đáng ngại, không ảnh hưởng đến căn cốt. Giờ chỉ cần nghỉ ngơi, tịnh dưỡng vài ngày sẽ hồi phục."

Tàn Ảnh gật đầu, tiễn lang y ra ngoài. Vừa quay lại liền hỏi:

"Ngươi cần gì?"

Lâm Mặc trợn trừng mắt, nếu có sức đã sớm vung chăn mắng một trận. Giọng nàng thều thào như sương khói:

"...Ta đói..."

Tàn Ảnh không nói thêm, lập tức sai người nấu cháo loãng. Lâm Mặc liếc nhìn bóng lưng hắn, lòng không khỏi dậy sóng. "Hắn ở đây... nghĩa là nữ nhân kia cũng đã biết ta còn sống. Nhưng nàng... có đến tìm ta như Trần Mỹ Linh tìm Quảng Linh Linh không?"

Một lúc sau, cháo được dâng lên. Nàng ăn liền hai bát, cảm thấy huyết mạch dần lưu thông trở lại, khí lực khôi phục phần nào. Đôi mắt nàng khẽ nheo, nhìn Tàn Ảnh vẫn đứng lặng trong góc lều, như bóng cây chẳng hề rời bước.

"Sao ngươi không quay về bên chủ tử của ngươi?" nàng hỏi, thanh âm đã vững hơn đôi chút.

"Chủ tử có lệnh: sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Giọng hắn vẫn lãnh đạm như nước giếng cổ. Lâm Mặc giật khóe miệng, hừ lạnh một tiếng:

"Quả nhiên là lời của nữ nhân rắn rết ấy mới có thể lạnh lùng đến vậy."

Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn:

"Giờ đã thấy người còn sống, ngươi cũng nên quay về thôi."

"Chủ tử có lệnh, bất kể là người hay xác, đều phải đưa về kinh thành."

Ánh mắt nàng tối lại. Hóa ra hắn ở đây không phải để bảo hộ, mà là... trông chừng."Hừ, đợi ta hồi phục, ta sẽ cho hắn nếm thử vài liều thuốc xổ, xem còn dám ở đây canh ta nữa không. Nữ nhân kia muốn giam ta một lần nữa ư? Nằm mơ đi."

Đúng lúc ấy, màn lều vén lên, Trần Mỹ Linh bước vào. Nàng khẽ ho một tiếng, như muốn phá vỡ bầu không khí căng thẳng. Cả hai trong lều đồng loạt quay đầu nhìn nàng.

Lúc này, Mỹ Linh mới có cơ hội nhìn kỹ Lâm Mặc vóc dáng thon thả, dung mạo thanh tú, không quá diễm lệ nhưng ẩn chứa nét linh động khó tả. Khi nàng cười, khóe môi cong cong, mang theo vài phần tinh nghịch.

"Nghe nói Lâm tiểu thư đã tỉnh, ta đặc biệt đến thăm."

Lâm Mặc nhoẻn môi cười:

"Trần tài nữ, gọi ta là Lâm Mặc tỷ tỷ đi, xưng hô như vậy thân thiết hơn nhiều."

Trần Mỹ Linh thoáng ngẩn người, sau đó dịu dàng nói:

"Lâm Mặc tỷ tỷ. Đa tạ tỷ đã cứu Linh Linh tỷ."

Lâm Mặc bật cười, đôi mắt khẽ nhướng:

"Thật đáng yêu. Bảo sao... có kẻ lại thích nghe ngươi gọi 'tỷ tỷ' đến thế."

Trần Mỹ Linh nhất thời đỏ mặt, bối rối không biết đáp thế nào. Lâm Mặc nói đến "kẻ ấy", trong lòng nàng không khỏi xao động. "Tỷ tỷ" ấy... là Quảng Linh Linh.

Lâm Mặc nhìn thần sắc ngượng ngùng trên gương mặt Trần Mỹ Linh, khẽ lắc đầu, ánh mắt thoáng u buồn. "Xem ra hai người kia, tâm ý tương thông. Nhưng liệu họ có thể bên nhau, hay cũng như ta với nàng ấy cả đời chẳng muốn gặp lại?"

Nàng chậm rãi hỏi:

"Tên kia... ý ta là Quảng Linh Linh, hiện thế nào rồi?"

Trần Mỹ Linh sắc mặt thoáng buồn:

"Tỷ ấy vẫn chưa tỉnh. Lang y nói đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn chưa mở mắt."

Lâm Mặc khẽ gật đầu, giọng nhẹ như gió xuân:

"Không sao, như ta dự tính. Mỹ Linh muội muội, yên tâm đi."

Ánh mắt nàng lặng lẽ nhìn về phía ngoài lều, lòng chợt thấy nhói buốt.

Sát thần kia... cuối cùng lại có được một tiểu mỹ nhân tình nguyện vì mình mà lo lắng, vì mình mà rơi lệ. Còn ta... chỉ là kẻ bị vứt lại trong đêm tối. Ông trời, quả thực không công bằng mà...

Chương trước Chương tiếp
Loading...