LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ
24. Kế sách đã định, lưới trời đã giăng
Trống canh ba vừa điểm. Gió xuân se lạnh len qua rặng liễu, vén khẽ màn rèm thêu rồng của Thái Hòa điện. Long diên hương phảng phất khắp không gian, quyện cùng mùi gỗ đàn cay nhẹ.Lý công công người luôn hầu cận bên hoàng thượng sau khi nghe Chiêu An quận chúa cầu kiến, lập tức trình báo với hoàng thượng người đang quên ăn quên ngủ để đọc tấu chương."Chiêu An Quận Chúa cầu kiến – trình sự việc khẩn yếu!"Tấm rèm khẽ được vén lên, từng cánh hoa thêu bằng chỉ vàng lay động. Chiêu Minh Khuê bước vào, áo bào tím sẫm thêu ẩn hoa văn phượng vũ, mũi giày dính bụi đường chưa kịp phủi sạch, lưng nàng vẫn thẳng như gươm, ánh mắt lạnh như trăng thu giữa trời không gợn mây.Nàng dừng lại giữa điện, quỳ một gối, cúi đầu hành lễ:"Thần nữ Chiêu An, tham kiến Hoàng thượng!"Trên ngự tọa, Hoàng thượng lặng lẽ nhìn xuống. Người chưa già, nhưng tóc mai đã ngả sương, nơi đuôi mắt khắc sâu dấu vết của năm tháng triều chính. Ánh nhìn của Người như mặt hồ giữa mùa đông trong veo, nhưng lạnh lẽo."Chiêu An miễn lễ. Có chuyện gì khẩn, khiến ngươi phải lập tức diện thánh vào canh giờ này?"Giọng Người trầm ổn, nhưng ẩn dưới lớp bình thản ấy là lớp sóng ngầm nghi hoặc.Chiêu Minh Khuê nâng hai tay, dâng lên một bọc gấm nhỏ, bên trong là hồ sơ điều tra, công văn giả mạo, mật tín trao tay, sơ đồ điều động binh khí cùng kế hoạch bố trí nội ứng tại các cổng thành."Bệ hạ, thần nữ khẩn cầu Người giữ vững long tâm. Việc này... liên quan trực tiếp đến sự tồn vong của xã tắc."Nàng dừng một nhịp, rồi ngẩng đầu, ánh mắt kiên nghị như lưỡi kiếm được mài sáng:"Triệu tướng quân Hồng quân doanh, Hộ bộ thị lang Tô Thanh Viễn, cùng Thừa tướng đương triều, đã bí mật cấu kết. Giả tạo giặc phỉ, bắt lấy dân lành khai thác mỏ sắt, lén rèn binh khí. Chúng ngụy tạo chỉ dụ, vận chuyển binh khí từ các châu về kinh sư, lấy danh điều binh phục vụ lễ tế xuân, nhưng thực chất là mưu đồ tạo phản. Đến chính lễ tế, chúng sẽ khởi binh, chiếm lấy hoàng thành, lập Tam Hoàng Tử đăng cơ xưng đế."Không gian rơi vào tĩnh lặng. Ngay cả ngọn đèn cũng cũng run rẩy như chực tắt.Lý công công lặng lẽ cúi đầu, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt Hoàng thượng không rời khuôn mặt Chiêu Minh Khuê, sắc như lưỡi kiếm tuốt khỏi vỏ:"Ngươi điều động Ám vệ doanh?"Chiêu Minh Khuê không né tránh, giọng nàng bình tĩnh như mặt sông tĩnh lặng trước khi nổi sóng:"Lục hoàng tử từng vô tình phát hiện dấu vết khả nghi ở Tam Đàm, đã cùng Chiêu Vũ Quận Chúa âm thầm điều tra. Nhưng khi phát hiện âm mưu quá lớn, lo ngại hành động thiếu suy xét sẽ bại lộ, Người đã nhờ Trần Tả Thị Học đến cầu thần nữ. Thần nữ không dám vọng động, chỉ cho ám vệ doanh âm thầm tra xét, đến nay chứng cứ đã đầy đủ.""Chứng cớ đâu?" giọng Hoàng thượng chợt trầm như tiếng chuông đổ giữa canh khuya.Nàng dâng lên từng phần mật tín, mỗi tờ giấy là một mảnh ghép máu xương. Có mật lệnh điều động từ Tam Đàm, có thư tay ám ngữ bị phá giải.Hoàng thượng cầm lấy một tấm da mỏng, mắt nheo lại nhìn rõ bốn hàng chữ ngắn ngủi, mực đen như máu:"Tam Hoàng Tử và Thừa Tướng - lễ tế xuân – lập tức tấn công Tam Đàm-hỗ trợ bảo vệ nạn dân."Bàn tay Người siết chặt. Làn da nhăn lại, các đốt ngón tay trắng bệch. Giọng Người trầm khản, từng chữ như vết dao khắc lên vách đá:"Loạn thần... tặc tử!"Chiêu Minh Khuê lập tức cúi đầu sát đất:"Bệ hạ, hiện nay chưa thể khởi động triều án, e bức dây động rừng. Xin Người ban ngầm thánh chỉ, để thần nữ phối hợp với Tả Thị Học Trần Mỹ Linh, Lục hoàng tử, ám vệ doanh và cấm quân, âm thầm bố trí thiên la địa võng. Đến ngày tế xuân, dẫn rắn ra khỏi hang, một lưới bắt gọn.""Chỉ khi chúng dám hiện hình trước mắt bá quan, thì mới có thể diệt trừ tận gốc, không làm rúng động lòng dân."Hoàng thượng trầm ngâm hồi lâu. Rồi ánh mắt Người sáng lên như có sét đánh giữa trời đêm:"Trẫm chấp thuận. Từ giờ phút này, trẫm giao toàn bộ việc này cho Chiêu An Quận Chúa. Không được sơ suất, cũng không để dân chúng kinh động."Người dừng một nhịp, rồi hỏi:"Vậy còn Chiêu Vũ khi nào trở về?"Ánh mắt Chiêu Minh Khuê khẽ dao động, giọng nàng chùng xuống:"Khi lũ phản tặc phát hiện bí mật bị lộ, đã đốt hỏa dược thiêu trụi Tam Đàm và cả Sương Hạp cốc. Chiêu Vũ Quận Chúa... mất tích trong biển lửa, sinh tử chưa rõ."Hoàng thượng bỗng đứng bật dậy. Râu tóc lay động, ánh mắt bàng hoàng:"Ngươi nói... chúng có hỏa dược?""...Chiêu Vũ sống chết chưa rõ?"Chiêu Minh Khuê siết chặt tay áo, cúi đầu:"Thần nữ không dám vọng ngôn, nhưng ám vệ vẫn chưa tìm được thi thể. Hy vọng vẫn còn."Hoàng thượng quay mặt đi, giọng khàn khàn:"Cử thêm người đến Tam Đàm. Nếu nàng còn sống... bằng mọi giá, phải cứu nàng trở về."Chiêu Minh Khuê dập đầu:"Tạ ơn Bệ hạ."Khi Chiêu Minh Khuê rời đi, Hoàng thượng vẫn ngồi nguyên trên ngự tọa, hoàng bào trải xuống từng nếp, ánh nến chập chờn chiếu lên gương mặt đã không còn trẻ. Ánh mắt Người dừng lại trên những tờ chứng cứ lạnh lùng nét chữ sắc lẹm như lưỡi dao, mỗi dòng đều nhỏ xuống máu của giang sơn.Đột nhiên, một cơn ho nặng nề kéo đến. Hoàng thượng nghiêng người, che miệng, thân hình khẽ run.Lý công công vội bước lên, quỳ một gối, dâng chén trà sâm đã ủ ấm suốt đêm."Hoàng thượng, xin Người bảo trọng long thể..."Hoàng thượng xua tay, không nhận chén trà. Đôi mắt Người ánh lên vẻ mỏi mệt lẫn trống rỗng, tựa như vừa nhìn thấy một giấc mộng dài tan vỡ.Người khẽ cười, nụ cười không thành tiếng, nhưng trĩu nặng hơn mọi lời than:"Có phải... trẫm đã già rồi không?"Giọng nói đó, nhẹ tựa gió thoảng, lại khiến Lý công công thắt tim. Lão run rẩy quỳ xuống sát đất, vội vàng đáp lời:"Bệ hạ là chân long thiên tử, là nhật nguyệt trên cao. Người sao có thể già? Dân thần trăm họ đều mong Người vạn thọ vô cương."Hoàng thượng đưa mắt nhìn ra cửa điện, nơi bầu trời đêm vẫn một màu đen thẳm. Tiếng gió thoảng qua hành lang lạnh."Nhưng trẫm... cô đơn quá, Lý công công à."Người nói, chậm rãi mà nặng nề."Một đời vì thiên hạ, lòng bàn tay dính máu bao nhiêu kẻ phản nghịch, nhưng đến cuối cùng, kẻ dám đâm lén lại là chính huyết nhục mình dưỡng dục. Vì hoàng vị... mà không tiếc thiêu rụi hàng ngàn sinh linh vô tội, thậm chí... muốn dồn trẫm vào tử lộ."Lý công công không dám ngẩng đầu, chỉ biết dập đầu thật sâu.Hoàng thượng khẽ nhắm mắt lại, ngồi im như pho tượng đá giữa điện vàng. Sau cùng, Người thở ra một hơi thật dài, nhẹ mà lạnh như tàn tro:"Trẫm không sợ già. Trẫm chỉ sợ... niềm tin cuối cùng trong thiên hạ cũng chẳng còn ai đáng để tin."Rồi Người lại bật cười, nụ cười rỗng vang vọng khắp đại điện, nghe bi thương hơn bất kỳ tiếng khóc nào.