LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ

23. Tỷ ấy sao có thể để nàng ở lại đây một mình?



Giữa buổi trưa, tại điện Thanh Hoa.

Trần Mỹ Linh đang cùng các công chúa vây quanh hiên ngọc, ngâm thơ đối họa, tiếng cười nói vang nhẹ như gió thoảng qua song cửa. Thời tiết bỗng chuyển biến, trời đột ngột tối sầm, mây đen kéo đến cuồn cuộn. Một tiếng sét nổ vang trời, xé toang tầng mây, làm rung chuyển cả điện. Các công chúa giật mình thất sắc, người thì kêu lên sợ hãi, người thì run rẩy nép vào nhau.

Trần Mỹ Linh cũng giật mình, chén trà trong tay trượt khỏi ngón tay rơi xuống đất, vỡ tan thành hai nửa. Nàng cúi nhìn mảnh chén sứ nát vụn, lòng bỗng đau nhói, một linh cảm chẳng lành len lỏi vào tim.

Nàng khẽ đưa mắt nhìn sắc trời, rồi trấn an các công chúa:

"Trời nổi gió lớn, e rằng sắp đổ mưa. Nay khí trời bất ổn, mời các công chúa mời trở về cung nghỉ ngơi sớm, kẻo trễ đường về thêm phần vất vả."

Các công chúa rối rít, theo cung nữ rời khỏi điện. Chỉ còn lại một người chưa rời bước Tích Vũ công chúa vẫn đứng bên hiên, ánh mắt như phủ một tầng mờ sương.

Trần Mỹ Linh bước đến gần, dịu dàng hỏi:

"Tích Vũ công chúa còn điều gì sao?"

Tích Vũ hơi cúi đầu, ánh mắt long lanh, khẽ nói:

"Trần tả thị học, khi nào Linh Linh tỷ mới trở về. ta nhớ tỷ ấy quá. Lần trước tỷ ấy nói sẽ lén mua hồ lô ngào đường mang vào cung cho ta."

Trần Mỹ Linh khẽ bật cười, giọng trêu đùa:

"Là nhớ Chiêu Vũ quận chúa, hay nhớ hồ lô ngào đường?"

Tích Vũ đỏ mặt đáp:

"Tất nhiên là nhớ Linh Linh tỷ rồi... có điều có tỷ ấy mới có hồ lô ngào đường."

Trần Mỹ Linh giả vờ không nghe thấy lời sau, chỉ nhẹ nhàng nói:

"Chiêu Vũ quận chúa ắt sẽ sớm trở về. Thần còn nghĩ, công chúa nhớ ăn hồ lô quá, nếu thần có dịp hồi phủ hôm nay, ngày mai sẽ mang vào cung cho người. Nhưng xem ra... người chỉ nhớ Chiêu Vũ quận chúa thôi."

"Trần tả thị học, Mỹ Linh tỷ, tỷ hãy mua cho ta đi, chờ Linh Linh tỷ về ta lại ăn tiếp cũng được." Tích Vũ công chúa nhìn Trần Mỹ Linh bằng ánh mắt long lanh, lần nào mỗi lần muốn xin gì cũng sẽ gọi nàng bằng tỷ tỷ rồi nhìn nàng như thế, thật khó lòng mà từ chối.

Trần Mỹ Linh khẽ lắc đầu, thật là một vị công chúa ham ăn, giống y Quảng Linh Linh vậy, lần nào hai người gặp nhau cũng là lén lúc chia sẻ đồ ăn với nhau, nàng nhẹ nhàng nói

"Được rồi, công chúa hãy về cung đi trời gần mưa rồi, ngày mai sẽ mua hồ lô ngào đường cho người."

Tích Vũ được cung nữ đưa đi. Trần Mỹ Linh đứng lại trước điện, nhìn bóng dáng nàng khuất dần sau hành lang dài. Một trận gió lướt qua, nàng thì thầm như gởi vào gió:

"Ta cũng... rất nhớ tỷ."

Lúc này yên nhi bước tới nói nhỏ vào tai nàng.

"Ám vệ doanh đã có tin truyền vào. Chiêu an quận chúa mời người đến phủ gặp."

Trần mỹ linh gật đầu lập tức báo người chuẩn bị xe hồi phủ.

PHỦ QUẬN CHÚA CHIÊU AN

Trong thư phòng tĩnh mịch, Chiêu An quận chúa Chiêu Minh Khuê ngồi lặng trước án thư, tay lật từng phong thư cơ mật do ám vệ hồi báo. Ánh đèn dầu vàng nhạt hắt lên dung nhan đoan chính mà sắc lạnh, khiến gương mặt nàng càng thêm khó đoán... Sinh ra trong hoàng gia muốn có được quyền lực tối cao cũng là chuyện thường gặp, nhưng nếu có được quyền lực tối cao đó bằng xương máu bách tính, bằng vũ lực và thủ đoạn thì cũng sẽ trở thành một hôn quân vô đạo.

Ngoài cửa, cung nữ bẩm báo:

"Trần Tả Thị Học cầu kiến."

Chiêu Minh Khuê khẽ gật đầu, không rời mắt khỏi tờ thư cuối cùng:

"Truyền nàng vào."

"Tham kiến quận chúa" Trần Mỹ Linh cung kính hành lễ, với vị quận chúa này nàng luôn có một sự kính trọng tuyệt đối. không phải vì quyên lực nàng ấy có mà là vì tài trí và sự quyết đoán của nàng. Nếu không phải vì thân phận phải tránh xa triều đình nàng ấy cũng sẽ là một tài nữ mà chính nàng cũng không bằng.

"Trần nữ quan không cần đa lễ." Chiêu Minh Khuê phất tay ra hiệu nàng ngồi xuống đối diện mình

Chiêu Minh Khuê đẩy tập thư ra trước mặt, nghiêm giọng:

"Theo chỉ dẫn của ngươi, ám vệ đã lần theo dấu. Triệu tướng quân cùng Hộ bộ thị lang Tô Thanh Viễn cấu kết cùng Thừa tướng, giả công văn, ngầm chuyển binh khí vào kinh, ý đồ phản nghịch rõ ràng."

Trần Mỹ Linh cầm từng bản thư, mắt đọc mà tay siết chặt. Một âm mưu máu nhuộm non sông, chỉ để thỏa mãn dã tâm kẻ cầm quyền.

Chiêu Minh Khuê lại lấy ra một mảnh da dê, giọng trầm thấp:

"Hôm nay Huyết Ưng truyền tin: Quảng Linh Linh phát hiện phản tặc định nhân lễ tế xuân mà khởi binh. Nàng đã dẫn quân tấn công Tam Đàm để chặn đứng kế hoạch."

Trên mảnh da dê là bốn dòng chữ khắc vội:

"Tam Hoàng Tử và Thừa Tướng - lễ tế xuân – lập tức tấn công Tam Đàm-hỗ trợ bảo vệ nạn dân." Nhìn nét chữ xa lạ chỉ vỏn vẹn bốn hàng chữ viết ngắn gọn tuy khó hiểu nhưng bao hàm tất cả các ý. Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, giọng trầm tĩnh:

"Quận chúa định đối phó ra sao?"

Chiêu Minh Khuê đáp điềm tĩnh nói tay nâng nhẹ tách trà lên uống:

"Đã bắt lấy Tri phủ cổ lâm, các thư từ qua lại điều còn, thêm nạn dân được cứu làm nhân chứng có thể trực tiếp bẩm báo hoàng thượng. ta đã phái người đến tam đàm bảo vệ nhân chứng. bây giờ đừng bức dây động rừng, chờ các nàng chở về."

Trần Mỹ Linh nhẹ nhướn mày. Nàng ấy nói là "các nàng" trừ Quảng Linh Linh ra còn ai nữa? là người giả trang Quảng Linh Linh sao?

Lúc này một bóng đen xuất hiện trước cửa phòng

"Chủ tử có tin khẩn từ Tam Đàm."

"Nói" Chiêu Minh Khuê trầm giọng ra lệnh

"Trưa nay lúc tấn công Tam Đàm, và Sương Hạp, phản tặc đã dùng hỏa lực hỏa thêu Tam Đàm, Sương Hạp cốc sụp đổ, Chiêu Vũ quận chúa và Lâm Mặc mất tích sống chết chưa rõ" ám vệ gấp gáp trình tấu

Chiêu Minh Khuê nghe tin mặt biến sắc, vội vàng đứng dậy mặc cho chén trà đổ lên vạc áo không tin hỏi lại

"Ngươi nói hỏa thêu Tam Đàm, Sương Hạp cốc sụp đổ, Lâm Mặc và Quảng Linh Linh mất tích sống chết chưa rõ?" Chiêu Minh Khuê nhấn mạnh chữ "sống chết chưa rõ" giọng nói run rẫy

"Tàn ảnh đâu? Ta đã bảo cử người đến viện trợ mà?"

"Chủ tử lúc tàn ảnh cùng quân hỗ trợ đến nơi, lửa quá lớn, Sương Hạp cốc sụp khói lửa giăng kín không cách nào bước vào, sau khi dập lửa đang tìm kiếm tung tích của Chiêu Vũ quận chúa và Lâm Mặc." ám vệ quỳ xuống trình bày, hắn chưa bao giờ nhìn thấy chủ tử thất thố như thế.

Chiêu Minh Khuê ngồi phịch xuống ghế, nàng vẫn không tin những gì nàng nghe, Nhưng ám vệ sẽ không lừa nàng. Nhìn qua Trần Mỹ Linh, sắc mặt nàng ấy trắng bệch không huyết sắc, cả người như một pho tượng. nàng lắc nhẹ đầu khẽ gọi tên nàng.

'Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh"

Trần Mỹ Linh hoàng hồn, hoảng hốt hỏi "Ám vệ báo Linh Linh tỷ mất tích, thật vậy sao?"

Chiêu Minh Khuê gật đầu miễn cưỡng nói ra đáp án mà nàng cũng không muốn thừa nhận. "Phải"

Sao có thể như vậy được, tỷ ấy biết nàng chờ tỷ ấy trở về làm sao có thể mất tích. Tỷ ấy một lòng vì thiên hạ như vậy, bây giờ kinh thành nguy nan sao tỷ ấy có thể mất tích? Sao tỷ ấy có thể để nàng ở nơi này một mình được? nàng không tin nàng phải đi tìm tỷ ấy, dù có phải đào ba tất đất ở Tam Đàm cũng phải tìm ra tỷ ấy.

Trần Mỹ Linh hốt hoảng đứng dậy. Chiêu Minh Khuê thấy thế giữ chặc tay nàng "Ngươi tính đi đâu?"

"Ta phải đi tìm tỷ ấy, phải đi tìm tỷ ấy..." Trần Mỹ Linh thì thào nói

Chiêu Minh Khuê nắm lấy bả vai nàng lại "Ngươi hãy bình tĩnh, các ám vệ và binh lính đang tìm, chắc chắn sẽ tìm ra các nàng." Chiêu Minh Khuê khói nhưng sự run rẩy trong giọng nói của nàng đã phản lại nội tâm của nàng.

"Ta có thể làm gì bây giờ?" Không còn Quảng Linh Linh nữa nàng có thể làm gì bây giờ? Trần Mỹ Linh thì thào tự hỏi.

Chiêu Minh Khuê thu lại cảm xúc, ánh mắt kiên định:

"Ta sẽ lập tức vào cung diện thánh. Chuyện này không thể giấu được lâu hơn nữa."

"Ta đi cùng ngài" Trần Mỹ Linh đứng lên, giọng nói yếu ớt nhưng kiên định, nàng không thể để mọi công sức của Quảng Linh Linh đổ sông đổ bể được. nàng tin Quảng Linh Linh sẽ không để nàng một mình, Quảng Linh Linh đã nói sẽ không để nàng một mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...