LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ

22. Không rõ sống chết



Sương Hạp Cốc

Sương mù tựa bạch lụa vắt ngang núi đá, cuộn quanh khe cốc sâu thẳm như ẩn giấu một âm mưu đẫm máu. Gió sớm rít qua vách đá dựng đứng, mang theo hàn ý thấu xương. Quân đội của Quảng Linh Linh đã án ngữ nơi đây từ đầu canh ba, ẩn mình dưới rặng thông, chờ khoảnh khắc định mệnh.

Kim Lân quỳ một gối, cung tay bẩm báo, thanh âm trầm khàn mang theo sát khí chưa nguôi:

"Tướng quân, trong cốc hiện có khoảng một ngàn tên, đều luyện theo binh pháp, thân thủ không tầm thường. Ngoài ra còn phát hiện một lượng lớn vũ khí đã rèn xong, cùng nhiều quặng sắt chưa kịp đúc."

Quảng Linh Linh trầm giọng hỏi:

"Có thường dân nào bị giam giữ không?"

Nàng không muốn máu người vô tội thấm xuống đất này.

Kim Lân nghiến răng, giọng nghẹn lại:

"Không thấy một bóng người thường dân. Nhưng cách đây ba dặm, phát hiện một hố chôn tập thể... đầy xác người mặc áo vải, đa phần là dân thường. Khuôn mặt... đã biến dạng vì vôi sống và đất sét bịt miệng."

Tay Quảng Linh Linh khẽ run, lòng nàng như bị ai siết nghẹt. Nàng cắn môi, hít sâu một hơi rồi gằn từng chữ:

"Chúng... giết người diệt khẩu rồi."

Kim Lân gật đầu, mắt ánh hận thù:

"Còn có một tin khác. Do thám nghe hai thủ lĩnh địch nói chuyện. Bọn chúng định chuyển toàn bộ vũ khí và nhân lực về kinh thành trước kỳ lễ tế xuân."

Linh Linh sững người, ánh mắt trầm xuống:

"Trước lễ tế xuân sao..."

Lễ tế xuân thời khắc thiên triều long trọng tế trời cầu phúc, nơi toàn bộ đại thần, hoàng thất và các vệ binh đều tụ họp tại Tế Văn điện. Quân doanh các nơi bị buộc phải lui xa trăm dặm, kinh thành trống trải chỉ còn cấm vệ quân và vệ quân doanh. Nếu nội loạn lúc ấy, kinh thành khó giữ.

Nàng trầm ngâm giây lát, rồi lập tức hạ bút viết thư, đóng ấn giao cho Kim Lân:

"Không thể chậm trễ. Ngày mai, trưa chính ngọ, toàn quân xuất phát. Thấy pháo hiệu thì đồng loạt hành động."

Nàng giao bức thư cho Kim Lân, giọng đanh lại:

"Đưa thư này cho Lâm Mặc. Nàng sẽ biết phải làm gì."

Tam Đàm – Doanh trướng chính

Lâm Mặc ngồi trước án thư, mở phong thư ra đọc. Đôi mày liễu cau chặt, lòng nàng trùng xuống như trời sắp nổi giông. Đọc đến dòng cuối, nàng thở dài:

"Ta đã hiểu... Về nói với Quảng Linh Linh, ta sẽ phối hợp đúng thời khắc."

Kim Lân ôm quyền, lĩnh mệnh rời đi.

Lâm Mặc ngồi yên thật lâu. Tay nàng khẽ run khi cầm lại thư Quảng Linh Linh. Ánh mắt lướt qua dòng chữ, trong lòng như dậy lên một đoạn ký ức cũ.

"Ta từng thề, cả đời này không gặp lại người ấy... chứ đừng nói là gửi tin..."

Nàng thở dài, rút từ hộc bàn ra một mảnh da nhỏ, chấm mực rồi viết nhanh vài dòng. Niêm phong thư bằng ký hiệu riêng của mình, nàng bước ra ngoài, ngửa mặt huýt một tiếng sáo dài.

Một con huyết ưng từ xa bay tới, sải cánh xé gió đáp xuống tay nàng. Lâm Mặc nhẹ vuốt đầu chim, ghé sát:

"Mang tin này... về cho nàng ấy. Một lần cuối cùng..."

Huyết ưng kêu khẽ một tiếng, rồi lao vút vào bầu trời mênh mông, như một lưỡi dao vô hình xé toạc cõi tĩnh lặng.

Sương Hạp Cốc – chính ngọ

Quảng Linh Linh đứng nơi cao điểm, ánh mắt lạnh lẽo như tuyết đầu đông, quét qua địa hình cốc hẹp.

"Đợi chúng vào sâu thêm một trượng... bắn pháo hiệu."

Chưa dứt lời, một ám tín bay tới. Nàng mở ra xem, ánh mắt lập tức biến đổi, sắc lạnh đến thấu xương.

"Bại lộ rồi. Phát tín hiệu ngay! Đội hai đường vòng qua Đông Thủy chặn bắt, tiên phong theo ta xông lên, ai chống cự giết không tha!"

Pháo hiệu đỏ lần nữa bắn lên. Tên như mưa sa, kiếm quang loang loáng xuyên qua sương mù. Máu đổ, tiếng gào thét xé lòng.

Bỗng—ẦM!!!

Một tiếng nổ động trời vang lên. Mặt đất rung chuyển, vách đá sụp xuống như trời giáng. Đám giặc đã chôn hỏa dược dưới lòng khe, đợi đúng thời điểm kích phát.

"Muốn bắt bọn ta? Vậy cùng xuống hoàng tuyền đi!"

Khói đen cuồn cuộn, lửa bén khắp nơi. Quảng Linh Linh lao đến đỡ một binh sĩ bị thương, cả hai cùng bị nuốt chửng trong khói bụi. Lửa hừng hực thiêu đốt, tro bụi mịt mùng.

"Tướng quân!!!" – Tiếng gọi xé gan xé ruột, nhưng chỉ còn lại tiếng vọng lạnh lùng giữa núi rừng.

Núi lở một góc, vách đá tan tành. Từ đó về sau... tung tích nàng bặt vô âm tín.

Tam Đàm – cùng giờ

Dưới chân núi Tam Đàm, một đội quân mặc giáp xanh phá trại giải cứu dân chúng bị bắt làm khổ sai. Dẫn đầu là nữ tướng uy nghi, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt rực lửa — chính là Lâm Mặc trong thân phận Quảng Linh Linh.

Dưới cờ hiệu nàng, quân như hổ nhập rừng. Cổng trại sập, xiềng xích bị chặt đứt. Dân chúng rơi lệ quỳ xuống, gọi:

"Tướng quân!"

Lâm Mặc không kịp cảm động, ra lệnh:

"Giải cứu xong lập tức rút lui. Đi lối tây bắc!"

Nhưng chưa kịp rút, một mùi khét lẹt bốc lên. Từ bốn phía, kho lương cũ bất ngờ bốc cháy. Dầu hỏa ào ào như thác, từ vách núi đổ xuống. Lửa lập tức lan khắp trại, bao vây cả đường rút. Một đám người bịt mặt tràn ra, là tử sĩ, lần này bọn chúng muốn Quảng Linh Linh không thể quay trở về.

"Chết tiệt... là bẫy!"

Lâm Mặc siết chặt kiếm, ánh mắt rực lên.

"Bảo vệ dân rút lui trước! ta ở phía sau yểm trợ."

Lính hầu cản:

"Tướng quân! Lửa quá lớn!"

Bóng áo xanh như một ngọn phong hỏa lao vào tâm họa, mũi kiếm vung lên lấy mạng lũ tử sĩ. Tiếng nổ thứ hai vang lên

ẦM!!!

Ngọn lửa nuốt trọn trại giam, bụi đỏ mù mịt. Không ai còn thấy Lâm Mặc.

Người dân khóc gào, binh sĩ quỳ rạp giữa tro tàn. Mọi người đều biết hôm ấy, có hai nữ tướng đã dốc cạn sinh mệnh vì dân vì nước, để chống lại một cơn cuồng phong đang quét qua triều đình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...