LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ
15. Tam Đàm đầm rồng hang hổ
Sau buổi nghị sự căng thẳng với Binh bộ thượng thư về binh lương và vũ khí, Quảng Linh Linh bước ra khỏi phủ Binh Bộ, ánh trời chiều nhuộm sắc vàng nhàn nhạt phủ xuống vạt triều phục còn chưa kịp thay. Thời gian thật sự cấp bách, nàng vẫn chưa gặp được Chiêu Dạ Kỳ để hỏi rõ tình hình. Trực giác mách bảo nàng, hắn tuyệt đối không chỉ đơn giản muốn nàng đi dẹp loạn Tam Đàm.Khi nàng đặt chân lên bàn đạp, chuẩn bị lên ngựa, mã phu thân cận tiến lại gần, khẽ cúi đầu thì thầm:
"Tuý Vân Lâu – đầu giờ Tuất."Quảng Linh Linh không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Nàng siết nhẹ dây cương, thúc ngựa phi nhanh về phía quân doanh bắc thành.Chiều ngả về tây, màn đêm chập chờn buông xuống, gió đầu xuân phảng phất hương đất ẩm. Trong trướng chủ tướng, Quảng Vân Uy đang ngồi lặng lẽ bên án thư, tay lật từng trang binh thư, bóng người trên tấm thảm trải sàn."Phụ thân." Quảng Linh Linh bước vào, khom người thi lễ.Quảng Vân Uy ngẩng đầu, đôi mắt già dặn nhìn nàng rất lâu, ánh nhìn ấy vừa mang sự nghiêm khắc của một thống tướng, vừa thẳm sâu như sóng ngầm trong lòng phụ thân.
"Ba nghìn binh, con tự mình tuyển chọn. Bùi Hằng đưa theo."Dứt lời, ông khép sách, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn. Sáng nay ông ở trên triều nghe tranh cãi của binh bộ thượng thư và Triệu tướng quân, nhìn Lục hoàng tử kiên quyết tiến cử Quảng Linh Linh ông đã biết lần này không chỉ đơn giản là diệt phỉ nhưng con gái ông đã muốn nhận lấy trọng trách này thì ông có thể làm gì đây.
"Tam Đàm hiểm trở, địa hình phức tạp, không phải chuyện một sớm một chiều. Ta không lo con không đủ tài cầm quân, ta chỉ lo... con bị cuốn quá sâu vào triều cục." Quảng Vân Uy ẩn ý nói.Quảng Linh Linh trầm mặc. Nàng biết phụ thân luôn muốn nàng tung hoành giữa đại mạc, tự do như đại bàng lộng gió. Chứ không phải đặt chân vào vũng lầy quyền lực chốn kinh thành."Phụ thân..." nàng khẽ ngẩng lên, giọng mang chút áy náy. "Con đã hành sự đường đột, chưa kịp bẩm báo...""Ta giận sao?" Quảng Vân Uy cười nhạt, tay chắp sau lưng, ánh mắt thâm trầm nhìn vào ngọn lửa trong lò sưởi.
"Nếu ta thật sự nổi giận, hẳn đã nổi giận từ khi con vì Trần Mỹ Linh mà cả gan lên triều. Nhưng... vì tri kỷ mà không tiếc thân mình, thì làm sao ta trách được?"Ông quay lại nhìn nàng, ánh mắt hiếm hoi dịu đi:
"Tính khí của con, càng lớn càng giống mẫu thân con năm xưa... Cứng đầu, liều lĩnh, nhưng lại hết lòng vì người."Vành tai Quảng Linh Linh lặng lẽ đỏ lên. Trong lòng chộn rộn mà không dám biểu lộ ra ngoài. Chính nàng cũng không biết vì sao khi nghe từ "tri kỷ" và tên của Trần Mỹ Linh phụ thân vừa thốt ra, sao lại khiến tâm nàng rung động không yên?"Phụ thân..." nàng cất giọng định nói gì, lại thôi.Quảng Vân Uy thở dài, giọng trầm mà đầy dặn:
"Con đã lớn, cũng đã chọn đường đi của mình. Chỉ cần không trái đạo nghĩa, không tổn hại lê dân, không làm nhục danh tiếng Quảng gia quân, thì dẫu mưa to gió lớn, phụ thân và huynh trưởng cũng sẽ đứng sau che chở con."Nghe đến đây, mắt Quảng Linh Linh bỗng cay cay. Nàng quỳ xuống, dập đầu thật sâu.
"Nữ nhi xin ghi tâm khắc cốt.""Đi đi. Chính sự quan trọng." Quảng Vân Uy vung tay áo, quay lưng vào trong.Khi nàng bước ra tới mép màn trướng, một thanh âm trầm trầm từ phía sau chợt vọng lại:
"Linh Linh... bình an trở về."Bước chân nàng khựng lại. Không ngoái đầu, chỉ khe khẽ đáp:
"Nữ nhi... nhất định bình an trở về."Vạt áo tung bay trong gió như ánh sao rơi, bóng nữ tướng khuất dần sau màn đêm sắp sửa tràn xuống mặt đất. Sóng gió đã đến, nhưng trong lòng, lời của cha như một ngọn đèn giữ cho nàng phương hướng giữa muôn trùng gió loạn.Túy Vân Lâu – Giờ tuấtTầng hai Túy Vân Lâu đã được an bài kín đáo. Một căn phòng tĩnh lặng trong bóng tối dịu nhẹ, chỉ có mùi trà thơm tỏa ấm, và một người ngồi trầm mặc bên bàn gỗ. Trường bào nâu sẫm không thêu hoa lệ, không mang ngọc bội hay quyền uy hiển hiện, nhưng mỗi cái nâng tay, mỗi cái liếc mắt đều toát ra khí độ vương giả.Cửa khẽ mở. Quảng Linh Linh bước vào, không một lời dư thừa. Trên vai còn dính bụi đất nơi quân doanh, trường sam chưa kịp thay, tóc cột cao chỉ cài đơn giản một chiếc trâm gỗ. Ánh mắt nàng nhìn hắn thẳng thắn, không khách sáo, cũng chẳng cần vòng vo.Nàng kéo ghế ngồi xuống đối diện, chỉ một cái bàn trà ngăn đôi hai người giống như cuộc đời của nàng và hắn, dù gần đến đâu, vẫn luôn có một giới tuyến lặng lẽ ngăn cách."Vì sao lại là ta?" Giọng nàng trầm, ngắn gọn.Chiêu Dạ Kỳ không trả lời ngay. Hắn rót trà, động tác ung dung như không hề bị câu hỏi ấy khuấy động. Trà đổ vào chén sứ trắng, lan mùi thanh dịu như cỏ non đầu xuân."Mấy tháng qua, Tam Đàm liên tiếp báo động. Thôn làng xung quanh, trai tráng mất tích, dân tình oán than. Thế nhưng nội vụ phủ chưa từng tiếp nhận một bản tấu nào. Như thể... tất cả đều không tồn tại.""Chuyện hệ trọng như thế, vì sao quan lại bên dưới không hề tấu trình?" Quảng Linh Linh cau mày, giọng đã lạnh lẽo."Có lẽ có người cố ý che mắt" hắn đặt chén trà xuống, rút từ tay áo ra một xấp giấy cũ, trải lên bàn. Trên giấy là chữ viết nguệch ngoạc, từng dấu tay máu in hằn, thô vụng mà đau đớn đến tận cùng."Thân vệ của ta trong lần làm nhiệm vụ đã cứu được một phụ nhân. Sau khi dò hỏi mới biết phụ nhân đó sống trong một thôn nhỏ gần Tam Đàm, ở thôn có nhiều thanh niên trai tráng đi rừng rồi mất tích, con của phụ nhân ấy cũng vậy, mọi người trong thôn đã báo quan nhưng mãi không có tin tức gì. Sau một thời gian mọi người tính lên kinh để báo quan thì thôn làng bị cướp tàn sát không một ai sống sót. Phụ nhân đó vì ngày nào cũng ráng tìm con trong rừng nên mới tránh được một kiếp."Nàng im lặng cầm lên đọc. Từng chữ, từng nét như đao kiếm như đâm vào tim. Những người viết những tờ giấy ấy, hẳn đã rất tuyệt vọng."Ta đã cho người đến điều tra. Hố chôn tập thể. Không tên. Không tuổi. Chỉ còn xác người và lửa tàn."Một tiếng "rắc" vang lên.Nàng đã bóp vỡ chén trà. Nước nguội chảy qua kẽ tay, nhưng chẳng thể làm nguội cơn giận đang cuộn trào trong lòng nàng."Lũ súc sinh..."Hắn ngồi yên, không trách cơn giận dữ của nàng. Khi hắn nhận tin của ám vệ gửi về, hắn cũng hận không thể phanh thây lũ ác nhân đó."Ta biết, ngươi sẽ không làm ngơ.""Chuyện quan trọng vậy sao giờ ngươi mới nói." Nàng nhìn hắn ánh mắt đầy tức giận."Bởi khi đó, ngươi và Trần cô nương đang bị để mắt. Bất kỳ liên hệ nào cũng sẽ bị tra ra. Ta không thể để chuyện này bại lộ. Nếu bức dây động rừng e hậu quả khó lường. Đành mượn triều nghị làm ám hiệu, dẫn ngươi vào cục diện."Ánh mắt hắn nhìn nàng, vừa chân thành vừa mang một tia buồn khó tả:
"Ngươi là người ta tin được. Không phải vì tài năng, mà vì lòng trung nghĩa. Ta biết, nếu là ngươi, ngươi sẽ không để dân chúng lâm cảnh lầm than."Quảng Linh Linh lặng đi. Nỗi tức giận ban nãy như bị từng câu từng chữ kia dập tắt trong yên lặng. Những lời này không có dã tâm, cũng chẳng mang mưu lược ẩn giấu. Trong đôi mắt hắn không phải là kẻ muốn lợi dụng nàng, mà là một người gánh trên vai nỗi lo của giang sơn, biết rõ bản thân không thể đơn độc mà hành sự."Ngươi tin ta... còn triều đình?" – nàng hỏi, giọng khẽ như khói mỏng."Triều đình có kẻ muốn dùng ngươi làm cờ. Nhưng ta không nằm trong số ấy." – hắn khẽ cười, mắt vẫn dõi theo nàng "Nếu có thể, ta muốn dọn sạch bàn cờ này trước khi người khác đặt quân."Một lát sau, hắn đưa ra một phong thư, niêm chỉ cẩn thận:"Trong đây là danh sách các trạm giao thương quanh Tam Đàm từng bị cướp rồi... thả người. Có điều gì đó rất lạ. Có lẽ, ngươi nên xem."Quảng Linh Linh nhận lấy. Không cảm ơn, nhưng ngón tay nàng đã nhẹ đi, nắm thư như giữ lấy một phần tin tưởng được trao.Khi nàng đứng dậy rời đi, gió ngoài rèm khẽ thổi vào, đưa theo mùi trà nhàn nhạt."Dạ Kỳ..." – nàng dừng bước, gọi tên hắn lần đầu tiên sau khi gặp lại bằng chất giọng bình thản nhưng chân thành "...đa tạ đã tin ta."Hắn ngẩng nhìn. Không đáp. Nhưng ánh mắt đã ấm lên một tia sáng không dễ thấy. Đợi cho đến khi bước chân nàng khuất hẳn dưới cầu thang, hắn mới chậm rãi lẩm bẩm:"Bình an trở về, Quảng Linh Linh. Thiên hạ này... cần những người như ngươi."
"Tuý Vân Lâu – đầu giờ Tuất."Quảng Linh Linh không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Nàng siết nhẹ dây cương, thúc ngựa phi nhanh về phía quân doanh bắc thành.Chiều ngả về tây, màn đêm chập chờn buông xuống, gió đầu xuân phảng phất hương đất ẩm. Trong trướng chủ tướng, Quảng Vân Uy đang ngồi lặng lẽ bên án thư, tay lật từng trang binh thư, bóng người trên tấm thảm trải sàn."Phụ thân." Quảng Linh Linh bước vào, khom người thi lễ.Quảng Vân Uy ngẩng đầu, đôi mắt già dặn nhìn nàng rất lâu, ánh nhìn ấy vừa mang sự nghiêm khắc của một thống tướng, vừa thẳm sâu như sóng ngầm trong lòng phụ thân.
"Ba nghìn binh, con tự mình tuyển chọn. Bùi Hằng đưa theo."Dứt lời, ông khép sách, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn. Sáng nay ông ở trên triều nghe tranh cãi của binh bộ thượng thư và Triệu tướng quân, nhìn Lục hoàng tử kiên quyết tiến cử Quảng Linh Linh ông đã biết lần này không chỉ đơn giản là diệt phỉ nhưng con gái ông đã muốn nhận lấy trọng trách này thì ông có thể làm gì đây.
"Tam Đàm hiểm trở, địa hình phức tạp, không phải chuyện một sớm một chiều. Ta không lo con không đủ tài cầm quân, ta chỉ lo... con bị cuốn quá sâu vào triều cục." Quảng Vân Uy ẩn ý nói.Quảng Linh Linh trầm mặc. Nàng biết phụ thân luôn muốn nàng tung hoành giữa đại mạc, tự do như đại bàng lộng gió. Chứ không phải đặt chân vào vũng lầy quyền lực chốn kinh thành."Phụ thân..." nàng khẽ ngẩng lên, giọng mang chút áy náy. "Con đã hành sự đường đột, chưa kịp bẩm báo...""Ta giận sao?" Quảng Vân Uy cười nhạt, tay chắp sau lưng, ánh mắt thâm trầm nhìn vào ngọn lửa trong lò sưởi.
"Nếu ta thật sự nổi giận, hẳn đã nổi giận từ khi con vì Trần Mỹ Linh mà cả gan lên triều. Nhưng... vì tri kỷ mà không tiếc thân mình, thì làm sao ta trách được?"Ông quay lại nhìn nàng, ánh mắt hiếm hoi dịu đi:
"Tính khí của con, càng lớn càng giống mẫu thân con năm xưa... Cứng đầu, liều lĩnh, nhưng lại hết lòng vì người."Vành tai Quảng Linh Linh lặng lẽ đỏ lên. Trong lòng chộn rộn mà không dám biểu lộ ra ngoài. Chính nàng cũng không biết vì sao khi nghe từ "tri kỷ" và tên của Trần Mỹ Linh phụ thân vừa thốt ra, sao lại khiến tâm nàng rung động không yên?"Phụ thân..." nàng cất giọng định nói gì, lại thôi.Quảng Vân Uy thở dài, giọng trầm mà đầy dặn:
"Con đã lớn, cũng đã chọn đường đi của mình. Chỉ cần không trái đạo nghĩa, không tổn hại lê dân, không làm nhục danh tiếng Quảng gia quân, thì dẫu mưa to gió lớn, phụ thân và huynh trưởng cũng sẽ đứng sau che chở con."Nghe đến đây, mắt Quảng Linh Linh bỗng cay cay. Nàng quỳ xuống, dập đầu thật sâu.
"Nữ nhi xin ghi tâm khắc cốt.""Đi đi. Chính sự quan trọng." Quảng Vân Uy vung tay áo, quay lưng vào trong.Khi nàng bước ra tới mép màn trướng, một thanh âm trầm trầm từ phía sau chợt vọng lại:
"Linh Linh... bình an trở về."Bước chân nàng khựng lại. Không ngoái đầu, chỉ khe khẽ đáp:
"Nữ nhi... nhất định bình an trở về."Vạt áo tung bay trong gió như ánh sao rơi, bóng nữ tướng khuất dần sau màn đêm sắp sửa tràn xuống mặt đất. Sóng gió đã đến, nhưng trong lòng, lời của cha như một ngọn đèn giữ cho nàng phương hướng giữa muôn trùng gió loạn.Túy Vân Lâu – Giờ tuấtTầng hai Túy Vân Lâu đã được an bài kín đáo. Một căn phòng tĩnh lặng trong bóng tối dịu nhẹ, chỉ có mùi trà thơm tỏa ấm, và một người ngồi trầm mặc bên bàn gỗ. Trường bào nâu sẫm không thêu hoa lệ, không mang ngọc bội hay quyền uy hiển hiện, nhưng mỗi cái nâng tay, mỗi cái liếc mắt đều toát ra khí độ vương giả.Cửa khẽ mở. Quảng Linh Linh bước vào, không một lời dư thừa. Trên vai còn dính bụi đất nơi quân doanh, trường sam chưa kịp thay, tóc cột cao chỉ cài đơn giản một chiếc trâm gỗ. Ánh mắt nàng nhìn hắn thẳng thắn, không khách sáo, cũng chẳng cần vòng vo.Nàng kéo ghế ngồi xuống đối diện, chỉ một cái bàn trà ngăn đôi hai người giống như cuộc đời của nàng và hắn, dù gần đến đâu, vẫn luôn có một giới tuyến lặng lẽ ngăn cách."Vì sao lại là ta?" Giọng nàng trầm, ngắn gọn.Chiêu Dạ Kỳ không trả lời ngay. Hắn rót trà, động tác ung dung như không hề bị câu hỏi ấy khuấy động. Trà đổ vào chén sứ trắng, lan mùi thanh dịu như cỏ non đầu xuân."Mấy tháng qua, Tam Đàm liên tiếp báo động. Thôn làng xung quanh, trai tráng mất tích, dân tình oán than. Thế nhưng nội vụ phủ chưa từng tiếp nhận một bản tấu nào. Như thể... tất cả đều không tồn tại.""Chuyện hệ trọng như thế, vì sao quan lại bên dưới không hề tấu trình?" Quảng Linh Linh cau mày, giọng đã lạnh lẽo."Có lẽ có người cố ý che mắt" hắn đặt chén trà xuống, rút từ tay áo ra một xấp giấy cũ, trải lên bàn. Trên giấy là chữ viết nguệch ngoạc, từng dấu tay máu in hằn, thô vụng mà đau đớn đến tận cùng."Thân vệ của ta trong lần làm nhiệm vụ đã cứu được một phụ nhân. Sau khi dò hỏi mới biết phụ nhân đó sống trong một thôn nhỏ gần Tam Đàm, ở thôn có nhiều thanh niên trai tráng đi rừng rồi mất tích, con của phụ nhân ấy cũng vậy, mọi người trong thôn đã báo quan nhưng mãi không có tin tức gì. Sau một thời gian mọi người tính lên kinh để báo quan thì thôn làng bị cướp tàn sát không một ai sống sót. Phụ nhân đó vì ngày nào cũng ráng tìm con trong rừng nên mới tránh được một kiếp."Nàng im lặng cầm lên đọc. Từng chữ, từng nét như đao kiếm như đâm vào tim. Những người viết những tờ giấy ấy, hẳn đã rất tuyệt vọng."Ta đã cho người đến điều tra. Hố chôn tập thể. Không tên. Không tuổi. Chỉ còn xác người và lửa tàn."Một tiếng "rắc" vang lên.Nàng đã bóp vỡ chén trà. Nước nguội chảy qua kẽ tay, nhưng chẳng thể làm nguội cơn giận đang cuộn trào trong lòng nàng."Lũ súc sinh..."Hắn ngồi yên, không trách cơn giận dữ của nàng. Khi hắn nhận tin của ám vệ gửi về, hắn cũng hận không thể phanh thây lũ ác nhân đó."Ta biết, ngươi sẽ không làm ngơ.""Chuyện quan trọng vậy sao giờ ngươi mới nói." Nàng nhìn hắn ánh mắt đầy tức giận."Bởi khi đó, ngươi và Trần cô nương đang bị để mắt. Bất kỳ liên hệ nào cũng sẽ bị tra ra. Ta không thể để chuyện này bại lộ. Nếu bức dây động rừng e hậu quả khó lường. Đành mượn triều nghị làm ám hiệu, dẫn ngươi vào cục diện."Ánh mắt hắn nhìn nàng, vừa chân thành vừa mang một tia buồn khó tả:
"Ngươi là người ta tin được. Không phải vì tài năng, mà vì lòng trung nghĩa. Ta biết, nếu là ngươi, ngươi sẽ không để dân chúng lâm cảnh lầm than."Quảng Linh Linh lặng đi. Nỗi tức giận ban nãy như bị từng câu từng chữ kia dập tắt trong yên lặng. Những lời này không có dã tâm, cũng chẳng mang mưu lược ẩn giấu. Trong đôi mắt hắn không phải là kẻ muốn lợi dụng nàng, mà là một người gánh trên vai nỗi lo của giang sơn, biết rõ bản thân không thể đơn độc mà hành sự."Ngươi tin ta... còn triều đình?" – nàng hỏi, giọng khẽ như khói mỏng."Triều đình có kẻ muốn dùng ngươi làm cờ. Nhưng ta không nằm trong số ấy." – hắn khẽ cười, mắt vẫn dõi theo nàng "Nếu có thể, ta muốn dọn sạch bàn cờ này trước khi người khác đặt quân."Một lát sau, hắn đưa ra một phong thư, niêm chỉ cẩn thận:"Trong đây là danh sách các trạm giao thương quanh Tam Đàm từng bị cướp rồi... thả người. Có điều gì đó rất lạ. Có lẽ, ngươi nên xem."Quảng Linh Linh nhận lấy. Không cảm ơn, nhưng ngón tay nàng đã nhẹ đi, nắm thư như giữ lấy một phần tin tưởng được trao.Khi nàng đứng dậy rời đi, gió ngoài rèm khẽ thổi vào, đưa theo mùi trà nhàn nhạt."Dạ Kỳ..." – nàng dừng bước, gọi tên hắn lần đầu tiên sau khi gặp lại bằng chất giọng bình thản nhưng chân thành "...đa tạ đã tin ta."Hắn ngẩng nhìn. Không đáp. Nhưng ánh mắt đã ấm lên một tia sáng không dễ thấy. Đợi cho đến khi bước chân nàng khuất hẳn dưới cầu thang, hắn mới chậm rãi lẩm bẩm:"Bình an trở về, Quảng Linh Linh. Thiên hạ này... cần những người như ngươi."