LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ
16. Ta muốn gặp muội ấy.
Gió khuya thổi lạnh qua hành lang đá xanh của Quảng phủ, vầng trăng mờ nhạt treo trên tầng mây xám, ánh sáng bạc lặng lẽ phủ lên tà áo nhuốm bụi đường của Quảng Linh Linh. Nàng bước chậm rãi qua sân, từng bước như nặng trĩu bởi trăm mối tơ lòng chẳng thể gỡ.Sau khi rời Túy Vân Lâu, những lời của Chiêu Dạ Kỳ vẫn như đinh đóng vào tâm khảm. Tam Đàm mảnh đất nơi dân cư từng yên vui sinh sống, giờ đây chỉ còn là đống tro tàn phủ kín oan hồn. Từng bản tấu bị ém nhẹm, từng tiếng kêu than tan vào cõi u minh, chỉ còn lại những dòng máu đã khô trên giấy trắng.Nàng xiết chặt tay, lòng dâng trào một cơn phẫn nộ vừa thầm lặng, vừa sắc nhọn như lưỡi kiếm giấu trong vỏ. Nếu không có Chiêu Dạ Kỳ thầm tra xét, e rằng đến tận giờ, những mạng người kia vẫn chỉ là "tin đồn chưa rõ thực hư" trong lời quan lại nơi kinh thành xa hoa.Bước đến bậc thềm trước sảnh chính, nàng bỗng dừng lại.Một cái tên chợt hiện lên trong tâm trí, như ánh nến leo lét giữa lòng giông bão. Trần Mỹ Linh.Muội ấy, người ôn nhu như suối mát, tâm sáng như nguyệt minh, ngày ngày bên bàn thư án khắc từng chữ vì thiên hạ, từng nét bút đều gửi vào đó nỗi ưu lo cho lê dân. Nếu muội biết sau những bài chiếu văn nghiêm trang là những kẻ tiểu nhân chôn giấu máu người trong gấm vóc, liệu muội có thể giữ được ánh mắt bình thản như xưa?Muội ấy sẽ đau lòng lắm.
Nỗi đau ấy, không giống với sát khí làm tổn thương ngoài chiến địa, mà là thứ nỗi đau nghẹn nơi cổ họng, khiến người dù muốn gào lên cũng chẳng thể thốt thành lời.Quảng Linh Linh ngước nhìn trời cao, mây lặng gió ngừng. Ánh trăng như soi tỏ cõi lòng nàng một trái tim vừa dũng mãnh như thép rèn, lại vừa mong manh khi nhớ đến một người.Ta muốn gặp muội ấy.
Không phải vì mưu sự, không phải để thông báo, mà là... muốn gặp, chỉ vì muốn gặp.Trăng lặng lẽ treo nơi đầu mái ngói lưu ly, ánh sáng vắt mỏng như khói sương. Giữa tĩnh lặng của đêm cung, một bóng người nhẹ nhàng lướt qua hành lang uốn khúc, y phục màu đen ôm sát, không mang theo binh khí, chỉ có một dải lụa buộc gọn mái tóc dài. Là Quảng Linh Linh.Nàng dừng lại trước cánh cửa khép hờ của tiểu điện nơi Trần Mỹ Linh ở. Ánh đèn trong phòng vẫn sáng. Nàng gõ nhẹ lên cánh cửa theo ám hiệu các nàng đặt ra, không lâu sau cánh cửa mở ra là ánh mắt kinh ngạc của Trần Mỹ Linh, rồi nhanh chóng hóa dịu dàng."Tỷ tỷ.""Lén vào, đừng trách ta." Giọng Quảng Linh Linh khẽ, hơi thở có chút gấp vì phải vượt qua các gác nội thị.Trần Mỹ Linh kéo nàng vào phòng, vừa khép cửa vừa thấp giọng:
"Tỷ... có phải lẻn vào phòng ta đến nghiện rồi không?"Quảng Linh Linh bước vào, buông thanh thở dài không thành tiếng. Hai người ngồi xuống bên bàn trà gỗ tử đàn, không một lời khách sáo. Quảng Linh Linh lấy ra từ trong áo một tập giấy nhàu nát cùng phong thư niêm kín, đặt lên bàn."Ta đã gặp Lục hoàng tử. Chuyện ở Tam Đàm... sâu hơn những gì chúng ta tưởng."Rồi nàng kể. Từng việc một. Về ngôi làng bị thiêu rụi, về phụ nhân giả điên tìm công đạo, về những kẻ đã lấy máu dân thường che giấu âm mưu. Trần Mỹ Linh lặng lẽ lắng nghe, tay nắm chặt lấy góc áo, không dám thốt lên lời nào.Trần Mỹ Linh lặng im. Nàng quay người, mở hòm gỗ trên án thư, lấy ra một tấm da dê cũ kỹ."Bản đồ cũ Tam Đàm, của triều trước. Ta tìm được trong Tàng thư các. Nơi đó... có những lối tắt, những địa đạo mà ngay cả bản đồ triều đình hiện tại cũng không ghi chép, còn có những đường hầm cũ, kho lương xưa triều trước rất có thể đã bị lợi dụng." Trần Mỹ Linh mở tấm bản đồ ra, bên trong trừ nét vẽ xưa cũ còn có nét mực mới tinh so sánh đánh dấu từng nơi hiểm trở, những con đường ẩn dấu mà bản đồ hiện nay không có.Linh Linh nhận lấy, trong lòng run động. Không vì lo sợ, mà vì cảm động. Tàng thư các rộng lớn, thời gian gấp gáp như vậy muội ấy phải mất bao nhiêu công sức để tìm kiếm tấm bản đồ này... rồi còn cẩn thận so sánh ghi chú từng chi tiết như vậy. Trong muôn vàn chuyện trên đời, chỉ cần một người lặng lẽ vì mình chuẩn bị sẵn từng thứ cho dù nhỏ bé cũng đủ khiến lòng người mềm đi."Tỷ...nhất định phải dẹp tan giặc Tam Đàm này." Trần Mỹ Linh né tránh ánh nhìn nóng rực của Quảng Linh Linh cất giọng run run nói. Xương máu của bá tánh không thể đổ vô ít được."Nhất định sẽ không để muội thất vọng." Quảng Linh Linh vương tay nắm lấy bàn tay đang cuộn tròn của Trần Mỹ Linh "Chuyện này quá nghiêm trọng ta không thể chờ đến khi xuất quân, sau khi sắp xếp xong người ta sẽ rời đi ngay trong mai" Trần Mỹ Linh tuy bất ngờ với hành động của nàng nhưng khi nghe nói nàng sẽ rời đi trong mai thì bàn tay không rụt lại, mà nhẹ nhàng mở ra để yên cho nàng nắm."Hãy bình an trở về. Ta chờ tỷ""Ta sẽ..."Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Không có lời hứa hẹn, không có tiễn biệt. Chỉ là một cái nắm tay nhẹ, một ánh nhìn thăm thẳm như trời khuya.Khi Quảng Linh Linh bước ra khỏi tiểu điện, nàng quay đầu nhìn lại một lần thấy ánh đèn nơi án thư vẫn sáng, và bóng người kia vẫn đứng đó, như một ánh lửa nhỏ nơi cuối đường, không chói chang, nhưng chưa bao giờ tắt.
Nỗi đau ấy, không giống với sát khí làm tổn thương ngoài chiến địa, mà là thứ nỗi đau nghẹn nơi cổ họng, khiến người dù muốn gào lên cũng chẳng thể thốt thành lời.Quảng Linh Linh ngước nhìn trời cao, mây lặng gió ngừng. Ánh trăng như soi tỏ cõi lòng nàng một trái tim vừa dũng mãnh như thép rèn, lại vừa mong manh khi nhớ đến một người.Ta muốn gặp muội ấy.
Không phải vì mưu sự, không phải để thông báo, mà là... muốn gặp, chỉ vì muốn gặp.Trăng lặng lẽ treo nơi đầu mái ngói lưu ly, ánh sáng vắt mỏng như khói sương. Giữa tĩnh lặng của đêm cung, một bóng người nhẹ nhàng lướt qua hành lang uốn khúc, y phục màu đen ôm sát, không mang theo binh khí, chỉ có một dải lụa buộc gọn mái tóc dài. Là Quảng Linh Linh.Nàng dừng lại trước cánh cửa khép hờ của tiểu điện nơi Trần Mỹ Linh ở. Ánh đèn trong phòng vẫn sáng. Nàng gõ nhẹ lên cánh cửa theo ám hiệu các nàng đặt ra, không lâu sau cánh cửa mở ra là ánh mắt kinh ngạc của Trần Mỹ Linh, rồi nhanh chóng hóa dịu dàng."Tỷ tỷ.""Lén vào, đừng trách ta." Giọng Quảng Linh Linh khẽ, hơi thở có chút gấp vì phải vượt qua các gác nội thị.Trần Mỹ Linh kéo nàng vào phòng, vừa khép cửa vừa thấp giọng:
"Tỷ... có phải lẻn vào phòng ta đến nghiện rồi không?"Quảng Linh Linh bước vào, buông thanh thở dài không thành tiếng. Hai người ngồi xuống bên bàn trà gỗ tử đàn, không một lời khách sáo. Quảng Linh Linh lấy ra từ trong áo một tập giấy nhàu nát cùng phong thư niêm kín, đặt lên bàn."Ta đã gặp Lục hoàng tử. Chuyện ở Tam Đàm... sâu hơn những gì chúng ta tưởng."Rồi nàng kể. Từng việc một. Về ngôi làng bị thiêu rụi, về phụ nhân giả điên tìm công đạo, về những kẻ đã lấy máu dân thường che giấu âm mưu. Trần Mỹ Linh lặng lẽ lắng nghe, tay nắm chặt lấy góc áo, không dám thốt lên lời nào.Trần Mỹ Linh lặng im. Nàng quay người, mở hòm gỗ trên án thư, lấy ra một tấm da dê cũ kỹ."Bản đồ cũ Tam Đàm, của triều trước. Ta tìm được trong Tàng thư các. Nơi đó... có những lối tắt, những địa đạo mà ngay cả bản đồ triều đình hiện tại cũng không ghi chép, còn có những đường hầm cũ, kho lương xưa triều trước rất có thể đã bị lợi dụng." Trần Mỹ Linh mở tấm bản đồ ra, bên trong trừ nét vẽ xưa cũ còn có nét mực mới tinh so sánh đánh dấu từng nơi hiểm trở, những con đường ẩn dấu mà bản đồ hiện nay không có.Linh Linh nhận lấy, trong lòng run động. Không vì lo sợ, mà vì cảm động. Tàng thư các rộng lớn, thời gian gấp gáp như vậy muội ấy phải mất bao nhiêu công sức để tìm kiếm tấm bản đồ này... rồi còn cẩn thận so sánh ghi chú từng chi tiết như vậy. Trong muôn vàn chuyện trên đời, chỉ cần một người lặng lẽ vì mình chuẩn bị sẵn từng thứ cho dù nhỏ bé cũng đủ khiến lòng người mềm đi."Tỷ...nhất định phải dẹp tan giặc Tam Đàm này." Trần Mỹ Linh né tránh ánh nhìn nóng rực của Quảng Linh Linh cất giọng run run nói. Xương máu của bá tánh không thể đổ vô ít được."Nhất định sẽ không để muội thất vọng." Quảng Linh Linh vương tay nắm lấy bàn tay đang cuộn tròn của Trần Mỹ Linh "Chuyện này quá nghiêm trọng ta không thể chờ đến khi xuất quân, sau khi sắp xếp xong người ta sẽ rời đi ngay trong mai" Trần Mỹ Linh tuy bất ngờ với hành động của nàng nhưng khi nghe nói nàng sẽ rời đi trong mai thì bàn tay không rụt lại, mà nhẹ nhàng mở ra để yên cho nàng nắm."Hãy bình an trở về. Ta chờ tỷ""Ta sẽ..."Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Không có lời hứa hẹn, không có tiễn biệt. Chỉ là một cái nắm tay nhẹ, một ánh nhìn thăm thẳm như trời khuya.Khi Quảng Linh Linh bước ra khỏi tiểu điện, nàng quay đầu nhìn lại một lần thấy ánh đèn nơi án thư vẫn sáng, và bóng người kia vẫn đứng đó, như một ánh lửa nhỏ nơi cuối đường, không chói chang, nhưng chưa bao giờ tắt.