LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ
14. Ta có thể vì tỷ làm gì đây?
Mây sớm còn giăng mờ đỉnh điện, Quảng Linh Linh đã có mặt nơi cửa chính Vạn Xuân điện. Triều phục trên người nàng tuy đơn giản, nhưng từng đường thêu đều ẩn giấu khí cốt tướng gia. Bóng nàng lướt qua ngưỡng cửa như một nhát gươm sắc bén rẽ gió sớm kiêu hãnh, cương nghị mà tịch liêu.Lục hoàng tử đã đứng nơi hành lang từ sớm, ánh mắt trầm tĩnh dõi theo từng bước nàng tiến vào đại điện. Dưới vẻ điềm nhiên đó, ẩn ẩn một tầng sóng ngầm khó lường, khiến Quảng Linh Linh bất giác cảm thấy lòng chấn động như thể hôm nay, sẽ là một thế cục lớn.Khi triều thần vừa dứt lượt tấu chương, Lục hoàng tử tiến ra khỏi hàng, bước chân thong thả nhưng cứng cáp, cúi người thi lễ:"Khởi bẩm phụ hoàng, gần đây tại núi Tam Đàm, thổ phỉ nổi loạn không dứt, liên tục quấy nhiễu dân cư vùng phụ cận. Triều đình ta nhiều phen cử binh bình loạn, nhưng giặc vẫn ngoan cố trỗi dậy. Nhi thần khẩn thỉnh phụ hoàng, cho Chiêu Vũ quận chúa xuất chinh, dẫn quân dẹp sạch sào huyệt giặc phỉ, trừ họa cho lê dân."Lời vừa dứt, điện lập tức vang lên tiếng xì xào. Một lão tướng râu dài áo giáp đỏ, bước ra khỏi hàng, trầm giọng phản đối:"Bẩm hoàng thượng, Chiêu Vũ quận chúa tài nghệ xuất chúng, xứng đáng là kiêu hãnh của triều ta. Song giặc phỉ Tam Đàm chỉ là hạng ô hợp, e rằng để quận chúa xuất trận là đại tài tiểu dụng. Thần xin thay quận chúa lĩnh mệnh, dẹp loạn Tam Đàm."Quảng Linh Linh thoáng liếc mắt nhìn vị tướng ấy là Triệu tướng quân, người đang thống lĩnh Hồng Quân Doanh, trấn thủ khu Đông thành. Mà Tam Đàm... cũng nằm ở phía Đông.Lúc này, Cố Trường Sinh Binh bộ Thượng thư, huynh trưởng của Hoàng hậu, đã tiến một bước, giọng đều đặn mà không giấu ý châm chọc:"Triệu tướng quân từng ba lần chinh phạt Tam Đàm, ba lần đều thất bại, giặc chẳng diệt được, mà quân sĩ hao mòn, lương thảo thất thoát. Giờ lại xin đi lần nữa, e là giặc chưa kịp dẹp thì lòng dân đã mất."Triệu tướng quân giận tím mặt, quát lớn:"Ngươi dám...""Câm miệng." Hoàng thượng nhẹ phất tay áo, thanh âm tuy không lớn nhưng đủ khiến cả điện rơi vào tĩnh lặng.Trong khoảnh khắc ấy, Quảng Linh Linh đã bước ra khỏi hàng, quỳ gối giữa điện, giọng nói dứt khoát:"Bẩm hoàng thượng, Triệu tướng quân chuyên về phòng thủ, hộ kinh phòng giặc, không quen vây bắt truy kích. Thần ở nơi đại mạc, từng theo phụ thân và huynh trưởng xuất chinh, quen địa hình hiểm trở, thông trận pháp tấn công. Nay thổ phỉ Tam Đàm tác oai tác quái, thần nguyện lĩnh binh xuất trận, quyết nhổ tận gốc, để trăm họ an cư."Hoàng thượng trầm ngâm giây lát, rồi ánh mắt dừng lại nơi nữ tướng đang quỳ giữa điện, chậm rãi gật đầu:"Chiêu Vũ Quận chúa trung nghĩa can đảm, biết người biết việc. Vậy Trẫm phong khanh làm Phiêu Kỵ tướng quân, lĩnh 3000 quân Bắc Doanh, khởi hành trong ba ngày tới. Lần này phải dọn sạch sào huyệt, tuyệt không để giặc có cơ hội tái khởi.""Thần lĩnh chỉ!" Quảng Linh Linh dập đầu, ánh mắt sắc bén như kiếm.Sau lưng nàng, triều thần người thầm khâm phục, kẻ cắn răng ganh ghét. Trên bệ rồng, Hoàng thượng vẫn ung dung, chỉ có đáy mắt thoáng vẻ trầm tư.Lục hoàng tử đứng yên trong hàng, tay siết nhẹ ống tay áo, ánh mắt thoáng qua Quảng Linh Linh một khắc, trong lòng thấy nhẹ nhõm, quảng linh linh vẫn luôn là người khiến người khác yên lòng. Hắn tin lần này nàng đi nhất định sẽ mang đến kinh động lớn chốn triều đình. Bước cờ này của hắn nàng là quân cờ chủ chốt định thắng thua.Ánh nắng buổi sớm như dải lụa mỏng manh buông nhẹ qua song cửa, nhuộm vàng góc thư phòng tĩnh mịch. Trần Mỹ Linh ngồi trước án thư, ngọn bút trong tay khẽ lướt như mây trôi nước chảy, từng hàng chữ hiện lên đoan chính, đầy thần vận như mang theo cả tâm tư người viết. Bên cạnh, chồng sách từ Thái Học Viện vừa đưa tới chất cao, cần duyệt xét trước lễ tế Xuân việc hệ trọng mà nàng không dám chậm trễ.Cánh cửa chợt khẽ động, Yên Nhi vội vàng bước vào, tà áo còn vướng gió sớm, giọng mang theo vẻ gấp gáp:"Tiểu thư! Sáng nay trên điện Vạn Xuân, Lục hoàng tử bất ngờ dâng tấu, tiến cử Chiêu Vũ Quận chúa dẫn binh đến Tam Đàm bình giặc phỉ. Thánh thượng đã phê chuẩn, ba ngày sau khởi hành."Tay Trần Mỹ Linh khựng lại. Một giọt mực rơi trên giấy trắng. Nàng ngẩng đầu, hàng mi run nhẹ."Tam Đàm... chẳng phải mùa thu năm ngoái đã tuyên bố tiêu phỉ toàn cục rồi sao?"Yên Nhi đáp nhỏ, ánh mắt lộ vẻ bất an:
"Triệu tướng quân từng ba lần xuất binh, nhưng bọn phỉ như cỏ dại, đốt rồi lại mọc. Gần đây càng manh động, đốt phá làng mạc, dân tình kinh hãi... Lần này xem ra triều đình quyết quét sạch tận gốc."Trần Mỹ Linh khẽ mím môi, hàng mày thanh tú nhíu lại.
"Nếu chỉ là dư đảng giặc phỉ, cần gì phải cử Chiêu Vũ Quận chúa thân chinh? Huống hồ... Lục hoàng tử ra mặt tiến cử, chuyện này tuyệt không đơn giản. Sau lưng tất có ẩn tình."Nàng đứng dậy, vạt áo nhẹ lay trong gió, bước đến bên cửa sổ. Ánh mắt nàng dõi về phía bắc xa xăm nơi doanh trại Quảng gia quân đóng quân. Ánh dương vừa rạng, nhuộm cả trời đất một màu son nhạt, mà lòng nàng lại chẳng thấy chút ấm áp."Tỷ tỷ..." Nàng thì thầm như gió lướt qua mành liễu. "Tỷ có thể cùng ta lên đại điện nhưng ta chẳng thể cùng tỷ kề vai nơi chiến trường. Ta có thể vì tỷ làm gì đây?"Lần đầu tiên trong đời, Trần Mỹ Linh thấy lòng mình bất lực không vì đạo lý, không vì lễ nghi, mà vì người mà nàng luôn gọi là tỷ tỷ sắp rời đi, khoác chiến giáp, đối mặt bão đao mưa kiếm. Bút nghiên có thể tỏ rõ thiên lý, nhưng không thể cản được gió mưa trên chiến trường.
"Triệu tướng quân từng ba lần xuất binh, nhưng bọn phỉ như cỏ dại, đốt rồi lại mọc. Gần đây càng manh động, đốt phá làng mạc, dân tình kinh hãi... Lần này xem ra triều đình quyết quét sạch tận gốc."Trần Mỹ Linh khẽ mím môi, hàng mày thanh tú nhíu lại.
"Nếu chỉ là dư đảng giặc phỉ, cần gì phải cử Chiêu Vũ Quận chúa thân chinh? Huống hồ... Lục hoàng tử ra mặt tiến cử, chuyện này tuyệt không đơn giản. Sau lưng tất có ẩn tình."Nàng đứng dậy, vạt áo nhẹ lay trong gió, bước đến bên cửa sổ. Ánh mắt nàng dõi về phía bắc xa xăm nơi doanh trại Quảng gia quân đóng quân. Ánh dương vừa rạng, nhuộm cả trời đất một màu son nhạt, mà lòng nàng lại chẳng thấy chút ấm áp."Tỷ tỷ..." Nàng thì thầm như gió lướt qua mành liễu. "Tỷ có thể cùng ta lên đại điện nhưng ta chẳng thể cùng tỷ kề vai nơi chiến trường. Ta có thể vì tỷ làm gì đây?"Lần đầu tiên trong đời, Trần Mỹ Linh thấy lòng mình bất lực không vì đạo lý, không vì lễ nghi, mà vì người mà nàng luôn gọi là tỷ tỷ sắp rời đi, khoác chiến giáp, đối mặt bão đao mưa kiếm. Bút nghiên có thể tỏ rõ thiên lý, nhưng không thể cản được gió mưa trên chiến trường.