LINGORM - SINH VI TƯƠNG TƯ
13. Ta muốn thiên hạ này ai cũng biết tài nữ Trần gia khí độ bất phàm
Sau khi bãi triều, chuyện Trần Mỹ Linh đối luận trước bá quan văn võ không những không bị trách phạt mà còn được tán dương, thăng phẩm hàm, ban kim bài hộ thân, đã truyền đến chốn hậu cung.Tại Trường Phúc cung, tiếng chén ngọc vỡ tan dưới sàn gạch lạnh như băng, nước trà văng tung tóe. Thuần phi nắm chặt tay, thần sắc u ám, môi mím lại đầy phẫn nộ:"Trần Mỹ Linh... thật sự có bản lĩnh xoay chuyển càn khôn đến thế sao?"Các cung nhân quỳ rạp, đầu cúi thấp đến mức không dám thở mạnh. Lúc ấy, từ cửa điện, Tĩnh Nguyệt công chúa chậm rãi bước vào. Trông thấy bãi trà đổ và mảnh vỡ dưới chân mẫu phi, nàng điềm đạm nói:"Mẫu phi xin bớt giận. Trần nữ quan quả là tài nữ hiếm có, lời lẽ minh triết, trí tuệ hơn người. Nếu có thể, người nên dừng lại, đừng nhắm vào nàng nữa."Thuần phi ngồi phịch xuống ghế, ánh mắt thất thần, u uẩn:"Ta còn có thể làm gì? Hoàng đệ của con tuổi hãy còn nhỏ, thế cờ trong triều đã ngã về Tam hoàng tử và Lục hoàng tử. Ta thân là phi tần, chỉ có thể tính đường lui cho con và hoàng đệ con, mong được yên ổn mà sống."Tĩnh Nguyệt công chúa nhìn mẫu thân, ánh mắt phức tạp, thản nhiên cất lời:"Người có chắc nơi mình lựa chọn nương nhờ... thật sự sẽ có thể che chở cho mẫu tử chúng ta đến cuối cùng?"Nàng biết rõ, câu hỏi nàng từng đặt ra trên điện hôm ấy, chẳng phải xuất phát từ lòng mình, mà là lời sắp đặt của kẻ khác, kẻ mà Thuần phi âm thầm muốn dựa vào. Nay sự thất bại khiến nàng nửa mừng nửa lo. Mừng vì Trần Mỹ Linh không vì nàng mà lụn bại, lo vì mẫu phi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngộ.Trái lại, tại Khánh Ninh cung, không khí lại trầm tĩnh như hồ thu. Hoàng hậu, dung nhan trang nhã, tự tay rót chén trà long tĩnh, khẽ nhấp một ngụm, giọng nhẹ như gió thoảng:"Nữ tử họ Trần... quả không hổ danh là nữ nhi Trần thái phó. Nếu năm xưa ta cũng có một phần khí cốt như nàng, liệu có phải đã sống một đời khác?"Cung nữ đứng bên, nhỏ nhẹ thưa:"Nương nương, có lời đồn rằng Trần nữ quan và Chiêu Vũ quận chúa từng là có giao tình từ thuở nhỏ..."Hoàng hậu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sâu như hồ thu. Bà không nói thêm, chỉ ngắm cánh mai trắng trong gió, tựa như hoài niệm chuyện xưa chôn sâu trong đáy lòng.Tam hoàng tử mặt mày sa sầm, bước vào Diên Ninh điện như một trận gió giông. Đức phi ngồi đó, chưa kịp hỏi han, chàng đã giận dữ nói: "Mẫu phi! Kế hoạch muốn đưa Trần Mỹ Linh vào phủ làm trắc phi không những thất bại, mà hôm nay nhi thần còn bị phụ hoàng trách phạt trước mặt triều thần!"Đức phi nhíu mày, tay siết chặt khăn tay, lòng như có trăm mối tơ rối. Kế hoạch đã tan tành, mà thế lực võ tướng cũng bắt đầu xa cách. Vốn tưởng một hôn sự, có thể kéo nàng ta về phe mình, ai ngờ... lại để nàng đoạt danh tiếng lẫy lừng. Một nước cờ sai, cục diện lung lay.Phía Tây hoàng thành, ánh nắng rọi qua đỉnh tháp, kéo dài bóng hai người sánh vai. Quảng Linh Linh cùng Lục hoàng tử song hành."Vị quan trẻ tuổi kia... quả thực cơ linh mẫn tuệ." nàng nhướng mày, ánh mắt liếc sang vị hoàng tử đang giả vờ nghiêm nghị bên cạnh.Lục hoàng tử cười nhạt:"Ta chưa từng nói gì cả. Là tài năng của nàng ấy tự khiến người khác không nỡ để mai một."Quảng Linh Linh không đáp, chỉ mỉm cười. Có những chuyện, không cần nói rõ. Ân tình hôm nay, Trần Mỹ Linh đã nợ Hoàng hậu và Lục hoàng tử một phần.Tới cổng thành, xe ngựa của Lục hoàng tử đã chờ sẵn. Hắn quay lại, nhã nhặn:"Chiêu Vũ quận chúa, có muốn bổn cung tiễn một đoạn?"Nàng lắc đầu, chỉ tay về phía xa:"Đa tạ hảo ý của điện hạ, ngựa của ta ở phía kia. Xin được cáo từ."Lục hoàng tử gật đầu, ánh mắt lấp lánh ý cười:"Hy vọng buổi triều sáng mai lại được thấy Quận chúa trên điện. Cáo từ."Quảng Linh Linh khẽ nhíu mày, đứng lặng nhìn bóng xe ngựa khuất dần sau phố cung. "Sáng mai... thượng triều?" Lời nói nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa dụng ý khó lường.Nàng biết rõ, thánh thượng đã phong nàng tướng quân, nhưng cũng không muốn nàng nhúng sâu vào chính sự. Vì thế, nàng chưa từng dự triều.Hôm nay là ngoại lệ, nàng vì chuyện của Trần Mỹ Linh mới mặc triều phục lên triều trợ giúp nàng ấy. Nay Lục hoàng tử lại mời nàng lên triều lần nữa, ắt hẳn có chuyện cần nàng tiếp tay.Gió thổi qua thành, giáp phục nàng rung khẽ, Quảng Linh Linh đứng đó, bóng dáng nàng như một thanh kiếm chưa bao giờ thôi sắc bén.Phủ Tướng quân, Quảng Linh Linh vừa đặt chân về đến thư phòng, chưa kịp thay giáp phục đã lập tức truyền lệnh."Triệu Vân Hạc."Người hầu trẻ tuổi bước vào thư phòng cung kính cuối đầu "Tướng quân có lệnh?"Quảng Linh Linh không quay đầu, giọng nàng trầm mà vững vàng chậm rãi kể lại chi tiết buổi triều sáng nay."Nhớ rõ chưa""Tiểu nhân nhớ rõ""Ngươi lập tức đến Túy Vân Lâu, gặp trưởng quầy Lão Dư. Truyền lệnh của ta: đem toàn bộ chuyện trên triều hôm nay nói cho kể truyện tiên sinh. Cho các tửu lâu phân nhánh tại Kinh thành, Đông Lâm, Nam Trấn, và cả Lũng Tây. Sáng mai, mọi chốn phải lan truyền chuyện này."Nàng dừng một lát, ánh mắt lạnh lẽo mà kiên định:"Thiên hạ cần phải biết, hôm nay trong Vạn Xuân điện, có một Trần Mỹ Linh dùng lời như gươm bén, đứng giữa trăm quan mà không cúi đầu, đối chọi lễ giáo ngàn năm mà không run một nét mày."Thân tín cung tay lĩnh mệnh rồi lướt đi nhanh như gió. Quảng linh linh đứng bên án thư nét dịu dàng ánh lên nơi khóe mắt. "Tiểu phượng hoàng, hôm nay tài năng của nàng không những được ghi vào sách của sử quan mà cả thiên hạ này điều sẽ biết đến tài nữ Trần gia khí độ bất phàm."