LINGORM | SẮC

Chương 9: Ánh Mắt Hồ Ly



Tửu điếm Nhất Khanh ba ngày sau.

Đêm buông xuống, ánh đèn vàng soi bóng từng đôi tình nhân lướt qua cửa, tiếng cười tiếng nhạc, tiếng ly chạm nhau hòa vào thứ không khí nửa mê nửa tỉnh.

Quảng LingLing đứng trước quầy rượu tầng hai, vai khoác chiếc áo da đen giản dị, mái tóc dài búi gọn, ánh mắt như hồ nước sâu thẳm, phản chiếu vô số tia sáng lập lòe trong bóng tối.

Ánh mắt ấy... từ đầu đến cuối đều là sự tỉnh táo lạnh lẽo.

Một người phụ nữ có thể sống sót giữa bầy lang sói suốt mười sáu năm tuyệt đối không để bất kỳ ai đọc được tâm tư của mình.

"Chị đến mà không báo trước." Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, mềm như nước, ngọt như rượu mơ.

Trần Mỹ Linh chậm rãi bước tới, tà váy lụa đen mỏng nhẹ như sương, làn da trắng như ngọc ẩn hiện dưới lớp ánh đèn mờ.

Mái tóc dài xõa lưng, đôi mắt cong cong như biết cười, mà sâu bên trong lại như cất giấu một vườn trăng tối.

Quảng LingLing không quay đầu, ngón tay gõ nhẹ lên miệng ly.
"Cô chủ Nhất Khanh, không chào đón tôi?"

Trần Mỹ Linh mỉm cười, vòng qua trước mặt cô, ngồi xuống đối diện, tay chống cằm, dáng vẻ lười biếng mà quyến rũ.

"Chào thì chào, mà đón thì chưa chắc. Chị tới đây là vì tôi, hay vì Nhất Khanh?"

Quảng LingLing lúc này mới chậm rãi ngước mắt. Một đôi mắt đen sâu như vực thẳm, không một gợn sóng, chỉ lặng lẽ nhìn người đối diện.

"Nếu tôi nói là vì cô, thì cô sẽ thế nào?"

Trần Mỹ Linh ngẩn người một thoáng, rồi cười khẽ, nụ cười như cánh hoa mỏng manh rung nhẹ trong gió.

"Vậy thì tôi e...tôi không chịu nổi."

Hai người phụ nữ, mỗi câu nói như bọc đường nhưng giấu lưỡi dao bên trong.

Quảng LingLing đặt ly rượu xuống, ánh mắt nhàn nhạt.

"Tin tôi muốn lấy, người tôi cũng muốn."

Trần Mỹ Linh cười đến nghiêng người, một tay vén nhẹ sợi tóc rũ xuống vai.

"Tiếc là thứ tôi có... không phải ai cũng chạm được."

"Tôi chưa từng để thứ mình muốn tuột khỏi tay."

Quảng LingLing đáp, giọng nhẹ như gió, mà mang theo uy lực bức người.

Câu này vừa dứt, ánh mắt Trần Mỹ Linh khựng lại một nhịp, rồi rất nhanh lấy lại dáng vẻ lười nhác vốn có.

"Chị...lúc nào cũng mạnh miệng như thế à?"

Quảng LingLing cười nhạt. "Không. Tôi chỉ nói thật."

Ánh mắt hai người giao nhau, một bên như nước, một bên như lửa, lại giống như hai lưỡi kiếm vô hình chạm nhau trong không khí.

Trần Mỹ Linh chậm rãi đứng dậy, cúi xuống sát bên tai Quảng LingLing, hơi thở thơm dịu.

"Chị biết không... khi chị nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi... động lòng thật đấy."

Quảng LingLing hơi nghiêng đầu, môi nhếch nhẹ thành một nụ cười lạnh nhạt.

"Cô động lòng hay muốn chơi trò mèo vờn chuột?"

Trần Mỹ Linh lùi ra, ánh mắt cong cong, khóe môi vẽ lên một đường nét quyến rũ đến mê người.

"Đều có cả."

Nói rồi, nàng xoay người bước đi, mùi hương như trêu chọc vương lại quanh người Quảng LingLing.

Quảng LingLing chống cằm, nhấp thêm một ngụm rượu, mắt nhìn theo bóng lưng Trần Mỹ Linh rời đi, đáy mắt tối lại.

Người phụ nữ này... nguy hiểm thật.

Và quyến rũ đến mức khiến người ta muốn sa chân vào, dù biết rõ phía trước là hố sâu.

Nhưng bản thân cô, xưa nay, chưa từng sợ ngã.

Chương trước Chương tiếp
Loading...