LINGORM | SẮC
Chương 8: Hồ Ly Gặp Phượng Hoàng
Tửu điếm Nhất Khanh đêm nay người đông như hội, ánh đèn vàng ấm, tiếng nhạc cổ luyến lả nhưng chẳng át nổi bầu không khí âm trầm quỷ dị giữa hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau trong căn phòng riêng tầng thượng.Một bên là Mỹ Hồ.Một bên là Lữ Nguyệt.Mỹ Hồ Trần Mỹ Linh, hôm nay mặc bộ yếm hồng thêu lan trắng, tóc vấn cao, gài trâm ngọc. Đôi mắt cười mà không cười, mảnh mai mà kiêu kỳ.Tay cầm ly rượu sứ men lam, từng ngón tay trắng thon như ngó sen non.Lữ Nguyệt thì lạnh hơn, áo khoác da, quần bó đen, ánh mắt sắc lạnh, ngồi tựa lưng, chân vắt chéo, mỗi động tác đều toát ra vẻ bức người.Hai người đàn bà, một ngọn lửa, một tảng băng."Nghe danh lâu rồi."Trần Mỹ Linh chậm rãi lên tiếng, giọng nói mềm như lụa:"Cục phó Lữ của chúng ta, xinh đẹp, quyền thế, tâm tư kín đáo, quả là khó gặp."Lữ Nguyệt nhếch môi cười lạnh, ánh mắt quét qua dáng vẻ phong tình như hoa đào tháng ba của Mỹ Hồ."Kẻ được mệnh danh Mỹ Hồ, đứng đầu Nhất Vạn cũng đâu phải dạng vừa."Trần Mỹ Linh cười khúc khích, tay cầm ly rượu cụng nhẹ ly Lữ Nguyệt.Rượu trong chén sứ sóng sánh."Cục phó tìm tôi, chẳng lẽ muốn mua vui? Hay muốn mua tin?"Lữ Nguyệt không uống, ánh mắt tối đi, chậm rãi nói: "Tôi đến là vì một người.""Ai cơ?"Trần Mỹ Linh nhướn mày, ánh mắt sáng như hồ nước mùa thu."Lữ Bảo."Không gian chợt tĩnh lặng.Tiếng nhạc, tiếng người ngoài kia như cách một tấm màn mỏng.Trần Mỹ Linh bật cười, ngón tay thon dài khẽ vuốt nhẹ miệng ly."À... hóa ra là vì nàng.""Cô nghĩ mình hiểu cô ấy sao?"Lữ Nguyệt đột nhiên nghiêng người tới gần, giọng nói trầm thấp: "Tôi lớn lên cùng cô ấy. 16 năm vào sinh ra tử. Cô ấy là người của tôi."Trần Mỹ Linh chẳng hề nao núng, ánh mắt cong cong: "Cô ấy... có phải người của ai đâu. Cô ấy là người tôi thích."Rất nhẹ, rất mềm... nhưng là một đòn chí mạng.Lữ Nguyệt siết chặt ly rượu, mùi men bay lên nóng rực. "Tôi không quan tâm cô thích hay không. Tôi chỉ nhắc cô... tránh xa cô ấy."TrầnMỹ Linh vẫn cười, ánh mắt lấp lánh:"Cục phó à... cái này tôi không đảm bảo được. Thứ tôi muốn tôi sẽ đoạt. Thứ tôi thích tôi càng không nhường."Một câu nhẹ hẫng nhưng khiến Lữ Nguyệt giận đến siết chặt nắm tay. "Tôi không ngại tiễn cô một đoạn."Trần Mỹ Linh ngả người dựa vào ghế, ánh mắt cười như trăng non."Nếu tôi chết... Cô nghĩ Lữ Bảo sẽ tha cho cô sao?"Lữ Nguyệt khựng lại. Trần Mỹ Linh khẽ nghiêng đầu, từng chữ như từng mũi kim chọc thẳng vào lòng Lữ Nguyệt: "Cô ấy không phải người mà cô có thể trói buộc.
Cô ấy là sói hoang.
Là kiếm sắc.
Là người... chỉ thuộc về chính mình."Nói rồi, Trần Mỹ Linh đứng dậy, tà váy hồng khẽ phất: "Tôi không thích tranh giành, cũng chẳng sợ ai. Chỉ cần cô ấy còn nhìn tôi, tôi liền giữ."Lữ Nguyệt cắn chặt môi. Trong mắt vừa là tức giận, vừa là bất lực. Trần Mỹ Linh bước đến gần, ghé sát vào tai Lữ Nguyệt, thầm thì: "Cô thua rồi, Lữ Nguyệt."Dứt lời, nàng xoay người bước đi, để lại mùi hương thơm mát vương vấn.Lữ Nguyệt ngồi bất động một lúc lâu.Cuối cùng, bỗng bật cười, cười đến cay đắng."Mỹ Hồ... cô đúng là... hồ ly yêu nghiệt..."
Cô ấy là sói hoang.
Là kiếm sắc.
Là người... chỉ thuộc về chính mình."Nói rồi, Trần Mỹ Linh đứng dậy, tà váy hồng khẽ phất: "Tôi không thích tranh giành, cũng chẳng sợ ai. Chỉ cần cô ấy còn nhìn tôi, tôi liền giữ."Lữ Nguyệt cắn chặt môi. Trong mắt vừa là tức giận, vừa là bất lực. Trần Mỹ Linh bước đến gần, ghé sát vào tai Lữ Nguyệt, thầm thì: "Cô thua rồi, Lữ Nguyệt."Dứt lời, nàng xoay người bước đi, để lại mùi hương thơm mát vương vấn.Lữ Nguyệt ngồi bất động một lúc lâu.Cuối cùng, bỗng bật cười, cười đến cay đắng."Mỹ Hồ... cô đúng là... hồ ly yêu nghiệt..."