LINGORM | SẮC

Chương 10: Không Chia Sẻ



Đêm thành phố A, một cơn mưa nhỏ lặng lẽ rơi. Gió đêm lùa qua từng khe cửa, đem theo hương ẩm ướt lạnh lẽo, vây lấy không khí nặng trĩu bên trong căn phòng biệt lập của Hiệp Nghĩa Hội.

Quảng LingLing giờ phút này, dưới thân phận Lữ Bảo, đang ngồi trong căn phòng nhỏ tầng ba của sòng bạc Thiên Long mà cô phụ trách.

Cô vừa xử lý xong đám thuộc hạ làm ăn thất bại, áo khoác còn vương vài vệt máu chưa kịp thay.

Bỗng cửa phòng bật mở.

Lữ Nguyệt bước vào. Như một bông hoa đẹp đẽ mọc trong bùn lầy xã hội đen đẹp đến sắc sảo, kiêu căng, lại ngấm ngầm lệch lạc.

Ánh mắt cô ta lấp loé như chứa cả trăm mối tình si bệnh hoạn.

"Tối rồi còn không nghỉ, chị thật khiến người ta đau lòng." Lữ Nguyệt cất giọng, bước tới, giày cao gót lộc cộc vang vọng trong căn phòng vắng.

Quảng LingLing liếc mắt nhìn cô ta qua làn khói thuốc.

"Có việc gì?"

"Không có việc thì không được gặp à?"

Lữ Nguyệt dừng trước mặt cô, ánh mắt tối lại. Một giây sau Lữ Nguyệt bất ngờ nắm lấy cổ áo Quảng LingLing, kéo sát xuống. Cô ta đứng nhón chân, ánh mắt vừa căm hận vừa si mê, môi đỏ mím lại.

"Chị có biết tôi thích chị đến mức nào không?"

Giọng Lữ Nguyệt run run nhưng tay siết chặt, ngón tay lạnh ngắt chạm vào da thịt nóng rực của Quảng LingLing.

Quảng LingLing chau mày, nghiêng mặt tránh đi.

"Đừng giỡn."

"Tôi không giỡn." Lữ Nguyệt cười lạnh, môi mỏng kề sát vào tai cô.

"Tôi thích chị từ lần đầu gặp mặt, khi chị một mình hạ gục đám đàn ông trong bãi phế liệu, máu trên tay chị còn chưa khô."

Giọng nói ấy... nửa điên dại, nửa dịu dàng, mang theo vẻ ám muội không nên có.

Không đợi Quảng LingLing phản ứng, Lữ Nguyệt áp môi xuống.

Một nụ hôn mạnh bạo, ép buộc, tràn ngập mùi máu và thuốc lá vừa điên cuồng vừa tuyệt vọng.

Trong đôi mắt mở to của Quảng LingLing, bóng hình của Lữ Nguyệt phản chiếu. Ánh mắt cô ta mang một thứ tình cảm gần như lệch lạc sùng bái và chiếm hữu.

"Chị là của tôi... tôi muốn chị."

Quảng LingLing siết chặt tay. Cô không đẩy ra ngay không phải cô yếu đuối, mà bởi trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nhận ra: Lữ Nguyệt đã đi lạc đến mức không cứu vãn nổi.

Nếu phản kháng kịch liệt, rất có thể cô ta sẽ làm liều. Mà hiện tại Quảng LingLing cần đứng vững ở Hiệp Nghĩa Hội, cần vị trí này để tiếp tục điều tra đường dây rửa tiền và mối liên hệ với quan chức cấp cao.

Chỉ một giây ngắn ngủi, Quảng LingLing buông lỏng cơ thể, khẽ nghiêng đầu né môi cô ta, ánh mắt lạnh lẽo.

"Nguyệt, đừng đi quá giới hạn."

Lữ Nguyệt thở dốc, đôi mắt ướt át, đôi môi đỏ mọng sưng lên nhưng lại bật cười.

"Chị không thích... cũng phải để tôi mơ một chút chứ?"

Quảng LingLing cầm lấy áo khoác, bỏ đi một câu cuối cùng trước khi bước ra ngoài:

"Là mơ thì nên biết lúc nào tỉnh."

Lữ Nguyệt ngồi sụp xuống ghế, nhìn cánh cửa đóng lại, cười lạnh, nước mắt lăn dài:

"Nhưng tôi... chưa bao giờ muốn tỉnh."

Trong căn phòng tăm tối, tiếng cười của cô ta vang lên quẩn quanh, méo mó như tiếng gió đêm.

Thành phố A đêm nay vẫn ướt đẫm bởi cơn mưa dai dẳng.

Trong góc khuất của một tửu lâu sang trọng nằm gần khu sòng bạc Thiên Long, Trần Mỹ Linh ngồi lặng trong căn phòng bao lầu hai, ánh mắt như phủ sương, tay xoay nhẹ chén rượu Thanh Hoa cổ.

Bên tai nàng, chiếc máy bộ đàm nhỏ giấu kín trong tay áo truyền đến đoạn mật báo:

"Lữ Thành Hảo đang chơi gái ở Vạn Khanh."

"Lữ Nguyệt... cưỡng hôn Lữ Bảo, Lữ Bảo không né."

"Ngay tại phòng quản lý tầng ba sòng Thiên Long."

Giọng thuộc hạ từ Nhất Khanh truyền về ngắn gọn mà sắc bén, khiến Trần Mỹ Linh khẽ nhếch môi.

Lữ Bảo cái tên ấy, từ lâu đã khiến Mỹ Hồ nửa muốn chinh phục, nửa muốn nghiền nát.

Một người phụ nữ ngụy trang kín đáo giữa xã hội đen, đôi mắt lạnh như dao, khí chất nhã nhặn đến lạ lùng. Càng bí ẩn, càng nguy hiểm... càng khiến Trần Mỹ Linh không thể dứt ánh mắt. Nàng đứng dậy, vén nhẹ tà áo lụa đỏ, môi cong lên đầy hứng thú:

"Có trò hay rồi."

Quảng LingLing vừa bước ra khỏi căn phòng tầng ba, gương mặt không cảm xúc nhưng đáy mắt lạnh lẽo. Mưa lất phất ướt tóc cô, từng giọt bám lên vạt áo sẫm màu.

Vừa xoay người đi về hướng bãi đỗ xe, cô liền bị một bóng người chắn trước mặt.

Trần Mỹ Linh đứng đó, ánh mắt phượng câu lấy mắt cô như đoán được tất cả như nhìn thấu đáy lòng cô.

Trần Mỹ Linh vẫn là bộ dạng phong tình, váy dài màu mận chín, tóc xõa, cổ áo trễ nải. Nhưng lúc này, ánh mắt nàng lại chẳng hề mang ý trêu ghẹo thông thường mà là một sự áp chế thẳng thừng.

"Lữ Bảo, cô cũng có ngày này à?" Giọng Trần Mỹ Linh mềm như tơ lụa nhưng từng chữ sắc bén đến mức có thể rạch máu người khác.

Quảng LingLing chau mày:

"Cô theo dõi tôi?"

"Không cần theo dõi, tình báo của tôi mà. Chuyện gì trong hội các người... tôi đều biết rõ."

Trần Mỹ Linh bước lại gần, sát đến mức mùi hương đàn hương trên người nàng phảng phất quanh cổ Quảng LingLing.

"Nghe nói..." Ngón tay Trần Mỹ Linh mảnh khảnh nâng nhẹ cằm cô lên, môi nàng gần đến mức chỉ cần hơi nghiêng đầu là chạm vào. "...cô vừa bị con gái của Lữ Thành Hảo cưỡng hôn. Dễ chịu đến nỗi không nở chống cự phải không?"

Quảng LingLing hạ mắt, giọng trầm lạnh:

"Cô muốn gì?"

Trần Mỹ Linh bật cười, đôi môi mỏng đỏ rực khẽ cong:

"Ta không muốn gì... chỉ tò mò thôi. Một người như cô, cũng có lúc bất lực đến vậy."

Dứt lời, Trần Mỹ Linh đột ngột cúi xuống, hôn lên môi Quảng LingLing.

Không giống Lữ Nguyệt, Mỹ Linh không cuồng si, không điên dại.

Nụ hôn của nàng mang theo vị lạnh của rượu, vị mềm của môi son, lại xen lẫn sự áp chế của kẻ đứng trên, chiếm hữu từng chút một, thong thả mà lấn át.

Quảng LingLing siết chặt tay nhưng lần này không tránh được.

Sự ngạo nghễ, bí hiểm của Trần Mỹ Linh khác hẳn sự điên dại của Lữ Nguyệt. Nàng ta là kiểu người mà một khi đã chạm vào, sẽ khiến người khác sa chân mãi mãi.

Rời môi, Trần Mỹ Linh khẽ thì thầm:"Nể tình cô là người tôi để mắt, nên nhắc trước... Nếu còn để Lữ Nguyệt đụng vào cô lần nữa, tôi sẽ không khách khí như bây giờ đâu."

Ánh mắt nàng sáng rực như lửa cháy, dịu dàng mà ác độc.

"Phó Tư Lệnh, tôi thích cô... nhưng tôi không thích chia sẻ."

Nói rồi, Trần Mỹ Linh xoay người, tà váy lướt qua người cô, biến mất trong màn mưa lạnh lẽo.

Chỉ còn lại Quảng LingLing đứng đó, hơi thở nặng nề.

Cô cắn chặt răng, nơi môi vẫn vương vị rượu đàn hương... thứ cảm giác hỗn loạn chưa từng có.

Chương trước Chương tiếp
Loading...