LINGORM | SẮC

Chương 7: Bình Minh Không Màu



Thành phố A, 3 giờ sáng.

Trời thành phố A vẫn còn u ẩm ảnh dư âm của cơn mưa lúc nửa đêm. Ánh đèn đường lốp loáng trong sương, ánh sáng vỉnh viễn không chiếu tới những góc tối ẩn sau các tòa cao ốc.

Phòng làm việc riêng của Quảng LingLing tầng trên cùng quán bar Thiên Hạ. Ngoài trời mưa lâm thâm, từng hạt đọng mờ trên kính.

Cạch Cửa bị đẩy mạnh.

Cửa phòng hội nghi mở bung, mùi nước hoa nhạt nhẹ len vào. Lữ Nguyệt bước vào, gót giày cao cứng gõ nhịp trên sàn, mái tóc uốn lợn buông lỏng, bộ đồ vest ôm sát thân hình chuẩn mực, gương mặt lạnh như băng tuyết, dùng đôi mắt lạnh lùng đặt lên bóng dáng đang ngồi cạnh bên bục tượng kính.

"Chị thật giỏi." Giọng cô ta lạnh tanh, từng chữ rít qua kẽ răng.

Quảng LingLing vẫn điềm nhiên ngồi tại bàn, ánh mắt không thèm ngước lên, cầm ly trà nhấp nhẹ. "Khuya rồi, Cục phó đại nhân còn đến tìm tôi, e không tiện."

Lữ Nguyệt siết chặt tay, tiến thẳng đến trước mặt cô. Mùi nước hoa lạnh lạnh, mỏng như hơi rượu vang. "Chị đang nghĩ gì? Dám điều tra cả tôi?"

Lữ Nguyệt đặt tập tài liệu lên bàn, nhìn thẳng vào đối mắt kia, trong ánh nhìn đắc quánh cả một tầng cảm xúc phức tạp không rõ tên.

"Cô đang làm gì vậy? Lấy thông tin trong hệ thống của cha tôi, mối quan hệ ngầm của Hiệp Nghĩa Hội? Cô biết, chỉ cần tôi nói một câu, cô sẽ không có cơ hội ngồi đây nửa."

Quảng LingLing đặt ly xuống bàn, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên khuôn mặt Lữ Nguyệt khuôn mặt có đôi mắt giống Lữ Thành Hảo đến kỳ lạ nhưng lại mang thứ tình cảm cô biết rõ là không nên tồn tại."Tôi điều tra là chuyện của tôi."

Giọng cô lãnh đạm, nhàn nhã như thể chỉ đang luận bàn chuyện trời mưa.Lữ Nguyệt hít một hơi, ép bản thân giữ bình tĩnh: "Cô có biết... tôi ghét cô thế nào không?"

Quảng LingLing hơi nhếch môi, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt: "Ghét tôi... hay là hận chính mình không bằng tôi?"

Lữ Nguyệt như bị đâm trúng chỗ đau, ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp.

Đã từng...

Cô ta là đứa bé được nuông chiều, là người thừa kế duy nhất của Lữ Thành Hảo nhưng từ khi Quảng LingLing bước vào Hiệp Nghĩa Hội, tất cả ánh mắt ngưỡng mộ, tất cả sự coi trọng, quyền lực, sủng ái... đều dồn lên người thiếu nữ họ Quảng ấy.

Thậm chí... cả ánh mắt của chính cha mình.

Lữ Nguyệt siết chặt nắm tay, ánh mắt dậy sóng, đốt nhiên bỏng đi sự phẫn uất.

"Tôi không muốn nhìn thấy cô bị ai chà đạp. Tôi... từ lâu đã..."

Ánh mắt không còn giả vẻ kiêu ngạo mà là mềm yếu như cô bé năm nào.

"Tôi thích cô, Lữ Bảo."

Phòng hội nghi lặng ngắt. Góc tường kính phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của bình minh đang le ló ngoài thành phố.

Quảng LingLing nhìn cô ta, đôi mắt sâu tưởng như nhẵn nhìn tất cả. Cô đặt tay lên vai Lữ Nguyệt, nhẹ nhàng như dụ dỗ một đứa trẻ.

"Tình cảm trong chốn này... dễ giết người lắm."

Ngoài kia, bình minh đang lỏ dần.

Lữ Nguyệt cười khan, đôi mắt rưng rưng mà cứng ngắc: "Chị nghĩ... tôi không biết chị thực chất là ai à? Tôi biết. Tôi biết từ lâu rồi."

Quảng LingLing khựng lại. Đôi mắt bình thản thoáng gợn."Thế thì sao?"

Lữ Nguyệt bước sát đến, cúi người gần như kề sát má Quảng LingLing, giọng nói khàn khàn: "Thế thì tôi mặc kệ. Mặc kệ chị là quân nhân, là nội gián, là ai... Chị ở đây, là người của tôi."

Một câu, thốt ra, vừa là uy hiếp vừa là thứ tình cảm méo mó đầy chiếm hữu. Quảng LingLing không tránh, cũng không đẩy ra.

Cô biết rõ, thứ Lữ Nguyệt dành cho mình, không phải tình thân, cũng chẳng phải thù hận mà là một thứ gì đó mập mờ, nguy hiểm hơn cả tình yêu."Tôi không thuộc về bất kỳ ai."

Giọng cô dửng dưng, ánh mắt nhìn thẳng.Lữ Nguyệt cười nhạt, cười đến nước mắt rơi:
"Nhưng chị làm được điều mà cả đời này tôi cũng không làm được."

Cô ta vươn tay, giữ chặt lấy cổ tay Quảng LingLing, lực đạo vừa phải nhưng chất chứa biết bao cảm xúc lẫn lộn. "Chị muốn Dư Thành Hán chết... tôi giúp."

Quảng LingLing nhướng nhẹ mày:"Cái giá?"

Lữ Nguyệt cười, ánh mắt sắc như lưỡi dao cắt da. "Tôi muốn chị phải đứng về phía tôi. Dù là chết... cũng phải chết bên cạnh tôi."

Quảng LingLing nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh mắt trầm xuống.

Đúng là một ván cờ điên rồ. Mà chính cô cũng chẳng chắc mình muốn thắng hay muốn thua.

"Được." Cô gật đầu.

Nhưng trong lòng, đã sớm toan tính một con đường máu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...