LINGORM | SẮC

Chương 6: Quà



Đêm thứ hai.

Trời thành phố A dịu đi đôi chút sau cơn mưa rào bất chợt.

Cả thành phố vẫn rực rỡ đèn điện nhưng dưới cái vẻ ngoài hào nhoáng ấy, từng góc tối vẫn ngấm ngầm chảy xiết những âm mưu mà người ngoài chẳng thể thấy.

Tầng cao nhất của quán bar Thiên Hạ, phòng số 7 căn phòng kín nhất, không camera, không tín hiệu, cửa khóa ba lớp. QuảngLingLing ngồi sẵn đó, bộ vest đen sắc lạnh, cài khuy áo chỉn chu, ánh mắt lạnh nhạt như nước hồ tĩnh lặng.

9 giờ đúng, điện thoại của cô rung nhẹ.

Một tin nhắn đến từ số lạ. "Quàcủa tôi đặt trong két sắt 506, phòng 7, mật mã: 1105."

QuảngLingLing nhướng nhẹ mày.

1105 sinh nhật cô.

Cái người phụ nữ đó... đúng là biết cách trêu ngươi.

Cô đứng dậy, tiến đến két sắt âm tường, điềm nhiên nhập mật mã.

Két mở ra.Bên trong là một tệp tài liệu dày cộp, ngoài bìa ghi vỏn vẹn một chữ: "Dư".

QuảngLingLing cầm lên, lật từng trang.

Trong ấy là danh sách chi tiết các doanh nghiệp, nhà hàng, công ty bình phong mà Dư Thành Hán đang sử dụng để rửa tiền.

Có cả lịch trình di chuyển, giao dịch ngầm, người trung gian liên hệ, và đặc biệt... ba cái tên lớn trong chính quyền nội bộ mà chính cô cũng chưa từng chạm tới.

Tênthứ nhất: Lữ Nguyệt con gái ruột Lữ Thành Hảo, hiện đang giữ chức phó Cục Kinh tế An ninh thành phố A.

Tên thứ hai: Tống Trường An Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố A.

Tên thứ ba... là một người cô chưa ngờ tới: Phó Cục trưởng Cục Tình báo Quốc gia.

Quảng LingLing khẽ nhíu mày.

Nếu tin này là thật... chỉ cần động vào bất cứ ai trong ba người này, Dư Thành Hán chắc chắn sập mạng. Cô cầm tệp tài liệu, còn đang suy nghĩ, cửa phòng bất ngờ khẽ mở.

Tiếng giày cao gót chạm sàn.

Hương nước hoa thoang thoảng là cô ấy.

Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh bước vào, hôm nay không còn là đầm đen bó sát như đêm trước.

Nàng mặc một bộ sườn xám nhung đen, họa tiết chỉ là những nhánh lan trắng, lưng váy xẻ cao, dáng người lả lướt.

Nàng cười nhẹ, thong thả đến trước mặt Quảng LingLing, đưa một ly whisky: "Chào buổi tối, Phó Tư lệnh."

Quảng LingLing cầm lấy, ánh mắt lạnh nhạt:
"Sao biết tôi ở đây?"

"Tôi biết... mỗi tối này, Phó Tư lệnh đều ở một nơi không ai dám bén mảng. Vừa hay, chỉ nơi này có két sắt số 506."

QuảngLingLing khẽ nhếch môi: "Cô đúng là biết chơi."

Trần Mỹ Linh ngồi xuống đối diện, tay chống cằm, đôi mắt như biết cười: "Vì tôi biết, muốn chơi với Phó Tư lệnh, thì không thể đánh bạc bằng mấy đồng thẻ nhựa ngoài kia."

Nàngkhẽ chỉ vào tệp hồ sơ: "Đủ cho Phó Tư lệnh tin chưa?"

Quảng LingLing nhấp một ngụm rượu, lạnh lẽo, vị nồng xộc thẳng vào cổ họng.

Ánh mắt cô ngước lên, giọng trầm trầm:"Nếu là thật tôi nợ cô một ân tình. Nếu là giả tôi không ngại tiễn cô xuống sông."

Trần Mỹ Linh bật cười, bàn tay mảnh mai xoay ly rượu: "Tôi biết mà, chẳng ai dám lừa được Phó Tư lệnh."

Rồi nàng nghiêng đầu: "Tôi muốn thấy Dư Thành Hán chết. Cô muốn lấy lại vị trí, tôi muốn có chỗ đứng vững hơn ở thành phố A. Chúng ta... chẳng phải nên thành đồng minh sao?"

QuảngLingLing im lặng một lát.

Giữa hai người, không cần nhiều lời, chỉ cần ánh mắt.

Một cái gật đầu nhẹ, coi như thỏa thuận.

"Tôi sẽ kiểm chứng tài liệu này. Nếu đúng cô sẽ có chỗ đứng tôi dành cho."

Trần Mỹ Linh mỉm cười, đứng dậy, chiếc váy sườn xám lả lướt theo từng bước chân: "Đừng để tôi đợi lâu. Phó Tư lệnh."

Nàng cúi người, thì thầm bên tai: "Vì nếu hợp tác, tôi là người duy nhất giúp cô loại bỏ Dư Thành Hán... mà không phải dính máu."

Lời vừa dứt, nàng xoay người đi thẳng, chẳng ngoái đầu.

Quảng LingLing ngồi yên, ánh mắt sâu thẳm nhìn theo. Cô khẽ lẩm bẩm: "Hồ ly này... thú vị thật."

Tay siết chặt tệp hồ sơ.

Ánh mắt sắc như dao.

Ván cờ thực sự bắt đầu từ đây.


Chương trước Chương tiếp
Loading...