LINGORM | SẮC

Chương 68: Làm Càn



Gần giữa canh Ngọ, Quảng LingLing đưa Mỹ Linh đến Nhất Khanh xong thì quay lại Bộ.

Bên trong Nhất Khanh, người ra người vào, mùi trà còn chưa tan trong không khí. Mỹ Linh vừa lên đến phòng thì Lưu An từ hành lang đã gõ nhẹ cửa phòng rồi nhanh chóng vào, trên tay cầm một mảnh giấy truyền tin.

"Cô chủ, Vạn Khanh, Nhị Khanh đều truyền báo nhà họ Hồ đang bí mật thông đồng với hai Thượng tướng ở thành phố khác, định lập mưu ám sát Thượng tướng hoặc ép người từ chức."

Mỹ Linh bước đến đứng cạnh cửa sổ, ngước mắt nhìn ra ngoài trời vừa đứng bóng. Nắng như lửa đổ trên sân, trong lòng nàng lại lạnh như nước.

"Ngươi coi giờ nào tốt thì làm đi."

Lưu An gật đầu, hiểu ý, chuẩn bị cáo lui thì nghe giọng Mỹ Linh gọi lại:

"Khoan đã."

Lưu An giật mình, quay lại, tưởng nàng đổi ý, nhưng nàng chỉ thản nhiên nói:

"Cho thêm người theo sát Thượng tướng."

Nói rồi nàng ngồi xuống, cầm lấy giũa móng tay, vừa chăm chú nhìn ngón tay mình vừa lẩm bẩm:

"Chết sớm thì đầu thai sớm thôi, đừng sợ."

Văn phòng Bộ Tư Lệnh, canh Mùi.

Quảng LingLing đang ngồi cùng Quảng Thiếu Tường và Lưu Hoan trong phòng làm việc của cô. Trà thơm bốc khói, nhưng không khí đã gần như sặc khói.

Hồ Văn Dung về hưu, ghế để lại ai cũng muốn bước lên ngồi. Quảng Thiếu Tường tuổi đã cao, không thể lên thay. Mọi hy vọng đều đổ dồn vào Quảng LingLing, nhưng cô ung dung rót trà, nói chuyện đông tây, chẳng hề nhắc đến chức vị.

Lưu Hoan đứng bên cửa sổ, sắc mặt u uẩn, ánh mắt quét qua Quảng LingLing như đang cầu xin nhưng không dám nói trắng:

"Thượng tướng à, cái ghế Đại tướng... sau khi Hồ Văn Dung về hưu, chỉ có cô là đủ năng lực lẫn lý lịch. Lão gia sắp đến tuổi rút rồi, không còn phù hợp nữa..."

Quảng Thiếu Tường ngồi thẳng lưng, ánh mắt thâm trầm, gõ từng ngón lên mặt bàn gỗ lim bóng loáng. Sự kiên nhẫn của ông đã gần cạn.

Ông cất giọng, nặng trĩu uy nghi: "Cái ghế đó không phải ai muốn ngồi cũng được. Bao người giành giật nhau đến bật máu. Mà con thì sao? Mặt không biến sắc, cứ như người dưng nước lã."

Quảng LingLing tựa người vào lưng ghế, chân vắt chéo, tay xoay nhẫn cưới. Khuôn mặt cô ung dung đến mức khiến người đối diện phát điên.

"Có nhiều người muốn, không có nghĩa là con phải cần." Giọng cô lạnh, từng chữ rơi ra như đá lạnh va chạm xuống sàn.

Lưu Hoan nhăn mặt, không kìm được nữa.

Quảng Thiếu Tường lặng im. Ánh mắt ông nhìn con gái, như thể nhìn một mảnh gương vừa lạ vừa quen vừa là máu thịt, vừa là thứ ông không thể nào khống chế được nữa.

Cả căn phòng rơi vào im lặng.

Chỉ có tiếng kim đồng hồ treo tường đang tích tắc từng nhịp đều đặn, như đang đếm ngược cho một điều gì đó... sắp đến.

Nhất Khanh, canh Thân.

Lưu An trở về, quỳ xuống trước Mỹ Linh đang ngồi nhàn nhã uống trà trong phòng ở lầu hai Nhất Khanh.

"Cô chủ, đã giết sạch ba nhà."

Mỹ Linh đang nhấp một ngụm trà liền dừng lại, đôi mắt trợn nhẹ:

"Ta chỉ kêu ngươi lấy ba mạng."

Lưu An rùng mình, sắc mặt trắng bệch vì hiểu nhầm ý cô chủ, cúi đầu nhắm mắt trả lời:

"Dạ...cả ba nhà... đều không còn ai."

Mỹ Linh thở ra một hơi dài, ngả người ra ghế, chỉ như thể tiếc cho mấy cái mạng phụ nữ và trẻ con vô can, tay khẽ phất:

"Lần sau nhớ chú ý. Lui xuống đi."

Quảng phủ, canh Dậu.

Bữa cơm chiều đã được người hầu dọn sẵn. 

Mỹ Linh bước ra từ phòng trước, nhưng thấy cha chồng đang vào nên đứng chờ người lớn cho đúng lễ nghi. 

Quảng Thiếu Tường cùng Quảng LingLing từ bên ngoài bước vào. Gương mặt ông đanh lại, còn Quảng LingLing thì điềm nhiên, vẻ mặt như không có gì đáng bận tâm, bước đến kéo ghế cho nàng. 

Mỹ Linh thoáng liếc thấy ánh mắt ông liên tục nhìn LingLing ánh mắt ấy không giấu được sự giận dữ. Nàng hiểu cơn giận bắt nguồn từ đâu nên cũng không muốn lắm lời. Không khí bữa cơm nặng như chì. 

Đột nhiên, Lưu Hoan chạy vội vào, chưa kịp thở đã báo:

"Hồ gia, Lương gia thành phố B, Mã gia thành phố D... báo tang rồi."

Quảng Thiếu Tường vẫn cầm đũa, không ngẩng đầu:

"Có gì mà vội?"

Quảng LingLing vẫn húp chén canh, không buồn ngước mắt.

Lưu Hoan nuốt nước bọt, đáp: "Đều báo tang hết... cả nhà."

Quảng Thiếu Tường dừng tay. Không nhìn ai, ông hỏi: "Ai làm?"

Lưu Hoan đảo mắt một bên là Quảng LingLing không hề biểu cảm, một bên là Mỹ Linh đang tập trung ăn cơm như không liên quan. Cậu không dám giấu nữa, cúi đầu đáp:

"Dạ... là phu nhân."

Cả bàn cơm như lặng đi trong thoáng chốc. Quảng Thiếu Tường buông đũa xuống, nghiêng người nhìn con dâu mới cưới về hôm qua đang gấp miếng rau bỏ vào chén.

Quảng LingLing nghe đến đó, cũng buông chén canh xuống, nghiêng đầu nhìn vợ, trong đầu cô hiện lên hai chữ "Đại tướng" khi chiều. Cô đứng dậy, thiếu chuyện muốn nhảy cẩn lên, giọng hờn dỗi như đứa trẻ sâu răng không được ăn kẹo ban đêm:

"Phu nhân, em giết người thì cũng... giết từ từ, vãn vãn ra, để tôi sắp xếp rồi hẵng tiếp tục. Em giết liền liền như vậy thì tôi..."

Cô chưa nói hết câu thấy Mỹ Linh không buông đũa, không nói gì, chỉ khẽ nhướng mắt, một cái nhìn không mang giận, cũng không mang trách, như đang chờ xem cô sẽ nói hết câu đang dở.

Quảng LingLing thấy vậy liền nuốt câu nói tiếp theo vào bụng. Cô cầm đũa lên gắp miếng thịt vịt  bỏ vào chén nàng, giọng nhàn nhạt như thể chuyện diệt tam tộc vừa rồi như chuyện kêu người hầu bắt con gà nấu cháo:

"Nào.. nào. Em ăn tiếp đi. Tôi không có ý gì đâu. Mấy lời vừa rồi nếu là... người khác sẽ nói, tôi không như vậy."

Cô ngừng một nhịp, tiếp tục gấp thêm miếng thịt bỏ vào chén nàng rồi nhẹ cười:

"Em muốn làm gì thì cứ làm ha, dù em cho nổ cả thành phố A... tôi cũng lo được."

Cô quay đầu sang Lưu Hoan, phẩy tay như đang đuổi một con muỗi phiền toái:

"Lo liệu đi."

Lưu Hoan hơi khựng lại:

"Thượng... Thượng tướng nói... lo liệu... là... là sao ạ?"

Quảng LingLing không kiên nhẫn nữa, liếc xéo hắn một cái, giọng đều và sắc như lưỡi dao mỏng:

"Lo chức Đại tướng. Phu nhân qu... đã dọn sạch đường rồi, chẳng lẽ để phí công?" Câu nói suýt lỡ miệng, nhưng vừa hé môi đã nuốt chữ "quậy" xuống lại, vết gân nhẹ nổi trên cổ.

Mỹ Linh đặt chén xuống, ánh mắt còn mang chút ý cười:

"Phu nhân thế nào?"

Quảng LingLing liền đưa tay vuốt nhẹ sống lưng nàng, lòng bàn tay hơi ấm, cười trấn an:

"Em ăn đi. Tôi không có ý gì cả."

Sau đó quay sang Lưu Hoan, nghiêm giọng:

"Đi làm việc đi."

Lưu Hoan cúi đầu, muốn cười nhưng không dám cười, lặng lẽ lui ra.

Trên bàn ăn, Quảng Thiếu Tường không còn ăn nổi. Ông nhìn con gái mình đứa con gái lúc trưa còn lạnh lùng dằn từng chữ không màn chức vị, không muốn thêm trách nhiệm. Giờ nổi nóng cũng không dám, chỉ nhẹ nhàng gắp từng miếng thịt dỗ dành vợ bởi cơn nóng nửa vời, rồi đồng ý tranh chức vì muốn bảo vệ cho người vợ vừa giết sạch ba nhà. 

Giết người mà vãn vãn, thư thư như gà như vịt. Thật không nuốt nổi cơm. Ông đặt đũa xuống, giọng nặng như đá: 

"Cha no rồi. Về phòng trước."

Mỹ Linh ngẩng lên, nhẹ giọng hỏi: "Cha.. người chỉ mới ăn có ít cơm..."

Quảng LingLing thản nhiên gắp thêm miếng thịt bỏ vào chén nàng, giọng bình tĩnh như giải thích điều hiển nhiên: "Người lớn ăn ít lắm. Em ăn đi."

Quảng Thiếu Tường liếc con gái người ông đã dạy dỗ bằng máu, bằng lý tưởng, bằng cả nửa đời kỷ luật giờ vì một người đàn bà mà "xem ông như khí", "xem trời bằng vung". Ông hít một hơi, nén lại lời không nói thành tiếng, trả lời Mỹ Linh dịu dàng như gió đầu xuân:

"Con ăn đi. Ta no thật rồi."

Ông quay đi, bóng lưng cứng đờ, như mang theo cả ngàn cân suy nghĩ không thể nói ra, từng bước nặng nề bước qua ngưỡng cửa, để lại sau lưng một bàn ăn đầy những món ngon và một cặp "đũa có đôi", một đôi đũa không thuộc cùng bộ, chẳng cùng chất liệu, cũng không đồng màu, nhưng lại hiển nhiên ngồi cạnh nhau như một thứ minh chứng cho một sự kết đôi bất chấp quy luật.

Một người vô lý, luôn làm càn, nói một là hai, dù là sai cũng chẳng thèm sửa.

Một kẻ hồ đồ, luôn dung túng, biết rõ sai mà vẫn cười hề hề hùa theo.

Người ngoài nhìn vào, gọi là điên.

Người từng trải như ông lại nhìn ra, đó là kết cục. Một cặp đũa chẳng thể chia, rõ ràng không hợp nhưng lại rất hợp, tách ra cũng chẳng thể ghép cùng một chiếc khác để phù hợp hơn.

Ông không hiểu. Không thể hiểu nhưng.. 

Ông biết, từ lúc con gái ông để Trần Mỹ Linh bước chân vào đời cô, những thứ đúng - sai - lý - tình... đều trở thành các công thức đúng nhưng áp dụng thành sai.

Ông cũng biết trong căn nhà này, từ khi Trần Mỹ Linh bước chân vào, thì mọi luật lệ đã được đặt ra không còn tuyệt đối, tất cả chỉ là tương đối. 

Ánh đèn vàng u uẩn hắt lên mặt bàn vẫn còn sót lại vài món ăn chưa nguội, trên chiếc ghế chủ vị không ai ngồi, chỉ còn hai bóng người kế bên nhau trông như bầu trời yên bình xế chiều.

Quảng LingLing khẽ nghiêng người, tay cầm chiếc vá múc thêm một chén canh nóng, khói nhẹ bốc lên lượn lờ như lụa mỏng. Cô không ngẩng đầu, không nói một lời, động tác lại thong dong như thể mọi sóng gió, mọi máu tanh xảy ra cùng cô không liên quan.

Trần Mỹ Linh nhìn động tác chậm rãi đó, như đang thưởng thức một bức tranh đang được ai đó vẽ ra ngay trước mắt. Đôi mắt nàng khẽ nheo lại, hàng mi dài rũ xuống tạo thành cái bóng lạnh lùng phủ lên đáy mắt. Đột nhiên nhớ lại câu lửng từ miệng người kế bên nói ra khi nảy, nàng bất chợt lên tiếng:

"Chị có nghe tiếng gì không?" Giọng nói dịu dàng, nhưng mang theo chút lạnh nhạt xa xăm, như nàng không thật sự cần một câu trả lời.

Quảng LingLing dừng tay, nghiêng đầu nhìn quanh một lượt. Cả căn phòng yên tĩnh đến mức nghe được tiếng gió, người hầu đứng cạnh không hề phát ra tiếng. Cô quay sang, mày khẽ nhíu hỏi ngược lại nàng:

"Tiếng gì?"

Mỹ Linh cầm ly nước lên, chậm rãi đưa lên môi, hớp một ngụm nhỏ, chất lỏng mát lạnh như phản chiếu tia sáng hững hờ nơi đáy mắt nàng. Rồi nàng thản nhiên nói, giọng không nhanh không chậm:

"Lộc cộc... lộc cộc..."

Âm thanh nàng mô phỏng phát ra từ đôi môi đỏ, chậm rãi như tiếng guốc gõ trên hành lang trống vắng, vang vọng một thứ ma mị u mê.

Quảng LingLing ngẩn người. Cô nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt dường như muốn xác nhận lại một lần nữa.

"Đâu ra?"

Mỹ Linh đặt ly nước xuống, không nhìn cô, giọng lại càng lãnh đạm hơn:

"Em đang đi trong bụng chị đó."

Trong một khắc, Quảng LingLing ngẩn người ra như bị ai gõ vào trán. Đến khi hiểu được câu nói ấy, cô liếc nhìn nàng một cái sắc bén. Đôi mắt giấu dưới hàng lông mi cong dài xẹt qua nàng như một lưỡi dao phủ tơ, vừa giận dỗi vừa bất lực.

Mỹ Linh nghiêng đầu cười nhè nhẹ, nụ cười chỉ nhếch nhẹ nơi khóe môi, như một vệt son đỏ vô tình quệt lên bức tranh trắng, quyến rũ. Nàng không nói gì thêm, ánh mắt vẫn bình thản rơi xuống mặt bàn, ngón tay nhè nhẹ xoay ly nước đã vơi.

Quảng LingLing cũng không lên tiếng nữa, chỉ cầm muỗng canh, múc một muỗng cuối cùng, rồi thong thả đưa lên miệng. Cô uống hết, sau đó đặt cái muỗng xuống, tiếng chạm sứ lạnh tanh vang lên nhẹ bẫng.

Một lát sau, cô mới nhìn nàng khẽ cười tiếng cười trầm thấp, như tơ quấn lấy đáy tim tự nhủ:

"Đúng là... hiền thê mình cưới về, càng nhìn càng yêu."

Đủ tỉnh để biết nàng là độc, là mê, là cây dao cắm giữa ngực, nhưng đủ mê để cam tâm vướng vào tai họa đẹp đẽ nhất đời này.

Chương trước Chương tiếp
Loading...