LINGORM | SẮC

Chương 67: Cô Chồng



Buổi sáng ở Quảng phủ, trời còn nhàn nhạt sương, hương trầm nhẹ nhàng vấn vít trong đại sảnh. Quản gia khom người rót trà cho Quảng Thiếu Tường, tay áo rộng khẽ động theo từng động tác chuẩn xác không thừa một ly. Hương trà xanh lan ra trong làn khói mỏng, vừa thanh mát vừa lạnh lùng như chính ánh mắt của ông lão đang ngồi nơi ghế chủ vị.

"Lão gia," quản gia khẽ hỏi, giọng trung tính, "có muốn gọi thiếu phu nhân dậy sớm để dâng trà không?"

Quảng Thiếu Tường khẽ động mi. Ông không trả lời ngay, chỉ nhấc chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt hướng ra vườn mai đang trổ trắng ngoài cửa sổ.

Ông nhớ lại đêm qua, LingLing uống đến tận canh Tý. Rượu, rượu quá nồng, nụ cười của con gái ông quá nhạt, mà đôi mắt lại đen sâu như đáy hồ cổ nguyệt. Khi đó, ông không hỏi gì, chỉ im lặng nhìn hai kẻ nắm tay nhau về phòng, rồi nghe tiếng cánh cửa đóng lại một tiếng rất nhẹ nhưng lại vang vọng mãi trong đầu người làm cha.

Nếu giờ đánh thức Mỹ Linh dậy, e rằng con gái ông cũng sẽ phải tỉnh theo. Hơi men chưa tan, ánh mắt kia lại không giấu nổi mệt mỏi dẫu được giấu kín dưới lớp lạnh nhạt thường ngày, vẫn nên để ngủ thêm một lát.

Một khoảng lặng trôi qua, tiếng quạ buổi sớm kêu đâu đó giữa tán cây. Ông nhấc chén lên, mắt ánh lên thứ buồn xa xăm khó gọi thành tên.

"Mẹ của LingLing... lúc trước cũng chưa từng dâng trà gì cả. Cưới là cưới, sống là sống, có những thứ không cần hình thức cũng chẳng thiếu đi kính trọng. Nên thôi."

Vừa dứt lời, bước chân nhẹ nhàng vang lên từ hành lang phía Đông.

Quản gia và ông đồng loạt quay đầu.

Mỹ Linh xuất hiện.

Nàng mặc một bộ sườn xám lụa màu nhạt, tóc vén gọn, dáng đi không nhanh không chậm nhưng có sự trầm tĩnh đã ngấm vào xương tuỷ. 

Trên tay là tách trà Tiểu Thúy đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm, còn nóng, còn thơm, lòng tay nàng ấm đến mức ly sứ như muốn thấm mùi da thịt. Bàn tay trắng thon cầm ly trà sứ men xanh, khẽ dâng lên trước mặt Quảng Thiếu Tường, động tác đoan chính, lễ độ nhưng không có chút khiếp nhược.

"Cha" giọng nàng nhẹ như tiếng gió lướt qua màn trúc, nhưng lại đủ rõ ràng, "con đến dâng trà."

Quảng Thiếu Tường nhướng mày, không phải vì ngạc nhiên nàng xuất hiện, mà vì cách nàng đứng đó vừa đúng mực, vừa thông tuệ, lại vừa mang một sức mạnh tiềm ẩn rất riêng. Nàng không cúi đầu quá thấp, cũng không làm bộ nhu thuận. Dáng đứng thẳng lưng, ánh mắt sáng rõ, cương trực nhưng không làm người đối diện khó chịu.

Ông nhận lấy ly trà. Tay vừa chạm ly, lòng lại có chút gợn ấm, là trà mới rót. Thì ra nàng đã dậy từ sớm, chỉ là chọn thời điểm thích hợp để xuất hiện. Biết lễ mà không quá lụy, giữ khuôn nhưng không rập khuôn. Quảng Thiếu Tường nhìn nàng một chốc rồi gật nhẹ đầu.

"Ngồi xuống đi. Không cần gấp gáp quá."

Trần Mỹ Linh khẽ mỉm cười, dịu dàng lui người, không ngồi ngay mà vẫn giữ lễ đứng bên cạnh vài bước. Đôi mắt nàng quét nhẹ qua tấm bình phong sơn mài đặt ở góc sảnh nơi đó có lẽ người kia từng ngồi, từng đứng. Ánh nhìn vừa thoáng qua đã rút về, như một nhành lan ngọc e lệ rút lại trong sương sớm.

"Con không giống mẹ LingLing."

Ông nói, rồi nhấp một ngụm trà.

"Nhưng lại rất giống ta."

Mỹ Linh chỉ khẽ gật đầu, mĩm cười như đáp lại. Trong lòng nàng như đang niệm Phật: vậy thì tốt, có khi về sau... cha sẽ ít thấy con chướng mắt hơn.

Từ phía xa, có tiếng bước chân khe khẽ truyền tới. Là Quảng LingLing áo ngủ chưa đổi, ánh mắt còn vương mệt mỏi của người vừa tỉnh dậy sau giấc say. Nhưng khi nhìn thấy Trần Mỹ Linh đứng bên cha cô, tay rót trà lễ phép, ánh mắt Quảng LingLing lập tức chuyển sang ôn hòa, khẽ cười, chậm rãi đến gần.

"Cha, Mỹ Linh dậy sớm như vậy, vẫn không nên để nàng đứng lâu."

Quảng Thiếu Tường liếc con gái một cái, khẽ hừ một tiếng nhưng không nói gì thêm.

Buổi sáng trong Quảng phủ, mùi trà xanh quyện hương gió, dư vị của đêm say vẫn còn vấn vít trong không khí. Mọi người đều giữ vẻ bình thản, nhưng ai cũng rõ: trong cái tĩnh, đã bắt đầu động. Trong cái lễ, đã có quyền.

Nắng đã nghiêng đầu qua mái ngói, phản chiếu thành một dải sáng mờ nhạt trên nền gạch đỏ. Gió nhẹ ngoài sân không đủ thổi tan bầu không khí u uẩn đang dần tích tụ trong đại sảnh.

Tưởng rằng sau một đêm dài rượu và sát khí, hôm nay sẽ là một ngày yên tĩnh đầu tiên. Nhưng Quảng LingLing vừa nhấp ngụm trà thứ hai, còn chưa kịp nói một lời dịu dàng nào với vợ, đã bị đè bởi tiếng nói the thé, nhọn hoắt như mũi kim xuyên qua lớp cửa gỗ lim:

"Người nhà họ Quảng xưa nay đều lấy danh môn khuê tú, tới đời cháu ta lại rước một... kỹ nữ về làm vợ, không biết mẹ con dưới suối vàng có tức mà bật nắp quan tài không?"

Quảng Thiếu Nghi em gái ruột của Quảng Thiếu Tường, thân mặc áo gấm đỏ tươi, chưa kịp phủi hết bụi đường đã thản nhiên bước vào sảnh chính như vào chuồng lợn, không chào, không hỏi, vừa ngồi xuống đã sấn sổ chỉ trích như người chủ trì tang sự của dòng tộc.

Quảng LingLing đang ngồi nhấm trà, ngón tay khựng lại nửa đường, không nhanh không chậm đặt ly xuống bàn gỗ trầm, cử động nhã nhặn đến lạnh lùng, như một nhát dao cắm vào tiếng mắng mỏ đang rít lên.

Tiếng chén sứ chạm vào đĩa lót vang lên một âm thanh tinh tế. Quảng Thiếu Tường cũng đặt ly xuống, trầm giọng:

"Ăn nói hồ đồ." 

Một câu không lớn, nhưng rắn như đá đập vào mặt người vừa ngồi xuống không mời. Không cao giọng, nhưng dư uy để khiến bà ta khựng lại nửa giây, nhận ra cục diện có vẻ không theo hướng bà ta tính. Nhưng thói đàn bà sống trong tiểu xã hội thị phi lâu năm, thính lực nhạy bén hơn trí óc, bà ta lập tức đổi giọng, nói như van như lạy, nhưng thực chất là lưỡi mềm bọc độc:

"Ta không trách con hồ ly bên kia biết quyến rũ, mà trách cháu gái ta đầu óc u mê. Để vớt lại chút danh dự, tốt nhất nên viết đơn thôi vợ, cưới con gái nhà họ Châu. Nhà người ta có học, có lễ, lại vừa về nước."

Quảng Thiếu Tường ông không nói nữa, chỉ hờ hững nhìn vào ly trà như đang chán nản một trò lố rẻ tiền.

Quảng Thiếu Nghi khựng lại, nhưng chưa chịu thua, quay sang cháu gái, giọng hạ xuống, âm u như rắn bò qua lá khô:

"Thôi thì... không bỏ được cũng được... cưới thêm vợ bé cũng được, ba vợ bốn nàng xưa nay có gì lạ, để người ta không cười vào mặt Quảng gia, nói cả họ không có ai biết dạy con!"

Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng gió lay nhẹ chậu trúc ngoài hiên.

Không ai biết bà ta đã nhận không ít tiền từ họ Châu để lên thành phố A làm cái việc gọi là "giáo dưỡng cháu gái", nhưng sự trơ trẽn thì từ đầu đã viết rõ lên mặt.

Lúc ấy, Mỹ Linh mới nhàn nhạt ngước lên. Nàng từ đầu tới giờ vẫn ngồi im lặng như tượng đá, mắt nhìn Quảng LingLing đang rót thêm cho mình một ly nữa. Ánh mắt nàng mềm như lụa nhưng ẩn dưới là một tầng lam sắc trầm tĩnh như nước hồ sâu không đáy. Cho Quảng LingLing có mười lá gan, cũng chẳng có cái nào dám cưới thêm lẻ.

Quảng LingLing rót trà xong, đặt ấm xuống, cười nhạt như sương sớm trên mép ly:
"Con chứ không phải phu quân nhà cô. Nếu muốn cưới thì về cưới cho phu quân của cô. Còn con...."
Ánh mắt cô nhìn thẳng, lạnh như thép rút ra khỏi bao, "con không làm được. Vẫn là nên một một thôi."

Trà tràn rồi, lòng đủ rồi, một người cũng không cần thêm.

Không phải thề non hẹn biển, cũng chẳng là tình thâm ý trọng, nhưng chữ "một một thôi" vừa rơi ra, lại như khắc xuống đá, không còn đường lùi.

Quảng Thiếu Nghi dẫy lên, khóc như dở điên dở dại:

"Chắc là tôi Quảng Thiếu Nghi ít đi chùa nên Quảng gia mới phải ôm họa! Cưới loại kỹ nữ vào nhà, tổ tông nhà này... sắp không ngóc đầu dậy được!"

Bà ta bắt đầu khóc bù lu bù loa, không biết là khóc vì uất hay vì phải trả tiền lại cho nhà họ Châu. Giọng than trách vang cả nhà chính, kéo dài đến tận dãy viện sau.

Tiểu Thúy đang đứng khẽ giật mình.

Mỹ Linh đặt ly trà xuống, lúc này chỉ cười nhạt, môi khẽ cong, không nóng không lạnh, rồi quay sang Tiểu Thúy, giọng dịu dàng như dỗ trẻ nhỏ:

"Tiểu Thúy à, cô chồng ta muốn tích đức mà lại lười đi chùa. Ngươi chạy nhanh lên chùa Ngọc Liên hỏi thầy xem... có bán công đức không?"

Tiểu Thúy suýt phì cười, kịp thời cúi đầu che mặt, nhẹ nhàng trả lời chủ:

"Tiểu thư, công đức phải đi chùa tích lũy chứ không phải muốn mua là có được."

"Chỉ e là Phật trên cao chẳng chứng, còn chùa thì nhỏ hẹp, chắc không đủ rộng lòng để chứa nổi... cô chồng của ta, thì phải làm sao?"

Cả gian phòng chợt yên ắng đến mức nghe được tiếng lá rơi ngoài sân.

Câu hỏi tưởng nhẹ như lông, nhưng rơi vào tai người nghe lại như đổ xô một chậu nước đá vào giữa trán. Bà ta tức đến độ má đỏ như máu, mắt trợn lên suýt nữa nổ, nhào đến đứng trước mặt Mỹ Linh, nhưng nghẹn họng không nói nên lời, ngoài hai chữ bật ra như chém từng đoạn ruột:

"Cô... cô ra! Cái đồ...!"

Nhưng ngoài hai chữ "cô cô", không thể nói được thêm gì, bởi từ trong đôi mắt của Trần Mỹ Linh phát ra một thứ ánh sáng vừa sắc lạnh vừa mỉa mai. Đó không phải ánh nhìn của một kẻ dưới, mà là của kẻ đang đứng trên cao, nhìn người khác vùng vẫy trong ao bùn tự đào.

Mỹ Linh vẫn ngồi, mặt không đổi sắc, cười nhạt một cái, như xem xiếc hề cuối buổi chợ.

Quảng Thiếu Tường ngồi yên không lên tiếng. Nhưng trong lòng ông thoáng qua một điều gì về nàng dâu mới cưới này, cùng là một người dâng trà khi sớm, nhưng ánh sáng trong đôi mắt lại như hai người. Ông liếc sang con gái, thấy biểu cảm trên mặt Quảng LingLing hiện rõ cái ý "nuông chiều" không muốn lên tiếng can ngăn.

Quảng LingLing nhìn cha, nhìn vợ, cô e rằng để lâu nữa thì vợ mình sẽ lộ nguyên hình hồ ly không đuôi vào ngày đầu tiên, bèn đứng dậy, cúi đầu xin phép:
"Cha, con xin phép dẫn vợ con về phòng chuẩn bị cho con lên Bộ. Kẻo trễ giờ."

Dứt lời, cô nghiêng người, nhẹ nhàng đặt tay sau lưng Mỹ Linh, dẫn nàng rời đi, dáng đi thong thả nhưng có thứ áp lực ngầm không ai dám chắn đường.

Mỹ Linh gật đầu chào Quảng Thiếu Tường, theo tay LingLing rời đi nhưng lòng mềm xuống, ánh mắt lướt nhìn phía sau, nơi người đàn bà kia vẫn đang vùng vằng gào khóc. Một màn náo loạn, đến cùng chỉ khiến bản thân thêm nực cười.

Vừa trở về phòng, ánh sáng ngoài song cửa đã nhạt dần, ánh nắng rơi nhẹ lên tấm rèm lụa trắng như một vệt khói mỏng. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng khóa cửa khẽ vang lên rồi tiếng bước chân nhẹ nhàng của Mỹ Linh đi tới tủ áo, chọn lấy bộ đồ mới là phẳng mà cô biết rõ Quảng LingLing sẽ mặc khi đến Bộ.

Nàng thay đồ giúp cô như bao ngày, động tác không nhanh không chậm. Đến lúc tay nàng dừng lại ở nút áo trên cùng nơi cổ áo sơ mi, không gian đột ngột ngưng đọng lại một khắc. Nàng không cúi đầu nữa, mà ngẩng lên, đối diện thẳng với cô ánh mắt nâu sẫm, như vừa đi qua một cánh đồng cháy rụi, còn đọng lại khói ấm và tàn tro.

"Em suy nghĩ kỹ rồi." Mỹ Linh nói, giọng nhẹ như sương, "Nếu chị thấy cần... em cho phép chị nạp thêm thiếp."

Không phải giận hờn, không phải thách thức, cũng chẳng phải lời thử lòng. Mà là một câu nói bình thản đến kỳ lạ, như thể nàng đã gác lại tự tôn, gác lại ích kỷ, gác cả trái tim đang thắt lại của mình... vì nghĩ cho Quảng gia, nghĩ cho cái danh chủ mẫu bị dòm ngó.

Đôi mắt ấy quá thật, quá trong, khiến Quảng LingLing nhất thời không phân định nổi đâu là lời dối trá, đâu là lòng cảm thông. Như thể nàng thực sự chịu nhường một bước, chịu nuốt ấm ức để bảo vệ danh tiếng Quảng gia.

Một thoáng yên lặng. 

Rồi Quảng LingLing khẽ nhướng mày, ánh mắt tối lại như mặt hồ không gợn sóng nhưng đang ẩn giấu xoáy ngầm. Cô đưa tay lên, ngón cái và ngón trỏ bóp nhẹ hai bên khóe môi nàng, kéo gương mặt Mỹ Linh lại gần, ép nàng ngẩng lên, buộc phải đối diện. Giọng cô trầm, khản, nhưng dứt khoát như một lưỡi kiếm:

"Không phải là em cho phép hay không cho phép. Mà là Quảng LingLing này, cả đời chỉ có một mình Trần Mỹ Linh em."

Vừa dứt câu, môi cô hạ xuống. Nụ hôn không có khúc dạo đầu, không cần vuốt ve mơn trớn, nó đến như giông mùa hạ, mạnh mẽ, tuyệt đối, khiến người ta không thể không chìm trong nó, hoặc là chết đuối, hoặc là không bao giờ tỉnh lại.

Mỹ Linh nghe xong chỉ khẽ mỉm cười giữa nụ hôn, nụ cười nhẹ mà tươi như sương mai, trong lòng khẽ thầm:

"Ông trời thật có đức hiếu sinh, cũng may khí số chị chưa tận. Nên em đành... thuận theo ý trời, để chị sống tiếp."

Hai cánh tay mềm mại vòng lên cổ Quảng LingLing, kéo cô sát vào ngực mình hơn, rồi ngẩng đầu hôn lại, nụ hôn càng lúc càng sâu như muốn kéo cả hai chìm xuống, không còn lối lên. Như thể nếu phải chết trong một điều gì đó, thì cũng chọn chết trong hơi thở của nhau.

Ngoài kia, Quảng phủ vẫn chưa kịp nguội sau cơn sóng gió. Nhưng trong phòng, chỉ còn hơi thở đan nhau và trái tim đập rền vang không phải vì giận dữ, cũng chẳng phải vì khoái lạc mà là một thứ cảm giác nguyên thủy hơn cả: ý niệm sinh tồn giữa tình yêu và đe dọa mất nhau.

Chương trước Chương tiếp
Loading...