LINGORM | SẮC

Chương 69: Đôi Người



Bộ Tư Lệnh, canh Thìn.

Sáng nay, cả một hệ thống tổ chức quan viên chính phủ như con thú vừa đánh hơi thấy mùi máu trong gió. Một ngày sau phát súng máu chảy thành sông "giết gà dọa khỉ" từ người đàn bà mới vào Quảng phủ, những tiếng rì rầm vốn chỉ là tiếng trà cụng ly trong phòng họp kín, giờ thành âm vang như trống trận lan đi khắp các cấp trong tổ chức. Không ai nói ra, nhưng ai cũng hiểu có thứ đang thay đổi.

Từ bốn phương, từng gói tài liệu được đánh dấu "mật" như bịt miệng cả một thế hệ từng quen với việc há miệng là đòi ghế, muốn tiền. Tội danh từ biển hồ tràn về: lạm quyền, rửa tiền, tham ô, mua chức bán quyền, buôn lậu. Cái gì cũng có, thậm chí có những dòng ghi chú rành rọt từng mốc thời gian như thể người gửi từng ngồi ngay trong bóng tối bọn họ từng bước đi qua.

Cái tên người gửi lại càng nhục nhã: Nhất Vạn Tửu Lầu. Một tửu lầu rẻ rách, xưa nay nổi danh chỉ vì có rượu ngon, đàn bà đẹp, và một con hồ ly thích câu hồn. Vậy mà những tài liệu khiến bao nhiêu nhân vật muốn bước một chân lên ngồi ghế Đại tướng phải lặng lẽ rút lui... đều xuất phát từ đó.

Danh sách đề cử cho chiếc ghế Đại tướng khi đọc lên, từng cái tên đều như bị lửa đốt chưa tới nửa trang, đã là tận cùng. Ai nấy đều biết rõ: bước lên ghế đó là tự ngồi vào vành móng ngựa. Không chết, thì cũng mục rữa trong tù.

Cuối cùng, chỉ còn sót lại đúng một cái tên: Quảng LingLing.

Buồn cười thay, lại là kẻ không ai dám động, cũng không ai dám cản. Quá trẻ. Quá sắc và quá yên lặng.

Một người đàn bà còn chưa bốn mươi, bề ngoài là Thượng tướng quan minh, liêm chính trong sạch, phía sau là lý lịch cả ba đời đều đẹp không tỳ vết. Nhưng kỳ thực, không ai rõ cô nắm trong tay bao nhiêu quân bài. Người ta chỉ biết: phía sau cô là một tửu điếm nhưng không phải tửu điếm vì nơi nào cô nhìn tới, nơi đó sạch bóng chuột. Mà cái sạch này, không đến từ luật, mà đến từ máu.

Hội đồng cấp cao cuối cùng đành ghi vào hồ sơ như lần đầu tiên phá lệ.

Một kiểu buông tay. Một kiểu sợ hãi có hệ thống. Một kiểu chấp nhận phi lý, miễn là... giữ mạng.

Quảng Thiếu Tường, cũng nộp đơn xin về hưu sáng nay. Lý do ghi trong đơn rất văn vẻ: "không còn đủ sức khỏe." Nhưng chỉ có ông biết, thật ra bản thân đã không muốn ở cùng lại hai người đàn bà trong cùng một nhà: một người là con gái của ông, người kia là vợ của con gái ông, quá đau đầu.

Ông nhìn không thấu sắc của Trần Mỹ Linh thứ "sắc" không phải chỉ là sắc đẹp, mà là một bản sắc, một phong vị, một sự xảo trá điềm tĩnh mà đến giờ ông cũng không gọi tên được. Cái sắc diện ấy bình thản như hoa cúc trắng trước hiên, nhưng lại có thể họa như hoa anh túc, khiến Quan gia cùng ba đại gia tộc sạch đến tận rễ chỉ sau một bữa cơm chiều và oái oăm nhất là: con gái ông biết. Con gái ông còn khen. Con gái ông còn gắp thêm miếng thịt vào chén vợ, rồi cười bảo cô dọn được.

Trong lòng Quảng Thiếu Tường, thứ luật lệ ông xây cả đời, giờ như một tòa thành lặng lẽ bị gặm mòn bởi hai đôi tay trắng. Một đôi tay tô son, một đôi tay vừa mang nhẫn cưới.

Quảng Phủ.

Sân trước Quảng phủ nắng vàng trải dài, yên lặng đến mức có thể nghe tiếng gió xào xạc lướt qua gốc hòe cổ thụ. Quảng Thiếu Tường đứng cạnh xe, phía sau là hai chiếc vali da đã được quản gia sắp xếp tươm tất. Hôm nay, ông chính thức cáo lão, rút khỏi cục diện chính trị trước khi sóng gió thật sự dâng cao. Một người đã từng nắm binh quyền, giờ đây lại thấy lòng mình tĩnh lặng như mặt hồ cạn, chỉ muốn ngao du tứ hải để không tiếc gì trước lúc chết.

Mỹ Linh là người đầu tiên bước tới. Tà váy dài quét nhẹ trên nền gạch, bóng nàng đổ nghiêng trên gót giày của cha chồng. Giọng nói nàng không cao, nhưng rõ ràng và trầm ấm như gió thổi qua thềm đá lạnh.

"Cha đi cẩn thận."

Nói xong, nàng đưa ra một chiếc nhẫn ngọc, sắc đỏ như máu khô, óng ánh dưới nắng sáng. Đó là huyết ngọc của Nhất Vạn, tín vật nội bộ, vốn không định xuất hiện trước mắt người ngoài.

"Người của Nhất Vạn... thấy chiếc nhẫn này, như thấy con. Cha có cần gì, thì cứ sai bảo."

Quảng Thiếu Tường thoáng khựng lại. Một cái nhẫn là tín vật, nhưng cái tên Nhất Vạn, trong giới này, không đơn thuần là một tổ chức tình báo. Đó là một mạng nhện khổng lồ, không rõ rễ, không thấy tim. Một lời thì thầm từ chúng có thể khiến một thành phố dậy sóng. Một mệnh lệnh có thể khiến chính phủ rơi vào trạng thái lặng câm.

Ông chưa từng nghĩ, Trần Mỹ Linh lại giao vật này cho ông không gợn sóng, không toan tính như xem ông thật sự là... người nhà.

Lần đầu tiên, ông nhìn con dâu bằng ánh mắt không mang hàm ý săm soi hay ngờ vực. Chỉ đơn thuần là một ánh mắt tán thưởng và thừa nhận. Ông gật đầu, không nặng lời khách sáo, chỉ đáp khẽ:

"Cha cảm ơn."

Ngay sau đó, khi ánh mắt ông lướt sang con gái ruột. Quảng LingLing đứng dựa hờ vào cột hiên, chẳng mảy may cảm động, cũng không có một câu từ biệt đàng hoàng. Thay vào đó, cô đang thản nhiên phủi một con kiến vàng vừa rớt từ mái nhà xuống vai Mỹ Linh, động tác nhẹ nhàng như chạm vào báu vật. Ánh mắt Quảng Thiếu Tường trầm hẳn, giọng ông hạ thấp tới mức có thể khiến kẻ yếu bóng vía lạnh xương sống:

"Con có muốn nói gì với cha không?"

Cô không ngẩng đầu, cũng chẳng thèm nhìn ông. Giọng đáp của cô, lãnh đạm, mang theo một chút lười biếng đặc trưng:

"Con tính nói... mà Mỹ Linh nói rồi. Cha có muốn nghe lại lần nữa không? Con lặp lại."

Một câu trả lời khiến mặt mày Quảng Thiếu Tường co rút. Ông siết nhẹ quai vali, mắt khẽ nheo. Tức thì có. Bất lực cũng có, nhưng lời lại không thể thốt ra. Cơn giận không thể phát tác, chỉ có thể nghẹn lại trong cổ họng. Nếu không tận mắt thấy đứa con gái này dịu dàng, cưng chiều đến vô pháp vô thiên đối với con dâu, ông thề sẽ cho là Mỹ Linh có vấn đề thần kinh mới đồng ý gả.

Ông im lặng vài giây rồi quay sang, ánh mắt dịu lại như phủ một lớp bụi thời gian. Nhìn Mỹ Linh, người duy nhất trong phủ này mà ông cảm thấy không cần dạy bảo:

"Cha đi. Con bảo trọng."

Rồi ông bước lên xe.

Chiếc xe chạy ngang qua cổng tam quan, bánh xe lăn qua lớp sỏi trắng tạo thành tiếng lạo xạo mơ hồ như tiếng thở dài ai đó cố nén. Quảng LingLing cúi đầu chỉnh lại vai áo cho vợ, như thể tiễn một người đi công tác cuối tuần, chẳng có gì đáng để tiễn biệt.

Một đời điều binh khiển tướng, cuối cùng vẫn không điều khiển nổi một đứa con gái.

Cổng lớn vừa đóng lại, âm thanh như tiếng chốt khóa một thời đại. Tiếng xe xa dần. Cả sân phủ lại chìm vào tĩnh lặng.

Quảng LingLing vẫn đứng yên bên bậc đá, tay đổi lại chỉnh tà váy cho Mỹ Linh. Động tác không nhanh, cũng không chậm, giống như người ta vuốt phẳng một nếp nhăn cũ do quen tay.

Mỹ Linh nghiêng mặt nhìn cô, cười khẽ:

"Chị không xúc động chút nào à?"

Quảng LingLing vẫn cúi đầu, tay lần đến bứt cọng chỉ thừa dưới tà. Ngón tay dừng một thoáng, rồi chậm rãi tiếp tục.

"Xúc cái gì? Cha đi du lịch, đâu phải đi chịu tang."

Mỹ Linh bật cười. Cười như thể thật sự bị câu trả lời làm cho buồn cười, nhưng ánh mắt lại chậm rãi lướt qua khuôn mặt đáng ghét trước mắt:

"Ừ, đúng rồi. Có khi cha chịu tang cũng chẳng khiến chị nhíu mày đâu."

Quảng LingLing ngẩng đầu, môi cong nhẹ, là kiểu cong đầy ẩn ý:

"Em nói nghe như tôi máu lạnh lắm vậy."

"Không, em đâu có nói chị máu lạnh. Em chỉ nói... chị vô tâm."

Quảng LingLing nhướng mày. Nụ cười bên môi nhếch lên thêm nửa phần:

"Tình cảm để trong lòng, phơi ra để làm gì? Để đóng kịch trước mấy cây tùng trong sân à?"

Mỹ Linh rũ mắt, ngón tay khẽ chạm vào khuy áo cô. Giọng nhẹ như một câu ngâm nga:

"Đóng kịch hay không, cũng là vì muốn giữ cái gọi là nhà này có chút tử tế. Nhưng chị thì khác, chị tháo cả phông nền xuống luôn rồi."

Một lát, nàng ngẩng đầu, ánh mắt tĩnh lặng:

"Vậy nếu một ngày em chết, chị cũng sẽ đứng phủi bụi váy cho người khác thế này?"

Câu hỏi đơn giản, nhưng như con dao sắc chém vào giữa ngực.

Quảng LingLing im lặng một lúc lâu, đến mức có thể nghe tiếng gió nhẹ quét qua mái ngói.

Rồi cô khẽ nhếch môi. Cười.

"Nếu em chết... tôi cùng cả thành phố A này chôn cùng em."

Mỹ Linh nhìn cô hồi lâu. Gió từ góc hiên thổi đến làm vạt áo mỏng tung nhẹ. Nàng rũ mắt, cười rất nhẹ, giọng khàn khàn như thấm rượu:

"Sợ quá. Em không ngờ chị máu lạnh tới như vậy."

Quảng LingLing siết lấy eo nàng, kéo sát vào lòng:

"Tôi đối với em chưa đủ nóng sao?"

Mỹ Linh dụi đầu vào ngực cô, thì thầm:

"Chưa đủ."

Quảng LingLing đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, tay vẫn giữ vạt áo trước ngực:

"Nhất buổi trưa mà hả?"

"Gì?"

Cô thản nhiên trả lời như việc chiều nay cô muốn ăn cơm với thịt gà:

"Nhất buổi trưa, nhì trời mưa."

Nàng nghe xong, khẽ nhếch môi cười, nhưng không trả lời. Màu đỏ nhạt phủ kín đuôi mắt, không rõ là ngượng hay là bị gió chiều hắt lại.

Quảng LingLing cúi thấp đầu, môi chạm vào vành tai nàng, giọng như lướt nhẹ trên lớp lụa mỏng:

"Em nói chưa đủ... thì phải để tôi xem lại xem, thiếu ở đâu."

Chưa để nàng kịp phản ứng, cô đã cúi xuống, một tay luồn qua dưới gối, tay kia giữ vững eo, thản nhiên bế nàng lên như bế một món đồ quen tay. Mỹ Linh khẽ giật mình, nhưng không giãy, chỉ đưa tay ôm lấy cổ cô, nghiêng đầu giấu nửa khuôn mặt vào bờ vai kia, mi mắt run khẽ như vừa buồn cười, vừa muốn mắng.

"Giữa ban ngày ban mặt... người hầu nhìn kìa?"

Quảng LingLing không quay đầu, bước từng bước thẳng qua hành lang dài lát đá đen, nơi vài người hầu đang đứng ở góc khuất vội cúi mặt xuống, nín thở như tượng gỗ.

"Nhìn thì nhìn. Em là vợ tôi. Tôi bế em, tôi thay quần áo cho em, tôi dỗ em ăn, em không vui thì em giết người, em giết người thì tôi chôn xác..." cô nghiêng đầu nhìn nàng, môi khẽ chạm trán "...có gì không nên?"

Mỹ Linh phì cười, ngón tay gõ nhẹ lên vai cô:

"Chị cứ thế này, đến lúc em đi, chắc cũng không ai dám giữ em lại đâu."

Quảng LingLing dừng chân ngay giữa bậc cửa, quay đầu nhìn nàng. Nắng từ mái hiên hắt lên mặt khiến ánh mắt cô trầm như đá lạnh. Giọng nói thản nhiên như đang bàn chuyện ăn sáng. Ánh mắt không có lấy một tia giễu cợt.

"Ai dám giúp em trốn?"

Mỹ Linh không đáp, chỉ nhìn cô chăm chú một lúc, rồi vươn tay chạm lên má cô, nhẹ nhàng:

"Em tự giúp em."

Lời nàng nói, không vang, nhưng rơi xuống lòng người lại có âm thanh.

Quảng LingLing không nói nữa, chỉ bế nàng bước qua cánh cửa phòng vừa được người hầu mở ra sẵn. Đến khi cửa khép lại phía sau, tiếng then gỗ đóng "cạch" một cái, tất cả liền chìm vào thứ yên tĩnh quen thuộc đến mức đáng sợ.

Cô cúi xuống, đặt nàng lên giường, áo của cả hai vẫn còn chưa tháo, chỉ có gió ngoài cửa sổ thổi tung một góc rèm lên, để ánh chiều tà rơi lặng lẽ lên gương mặt người con gái ấy, người đã khiến cả Quảng phủ không còn yên bình, cũng là người duy nhất khiến trái tim Quảng LingLing, nguyện chịu thua một nhịp.

"Chị nói..." Mỹ Linh khẽ thì thầm, mắt vẫn chưa khép lại "nếu em giết sạch những người muốn hại chị, chị sẽ làm gì?"

Quảng LingLing nhìn nàng, bàn tay lướt nhẹ xuống mu bàn tay nàng, đan lấy từng ngón.

"Tôi chỉ cần em sống, tôi không quan tâm ai chết."

Gió ngoài trời đột ngột thổi mạnh, như có tiếng trống xa vọng lại từ cõi khác, nhưng trong phòng ấy, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của hai người phụ nữ, và bóng áo đen lặng lẽ phủ lấy người áo trắng trong chăn lụa mềm, như bóng đêm che lấy vầng trăng, lạnh lẽo, dịu dàng, tuyệt đối không để lạc mất nhau.

Khắp căn phòng chỉ còn mùi mồ hôi trộn lẫn mùi tóc thơm, ánh nắng chiều tà bị rèm cửa chắn lại thành một vệt lờ mờ quét qua sàn gỗ. Gối đệm tán loạn, ga giường nhăn nhúm, chỉ có nhịp thở đều đặn và sự trầm mặc sau hoan ái là chưa từng thay đổi.

Quảng LingLing nửa nằm nửa dựa, tấm chăn lụa trắng vắt hờ ngang, để lộ đôi vai da trắng ngần có vài sẹo lồi, đang khẽ co giãn theo từng nhịp thở. Một tay cô ôm lấy Mỹ Linh, tay còn lại nghịch những sợi tóc nhỏ bị ướt mồ hôi, thỉnh thoảng cuốn lấy ngón trỏ như thể vô tình, nhưng lại chẳng hề buông ra.

Mỹ Linh nằm gối đầu lên ngực cô, ngón tay nhàn nhạt vẽ vòng lên xương quai xanh sắc lạnh. Mỗi lần vẽ một vòng, khóe môi nàng lại nhếch lên thêm một chút, như nghĩ ra một trò đùa thú vị mà chẳng cần ai cười cùng.

"Này, chị lớn tuổi hơn em... sau này chị già rồi, chị sẽ chết trước." Nàng nói, giọng nhàn nhạt như thể bàn về bữa tối.

"Thì chị ở dưới đấy sắm sẵn xe, xây sẵn nhà, làm quan to chức lớn có nhiều người hầu..." Nàng ngước mắt lên, ánh mắt trong trẻo như nước suối, nhưng câu chữ thốt ra lại như đá chạm nước:

"...để em xuống chỉ việc dùng thôi, nhé?"

Quảng LingLing hạ ánh mắt, nhìn người đàn bà đang nằm trong lòng mình ấm áp, mềm mại, nhưng mỗi câu nói đều mang theo gai nhọn cào vào tim. Cô nhếch môi, không thèm nâng giọng:

"Chết cũng không yên."

Một câu ngắn gọn, lạnh tanh, nhưng lại khiến Mỹ Linh cười phá lên như nghe chuyện cười hay nhất thế gian. Cơ thể mảnh mai khẽ rung lên theo tiếng cười, rồi nàng ngẩng đầu lên, nắm lấy gáy cô, nghiêng người hôn xuống.

Cô không né, ngược lại còn vòng tay qua eo nàng, giữ thật chặt.

Hôn sâu, đến khi đầu lưỡi quấn lấy nhau, hương trà buổi sáng phảng phất như vẫn còn đọng trong hơi thở, lửa trong mắt vẫn chưa tàn.

Khi tách ra, trán chạm trán, hơi thở giao hòa, Quảng LingLing khẽ nhíu mày, ánh mắt u tối thầm trầm:

"Em muốn nhà ở dưới địa phủ? Hay là... thôi khỏi. Tôi cho người xây trên đây luôn cho tiện."

Mỹ Linh mỉm cười, không trả lời, chỉ ngón tay thon dài lần mò theo sống lưng cô, từng đốt từng đốt như đang dọn đường cho một tương lai mà cả hai không còn lùi bước.

Sau mùa thu năm ấy, Quảng LingLing chính thức nhậm chức Đại tướng, buổi tối trước ngày nhậm chức, cô ôm nàng trong vòng tay khẽ hỏi:

"Nếu tôi lên tới đỉnh cao nhất, em có đi cùng không?"

Trần Mỹ Linh đang muốn vào giấc ngủ, câu hỏi khiến nàng muốn qua cơn buồn ngủ. Nàng liếc người thích hỏi mấy câu hỏi khiến nàng muốn phát hỏa, nhưng vẫn dằn xuống nhẹ nhàng trả lời:

"Em sẽ ngồi trên đầu chị, nhìn xuống thiên hạ."

Quảng LingLing nghe xong siết chặt vòng tay, bật cười, tiếng cười trầm thấp như rượu ủ lâu năm chạm đáy ly thủy tinh. Cô hôn nhẹ lên vành tai người trong ngực, giọng khàn đi vì xúc động bị nén ép:

"Ngồi trên đầu tôi?"

"Ừm." Mỹ Linh gật nhẹ, giọng lười biếng như thể chuyện đó là lẽ đương nhiên. "Không phải chị nói 'đỉnh cao' à? Vậy em ngồi trên đỉnh đầu chị, chẳng hợp sao?"

Quảng LingLing trầm mặc trong chốc lát, sau đó đưa tay kéo đầu nàng lại, để mắt kề mắt, môi gần môi.

"Được. Em cứ ngồi đó, đừng đi đâu. Ngay cả trời có sập, tôi cũng chống cho em."

Mỹ Linh nhếch môi. Nàng quen cái kiểu bá đạo đầy tính sở hữu đó, nhưng mỗi lần nghe vẫn thấy mềm nhũn tim gan.

"Chị mà dám chết trước, em sẽ đập bàn thờ chị ngày ba buổi."

Quảng LingLing bật cười lớn, cười đến mức cả vai run nhẹ. Cô hôn chụt lên môi nàng như dấu mộc đóng xuống tờ thánh chỉ:

"Vậy tôi không chết được. Phải sống... để mỗi ngày em leo lên đầu mà ngắm thiên hạ."

Ngoài cửa sổ, lá đỏ mùa thu đang rơi như tàn tro một cuộc đời cũ, nhưng trong căn phòng kia, chỉ có hai người, hai bóng dáng ôm lấy nhau giữa hơi thở ngột ngạt của một đêm trước danh vọng.

Mấy mươi năm sau.

Thành phố A, đã thay một lớp da khác. Những con đường gạch xám ngày nào giờ tráng bê tông mịn như mặt nước, ở Quảng phủ phía ngoại ô. Bên trong vườn, có hai chiếc ghế mây đặt cạnh nhau.

Một người phụ nữ tóc đã điểm bạc, vẫn giữ dáng lưng thẳng như năm nào còn mặc quân phục, đang thong thả rót trà. Người còn lại tóc dài vẫn mềm, da không còn căng, nhưng ánh mắt thì vẫn trong trẻo như cũ, tay cầm cuốn sách, thỉnh thoảng ngước lên chỉ để nói:

"Nhất Khanh vừa tuyển được một người rất đẹp, có thể sẽ đẹp hơn Lữ Bảo mà em biết."

Người đối diện chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ nhàn nhạt đáp:

"Đẹp hơn hay đẹp ít hơn, không phải em cũng tự nguyện cởi áo hiến thân cho tôi sao?"

Mỹ Linh cười bật ra tiếng, tay cầm sách gõ lên mu bàn tay cô:

"Lúc đó là vì chị quá đẹp."

"Giờ thì sao? Già rồi, còn đẹp không?"

"Đẹp. Đẹp đến mức... đời sau em cũng không muốn cưới ai khác."

Quảng LingLing quay đầu nhìn nàng. Vẫn là nụ cười ấy, ánh mắt ấy, như đã từng khiến cô mất sạch lý trí năm hai mươi mấy tuổi.

Gió lùa qua giàn hoa, lay nhẹ những nhánh dây leo đã già cỗi, nhưng gốc rễ thì ăn sâu xuống đất. Giống như tình cảm giữa hai người tuy qua nhiều năm nhưng vẫn còn mãnh liệt như lửa, vẫn còn thích hơn thua lời nói như thời trẻ.

Vẫn là một đôi người.

Không hơn.

Không thiếu.

Hoàn văn

Chương trước Chương tiếp
Loading...