LINGORM | SẮC
Chương 66: Kẻ Khóc Người Cười
Thành phố A.Hôm nay, cùng một ngày, cùng một khắc, hai phủ lớn đồng loạt mở cửa đón người, nhưng kẻ mặc hỉ phục, người phủ tang y.Hồ phủ, trống vắng như nghĩa địa.Khói nhang bốc lên từ sân trong, bảng tên được phủ khăn đen treo lệch trên cổng, gió thổi qua phát ra âm thanh cọt kẹt như tiếng xương bị nghiến.Nắp quan tài vừa đóng xuống, trời đổ cơn mưa phùn lạnh ngắt. Khách đến viếng ít, chỉ có vài người thân thích miễn cưỡng khoác áo tang, mặt ai nấy đờ đẫn như bị ép buộc đứng giữa trò cười của thiên hạ.Bà Hồ ngồi cạnh linh đường, khóc rấm rứt, nhưng giọng khóc không còn dỗi hờn, chỉ là bản năng như tiếng mèo động đực vào đầu đông, vang vọng giữa đám khách lạ. Bên dưới áo tang thêu gấp gáp, là áo gấm chưa kịp may lễ cưới giấc mộng con gái lên kiệu hoa, chưa kịp thở, đã hóa khói nhang.Khói nhang phả ra đặc quánh, trộn với mùi gỗ quan tài mới đóng, thứ mùi tanh nồng như xương mục. Hồ Văn Dung không mặc áo tang trắng, tay đốt vàng mã, mặt trơ như đất chẳng còn vẻ gì của người từng cầm cả một vùng chính sự trong tay.Có người đến viếng, cúi đầu khẽ bảo:
"Nghe nói bên Quảng phủ hôm nay cưới lớn lắm. Mở tiệc trăm bàn, rượu đắt hơn vàng, khèn trống như muốn thổi vỡ mái đình."Đằng sau là vài người họ hàng bên ngoại, lặng lẽ chắp tay, không ai dám bàn chuyện lớn tiếng. Không khí nơi ấy ngột ngạt đến mức cả tiếng quạt mo cũng trở thành âm thanh xa xỉ.Một người hầu lặng lẽ lật sổ ghi điếu, chẳng ai xem. Người đến không nhiều, đến rồi cũng đi vội. Dòng chữ cuối cùng là tên một người: "Quản lý họ Vương, đại diện cơ quan cũ của Hồ lão gia, 200 đồng, không ở lại dùng cơm."Hồ Văn Dung chỉ khẽ nhếch môi. Không lộ rõ thái độ.
Ông hiểu có những ván cờ, đi sai một bước, cả bàn cờ là máu của mình. Một đời toan tính, đổi lấy xác con gái bị vứt trước cửa, chưa kịp mặc áo cưới đã bọc vải tang.Quảng phủ
Đèn kết từ cổng lớn vào tận sân trong, đỏ rực như máu vừa đổ ra còn chưa kịp khô.Từ ngoài cổng vào tận hậu viện đều treo lụa đỏ, rượu quý được bưng lên liên tục, khách mời nối nhau chúc tụng, tiếng hò reo chen nhau đinh tai nhức óc.Tân nương Trần Mỹ Linh mặc sườn xám màu ánh ngọc trai, tóc cài trâm vàng, sắc mặt thanh thản như người vừa thắng một ván bài lớn mà không cần ra tay.Quảng LingLing ngồi giữa tiệc, bận rộn cụng ly với quan khách sắc mặt ửng đỏ vì men, đôi mắt long lanh lạ thường, nụ cười không mấy khi hiện nhưng vẫn đủ khiến các tiểu thư cả dãy bàn phía đối diện rộ lên tán thưởng.Mỗi lần cô nâng ly, khách lại đứng dậy răm rắp, như thể rượu rót ra từ tay Quảng Thượng tướng là thánh chỉ, ai không uống là tự khép mình đứng ngoài cuộc đời.Quảng Thiếu Tường hôm nay mặc áo gấm tối màu, trên tay vẫn cầm chén rượu ấm. Ông ta ít khi cười, nhưng hôm nay khoé miệng lại cong cong, không hẳn vui, chỉ đơn giản là một nhịp thở ra nhẹ nhõm. Một viên chức tóc bạc ngồi cạnh cửa sổ, hạ giọng rì rầm với người kế bên:
"Nghe nói nhà họ Hồ bên kia lập linh đường rồi, vắng tanh... nhưng cũng phải thôi, Hồ Văn Dung cũng nghỉ hưu, giờ còn dựa vào ai?""Biết nhìn hướng gió mới sống lâu. Kẻ thức thời mới là anh hùng.""Để ta xem, cô kỹ nữ làm cách nào để ngồi vững chiếc ghế này?""Quảng gia nhiều đời không nạp lẻ, tới đời này chắc phải thêm rồi. Ai đời để gái xuất thân tửu lầu làm chính?""Nói như người thì Quan gia cùng Hồ gia đâu phải báo tang.""Đúng là gà hóa phượng hoàng."Một vài người khác cười nhạt.Mỹ Linh ngồi im lặng nghe hết. Ngón tay khẽ vân vê vành ly, ánh mắt lướt qua từng người đang cúi đầu cung kính khi đi ngang nàng, từng người một, đều cúi chào nàng như đã nhận ra vị trí mới của "phu nhân nhà họ Quảng".Nàng nhìn sang Quảng LingLing người đang cười nhẹ khi bị ép uống thêm một ly rượu mừng, đôi mắt người ấy cong như trăng non, nhưng đáy mắt thì mãi mãi không say, mãi mãi tỉnh táo như kẻ đang chơi cờ.Mỹ Linh khẽ cười. Nụ cười không lớn, nhưng đủ để rạch một vết mực đen lên tấm lụa đỏ đang giăng kín phủ.Khi bước vào cuộc chơi, nếu không hiểu luật thì sẽ trở thành người bị chơi, nhưng tiếc thay, ngay từ đầu, nàng đã nắm trong tay kẻ viết luật: Quảng LingLing.Ở bên kia, tiếng chuông lễ tang vang chậm như từng hồi tử hình.
Ở bên này, tiếng ly cụng vang như mệnh lệnh thiết lập trật tự mới.Hai thế giới trong cùng một thành phố.
Một linh đường lạnh xác - Một yến tiệc phồn hoa.Tiệc tàn lúc hơn nửa đêm.Hàng trăm khách mời ra về, tiếng cười rộ lên khi bước qua cổng Quảng phủ, nhưng một giây sau liền bị nuốt trọn bởi màn đêm tĩnh mịch như dư vang từ một vở kịch đã khép màn. Đèn lồng ngoài sân được hạ thấp xuống, vài chiếc còn leo loét đỏ như xác pháo dở dang.Quảng LingLing tiễn đến tận bậc thềm, bước chân hơi loạng choạng.Ánh đèn vàng từ trần cao rọi xuống, kéo dài bóng cô thành một vệt nghiêng ngả, trông như một pho tượng đá vừa mất đi trụ đỡ. Cô người hầu canh ngoài đại sảnh nhìn thấy tình cảnh ấy liền hoảng hốt chạy tới, định đỡ lấy, nào ngờ Quảng LingLing chỉ phẩy tay ánh mắt lạnh như thể một vị quân vương vừa chém xuống một phán quyết cuối cùng. Giọng nói khàn khàn vương mùi rượu:
"Không cần... gọi phu nhân ra."Trong phòng, Mỹ Linh vừa thay xong bộ sườn xám nặng nề, đang định tháo trâm cài thì nghe tiếng người hầu gọi gấp ngoài cửa. Nàng chau mày, với tay lấy chiếc áo khoác lụa màu khói sương, khoác hờ lên người rồi vội bước ra.Khi thấy Quảng LingLing đang vịn tay vào tường, gương mặt vẫn giữ nét kiêu ngạo bất biến, nhưng thân thể rõ ràng đã không còn chống đỡ nổi men rượu.Nàng đi đến, lặng lẽ choàng tay qua eo người kia, dùng sức của chính mình đỡ lấy. Vừa thấy Mỹ Linh, Quảng LingLing lúc ấy mới thở ra một hơi, rồi như thể cuối cùng cũng tìm thấy nơi trút bỏ mọi mỏi mệt. Cô ngả đầu vào vai nàng, hai tay buông thõng, hơi thở thoảng qua cổ như lửa rượu thấm vào da thịt, nhắm mắt lại, dựa cả thân thể mình lên Mỹ Linh."Về phòng thôi." Mỹ Linh nói nhỏ, cúi đầu nhìn người trong lòng, giọng dịu dàng đến mức gió ngoài hiên cũng nín thở.Sau khi dìu vào phòng, cởi từng lớp trang phục vướng mùi khói thuốc và rượu, Mỹ Linh dùng khăn ấm lau qua người cô, rồi thay bằng bộ đồ ngủ mềm mỏng nhất, mùi gỗ trầm và hương tóc quyện vào nhau như một loại thuốc phiện không thể cai.Đèn phòng được tắt, chỉ còn ánh sáng từ hành lang hắt vào qua khe cửa. Vàng nhạt, mờ nhòe như một đoạn ký ức cũ bị rửa bằng nước mắt và thời gian.Mỹ Linh nằm xuống bên cạnh, quay sang nhìn Quảng LingLing.
Cô say đến gần như bất tỉnh, nhưng vẫn nghiêng người về phía nàng như một phản xạ có điều kiện được khắc vào tận tủy.Gương mặt ấy, dù là lúc tỉnh hay say, vẫn khiến nàng điên đảo. Từng cái chau mày, từng nét môi cong nhẹ, từng lần giận dỗi trẻ con hay lạnh lùng như băng tất cả đều khiến nàng muốn giữ cho riêng mình.Mỹ Linh nghiêng đầu, khẽ hôn lên nốt ruồi trên gò má lạnh như sứ ấy. Một cái hôn nhẹ, đủ để tim nàng thắt lại. Sau đó, như kẻ tù không chê tội, chui vào lòng người kia, tự chôn mình vào một chốn không lối thoát.Quảng LingLing hơi giật mình. Dù đang chìm trong cơn mê, nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, thân thể cô như phản xạ vòng tay khẽ siết lại, môi mấp máy hôn lên tóc của người đang nằm trong lòng như một thói quen. Không cần mở mắt. Không cần xác nhận.Ngoài hành lang, gió đêm khẽ thổi làm lay động tấm rèm mỏng, mang theo hơi lạnh cuối mùa. Trong phòng, nụ cười của Mỹ Linh nhếch lên, không rõ là trong mơ hay hiện thực.
"Nghe nói bên Quảng phủ hôm nay cưới lớn lắm. Mở tiệc trăm bàn, rượu đắt hơn vàng, khèn trống như muốn thổi vỡ mái đình."Đằng sau là vài người họ hàng bên ngoại, lặng lẽ chắp tay, không ai dám bàn chuyện lớn tiếng. Không khí nơi ấy ngột ngạt đến mức cả tiếng quạt mo cũng trở thành âm thanh xa xỉ.Một người hầu lặng lẽ lật sổ ghi điếu, chẳng ai xem. Người đến không nhiều, đến rồi cũng đi vội. Dòng chữ cuối cùng là tên một người: "Quản lý họ Vương, đại diện cơ quan cũ của Hồ lão gia, 200 đồng, không ở lại dùng cơm."Hồ Văn Dung chỉ khẽ nhếch môi. Không lộ rõ thái độ.
Ông hiểu có những ván cờ, đi sai một bước, cả bàn cờ là máu của mình. Một đời toan tính, đổi lấy xác con gái bị vứt trước cửa, chưa kịp mặc áo cưới đã bọc vải tang.Quảng phủ
Đèn kết từ cổng lớn vào tận sân trong, đỏ rực như máu vừa đổ ra còn chưa kịp khô.Từ ngoài cổng vào tận hậu viện đều treo lụa đỏ, rượu quý được bưng lên liên tục, khách mời nối nhau chúc tụng, tiếng hò reo chen nhau đinh tai nhức óc.Tân nương Trần Mỹ Linh mặc sườn xám màu ánh ngọc trai, tóc cài trâm vàng, sắc mặt thanh thản như người vừa thắng một ván bài lớn mà không cần ra tay.Quảng LingLing ngồi giữa tiệc, bận rộn cụng ly với quan khách sắc mặt ửng đỏ vì men, đôi mắt long lanh lạ thường, nụ cười không mấy khi hiện nhưng vẫn đủ khiến các tiểu thư cả dãy bàn phía đối diện rộ lên tán thưởng.Mỗi lần cô nâng ly, khách lại đứng dậy răm rắp, như thể rượu rót ra từ tay Quảng Thượng tướng là thánh chỉ, ai không uống là tự khép mình đứng ngoài cuộc đời.Quảng Thiếu Tường hôm nay mặc áo gấm tối màu, trên tay vẫn cầm chén rượu ấm. Ông ta ít khi cười, nhưng hôm nay khoé miệng lại cong cong, không hẳn vui, chỉ đơn giản là một nhịp thở ra nhẹ nhõm. Một viên chức tóc bạc ngồi cạnh cửa sổ, hạ giọng rì rầm với người kế bên:
"Nghe nói nhà họ Hồ bên kia lập linh đường rồi, vắng tanh... nhưng cũng phải thôi, Hồ Văn Dung cũng nghỉ hưu, giờ còn dựa vào ai?""Biết nhìn hướng gió mới sống lâu. Kẻ thức thời mới là anh hùng.""Để ta xem, cô kỹ nữ làm cách nào để ngồi vững chiếc ghế này?""Quảng gia nhiều đời không nạp lẻ, tới đời này chắc phải thêm rồi. Ai đời để gái xuất thân tửu lầu làm chính?""Nói như người thì Quan gia cùng Hồ gia đâu phải báo tang.""Đúng là gà hóa phượng hoàng."Một vài người khác cười nhạt.Mỹ Linh ngồi im lặng nghe hết. Ngón tay khẽ vân vê vành ly, ánh mắt lướt qua từng người đang cúi đầu cung kính khi đi ngang nàng, từng người một, đều cúi chào nàng như đã nhận ra vị trí mới của "phu nhân nhà họ Quảng".Nàng nhìn sang Quảng LingLing người đang cười nhẹ khi bị ép uống thêm một ly rượu mừng, đôi mắt người ấy cong như trăng non, nhưng đáy mắt thì mãi mãi không say, mãi mãi tỉnh táo như kẻ đang chơi cờ.Mỹ Linh khẽ cười. Nụ cười không lớn, nhưng đủ để rạch một vết mực đen lên tấm lụa đỏ đang giăng kín phủ.Khi bước vào cuộc chơi, nếu không hiểu luật thì sẽ trở thành người bị chơi, nhưng tiếc thay, ngay từ đầu, nàng đã nắm trong tay kẻ viết luật: Quảng LingLing.Ở bên kia, tiếng chuông lễ tang vang chậm như từng hồi tử hình.
Ở bên này, tiếng ly cụng vang như mệnh lệnh thiết lập trật tự mới.Hai thế giới trong cùng một thành phố.
Một linh đường lạnh xác - Một yến tiệc phồn hoa.Tiệc tàn lúc hơn nửa đêm.Hàng trăm khách mời ra về, tiếng cười rộ lên khi bước qua cổng Quảng phủ, nhưng một giây sau liền bị nuốt trọn bởi màn đêm tĩnh mịch như dư vang từ một vở kịch đã khép màn. Đèn lồng ngoài sân được hạ thấp xuống, vài chiếc còn leo loét đỏ như xác pháo dở dang.Quảng LingLing tiễn đến tận bậc thềm, bước chân hơi loạng choạng.Ánh đèn vàng từ trần cao rọi xuống, kéo dài bóng cô thành một vệt nghiêng ngả, trông như một pho tượng đá vừa mất đi trụ đỡ. Cô người hầu canh ngoài đại sảnh nhìn thấy tình cảnh ấy liền hoảng hốt chạy tới, định đỡ lấy, nào ngờ Quảng LingLing chỉ phẩy tay ánh mắt lạnh như thể một vị quân vương vừa chém xuống một phán quyết cuối cùng. Giọng nói khàn khàn vương mùi rượu:
"Không cần... gọi phu nhân ra."Trong phòng, Mỹ Linh vừa thay xong bộ sườn xám nặng nề, đang định tháo trâm cài thì nghe tiếng người hầu gọi gấp ngoài cửa. Nàng chau mày, với tay lấy chiếc áo khoác lụa màu khói sương, khoác hờ lên người rồi vội bước ra.Khi thấy Quảng LingLing đang vịn tay vào tường, gương mặt vẫn giữ nét kiêu ngạo bất biến, nhưng thân thể rõ ràng đã không còn chống đỡ nổi men rượu.Nàng đi đến, lặng lẽ choàng tay qua eo người kia, dùng sức của chính mình đỡ lấy. Vừa thấy Mỹ Linh, Quảng LingLing lúc ấy mới thở ra một hơi, rồi như thể cuối cùng cũng tìm thấy nơi trút bỏ mọi mỏi mệt. Cô ngả đầu vào vai nàng, hai tay buông thõng, hơi thở thoảng qua cổ như lửa rượu thấm vào da thịt, nhắm mắt lại, dựa cả thân thể mình lên Mỹ Linh."Về phòng thôi." Mỹ Linh nói nhỏ, cúi đầu nhìn người trong lòng, giọng dịu dàng đến mức gió ngoài hiên cũng nín thở.Sau khi dìu vào phòng, cởi từng lớp trang phục vướng mùi khói thuốc và rượu, Mỹ Linh dùng khăn ấm lau qua người cô, rồi thay bằng bộ đồ ngủ mềm mỏng nhất, mùi gỗ trầm và hương tóc quyện vào nhau như một loại thuốc phiện không thể cai.Đèn phòng được tắt, chỉ còn ánh sáng từ hành lang hắt vào qua khe cửa. Vàng nhạt, mờ nhòe như một đoạn ký ức cũ bị rửa bằng nước mắt và thời gian.Mỹ Linh nằm xuống bên cạnh, quay sang nhìn Quảng LingLing.
Cô say đến gần như bất tỉnh, nhưng vẫn nghiêng người về phía nàng như một phản xạ có điều kiện được khắc vào tận tủy.Gương mặt ấy, dù là lúc tỉnh hay say, vẫn khiến nàng điên đảo. Từng cái chau mày, từng nét môi cong nhẹ, từng lần giận dỗi trẻ con hay lạnh lùng như băng tất cả đều khiến nàng muốn giữ cho riêng mình.Mỹ Linh nghiêng đầu, khẽ hôn lên nốt ruồi trên gò má lạnh như sứ ấy. Một cái hôn nhẹ, đủ để tim nàng thắt lại. Sau đó, như kẻ tù không chê tội, chui vào lòng người kia, tự chôn mình vào một chốn không lối thoát.Quảng LingLing hơi giật mình. Dù đang chìm trong cơn mê, nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, thân thể cô như phản xạ vòng tay khẽ siết lại, môi mấp máy hôn lên tóc của người đang nằm trong lòng như một thói quen. Không cần mở mắt. Không cần xác nhận.Ngoài hành lang, gió đêm khẽ thổi làm lay động tấm rèm mỏng, mang theo hơi lạnh cuối mùa. Trong phòng, nụ cười của Mỹ Linh nhếch lên, không rõ là trong mơ hay hiện thực.