LINGORM | SẮC

Chương 65: Giận Quá Mất Mạng



Sáng sớm, Quảng phủ.

Nắng chưa kịp len hẳn vào ô cửa cổ khắc hoa, hương trầm trong sảnh chính đã thoảng một làn thanh nhã, lan tỏa khắp gian phòng lạnh màu gỗ lim. Quảng LingLing từ ngoài cổng thong thả bước vào, mỗi bước đều vững vàng, dứt khoát như kẻ đã sớm chuẩn bị tư thế đối diện bão giông.

Bên trong, Quảng Thiếu Tường đã ngồi đợi, trà trên bàn còn nghi ngút hơi. Bộ trường bào bằng gấm xanh ngọc của ông được ủi phẳng không một nếp gãy, gương mặt chín chắn ấy lúc này phủ một lớp âm trầm u ám.

Thấy con gái, ông không đứng dậy, chỉ hất mắt:

"Con hồi phục trí nhớ từ khi nào?"

Quảng LingLing không trả lời ngay. Cô cầm bình sứ, tráng ấm, rót trà. Ngón tay thon dài cử động gọn gàng, nước trà trong veo chảy vào tách sứ phát ra tiếng lạnh lẽo.

"Không có." Cô đáp, giọng khô lạnh, ánh mắt vẫn dõi theo dòng trà xanh đang chuyển động trong ly.

Quảng Thiếu Tường khựng lại trong khoảnh khắc, rồi chau mày:

"Không hồi phục mà con lại cưới cô ta? Vớ vẩn."

Quảng LingLing nhấc tách trà lên, đưa lên môi, nhấp một ngụm.

"Không có mất trí." Cô trả lời, mắt không rời mặt trà sóng sánh trong tay.

Một câu nói khiến khí huyết ông lão như nghẽn lại. Quảng Thiếu Tường hít vào một hơi thật sâu, kìm nén cảm xúc, phải mất vài giây mới giữ lại vẻ điềm đạm bề ngoài. Cảm giác như bị chính đứa con gái mình dẫn xoay vòng giữa sân, dắt mũi như trâu kéo cày.

Ngay khi ông định lên tiếng tiếp tục, cánh cửa chính bật mở.

Hồ Văn Dung xuất hiện cả người toát ra sát khí. Cây gậy gỗ đàn ông ta chống trong tay đập mạnh xuống nền đá hoa cương, phát ra một tiếng "cộc" đầy đe dọa.

"Quảng Thiếu Tường! Hôm nay ngài phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng!"

Quảng Thiếu Tường đứng dậy, khuôn mặt đổi sang nụ cười khách khí giả tạo. Ông khẽ gật đầu với gia nhân:

"Rót trà cho Hồ Đại tướng."

Sau đó quay lại, tránh nặng tìm nhẹ dùng lời nói nhẹ nhàng, nhưng từng chữ đều như đang lướt lưỡi dao:

"Thật xin lỗi con bé Tiên Thanh. Quảng LingLing này... trong lúc say sỉn đã làm ra chuyện không đúng với thuần phong mỹ tục, đã ép buộc Mỹ Hồ cô nương làm điều trái với luân thường đạo lý, khiến người tổn hại danh tiết. Nên nhà họ Quảng, bắt buộc phải gánh vác hậu quả cho sự hồ đồ ấy."

Quảng LingLing ngẩng đầu nhìn cha, nhướng mày, ánh mắt như thể hỏi: Con vô lại đến mức đó sao?

Nét mặt cô không đổi, nhưng thần sắc lạnh dần. Rõ ràng cô cùng Mỹ Linh tình nguyện yêu đương, tự nguyện ân ái, không hề có ai ép ai, càng không có cái gì gọi là 'một phút hồ đồ'. Mà giờ bị diễn thành tuồng "cường thủ hào đoạt", nhìn sao cũng thấy buồn cười.

Nhưng cô không lên tiếng vạch trần cha mình. Trong những ván cờ, đôi khi, im lặng chính là lời tuyên chiến cao tay nhất.

Hồ Văn Dung nghe xong, tức đến mặt đỏ bừng. Ông ta mất người trong mơ, mất cả món hôn sự chiến lược, chỉ đổ lên đầu một chữ "say xỉn" là xong chuyện, như thể việc ông đưa Quảng LingLing lên ghế Thượng tướng chẳng được một xu.

Nội tâm ông gào thét: Bàn cờ của ông mất một con xe, giờ thêm cả con hậu ông muốn cũng bị lật. Ông nén giận, giọng khàn đặc:

"Vậy mời Quảng Thượng tướng nói rõ. Cô định thế nào?"

Quảng LingLing đặt tách trà xuống, đứng dậy, tư thế chỉnh tề nhưng không rập khuôn lễ nghĩa, ánh mắt điềm nhiên như đã đọc trước lòng người ba bước.

"Hồ gia không cần chịu thiệt. Quảng gia sẽ bù thêm của hồi môn cho Tiên Thanh, gấp đôi nếu cần. Nhưng... người cưới không thể là tôi."

Hồ Văn Dung tròn mắt. Lời từ chối đến nhanh, lạnh và rõ ràng đến mức ông ngồi im vài giây như bị đông cứng. Nhưng ông vẫn chưa chịu thua, cố kìm lại cơn giận, sợ mất trắng:

"Nếu Quảng gia lỡ cưới Mỹ Hồ thì thôi. Coi như, Hồ gia ta chịu thiệt, nhưng Mỹ Hồ... làm thiếp. Tiên Thanh nhà tôi vẫn phải là người chính thức. Chuyện này truyền ra ngoài, ai cũng giữ được mặt mũi."

Quảng LingLing ngước nhìn ngói trên trần nhà được xếp bằng ngói đỏ chói đều mà đẹp mắt, Mỹ Linh làm thiếp sao? Tất cả ngói ở Quảng phủ nhanh chóng được dỡ mất. Quảng LingLing lắc đầu như xua tan suy nghĩ vừa rồi.

Còn, Quảng Thiếu Tường có chút dao động. Một cuộc hôn nhân kép có thể cứu lại thế cục, dẫu là thiếp – chính cũng vẫn còn đường sống cho Quảng – Hồ liên kết. Quảng Thiếu Tường vừa nhích người, đầu chưa kịp gật, thì đã nghe con gái đã lên tiếng trước:

"Đại tướng nói phải, chuyện này đúng là nên giữ thể diện."

Cô chậm rãi bước đến gần ông ta, giọng không cao không thấp:

"Nhưng thật ngại ngùng khi phải nói, trên dưới Quảng gia xưa nay không thể xảy ra việc thêm người hay nạp thiếp."

Ánh mắt sắc bén của cô nhìn thẳng vào ông:

"Mong Hồ Đại tướng thông cảm, quan thanh liêm đi chăng nữa cũng khó lòng mà phân định luật nhà. Ngài không tin tôi, thì nhìn cha tôi cũng sẽ rõ."

Không lớn tiếng. Không công kích. Nhưng từng câu, từng chữ đâm sâu như lưỡi dao trượt qua da không rớm máu, chỉ để lại một cục tức không thể phản bác.

Hồ Văn Dung nghẹn họng. Ông không thể phản bác được gì cũng không thể ở lại thêm.

Ông gằn giọng:

"Tốt. Rất tốt. Quảng gia quả nhiên lợi hại."

Rồi không nhìn ai nữa, ông quay người, gậy đập từng tiếng cộc cộc rời khỏi Quảng phủ, giống như một con mãnh thú bị lột móng, giận nhưng không thể gầm.

Ở Nhất Khanh

Cũng chẳng được mấy phần yên ổn. Ánh nắng đầu ngày nhòe nhạt chiếu lên mặt giường, gối trắng còn phảng phất hương thanh mát lạnh lẽo của người kia, như thể chỉ mới rời đi vài phút trước. Trần Mỹ Linh xoay người, khẽ đưa tay sờ vào nếp chăn lõm xuống, lành lạnh.

Hương vị ngón tay thon dài còn vương trên làn da mềm mại của nàng, những dư âm của chiếc hôn tối qua vẫn còn hằn vết trên cổ. Vậy mà bóng người chẳng thấy đâu.

Mỹ Linh nhắm mắt thêm một nhịp, môi khẽ mím. Tâm trạng vừa rối loạn vừa trống rỗng, như cắn nhầm một viên kẹo the ngọt ngào bị nuốt trôi nhanh chóng, chỉ còn cảm giác lạnh nhói nơi lưỡi.

"Tiểu thư!" Tiểu Thúy ngoài cửa gõ dồn dập, hơi thở dồn dập không giống thường ngày.

"Hồ Tiên Thanh dẫn người tới Nhất Khanh, nói là muốn đập phá."

Trần Mỹ Linh mở mắt.

Chăn trượt khỏi vai. Nàng ngồi dậy, thần sắc lạnh đi từng phân. Tâm trạng âm ỉ từ sớm, giờ có chỗ trút, cũng xem như trời giúp nàng giải khuây.

Nàng xuống giường, chẳng thèm chỉnh trang gì nhiều ngoài khoác thêm chiếc áo khoác mỏng phủ bên áo ngủ trắng. Tóc chưa chải, môi vẫn đỏ, da vẫn còn vết hôn ngân từ cổ xuống vai rõ ràng là dấu vết của đêm kéo dài. Nhưng dáng đi lại vững vàng đến kỳ lạ, như thể mỗi bước đều là dẫm lên mặt người khác.

Xuống đến sảnh, quả nhiên thấy người của Nhất Khanh cùng người của Hồ gia đang đứng kình nhau như đang chờ phát lệnh đến bắt đầu trận chiến. Còn Hồ Tiên Thanh đang đứng giữa, áo khoác ngắn tay, môi son đỏ chót, nhưng mặt thì méo mó như lên cơn điên.

"Mỹ Hồ! Con kỹ nữ không biết xấu hổ! Dựa vào đâu mà cướp người của tôi?!"

Mỹ Linh đi chậm rãi, gót giày cao gõ trên bậc thềm tạo ra một chuỗi âm thanh đều đặn, lạnh như kim loại mài vào nhau.

Nàng không đáp ngay, chỉ bước đến sát, đứng dưới nắng sớm, nghiêng đầu như thể đang thật sự ngắm nghía:

"Cướp? Cô từng có sao?"

"Nhưng tôi nhớ rõ là người chưa cùng cô để lại sợi dây bạc nào, tôi còn nhớ Quảng LingLing chỉ lên giường của tôi."

Nụ cười của Mỹ Linh không sắc bén, nhưng ánh mắt lại tựa lưỡi dao lướt qua da mặt người khác.

"Tôi cũng đâu biết, người cô muốn lại leo lên giường tôi rồi ép tôi phải làm chính thất của Quảng gia như vậy. Thật khó lòng." Nàng thở dài, sau đó lại nói tiếp:

"Cô biết không, Hồ Tiên Thanh, tôi không muốn giành. Nhưng mà, cô có muốn vào phòng ngửi thử mùi chăn gối còn ấm không?"

Hồ Tiên Thanh run rẩy vì tức giận, gào lên:

"Cô... đồ tiện nhân! Cô nghĩ cô hơn tôi ở điểm nào?!"

Mỹ Linh cười, lần này thực sự bật cười nụ cười dịu dàng mà lạnh lùng như tuyết đầu mùa:

"Tôi có thứ Quảng LingLing cần, thứ cô không có."

Nàng bước thêm một bước, ghé sát tai Hồ Tiên Thanh, thì thầm:

"Là cảm giác được người cô yêu đè dưới thân mà thở gấp gọi tên mình trọn cả đêm."

Một câu vừa xong, Hồ Tiên Thanh như phát điên. Cô ta hét lên, đạp đổ một chiếc bàn gần đó, rồi định lao vào đánh Mỹ Linh.

Nhưng Mỹ Linh không né, cũng không cần ai cản. Tiểu Thúy và mấy người trong tửu lâu đã kịp thời chắn giữa. Hồ Tiên Thanh vùng vằng, tóc rối, giày gãy gót, đứng giữa đám đông như một con rối bị cắt dây, mất cả hình tượng, lẫn lý trí.

Mỹ Linh chỉ đứng nhìn, gió sớm luồn qua vạt áo khoác mỏng, vẽ một vầng nhẹ quanh dáng hình nàng. Nàng đưa tay vuốt tóc ra sau tai, yên lặng dõi theo màn điên loạn trước mặt.

Ánh mắt không hả hê, không tàn nhẫn chỉ là lạnh, như thể đứng nhìn một đứa trẻ dãy dụa giữa chợ, hết cách rồi vẫn chẳng được mẹ mua đồ chơi.

Hồ Tiên Thanh sau một tràng gào thét đến điên dại, mắt đỏ lừ, môi run bần bật, lòng tự trọng bị xé toạc từng mảnh, không còn giữ nổi dáng vẻ của một thiên kim tiểu thư. Đám người hầu Hồ gia đứng phía sau, kẻ thì nơm nớp, kẻ thì rục rịch rút lui, không ai dám bước tới ngăn cản cô ta lúc này.

Bỗng.

Hồ Tiên Thanh thình lình quay ngoắt, giật lấy con dao gọt trái cây sắc bén trong tay một người hầu đang run lẩy bẩy bên cạnh.

"Cô phải chết!" Cô ta gào lên, đôi mắt đầy tơ máu, con dao lóe ánh thép dưới nắng mai.

"Tiểu thư!" Người hầu hoảng loạn muốn giật lại, nhưng cô ta đã lao lên bậc thềm, hướng thẳng về phía Mỹ Linh như một con thú mất lý trí.

Tiểu Thúy hét thất thanh. Nhưng Mỹ Linh chỉ khẽ nhướng mày.

Ngay khoảnh khắc Hồ Tiên Thanh đặt chân bước thứ hai, tiếng súng nổ vang như sấm xé toạc không khí.

Đoàng!

Viên đạn đầu tiên xuyên thẳng vào ngực trái của cô ta, máu văng ra, đỏ tươi trên nền đá xám.

Cô ta chưa kịp ngã. Đôi mắt trợn trừng vẫn nhìn chằm chằm vào Mỹ Linh.

Đoàng!

Viên thứ hai bắn thẳng tim. Cơ thể Hồ Tiên Thanh như bị giật lên rồi đổ sập xuống bậc đá, nằm bất động. Máu thấm ướt lớp vải dạ tím sẫm, lan ra như đoá hoa tanh tưởi.

Trên lầu, Lưu Bình vẫn giữ nguyên tư thế ngắm bắn, khẩu súng lục chưa kịp hạ xuống. Gương mặt cậu lạnh tanh, ánh mắt không gợn một chút dao động nào.

Mỹ Linh không đổi sắc. Nàng đứng nhìn thêm vài giây, như đang đợi xác người kia thôi co giật hẳn. Rồi mới đưa tay vuốt nhẹ vạt áo ngủ bị gió thổi lệch, thong thả quay lưng bước lên cầu thang gỗ. Mỗi bước đều đều, yên tĩnh, như đang bước qua xác chết đã nguội từ lâu.

Người hầu Hồ gia hoảng loạn, gào rú, ả hầu thì khóc, có kẻ vừa run vừa chạy về Hồ phủ báo tin. Có hai người khiêng thi thể Hồ Tiên Thanh lên, máu vẫn nhiễu xuống sàn qua kẽ vải.

Quảng phủ.

Hồ Văn Dung rời đi, người hầu vẫn châm thêm trà cho chủ, mùi trà xanh thơm ngát, ấm cả sảnh chính.

Quảng Thiếu Tường cầm chén trà lên, quay sang nhìn con gái:

"Còn tiệc ngày mai thì sao? Khách cũng mời hết rồi."

"Cha muốn lấy thêm vợ cũng được." Quảng LingLing mỉm cười, rót thêm trà cho mình. "Không thì mai con đưa Mỹ Linh về."

Quảng Thiếu Tường suy nghĩ rồi nói: "Được, trước sau gì cũng phải nhìn, sống không muốn thấy, nhưng chết cũng không né được."

Lưu Hoan từ xa bước đến. Mặt bình tĩnh báo:

"Thượng tướng... Hồ Tiên Thanh cầm dao định giết phu nhân, bị Lưu Bình bắn chết tại chỗ. Hiện xác đang được đưa ra khỏi Nhất Khanh."

Quảng Thiếu Tường đặt chén trà xuống, mặt trầm hẳn lại.

Quảng LingLing gật đầu nhẹ. Đôi mắt vẫn bình tĩnh như mặt hồ giữa mùa đông, không một gợn sóng, khẽ nhấc chén trà lên, đưa lên môi nhấp một ngụm, không vội không chậm nói:

"Dọn đường đi. Đừng để phu nhân vấp." Giọng nói nhàn nhạt, như đang dặn dò người quét lá đầu sân chớ để sót lại bụi bẩn.

Lưu Hoan gật đầu rồi, rời đi ngay sau đó.

Quảng Thiếu Tường khựng lại, nhìn con gái, ánh mắt khó đoán. Chỉ có một câu duy nhất: "Dung túng quá độ."

Quảng LingLing không nhìn ông. Cô đặt nhẹ ly trà xuống khai, không có ý định trả lời.

Quảng Thiếu Tường không thấy con gái trả lời, mãi sau mới trầm giọng:

"Người chết rồi, con còn lạnh hơn cả người chết."

Quảng LingLing cười. Không vang, không dịu, chỉ như âm thanh lướt qua kẽ răng:

"Người chết rồi có ấm cũng không sống lại được. Còn người sống... thì phải được yên ổn."

Quảng Thiếu Tường nhìn con gái, hồi lâu cũng chỉ nhắm mắt lại, thở dài: "Giết người với con thật nhẹ."

"Vì vậy, con đang tránh để việc nhẹ đè nặng lên việc lớn." Quảng LingLing khẽ cười.

"Vậy việc gì là việc lớn? Việc nước sao?" Quảng Thiếu Tường chau mày hỏi con gái.

"Đừng đụng đến Mỹ Linh, chuyện lớn thế nào cũng có thể giải quyết."

"Còn đụng đến Trần Mỹ Linh?" Quảng Thiếu Tường muốn biết với con gái mình, cô kỹ nữ kia quan trọng bao nhiêu.

"Không còn mạng để giải quyết." Cô nhìn thẳng mắt cha, nghiêm túc trả lời.

"LingLing à! đừng để lý do to hơn câu chuyện." Rồi ông đứng dậy đi về phòng.    

Bầu trời phía trên vẫn trong xanh, nhưng gió thổi mạnh hơn một chút. Một đợt sóng ngầm vừa trào lên từ nơi sâu nhất của thành phố A.

Hồ phủ.

Canh Ngọ, chưa đứng bóng.
Sảnh chính Hồ phủ vẫn còn ngổn ngang mấy sấp vải thượng hạng bà Hồ vừa đem về đủ sắc đủ loại, ánh tơ như nước, thêu tay từng hoa văn tỉ mỉ dành riêng cho áo cưới chưa kịp mặc.

Bà ngồi giữa phòng, tay chưa rời mớ lụa, miệng đã cằn nhằn không dứt:
"Cái đám buôn vải bây giờ đúng là coi trời bằng vung. Giá cao gấp rưỡi năm ngoái."

Hồ Văn Dung không đáp.
Ông đang rót trà, nghe vợ càm ràm mà như nghe gió thoảng. Lông mày hơi nhíu lại, nhưng không phải vì lời nói mà vì âm thanh cuống cuồng đang vọng lên từ sân ngoài.

Cửa bật mở.

Hai người hầu lao vào, khiêng thi thể Hồ Tiên Thanh trên tấm khăn trắng nhuộm máu. Đầu nghiêng lệch, tóc xõa, môi vẫn còn vết cắn sâu – máu từ miệng chảy xuống áo, đen lại như mực khô. Áo lụa trắng bạc nhuộm sắc chết, gót giày rách, mắt trợn ngược, không một vẻ an nhiên.

Không ai nói một lời.

Bà Hồ đứng dậy khỏi đống vải, như bị ai đó tát một phát vào mặt. Bà lao tới, gào lên:

"Tiên Thanh! Trời ơi con tôi! Là ai! Là đứa nào hại nó! Tiên Thanh của mẹ mà!"

Bà gục xuống, ôm lấy con gái, cả người run lên như trúng phong. Vạt áo bị máu dính đỏ vẫn còn thơm mùi phấn. Một cơn điên dâng lên trong mắt bà, tròng trắng lộ rõ, môi giật giật như đang bị thiêu sống.

Người theo hầu Hồ Tiên Thanh lùi lại, run giọng:

"Là... người của Quảng gia nổ súng. Tiểu thư cầm dao đến Nhất Khanh định giết phu nhân của Quảng Thượng tướng..."

"Phu nhân?" Hồ Văn Dung bật cười. Tiếng cười của ông không có sức, như một sợi dây bị kéo căng rồi đứt đoạn, bật ra chút gì đó khô khốc, cay nghiệt.

"Là... là Nhất Khanh... là cái nơi đó phải không? Là nó! Con tiện nhân đó, tôi phải đến Nhất Khanh, phải giết nó! Phải lấy đầu nó tế linh hồn con gái tôi!" Bà Hồ buông xác con gái đứng dậy.

Hồ Văn Dung không nói. Ông bước tới, mặt không đổi sắc, rồi tát thẳng vào mặt vợ.

Chát!

Âm thanh ấy như tiếng roi quất vào không khí đầy tĩnh lặng sắc, bén, đau đến không réo gọi được nước mắt.

Bà Hồ khựng lại, mặt bị lệch hẳn một bên. Nhưng ánh mắt vẫn ngùn ngụt phẫn uất.

"Ông đánh tôi? Con tôi chết! Ông còn bênh người ngoài?"

Hồ Văn Dung cất giọng, khô như giấy đốt: "Con gái bà vào nhà người ta, cầm dao muốn giết vợ người ta. Người ta bắn chết, chỉ là phòng vệ chính đáng."

Bà Hồ gào lên, khản đặc: "Không lẽ tôi phải nuốt cái chết của con vào bụng? Phải im lặng để danh tiếng Quảng gia dẫm lên đầu Hồ gia sao?"

Ông nhìn bà, lâu đến mức người ta tưởng ông sẽ mắng tiếp, hoặc đánh thêm. Nhưng không, ông chỉ lặng lẽ ngồi xuống, vươn tay vuốt đôi mắt Hồ Tiên Thanh. Hai mí mắt khô khốc, cứng đờ như đá lạnh, cần dùng lực để khép lại. Đôi mắt từng kiêu hãnh, từng ảo vọng tình yêu giờ đóng lại, như một cánh cửa gãy bản lề, rệu rã đến nỗi không ai muốn chạm vào.

Xong xuôi, ông quay lưng. Giọng ông trầm thấp, không cảm xúc, như thể vừa ký một giấy hẹn tang lễ: "Gọi quản gia. Lo tang sự."

Không ai khóc nữa.

Ngoài trời, gió trưa nóng như hắt lửa lên mái ngói. Tiếng quạ kêu sau vườn vọng qua, khô khốc, tanh mùi máu.

Chương trước Chương tiếp
Loading...