LINGORM | SẮC
Chương 64: Đại Hỷ
Nhất Khanh, canh Mão.Dưới sảnh Nhất Khanh, sau một đêm mọi sự chuẩn bị đã đâu vào đấy. Đèn lồng đỏ treo cao, dải vải đỏ chạy dài từ hành lang đến tận bậc thềm. Người làm xếp hàng ngay ngắn, khí thế uy nghi như chuẩn bị nghênh đón quý phi nhập cung.Quảng LingLing mặc một bộ trường bào đỏ sẫm thêu chỉ vàng, ngồi thẳng lưng uống trà. Ngón tay thon dài khẽ xoay tách sứ, ánh mắt cô dõi theo từng động tác của đám người trong sảnh, như một vị vua lạnh lùng đứng nhìn thiên hạ nghiêng mình chúc phúc.Lưu An bước đến, nhẹ giọng: "Giờ lành sắp đến rồi, khách khứa cũng gần có mặt đủ, có cần gọi phu nhân dậy chuẩn bị không ạ?"Cô ngẩng đầu liếc hắn, đáy mắt phẳng lặng như gương: "Để nàng ngủ thêm một chút đi. Ngươi muốn giờ tốt hay sống tốt?"Lưu An gật đầu, sống lưng cứng đờ: "Vâng."Canh Thìn, phòng trên lầu hai.Mỹ Linh cựa mình tỉnh dậy. Ánh sáng xuyên qua rèm mỏng khiến nàng nhíu mắt, theo bản năng ngồi dậy. Nhưng ngay giây đầu tiên, nàng ngẩn người.Mọi vật xung quanh rèm cửa, cả cây đèn trên bàn tất thảy đều chuyển sang sắc đỏ thẫm như máu, thiếu mỗi ga giường nàng đang nằm lên.Không khí mang mùi đàn hương nhẹ, lồng đèn đỏ treo sát trần, từng sợi tua rua rũ xuống như những cánh mành đang dệt nên một chiếc lưới hôn lễ xa hoa.Nàng gọi: "Tiểu Thúy!"Tiểu Thúy vui vẻ chạy vào, tay cầm một bộ trang phục tân nương, mái tóc cũng đã bới sẵn một chiếc trâm cài."Tiểu thư! Giờ lành tới rồi, Quảng thượng tướng đang đợi ở dưới. Người bảo em chuẩn bị cho cô!"Trần Mỹ Linh ngồi thẳng người, ánh mắt thản nhiên nhưng giọng nói pha chút bực dọc: "Lại bày trò gì nữa đây?"Tiểu Thúy cười hì hì: "Dạ, hôm nay là đại hỉ ạ!"Nàng lẩm bẩm như đang mắng một câu nhưng không chống cự, cũng không tỏ vẻ giãy giụa. Chỉ hờ hững nói:"Ta nói đồng ý khi nào? Vô lại." Rồi im lặng ngồi để Tiểu Thúy chải tóc, thay đồ.Tấm gương đồng phản chiếu gương mặt lạnh như nước giếng đêm của nàng, nhưng ánh mắt lại lặng lẽ... long lanh một ngọn lửa nhỏ. Một ngọn lửa mang tên Quảng LingLing.Canh Tỵ.Tiếng trống nổi lên ba hồi, vang vọng như sấm đánh xuống giữa lòng ngực từng người trong Nhất Khanh Tửu Lâu.Cánh cửa đại sảnh mở toang, toàn bộ ánh sáng tràn vào, vẽ bóng Quảng LingLing đứng sừng sững nơi ngưỡng cửa.Trường bào đỏ rực, kim tuyến thêu vân long quấn quanh tay áo và tà áo. Gương mặt cô lạnh như điêu khắc, từng bước tiến vào khiến đám người làm và khách khứa hai bên không dám thở mạnh.Phía sau, là linh vị tổ tiên nhà họ Quảng được đặt trang trọng trên bàn thờ lớn, trầm hương cuộn khói từng vòng như khí tức thần linh đang chứng giám.Mọi người bàng hoàng.
Bái đường ở tửu lâu, không phải tại Quảng phủ.
Không có đại tộc tề tựu, không có bậc trưởng bối, không có lễ nghi rườm rà. Chỉ có người và quyền.Tiếng chiêng vang lên, Lưu An giọng vang dội:"Giờ lành đã điểm! Rước tân nương!"Từ trên lầu, Trần Mỹ Linh bước ra, váy cưới đỏ theo kiểu cổ truyền, tóc búi cao cài trâm phượng. Dưới ánh nến và lồng đèn, gương mặt nàng trắng như sương mai, môi đỏ như máu, bước chân chậm rãi mà kiêu ngạo không khác gì yêu hồ đi vào miệng cọp.Ánh mắt nàng và Quảng LingLing giao nhau. Một giây. Cả thế giới tĩnh lặng.Rồi Quảng LingLing bước đến, không hỏi, không đợi, không thuyết phục, chỉ nắm chặt tay nàng đi giữa tiếng xì xào và ánh mắt kinh hoàng của mọi người.Nàng không chống cự, nhưng vẫn cười nhạt: "Chị làm gì thế này?"Quảng LingLing khẽ nghiêng đầu: "Bái đường. Em không thấy à?""Chị hỏi ý em chưa?""Tôi lấy vợ phải hỏi ý em sao?""Chị xin phép cha chị chưa?" Câu hỏi đầy giễu cợt.Quảng LingLing cúi đầu, sát bên tai nàng: "Đừng lo, em ngủ với tôi."Nàng cười. Cười đến rung người, rồi lại im lặng để mặc cô nắm tay kéo đến giữa đại sảnh.Nhất bái thiên địa.
Hương trầm cháy nghi ngút, linh vị tổ tiên như nhìn xuống không phán xét, không ngăn cản.Nhị bái cao đường.
Quảng LingLing nhìn vào chiếc ghế trống dành cho Quảng Thiếu Tường, không người ngồi.
Cô nhếch môi. Không cần. Cô cưới vợ chứ không phải lấy thêm mẹ.Phu thê giao bái.
Hai người đứng đối diện, ánh mắt như đâm vào nhau, sắc nhọn, đầy hơn thua không ai chịu cúi đầu trước.
Cuối cùng...
Mỹ Linh đưa tay nhấn đầu Quảng LingLing cúi đầu xuống trước.LingLing thuận thế cúi theo, nhưng không phải thua. Là... đầu hàng trái tim mình.Mọi người xung quanh vỗ tay, reo hò, nhưng trong sảnh, hai người họ chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.Lưu An bước tới, đưa lên hai chén hợp cẩn tửu đặt trong khay gỗ đàn, hương rượu thơm cay như hòa lẫn với không khí căng đầy dục vọng và quyền lực nơi sảnh đường. Mỹ Linh khẽ nâng ly, ánh mắt liếc qua người đối diện yêu dã, khiêu khích, rồi cong môi cười nhạt.Quảng LingLing cũng đưa tay nâng chén. Nhưng thay vì uống, cô nghiêng người, ngón tay thon dài giữ chặt cổ tay Mỹ Linh, ghé môi xuống sát miệng ly, một hơi uống cạn rượu trong chén của nàng, sau đó nâng cằm nàng, dùng miệng truyền lại từng giọt.Rượu cay. Gió thổi qua lồng đèn, ánh lửa rung rinh.
Trần Mỹ Linh rít khẽ, giọng giễu cợt như bật ra khỏi cổ họng đang bị thiêu đốt: "Về sau, mong được chỉ giáo."Quảng LingLing nhếch môi, sát tai nàng, hơi thở phả lên vành tai mềm mỏng: "Không cần chỉ giáo... tất cả đều nghe em."Dứt lời, cô khẽ siết eo nàng, kéo sát vào lòng mình.Tiếng người reo hò xung quanh bị chặn đứng bởi một ánh mắt sắc như dao của Quảng LingLing. Cô thích mời đông khách nhưng không đồng nghĩa với việc thích ồn ào.Nhất là lúc này khi trong mắt cô, thiên hạ không còn ai khác ngoài người đang đứng trước mặt.Cả sảnh đường tĩnh lặng. Họ đứng giữa ánh sáng đỏ rực, như hai ngọn lửa nhìn nhau.Bái đường hoàn tất. Lưu An bước lên trước, kính cẩn: "Mời tân nhân hồi phòng động phòng."Quảng LingLing không nói một lời, bế bổng Trần Mỹ Linh lên trước mặt bao người. Váy đỏ cuốn theo gió, mảnh trâm rơi khỏi tóc, cắm thẳng xuống bậc thềm gỗ như mũi tên sắc lẹm.
Mỹ Linh cúi đầu nhìn qua vai cô, nhẹ giọng thì thầm: "Chị đúng là vô lại."Quảng LingLing chỉ cười, cười không thành tiếng, siết chặt vòng tay, cất bước rời sảnh.Ánh nến đỏ trải dài theo hành lang.
Tiếng bước chân trầm ổn của Quảng LingLing vang lên, từng bước đều như tuyên cáo với mọi người: Người này, là của ta.Vừa bước vào tiền sảnh Nhất Khanh, Quảng Thiếu Tường lập tức ngửi được mùi đàn hương không phải loại dùng cho nghi lễ thờ cúng, mà là thứ thơm lừng lẫn với mùi rượu thượng hạng. Ông không cởi áo khoác, đứng đó như một khối đá lửa lạnh lùng, hai mắt đảo qua từng dãy bàn tiệc đỏ rực như một ngọn núi lửa bị bịt miệng suốt nhiều giờ, chỉ cần ai đó đụng nhẹ là sẽ nổ tung.Quảng LingLing vừa đặt chân xuống đại sảnh đã nghe Lưu Hoan ghé sát tai:"Quảng lão gia... đang đứng giữa cửa, sắc mặt không tốt."Cô chỉ cười một tiếng, không nhanh không chậm, tự rót cho mình một chén rượu rồi mới bước tới.Ánh mắt cha con chạm nhau trong thoáng chốc một người như kiếm, một người như sấm. Gió lập tức tắt tiếng.Không chờ ai mở lời, Quảng LingLing đưa tay vẫy nhẹ. Lưu Hoan lập tức từ bên trong mang ra một hộp gỗ lim lớn đặt trước mặt Quảng Thiếu Tường. Nắp hộp vừa hé ra, gần chục linh vị tổ tiên nhà họ Quảng nằm ngay ngắn bên trong, nghiêm trang mà... đầy mỉa mai."Con không định mượn luôn," cô nói khẽ, ánh mắt không hề tránh né. "Cha đưa về trước đi. Thủ tục còn chưa xong, con cũng không nỡ gián đoạn. Sáng mai con về." Một câu, nửa thật nửa đùa, như dao nhấn vào cổ họng người già.Quảng Thiếu Tường hừ lạnh, nhìn xung quanh: bên trái là Cục trưởng thành phố K, bên phải là Tư lệnh Quân đoàn, phía xa còn có cả Đô Đốc. Hơn hai trăm người, chức vị đủ để chấn động cả nước, tất cả đều đang cụng ly chúc mừng... cho một nghi lễ cưới không ra hồn giữa con gái ông và cô kỹ nữ. Chỉ thiếu ông.Gương mặt Quảng Thiếu Tường đỏ bừng vì phẫn nộ, nhưng giây tiếp theo, ông đưa tay cầm bình rượu trên bàn, rót ra ly nhỏ. Bàn tay cầm ly vẫn run, nhưng ông xoay người, nâng cao:"Các vị, già cả bệnh tật, tôi xin phép cáo lui trước. Rượu này... tôi mừng cho tân giai nhân." Uống cạn.Ly rượu cắm ngược xuống bàn, ông quay đi, không một cái liếc nhìn lại.Lưu Hoan đứng bên cạnh đưa hộp linh vị cho thư ký Quảng Thiếu Tường bên cạnh, cung kính cúi đầu. Bóng Quảng Thiếu Tường khuất hẳn sau cửa gỗ nặng, mang theo cả oán khí và tàn tro của danh tiếng một gia tộc sụp đổ trong tay chính đứa con gái ông.Trong đại sảnh, Quảng LingLing không hề xao động.Cô xoay người, bước tới cụng ly với khách mời.
Lúc này, ánh đèn đỏ phản chiếu lên má cô không khác gì ánh dao, vừa lạnh vừa rực rỡ. Mỗi bước chân đi qua đều khiến không khí trong sảnh dồn nén thêm một tầng áp lực.Cô mỉm cười, rót rượu. Không ai còn dám bàn chuyện tổ chức trong tửu lâu hay Thượng tướng cưới kỹ nữ làm chính thất. Bởi vì từ lúc Quảng LingLing bái đường trong tửu lâu, cái gọi là "gia phong" đã không còn là nơi cô cúi đầu.Cô chọn người. Không chọn nhà.Khi cánh cửa phòng ở lầu hai đóng lại, mọi âm thanh của yến tiệc ngoài kia đều rơi xuống một tầng câm lặng.Mỹ Linh ngồi nghiêng bên mép giường, váy đỏ trễ xuống vai, vạt áo hờ hững như chực tụt khỏi làn da trắng nõn đã thoảng mùi rượu. Nàng nghiêng đầu nhìn người vừa bước vào ánh mắt như cười vừa lười nhác vừa câu hồn.Quảng LingLing không nói lời nào, chỉ tháo khuy cổ áo mình một cách chậm rãi. Tiếng lách tách mỗi chiếc nút mở ra giống như tiếng gõ cửa gợi dục đập vào tim Mỹ Linh.Cô bước đến gần, ngồi xuống giường. Bàn tay lạnh chạm vào mắt cá chân nàng, nhẹ nhàng lướt lên qua đầu gối, rồi dừng lại ở bắp đùi."Em ngủ chưa đủ sao?" Giọng cô khàn khàn, mang chút khói thuốc và một phần tàn tro vừa dập xong ngoài đại sảnh.Mỹ Linh không đáp, chỉ đưa tay kéo cổ áo cô xuống thấp hơn, nhìn thấy một vết răng rõ ràng mình cắn từ đêm trước còn hằn trên xương quai xanh."Không muốn ngủ," nàng khẽ nói "muốn...động phòng."Không khí như vỡ ra thành từng mảnh mỏng.Cô đẩy nàng nằm ngửa xuống đệm. Đôi chân thon dài bị vén váy lên cao quá gối, da thịt bên dưới ửng hồng như cánh đào ngấm rượu.Quảng LingLing không vội vã. Cô đặt một nụ hôn lên lòng bàn chân nàng, sau đó là đầu gối, rồi hông, rồi bụng dưới... từng chỗ như đóng dấu chủ quyền không thô bạo, nhưng mang sự áp đảo không thể phản kháng."Mỹ Linh." Quảng LingLing rướng người lên, nhìn thẳng vào mắt nàng."Hửm.""Có từng hối hận không?""Hối hận cái gì?""Chọn tôi. Không chọn một cuộc đời bình thường."Mỹ Linh ngước lên. Đôi mắt nàng trong ánh nến như hồ nước lặng, nhưng dưới đáy là lốc xoáy không thể đoán được."Nếu chọn cuộc đời bình thường, em đã không dâng mình làm thuốc giải cho chị. Em chọn chị không chọn cuộc đời."Câu trả lời khiến khóe môi Quảng LingLing cong lên.Chỉ cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ nàng, hít sâu mùi thơm da thịt hòa lẫn mùi hoa nhài. Một tay luồn vào trong lớp lụa đỏ, kéo sợi yếm mỏng ra khỏi vai, vết hôn đêm trước vẫn còn, nhạt màu như một minh chứng. Quảng LingLing đưa môi chạm nhẹ lên đó. Hơi thở ấm nóng."Mỗi lần hôn em ở đây... tôi đều muốn cắn.""Thì cắn đi." Mỹ Linh khẽ cười, khẽ rít ra.Lời vừa dứt, nàng nghiêng cổ dâng lên. Răng nhọn của Quảng LingLing lập tức cắm vào không mạnh đến bật máu, nhưng cũng đủ khiến cả người nàng run rẩy.Đến khi nàng ưỡn mình, siết lấy vai cô như một phản xạ, thì lớp lụa đỏ trên người đã bị xé toạc khỏi eo. Trần trụi. Đỏ rực. Như một đóa mẫu đơn nở rộ dưới ánh trăng.Quảng LingLing không lên tiếng, chỉ đẩy Mỹ Linh ngả xuống, hai tay dọc theo hông mà lần tìm.Ngón tay cô lạnh, nhưng nơi cô chạm vào lại nóng như thiêu. Mỹ Linh hơi cong người, cắn môi. Không ngăn nổi tiếng thở."Thì ra... vẫn chưa nguôi ngoai." Cô bật cười khẽ khàn nhưng cái cười khiến người dưới thân khó chịu."Bớt nói đi." Mỹ Linh siết eo cô, âm thanh nghèn nghẹn, giọng khản như đốt lên từ cổ họng.Quảng LingLing ngừng cười, nhưng không dừng. Khi tiến vào, cơ thể nàng như co lại một khắc, rồi tan ra như nước nóng gặp tuyết lạnh. Không chỉ là thể xác giao hòa, mà là một loại cam tâm bị chiếm giữ, bị thôn tính, bị yêu đến tận xương tủy.Mỗi lần đưa đẩy, là một lần sâu hơn, nặng hơn, triền miên hơn. Không ai vội vàng, nhưng không có lấy một giây dư thừa.Cô không gọi tên nàng, chỉ cúi xuống hôn như thể đang cướp từng hơi thở. Hôn từ cổ, xuống xương quai xanh, rồi thấp hơn nữa, nơi đã ướt nhẹp trong mong chờ. Tay quấn lấy nhau. Chân quấn lấy nhau. Lưng nàng cong lên theo nhịp của cô, đôi mắt ướt nhòe nước, vừa chịu đựng vừa run rẩy hưởng thụ."LingLing... nhẹ chút...""Muộn rồi."Cô ghé vào tai nàng, giọng trầm, như lệnh ban xuống tận tâm can: "Tối nay, em không có quyền từ chối tôi điều gì cả." Nói xong, hông siết chặt, như muốn khảm cả hai thành một.Nàng khóc. Vừa rên rỉ vừa khóc. Nhưng không phải vì đau.Mỹ Linh vừa thở gấp, ngón tay bấu nhẹ lấy tấm ga giường như cố giữ lại chút tỉnh táo sau trận sóng ngầm cuồng loạn. Môi nàng hé mở, ánh mắt còn ngân ngấn nước, phảng phất nét ngây dại quyến rũ đến rợn người.Chưa kịp lấy lại hơi, môi LingLing đã lần nữa tìm đến. Không phải vội vàng, mà như một bản năng được châm ngòi từ cơn khát chưa nguôi. Nụ hôn của cô nhẹ nhàng phủ lên gò má nàng, rồi trượt dài xuống cổ, qua xương quai xanh, mỗi điểm chạm như hạ xuống một dấu ấn thuộc quyền sở hữu.Mỹ Linh khẽ rùng mình. Nàng đưa tay luồn vào tóc LingLing, đè nhẹ xuống, dẫn lối. Không một lời, nhưng sự đáp lại ấy rõ ràng hơn bất cứ lời mời gọi nào. Cơ thể nàng khẽ cong lên, dâng hiến như một đóa hoa khẽ nở trong đêm tối, từng cánh từng lớp đều mềm mại run rẩy dưới bàn tay người nâng niu.Tiếng thở dốc đan xen, không gấp gáp mà miên man như bản tình ca không lời. LingLing chậm rãi khám phá, kiên nhẫn và dịu dàng, như đang đọc một quyển sách chỉ mình cô hiểu, và từng câu từng chữ đều khiến cô lưu luyến không muốn ngừng lại.Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng vải chăn xô lệch, tiếng hôn sâu lạc vào da thịt, và âm thanh khe khẽ của một trái tim đang rơi tự do vào biển yêu thương vô bờ.Mỹ Linh khẽ cắn môi dưới, hơi thở đứt quãng, nhưng thay vì lảng tránh, nàng vòng tay ôm trọn lấy đầu người phụ nữ kia, để mặc mình chìm sâu. Không còn ranh giới giữa chủ động hay bị dẫn dắt chỉ còn một sự kết nối dữ dội, như thể linh hồn cũng đang va vào nhau giữa những lần tan chảy.Sau cơn cuồng nhiệt như đợt triều cường nuốt trọn bờ cát, mọi thứ lặng dần. Chỉ còn tiếng trái tim đập rền vang trong ngực và hơi thở khẽ khàng hòa quyện vào nhau trong màn đêm dịu êm.Quảng LingLing khẽ nhích người, vòng tay ôm lấy Mỹ Linh từ phía sau. Mái tóc dài mượt mà của nàng vướng lại trên bờ vai trần của cô, mùi hương quen thuộc khiến lòng người an ổn lạ thường. LingLing tựa cằm lên hõm vai nàng, hơi thở vẫn còn vương chút nóng ấm, nhưng ánh mắt đã dịu lại như mặt hồ sau bão."Quảng phu nhân." Giọng cô trầm và khàn, như làn sóng đêm thì thầm nơi bờ vắng.Mỹ Linh nhắm mắt. Một lát sau, nàng quay người lại, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của người phụ nữ kia. Nhịp tim trầm ổn của cô vang lên trong tai nàng, từng nhịp đập như một lời ru âm thầm."Ngủ cũng đừng mơ về việc chị để em làm chính thất thì em sẽ cho chị nạp thiếp..." nàng làu bàu, giọng vẫn còn lạc đi vì dư âm.Quảng LingLing bật cười khe khẽ, không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay hơn một chút. Một cử chỉ nhỏ thôi, nhưng như thể gom cả trời thương nhớ ôm vào lòng.Một lúc lâu sau, không nghe câu trả lời, Mỹ Linh ngước lên nhìn người kia nghiêm giọng nói:"Quảng LingLing, em không giỡn."LingLing ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt còn đẫm chút cảm xúc mơ màng ấy, khẽ chạm ngón tay lên má nàng, nhẹ như ve vuốt một cánh hoa."Tôi muốn nếm trà hơn ngửi trà. Tôi cũng chỉ yêu mỗi em."Mỹ Linh im lặng. Nàng nhích người lại gần, tay khẽ lần tìm bàn tay cô dưới lớp chăn, đan vào như một lời ngầm định. Không cần hứa hẹn ồn ào. Chỉ cần ở đây, lúc này, trong lòng nhau là đủ rồi.
Bái đường ở tửu lâu, không phải tại Quảng phủ.
Không có đại tộc tề tựu, không có bậc trưởng bối, không có lễ nghi rườm rà. Chỉ có người và quyền.Tiếng chiêng vang lên, Lưu An giọng vang dội:"Giờ lành đã điểm! Rước tân nương!"Từ trên lầu, Trần Mỹ Linh bước ra, váy cưới đỏ theo kiểu cổ truyền, tóc búi cao cài trâm phượng. Dưới ánh nến và lồng đèn, gương mặt nàng trắng như sương mai, môi đỏ như máu, bước chân chậm rãi mà kiêu ngạo không khác gì yêu hồ đi vào miệng cọp.Ánh mắt nàng và Quảng LingLing giao nhau. Một giây. Cả thế giới tĩnh lặng.Rồi Quảng LingLing bước đến, không hỏi, không đợi, không thuyết phục, chỉ nắm chặt tay nàng đi giữa tiếng xì xào và ánh mắt kinh hoàng của mọi người.Nàng không chống cự, nhưng vẫn cười nhạt: "Chị làm gì thế này?"Quảng LingLing khẽ nghiêng đầu: "Bái đường. Em không thấy à?""Chị hỏi ý em chưa?""Tôi lấy vợ phải hỏi ý em sao?""Chị xin phép cha chị chưa?" Câu hỏi đầy giễu cợt.Quảng LingLing cúi đầu, sát bên tai nàng: "Đừng lo, em ngủ với tôi."Nàng cười. Cười đến rung người, rồi lại im lặng để mặc cô nắm tay kéo đến giữa đại sảnh.Nhất bái thiên địa.
Hương trầm cháy nghi ngút, linh vị tổ tiên như nhìn xuống không phán xét, không ngăn cản.Nhị bái cao đường.
Quảng LingLing nhìn vào chiếc ghế trống dành cho Quảng Thiếu Tường, không người ngồi.
Cô nhếch môi. Không cần. Cô cưới vợ chứ không phải lấy thêm mẹ.Phu thê giao bái.
Hai người đứng đối diện, ánh mắt như đâm vào nhau, sắc nhọn, đầy hơn thua không ai chịu cúi đầu trước.
Cuối cùng...
Mỹ Linh đưa tay nhấn đầu Quảng LingLing cúi đầu xuống trước.LingLing thuận thế cúi theo, nhưng không phải thua. Là... đầu hàng trái tim mình.Mọi người xung quanh vỗ tay, reo hò, nhưng trong sảnh, hai người họ chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập.Lưu An bước tới, đưa lên hai chén hợp cẩn tửu đặt trong khay gỗ đàn, hương rượu thơm cay như hòa lẫn với không khí căng đầy dục vọng và quyền lực nơi sảnh đường. Mỹ Linh khẽ nâng ly, ánh mắt liếc qua người đối diện yêu dã, khiêu khích, rồi cong môi cười nhạt.Quảng LingLing cũng đưa tay nâng chén. Nhưng thay vì uống, cô nghiêng người, ngón tay thon dài giữ chặt cổ tay Mỹ Linh, ghé môi xuống sát miệng ly, một hơi uống cạn rượu trong chén của nàng, sau đó nâng cằm nàng, dùng miệng truyền lại từng giọt.Rượu cay. Gió thổi qua lồng đèn, ánh lửa rung rinh.
Trần Mỹ Linh rít khẽ, giọng giễu cợt như bật ra khỏi cổ họng đang bị thiêu đốt: "Về sau, mong được chỉ giáo."Quảng LingLing nhếch môi, sát tai nàng, hơi thở phả lên vành tai mềm mỏng: "Không cần chỉ giáo... tất cả đều nghe em."Dứt lời, cô khẽ siết eo nàng, kéo sát vào lòng mình.Tiếng người reo hò xung quanh bị chặn đứng bởi một ánh mắt sắc như dao của Quảng LingLing. Cô thích mời đông khách nhưng không đồng nghĩa với việc thích ồn ào.Nhất là lúc này khi trong mắt cô, thiên hạ không còn ai khác ngoài người đang đứng trước mặt.Cả sảnh đường tĩnh lặng. Họ đứng giữa ánh sáng đỏ rực, như hai ngọn lửa nhìn nhau.Bái đường hoàn tất. Lưu An bước lên trước, kính cẩn: "Mời tân nhân hồi phòng động phòng."Quảng LingLing không nói một lời, bế bổng Trần Mỹ Linh lên trước mặt bao người. Váy đỏ cuốn theo gió, mảnh trâm rơi khỏi tóc, cắm thẳng xuống bậc thềm gỗ như mũi tên sắc lẹm.
Mỹ Linh cúi đầu nhìn qua vai cô, nhẹ giọng thì thầm: "Chị đúng là vô lại."Quảng LingLing chỉ cười, cười không thành tiếng, siết chặt vòng tay, cất bước rời sảnh.Ánh nến đỏ trải dài theo hành lang.
Tiếng bước chân trầm ổn của Quảng LingLing vang lên, từng bước đều như tuyên cáo với mọi người: Người này, là của ta.Vừa bước vào tiền sảnh Nhất Khanh, Quảng Thiếu Tường lập tức ngửi được mùi đàn hương không phải loại dùng cho nghi lễ thờ cúng, mà là thứ thơm lừng lẫn với mùi rượu thượng hạng. Ông không cởi áo khoác, đứng đó như một khối đá lửa lạnh lùng, hai mắt đảo qua từng dãy bàn tiệc đỏ rực như một ngọn núi lửa bị bịt miệng suốt nhiều giờ, chỉ cần ai đó đụng nhẹ là sẽ nổ tung.Quảng LingLing vừa đặt chân xuống đại sảnh đã nghe Lưu Hoan ghé sát tai:"Quảng lão gia... đang đứng giữa cửa, sắc mặt không tốt."Cô chỉ cười một tiếng, không nhanh không chậm, tự rót cho mình một chén rượu rồi mới bước tới.Ánh mắt cha con chạm nhau trong thoáng chốc một người như kiếm, một người như sấm. Gió lập tức tắt tiếng.Không chờ ai mở lời, Quảng LingLing đưa tay vẫy nhẹ. Lưu Hoan lập tức từ bên trong mang ra một hộp gỗ lim lớn đặt trước mặt Quảng Thiếu Tường. Nắp hộp vừa hé ra, gần chục linh vị tổ tiên nhà họ Quảng nằm ngay ngắn bên trong, nghiêm trang mà... đầy mỉa mai."Con không định mượn luôn," cô nói khẽ, ánh mắt không hề tránh né. "Cha đưa về trước đi. Thủ tục còn chưa xong, con cũng không nỡ gián đoạn. Sáng mai con về." Một câu, nửa thật nửa đùa, như dao nhấn vào cổ họng người già.Quảng Thiếu Tường hừ lạnh, nhìn xung quanh: bên trái là Cục trưởng thành phố K, bên phải là Tư lệnh Quân đoàn, phía xa còn có cả Đô Đốc. Hơn hai trăm người, chức vị đủ để chấn động cả nước, tất cả đều đang cụng ly chúc mừng... cho một nghi lễ cưới không ra hồn giữa con gái ông và cô kỹ nữ. Chỉ thiếu ông.Gương mặt Quảng Thiếu Tường đỏ bừng vì phẫn nộ, nhưng giây tiếp theo, ông đưa tay cầm bình rượu trên bàn, rót ra ly nhỏ. Bàn tay cầm ly vẫn run, nhưng ông xoay người, nâng cao:"Các vị, già cả bệnh tật, tôi xin phép cáo lui trước. Rượu này... tôi mừng cho tân giai nhân." Uống cạn.Ly rượu cắm ngược xuống bàn, ông quay đi, không một cái liếc nhìn lại.Lưu Hoan đứng bên cạnh đưa hộp linh vị cho thư ký Quảng Thiếu Tường bên cạnh, cung kính cúi đầu. Bóng Quảng Thiếu Tường khuất hẳn sau cửa gỗ nặng, mang theo cả oán khí và tàn tro của danh tiếng một gia tộc sụp đổ trong tay chính đứa con gái ông.Trong đại sảnh, Quảng LingLing không hề xao động.Cô xoay người, bước tới cụng ly với khách mời.
Lúc này, ánh đèn đỏ phản chiếu lên má cô không khác gì ánh dao, vừa lạnh vừa rực rỡ. Mỗi bước chân đi qua đều khiến không khí trong sảnh dồn nén thêm một tầng áp lực.Cô mỉm cười, rót rượu. Không ai còn dám bàn chuyện tổ chức trong tửu lâu hay Thượng tướng cưới kỹ nữ làm chính thất. Bởi vì từ lúc Quảng LingLing bái đường trong tửu lâu, cái gọi là "gia phong" đã không còn là nơi cô cúi đầu.Cô chọn người. Không chọn nhà.Khi cánh cửa phòng ở lầu hai đóng lại, mọi âm thanh của yến tiệc ngoài kia đều rơi xuống một tầng câm lặng.Mỹ Linh ngồi nghiêng bên mép giường, váy đỏ trễ xuống vai, vạt áo hờ hững như chực tụt khỏi làn da trắng nõn đã thoảng mùi rượu. Nàng nghiêng đầu nhìn người vừa bước vào ánh mắt như cười vừa lười nhác vừa câu hồn.Quảng LingLing không nói lời nào, chỉ tháo khuy cổ áo mình một cách chậm rãi. Tiếng lách tách mỗi chiếc nút mở ra giống như tiếng gõ cửa gợi dục đập vào tim Mỹ Linh.Cô bước đến gần, ngồi xuống giường. Bàn tay lạnh chạm vào mắt cá chân nàng, nhẹ nhàng lướt lên qua đầu gối, rồi dừng lại ở bắp đùi."Em ngủ chưa đủ sao?" Giọng cô khàn khàn, mang chút khói thuốc và một phần tàn tro vừa dập xong ngoài đại sảnh.Mỹ Linh không đáp, chỉ đưa tay kéo cổ áo cô xuống thấp hơn, nhìn thấy một vết răng rõ ràng mình cắn từ đêm trước còn hằn trên xương quai xanh."Không muốn ngủ," nàng khẽ nói "muốn...động phòng."Không khí như vỡ ra thành từng mảnh mỏng.Cô đẩy nàng nằm ngửa xuống đệm. Đôi chân thon dài bị vén váy lên cao quá gối, da thịt bên dưới ửng hồng như cánh đào ngấm rượu.Quảng LingLing không vội vã. Cô đặt một nụ hôn lên lòng bàn chân nàng, sau đó là đầu gối, rồi hông, rồi bụng dưới... từng chỗ như đóng dấu chủ quyền không thô bạo, nhưng mang sự áp đảo không thể phản kháng."Mỹ Linh." Quảng LingLing rướng người lên, nhìn thẳng vào mắt nàng."Hửm.""Có từng hối hận không?""Hối hận cái gì?""Chọn tôi. Không chọn một cuộc đời bình thường."Mỹ Linh ngước lên. Đôi mắt nàng trong ánh nến như hồ nước lặng, nhưng dưới đáy là lốc xoáy không thể đoán được."Nếu chọn cuộc đời bình thường, em đã không dâng mình làm thuốc giải cho chị. Em chọn chị không chọn cuộc đời."Câu trả lời khiến khóe môi Quảng LingLing cong lên.Chỉ cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ nàng, hít sâu mùi thơm da thịt hòa lẫn mùi hoa nhài. Một tay luồn vào trong lớp lụa đỏ, kéo sợi yếm mỏng ra khỏi vai, vết hôn đêm trước vẫn còn, nhạt màu như một minh chứng. Quảng LingLing đưa môi chạm nhẹ lên đó. Hơi thở ấm nóng."Mỗi lần hôn em ở đây... tôi đều muốn cắn.""Thì cắn đi." Mỹ Linh khẽ cười, khẽ rít ra.Lời vừa dứt, nàng nghiêng cổ dâng lên. Răng nhọn của Quảng LingLing lập tức cắm vào không mạnh đến bật máu, nhưng cũng đủ khiến cả người nàng run rẩy.Đến khi nàng ưỡn mình, siết lấy vai cô như một phản xạ, thì lớp lụa đỏ trên người đã bị xé toạc khỏi eo. Trần trụi. Đỏ rực. Như một đóa mẫu đơn nở rộ dưới ánh trăng.Quảng LingLing không lên tiếng, chỉ đẩy Mỹ Linh ngả xuống, hai tay dọc theo hông mà lần tìm.Ngón tay cô lạnh, nhưng nơi cô chạm vào lại nóng như thiêu. Mỹ Linh hơi cong người, cắn môi. Không ngăn nổi tiếng thở."Thì ra... vẫn chưa nguôi ngoai." Cô bật cười khẽ khàn nhưng cái cười khiến người dưới thân khó chịu."Bớt nói đi." Mỹ Linh siết eo cô, âm thanh nghèn nghẹn, giọng khản như đốt lên từ cổ họng.Quảng LingLing ngừng cười, nhưng không dừng. Khi tiến vào, cơ thể nàng như co lại một khắc, rồi tan ra như nước nóng gặp tuyết lạnh. Không chỉ là thể xác giao hòa, mà là một loại cam tâm bị chiếm giữ, bị thôn tính, bị yêu đến tận xương tủy.Mỗi lần đưa đẩy, là một lần sâu hơn, nặng hơn, triền miên hơn. Không ai vội vàng, nhưng không có lấy một giây dư thừa.Cô không gọi tên nàng, chỉ cúi xuống hôn như thể đang cướp từng hơi thở. Hôn từ cổ, xuống xương quai xanh, rồi thấp hơn nữa, nơi đã ướt nhẹp trong mong chờ. Tay quấn lấy nhau. Chân quấn lấy nhau. Lưng nàng cong lên theo nhịp của cô, đôi mắt ướt nhòe nước, vừa chịu đựng vừa run rẩy hưởng thụ."LingLing... nhẹ chút...""Muộn rồi."Cô ghé vào tai nàng, giọng trầm, như lệnh ban xuống tận tâm can: "Tối nay, em không có quyền từ chối tôi điều gì cả." Nói xong, hông siết chặt, như muốn khảm cả hai thành một.Nàng khóc. Vừa rên rỉ vừa khóc. Nhưng không phải vì đau.Mỹ Linh vừa thở gấp, ngón tay bấu nhẹ lấy tấm ga giường như cố giữ lại chút tỉnh táo sau trận sóng ngầm cuồng loạn. Môi nàng hé mở, ánh mắt còn ngân ngấn nước, phảng phất nét ngây dại quyến rũ đến rợn người.Chưa kịp lấy lại hơi, môi LingLing đã lần nữa tìm đến. Không phải vội vàng, mà như một bản năng được châm ngòi từ cơn khát chưa nguôi. Nụ hôn của cô nhẹ nhàng phủ lên gò má nàng, rồi trượt dài xuống cổ, qua xương quai xanh, mỗi điểm chạm như hạ xuống một dấu ấn thuộc quyền sở hữu.Mỹ Linh khẽ rùng mình. Nàng đưa tay luồn vào tóc LingLing, đè nhẹ xuống, dẫn lối. Không một lời, nhưng sự đáp lại ấy rõ ràng hơn bất cứ lời mời gọi nào. Cơ thể nàng khẽ cong lên, dâng hiến như một đóa hoa khẽ nở trong đêm tối, từng cánh từng lớp đều mềm mại run rẩy dưới bàn tay người nâng niu.Tiếng thở dốc đan xen, không gấp gáp mà miên man như bản tình ca không lời. LingLing chậm rãi khám phá, kiên nhẫn và dịu dàng, như đang đọc một quyển sách chỉ mình cô hiểu, và từng câu từng chữ đều khiến cô lưu luyến không muốn ngừng lại.Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng vải chăn xô lệch, tiếng hôn sâu lạc vào da thịt, và âm thanh khe khẽ của một trái tim đang rơi tự do vào biển yêu thương vô bờ.Mỹ Linh khẽ cắn môi dưới, hơi thở đứt quãng, nhưng thay vì lảng tránh, nàng vòng tay ôm trọn lấy đầu người phụ nữ kia, để mặc mình chìm sâu. Không còn ranh giới giữa chủ động hay bị dẫn dắt chỉ còn một sự kết nối dữ dội, như thể linh hồn cũng đang va vào nhau giữa những lần tan chảy.Sau cơn cuồng nhiệt như đợt triều cường nuốt trọn bờ cát, mọi thứ lặng dần. Chỉ còn tiếng trái tim đập rền vang trong ngực và hơi thở khẽ khàng hòa quyện vào nhau trong màn đêm dịu êm.Quảng LingLing khẽ nhích người, vòng tay ôm lấy Mỹ Linh từ phía sau. Mái tóc dài mượt mà của nàng vướng lại trên bờ vai trần của cô, mùi hương quen thuộc khiến lòng người an ổn lạ thường. LingLing tựa cằm lên hõm vai nàng, hơi thở vẫn còn vương chút nóng ấm, nhưng ánh mắt đã dịu lại như mặt hồ sau bão."Quảng phu nhân." Giọng cô trầm và khàn, như làn sóng đêm thì thầm nơi bờ vắng.Mỹ Linh nhắm mắt. Một lát sau, nàng quay người lại, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của người phụ nữ kia. Nhịp tim trầm ổn của cô vang lên trong tai nàng, từng nhịp đập như một lời ru âm thầm."Ngủ cũng đừng mơ về việc chị để em làm chính thất thì em sẽ cho chị nạp thiếp..." nàng làu bàu, giọng vẫn còn lạc đi vì dư âm.Quảng LingLing bật cười khe khẽ, không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay hơn một chút. Một cử chỉ nhỏ thôi, nhưng như thể gom cả trời thương nhớ ôm vào lòng.Một lúc lâu sau, không nghe câu trả lời, Mỹ Linh ngước lên nhìn người kia nghiêm giọng nói:"Quảng LingLing, em không giỡn."LingLing ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt còn đẫm chút cảm xúc mơ màng ấy, khẽ chạm ngón tay lên má nàng, nhẹ như ve vuốt một cánh hoa."Tôi muốn nếm trà hơn ngửi trà. Tôi cũng chỉ yêu mỗi em."Mỹ Linh im lặng. Nàng nhích người lại gần, tay khẽ lần tìm bàn tay cô dưới lớp chăn, đan vào như một lời ngầm định. Không cần hứa hẹn ồn ào. Chỉ cần ở đây, lúc này, trong lòng nhau là đủ rồi.