LINGORM | SẮC

Chương 63: Chọc Giận



Trên xe, Lưu An vừa lái vừa run. Mồ hôi túa ra nơi trán, rớt theo từng cú ngoặt gấp của tay lái. Hắn liếc qua gương chiếu hậu, chần chừ đôi ba nhịp, cuối cùng vẫn phải mở miệng:

"Tiểu thư... Lưu Hoan báo... Hồ Văn Dung sắp về hưu. Tên Phó Tư Lệnh kia vốn lớn hơn Thượng tướng vài tuổi, không cam lòng chịu dưới cơ nên mới bày ra cái trò đấu súng ngầm này..."

Mỹ Linh chống một tay lên thành xe, đầu ngón tay chạm vào cánh môi. Lớp sơn móng màu nhạt như cánh anh đào tháng ba, dịu dàng, lịch thiệp. Nàng nghe xong, không tỏ thái độ.

Giọng nói vang lên nhẹ nhàng, sắc lạnh đến mức gió trong xe cũng tê rát:

"Lần sau không cần hỏi. Thấy Quảng LingLing chơi mấy trò, chỉ cần có nguy cơ làm vong, ngươi cứ việc giết trước."

Ngón tay nàng gõ nhẹ lên mặt ghế bọc da: "Chủ ngươi có hỏi, cứ bảo... ta sai ngươi làm."

Lưu An nuốt khan "Dạ..." một tiếng run rẩy, rồi cụp mắt tiếp tục lái. Cảm giác như vừa được ân xá, cũng vừa bị đẩy đi hành hình thay.

Khi Mỹ Linh đến nơi, căn phòng hội nghị nằm sâu bên trong tầng hầm căn cứ quân sự, vắng lặng đến rợn người. Bên trong, bàn gỗ dài trơ trọi, lạnh lẽo như một bản án chưa tuyên.

Quảng LingLing ngồi ở đầu bàn, dựa người vào lưng ghế, nụ cười nhàn tản trên môi như tự tin rằng Cửu Huyền Thất Tổ nhà họ Quảng đều đem linh vị đến làm bia chắn cho cô.

Đối diện là Phó Tư Lệnh thành phố E, tuổi ngoài bốn mươi, dáng người cao lớn, sắc mặt cương nghị, trên trán còn hằn vài nếp nhăn từ quân kỷ. Giữa bàn là một khẩu súng lục nằm im lìm như vật tế thần đang chờ chọn chủ.

Trong phòng chỉ có vài người thân tín. Không ồn ào, không lễ nghi chỉ có không khí ngầm nặng mùi chết chóc.

Mỹ Linh đứng phía sau Quảng LingLing. Nàng im lặng, không lên tiếng, ánh mắt khẽ rũ như che đi cơn giận bị dồn nén. Nhưng lúc này, Quảng LingLing lại đang... cười. Nụ cười của cô khiến lòng Mỹ Linh lạnh đi một tầng.

Tên Phó Tư Lệnh nhếch mép, cố tình nói giọng mỉa mai:

"Nghe nói... Quảng Thượng tướng nổi tiếng thông minh, nhưng về may mắn thì chắc cũng chẳng dám bóp cò đầu tiên?"

Ánh mắt của Quảng LingLing không động. Đôi đồng tử đen láy như giếng cạn, không đáy, không phản chiếu bất kỳ ai:

"Tôi bắn trước."

Một câu nói chết chóc như chém xuống. Mỹ Linh chết sững. Nàng không dám cử động, tim đập từng nhịp như đang bóp nghẹt chính phổi mình.

Quảng LingLing lúc này đã đứng dậy, ngón tay khẽ vuốt áo, từng động tác như đang phủi bụi trước khi vào mộ.

Cô bước ra, ngón tay thon dài nhấc khẩu súng trên bàn động tác chính xác đến lạnh người.

Tên Phó Tư Lệnh cười thầm như mong chờ điều này từ lâu, từ trong túi áo lấy ra một khẩu khác khẩu của hắn và đưa cho Quảng LingLing: "Của tôi. Lấy đi, cho công bằng."

Quảng LingLing không từ chối. Cô nhận lấy khẩu súng, ánh mắt không rời mặt đối phương, như thể muốn nhìn sâu vào tâm khảm hắn để chắc chắn không kẻ nào trong số họ là người.

Một giây sau, cô chỉa súng vào đầu mình. Ngón trỏ đặt lên cò, ánh đèn trần soi lên vầng trán đầy đặn, từng sợi tóc rũ xuống thái dương như tấm khăn liệm chuẩn bị trùm đầu.

Phó Tư Lệnh kia môi mím lại, nhưng mắt ánh lên một tia cười độc. Bên trong khẩu súng ấy... là đầy đạn. Không phải một viên tranh may rủi. Là... cái chết được định trước.

Mỹ Linh nắm chặt tay, móng tay bấu vào lòng bàn tay đến bật máu, nhưng Quảng LingLing... vẫn mỉm cười.

"Đoàng!"

Tiếng súng đầu tiên vang lên, dội vào tường xi măng ẩm mốc như một cú đấm thẳng vào lòng ngực.
Người thứ nhất ngã xuống, viên đạn găm đúng giữa trán, máu chưa kịp chảy thì cơ thể đã đổ rạp như một cây cột mốc bị đạp gãy.

"Đoàng!"

Viên thứ hai xé gió, xuyên qua tròng mắt của kẻ đang vừa rút súng. Cả người hắn ngã bật ngửa, hai tay vẫn chưa kịp nắm chặt báng súng.

"Đoàng!"

Người thứ ba, cố chạy nhưng quay lưng lại với tử thần luôn là cách nhanh nhất để chạm vào nó. Đạn đi thẳng qua gáy, khiến đầu hắn gục vào ngực như một con rối bị cắt dây.

"Đoàng!"

Viên cuối cùng... nằm chính giữa trán của Phó Tư Lệnh thành phố E, người từng cười thầm chỉ vài phút trước. Máu trào ra từng dòng, rỉ xuống sống mũi, rơi từng giọt xuống mặt bàn như rỉ sét một thời đại vừa kết thúc.

Không ai hét. Không ai rên. Chỉ còn tiếng kim loại nóng nặng nề rơi "cạch" lên mặt bàn lạnh.

Quảng LingLing nhẹ nhàng buông khẩu súng xuống, đôi tay vẫn sạch sẽ như chưa từng chạm vào sinh mạng. Cô liếc sang Lưu Hoan, Lưu Tài giọng đều:

"Dọn đi."

Giống như vừa sai người thay hoa bàn thờ thản nhiên, sạch sẽ, không một tia cảm xúc.

Quay lưng bước khỏi bàn dài, gót giày va lên nền xi măng, tiếng vọng kéo dài như tiễn đưa.

Vừa xoay người, cô đứng khựng.

Mỹ Linh đang đứng đó, sát khung cửa, trong ánh sáng lờ mờ rọi xuống từ bóng đèn neon cũ kỹ, đôi mắt đỏ rực như bị nung dưới than hồng, mỉm cười, cánh tay run nhẹ.

Mỹ Linh bước thẳng ra ngoài, không ngoảnh đầu. Còn Quảng LingLing, giữa xác người, mùi máu, và nụ cười châm biếm lẫn giận dỗi của nàng, gáy cô lạnh như vừa có oan hồn đi ngang.

"Về." Một chữ, văng ra như cắt rãnh trong không khí.

Quảng LingLing hiểu ngay.

Cô lập tức sải chân đuổi theo, gót giày gõ dồn, hơi thở căng như dây cung kéo sát cổ họng. Vừa kịp bắt kịp bóng lưng người kia, cô liếc sang Lưu An, giọng lạnh ngắt:

"Lần sau... nhắm một mắt, bịt một tai lại. Tại ngươi mà phu nhân tức giận."

Giọng nói nhẹ như làn hương cuối chiều, nhưng rơi vào tai người khác thì như dội đá vào xương sọ.

Lưu An không dám ngẩng đầu. Chỉ khẽ thở dài:

"Nhắm mắt, bịt tai... e là cô chủ nghĩ rằng tôi không cần cái đầu này nữa."

Phía sau, Lưu Hoan bật cười, tiếng cười trầm thấp, mang theo sự giễu cợt nhàn nhạt mà gai lưng. Cười như thấy đám tang nhà bên nhưng lại vừa hay được tăng lương.

"Đúng là cái danh phu nhân nhà họ Quảng, càng lúc càng xứng miệng rồi."

Trên xe, rèm lụa mỏng buông hờ sau ghế, ngăn ánh mắt người ngoài nhưng không ngăn được luồng khí áp ngột ngạt đến rợn tóc gáy.

Tiểu Thúy ngồi phía trước, tay vô thức siết vạt áo. Lưu An cố giữ vô cảm mà tay lái vẫn rung nhẹ. Không ai nói gì, nhưng ai cũng biết: trong không gian kín này... sắp có người mất máu.

Mỹ Linh ngồi thẳng lưng, không quay đầu, cũng không nhìn người bên cạnh. Ngón tay gác lên đùi khẽ gõ nhịp không nhanh, không chậm nhưng mỗi tiếng như đập thẳng vào thái dương người nghe.

Cơn giận đã leo tới đỉnh não, nhưng nàng vẫn cố giữ vẻ bình thản.

Người kế bên là Quảng LingLing.

Cô không nói gì, chỉ chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay lướt nhẹ qua mu bàn tay nàng một cái chạm không mạnh, nhưng đủ để phá vỡ không khí căng như dây cung.

Mỹ Linh nghiêng đầu, đôi mắt liếc qua lạnh đến ngạt thở, đáy mắt phủ một lớp sương bạc như tuyết đầu đông. Không có lửa. Cũng không có lời. Chỉ có một cái nhìn khiến người khác muốn câm miệng suốt đời.

Quảng LingLing nhìn nàng, lại không rút tay. Trái lại, còn ngồi dịch từng chút, từng chút một như mèo hoang len lỏi trong bóng tối, ép Mỹ Linh lùi dần đến tận cùng chỗ ngồi, không còn khoảng trống nào để né.

Mỹ Linh vẫn không nói, nhưng khóe môi khẽ mím, sống lưng kéo căng, cổ áo khẽ động như nuốt một hơi tức.

Rồi Quảng LingLing nghiêng người, nhẹ đến mức tưởng chừng như đang cúi đầu trước một bức tượng.

Mũi cô áp sát cổ nàng, một hơi thở trầm và ấm phả lên da thịt trắng ngần. Mùi hương quen thuộc trên người Mỹ Linh khiến cô như kẻ nghiện tìm lại được thuốc cũ.

Mỹ Linh không nhúc nhích, không xô ra, cũng không né tránh. Chỉ là cánh môi hơi động, lạnh nhạt mà đầy châm chọc.

Quảng LingLing bật cười khẽ. Cô chỉ ngửi thêm một hơi, tham lam như kẻ đói được sờ vào miếng bánh duy nhất trong tù ngục.

Tiếng gõ tay của Mỹ Linh ngừng lại. Không phải vì tha thứ.

Chỉ là, khi con dao trong tim đã chạm tới cán, người ta sẽ không còn đủ sức để giãy.

Mỹ Linh không giãy. Không mắng. Cũng không nói. Chỉ ngồi im.

Sự im lặng của nàng còn đáng sợ hơn bất kỳ cơn thịnh nộ nào. Vì nó là sự khước từ triệt để nhất.

Chiếc xe đen vừa trườn tới cổng Nhất Khanh, bánh xe chưa kịp dừng hẳn, Mỹ Linh đã mở cửa bước xuống.

Gót giày cao gõ lên bậc vang đều, không nhanh, không chậm, nhưng lại có uy lực khiến cả không gian trước biệt thự khẽ nghiêng mình.

Từ trong xe, Quảng LingLing mới bước ra sau, bộ vest đen vẫn phẳng phiu, chỉ có ánh mắt là chưa phẳng được. Vừa quay đầu, liếc một cái như xé mặt về phía Lưu An không giận dữ, không lời quát tháo, chỉ một tia nhìn đủ khiến đàn ông trưởng thành cảm thấy bản thân vừa ký lệnh triệu tập.

Lưu An nuốt nước bọt, im re, lùi đầu lại như bị rút gân.

Quảng LingLing hừ khẽ, rồi vội vàng nhấc chân bước theo bóng áo dài mỏng manh của Mỹ Linh đang lướt vào sảnh.

Lên đến phòng, cửa đóng lại với tiếng "cạch" nặng nề, nhưng bàn tay đóng cửa thì nhẹ, gần như không phát ra lực.

Quảng LingLing đứng tựa vào cửa vài giây, đôi mắt đen thẫm không rời lấy tấm lưng đang cởi áo khoác ngoài của Mỹ Linh.

Người kia rõ ràng đang giận. Không cần quay lại.

Quảng LingLing bước lại gần, chân bước chậm, giày không phát ra âm thanh. Mỗi bước như đang giẫm lên cơn giận đang tích tụ.

Đến khi chỉ còn cách một cánh tay, cô mới cất giọng trầm thấp, cố tình mềm như nhung lót gối, mang theo chút vị làm nũng khe khẽ: "Mỹ Linh... giận thật sao?"

Mỹ Linh không đáp.

Chỉ là ngón tay vừa tháo trâm cài tóc khựng lại một nhịp, rồi tiếp tục như chưa từng có ai đứng phía sau.

Quảng LingLing lại bước lên một bước nữa, gần như dán sát vào nàng. Giọng cô dịu đi, vừa nũng nịu, vừa chờ mong, như đứa trẻ sợ bị bỏ lại trong giấc mơ dở dang:

"Hôm nay... là tôi sai. Nhưng tôi nhớ em lắm."

Mỹ Linh cười khẽ, không phải vì vui. Cái cười nhàn nhạt, vẽ trên môi đỏ như máu, mang theo vị khinh bạc của một quý tiểu thư đã học đủ cách giết người bằng một ánh mắt.

"Vậy ra, tôi phiền lòng ngài rồi sao? Quảng Thượng Tướng?

Quảng LingLing im lặng.

Không phải không muốn nói. Là biết nói thêm nữa, sẽ tự lột da mình trước mặt người kia.

Gió từ cửa sổ lùa vào, kéo theo một vạt rèm trắng bay lệch về một phía, như thể cũng đang lặng lẽ nghiêng mình trước cơn giận đang rút roi lặng lẽ trong không khí.

Mỹ Linh quay lưng, ánh mắt rơi xuống mặt bàn trang điểm, nơi có một tách trà còn vương hơi khói mỏng.

Ngón tay thon cầm lấy quai tách, khẽ nhấc.
Một động tác tưởng chừng thanh nhã, nhưng chính trong khoảng rung nhẹ ấy, ly sứ va vào dĩa lót, phát ra tiếng lanh canh nhỏ như một vết rạn.

Quảng LingLing vẫn chưa động đậy.

Cô đứng phía sau, bàn tay thả lỏng hai bên, từng ngón như đã mất đi cảm giác, mắt nhìn tấm lưng kia không chớp, yên lặng như thể tự tra khảo chính mình.

Mỹ Linh đặt ly trà xuống. Quay lại.

Ánh mắt nàng chiếu tới, không giận, không oán, chỉ là lạnh.
Lạnh đến mức nếu ai đó đứng giữa hai người họ, chắc chắn sẽ cảm thấy da thịt mình bị đông lại, vỡ vụn thành từng lớp băng mỏng.

Giọng nói nàng vang lên, êm như suối, nhưng lại đổ từ trên cao xuống đáy vực:

"Tôi tưởng ngài tài giỏi. Ai ngờ lại hồ đồ đến mức không phân biệt nổi đâu là nên, đâu là không nên."

Quảng LingLing mím môi. Một tiếng cười nhạt như máu đông lại nơi cuống họng, chết trước khi được thốt ra: "Nhưng tôi vẫn an toàn..."

"An toàn được bao nhiêu lần, nếu ngài cứ đem mạng mình ra đùa?"

"Thượng Tướng ngài là đang thử thách tốc độ của thần linh sao?"

"Quảng LingLing!! đợi tới khi thấy xác chị thì tôi phải đổ lỗi cho tháng hạn năm tuổi của chị sao?" Mỹ Linh ngắt lời, sắc bén đến mức Quảng LingLing không thể thở nổi.

Sự im lặng rơi xuống như tấm màn nhung đen phủ kín cả căn phòng.

Quảng LingLing cúi đầu. Đôi mi rậm che khuất ánh nhìn, nhưng những ngón tay đang siết chặt vạt áo trước bụng đã nói hết tất cả.

"Mỹ Linh, tôi vẫn đang sống."

Mỹ Linh bước lại gần. Chỉ một bước.

Mùi trà hoa nhài nhàn nhạt trên tay nàng vừa đủ xộc thẳng vào khứu giác Quảng LingLing.

Nàng đứng trước mặt cô, ánh mắt không hề tránh né. Trong mắt không có nước, nhưng có lạnh, có tuyệt vọng, có cả một vết cắt tinh xảo chồng lên nhau từng lớp.

"Hay rồi, ngài thì còn sống, nhưng lòng tôi chết rồi?"

"Ra khỏi phòng tôi đi." Giọng nói ấy, nhẹ đến mức gió cũng không muốn cuốn đi. Nhưng chính sự nhẹ đó lại khiến cả lồng ngực Quảng LingLing thắt lại, từng mạch máu như bị bóp nghẹt.

Cô không nhúc nhích. Cứ đứng đó. Như cái bóng không ai gọi đến.

Mỹ Linh xoay người, không đợi phản ứng. Tiếng nàng vọng lớn lên: "Tiểu Thúy."

Tiểu Thúy chạy vào.

Chỉ nghe một câu: "Dọn phòng cho Thượng Tướng. Từ nay... không cần chuẩn bị hai bộ đồ ngủ trong phòng ta nữa." Sau đó nàng xoay người đi vào phòng tắm.

Quảng LingLing vẫn đứng nguyên đó, sống lưng thẳng như tường thành cũ. Chỉ là ánh mắt đã khẽ run một lần duy nhất, như thể vừa mất đi quyền trú ẩn cuối cùng giữa chiến trường này.

Quảng Phủ

Ánh nắng giữa trưa gay gắt như lửa hun đỏ từng viên gạch trong phủ. Sân lớn của Quảng gia rực rỡ đỏ, lồng đèn treo từng hàng, dây vải điều tung bay theo gió. Đám người làm đi qua đi lại hối hả như đàn kiến gặp nước, người cột cờ, kẻ sắp mâm, cả phủ rộng ngập tràn khí thế chuẩn bị hôn sự.

Quảng Thiếu Tường đứng giữa sảnh chính, tay cầm bản kế hoạch, vừa chỉ huy vừa cằn nhằn không ngớt. Lúc ngẩng lên, thấy bóng dáng người mặc quân trang đen đi ngang qua, ông ta hơi cao giọng: "LingLing, con lại đây một chút."

Người kia khựng lại, vai trái hơi nghiêng, rồi mới quay đầu, ánh mắt hờ hững như thể không biết hôm nay là ngày gì.

"Còn ba ngày nữa là đến ngày đại hỉ, con chuẩn bị đến đâu rồi?" Giọng nói ấy cứng cáp như mệnh lệnh, nhưng ánh mắt thì chất chứa hy vọng.

Quảng LingLing đứng thẳng người, ánh mắt sắc lẻm quét qua đám người đang rối rít trong sân.

"Tất cả chuẩn bị xong." Không nhiều lời. Chỉ đúng năm chữ.

Quảng Thiếu Tường gật đầu hài lòng, vừa định nói thêm gì đó thì cô đã nhấc chân rời đi, không lưu lại lấy một ánh mắt.

Vừa bước về đến phòng, Quảng LingLing đi thẳng tới bên tai Lưu Hoan, ghé sát thì thầm. Lưu Hoan biến sắc trong tích tắc rồi nhanh chóng cúi người, lui bước.

Đến chiều, ánh mặt trời vừa chếch qua rặng liễu, cô thay bộ thường phục, khoác áo choàng dài rồi xách theo một túi vải lớn, nặng trĩu, rời khỏi Quảng phủ trong im lặng chỉ có tiếng bước chân chắc nịch đạp trên nền đá như nhịp trống dồn ép trước giông bão.

Đến Nhất Khanh, cô đưa chiếc túi cho Lưu An: "Đem ra chuẩn bị."

Lưu An nhận lấy, chỉ cảm thấy tay mình run lên vì sức nặng không phải đến từ khối lượng, mà từ thứ hơi thở của tử thần tỏa ra khi vừa mở nắp.

Là... linh vị.

Nguyên một túi đầy những bài vị tổ tiên nhà họ Quảng, chữ mực son vẫn còn tươi như mới khắc hôm qua.

Trán Lưu An rịn mồ hôi. Như đã hiểu điều gì, nhưng cũng không dám cùng Quảng LingLing hỏi lại.

Chương trước Chương tiếp
Loading...